Bạn và Monie cưới nhau được 2 năm, công việc bạn và anh bận lắm nên không có thời gian chăm sóc bản thân, bạn ngất xỉu tại công ty vì quá sức, NamJoon rất lo lắng cho bạn, anh dành thời gian chăm sóc bạn nhiều hơn, bỏ công việc điều đó làm cho anh bị cấp trên khiển trách nặng nề, anh cũng mệt mỏi lắm, bạn nhìn anh không khỏi xót xa, bây giờ bạn không thể nấu 1 bữa cho anh, bạn phải ở lại bệnh viện để hồi sức sau 1 đống công việc, bạn muốn hồi phục rất nhanh, hôm nay anh đến thăm bạn.
NamJoon: Em sao rồi? ( mở cửa)
Bạn: Oppa!
Bạn không ngần ngại mà chạy lại ôm oppa ngay, có lẽ bạn rất nhớ anh, nhớ anh rất nhiều vì mấy bữa nay bạn không gặp bạn, anh chỉ phì cười, bạn thấy anh là bao nhiêu muộn phiền biến tan, nụ cười anh như 1 mặt trời làm cho bạn tan chảy.
NamJoon: Sao thế? Đau ở đâu à? Em làm anh lo đấy! ( dìu bạn về giường)
Bạn: Em nhớ anh lắm... mấy bữa nay anh đi đâu thế? Sao anh không đến thế! NamJoon: Xin lỗi em, tại mấy bữa nay anh phải tăng ca... mà bây giờ anh đã đến rồi này.
Bạn: Chắc anh mệt lắm! ( rưng rưng)
NamJoon: Có gì đâu! Mà anh có nấu cháo cho em này! ( lấy ra trong vỏ đồ)
Bạn biết tài nấu ăn của NamJoon mà, nó không ngon nhưng làm cho bạn ám ảnh:), dù anh nấu dở nhưng bạn rất vui vì anh luôn quan tâm đến bạn còn hơn hờ hững với bạn bao nhiêu năm nay, anh đem ra 1 tô lớn, bạn phải ráng ăn, ngon hay dở gì cũng phải ăn, bởi đây là tấm lòng của anh mà, không lẽ bạn lại không ăn.
NamJoon: Là anh nấu đó!
Bạn: Woa! nhìn ngon quá! ( vỗ tay)
Anh nhẹ nhàng đút cho bạn 1 muỗng, bạn từ từ cảm nhận hưởng thụ hương vị nó, anh hồi hộp nghe bạn nhận xét, phải nói là quá tệ @-@, bạn cố tỏ ra hài lòng, mỉm cười với anh.
Bạn: Ngon quá oppa!
NamJoon: Thật không? ( anh tự nếm thử nó)
Bạn: Ngon mà... ( ấp úng)
NamJoon: Mặn quá... ( nhíu mày) Anh lại thất bại nữa rồi... HUHU!
Bạn: Có đâu... * lấy tô cháo ăn 1 muỗng * Ngon mà... oppa... anh bị sao thế? Em thấy ngon mà! ( mỉm cười)
NamJoon: Em không ăn được thì đừng có miễn cưỡng mà...
Bạn: Không, nó ngon lắm oppa!
Bạn vừa ăn vừa khen, ăn hết tô cháo, anh nhìn bạn âu yếm, dù nó mặn nhưng không mặn bằng tình yêu anh dành cho bạn ( í là mặn mà í), anh mỉm cười, hôm nay anh cười rất nhiều, anh thật là tỏa sáng, anh thăm bạn 1 chút rồi về với đống tài liệu của anh, bạn cảm thấy dịu hẳn lại khi thấy anh vui vẻ nói chuyện với bạn, bạn ngủ thiếp đi, sáng dậy chỉ thấy ánh nắng chiếu rọi vào mặt bạn, ngày hôm nay trôi qua thật dài, không biết chừng nào mình sẽ xuất viện nhỉ?.
Tối hôm nay trăng rất đẹp, bạn muốn nhìn ngắm nó mãi thôi! Nó có 1 sự cuốn hút để bạn muốn ngắm nó mà không nghĩ ngợi gì hết, trăng to tròn mang theo những ngôi sao sáng chiếu rọi đêm tối này.
NamJoon: Em làm gì thế? Sao lại ra khỏi giường bệnh... lỡ em lại xỉu nữa thì sao?! ( lo lắng bảo)
Bạn: Không sao đâu oppa, ở trong đây ngột ngạt quá hà!
NamJoon: Không được em phải giữ sức khỏe chứ ~! ( đỡ bạn nằm xuống giường bệnh)
Bạn: Oppa! Hôm nay trăng có đẹp không?
NamJoon: Hôm nay trăng rất đẹp... vì là ngày rằm mà!
Bạn ; Em không thấy, chỗ em nằm bị che mất rồi. ( buồn bã)
Anh không nói gì thêm, bế bạn lên, bạn ngạc nhiên, sao anh lại làm thế.
NamJoon: Trăng kìa... em nói muốn ngắm mà!
Bạn: Không cần, bỏ em xuống... em nặng lắm!
NamJoon: Trăng rất đẹp và tròn... ( nhìn trăng)
Bạn: Trăng hôm nay rất đẹp! ( nhìn trăng)
NamJoon: Em nhìn những ngôi sao kìa, ban đêm mà chúng vẫn tỏ sáng như em vậy! ( hôn lên trán bạn)
Bạn: Oppa này... kì quá hà! ( đánh anh)
NamJoon: Em thật tỏa sáng... anh muốn nhìn em mãi thôi! ( ôm bạn siết chặt hơn)
Bạn: Oppa... sao anh siết chặt thế! ( lo lắng bảo)
NamJoon: Anh không cho em đi đâu hết.
Bạn: Thì em có đi đâu đâu! * bạn nói xong ho liên tục *
Anh nhìn bạn như thế sốt ruột mà để bạn xuống giường, anh định đi gọi bác sĩ nhưng bạn vội kéo anh lại, bạn muốn nhìn thấy anh thôi, chứ không phải là ai khác, bạn cần anh nhiều lắm, bạn sợ bạn ngủ rồi anh sẽ đi mất, bạn không muốn đợi anh đến thăm bạn.
Bạn: Đừng đi... em không muốn thấy bác sĩ!
NamJoon: Nhưng mà... em có sao không? ( ôm bạn vào lòng)
Bạn: Không em không sao! Chỉ là ho thôi mà! ( ôm anh chặt hơn)
NamJoon: Ho sao? Em làm anh lo đó có biết không?
Bạn: Em không sao! Anh đi rồi em sẽ không thấy mặt trăng nữa đâu!
NamJoon: Anh không đi đâu hết!
(T/G: Nếu bạn có thể tỏa sáng... thì tôi sẽ ổn)
NamJoon: Em sao rồi? ( mở cửa)
Bạn: Oppa!
Bạn không ngần ngại mà chạy lại ôm oppa ngay, có lẽ bạn rất nhớ anh, nhớ anh rất nhiều vì mấy bữa nay bạn không gặp bạn, anh chỉ phì cười, bạn thấy anh là bao nhiêu muộn phiền biến tan, nụ cười anh như 1 mặt trời làm cho bạn tan chảy.
NamJoon: Sao thế? Đau ở đâu à? Em làm anh lo đấy! ( dìu bạn về giường)
Bạn: Em nhớ anh lắm... mấy bữa nay anh đi đâu thế? Sao anh không đến thế! NamJoon: Xin lỗi em, tại mấy bữa nay anh phải tăng ca... mà bây giờ anh đã đến rồi này.
Bạn: Chắc anh mệt lắm! ( rưng rưng)
NamJoon: Có gì đâu! Mà anh có nấu cháo cho em này! ( lấy ra trong vỏ đồ)
Bạn biết tài nấu ăn của NamJoon mà, nó không ngon nhưng làm cho bạn ám ảnh:), dù anh nấu dở nhưng bạn rất vui vì anh luôn quan tâm đến bạn còn hơn hờ hững với bạn bao nhiêu năm nay, anh đem ra 1 tô lớn, bạn phải ráng ăn, ngon hay dở gì cũng phải ăn, bởi đây là tấm lòng của anh mà, không lẽ bạn lại không ăn.
NamJoon: Là anh nấu đó!
Bạn: Woa! nhìn ngon quá! ( vỗ tay)
Anh nhẹ nhàng đút cho bạn 1 muỗng, bạn từ từ cảm nhận hưởng thụ hương vị nó, anh hồi hộp nghe bạn nhận xét, phải nói là quá tệ @-@, bạn cố tỏ ra hài lòng, mỉm cười với anh.
Bạn: Ngon quá oppa!
NamJoon: Thật không? ( anh tự nếm thử nó)
Bạn: Ngon mà... ( ấp úng)
NamJoon: Mặn quá... ( nhíu mày) Anh lại thất bại nữa rồi... HUHU!
Bạn: Có đâu... * lấy tô cháo ăn 1 muỗng * Ngon mà... oppa... anh bị sao thế? Em thấy ngon mà! ( mỉm cười)
NamJoon: Em không ăn được thì đừng có miễn cưỡng mà...
Bạn: Không, nó ngon lắm oppa!
Bạn vừa ăn vừa khen, ăn hết tô cháo, anh nhìn bạn âu yếm, dù nó mặn nhưng không mặn bằng tình yêu anh dành cho bạn ( í là mặn mà í), anh mỉm cười, hôm nay anh cười rất nhiều, anh thật là tỏa sáng, anh thăm bạn 1 chút rồi về với đống tài liệu của anh, bạn cảm thấy dịu hẳn lại khi thấy anh vui vẻ nói chuyện với bạn, bạn ngủ thiếp đi, sáng dậy chỉ thấy ánh nắng chiếu rọi vào mặt bạn, ngày hôm nay trôi qua thật dài, không biết chừng nào mình sẽ xuất viện nhỉ?.
Tối hôm nay trăng rất đẹp, bạn muốn nhìn ngắm nó mãi thôi! Nó có 1 sự cuốn hút để bạn muốn ngắm nó mà không nghĩ ngợi gì hết, trăng to tròn mang theo những ngôi sao sáng chiếu rọi đêm tối này.
NamJoon: Em làm gì thế? Sao lại ra khỏi giường bệnh... lỡ em lại xỉu nữa thì sao?! ( lo lắng bảo)
Bạn: Không sao đâu oppa, ở trong đây ngột ngạt quá hà!
NamJoon: Không được em phải giữ sức khỏe chứ ~! ( đỡ bạn nằm xuống giường bệnh)
Bạn: Oppa! Hôm nay trăng có đẹp không?
NamJoon: Hôm nay trăng rất đẹp... vì là ngày rằm mà!
Bạn ; Em không thấy, chỗ em nằm bị che mất rồi. ( buồn bã)
Anh không nói gì thêm, bế bạn lên, bạn ngạc nhiên, sao anh lại làm thế.
NamJoon: Trăng kìa... em nói muốn ngắm mà!
Bạn: Không cần, bỏ em xuống... em nặng lắm!
NamJoon: Trăng rất đẹp và tròn... ( nhìn trăng)
Bạn: Trăng hôm nay rất đẹp! ( nhìn trăng)
NamJoon: Em nhìn những ngôi sao kìa, ban đêm mà chúng vẫn tỏ sáng như em vậy! ( hôn lên trán bạn)
Bạn: Oppa này... kì quá hà! ( đánh anh)
NamJoon: Em thật tỏa sáng... anh muốn nhìn em mãi thôi! ( ôm bạn siết chặt hơn)
Bạn: Oppa... sao anh siết chặt thế! ( lo lắng bảo)
NamJoon: Anh không cho em đi đâu hết.
Bạn: Thì em có đi đâu đâu! * bạn nói xong ho liên tục *
Anh nhìn bạn như thế sốt ruột mà để bạn xuống giường, anh định đi gọi bác sĩ nhưng bạn vội kéo anh lại, bạn muốn nhìn thấy anh thôi, chứ không phải là ai khác, bạn cần anh nhiều lắm, bạn sợ bạn ngủ rồi anh sẽ đi mất, bạn không muốn đợi anh đến thăm bạn.
Bạn: Đừng đi... em không muốn thấy bác sĩ!
NamJoon: Nhưng mà... em có sao không? ( ôm bạn vào lòng)
Bạn: Không em không sao! Chỉ là ho thôi mà! ( ôm anh chặt hơn)
NamJoon: Ho sao? Em làm anh lo đó có biết không?
Bạn: Em không sao! Anh đi rồi em sẽ không thấy mặt trăng nữa đâu!
NamJoon: Anh không đi đâu hết!
(T/G: Nếu bạn có thể tỏa sáng... thì tôi sẽ ổn)
Danh sách chương