Chết tiệt!

Thích Thiếu Thương thật không ngờ Đoạn Mi Nhi lại làm ra cái thủ đoạn không lý trí như vậy! Sai thủ hạ bắt cóc tiểu Cố và Phó Vãn Tình.

Đây là lần đầu tiên Thích Thiếu Thương cảm thấy việc lựa chọn làm cảnh sát của mình là một sai lầm. Công việc của Thích Thiếu Thương đẩy người yêu và hảo hữu của anh vào vòng nguy hiểm. Địch nhân của anh là một nữ nhân điên cuồng, mà anh lại phải chu toàn cả việc công và việc tư, liệu cô ta có đủ kiên nhẫn để đợi mà không tổn thương tiểu Cố và Phó Vãn Tình? Đoạn Mi Nhi cũng thấy bất khả tư nghị (không tưởng tượng nổi): bây giờ không phải thời điểm nên cùng với đám cảnh sát cá chết lưới rách, hơn nữa xét ra thì thực lực của bản thân lúc này cũng không đủ để đối chọi với cảnh sát, chính là, cô ta cũng không rõ vì sao mình lại hành động điên cuồng như vậy, dường như có một thứ cảm xúc mãnh liệt từ trong máu thịt trào ra thúc đẩy Đoạn Mi Nhi phải làm vậy.

Cô là một người làm ăn, nhưng từ ngoài nhìn vào, có vẻ như là đang làm một vụ mua bán vô vọng!

“Ăn cơm đi”.

Đoạn Mi Nhi đặt thức ăn xuống, nhìn hai con tin bị cô ta bắt cóc đã 49 giờ đồng hồ mà đến giờ cũng vẫn vô cùng trấn định.

Hai người kia tuyệt đối không phải một nữ nhân và một đứa nhỏ đơn thuần, Đoạn Mi Nhi cảm thấy nếu bản thân còn tiếp tục nhìn bọn họ, chắc chắn sẽ sinh ra xúc động giết người. Bọn họ tốt đẹp đến mức khiến người ta muốn hủy diệt.

Nhưng Đoạn Mi Nhi cũng biết mình tuyệt không nên làm như vậy, cô là một người lý trí, cho nên cô chưa từng có lúc oán hận lý trí của mình như lúc này.

Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên.

Đoạn Mi Nhi không còn dũng khí để đi ra mở cửa, thậm chí cũng không còn dũng khí để đoán thứ gì đang đợi bản thân ngoài cửa nữa. Cô ta bắt đầu oán hận xúc động của mình, đồng thời cũng oán hận lý trí của mình. Đoạn Mi Nhi oán hận lý trí đã không ngăn lại xúc động đi bắt cóc, lại oán hận lý trí ngăn lại xúc động giết con tin. Cô đột nhiên cảm thấy từ lúc chạm mặt với cái tổ truy quét tội phạm kia, bản thân dường như đã mất sạch lý trí, mọi hành vi đều xuất phát từ xúc động.

Lại thêm hai tiếng đập cửa hết kiên nhẫn, sau đó cửa bị đá văng đi.

Đoạn Mi Nhi cảm giác bản thân mình đang thấy được cảnh tượng bất khả tư nghị (kỳ diệu, khó tin) nhất trên đời này, cho nên chỉ biết đứng sững đó hết nhìn nam nhân đang đứng ở cửa, lại nhìn tiểu Cố đang bình tĩnh ăn cơm.

Rất giống nhau! Thậm chí khiến cho người ta cảm thấy trái tim băng giá hay là bình tĩnh kia đều là một cơn ác mộng kinh hoàng y hệt nhau.

Phó Vãn Tình cũng vô cùng kinh ngạc, cô từng nghe nói trên đời có thể có những người giống nhau đến bảy phần, nhưng chưa từng thấy ai giống nhau như đúc thế này. Nam nhân vừa đến và tiểu Cố có bộ dạng y hệt nhau kia, nghĩa là thế nào a?

“Đã lâu không gặp…” Cố Tích Triều khoanh tay, thong thả đến gần Đoạn Mi Nhi, “Thật sự làm cho người ta nhớ thương a… Đoạn Mi Nhi!”

“Anh là ai? Tôi căn bản không biết anh! Lập tức đi ra ngoài, nếu không tôi báo cảnh sát!” Đoạn Mi Nhi cứ thế từng bước từng bước thối lui đến tận bức tường phía sau, trực giác của cô cho thấy nam nhân này, sát ý mạnh mẽ đến mức tựa hồ như phá cơ thể mà chui ra, giống một thanh đao lạnh như băng kề trên cổ cô.

Cố Tích Triều mở tay ra, nở nụ cười trào phúng, “Báo cảnh sát? Ngươi xác định muốn cảnh sát tới đây, rồi thành công tìm được hai con tin trong này?”

Đoạn Mi Nhi dính vào sát vách tường, không khí ngưng trọng khiến cô không thể hô hấp, “Anh muốn thế nào?”

“Ngươi biết không… Ta chờ đã rất lâu, tìm đã rất lâu…” Cố Tích Triều dùng đầu ngón tay nâng cằm Đoạn Mi Nhi lên, “Hiện tại rốt cuộc cũng thấy ngươi rồi… Hết thảy, khiến ta cảm thấy thực hưng phấn…”

Thân thể Đoạn Mi Nhi run rẩy một chút, đôi mày cau lại một chỗ, khóe miệng trào ra một vệt máu tươi. Cố Tích Triều từng bước lui về phía sau. Đoạn Mi Nhi co quắp, tê liệt theo vách tường trượt xuống. Cô kinh ngạc nhìn một cánh tay nhiễm máu của Cố Tích Triều, không thể tin nổi cánh tay kia vừa đâm xuyên qua cơ thể mình.

“Vì… vì cái gì… Chúng ta có cừu oán?”

Đoạn Mi Nhi không muốn chết một cách không minh bạch, dù cho chết là kết cục đã định sẵn của cô.

“Chính là, ngươi đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn”, ánh mắt vừa trào phúng vừa thương hại của Cố Tích Triều dừng trên mặt nữ nhân, “Ngươi cho rằng ngươi và hắn cùng chuyển thế, để cho ta một mình vĩnh viễn bất tử thì xong hay sao? Ngươi chắc chắn sẽ không thể ngờ rằng ta có thể tìm được ngươi sau khi chuyển thế, rồi giết chết ngươi đi… Ngươi có thể tiếp tục chuyển thế, chuyển mấy đời cũng không sao, ngươi chuyển bao nhiêu lần, ta sẽ giết ngươi bấy nhiêu lượt, để xem ngươi chuyển thế nhanh, hay ta giết được ngươi nhanh”.

Đoạn Mi Nhi trợn to mắt nhìn hung thủ giết chết mình. Y giải thích cho cô, nhưng cô một câu nghe cũng không hiểu.

Mà có lẽ, Đoạn Mi Nhi cũng không cần phải hiểu nữa, bởi vì, cô ta đã trút hơi thở cuối cùng rồi.

Cố Tích Triều từ trên cao nhìn xuống cỗ thi thể của Đoạn Mi Nhi, cảm giác không đúng lại càng trào lên mãnh liệt, nhưng y hiện tại cũng không thể nói chính xác là không đúng ở chỗ nào. Loại cảm giác này làm cho Cố Tích Triều có chút thống khổ không thể hình dung được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện