Điều tra chuyện Kim Đới Vi cũng gần xong rồi, Vân Miểu cho rằng phải trở về thì lại thấy Lục Chinh lái xe tới một bãi đậu xe gần khu danh lam thắng cảnh.

Khu vườn kiểu Trung có tường hồng gạch than vây quanh, hàng trúc xanh lộ ra những lá trúc màu xanh ngọc bích ở trên tường cao, được ánh mặt trời sau buổi trưa mạ lên một màu vàng kim.

Đi về phía trước đến cổng lớn của khu danh lam thắng cảnh, trên cửa có viết hai chữ lớn lưu loát, phóng khoáng- Mặc Viên.

Vân Miểu: “Còn có manh mối khác sao?”

Lục Chinh hơi nhếch lông mày: “Không có, chúng ta ở thêm một đêm nữa, mai rồi về.”

Buổi sáng Vân Miểu bị hoảng sợ không nhẹ, anh không muốn có thêm bất ngờ nào khác. Trong khoảng thời gian ngắn, chỗ này vẫn an toàn hơn thành phố N.

Vân Miểu hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Lục Chinh biết cô đang nghĩ gì, anh duỗi tay xoa đỉnh đầu cô: “Em không cần lo lắng, lý lịch cá nhân trong hệ thống không thể sửa đổi dễ dàng được.”

Vân Miểu mím môi: “Ừ.”

Lục Chinh đã nắm lấy tay cô, bước vào trong hàng ngũ mua vé. Khu danh lam thắng cảnh có giới hạn số lượng, người xếp hàng có hơi nhiều, mặt trời buổi trưa nắng gắt, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên nóng nực.

Lục Chinh lặng lẽ đổi chỗ cho Vân Miểu.

Rất nhanh Vân Miểu phát hiện Lục Chinh đang dùng chiều cao của mình để che nắng cho cô. Có điều mặt trời không chếch về phía tây, bóng chiếu xuống mặt đất rất ngắn, cho dù anh cao hơn cô một đoạn thì hiệu quả che nắng cũng không lý tưởng cho lắm.

Sau khi Lục Chinh thử vài lần, dứt khoát đặt tay ở một bên mặt của cô, làm vành mũ chạy bằng cơm cho cô.

Ánh sáng gay gắt bị che đi một chút, cảm giác châm chích khi ánh nắng chói chang chiếu vào cũng biến mất theo, gió thổi lướt qua mặt dường như không còn nóng nực nữa.

Phía sau hai người có một cặp tình nhân, cô gái kêu oai oái: “Hâm mộ quá, người ta chu đáo biết mấy.”

Giọng nói chàng trai cool ngầu: “Này, Thẩm Ứng Tinh, anh che ô cho em còn chưa đủ chu đáo hả?”

“Rõ ràng là anh muốn hưởng ké ô che nắng của em thì có.”

“Sao lại gọi là hưởng ké? Vừa nãy anh rõ ràng đã chuyển khoản bao lì xì cho em rồi, đây gọi là thuê.”

Lục Chinh và Vân Miểu nhìn nhau cười.

Hai người mua vé xong, đi theo dòng người vào trong sân vườn.

Chẳng trách khu danh lam thắng cảnh phải giới hạn số người, sân vườn này mang lại cho người ta một cảm giác quá tĩnh lặng, trúc xanh rậm rạp, ánh mặt trời chói chang bị che đi, gió mát thổi qua, lung lay cành trúc, rất thú vị.

Sân vườn không lớn, trên đường đi bọn họ gặp được không ít đoàn du lịch, lời thuyết minh của hướng dẫn viên như được học thuộc trong cùng một cuốn sách, ngàn lần như một. Đi dạo một chuyến, Vân Miểu đã thuộc rồi.

Đến một ngọn núi giả gần mặt nước, hai người ngồi đó một lúc, Vân Miểu rảnh rỗi không có việc làm, dựa vào bản đồ du lịch bên cạnh, nghiêm túc thuật lại lời thoại của hướng dẫn viên cho Lục Chinh nghe.

Lục Chinh cười: “Học thuộc cái này làm gì?”

Vân Miểu chống cằm, nhìn mặt nước bị gió thổi gợn sóng phía trước: “Cũng không phải em muốn học thuộc, mà do nghe qua vài lần rồi thì không quên được. Như vậy có phải không được tốt hay không?”

Lục Chinh mở bình nước ra, đưa cho cô: “Sao lại không tốt?”

Vân Miểu nhấp một ngụm, đôi môi có chút ẩm ướt, ngay cả đôi mắt cũng tỏa ra màu nước nhàn nhạt: “Nhưng quên đi là cơ chế bảo vệ của cơ thể.”

Chỉ cần yên tĩnh lại, khung cảnh chậu hoa kia vỡ vụn sau người giống như bộ phim điện ảnh liên tục tuần hoàn trong đầu cô. Âm thanh cực lớn và tiếng súng trong trí nhớ vang lên hết lần này đến lần khác, một khắc cũng không ngừng nghỉ.

Lục Chinh sờ mi tâm của cô: “Vậy thì em đừng nghĩ chuyện không tốt nữa, nghĩ xem tối nay ăn gì, đi đâu ngâm mình đi.”

Vân Miểu: “Mùa hè oi bức đi ngâm mình?”

Lục Chinh: “Ừ.”

Vân Miểu cố ý trêu chọc anh: “Là kiểu ngâm mình chung với anh à?”

Lục Chinh: “...”

Ra khỏi sân vườn, hai người lại ngồi thuyền vi vu trên con sông Kinh Hàng Đại Vận nổi tiếng. Gió thổi qua mặt nước, nổi lên những gợn sóng, rất thoải mái.

Hai người ngồi ngang hàng ở đầu thuyền, ngắm mặt trời vàng kim lặn nơi trời tây, thời gian như đã trở nên chậm lại trong khoảnh khắc này.

Vân Miểu: “Lục Chinh, đây là lần đầu tiên chúng ta đi du lịch cùng nhau.”

Lục Chinh: “Ừ.”

“Lần sau chúng ta tự lái xe đi Tây Tạng nhé? Đi lắc tháp chuông, đi núi Everest.”

Lục Chinh mỉm cười nhìn cô, trong mắt cô gái đều là sự chân thành, ánh nắng màu cam nhuộm tóc con của cô thành màu vàng kim. Anh không kìm được mà duỗi tay vuốt tóc mai của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Em muốn đi xa vậy à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Miểu: “Du lịch đường dài có thể kiểm tra linh hồn có ăn ý hay không.”

Lục Chinh khẽ cười: “Ăn ý thì sao, không ăn ý thì sao?”

Vân Miểu: “Nếu ăn ý thì có thể kết hôn, còn không ăn ý, đương nhiên là biết dừng đúng lúc, tìm mối tình khác rồi.”

Lục Chinh búng nhẹ vào trán cô: “Vậy anh sẽ không đi đâu cả, mãi mãi không buông tay em.”

Vân Miểu ôm mặt anh: “Không được, phải đi!”

Lục Chinh cười: “Được, đi đi.”

Màn đêm buông xuống, thuyền cập bến, Lục Chinh dắt Vân Miểu lên bờ.

Trên bờ không biết đã nổi gió lên từ lúc nào, lá cây bị gió thổi, cuốn bay khắp nơi. Người đi trên đường vội vội vàng vàng, các sạp hàng bắt đầu dọn đồ.

Lục Chinh dừng bước nhìn cô: “Sắp mưa rồi, Miểu Miểu, em còn nhớ chuyện lần trước hứa với anh không?”

Vân Miểu: “?”

Lục Chinh giơ bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người lên: “Ngày mưa tiếp theo, em sẽ có bạn trai, bây giờ em có rồi.”

Khoảnh khắc đó, hạt mưa bay xuống, bị đèn ven đường nhuộm thành những sợi chỉ mỏng, mặt đất có một lớp sương mờ. Vân Miểu nhìn vào mắt anh, không nói ra được câu từ chối.

Lục Chinh nắm tay cô bước nhanh về lại trên xe, cơn mưa lớn thong thả rơi xuống.

Ngoài xe gió giật mưa dông, trong xe tĩnh lặng tịch mịch.

Tóc Vân Miểu có dính giọt nước trắng như sương, Lục Chinh lấy khăn giấy, khom người sang, lau những giọt nước kia cho cô.

Tóc anh cũng dính nước, Vân Miểu nhìn anh, có hàng trăm hàng ngàn cảm xúc xâm chiếm trái tim.

Cùng là ngày mưa, mấy năm trước bọn họ chia xa, nhưng giờ đây lại ở bên nhau rồi.

Lục Chinh lau hết nước trên tóc cô thì khởi động xe: “Em xem, bây giờ đi ngâm mình vừa hợp.”

Vân Miểu: “Ừ.”

Khi hai người ra khỏi bãi tắm thì đã sắp tám giờ, nước nóng xua tan đi cái nóng mùa hè oi bức, bết dính trên người, cũng tạm thời xua tan đi ký ức không được vui vẻ. Đẩy cửa bước ra ngoài, mưa bão dần ngừng lại, nhưng gió chưa dừng, màn đêm đen vẫn có những hạt mưa rơi xuống.

Má Vân Miểu được nước nóng xông hơi, làn da trắng trẻo trở nên hồng hào, hệt như đóa hoa phù dung.

Không biết Lục Chinh lấy cây kem từ đâu ra, đưa cho cô một cây: “Mưa sắp tạnh rồi, đợi chút nữa rồi đi.”

Gió thổi lướt qua, hai người đứng ở mái hiên vừa ăn kem vừa đợi mưa tạnh, cảm giác đó tươi đẹp đến lạ thường.

Bỗng nhiên Vân Miểu nắm lấy ngón tay anh.

Lục Chinh nhẹ nhàng nắm lại, có một số lời giống như chẳng cần nói ra cũng biết được.

Con ngươi của Lục Chinh đen như mực: “Miểu Miểu, bắt đầu từ ngày mai có thể phải giẫm vào trong vũng bùn lầy, có thể sẽ rất nguy hiểm, anh đang nghĩ em có cần trở về Mỹ học tiếp hay không, học lên tiến sĩ nhỉ? Đợi anh tìm được ông ta, em lại…”

Vân Miểu cắt ngang lời anh, trong đôi mắt đều là sự kiên định và dũng cảm: “Lục Chinh, em không bỏ trốn, em muốn ở bên cạnh anh, chính tay bắt lấy ông ta.”

Lục Chinh nắm tay cô vào trong lòng bàn tay, rất lâu sau anh mới nói một tiếng: “Được.”

Bốn giờ sáng ngày hôm sau, hai người lái xe từ Dương Châu trở về thành phố N.

Hai người không về nhà, mà lái xe thẳng về đội.

Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ còn chưa đến làm, văn phòng trống trải, cảnh sát hình sự trực ca đêm trông thấy Lục Chinh đến thì vội vàng chạy tới chào hỏi: “Đội trưởng Lục.”

“Hôm qua có vụ án mới sao?” Lục Chinh hỏi.

“Không có.”

Lục Chinh gật đầu: “Bên này giao cho tôi, anh tan làm về nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

Thời điểm này văn phòng rất yên ắng, không còn người nào khác, vừa hay thích hợp điều tra những thông tin kia.

Lục Chinh ngồi xuống, lấy chìa khóa mở ngăn kéo tủ.

Vân Miểu nhìn anh lấy từ bên trong ra một chiếc USB màu bạc, hơi tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Lục Chinh: “Chìa khóa ủy quyền.”

Đây là chìa khóa ủy quyền của cấp bậc cao nhất thành phố N.

Cho dù là cảnh sát hình sự cũng không thể tùy tiện điều tra thông tin của người khác. Nếu bọn họ muốn điều tra thông tin đều phải trải qua một quy trình phức tạp.

Vân Miểu chau mày: “Anh dùng nó có để lại dấu vết gì không?”

“Có.” Nhưng đây là cách làm duy nhất hiện nay.

Lục Chinh mở máy tính, đăng nhập vào trang web nội bộ của công an, cắm USB vào, trang web trên máy tính di chuyển rất nhanh, danh sách tất cả các sĩ quan cảnh sát trong cục cảnh sát thành phố đã xuất hiện trong màn hình.

Lục Chinh kéo từng mục xuống, Vân Miểu lướt đọc rất nhanh, cuối cùng khi đọc xong tin tức của một sĩ quan cảnh sát, Vân Miểu thở dài: “Bọn họ đều không phải bạn học của Hàn Vi Quang…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lại gãy rồi.

Con ngươi của Lục Chinh u ám.

“Liệu có ai cố ý báo cáo sai thông tin của bản thân không?” Vân Miểu hỏi.

Lục Chinh lắc đầu: “Không đâu.”

Tất cả tài liệu khi nhậm chức của cảnh sát đều được kiểm tra rất nghiêm ngặt. Nếu như có làm giả thì ban đầu đã không vào trong cơ chế này rồi.

Có lẽ phương hướng của bọn họ sau rồi.

Bạn học không nhất định là bạn học cùng một thời kỳ, cũng có thể là quen biết khi học một lĩnh vực nào khác.

Như vậy lại càng khó điều tra hơn nữa.

Lúc này, trong hành lang dài vang lên tiếng bước chân, Lục Chinh nhanh chóng tắt máy tính, cất USB đi.

Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ bước vào văn phòng.

Lưu Vũ cầm điện thoại, vừa lướt livestream, vừa đi vào trong, âm thanh điện thoại mở rất lớn: “Quần lót nam của nhà chúng tôi chắc chắn là thứ mà bạn mặc cảm thấy tốt nhất, chất liệu cotton một trăm phần trăm mang đến sự che chở bí mật nhất cho bạn. Bạn gái mua cho bạn trai, anh ấy nhất định sẽ thích, vô cùng hài lòng, không có bạn gái thì mua cho bản thân, mặc vào ắt có bạn gái…”

Hà Tư Nghiên nhìn thấy Lục Chinh và Vân Miểu đều ở đây thì cũng không ngạc nhiên cho lắm: “Lão đại, chị Kha.”

Lưu Vũ nhìn thấy Lục Chinh, bèn cất điện thoại vào trong túi áo theo bản năng, suy cho cùng vẫn có chút hoảng sợ: “Lão đại, hôm nay anh đến rồi à, tôi còn tưởng anh phải nghỉ thêm hai ngày nữa chứ…”

Lục Chinh hất cằm với anh ta: “Đang mua đồ?”

Lưu Vũ: “Ồ, quần lót, anh muốn mua không, mua mười cái có thể giảm giá, nhận phiếu còn có thể rút thưởng. Họa tiết của quần lót này tôi đã xem qua hết rồi, khá đẹp đấy.”

Vẻ mặt Lục Chinh thờ ơ, cũng không tỏ thái độ gì.

Lưu Vũ liếm môi nói: “Thôi bỏ đi, tôi mua tặng anh hai chiếc, dù sao cũng không mắc.”

Lục Chinh: “Một người đàn ông như cậu muốn tặng quần lót cho tôi?”

Dây thần kinh trên não của Lưu Vũ giật vài cái: “Hả? Không được à? Đàn ông chúng ta không phải đều mặc giống nhau sao?”

Lông mày Lục Chinh cử động: “Bạn gái tôi ở đây, cô ấy sẽ cảm thấy hai chúng ta không bình thường.”

Vành tai Vân Miểu phiếm hồng, không lên tiếng.

Hà Tư Nghiên ở một bên không kìm được, cười ra tiếng theo.

Lưu Vũ vội vàng giải thích với Vân Miểu: “Cô Kha, tôi… Tôi và lão đại trong sạch đó.”

Lục Chinh đã lạnh lùng ngồi xuống: “Báo cáo vụ án của Lệ Yên đã viết xong chưa?”

Lưu Vũ: “Viết xong rồi.”

Lục Chinh: “Lấy tôi xem thử.”

Ngày tháng không có vụ án như thế này cũng rất khó chịu. Nếu là những tổ khác thì còn thể nghỉ ngơi một chút, nhưng tổ trọng án không có vụ án vẫn phải sắp xếp đủ loại tài liệu. Đặc biệt là lúc Lục Chinh ở đây, mọi người luôn phải kiếm việc để làm, bằng không sẽ không thể chịu nổi hơi lạnh bốc lên kia…

Cũng may trong khoảng thời gian đó Lục Chinh đến bộ phận kỹ thuật một chuyến.

Lưu Vũ: “Cô Kha, vừa nãy tôi nhìn thấy cô, còn tưởng hôm nay có vụ án lớn, làm tôi giật cả mình.”

Vân Miểu: “Có thể vì họ của tôi không được tốt chăng?”

Lưu Vũ không phản ứng kịp với câu nói đùa của cô: “Hả?”

Vân Miểu bổ sung: “Kha trong Kha Nam (*), mỗi lần xuất hiện đều phải chết một người.”

(*) Kha Nam: Conan

Hà Tư Nghiên cười phì.

Lưu Vũ mở lại livestream, người bán quần lót ban nãy đã xuống live rồi, thay vào đó là con gái và vợ của anh ta.

“Mọi người có thể xem chiếc váy con gái nhà tôi mặc, là chất liệu cotton loại A nguyên chất, cảm giác rất tốt, con gái mặc vào, đi ngủ cũng không muốn cởi ra.”

Lưu Vũ viết bình luận: “Xin hỏi quần lót ban nãy còn không?”

Người phụ nữ phát trực tiếp kia lập tức trả lời anh: “Quần lót vẫn còn, có thể nhấp vào giỏ hàng phía bên dưới để mua đó.”

Hà Tư Nghiên lại bật cười, cô ấy thò đầu qua xem Lưu Vũ mua hàng thế nào trong giỏ hàng con nít, kết quả nhìn thấy cô bé mặc váy màu đỏ hồng kia: “Bé gái này đáng yêu quá, quả thật như búp bê vậy! Á á á, thật muốn bắt về nhà nuôi.”

Vân Miểu nghe vậy cũng qua nhìn, cô bé trên màn hình quả thực rất đáng yêu.

Rất nhanh Lục Chinh đã quay lại, Lưu Vũ có tật giật mình, ho nhẹ một cái, nhưng lại trông thấy anh đi lướt qua mình, tới bên cạnh Vân Miểu: “Miểu Miểu, muốn uống nước không?”

Khóe miệng Lưu Vũ co giật, giọng điệu này của Lục Chinh thật sự mềm đến mức bóp ra nước, một người đàn ông như anh ta cũng không thể chịu nổi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện