Edit: Sec




Hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ gì, thân thể cứ thế theo bản năng tìm cách trốn chạy…

“Nhà thiết kế Chu?” David Ford chỉ cảm thấy quái lạ, nhìn Tạ Ân: “Anh không biết thì ra cậu khủng bố như vậy đấy, người sống sờ sờ cũng bị cậu dọa cho chạy mất dép.”

“Hiện tại biết cũng không muộn.” Khóe miệng Tạ Ân đang cười, đáy mắt chứa đầy thứ cảm xúc mà David Ford nhìn không thấu.

“Cứu!” Chu Toàn một đường chạy trốn, thấy cuối hội trường có cánh cửa khép, y hoàn toàn không hề ngẫm nghĩ mà chạy vọt vào, dùng sức đóng sầm cửa, trái tim đang nhảy loạn xạ rốt cuộc từ từ chậm lại.

Ngẩng đầu, y mới phát hiện mình xông vào toilet nam. Mấy người đàn ông nhìn y bằng ánh mắt quái dị.

Chu Toàn quẫn bách đỏ bừng mặt, nghĩ bụng hơn phân nửa mình bị cho là kẻ điên. Cũng may đây là nhà vệ sinh nam, nếu như mới vừa rồi đầu óc choáng váng chạy vào nhà vệ sinh nữ, nhất định sẽ bị cho là biến thái mà đánh đuổi ra.

Song dù là kẻ điên hay biến thái, cũng tốt hơn bị ngàn vạn lần so với việc bị Tạ Ân nhận ra.

Y đứng ở trước bệ đá cẩm thạch rửa tay một lần rồi lại một lần, không ngừng tự an ủi mình không phải sợ, chỉ một lần thôi, Tạ Ân chưa chắc đã nhận ra y. Nhưng chính y cũng biết bản thân chỉ đang lừa mình dối người.

Cũng như y nhiều năm như vậy, không có cách nào quên Tạ Ân, Tạ Ân, cũng không thể nào quên được y.

Nên rốt cuộc, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, có trốn đến bên kia Trái Đất cũng vô dụng...

Chu Toàn ngơ ngác đứng, cho dù nước chảy ào ào qua kẽ tay y rồi trôi mất, trong lòng y vẫn cứ mờ mịt.

“Tiên sinh, chớ nên lãng phí nguồn nước.” Một ông lão rửa tay bên cạnh thấy gai mắt, dùng tiếng Anh nhắc nhở Chu Toàn với giọng điệu chẳng vui vẻ gì.

“Hả? A a!” Chu Toàn lúc này mới hoàn hồn, vội vàng khóa vòi nước, dưới ánh mắt chỉ trích của ông cụ cúi đầu rời đi.

Kéo cửa, y do dự một hồi, cuối cùng cũng có dũng khí bước đi.

Y cũng không thể ở trong toilet mà trốn tránh chuyện lúc trước.

Mới đi tới trước mấy bước, ánh đèn huỳnh quang chớp nháy liên tục, gần như làm Chu Toàn không thấy được gì.

“Nhà thiết kế Chu, xin hỏi vừa rồi Chủ tịch David Ford của tập đoàn Llada, có phải đã nói tới việc hợp tác kí hợp đồng, có thể tiết lộ nội dung không?”

“Nhà thiết kế Chu, ngài vẫn luôn ở Milan, từ lúc nào có liên lạc với tập đoàn Llada Paris vậy?”

“Nhà thiết kế Chu...”

Phóng viên đã chầu chực ngoài toilet từ sớm, lại vây kín Chu Toàn vào chính giữa, tranh nhau đưa microphone trong tay tới trước người Chu Toàn.

Hôm nay rốt cuộc Chu Toàn cũng được chứng kiến sức mạnh của truyền thông, y nhìn về hướng David Ford đã ngồi lúc trước, nơi đó đã không còn một bóng người. Xem ra phóng viên không thể quấy rầy David Ford, nên tới nơi này chặn đường y.

Hiện giờ y đâu có tâm trạng đối phó với phóng viên, y cứng người, không biết phải làm sao mới có thể thoát khỏi vòng vây.

Tách, tách...

Cameras vẫn không ngừng công việc, Chu Toàn chỉ cảm thấy thân thể cứng còng, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng có phần méo mó.

Ánh đèn chói mắt, ánh mắt phát sáng của phóng viên, cũng sắc bén như vậy, như thể xem thấu sự khác lạ của y, cố gắng đào xới bí mật từ y...

Áo trong của Chu Toàn, đã rịn mồ hôi.

“Nhà thiết kế Chu, sao một mình anh lại chạy tới đây?” Đột nhiên một giọng nam gợi cảm vang lên, rất thân mật ghé vào lỗ tai y.

Những nữ phóng viên vây quanh Chu Toàn, nhìn thấy một thanh niên đẹp trai phong trần như minh tinh tới gần thì đều đỏ mặt, thế nhưng lông mao toàn thân Chu Toàn lại dựng đứng lên.

Cảm giác được hô hấp của Tạ Ân ở sau gáy mình, phản ứng đầu tiên của y là muốn chạy trốn, nhưng hai chân run rẩy không nghe sai khiến, nửa bước cũng khó dời đi.

Có người nhận ra Tạ Ân là người đi theo Chủ tịch tập đoàn Llada tới buổi trình diễn thời trang, nghe nói là con nuôi của ngài Hoắc Hoa Ân, liền hướng ống kính về phía Tạ Ân mà chụp.

Tạ Ân không thèm để ý chút nào, thấy những giọt mồ hôi rịn ra từ thái dương Chu Toàn, cậu mỉm cười đưa tay kéo đầu vai cứng ngắc của Chu Toàn, khiến cho Chu Toàn nghiêng người cùng hắn đối mặt với ống kính, tự nhiên như những người bạn cũ đã quen biết lâu năm, bởi vậy lập tức có phóng viên hỏi mối quan hệ của hai người.

“Tôi và Nhà thiết kế Chu ấy à, biết nhau đã rất nhiều năm.” Tạ Ân cười đến rực rỡ mê người với giới truyền thông, đoạn quay đầu hỏi Chu Toàn: “Nhà thiết kế Chu, anh nói có đúng không?”

Đôi con ngươi màu nâu nhạt xuyên qua mắt kính của Chu Toàn nhìn chăm chú vào y, nhưng trong ánh mắt không mang theo một chút nghi vấn nào, chỉ có ý tứ giễu cợt mà Chu Toàn thoạt không hiểu được, cùng mũi nhọn thấu xương...

Tất cả tầm mắt và ống kính, đều tập trung lên khuôn mặt thanh tú nhã nhặn của Chu Toàn.

Sáng như ánh đèn trong bức bạch họa, sắc mặt Chu Toàn xám tro.

Y biết, Tạ Ân nhận ra mình.

Theresa sửa soạn lại cẩn thận hết thảy y phục tham gia biểu diễn, trở lại sảnh thông báo, đập vào mắt cô là thần sắc cực độ tồi tệ của Chu Toàn.

Làm việc bên cạnh Chu Toàn đã một khoảng thời gian, cô lập tức hiểu được rằng giờ phút này Chu Toàn vô cùng không thoải mái, còn nguyên nhân, có lẽ là có liên quan đến cái cậu thanh niên cao gầy đang đứng bên cạnh nắm chặt đầu vai Chu Toàn, chuyện trò vui vẻ cùng đám phóng viên kia.

Xuất phát từ trực giác nhạy cảm của phụ nữ, Theresa bèn cho rằng Tạ Ân là một nhân vật nguy hiểm, bởi thế nàng cố gắng chen vào đám người, nói với phóng viên: “Chu tiên sinh thân thể khó chịu, cần nghỉ ngơi, xin mọi người nhường một chút.”

Thấy cứu tinh rốt cục xuất hiện, Chu Toàn thả lỏng một chút, bắt được cánh tay Theresa đưa tới đỡ y.

Sắc mặt Tạ Ân thay đổi, vẫn bấu chặt bả vai Chu Toàn.

Theresa tuyệt không nhường nhịn anh chàng đẹp trai này, kiên quyết kéo Chu Toàn về phía này, nghiêm nghị nói với Tạ Ân: “Vị tiên sinh này, xin ngài buông tay.”

Trước mắt bao người, Tạ Ân cũng không thể sống chết bám lấy Chu Toàn, cậu không tình nguyện buông tay ra, muốn cùng rời đi, lại bị các nữ phóng viên nhiệt tình vây quanh, chỉ có thể nghiến răng nhìn người đàn bà đáng ghét đó mang Chu Toàn đi.

Bỏ đi, dù sao Chu Toàn cũng trốn không thoát, cứ để y thoải mái thêm hai ngày nữa. Mèo bắt được chuột, cũng đều chơi tới cuối cùng rồi mới đem chuột cắn chết.

Sau khi Chu Toàn lên xe hơi, vẫn không lên tiếng, gương mặt trắng bệch như giấy. Theresa lo lắng hỏi Chu Toàn có muốn đến khám bác sĩ không, Chu Toàn cũng chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Trở lại bãi dừng xe dưới tòa nhà làm việc, Chu Toàn dường như mới khôi phục chút sinh khí, rồi cùng Theresa đem đạo cụ trở lại phòng làm việc.

Bận rộn xong, đã là đêm khuya.

Chu Toàn áy náy nói với Theresa: “Hôm nay hại cô bận rộn đến giờ, hi vọng hai đứa nhỏ của cô sẽ không tức giận.”

“Chúng ngoan lắm, hơn nữa cũng đã quen rồi. Tôi về nhà muộn, các nàng sẽ tự chăm sóc bản thân.” Nói đến hai cô công chúa của mình, vẻ mặt Theresa tràn đầy hạnh phúc cùng kiêu ngạo, nhưng ngay sau đó cô cau mày: “Chỉ có Chu tiên sinh phải chú ý đến thân thể. Tôi thấy tối nay cậu có vẻ mệt mỏi quá!”

Trước đây mỗi khi cô chất vấn chuyện sức khỏe của Chu Toàn, Chu Toàn luôn cười nói không có chuyện gì, song lúc này, Chu Toàn không phủ nhận, ngược lại gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta muốn nghỉ vài ngày, tuần sau mới đi làm trở lại. Mấy ngày này cô cứ ở nhà chăm sóc bọn trẻ đi, không cần tới phòng làm việc.”

Theresa thật vui mừng. Người đàn ông phương Đông này cuối cùng bắt đầu coi trọng sức khỏe của bản thân.

Nửa đêm, con đường bằng phẳng và yên tĩnh, chỉ có đèn đường hai bên làm bạn với người lái xe.

Chu Toàn lái xe, bon bon, bon bon đi tới.

Phía trước là đường về nhà, nhưng y không có cảm giác an toàn chút nào. Thân thể cùng tay chân, đến nay vẫn lạnh như băng.

CD trong xe đang truyền ra bản thánh nhạc, nhưng cũng không có cách nào mang lại ấm áp cho Chu Toàn, ngược lại giống như lời cảnh cáo của thần vận mệnh, hết lần này tới lần khác tra hỏi trái tim Chu Toàn.

Y có tội, phải làm thế nào mới được cứu rỗi? Chu Toàn đau đớn siết chặt tay lái, chợt đạp chân ga, điên cuồng bão xe.

Có lẽ cứ như vậy xe hủy người mất, mới có thể kết thúc tội lỗi của y.

Bởi vì đủ tốc độ, Chu Toàn vẻn vẹn dùng không tới hai phần ba thời gian bình thường đã trở lại nhà.

Căn nhà hai tầng ở vùng ngoại ô này là năm ngoái Chu Toàn mua. Vị trí có hơi hẻo lánh, tuổi thọ cũng khá lâu rồi, nên giá bán cũng không cao. Nhưng Chu Toàn thật thích hoàn cảnh tĩnh mịch này, không có tạp âm ô nhiễm của phố xá sầm uất, thích hợp ngày nghỉ ở nhà làm thiết kế, y xem hai lần bèn quyết định mua.

Để xe dừng ở sân, vào cửa, giày cũng không đổi, y ngồi yên ở ghế salon da trong phòng khách, thở dài thật sâu, cả người đều mệt.

Một lúc lâu sau, Chu Toàn mới sờ soạng bật đèn trần trong phòng khách.

Vách tường màu trắng thuần, rèm cửa sổ xanh đậm, là phong cách thiết kế đơn giản mà nhã nhặn Chu Toàn tự tay làm. Để tân trang lại ngôi nhà này y đã tốn không ít sức lực, nhưng bây giờ nhìn lại, Milan cũng không phải chốn dung thân của y.

Không, là toàn bộ thế giới, cũng không thể tha thứ cho con người đã từng tránh thoát được lưới pháp luật như y.

Chu Toàn chán nản nằm trên salon, suốt một đêm, không thể chợp mắt.

Kính cong..

Sau trưa ngày thứ ba, sự yên tĩnh của căn phòng rốt cục bị tiếng chuông cửa phá vỡ.

Chu Toàn đi ra từ thư phòng, nhìn màn hình trước cửa, thê thương cười.

Là Tạ Ân. Ngoài sân, trước cửa là một chiếc xe thể thao màu đỏ đến chói mắt. Hiển nhiên, Tạ Ân tông qua cửa sắt lớn ngoài sân mà tiến vào.

Cũng biết, Tạ Ân nhất định sẽ tìm tới nơi này.

Chu Toàn hít sâu, mở cửa.

Hai tay Tạ Ân đút trong túi quần jeans, cười mỉa mai nhìn người trước mắt. Người đàn ông này dù sắc mặt tái nhợt, song ăn mặc lại hết sức chỉnh tề, còn thắt cà vạt, dường như đã dự liệu trước rằng cậu sẽ đến, cho nên mặc chính trang để đợi.

Thoạt nhìn bề ngoài, người đàn ông này thật đúng là giống chính nhân quân tử. A!

Tạ Ân đĩnh đạc bước vào trong nhà, đánh giá một vòng bốn phía sau đó mỉm cười: “Nhà thiết kế Chu, anh ở Milan phát triển thật không tồi, khó trách nhiều năm như vậy anh vẫn núp ở nước ngoài không chịu về nước.”

Chu Toàn mắt điếc tai ngơ đối với ý giễu cợt trong lời nói của Tạ Ân, y từ từ đóng cửa lại rồi xoay người, bình tĩnh ngắm nhìn Tạ Ân.

Bảy năm trước, y còn có thể nhìn thẳng Tạ Ân, hôm nay phải ngửa đầu mới có thể đối mặt với cậu. Vốn dĩ, kể từ khi y phạm phải tội ác bị người đời khinh thường đó, cả đời này y đã không thể ngẩng đầu lên trước mặt Tạ Ân nữa.

“Ngồi đi.” Y giơ tay mời Tạ Ân ngồi, bản thân y cũng ngồi xuống một chiếc ghế salon khác.

Ánh mắt Tạ Ân có phần độc ác, cậu cho rằng Chu Toàn sẽ kinh sợ, nào ngờ người đàn ông này lại bày ra bộ dạng đàm phán.

Thử xem Chu Toàn giảo biện thế nào về tội ác năm đó!

Cậu khinh miệt cười một tiếng, ngồi vào chiếc salon đối diện Chu Toàn, đốt điếu thuốc, hai chân gác lên, nhìn vòng khói mình nhả ra, cậu từ từ nói: “Không ngờ tôi tìm đến chỗ này của anh nhanh như vậy phải không? Chu Toàn, nói cho anh biết, lần này, anh trốn đến đâu cũng vô dụng thôi. Ban đầu không thể bóp chết tôi, anh bây giờ có phải rất thất vọng không?”

“Tôi không muốn chạy trốn nữa.” Chu Toàn cúi đầu nhìn mũi chân mình, giọng nói rất thấp rất chậm, từng chữ, đều như thể phải trải qua giãy dụa lặp đi lặp lại: “Chuyện đó, tôi thật sự xin lỗi cậu. Tôi cũng không muốn tìm cớ gì bào chữa cho mình cả. Tạ Ân, tôi sẽ hết sức bồi thường lại cho cậu...”

Chỉ cầu mong có thể chuộc tội... Những lời này còn chưa nói ra miệng, đã bị một quyền tức giận của Tạ Ân bay tới cắt đứt.

Chu Toàn cả người và ghế ngã ra đất.

“Bồi thường lại?”

Tạ Ân giận đến toàn thân phát run, bóp tàn mẩu thuốc, níu lấy cà vạt của Chu Toàn kéo y lại, còn bổ sung hai đấm trên mặt Chu Toàn, hung hăng nói: “Anh có tiền, lợi hại lắm! Có thể giả danh lừa bịp trên mạng, dùng một vạn đồng biến người ta thành MB, chuốc thuốc ngủ cho tôi, còn muốn bóp chết tôi diệt khẩu.

“Anh có biết không, ngày hôm sau người bán hàng tiến vào phòng thấy tôi còn hôn mê thì làm cái gì không? Ả ngu ngốc này, cho tôi là phường mại dâm chơi quá mức, đi báo cảnh sát. Con mẹ nó cảnh sát đều là lũ khốn, cũng chẳng thèm điều tra, coi một vạn đồng tiền kia là tiền tôi bán dâm mà tịch thu, chia chác ngay trước mặt tôi.

“Tôi bảo bọn họ bắt hung thủ, không ai để ý đến tôi, còn bị bọn họ giam lại...”

Gương mặt Chu Toàn bỏng rát, hai lỗ tai ù ù, nghe Tạ Ân cuồng nộ lên án, ngoài “Xin lỗi” ra, y không tìm được từ nào khác.

Hết thảy, đều là sai lầm của y.

“Nói hai câu xin lỗi là có thể xóa bỏ được tất cả?” Sau khi phun trào lửa giận đã tích góp nhiều năm, Tạ Ân từ từ bình phục hơi thở mà buông tay.

Chu Toàn lập tức như bùn nhão yếu ớt ngã xuống đất, máu mũi làm bẩn vạt áo sơ mi.

Tạ Ân ngồi trở lại salon, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Chu Toàn.

Từng khờ dại cho đó là một người đàn ông trọng tình nghĩa, trăm phần trăm tín nhiệm Chu Toàn, còn không phòng bị chút nào mà mời Chu Toàn dự sinh nhật cậu. Ai có thể ngờ được, buổi sinh nhật kia sẽ trở thành ác mộng cả đời khó quên.

Một vạn đồng Chu Toàn lưu lại ấy, lại càng đem tự ái của cậu dẫm nát dưới chân, hại cậu mang tiếng MB, nhận hết kì thị và nhục nhã ở sở cảnh sát.

Thời khắc đó, Tạ Ân đã tự nói với mình, một ngày nào đó, muốn khiến cho Chu Toàn phải thê thảm vì tội ác mà y đã gây ra...

Bảy năm, dường như mỗi giây mỗi khắc cậu đều tưởng tượng đến tình cảnh khi gặp lại Chu Toàn, ảo tưởng Chu Toàn quỳ dưới chân mình sám hối và cầu xin tha thứ như thế nào, thế mà hiện giờ, tất cả đều đã trở thành thực tế.

Nhìn bộ dạng chật vật bi thảm của người đàn ông này, khoái cảm phục thù thật không gì sánh kịp.

Tạ Ân châm biếm: “Lần này anh muốn dùng bao nhiêu tiền tới bồi thường tôi? Ha ha!”

Spoil: Chương sau có cảnh r*pe nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện