Ngõ Vĩnh An buổi sáng sớm, người người qua lại đông đúc, xe cộ đông nghịt.

Đây là phố ẩm thực phồn hoa nhất thành phố N, sự phồn hoa không chỉ thể hiện ở hàng dài người xếp hàng trước mỗi cửa hàng, mà còn thể hiện ở dầu mỡ màu đen trên lối đi dành cho người đi bộ.

Mỗi khi mùa hè tới, những thứ dầu mỡ kia trở thành mùi hôi thối khó ngửi. Xe xịt nước, xe quét rác đi qua đi lại nhưng chỉ làm cho có lệ, mùi thối kia căn bản không rửa sạch được, dấu vết màu đen cũng không thể nhạt đi.

Cho dù là chất liệu giày gì đi ngang qua đều sẽ cảm thấy nhớp nháp dưới đế giày, giống như giẫm vào nước hồ hơi khô vậy.

Đường ở chỗ này không rộng, bị người đi đường và các cửa hàng chen chúc hết phần lớn, xe cỡ lớn một chút lái vào thì không ra được, tiếng còi xe kêu “bíp bíp” không ngừng nghỉ.

Vương Đại Ninh chạy chiếc xe đạp kiểu xưa từ ngoài vào, mũi chân giẫm xuống đất, dừng xe trước cửa một cửa hàng bán hoành thánh, người còn chưa bước xuống đã hét vào bên trong: “Hai lạng rau cải thảo, hai lạng rau cải xanh.”

Ông chủ cửa hàng và ông ta là bạn cũ, vừa ăn hoành thánh vừa nói chuyện phiếm với ông ta: “Ôi trời, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây thế?”

Vương Đại Ninh: “Haizz, khách thuê phòng ở nhà tôi chưa đóng tiền điện, cục điện lực suốt ngày gọi điện cho tôi, giục đến khó chịu.”

“Vậy anh gọi điện thoại cho cô ấy không phải được rồi à, sao phải bớt thời gian chạy đến đây một chuyến làm gì?”

Vương Đại Ninh: “Còn nói nữa, đã một tuần rồi, điện thoại luôn tắt nguồn, nên tôi đến xem thử.”

Ông chủ cửa hàng đưa hộp đồ đã gói xong cho ông ta: “Vậy thì phải đi xem mới được, thuê nhà anh là một cô gái phải không.”

“Ừ.” Vương Đại Ninh trả tiền, nhanh chóng chạy xe đi mất.

Mấy năm trước nhà Vương Đại Ninh đã phá bỏ và dời đi nơi khác, lấy được mấy căn nhà ở trung tâm thành phố.

Căn nhà ở ngõ Vĩnh An này, mấy năm rồi đều là một vị khách thuê.

Trước kia, tiền nhà một tháng đóng một lần, bây giờ có vẻ cô ấy đã phát tài rồi, một lần đóng hết tiền thuê nhà mười năm, còn bỏ tiền trang trí lại chỗ này.

Vương Đại Ninh nhận tiền của người ta, thường ngày căn bản sẽ không tới làm phiền, cũng không thân thiết với cô ấy.

Hôm nay thời tiết không đẹp lắm, lối đi có hơi u ám, ông ta phải vòng một lúc mới đi lên, gõ cửa, nhưng không ai ra mở cửa.

Ông ta dí sát tai vào cửa, nhưng không nghe thấy âm thanh nào bên trong cả.

Ông ta lại gọi điện cho người thuê nhà kia, vẫn tắt nguồn.

Cũng may ông ta có mang theo chìa khóa. Chìa khóa kim loại cắm vào trong, cánh cửa kim loại màu đỏ vang lên tiếng “két”, sau đó mở ra.

Ập thẳng vào mặt chính là mùi thối kỳ lạ.

Mấy năm trước ông ta có nuôi tôm, một thùng đầy tôm để thối rữa trong thùng, mùi đầu tiên sau khi mở nắp ra chính là mùi này…

Một dự cảm không lành đang quanh quẩn trong lòng ông ta.

Ông ta bước nhanh vào trong vài bước, đẩy cửa phòng ra, ga giường bên trong rơi dưới đất, trên giường có người.

Ông ta kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng hơi u ám, một cánh tay bầm tím lộ ra khỏi tấm chăn màu đỏ, cứng ngắc treo ở mép giường, không một tơ máu.

Có ruồi bay vào từ cánh cửa mở toang, đậu trên cánh tay kia.

Vương Đại Ninh bước tới gần, vén chăn ra, một khuôn mặt trắng bệch chết chóc xuất hiện trong mắt. Ông ta vừa chạm vào, giọt máu màu đỏ thẫm bắt đầu chảy ra từ trong mắt cô ấy.

Ông ta giật lùi về sau vài bước, sau lưng đụng vào tường, vang lên một tiếng “cộp”, bụi bám trên cửa rơi xuống, lơ lửng trong không trung.

Vụ án của Lệ Yên còn rất nhiều điểm đáng ngờ, hôm nay Vân Miểu và Lục Chinh vẫn cùng đến đội cảnh sát.

Hai người vừa vào đến cửa, quần áo còn chưa kịp thay thì cảnh sát trực ca đã tới nói: “Đội trưởng Lục! Trong tòa nhà dân cư ở ngõ Vĩnh An xảy ra một vụ án mạng.”

Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đến muộn hơn Lục Chinh một chút, hai người trông thấy Lục Chinh và Vân Miểu vội vàng chạy ra ngoài thì cũng lập tức trở nên căng thẳng.

“Lão đại, có chuyện gì thế?”

Lục Chinh hơi dừng bước lại: “Ngõ Vĩnh An, có án mạng.”

Đám người lập tức tập trung tinh thần cao độ.

Xe cảnh sát dừng lại trong khu dân cư cũ kỹ, cảnh sát tiếp nhận vụ án này đã phong tỏa lối đi rồi.

Hiện giờ đang là giờ cao điểm đi làm buổi sáng, người trẻ tuổi đều đã ra ngoài, vây xem xung quanh toàn là những người già, bọn họ nói chuyện liến thoắng.

“Quả nhiên con gái không thể ở một mình mà.”

“Nghe nói đã chết mấy ngày, bốc mùi thối lên rồi.”

“Cô ấy ở ngay dưới lầu nhà tôi, sao tôi chưa từng thấy cô ấy vậy.”

“Tôi ở nhà đối diện, cũng chưa từng gặp bao giờ.”

“Có thể là người làm việc về đêm.”

“Làm vậy là nhà của chúng ta không bán đi được rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“...”

Đám đông chen chúc lại ồn ào, Lục Chinh đi ở phía trước, đẩy ra một con đường, nắm tay Vân Miểu đi vào.

Cái mùi khi vào cửa kia thực sự quá khó ngửi, nồng nặc đến mức khiến người ta nổi da gà. Lục Chinh hơi dừng bước, tìm bộ phận kỹ thuật lấy mặt nạ phòng độc đưa cho Vân Miểu.

Vân Miểu: “Không cần, em có thể chịu được.”

Viên cảnh sát kia nhìn Lục Chinh, rồi lại nhìn Vân Miểu. Hôm nay hai người đều mặc áo thun, một đen một trắng, nhưng đều mang theo cảm giác áp bức rất mạnh mẽ. Anh ta chưa từng nhìn thấy cô gái nào như vậy, nên không kìm được mà nhìn nhiều một chút.

Lục Chinh hơi cử động, chắn tầm nhìn của anh ta: “Là ai báo cảnh sát?”

Cảnh sát khu vực: “Chủ nhà.”

Vương Đại Ninh bị điểm danh, run cầm cập đứng ra: “Đồng… Đồng chí cảnh… Cảnh sát, tôi tôi tôi…” Ông ta bị dọa không nhẹ, lúc này đầu lưỡi đã không còn thẳng nữa.

Lục Chinh gật đầu với ông ta: “Không vội, ra bên ngoài đợi trước đi.” Nói xong, anh quay người nhìn cảnh sát khu vực nhận vụ án: “Xác định thân phận của nạn nhân chưa?”

“Là… Lệ Yên, chính là người nhảy xuống biển gây ồn ào vào hai ngày trước.”

Vân Miểu nghe vậy, lông mày lập tức nhíu chặt lại.

Có hai tình huống cô đều đã suy đoán qua, mặc dù cô không thân thích với Lệ Yên, nhưng vẫn thấy hơi đau lòng.

Lục Chinh: “Lệ Yên đang ở đâu?”

Cảnh sát khu vực chỉ vào trong phòng.

Thi thể thối rữa, cảnh sát làm nghề nhiều năm nhìn thấy cũng muốn nôn.

Vân Miểu chưa từng trải qua những chuyện này, Lục Chinh cũng không muốn để cô trải qua. Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô: “Miểu Miểu, em đi kiểm tra những căn phòng khác đi.”

Vân Miểu mở đôi mắt to tròn đen láy của mình nhìn anh: “Tại sao?”

Lục Chinh xoa đầu cô: “Dễ mơ thấy ác mộng, đừng nhìn nữa.”

Đặc biệt là khung cảnh quen thuộc này, càng dễ khơi dậy sự đáng sợ.

Vân Miểu gật đầu.

Lục Chinh đi vào trong, khom người vén tấm chăn che mặt Lệ Yên ra, mùi thối ập thẳng vào mặt càng nồng nặc hơn.

Ánh mắt anh tối sầm lại, đây quả thực là Lệ Yên.

Cô ấy nổi tiếng vì diễn phim kinh dị, lúc này bản thân còn đáng sợ hơn trong phim gấp trăm lần.

Cảnh sát khu vực kia không kịp nín thở, cũng không đeo khẩu trang, suýt thì nôn ra. Khi anh ta nhìn mặt Lục Chinh, anh không có biểu cảm gì cả.

Khuôn mặt xinh đẹp kia của Lệ Yên bây giờ đã trở thành màu xanh lá, cơ thể trở nên phồng to bởi vì thối rữa, hình thành dáng vẻ người khổng lồ.

Trên cổ có vết siết màu đỏ sẫm, rộng khoảng hai ba milimet.

Quần áo trên người cô ấy bị người ta cởi ra, nằm trên giường với cơ thể trần truồng. Có thể trước khi chết đã xảy ra quan hệ với người khác, ga giường bên dưới rất lộn xộn.

Bởi vì tôn trọng nạn nhân nên Lục Chinh không tiến hành bước kiểm tra tiếp theo, mà đậy chăn lại. Phần việc còn lại giao hết cho bộ phận pháp y.

Trong phòng có hai cánh cửa sổ nhưng đều bị đóng chặt, rèm cửa cũng kéo vào, đầu giường phủ rất nhiều bụi bẩn, nhưng sàn nhà lại rất sạch sẽ, dường như dạo gần đây có quét dọn qua.

Tủ quần áo trống rỗng không tìm được bộ quần áo nào, không biết có phải hung thủ cố ý dọn dẹp sạch sẽ hay bản thân Lệ Yên không để quần áo ở chỗ này.

Vân Miểu kiểm tra cửa lớn, không có dấu vết bị người ta cạy khóa.

Vân Miểu đi tới ban công, trên sàn nhà bằng gạch men tích đầy bụi, không nhìn thấy bất cứ dấu chân nào. Cửa sổ được khóa trái từ bên trong, hung thủ đi vào chung với Lệ Yên, không thường xuyên ở chỗ này.

Vân Miểu kiểm tra máy giặt bên cạnh, bên trong đã mọc nấm mốc màu đen, lồng giặt khô ráo, chắc đã rất lâu rồi không giặt quần áo.

So sánh giữa phòng khách và ban công thì phòng khách sạch sẽ hơn nhiều, không có vết bụi bẩn rõ ràng, cũng không có dấu chân.

Vân Miểu đi thẳng đến nhà bếp ở phía bắc.

Tủ lạnh vẫn cắm điện, cửa tủ lạnh mở ra, vô cùng lạnh lẽo. Trên tấm kính thủy tinh tầng trên có chút chất lỏng màu đỏ, đó là nước dưa hấu, chắc dạo gần đây mới lưu lại.

Trên tủ chén ở nhà bếp có một lớp nước mỏng, trong cốc dầu của máy hút dầu có chút dầu bỏ, mặt bàn thủy tinh cũng được lau qua, rất sạch sẽ, dạo này chắc có nấu ăn.

Vân Miểu kiểm tra chén trên tủ chén, có hai cái chén có phần sạch hơn những cái còn lại, đũa cũng có tình trạng giống hệt, có vài chiếc đũa trông sạch sẽ hơn.

Hung thủ và cô ấy quen biết nhau, thậm chí tình cảm rất tốt. Người đầu tiên Vân Miểu nghĩ đến chính là người bạn trai cũ thần bí kia.

Vân Miểu bảo nhân viên bộ phận kỹ thuật lấy dấu vân tay trên các vật phẩm này.

Lục Chinh đã đi từ trong ra.

“Miểu Miểu, có phát hiện không?” Lục Chinh hỏi.

Vân Miểu gật đầu: “Chắc Lệ Yên và hung thủ đã hẹn gặp nhau ở chỗ này, bọn họ ăn cơm, ôn chuyện cũ ở đây, thậm chí còn xảy ra quan hệ thân mật. Chỗ này rất có khả năng là tổ ấm tình yêu của hai người trước kia.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lưu Vũ: “Cô ấy đến đây tìm người tiếp theo?”

Vân Miểu không trả lời.

Lục Chinh: “Gọi chủ nhà vào đây đi.”

Rất nhanh, Vương Đại Ninh đã đi vào. Vừa nãy ông ta ở trước cửa nói chuyện với hàng xóm, bây giờ tâm trạng đã bình phục một chút.

Lưu Vũ đưa cho ông ta điếu thuốc rồi hỏi: “Căn nhà này là Lệ Yên thuê?”

Vương Đại Ninh: “Tôi không biết có phải cô ấy hay không, tên trên giấy chứng minh của cô ấy là Vương Lệ.”

Lục Chinh ra hiệu ánh mắt với Lưu Vũ, Lưu Vũ lập tực liên lạc người đại diện của Lệ Yên, xác nhận Lệ Yên từng đổi tên, tên gốc của cô ấy là Vương Lệ.

Lục Chinh: “Ông biết cô ấy là ngôi sao không?”

Vương Đại Ninh: “Vừa nãy tôi mới biết, trước kia chỉ cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp mà thôi.”

Lục Chinh: “Tại sao hôm nay ông lại đến đây?”

Vương Đại Ninh: “Cục điện lực giục đóng tiền điện, tôi không liên lạc được với cô ấy cho nên đến xem thử.”

Lục Chinh gật đầu: “Cô ấy thuê chỗ của ông bao lâu rồi?”

Vương Đại Ninh cẩn thận tính toán: “Năm nay chắc là năm thứ bảy rồi.”

Lục Chinh: “Cô ấy thuê một mình hay cùng với người khác?”

Vương Đại Ninh nhớ lại: “Khi ký hợp đồng thuê nhà, bạn trai và cô ấy cùng đến, sau này có ở chung với nhau hay không thì tôi không biết.”

“Sau đó ông còn gặp anh ta không?”

Vương Đại Ninh: “Hết rồi. Sau này tiền thuê nhà đều chuyển thẳng vào thẻ ngân hàng của tôi.”

Lục Chinh: “Lần trước cô ấy đóng tiền nhà cho ông vào lúc nào?”

Vương Đại Ninh: “Năm ngoái, một lần đóng luôn năm năm tiền thuê.”

Vân Miểu hơi khó hiểu, Lệ Yên đã có hai căn biệt thự rồi, tại sao cô ấy còn phải thuê nhà ở đây? Hơn nữa, một lần thuê là năm năm.

Lục Chinh: “Người bạn trai kia của cô ấy trông như thế nào, ông còn nhớ không?”

Vương Đại Ninh: “Anh chàng đó dáng người cao gầy, đeo một cái máy ảnh, mang một cặp mắt kính.”

Vân Miểu nhớ Lệ Yên tốt nghiệp học viện điện ảnh, người bạn trai kia rất có khả năng là bạn cùng trường của cô ấy.

Thời gian đã trôi qua sáu bảy năm rồi, vẻ ngoài của con người có thể đã xảy ra thay đổi lớn, dựa vào vài câu nói để tìm người, e rằng rất khó khăn.

Vân Miểu và Lục Chinh ra ngoài xem tình hình xung quanh, trong lối đi không có lắp camera, trước cửa khu dân cư cũng không có, cả một khu đều là điểm mù của camera.

Bỗng nhiên có gió lớn nổi lên, rác còn lưu lại trên nền nhà bị gió cuốn bay, đập “bộp bộp” vào tường.

Từng đám mây đen bay tới, mặt trời bị che khuất, nhiệt độ xung quanh cũng bỗng chốc giảm xuống rất nhiều. Những cửa hàng bên dưới tòa nhà kia đang dọn đống sạp bày bên ngoài vào trong.

Ánh mắt Vân Miểu nhìn về phía tối tăm, cũng giống như bị bóng đêm che lấp: “Lệ Yên vẫn duy trì thuê căn nhà này, có khi nào là vì cô ấy chưa từng hết thích người bạn trai kia không? Hoặc có một khả năng, thực ra mấy năm nay bọn họ chưa từng rời xa nhau?”

Có le cuộc điện thoại hôm đó cô nghe được kia căn bản không phải gọi cho Hoắc Diệp, mà là cô ấy gọi cho người bạn trai thật sự.

Lục Chinh cho tay vào túi: “Về cục cảnh sát trước đã.”

Vân Miểu gật đầu: “Mẫu đất hôm qua đã ra báo cáo kết quả chưa?”

Lục Chinh: “Vừa mới hỏi, đã có rồi. Báo cáo để trên bàn anh, muốn đi xem không?”

Vân Miểu: “Được.”

Trên đường trở về cục cảnh sát, bầu trời đã đổ mưa.

Lục Chinh vẫn mở cửa sổ bên cạnh anh, nước mưa bay tung tóe từ trong ô cửa sổ, rơi xuống cánh tay rắn chắc của anh.

Vân Miểu: “Sao anh không đóng cửa sổ lại.”

Lục Chinh: “Trên người có mùi, sợ em bị sặc.”

Vân Miểu bỗng chốc mỉm cười: “Anh đóng lại đi, em không có chê anh, cũng không cảm thấy sợ hãi.”

Lúc này Lục Chinh mới kéo cửa sổ lên một chút.

Nước mưa rơi “tí tách” vào kính chắn gió, Vân Miểu quay sang hỏi anh: “Lục Chinh, lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi đó có muốn nôn không?”

Lục Chinh: “Có.”

Vân Miểu: “Bây giờ thì sao?”

Đến một cột đèn xanh đèn đỏ, Lục Chinh trống một bàn tay đổi số, nhưng mắt anh vẫn nhìn về phía trước: “Quen rồi.”

Vân Miểu nắm lấy tay anh: “Em cũng sẽ quen thôi.”

Lục Chinh nắm lại ngón tay cô, từng ngón từng ngón: “Không cần, em có quyền được mềm yếu.”

Vân Miểu: “Lục Chinh, anh cũng có quyền được mềm yếu, sau này khi anh sợ hãi thì nói em biết, em sẽ bảo vệ anh.”

Lục Chinh nghe vậy thì bật cười.

Vân Miểu trừng anh một cái: “Anh không tin em à?”

Lục Chinh xòe tay, sửa lại thành mười ngón tay đan xen vào nhau: “Tin, đương nhiên là anh tin rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện