Thời gian chớp mắt đã tới giữa tháng năm.
Di hài của Hàn Vi Quang đã được vận chuyển về nước, báo cáo do cảnh sát nước Thái cung cấp là chết đuối sau khi say rượu. Người nhà cảm thấy nghi ngờ về cái chết của Hàn Vi Quang, nên di hài được vận chuyển đến trung tâm giám định pháp y.
Vân Miểu lần đầu tiên đến chỗ này, tấm biển lớn màu trắng nền xanh dương vô cùng nổi bật.
Cảm giác công bằng, chính trực, khách quan kia vô cùng mãnh liệt.
Đi vào trong cửa kính, gạch đá màu trắng sáng trải dài đến tận trong cùng.
Nhân viên mặc áo blouse trắng đi tới đi lui, vô cùng bận rộn.
Lục Chinh là người quá quen thuộc của chỗ này, anh vừa vào cửa thì có người tới đón: “Tôi nói mà, sao hôm nay đi ra cửa lại nổ lốp xe, hóa ra là Lục Diêm Vương của nhà tôi đến rồi.”
Người nói chuyện này, vừa hay là người Vân Miểu quen biết, là bạn cùng phòng trước kia của Lục Chinh- Triệu Cần.
Mấy năm trước, anh ta từ đội trinh thám điều động đến bên này.
Triệu Cần cũng nhận ra Vân Miểu, lông mày cử động: “Ái chà, chị dâu?”
Vân Miểu: “Không ngờ anh vẫn còn nhớ?”
Triệu Cần: “Đương nhiên.” Chủ yếu là ấn tượng quá sâu sắc rồi.
Bắt đầu từ khi vào trường cảnh sát thì anh ta và Lục Chinh vẫn luôn ở chung một ký túc xá, cho dù Lục Chinh được nhiều cô gái yêu thích, nhưng cũng chỉ dẫn mỗi một cô gái này về ký túc xá của bọn họ mà thôi.
Một cô gái mười mấy tuổi, ngoan ngoãn, cương quyết, nói lời đáng ngạc nhiên.
Có điều, mấy năm không gặp, cô gái còn xinh đẹp hơn trước kia, nhưng khí chất có hơi thay đổi.
Trước đây như ánh mặt trời nóng bỏng, bây giờ như mặt trăng lạnh lẽo.
Lục Chinh không nói chuyện hàn huyên quá nhiều với Triệu Cần: “Lão Hàn đâu?”
“Bên trong, pháp y đang khám nghiệm.”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Cần đã đi phía trước dẫn đường, Vân Miểu nhanh chóng đi theo.
Triệu Cần thấy cô đi theo, không kìm được mà giễu cợt: “Lục Chinh, cậu dẫn con gái người ta đến chỗ này à? Chẳng trách bao nhiêu năm rồi cậu không có lấy một người phụ nữ. Có cô gái nào lại thích đến chỗ này xem người chết cơ chứ?”
Lục Chinh: “Chẳng phải vợ cậu thích à?”
Triệu Cần cười một tiếng: “Cái rắm, vợ tôi là công việc, có thể tính là thích sao? Con trai tôi đã lên nhà trẻ rồi, cậu mau lên được không?”
Lục Chinh: “Mau cái gì?”
“Mau tìm vợ đó.” Triệu Cần nhìn Vân Miểu: “Cậu đừng dẫn cô gái người ta đến chỗ tôi nữa, phải đến cục dân chính, ký tên đóng dấu, giải quyết dứt khoát, có hiểu không? Đến lúc đó sinh đứa con gái, chúng ta kết thông gia…”
Vân Miểu bỗng nhiên lên tiếng: “Làm phiền chút.”
Triệu Cần: “?”
Vân Miểu: “Con gái em có thể sẽ thích cái đẹp.”
Triệu Cần: “Cái gì?”
Lục Chinh cười: “Nói cậu xấu đó, bớt nói nhiều đi.”
Triệu Cần: “Tôi xấu? Nói đùa à, năm đó tôi là hot boy của trường cảnh sát đấy.”
Vân Miểu nghe vậy, cong môi nói: “Ồ, vậy Lục Chinh là gì thế? Máy diệt hot boy trường cảnh sát?”
Lục Chinh không kìm được mà bật cười.
Một lúc sau Triệu Cần mới phản ứng lại, lông mày nhếch lên. Cách nói chuyện này như Lục Chinh phiên bản nhỏ vậy.
Đến trước cửa, Lục Chinh dừng bước, xoay người hỏi Vân Miểu: “Hay là em ở bên ngoài đợi anh đi?”
Triệu Cần: “Đúng đó, bên trong không thích hợp để một cô gái ngắm đâu.”
Vân Miểu: “Em không sợ.”
Triệu Cần hơi ngạc nhiên, cô gái này quả thực có chút khác biệt.
Vào cửa phải thay quần áo, Triệu Cần đưa cho mỗi người một bộ đồ phòng hộ.
Vân Miểu mặc vào, đứng ở đó bỏ tóc vào trong mũ, trong gương chỉ có thể nhìn thấy mảng tóc phía trước, còn tóc phía sau đều dựa vào cảm giác.
Cô làm mấy lần, vẫn có một lọn tóc rơi ra ngoài.
Lục Chinh cúi đầu, cầm lấy lọn tóc đó cho vào trong mũ dùm cô.
Đó là một lọn tóc con, dính chặt vào da.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngón tay của Lục Chinh gần như cho vào trong phần cổ phía sau của cô.
Dòng điện yếu ớt trải dài quanh vùng lưng, Vân Miểu quay lưng lại với anh, tiến về trước một bước, dưới ánh đèn, phần cổ mảnh khảnh trắng trẻo kia của cô trông vô cùng chói mắt.
Lục Chinh cụp mắt nhìn ngón tay, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của cô gái như bám vào tay, nó dịu dàng, và có chút lạnh lẽo.
Anh cúi đầu ngửi, hương thơm nhàn nhạt có hơi giống cây dành dành.
Lông mày anh thoáng cử động, cười một cái.
Triệu Cần vô cảm: “Lục Chinh, cậu ngửi ngón tay mình cười cái gì? Đi nhà vệ sinh chưa rửa tay? Đang hồi tưởng lại?”
Lục Chinh đá một cái lên chân anh ta.
“...” Vành tai của Vân Miểu ở phía trước lập tức đỏ bừng.
Đám người đi vào bên trong, pháp y đang giải phẫu thi thể của Hàn Vi Quang, khung cảnh hơi đáng sợ. Lục Chinh kéo Vân Miểu ra phía sau: “Miểu Miểu, hình ảnh không đẹp lắm, dễ nằm mơ thấy ác mộng, hay em đừng xem nữa.”
Vân Miểu: “Được.”
Lục Chinh hơi khom lưng, kiểm tra tay của Hàn Vi Quang, không có dấu vết bị tiêm thuốc.
Phần chân rất sạch sẽ, bụng sưng to, trên cổ cũng không có bất cứ vết thắt nào, phù hợp với đặc trưng của chết đuối.
Quần áo trên người là áo thun và quần cộc thường mặc khi du lịch ở biển đảo, trong túi quần có để một tờ giấy hướng dẫn, chữ đã bị nhòe, lờ mờ có thể nhìn thấy hai chữ Cephalosporin.
Lục Chinh: “Hóa nghiệm trong dạ dày có tàn dư của thuốc Cephalosporin hay không?”
Triệu Cần: “Uống thuốc Cephalosporin mà còn uống rượu? Lão Hàn là thành phần tri thức đó.”
Con ngươi Lục Chinh u tối: “Có lẽ ông ấy uống trong vô thức, đồ dùng trên người ông ấy đều mang về hết chưa?”
“Ở bên cạnh, bên phía du lịch đưa tới rồi.”
Lục Chinh kiểm tra túi xách của ông ấy, trong chai mà ông ấy uống nước có mùi rượu.
Triệu Cần đi tới gần ngửi, mày chau lại: “Thật sự là uống thuốc Cephalosporin với rượu à? Cảnh sát nước Thái không kiểm tra những thứ này sao? Rõ ràng như vậy mà không nhìn ra.”
Lục Chinh mím môi: “Có lẽ là không muốn kiểm tra.”
Triệu Cần: “Cũng phải, dù sao cũng là vụ án vượt biên giới, có thể xử lý đơn giản thì xử lý.”
“Ừ.” Vẫn còn một khả năng nữa, bọn họ căn bản không dám điều tra.
Nơi đáng sợ của rắn đỏ chính là ở chỗ này, không thể biết bọn họ thâm nhập sâu đến chỗ nào, hệt như một cái lưới lớn giăng xuống khiến người ta nghẹt thở.
Lục Chinh ra ngoài gọi điện thoại cho Lưu Vũ, lập tức cho người đến tiến hành thẩm vấn tốp du khách của du lịch Hồng Quang này.
*
Ra khỏi trung tâm giám định, xe lái thẳng đến trung tâm thành phố.
Trung tâm mua sắm trọng điểm của khu Lão Thành đang tổ chức hoạt động, người đông nghẹt vây quanh sân khấu ngoài trời, vừa hay đúng lúc đèn đỏ.
Màn hình điện tử to lớn bên đường đang phát một đoạn quảng cáo trang sức.
Một cô gái mặc váy cưới đi ra từ trong bụi hoa, nam diễn viên mặc đồ vest quỳ một gối xuống đất, đeo lên tay cô ấy chiếc nhẫn kim cương màu đỏ hồng. Ngay lập tức, vô số cánh hoa màu hồng cam được rải từ trên trời xuống, cô gái mừng đến khóc lên.
Tình tiết vô cùng cũ rích, nhưng cảm xúc của nữ chính được kiểm soát vô cùng đúng chỗ, đôi mắt sạch sẽ trong veo, mang đến cho người ta cảm giác ngọt ngào lạ kỳ.
Âm nhạc không ngừng truyền đến: “Cửa hàng trang sức Hằng Thông, cất giấu tình yêu cả đời này của bạn, chỉ vì khoảnh khắc này.”
Vân Miểu: “Lệ Yên thật xinh đẹp.”
Lục Chinh: “Ừ, không đẹp đã không thể làm ngôi sao được.”
Vân Miểu kéo cửa sổ lên: “Nhưng em cảm thấy vẻ đẹp xuất sắc trong giới giải trí là Lương Tịch, đặc biệt là đôi mắt kia, vô cùng nhập vai, diễn cái gì giống cái đó.”
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu nhướng mày: “Chỉ ừ thôi à? Không có gì khác?”
Lục Chinh cầm ngón tay cô: “Em cũng đẹp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh lái xe đến tòa nhà ngang của Hàn Vi Quang, Hàn Thông cũng đã tới rồi.
Căn nhà trong tòa nhà ngang có hơi cũ kỹ, cửa sổ chống trộm kia vẫn là loại thép kiểu xưa nhất, chứ không phải loại nhôm hợp kim thường thấy như hiện giờ.
Hàn Vi Quang vô cùng yêu sạch sẽ, hơn nữa rất tinh tế. Từ lối vào đến ban công, mỗi một chỗ đều được dọn dẹp vô cùng thỏa đáng.
Chỗ vào cửa có để một kệ giày, những đôi giày kia đều được sắp xếp ngăn nắp. Ông ấy mắc chứng rối loạn cưỡng chế nhẹ, tất cả giày đều xếp mũi giày vào bên trong, tiện cho việc lấy.
Điểm khác biệt duy nhất chính là đôi giày để trước cửa kia, mũi giày của chân phải đặt cạnh gót giày của chân trái, xếp thành một hình chữ “bát” (*).
(*) Chữ Bát tiếng trung là 八.
Điểm này không phù hợp với tính cách của chủ nhân bọn chúng.
Đi vào bên trong, có một bộ bàn và kệ sách, bên trên xếp đầy sách.
Vân Miểu nhìn lướt qua tên chỗ sách kia, đều là một số sách lịch sử, trong đó có mấy cuốn cô cũng rất thích.
Lục Chinh: “Sách sưu tầm của bố anh thật không ít.”
“Đúng vậy, về sau đều quyên tặng hết cho thư viện.” Hàn Thông lướt nhìn qua kệ sách kia, nhanh chóng chau mày: “Kỳ lạ, sao những cuốn sách này lại để ở đây?”
Vân Miểu: “Sao vậy?”
Hàn Thông: “Bố tôi có một thói quen, kích thước lớn nhỏ của sách trong cùng một hàng nhất định phải từ cao tới thấp. Nhưng mấy người nhìn đi, chồng bên này đều là sách lớn, đột nhiên lại có thêm mấy cuốn sách kích thước khác nhau này.”
Lục Chinh lật mấy cuốn sách mà Hàn Thông nói kỳ lạ ra xem, đó là một bộ “Thủy Hử Truyện” được đóng bìa cứng, đã lâu năm cộng thêm chủ nhân thường xuyên lật ra xem, nên trang sách đã ngả vàng. Khi mở ra, bên trong có mùi bụi bặm của thời gian.
Chắc là ai đó tặng cho ông ấy, trang bìa trong của mỗi cuốn sách đều viết một hàng chữ kỳ lạ.
Hàn Vi Quang vô cùng yêu thích cuốn sách này, bên ngoài trang sách dùng băng keo niêm phong lại.
Lục Chinh mở ra, phát hiện trang bìa trong của một trong số đó bị người ta xé đi rồi.
Người xé giấy chắn hẳn không phải Hàn Vi Quang, nếu như ông ấy xé tờ giấy này, phần lớn ông ấy sẽ dùng thước hoặc dao mĩ thuật, xé một cách mạnh bạo như vậy không thể nào là ông ấy được.
Chỉ có thể là trên tờ giấy kia cất giấu bí mật gì đó.
Có người từng đến, mang đi bí mật kia.
Hơn nữa, là dạo gần đây.
Lục Chinh kiểm tra khóa cửa, không có dấu vết bị cậy.
“Chìa khóa ở đây ngoại trừ bố cậu, còn ai có không?”
Hàn Thông: “Không ai có cả.”
Vậy thì hung thủ rất có khả năng đi vào chung với ông ấy, thời gian có khả năng duy nhất chính là tối ngày ba mươi tháng tư.
Bởi vì Hàn Vi Quang có chuyện gấp phải đi, nên mới không kịp dọn dẹp chỗ sách bị để lộn xộn này.
Vân Miểu kiểm tra bên ngoài, tòa nhà ngang căn bản không được tính là khu dân cư, cũng không có quản lý thống nhất của bên bất động sản, chỉ có con đường chính bên ngoài mới có camera.
Con đường chính này nối liền từ Thành Đông đến Thành Tây, xe cộ đi lại rất đông. Nếu muốn biết ai từng đến chỗ này, rất khó.
Lục Chinh mang cuốn sách kia về: “Đi thôi, mang về kiểm tra dấu vân tay.”
Vân Miểu: “Được.”
Đi tới trước cửa, Vân Miểu phát hiện trong hành lang có để một chậu hoa màu đỏ tươi, bông hoa nở rộ, xung quanh cánh hoa màu đỏ là một nhúm nhụy hoa màu vàng.
“Đây là hoa gì?” Vân Miểu hỏi.
Hàn Thông: “Thược Dược.”
Lục Chinh: “Loại Thược Dược này rất hiếm thấy.”
Hàn Thông: “Loại Thược Dược này tên là Kim Đới Vi, là loại hiếm có trong nhánh Thược Dược. Trước kia bố tôi luôn muốn có được nó, nhưng không kiếm được, chắc là người bạn nào đó tặng, lần trước khi tôi đến vẫn chưa nhìn thấy.”
Vân Miểu nhìn Lục Chinh, lai lịch của chậu hoa này e rằng không đơn giản.
Di hài của Hàn Vi Quang đã được vận chuyển về nước, báo cáo do cảnh sát nước Thái cung cấp là chết đuối sau khi say rượu. Người nhà cảm thấy nghi ngờ về cái chết của Hàn Vi Quang, nên di hài được vận chuyển đến trung tâm giám định pháp y.
Vân Miểu lần đầu tiên đến chỗ này, tấm biển lớn màu trắng nền xanh dương vô cùng nổi bật.
Cảm giác công bằng, chính trực, khách quan kia vô cùng mãnh liệt.
Đi vào trong cửa kính, gạch đá màu trắng sáng trải dài đến tận trong cùng.
Nhân viên mặc áo blouse trắng đi tới đi lui, vô cùng bận rộn.
Lục Chinh là người quá quen thuộc của chỗ này, anh vừa vào cửa thì có người tới đón: “Tôi nói mà, sao hôm nay đi ra cửa lại nổ lốp xe, hóa ra là Lục Diêm Vương của nhà tôi đến rồi.”
Người nói chuyện này, vừa hay là người Vân Miểu quen biết, là bạn cùng phòng trước kia của Lục Chinh- Triệu Cần.
Mấy năm trước, anh ta từ đội trinh thám điều động đến bên này.
Triệu Cần cũng nhận ra Vân Miểu, lông mày cử động: “Ái chà, chị dâu?”
Vân Miểu: “Không ngờ anh vẫn còn nhớ?”
Triệu Cần: “Đương nhiên.” Chủ yếu là ấn tượng quá sâu sắc rồi.
Bắt đầu từ khi vào trường cảnh sát thì anh ta và Lục Chinh vẫn luôn ở chung một ký túc xá, cho dù Lục Chinh được nhiều cô gái yêu thích, nhưng cũng chỉ dẫn mỗi một cô gái này về ký túc xá của bọn họ mà thôi.
Một cô gái mười mấy tuổi, ngoan ngoãn, cương quyết, nói lời đáng ngạc nhiên.
Có điều, mấy năm không gặp, cô gái còn xinh đẹp hơn trước kia, nhưng khí chất có hơi thay đổi.
Trước đây như ánh mặt trời nóng bỏng, bây giờ như mặt trăng lạnh lẽo.
Lục Chinh không nói chuyện hàn huyên quá nhiều với Triệu Cần: “Lão Hàn đâu?”
“Bên trong, pháp y đang khám nghiệm.”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Cần đã đi phía trước dẫn đường, Vân Miểu nhanh chóng đi theo.
Triệu Cần thấy cô đi theo, không kìm được mà giễu cợt: “Lục Chinh, cậu dẫn con gái người ta đến chỗ này à? Chẳng trách bao nhiêu năm rồi cậu không có lấy một người phụ nữ. Có cô gái nào lại thích đến chỗ này xem người chết cơ chứ?”
Lục Chinh: “Chẳng phải vợ cậu thích à?”
Triệu Cần cười một tiếng: “Cái rắm, vợ tôi là công việc, có thể tính là thích sao? Con trai tôi đã lên nhà trẻ rồi, cậu mau lên được không?”
Lục Chinh: “Mau cái gì?”
“Mau tìm vợ đó.” Triệu Cần nhìn Vân Miểu: “Cậu đừng dẫn cô gái người ta đến chỗ tôi nữa, phải đến cục dân chính, ký tên đóng dấu, giải quyết dứt khoát, có hiểu không? Đến lúc đó sinh đứa con gái, chúng ta kết thông gia…”
Vân Miểu bỗng nhiên lên tiếng: “Làm phiền chút.”
Triệu Cần: “?”
Vân Miểu: “Con gái em có thể sẽ thích cái đẹp.”
Triệu Cần: “Cái gì?”
Lục Chinh cười: “Nói cậu xấu đó, bớt nói nhiều đi.”
Triệu Cần: “Tôi xấu? Nói đùa à, năm đó tôi là hot boy của trường cảnh sát đấy.”
Vân Miểu nghe vậy, cong môi nói: “Ồ, vậy Lục Chinh là gì thế? Máy diệt hot boy trường cảnh sát?”
Lục Chinh không kìm được mà bật cười.
Một lúc sau Triệu Cần mới phản ứng lại, lông mày nhếch lên. Cách nói chuyện này như Lục Chinh phiên bản nhỏ vậy.
Đến trước cửa, Lục Chinh dừng bước, xoay người hỏi Vân Miểu: “Hay là em ở bên ngoài đợi anh đi?”
Triệu Cần: “Đúng đó, bên trong không thích hợp để một cô gái ngắm đâu.”
Vân Miểu: “Em không sợ.”
Triệu Cần hơi ngạc nhiên, cô gái này quả thực có chút khác biệt.
Vào cửa phải thay quần áo, Triệu Cần đưa cho mỗi người một bộ đồ phòng hộ.
Vân Miểu mặc vào, đứng ở đó bỏ tóc vào trong mũ, trong gương chỉ có thể nhìn thấy mảng tóc phía trước, còn tóc phía sau đều dựa vào cảm giác.
Cô làm mấy lần, vẫn có một lọn tóc rơi ra ngoài.
Lục Chinh cúi đầu, cầm lấy lọn tóc đó cho vào trong mũ dùm cô.
Đó là một lọn tóc con, dính chặt vào da.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngón tay của Lục Chinh gần như cho vào trong phần cổ phía sau của cô.
Dòng điện yếu ớt trải dài quanh vùng lưng, Vân Miểu quay lưng lại với anh, tiến về trước một bước, dưới ánh đèn, phần cổ mảnh khảnh trắng trẻo kia của cô trông vô cùng chói mắt.
Lục Chinh cụp mắt nhìn ngón tay, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của cô gái như bám vào tay, nó dịu dàng, và có chút lạnh lẽo.
Anh cúi đầu ngửi, hương thơm nhàn nhạt có hơi giống cây dành dành.
Lông mày anh thoáng cử động, cười một cái.
Triệu Cần vô cảm: “Lục Chinh, cậu ngửi ngón tay mình cười cái gì? Đi nhà vệ sinh chưa rửa tay? Đang hồi tưởng lại?”
Lục Chinh đá một cái lên chân anh ta.
“...” Vành tai của Vân Miểu ở phía trước lập tức đỏ bừng.
Đám người đi vào bên trong, pháp y đang giải phẫu thi thể của Hàn Vi Quang, khung cảnh hơi đáng sợ. Lục Chinh kéo Vân Miểu ra phía sau: “Miểu Miểu, hình ảnh không đẹp lắm, dễ nằm mơ thấy ác mộng, hay em đừng xem nữa.”
Vân Miểu: “Được.”
Lục Chinh hơi khom lưng, kiểm tra tay của Hàn Vi Quang, không có dấu vết bị tiêm thuốc.
Phần chân rất sạch sẽ, bụng sưng to, trên cổ cũng không có bất cứ vết thắt nào, phù hợp với đặc trưng của chết đuối.
Quần áo trên người là áo thun và quần cộc thường mặc khi du lịch ở biển đảo, trong túi quần có để một tờ giấy hướng dẫn, chữ đã bị nhòe, lờ mờ có thể nhìn thấy hai chữ Cephalosporin.
Lục Chinh: “Hóa nghiệm trong dạ dày có tàn dư của thuốc Cephalosporin hay không?”
Triệu Cần: “Uống thuốc Cephalosporin mà còn uống rượu? Lão Hàn là thành phần tri thức đó.”
Con ngươi Lục Chinh u tối: “Có lẽ ông ấy uống trong vô thức, đồ dùng trên người ông ấy đều mang về hết chưa?”
“Ở bên cạnh, bên phía du lịch đưa tới rồi.”
Lục Chinh kiểm tra túi xách của ông ấy, trong chai mà ông ấy uống nước có mùi rượu.
Triệu Cần đi tới gần ngửi, mày chau lại: “Thật sự là uống thuốc Cephalosporin với rượu à? Cảnh sát nước Thái không kiểm tra những thứ này sao? Rõ ràng như vậy mà không nhìn ra.”
Lục Chinh mím môi: “Có lẽ là không muốn kiểm tra.”
Triệu Cần: “Cũng phải, dù sao cũng là vụ án vượt biên giới, có thể xử lý đơn giản thì xử lý.”
“Ừ.” Vẫn còn một khả năng nữa, bọn họ căn bản không dám điều tra.
Nơi đáng sợ của rắn đỏ chính là ở chỗ này, không thể biết bọn họ thâm nhập sâu đến chỗ nào, hệt như một cái lưới lớn giăng xuống khiến người ta nghẹt thở.
Lục Chinh ra ngoài gọi điện thoại cho Lưu Vũ, lập tức cho người đến tiến hành thẩm vấn tốp du khách của du lịch Hồng Quang này.
*
Ra khỏi trung tâm giám định, xe lái thẳng đến trung tâm thành phố.
Trung tâm mua sắm trọng điểm của khu Lão Thành đang tổ chức hoạt động, người đông nghẹt vây quanh sân khấu ngoài trời, vừa hay đúng lúc đèn đỏ.
Màn hình điện tử to lớn bên đường đang phát một đoạn quảng cáo trang sức.
Một cô gái mặc váy cưới đi ra từ trong bụi hoa, nam diễn viên mặc đồ vest quỳ một gối xuống đất, đeo lên tay cô ấy chiếc nhẫn kim cương màu đỏ hồng. Ngay lập tức, vô số cánh hoa màu hồng cam được rải từ trên trời xuống, cô gái mừng đến khóc lên.
Tình tiết vô cùng cũ rích, nhưng cảm xúc của nữ chính được kiểm soát vô cùng đúng chỗ, đôi mắt sạch sẽ trong veo, mang đến cho người ta cảm giác ngọt ngào lạ kỳ.
Âm nhạc không ngừng truyền đến: “Cửa hàng trang sức Hằng Thông, cất giấu tình yêu cả đời này của bạn, chỉ vì khoảnh khắc này.”
Vân Miểu: “Lệ Yên thật xinh đẹp.”
Lục Chinh: “Ừ, không đẹp đã không thể làm ngôi sao được.”
Vân Miểu kéo cửa sổ lên: “Nhưng em cảm thấy vẻ đẹp xuất sắc trong giới giải trí là Lương Tịch, đặc biệt là đôi mắt kia, vô cùng nhập vai, diễn cái gì giống cái đó.”
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu nhướng mày: “Chỉ ừ thôi à? Không có gì khác?”
Lục Chinh cầm ngón tay cô: “Em cũng đẹp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh lái xe đến tòa nhà ngang của Hàn Vi Quang, Hàn Thông cũng đã tới rồi.
Căn nhà trong tòa nhà ngang có hơi cũ kỹ, cửa sổ chống trộm kia vẫn là loại thép kiểu xưa nhất, chứ không phải loại nhôm hợp kim thường thấy như hiện giờ.
Hàn Vi Quang vô cùng yêu sạch sẽ, hơn nữa rất tinh tế. Từ lối vào đến ban công, mỗi một chỗ đều được dọn dẹp vô cùng thỏa đáng.
Chỗ vào cửa có để một kệ giày, những đôi giày kia đều được sắp xếp ngăn nắp. Ông ấy mắc chứng rối loạn cưỡng chế nhẹ, tất cả giày đều xếp mũi giày vào bên trong, tiện cho việc lấy.
Điểm khác biệt duy nhất chính là đôi giày để trước cửa kia, mũi giày của chân phải đặt cạnh gót giày của chân trái, xếp thành một hình chữ “bát” (*).
(*) Chữ Bát tiếng trung là 八.
Điểm này không phù hợp với tính cách của chủ nhân bọn chúng.
Đi vào bên trong, có một bộ bàn và kệ sách, bên trên xếp đầy sách.
Vân Miểu nhìn lướt qua tên chỗ sách kia, đều là một số sách lịch sử, trong đó có mấy cuốn cô cũng rất thích.
Lục Chinh: “Sách sưu tầm của bố anh thật không ít.”
“Đúng vậy, về sau đều quyên tặng hết cho thư viện.” Hàn Thông lướt nhìn qua kệ sách kia, nhanh chóng chau mày: “Kỳ lạ, sao những cuốn sách này lại để ở đây?”
Vân Miểu: “Sao vậy?”
Hàn Thông: “Bố tôi có một thói quen, kích thước lớn nhỏ của sách trong cùng một hàng nhất định phải từ cao tới thấp. Nhưng mấy người nhìn đi, chồng bên này đều là sách lớn, đột nhiên lại có thêm mấy cuốn sách kích thước khác nhau này.”
Lục Chinh lật mấy cuốn sách mà Hàn Thông nói kỳ lạ ra xem, đó là một bộ “Thủy Hử Truyện” được đóng bìa cứng, đã lâu năm cộng thêm chủ nhân thường xuyên lật ra xem, nên trang sách đã ngả vàng. Khi mở ra, bên trong có mùi bụi bặm của thời gian.
Chắc là ai đó tặng cho ông ấy, trang bìa trong của mỗi cuốn sách đều viết một hàng chữ kỳ lạ.
Hàn Vi Quang vô cùng yêu thích cuốn sách này, bên ngoài trang sách dùng băng keo niêm phong lại.
Lục Chinh mở ra, phát hiện trang bìa trong của một trong số đó bị người ta xé đi rồi.
Người xé giấy chắn hẳn không phải Hàn Vi Quang, nếu như ông ấy xé tờ giấy này, phần lớn ông ấy sẽ dùng thước hoặc dao mĩ thuật, xé một cách mạnh bạo như vậy không thể nào là ông ấy được.
Chỉ có thể là trên tờ giấy kia cất giấu bí mật gì đó.
Có người từng đến, mang đi bí mật kia.
Hơn nữa, là dạo gần đây.
Lục Chinh kiểm tra khóa cửa, không có dấu vết bị cậy.
“Chìa khóa ở đây ngoại trừ bố cậu, còn ai có không?”
Hàn Thông: “Không ai có cả.”
Vậy thì hung thủ rất có khả năng đi vào chung với ông ấy, thời gian có khả năng duy nhất chính là tối ngày ba mươi tháng tư.
Bởi vì Hàn Vi Quang có chuyện gấp phải đi, nên mới không kịp dọn dẹp chỗ sách bị để lộn xộn này.
Vân Miểu kiểm tra bên ngoài, tòa nhà ngang căn bản không được tính là khu dân cư, cũng không có quản lý thống nhất của bên bất động sản, chỉ có con đường chính bên ngoài mới có camera.
Con đường chính này nối liền từ Thành Đông đến Thành Tây, xe cộ đi lại rất đông. Nếu muốn biết ai từng đến chỗ này, rất khó.
Lục Chinh mang cuốn sách kia về: “Đi thôi, mang về kiểm tra dấu vân tay.”
Vân Miểu: “Được.”
Đi tới trước cửa, Vân Miểu phát hiện trong hành lang có để một chậu hoa màu đỏ tươi, bông hoa nở rộ, xung quanh cánh hoa màu đỏ là một nhúm nhụy hoa màu vàng.
“Đây là hoa gì?” Vân Miểu hỏi.
Hàn Thông: “Thược Dược.”
Lục Chinh: “Loại Thược Dược này rất hiếm thấy.”
Hàn Thông: “Loại Thược Dược này tên là Kim Đới Vi, là loại hiếm có trong nhánh Thược Dược. Trước kia bố tôi luôn muốn có được nó, nhưng không kiếm được, chắc là người bạn nào đó tặng, lần trước khi tôi đến vẫn chưa nhìn thấy.”
Vân Miểu nhìn Lục Chinh, lai lịch của chậu hoa này e rằng không đơn giản.
Danh sách chương