Sau khi bộ phận kỹ thuật đến hiện trường, lập tức triển khai kiểm tra.

Bề mặt da của nạn nhân xuất hiện mảng lớn màu hồng, có ít vết đốm trên da, xuất hiện từ trong ra ngoài.

Pháp y kiểm tra mắt, miệng và răng của cô ta, sau đó đưa ra kết luận, nguyên nhân tử vong là trúng độc natri hydroxit.

Vân Miểu chau mày: “Natri Hydroxit?”

Pháp y đặc biệt giải thích: “Natri Hydroxit, hay còn được gọi là xút ăn da, không màu không mùi, có tính kiềm mạnh, dễ hòa tan trong nước, có tính ăn mòn mạnh. Chắc nghi phạm đã hòa tan nó vào trong nước hoặc nước ngọt, rồi cho nạn nhân uống.”

Vân Miểu mím môi.

Trên người Trương Quỳnh Quỳnh không tìm thấy vết siết nào cả, cũng không có bất cứ dấu vết giãy giụa, tỷ lệ cao là cô ta chủ động uống natri hydroxit vào.

Có thể khiến cô ta không chút phòng bị nào, hẳn là người cô ta quen biết…

Vân Miểu nhìn xuống dưới, cô nhìn thấy trên váy của người phụ nữ có một dấu màu đỏ sẫm, chắc bị rượu hay gì đó màu đỏ đổ lên, giống như rượu vang, lại giống nước ép nào đó, nó đã khô rồi.

Cô nhớ, một tiếng trước, chiếc váy này còn rất sạch sẽ.

Vân Miểu duỗi tay muốn kiểm tra kỹ càng, bỗng nhiên bị Lục Chinh ở bên cạnh khom người nắm cổ tay lại: “Lão Dương, trên quần áo có đồ, lấy mẫu đi.”

Vân Miểu nhìn sang đôi mắt đen của Lục Chinh.

Lục Chinh xoa đỉnh đầu của cô, giọng điệu dịu dàng: “Đừng chạm vào, có thể có độc.”

Vân Miểu: “Ồ.” Cô cũng không định chạm thẳng vào, chỉ nhìn mà thôi.

Lục Chinh gật đầu với pháp y: “Suy đoán thời gian tử vong chính xác.”

Pháp y kiểm tra kỹ càng thân dưới, đùi, và sau lưng của người chết. Thi thể mới xuất hiện vết hoen tử thi không quá rõ ràng, chủ yếu tập trung ở phần chân.

Có thể thấy thời gian tử vong của người chết rất ngắn, cơ bản là từ nửa tiếng đến hai tiếng đồng hồ.

Sau khi người chết, dưới nhiệt độ thường, nhiệt độ cơ thể bình quân mỗi tiếng sẽ giảm 0.58 độ C.

Pháp y đo qua nhiệt độ xác chết, lại so sánh với mấy nhóm số liệu: “Thời gian tử vong khoảng chín giờ tối.”

Vân Miểu nhìn hai người bạn kia của Trương Quỳnh Quỳnh: “Khoảng chín giờ hai người ở đâu?”

“Sau khi Quỳnh Quỳnh ra ngoài, hai chúng tôi luôn ở trong phòng, không ra ngoài. Người phục vụ rượu của KTV đến giới thiệu rượu, vừa nhảy vừa hát hết nửa tiếng đồng hồ, hại tôi tốn mất một ngàn tệ, trong Alipay vẫn còn lịch sử đây.”

Tình nghi của hai người tạm thời được loại bỏ.

Lục Chinh ở bên cạnh đột nhiên mở cửa nói: “Miểu Miểu, lúc gần chín giờ, chúng ta từng gặp cô ta.”

Vân Miểu không tin cho lắm.

Lục Chinh: “Vân Chinh gửi tin nhắn cho em lúc tám giờ bốn mươi phút, anh nhận được tin nhắn thì lập tức ra ngoài tìm em.”

Vân Miểu hơi ngạc nhiên, mở điện thoại. Quả thực người máy Vân Chinh có gửi một tin nhắn cho cô vào lúc tám giờ bốn mươi phút.

Sau đó, bọn họ và Trương Quỳnh Quỳnh nói với nhau mấy câu ở hành lang, khi đó chắc khoảng tám giờ năm mươi phút.

Thời gian vô cùng gần…

Cô nhớ khi đó hành lang không có người nào khác, hoặc có thể lúc đó hung thủ đang nấp ở chỗ nào đó, âm thầm quan sát.

Đợi sau khi cô và Lục Chinh trở về phòng, hung thủ mới xuất hiện, dùng natri hydroxit nồng độ cao để giết hại nạn nhân.

Lúc đó, người bị hại vẫn chưa kịp trở về phòng của mình.

Hung thủ sẽ nấp ở đâu đây?

Vân Miểu ngẩng đầu, nhìn thấy trên đỉnh đầu có camera: “Làm phiền mở camera ở chỗ này.”

“Được.” Quản lý của KTV rất phối hợp dắt đám người Vân Miểu đến phòng thiết bị.

“Camera chỗ chúng tôi đều là ống kính HD, ngay cả sợi tóc cũng có thể quay được rõ ràng.”

Vân Miểu: “Ừ.” Cho dù hình ảnh không rõ ràng cô cũng có thể sửa được.

Người kia thành thục gõ vài cái trên bàn phím, nhưng máy tính lại không sáng lên như bình thường. Anh ta lẩm bẩm: “Kỳ lạ, là ai tắt máy tính vậy? Tối qua tôi còn đến đây lấy video ghi hình mà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Miểu: “Số liệu camera được lưu trữ trong máy tính này, hay là còn máy chủ khác?”

“Chỉ mỗi máy này.”

Những thiết bị này của bọn họ đều đã có niên đại, tuy thiết bị khi đó không tiên tiến như bây giờ, nhưng chỉ cần vẫn còn có thể dùng thì cũng không ai đổi mới.

Vân Miểu chau mày.

Sau khi máy tính bị ngắt điện, những camera trong hành lang kia đều trở thành đôi tai bị điếc.

Vân Miểu nuốt nước bọt, máy tính là hung thủ tắt, ông ta suy nghĩ kín kẽ, vô cùng thông minh.

Lục Chinh vỗ vai cô như đang an ủi: “Đi xem thử còn manh mối nào khác không.”

Vân Miểu đi ra khỏi phòng kiểm soát, sau đó mô phỏng tuyến đường di chuyển từ sau khi ra khỏi nhà vệ sinh của Trương Quỳnh Quỳnh.

Hai bên hành lang này đều là phòng karaoke, một đầu nối thẳng đến nhà vệ sinh, đầu còn lại nối với một hành lang khác, đi lại vài bước chính là căn phòng lớn phát hiện thi thể.

Từ vị trí của bọn họ và Trương Quỳnh Quỳnh nhìn sang thì có hai điểm mù, một là những phòng karaoke ca hát kia, còn một điểm khác chính là chỗ rẽ ở cuối hành lang.

Cô nhớ rất rõ, vào một tiếng trước, những phòng karaoke này đều sáng đèn, tiếng hát dồn dập.

Chắc hung thủ sẽ không đợi người bị hại trong phòng, như vậy sẽ bị bại lộ quá dễ dàng.

Thứ đồ như natri hydroxit không phải nơi nào cũng mua được, hung thủ có ý định mưu sát, nên đã chuẩn bị đầy đủ, không phải ngẫu hứng.

Nhưng cô có một thắc mắc, nếu bọn họ đã là người quen, tại sao phải lựa chọn chỗ ồn ào như vậy để gây án. Hung thủ có thể hẹn cô ta đến một chỗ kín đáo hơn mà…

Để tăng thêm độ khó cho việc phá án? Hay vì điều gì khác?

Vân Miểu đi dọc theo hành lang, từng bước từng bước đi tới ngã rẽ. Đèn trong hành lang vô cùng sáng, chiếu vào gạch men màu trắng lại càng sáng hơn, có thể soi gương được.

Rất nhanh, tầm mắt của cô dừng lại ở một viền gạch men…

Thời gian xây dựng KTV này đã nhiều năm rồi, gạch men dưới sàn nhà không làm đường viền đẹp như hiện nay. Vân Miểu nhìn trong đường viền của miếng gạch men kia có dính chút vết nước màu đỏ sẫm.

Cô đứng dậy, xoay người ở vị trí đó, nhìn về phía sau.

Vị trí này, rất đặc biệt, vừa có thể nhìn thấy tình hình trong hành lang ở phía sau, lại có thể lợi dụng điểm mù của bức tường, hoàn hảo che giấu bản thân.

Lục Chinh cũng phát hiện điểm bất thường dưới đất, anh ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy, xé thành miếng nhỏ, nhét vào trong.

Chất lỏng màu đỏ sẫm nhanh chóng bị khăn giấy hút lên, thoang thoảng mùi rượu.

Lục Chinh bảo người quản lý gọi nhân viên vệ sinh đến.

Lục Chinh: “Lúc chín giờ hơn mấy phút, bà có lau sàn không?”

Nhân viên vệ sinh kia vừa nghe thấy, lập tức gật đầu lia lịa, nói: “Có đó, không biết là ai làm đổ rượu xuống đất, suýt hại người ta bị té ngã.”

Lục Chinh: “Sao bà biết có người bị té ngã?”

“Khách bị té kia cố ý đến gọi tôi.”

“Lúc bà qua đó là mấy giờ?” Vân Miểu hỏi tiếp.

Nhân viên vệ sinh kia suy nghĩ rồi nói: “Cùng lắm là chín giờ mười phút. Lúc chín giờ vừa hay con gái đang gọi video với tôi. Bọn tôi nói chuyện năm sáu phút gì đó, tôi cúp điện thoại rồi qua đó.”

Thời gian rất sát!

Vân Miểu: “Lúc bà tới có gặp người nào không?”

Nhân viên vệ sinh lắc đầu: “Không có.”

Lục Chinh: “Khi đó phòng karaoke lớn bên này có người không?”

“Cái này thì tôi không chú ý, vệ sinh bên trong phòng đều là nhân viên phục vụ làm, bình thường nhân viên vệ sinh chúng tôi sẽ không vào.”

Vân Miểu nhìn Lục Chinh: “Vết bẩn màu đỏ trên váy Trương Quỳnh Quỳnh chắc là bị dây ra ở chỗ này.”

Đôi mắt của Lục Chinh đen như mực: “Ừ.”

Bộ phận kỹ thuật nhanh chóng đi tới lấy mẫu.

Lúc này, Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đang ở ngoài lấy lời khai.

Cùng một câu hỏi đổi từng người khác nhau vào hỏi, ồn ào nhốn nháo, cổ họng sắp khàn luôn rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người đến hát đều là một tốp bốn, năm người, phần lớn vào trong phòng karaoke rồi đều không ai ra ngoài. Số ít người ra ngoài cũng đều đi chung với nhau.

Bọn họ lấy lời khai liên tục đến nửa đêm, không có tiến triển nào mang tính đột phá.

Đám đông đã bắt đầu trở nên bất an.

“Cảnh sát à, đã hai ba tiếng rồi, xin hỏi khi nào chúng tôi có thể về vậy?”

“Đúng đó, tôi đến để hát, lại không làm chuyện gì phạm pháp, mấy người kiểm tra camera đi.”

“Mấy người có vấn đề gì thì mau hỏi.”

“Đâu thể nào mấy người không phá án thì chúng tôi không được về. Đã mấy giờ rồi, ngày mai còn phải đi làm đó.”

Đám đông anh một câu tôi một câu, Lưu Vũ lau mồ hôi, nhìn Lục Chinh một cái. Lục Chinh vẫn im lặng, Lưu Vũ cũng hết cách: “Xin lỗi, chắc còn cần mọi người phải đợi chút nữa.”

Vân Miểu xoa đầu, trong lòng lật lại những tin tức khi nãy.

Nhân viên vệ sinh, khách suýt bị té ngã, người phụ nữ tử vong.

Tám giờ năm mươi, chín giờ, chín giờ năm phút.

Lẽ nào không có nhân chứng sao?

Trong đầu Vân Miểu lóe lên một suy nghĩ, vị khách suýt bị té ngã kia rất có khả năng nhìn thấy hung thủ.

Cô đi vào giữa đám đông: “Các vị…”

Trên người Vân Miểu có một khí thế khiến người ta không kìm được mà tập trung ánh nhìn lên người cô.

Giọng nói của Vân Miểu không lớn, không hề nói lớn tiếng như Lưu Vũ, nhưng đám đông lại vì muốn nghe rõ cô nói gì mà trở nên yên lặng.

Vân Miểu hỏi: “Khoảng chín giờ, có một vị khách bị té ngã trong hành lang, làm phiền giơ tay lên.”

Đám đông nhìn nhau, không một ai giơ tay.

Vân Miểu chau mày.

Nhân viên vệ sinh nhận được chỉ thị của người kia nên mới đi lau sàn, chắc chắn người này có tồn tại.

Dưới tình huống mọi người đều muốn đi ngủ, những người này không cần thiết phải nói dối.

Nếu người kia không phải bất cứ một vị khách nào, vậy chỉ còn lại một thân phận, đó chính là hung thủ.

Tố chất tâm lý của người này vô cùng mạnh mẽ, không hề lo lắng người phụ nữ sẽ bị phát hiện.

Lục Chinh cũng suy đoán và đưa ra kết luận giống với Vân Miểu, anh hắng giọng nói: “Lần lượt đăng ký chứng minh nhân dân là về được rồi.”

Cuối cùng đám người đều thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, đám đông ồn đến bùng nổ đã tản đi hết.

Vân Miểu lại hỏi nhân viên vệ sinh, người gọi bà ấy dọn vệ sinh là một người đàn ông, nghe giọng nói khoảng bốn, năm mươi tuổi.

Vân Miểu hỏi: “Bà có nhìn thấy vẻ ngoài của người gọi bà đi dọn vệ sinh trông như thế nào không?”

Nhân viên vệ sinh lắc đầu: “Tôi ở bên trong, ông ta ở bên ngoài, cách một cánh cửa gỗ, căn bản không thể nhìn thấy bên ngoài.”

Người kia cũng biết điểm này, cho nên vô cùng tự tin.

Chắc ông ta gọi nhân viên vệ sinh xong thì đã rời khỏi KTV.

Lục Chinh: “Phòng nghỉ của bà ở đây? Dẫn bọn tôi đi xem xem.”

Nhân viên vệ sinh dẫn bọn họ đi vào trong: “Đến rồi.”

Chỗ này là một phòng chứa đồ, không gian không lớn, một căn gác từ thang bộ thông lên trên, bên trong có để dụng vụ vệ sinh thường dùng, và một cái ghế.

Trên cánh cửa gỗ có viết mấy chữ - Phòng nhân viên vệ sinh.

Nhân viên vệ sinh: “Khi đó tôi mới vừa lau xong, trở về nghỉ ngơi thì cửa bên ngoài đã bị ông ta gõ gọi.”

Đến cánh cửa kia, bỗng nhiên Lục Chinh ngồi xổm xuống.

Vân Miểu cũng ngồi xổm theo anh: “Có manh mối không?”

Lục Chinh chỉ xuống nền nhà, Vân Miểu nhìn theo, không hề phát hiện điều gì khác thường.

Lục Chinh duỗi tay sang, nhẹ nhàng đặt sau gáy cô, kéo cô đến trước mặt anh, đè ở trên đùi anh: “Miểu Miểu, phải nhìn như thế này.”

Vân Miểu nhìn theo hướng ngón tay của anh, trên sàn gạch men có dấu chân rõ ràng.

“Sao chỗ này lại có dấu chân?”

Lục Chinh: “Khi đó sàn nhà đang ướt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện