Mí mắt Thượng Quan Hạo nhảy lên.
Hắn tới gần mà nhìn dung mạo nàng, mỹ lệ mà yếu đuối mỏng manh, khiến trái tim người ta đập liên hồi.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng phản đối hôn lễ của hắn và Cẩn Lan mà nói thẳng ra như vậy, hắn vẫn luôn tưởng rằng nàng không hề quan tâm.
“...Vì sao?” Ánh mắt hắn mềm dịu ra một chút, thoáng mơ hồ hỏi nàng.
Một thứ bén nhọn đâm vào trong lòng nhói đau, Tần Mộc Ngữ nhớ tới ngày hôm qua, nhớ tới những dấu vết lăng nhục ở trên người nàng, càng lúc càng yếu ớt, hốc mắt đỏ lên, bên trong tựa hồ tràn đầy hận ý.
“Bởi vì chuyện ngày hôm qua, là chị ta làm.” Hơi thở nàng mỏng manh, nhưng lại kiên định rõ rệt mà nói ra.
Cơ thể Thượng Quan Hạo nhất thời cứng đờ.
“Chị ta không phải muốn dạy cho tôi một bài học... Cũng không phải muốn tìm người cưỡng bức tôi.... Mà chị ta muốn tôi chết.” Đôi môi mỏng manh cất lên, nước ở trong mắt dần tích tụ, trong mắt tơ máu nổi lên càng nhiều “Anh không thể, kết hôn với một kẻ phạm tội giết người như vậy.”
Giọng nói nàng rõ ràng nhưng mềm mại, lại như sấm sét vang dội trong đầu Thượng Quan Hạo.
Hắn rất lâu mới phản ứng lại, gương mặt đã trắng bạch, khản giọng nói: “...Cô nói cái gì?”
Điện thoại ở trong túi rung lên.
Thượng Quan Hạo không muốn nghe, nhìn vào cô gái nhỏ yếu đuối cô đơn mà kiên định ở trước mặt, chờ nàng đem hết tất cả mọi chuyện nói ra, lòng hắn bị thủng một lỗ, còn có một nỗi khiếp sợ to lớn, sắc mặt càng nhợt nhạt đi.
Nhưng điện thoại lại không ngừng vang lên, hắn nắm lấy, bao phủ ở bên tai khàn giọng nói: “Cẩn Lan.”
“Hạo!” Âm thanh Tần Cẩn Lan ở bên trong vui mừng truyền đến “Em đã về thành phố Z rồi, hôn lễ ngày mai cũng đã có lịch lên sẵn, thư ký của anh đã gửi vào hòm thư của anh, anh nhớ xem qua! Em về nghỉ ngơi trước một lúc, bay đêm có phần mệt mỏi, anh phải quay về sớm một chút mới được, em rất nhớ anh!”
Câu nói kế tiếp Thượng Quan Hạo đã nghe không rõ ràng lắm, cũng không biết bản thân mình nói những điều gì.
Chỉ là cô gái ở phía trước run rẩy giật mình, nước mắt trong suốt, một tia oán hận cùng cứng cỏi đột nhiên bắn ra, nàng vùng lên cướp lấy điện thoại của hắn! Thượng Quan Hạo nghiêng người né tránh tay nàng, nhưng vẫn để nàng tới gần thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt tồn tại căm ghét cứng nhắc, hắn nhíu mày ôm lấy nàng, nhanh chóng đưa điện thoại di động cắt đứt vứt ra xa, hai tay giữ chặt lấy nàng, mở miệng: “Tần Mộc Ngữ, cô muốn làm cái gì?”
Cổ tay mảnh khảnh của nàng đặt ở trên vai hắn, run giọng nói: “Tôi muốn hỏi chị ta...” Trong đôi mắt một luồng lệ nóng tuôn rơi, nàng nhìn chằm chằm vào điện thoại “Tôi muốn hỏi chị ta tại sao muốn giết tôi... Hỏi chị ta xem rốt cuộc là đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, nhân tính của chị ta ở đâu!” Nước mắt mập mờ, nàng liều mình đẩy vào bả vai Thượng Quan Hạo, muốn chính miệng hỏi Tần Cẩn Lan một câu!
Trong lòng Thượng Quan Hạo kinh sợ còn chưa tiêu tan, giữ chặt lấy eo nàng không cho nàng lộn xộn, nhưng nàng vẫn ra sức đẩy! Thượng Quan Hạo giữ chặt lấy cổ tay nàng, cố sức mà đẩy nàng nằm lại trên giường, hai tay đặt hai bên!
“Cô điên rồi.... Tần Mộc Ngữ cô điên rồi...” Hắn thở hổn hển, mặt tái nhợt, kiềm chế tâm tư, run giọng nói: “Tôi và Cẩn Lan ngày mai sẽ kết hôn... Cô muốn nói cho tôi biết cô ấy phạm tội bắt cóc, còn muốn giết cô có đúng không? Cô đúng là hoang tưởng... Cô cho rằng ai sẽ tin, ai có thể tin Cẩn Lan lại hại cô?”
Tần Mộc Ngữ chậm rãi ngồi dậy, toàn thân run rẩy kịch liệt, sắc mặt thiếu sức sống không có lấy một tia máu, sợi tóc đen mềm mại nổi lên trên nền vải băng trắng rơi trên vai, trong lòng một mảng bi thương lạnh lẽo.
Không ai tin tưởng.
Không ai tin tưởng là chị gái nàng muốn nàng chết... Không ai tin.
Nước mắt nóng hổi tràn ra nhưng lạnh lùng vô cảm, nàng lắc đầu: “Tôi không cần anh tin... Tôi sẽ đi nói cho cảnh sát, để tôi và chị ta đối chất... Anh vĩnh viễn sẽ không biết chị ta từng hại tôi bao nhiêu lần... Chỉ có tôi tự mình biết cái mạng này bị khinh rẻ bao nhiêu, tôi không nên chịu những chuyện đó...”
Cánh tay mảnh khảnh kéo chăn lên, nàng càng yếu ớt, nhưng kiên định mà muốn đi ra.
Bàn tay Thượng Quan Hạo nắm chặt, khớp xương nổi lên, ép buộc ngấm ngầm chịu đựng, nhưng người ở dưới lại càng muốn vùng ra. Nàng muốn trườn xuống đi ra, hắn đột nhiên ôm lấy thắt lưng của nàng, một tiếng buồn bực ôm nàng vào trong ngực, hơi thở bất ổn mà nhìn vào đôi mắt ngấn lệ tràn đầy oán hận của nàng.
“Cô nhất định phải đi có đúng không?” Hắn nhìn nàng, ánh mắt phức tạp “Tố giác cô ấy, để cho tất cả mọi người biết cô ấy là tội phạm giết người, khiến cô ấy bị báo ứng có đúng không?”
Đôi mắt hắn đầy tơ máu đỏ au lên tiếng hỏi.
Tần Mộc Ngữ suy yếu, nhưng vẫn không dao động, run run nói: “...Đúng.”
Mạng sống của nàng, đã từng nằm trên lưỡi đao, nàng biết chính là chị gái nàng muốn nàng chết đi, đúng là đau như cắt, càng không cách nào làm cho oán hận biến mất.
Nàng không ti tiện... Nàng không nên để cho mạng sống và danh dự của bản thân bị giẫm đạp dưới chân của người thân.
Thượng Quan Hạo nhìn nàng, nhớ lại cảnh tượng nàng ở bên dưới hai gã cầm thú kia giãy dụa, bị tàn thuốc châm lên trên cổ... Khuôn mặt hắn nhợt nhạt, lạnh lùng nói ra một câu: “Cô cho rằng, tôi sẽ cho cô làm theo ý mình?”
Một câu nói, khiến người ở trong ngực hắn như sét đánh ngang tai.
“Chuyện này suy cho cùng có đúng là Cẩn Lan làm hay không, tôi sẽ điều tra rõ... Nhưng trong lúc này, tôi sẽ không để cho cô làm tổn thương Cẩn Lan.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nghiến răng nói ra “Tần Mộc Ngữ, tôi nói trước cho cô biết, cho dù tôi tra ra được thực sự là Cẩn Lan làm, tôi cũng sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện gì...”
Một câu nói sau cùng, màu đỏ trong mắt hắn càng đậm lại.
“Cô ấy hận cô, cho nên muốn cô biến mất... Đó cũng chỉ là điều bình thường mà thôi.”
Hơi thở của Tần Mộc Ngữ càng yếu đi, ở trong ngực hắn đôi mắt dần mở to rưng rưng, khó có thể tin được mà nhìn hắn.
Nàng nghe đã hiểu ý tứ của hắn.
...Tần Mộc Ngữ, cô ta muốn mày chết, cũng chỉ là điều bình thường mà thôi.
“Anh nói tôi không nên sống có phải không?... Bị người yêu của anh hận, vì thế tôi nên đi tìm cái chết... Anh là có ý này đúng không?” Nước mắt tràn ra, Tần Mộc Ngữ tách ra khỏi hắn, nhìn khuôn mặt của hắn “...Vì sao? Vì sao người phải đi tìm chết không phải là chị ta... Mà là tôi...”
Đây là một chuỗi âm mưu to lớn, chốc lát toàn bộ đều bị nói toạc ra, cuộc đời Tần Cẩn Lan sẽ bị hủy diệt.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo tràn đầy sắc máu, ánh mắt đỏ tươi kiềm nén đau nhức, cũng quay lại nhìn nàng.
“Đừng hỏi tôi vì sao, tóm lại, đừng vọng tưởng cùng cảnh sát nói một hai câu là cô có thể hại chết Cẩn Lan, tôi có rất nhiều biện pháp làm cho cô muốn nói cũng nói không nên lời...” Thượng Quan Hạo nhìn chặt vào nàng, lạnh lẽo lên tiếng “Đừng cảm thấy ủy khuất oan ức, Tần Mộc Ngữ, cô còn chưa có chết, đợi đến khi cô thực sự chết sau đó tôi sẽ đi tìm công đạo cho cô... Chỉ có điều là cô ấy, tôi sẽ không ra tay.”
Hắn tới gần mà nhìn dung mạo nàng, mỹ lệ mà yếu đuối mỏng manh, khiến trái tim người ta đập liên hồi.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng phản đối hôn lễ của hắn và Cẩn Lan mà nói thẳng ra như vậy, hắn vẫn luôn tưởng rằng nàng không hề quan tâm.
“...Vì sao?” Ánh mắt hắn mềm dịu ra một chút, thoáng mơ hồ hỏi nàng.
Một thứ bén nhọn đâm vào trong lòng nhói đau, Tần Mộc Ngữ nhớ tới ngày hôm qua, nhớ tới những dấu vết lăng nhục ở trên người nàng, càng lúc càng yếu ớt, hốc mắt đỏ lên, bên trong tựa hồ tràn đầy hận ý.
“Bởi vì chuyện ngày hôm qua, là chị ta làm.” Hơi thở nàng mỏng manh, nhưng lại kiên định rõ rệt mà nói ra.
Cơ thể Thượng Quan Hạo nhất thời cứng đờ.
“Chị ta không phải muốn dạy cho tôi một bài học... Cũng không phải muốn tìm người cưỡng bức tôi.... Mà chị ta muốn tôi chết.” Đôi môi mỏng manh cất lên, nước ở trong mắt dần tích tụ, trong mắt tơ máu nổi lên càng nhiều “Anh không thể, kết hôn với một kẻ phạm tội giết người như vậy.”
Giọng nói nàng rõ ràng nhưng mềm mại, lại như sấm sét vang dội trong đầu Thượng Quan Hạo.
Hắn rất lâu mới phản ứng lại, gương mặt đã trắng bạch, khản giọng nói: “...Cô nói cái gì?”
Điện thoại ở trong túi rung lên.
Thượng Quan Hạo không muốn nghe, nhìn vào cô gái nhỏ yếu đuối cô đơn mà kiên định ở trước mặt, chờ nàng đem hết tất cả mọi chuyện nói ra, lòng hắn bị thủng một lỗ, còn có một nỗi khiếp sợ to lớn, sắc mặt càng nhợt nhạt đi.
Nhưng điện thoại lại không ngừng vang lên, hắn nắm lấy, bao phủ ở bên tai khàn giọng nói: “Cẩn Lan.”
“Hạo!” Âm thanh Tần Cẩn Lan ở bên trong vui mừng truyền đến “Em đã về thành phố Z rồi, hôn lễ ngày mai cũng đã có lịch lên sẵn, thư ký của anh đã gửi vào hòm thư của anh, anh nhớ xem qua! Em về nghỉ ngơi trước một lúc, bay đêm có phần mệt mỏi, anh phải quay về sớm một chút mới được, em rất nhớ anh!”
Câu nói kế tiếp Thượng Quan Hạo đã nghe không rõ ràng lắm, cũng không biết bản thân mình nói những điều gì.
Chỉ là cô gái ở phía trước run rẩy giật mình, nước mắt trong suốt, một tia oán hận cùng cứng cỏi đột nhiên bắn ra, nàng vùng lên cướp lấy điện thoại của hắn! Thượng Quan Hạo nghiêng người né tránh tay nàng, nhưng vẫn để nàng tới gần thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt tồn tại căm ghét cứng nhắc, hắn nhíu mày ôm lấy nàng, nhanh chóng đưa điện thoại di động cắt đứt vứt ra xa, hai tay giữ chặt lấy nàng, mở miệng: “Tần Mộc Ngữ, cô muốn làm cái gì?”
Cổ tay mảnh khảnh của nàng đặt ở trên vai hắn, run giọng nói: “Tôi muốn hỏi chị ta...” Trong đôi mắt một luồng lệ nóng tuôn rơi, nàng nhìn chằm chằm vào điện thoại “Tôi muốn hỏi chị ta tại sao muốn giết tôi... Hỏi chị ta xem rốt cuộc là đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, nhân tính của chị ta ở đâu!” Nước mắt mập mờ, nàng liều mình đẩy vào bả vai Thượng Quan Hạo, muốn chính miệng hỏi Tần Cẩn Lan một câu!
Trong lòng Thượng Quan Hạo kinh sợ còn chưa tiêu tan, giữ chặt lấy eo nàng không cho nàng lộn xộn, nhưng nàng vẫn ra sức đẩy! Thượng Quan Hạo giữ chặt lấy cổ tay nàng, cố sức mà đẩy nàng nằm lại trên giường, hai tay đặt hai bên!
“Cô điên rồi.... Tần Mộc Ngữ cô điên rồi...” Hắn thở hổn hển, mặt tái nhợt, kiềm chế tâm tư, run giọng nói: “Tôi và Cẩn Lan ngày mai sẽ kết hôn... Cô muốn nói cho tôi biết cô ấy phạm tội bắt cóc, còn muốn giết cô có đúng không? Cô đúng là hoang tưởng... Cô cho rằng ai sẽ tin, ai có thể tin Cẩn Lan lại hại cô?”
Tần Mộc Ngữ chậm rãi ngồi dậy, toàn thân run rẩy kịch liệt, sắc mặt thiếu sức sống không có lấy một tia máu, sợi tóc đen mềm mại nổi lên trên nền vải băng trắng rơi trên vai, trong lòng một mảng bi thương lạnh lẽo.
Không ai tin tưởng.
Không ai tin tưởng là chị gái nàng muốn nàng chết... Không ai tin.
Nước mắt nóng hổi tràn ra nhưng lạnh lùng vô cảm, nàng lắc đầu: “Tôi không cần anh tin... Tôi sẽ đi nói cho cảnh sát, để tôi và chị ta đối chất... Anh vĩnh viễn sẽ không biết chị ta từng hại tôi bao nhiêu lần... Chỉ có tôi tự mình biết cái mạng này bị khinh rẻ bao nhiêu, tôi không nên chịu những chuyện đó...”
Cánh tay mảnh khảnh kéo chăn lên, nàng càng yếu ớt, nhưng kiên định mà muốn đi ra.
Bàn tay Thượng Quan Hạo nắm chặt, khớp xương nổi lên, ép buộc ngấm ngầm chịu đựng, nhưng người ở dưới lại càng muốn vùng ra. Nàng muốn trườn xuống đi ra, hắn đột nhiên ôm lấy thắt lưng của nàng, một tiếng buồn bực ôm nàng vào trong ngực, hơi thở bất ổn mà nhìn vào đôi mắt ngấn lệ tràn đầy oán hận của nàng.
“Cô nhất định phải đi có đúng không?” Hắn nhìn nàng, ánh mắt phức tạp “Tố giác cô ấy, để cho tất cả mọi người biết cô ấy là tội phạm giết người, khiến cô ấy bị báo ứng có đúng không?”
Đôi mắt hắn đầy tơ máu đỏ au lên tiếng hỏi.
Tần Mộc Ngữ suy yếu, nhưng vẫn không dao động, run run nói: “...Đúng.”
Mạng sống của nàng, đã từng nằm trên lưỡi đao, nàng biết chính là chị gái nàng muốn nàng chết đi, đúng là đau như cắt, càng không cách nào làm cho oán hận biến mất.
Nàng không ti tiện... Nàng không nên để cho mạng sống và danh dự của bản thân bị giẫm đạp dưới chân của người thân.
Thượng Quan Hạo nhìn nàng, nhớ lại cảnh tượng nàng ở bên dưới hai gã cầm thú kia giãy dụa, bị tàn thuốc châm lên trên cổ... Khuôn mặt hắn nhợt nhạt, lạnh lùng nói ra một câu: “Cô cho rằng, tôi sẽ cho cô làm theo ý mình?”
Một câu nói, khiến người ở trong ngực hắn như sét đánh ngang tai.
“Chuyện này suy cho cùng có đúng là Cẩn Lan làm hay không, tôi sẽ điều tra rõ... Nhưng trong lúc này, tôi sẽ không để cho cô làm tổn thương Cẩn Lan.” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nghiến răng nói ra “Tần Mộc Ngữ, tôi nói trước cho cô biết, cho dù tôi tra ra được thực sự là Cẩn Lan làm, tôi cũng sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện gì...”
Một câu nói sau cùng, màu đỏ trong mắt hắn càng đậm lại.
“Cô ấy hận cô, cho nên muốn cô biến mất... Đó cũng chỉ là điều bình thường mà thôi.”
Hơi thở của Tần Mộc Ngữ càng yếu đi, ở trong ngực hắn đôi mắt dần mở to rưng rưng, khó có thể tin được mà nhìn hắn.
Nàng nghe đã hiểu ý tứ của hắn.
...Tần Mộc Ngữ, cô ta muốn mày chết, cũng chỉ là điều bình thường mà thôi.
“Anh nói tôi không nên sống có phải không?... Bị người yêu của anh hận, vì thế tôi nên đi tìm cái chết... Anh là có ý này đúng không?” Nước mắt tràn ra, Tần Mộc Ngữ tách ra khỏi hắn, nhìn khuôn mặt của hắn “...Vì sao? Vì sao người phải đi tìm chết không phải là chị ta... Mà là tôi...”
Đây là một chuỗi âm mưu to lớn, chốc lát toàn bộ đều bị nói toạc ra, cuộc đời Tần Cẩn Lan sẽ bị hủy diệt.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo tràn đầy sắc máu, ánh mắt đỏ tươi kiềm nén đau nhức, cũng quay lại nhìn nàng.
“Đừng hỏi tôi vì sao, tóm lại, đừng vọng tưởng cùng cảnh sát nói một hai câu là cô có thể hại chết Cẩn Lan, tôi có rất nhiều biện pháp làm cho cô muốn nói cũng nói không nên lời...” Thượng Quan Hạo nhìn chặt vào nàng, lạnh lẽo lên tiếng “Đừng cảm thấy ủy khuất oan ức, Tần Mộc Ngữ, cô còn chưa có chết, đợi đến khi cô thực sự chết sau đó tôi sẽ đi tìm công đạo cho cô... Chỉ có điều là cô ấy, tôi sẽ không ra tay.”
Danh sách chương