Hàn Dạng từ tiểu học đến tốt nghiệp trung học đều chưa từng thấy mặt cha mẹ ruột, buổi tối mười lăm năm trước cậu bị vứt bỏ tại một trấn nhỏ xa xôi, sau đó được một ông lão cô đơn hảo tâm thu dưỡng, ông đem cậu ôm về trong thôn, coi cậu là cháu của chính mình, một tay đem cậu nuôi lớn.
Thời điểm cậu bị vứt bỏ mới chưa tới năm tuổi, tháng chạp trời lạnh giá cơ hồ đem cậu đông đến tắt thở.
Nghe người ta nói, lúc ông nhặt được cậu, cậu bị đông cứng đến cả người tái nhợt, co lại trong góc liên tục phát run, ông kịp lúc đem cậu ôm tới bệnh viện mới cứu trở về, sau đó nuôi hơn nửa năm mới chậm rãi khôi phục, lần nữa mở miệng nói chuyện. Nhưng cũng để lại di chứng, chỉ cần vừa đến mùa đông, hay trời chuyển lạnh hai chân cậu đều sẽ đau đớn.
Ở lớp năm tiểu học, ông liền nói cho Hàn Dạng biết thân thế của cậu, cậu mới biết hoá ra mình không phải là cháu ruột của ông, mà là nhặt được. Lúc nhìn thấy bên người bạn bè đều có cha mẹ quan tâm yêu thương, cậu cũng sẽ hiếu kỳ cha mẹ ruột của chính mình là bộ dạng gì, lúc bị vứt bỏ tuổi tác quá nhỏ, cậu đã hoàn toàn không nhớ ra được bộ dáng của cha mẹ.
Hàn Dạng cũng từng nghĩ lúc lớn lên sẽ đi tìm bọn họ, chẳng qua là khi lớn lên, cũng hiểu chuyện hơn, trái lại cậu cũng bỏ đi ý định, cậu không muốn phá hoại cuộc sống yên tĩnh lại ấm áp này, quan trọng hơn là cậu không muốn rời đi người ngậm đắng nuốt cay đem mình nuôi lớn, cái người cậu gọi ông nội kia.
Cha mẹ là loại người gì, cậu có thể từ trong sách hiểu được, cũng không phải bộ dáng ở trong đất trời tràn ngập giá rét cùng băng tuyết đem cậu vứt bỏ.
Không có cha mẹ cũng không sao, sự quan tâm chăm sóc của ông nội cho cậu cũng không thiếu so với những người khác.
Lúc treo bảng kết quả thi Đại học, thành tích của Hàn Dạng đứng nhất. Trong khi các trường đại học đông đảo quăng tới cành ô-liu (tượng trưng cho hoà bình), cậu lựa chọn L Đại, bởi vì đối phương cho điều kiện tốt nhất.
Ý nghĩ của cậu rất đơn giản: Thi xong, chọn Đại học tốt, học thật chăm chỉ sau đó tìm một công việc, để cho ông nội cậu trải qua cuộc sống tốt hơn.
Sau khi lên Đại học, Hàn Dạn học lập trình máy tính, năm thứ hai Đại học cậu bắt đầu chậm rãi viết một ít chương trình bán cho người yêu cầu, hoặc nhận một ít website tư nhân lập trình, ngoại trừ kiếm chút tiền ở ngoài cũng tích lũy không ít kinh nghiệm, nếu từng bước tiếp tục như vậy, sau khi tốt nghiệp cậu có thể tìm được một công việc không tồi.
Thế nhưng tất cả những điều này đều bị hai cái người gọi là cha mẹ cậu đảo loạn.
Trước đó Hàn Dạng không hề nghĩ tới chính mình sẽ dùng phương thức như thế cùng cha mẹ chưa từng thấy mặt gặp lại, hai người vẫn luôn kêu khóc quỳ trước mặt cậu chính là thân sinh của cậu.
Khuôn mặt của bọn họ Hàn Dạng không có bất kỳ ấn tượng nào, trong trí nhớ từ lúc lên năm, hai người kia không có ở bênh cạnh cậu lúc cậu sinh bệnh mà chăm sóc cậu dù chỉ một ngày, không có quan tâm cậu, không đón cậu lúc tan học, không có mặt lúc cậu bởi vì hai chữ ‘cha mẹ’ mà cùng bạn học phát sinh tranh chấp đánh nhau.
Bọn họ cơ hồ không có ở trong cuộc sống của cậu mà lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Câu nói lần thứ hai cậu học được không phải ‘cha’ cũng không phải ‘mẹ’, mà là ‘ông nội’.
Trước đây Hàn Dạng vẫn luôn nghĩ cha mẹ có nỗi khổ tâm mới vứt bỏ cậu, rồi ngày nào đó bọn họ sẽ trở lại đón mình, tự nhủ: Hài tử, chúng ta là cha mẹ của con, sau này sẽ chăm sóc con thật tốt.
Kỳ thực suy nghĩ của cậu cũng không sai, thật sự có người tới tìm cậu.
Chỉ là không có lời nói ôn thanh nhỏ nhẹ, không có quan tâm từ ái, càng không có ôm ấp mà cậu mong đợi đã lâu.
Tìm tới không chỉ là cha mẹ cậu, còn có chủ nợ của bọn họ.
Hách Liên Tình.
Nam nhân lạnh lùng cứng rắn dùng tư thái ngạo nghễ bất dung không hề báo trước mà xông vào cuộc sống của cậu, đem đơn nợ giấy trắng mực đen có chữ kí cùng tên của cha mẹ ném đến trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống mà nói, “Hàn Dạng đúng không? Bắt đầu từ hôm nay cậu thuộc về Hách Liên Tình tôi.”
Hai cái người tự xưng là cha mẹ ruột của cậu hổ thẹn cùng bi thương xin lỗi, cậu dần dần hiểu nguyên do mọi chuyện, bọn họ thiếu nợ Hách Liên Tình một khoản nợ lớn, mà chủ nợ trước mắt bắt cậu làm đặt cọc.
Hàn Dạng chưa từng gặp bọn họ, tự nhiên không tin ngôn từ hoang đường như vậy, chẳng qua là khi đối chiếu DNA, dữ liệu đã chứng minh tất cả.
Hàn Dạng nhìn Hách Liên Tình nói, “Nếu như tôi không đồng ý?”
Hách Liên Tình ngồi ở trên ghế salon, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho cậu, nghe thấy cậu nói vậy hắn cũng chỉ là a một tiếng, nói, “Vậy thì cứ tuân theo pháp luật mà xử lí.”
Theo pháp luật, số nợ lớn như vậy, đủ để đem hai người đưa vào ngục giam.
Hàn Dạng trong nháy mắt hoảng hốt, câu nói tiếp theo của Hách Liên Tình làm cho cậu ngốc tại chỗ.
“Đương nhiên, cho dù bọn họ vào tù, nợ vẫn còn.” Hắn nói xong câu đó mới chậm rãi giương mắt nhìn lướt qua Hàn Dạng, “Nếu cậu không nguyện ý, tôi tin còn có người nguyện ý thay cậu.”
Cái nhìn kia không nói ra được cảm xúc gì, trong lòng Hàn Dạng có chút nguội lạnh.
Còn có người nguyện ý thay mình… Cậu không cần nghĩ cũng biết là ai.
Sau đó hai cái người tự xưng là cha mẹ ruột lôi kéo cánh tay Hàn Dạng nói với cậu năm đó vứt bỏ cậu cũng là vạn bất đắc dĩ, bọn họ cùng đường mạt lộ, mang theo Hàn Dạng thì ấm no cũng không thể bảo đảm cho cậu, còn nữa, nếu như không phải lúc trước đem cậu ném trong trấn nhỏ, e rằng sẽ không có Hàn Dạng của ngày hôm nay.
Hai người nước mắt đầy mặt ở trong mắt Hàn Dạng trở nên mơ hồ, chỉ còn nghe thấy bọn họ nói có lỗi với cậu, cầu cậu tha thứ bọn họ, bọn họ nói cậu là bọn họ sinh ra, cậu không thể không quản, bọn họ nói Hách Liên Tình là người tốt sẽ đối xử tốt với cậu, sống cùng Hách Liên Tình có thể dễ chịu hơn so với bây giờ.
Bọn họ nói rất nhiều, chỉ là Hàn Dạng không có chú ý nghe, cậu nhớ tới lúc ở cùng ông nội trong thôn nhỏ, ông nắm tay cậu dạy cậu viết chữ, dạy cậu chơi cờ.
Ông nói: Tiểu Dạng, nếu như cha mẹ con tới tìm con, con không nên trách bọn họ, có lẽ bọn họ cũng là bị bất đắc dĩ.
Đúng đấy, bị bất đắc dĩ.
Cái người nam nhân quỳ gối bên chân cậu xưng là cha cậu khóc lóc nói: Xin lỗi, chúng ta cũng là bị bất đắc dĩ.
Cha mẹ nợ thì con phải trả.
Hay cho một câu bị bất đắc dĩ.
Cậu không rõ đáy lòng là tư vị gì, trầm mặc hồi lâu, mãi đến tận lúc Hách Liên Tình không kiên nhẫn, Hàn Dạng mới chậm rãi kí tên của chính mình xuống bản khế ước, xoá bỏ tất cả khoản nợ của cha mẹ.
Mới vừa rồi còn không còn bao nhiêu tình cảm, nhưng lúc ký lên tên của mình, tình cảm mong đợi mười mấy năm kia đột nhiên biến mất không còn dấu vết, Hàn Dạng cảm thấy trong lòng trống rỗng đến đáng sợ.
Tuy rằng cậu không còn nhớ tới ký ức hồi năm tuổi, thế nhưng vẫn còn mang máng có người đã từng hôn lên hai má cậu, cũng có người đem cậu đu trên bờ vai, kí ức mơ hồ vào đúng lúc này bỗng nhiên trở nên rõ ràng, trùng khớp với cha mẹ trước mặt, mà rất biến mất rất nhanh, như hoa trong gương, trăng trong nước.
Cái cảm giác này phảng phất về tới cái ngày đông giá rét năm đó, cảm nhận gió lạnh quét qua lúc mình núp ở góc tường.
Cậu nhẹ nhàng kéo hai bàn tay đang lôi kéo quần áo mình ra khỏi, đỡ bọn họ lên, nói, “Tôi cảm ơn các người đã sinh ra tôi, thế nhưng nhiều năm như vậy cũng không có đi tìm tôi, không hỏi tôi có sống tốt hay không, thậm chí chưa hề nghĩ tới lúc ông bà ném tôi đi nơi đó tôi có thể bị đông chết hay không.”
Nhìn trên mặt cha mẹ hổ thẹn cùng tự trách chuyển thành sự thoải mái khi món nợ được xoá bỏ, cậu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút bi ai. Buông tay của hai người ra, kéo kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười, cậu nói chầm chậm mà rõ ràng, “Nếu lúc trước chưa hề nghĩ tới việc tìm tôi, như vậy, sau này cũng đừng tới tìm tôi nữa. Sau này tôi và các người không có bất cứ quan hệ gì.”
Nếu là ‘bán mình’, Hàn Dạng sẽ không nghĩ chính mình còn có thể giống như trước đây, Hách Liên Tình cũng không có trực tiếp dẫn cậu đi, chỉ là lúc cậu thu thập xong hành lý sẽ có người tới đón, cũng biểu thị sẽ không hạn chế sinh hoạt hàng ngày của cậu, cậu có thể như thường lệ lên lớp và vân vân.
Ngày thứ hai cậu vừa chuyển tới, Hách Liên Tình có việc rời khỏi nhà, hai người căn bản cả thời gian chung đụng cũng không có.
Trước khi đi nam nhân lướt qua gương mặt đờ đẫn của cậu, lạnh nhạt nói, “Điều chỉnh lại tâm tình của cậu, tôi không muốn trở về nhìn thấy một mặt cá chết. Nhớ kỹ một chuyện, tôi sẽ là chồng của cậu, không phải tình địch của cậu.”
Nghe nói như thế, khóe miệng Hàn Dạng giật một cái, không cảm xúc nói một câu, “Đi thong thả.”
Hách Liên Tình đi rồi, Hàn Dạng ngoại trừ có chút không quen ở trong nhà người xa lạ, cơ bản thả lỏng ra, dù sao cái phòng này chỉ một mình cậu, hai tuần kế tiếp cậu liền tùy ngộ nhi an (thích ứng trong mọi hoàn cảnh), cũng từ từ quên mất chủ nhân của căn nhà này, người nam nhân gọi Hách Liên Tình kia.
Cho tới hôm nay, Hách Liên Tình đã trở lại.
Thời điểm cậu bị vứt bỏ mới chưa tới năm tuổi, tháng chạp trời lạnh giá cơ hồ đem cậu đông đến tắt thở.
Nghe người ta nói, lúc ông nhặt được cậu, cậu bị đông cứng đến cả người tái nhợt, co lại trong góc liên tục phát run, ông kịp lúc đem cậu ôm tới bệnh viện mới cứu trở về, sau đó nuôi hơn nửa năm mới chậm rãi khôi phục, lần nữa mở miệng nói chuyện. Nhưng cũng để lại di chứng, chỉ cần vừa đến mùa đông, hay trời chuyển lạnh hai chân cậu đều sẽ đau đớn.
Ở lớp năm tiểu học, ông liền nói cho Hàn Dạng biết thân thế của cậu, cậu mới biết hoá ra mình không phải là cháu ruột của ông, mà là nhặt được. Lúc nhìn thấy bên người bạn bè đều có cha mẹ quan tâm yêu thương, cậu cũng sẽ hiếu kỳ cha mẹ ruột của chính mình là bộ dạng gì, lúc bị vứt bỏ tuổi tác quá nhỏ, cậu đã hoàn toàn không nhớ ra được bộ dáng của cha mẹ.
Hàn Dạng cũng từng nghĩ lúc lớn lên sẽ đi tìm bọn họ, chẳng qua là khi lớn lên, cũng hiểu chuyện hơn, trái lại cậu cũng bỏ đi ý định, cậu không muốn phá hoại cuộc sống yên tĩnh lại ấm áp này, quan trọng hơn là cậu không muốn rời đi người ngậm đắng nuốt cay đem mình nuôi lớn, cái người cậu gọi ông nội kia.
Cha mẹ là loại người gì, cậu có thể từ trong sách hiểu được, cũng không phải bộ dáng ở trong đất trời tràn ngập giá rét cùng băng tuyết đem cậu vứt bỏ.
Không có cha mẹ cũng không sao, sự quan tâm chăm sóc của ông nội cho cậu cũng không thiếu so với những người khác.
Lúc treo bảng kết quả thi Đại học, thành tích của Hàn Dạng đứng nhất. Trong khi các trường đại học đông đảo quăng tới cành ô-liu (tượng trưng cho hoà bình), cậu lựa chọn L Đại, bởi vì đối phương cho điều kiện tốt nhất.
Ý nghĩ của cậu rất đơn giản: Thi xong, chọn Đại học tốt, học thật chăm chỉ sau đó tìm một công việc, để cho ông nội cậu trải qua cuộc sống tốt hơn.
Sau khi lên Đại học, Hàn Dạn học lập trình máy tính, năm thứ hai Đại học cậu bắt đầu chậm rãi viết một ít chương trình bán cho người yêu cầu, hoặc nhận một ít website tư nhân lập trình, ngoại trừ kiếm chút tiền ở ngoài cũng tích lũy không ít kinh nghiệm, nếu từng bước tiếp tục như vậy, sau khi tốt nghiệp cậu có thể tìm được một công việc không tồi.
Thế nhưng tất cả những điều này đều bị hai cái người gọi là cha mẹ cậu đảo loạn.
Trước đó Hàn Dạng không hề nghĩ tới chính mình sẽ dùng phương thức như thế cùng cha mẹ chưa từng thấy mặt gặp lại, hai người vẫn luôn kêu khóc quỳ trước mặt cậu chính là thân sinh của cậu.
Khuôn mặt của bọn họ Hàn Dạng không có bất kỳ ấn tượng nào, trong trí nhớ từ lúc lên năm, hai người kia không có ở bênh cạnh cậu lúc cậu sinh bệnh mà chăm sóc cậu dù chỉ một ngày, không có quan tâm cậu, không đón cậu lúc tan học, không có mặt lúc cậu bởi vì hai chữ ‘cha mẹ’ mà cùng bạn học phát sinh tranh chấp đánh nhau.
Bọn họ cơ hồ không có ở trong cuộc sống của cậu mà lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Câu nói lần thứ hai cậu học được không phải ‘cha’ cũng không phải ‘mẹ’, mà là ‘ông nội’.
Trước đây Hàn Dạng vẫn luôn nghĩ cha mẹ có nỗi khổ tâm mới vứt bỏ cậu, rồi ngày nào đó bọn họ sẽ trở lại đón mình, tự nhủ: Hài tử, chúng ta là cha mẹ của con, sau này sẽ chăm sóc con thật tốt.
Kỳ thực suy nghĩ của cậu cũng không sai, thật sự có người tới tìm cậu.
Chỉ là không có lời nói ôn thanh nhỏ nhẹ, không có quan tâm từ ái, càng không có ôm ấp mà cậu mong đợi đã lâu.
Tìm tới không chỉ là cha mẹ cậu, còn có chủ nợ của bọn họ.
Hách Liên Tình.
Nam nhân lạnh lùng cứng rắn dùng tư thái ngạo nghễ bất dung không hề báo trước mà xông vào cuộc sống của cậu, đem đơn nợ giấy trắng mực đen có chữ kí cùng tên của cha mẹ ném đến trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống mà nói, “Hàn Dạng đúng không? Bắt đầu từ hôm nay cậu thuộc về Hách Liên Tình tôi.”
Hai cái người tự xưng là cha mẹ ruột của cậu hổ thẹn cùng bi thương xin lỗi, cậu dần dần hiểu nguyên do mọi chuyện, bọn họ thiếu nợ Hách Liên Tình một khoản nợ lớn, mà chủ nợ trước mắt bắt cậu làm đặt cọc.
Hàn Dạng chưa từng gặp bọn họ, tự nhiên không tin ngôn từ hoang đường như vậy, chẳng qua là khi đối chiếu DNA, dữ liệu đã chứng minh tất cả.
Hàn Dạng nhìn Hách Liên Tình nói, “Nếu như tôi không đồng ý?”
Hách Liên Tình ngồi ở trên ghế salon, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho cậu, nghe thấy cậu nói vậy hắn cũng chỉ là a một tiếng, nói, “Vậy thì cứ tuân theo pháp luật mà xử lí.”
Theo pháp luật, số nợ lớn như vậy, đủ để đem hai người đưa vào ngục giam.
Hàn Dạng trong nháy mắt hoảng hốt, câu nói tiếp theo của Hách Liên Tình làm cho cậu ngốc tại chỗ.
“Đương nhiên, cho dù bọn họ vào tù, nợ vẫn còn.” Hắn nói xong câu đó mới chậm rãi giương mắt nhìn lướt qua Hàn Dạng, “Nếu cậu không nguyện ý, tôi tin còn có người nguyện ý thay cậu.”
Cái nhìn kia không nói ra được cảm xúc gì, trong lòng Hàn Dạng có chút nguội lạnh.
Còn có người nguyện ý thay mình… Cậu không cần nghĩ cũng biết là ai.
Sau đó hai cái người tự xưng là cha mẹ ruột lôi kéo cánh tay Hàn Dạng nói với cậu năm đó vứt bỏ cậu cũng là vạn bất đắc dĩ, bọn họ cùng đường mạt lộ, mang theo Hàn Dạng thì ấm no cũng không thể bảo đảm cho cậu, còn nữa, nếu như không phải lúc trước đem cậu ném trong trấn nhỏ, e rằng sẽ không có Hàn Dạng của ngày hôm nay.
Hai người nước mắt đầy mặt ở trong mắt Hàn Dạng trở nên mơ hồ, chỉ còn nghe thấy bọn họ nói có lỗi với cậu, cầu cậu tha thứ bọn họ, bọn họ nói cậu là bọn họ sinh ra, cậu không thể không quản, bọn họ nói Hách Liên Tình là người tốt sẽ đối xử tốt với cậu, sống cùng Hách Liên Tình có thể dễ chịu hơn so với bây giờ.
Bọn họ nói rất nhiều, chỉ là Hàn Dạng không có chú ý nghe, cậu nhớ tới lúc ở cùng ông nội trong thôn nhỏ, ông nắm tay cậu dạy cậu viết chữ, dạy cậu chơi cờ.
Ông nói: Tiểu Dạng, nếu như cha mẹ con tới tìm con, con không nên trách bọn họ, có lẽ bọn họ cũng là bị bất đắc dĩ.
Đúng đấy, bị bất đắc dĩ.
Cái người nam nhân quỳ gối bên chân cậu xưng là cha cậu khóc lóc nói: Xin lỗi, chúng ta cũng là bị bất đắc dĩ.
Cha mẹ nợ thì con phải trả.
Hay cho một câu bị bất đắc dĩ.
Cậu không rõ đáy lòng là tư vị gì, trầm mặc hồi lâu, mãi đến tận lúc Hách Liên Tình không kiên nhẫn, Hàn Dạng mới chậm rãi kí tên của chính mình xuống bản khế ước, xoá bỏ tất cả khoản nợ của cha mẹ.
Mới vừa rồi còn không còn bao nhiêu tình cảm, nhưng lúc ký lên tên của mình, tình cảm mong đợi mười mấy năm kia đột nhiên biến mất không còn dấu vết, Hàn Dạng cảm thấy trong lòng trống rỗng đến đáng sợ.
Tuy rằng cậu không còn nhớ tới ký ức hồi năm tuổi, thế nhưng vẫn còn mang máng có người đã từng hôn lên hai má cậu, cũng có người đem cậu đu trên bờ vai, kí ức mơ hồ vào đúng lúc này bỗng nhiên trở nên rõ ràng, trùng khớp với cha mẹ trước mặt, mà rất biến mất rất nhanh, như hoa trong gương, trăng trong nước.
Cái cảm giác này phảng phất về tới cái ngày đông giá rét năm đó, cảm nhận gió lạnh quét qua lúc mình núp ở góc tường.
Cậu nhẹ nhàng kéo hai bàn tay đang lôi kéo quần áo mình ra khỏi, đỡ bọn họ lên, nói, “Tôi cảm ơn các người đã sinh ra tôi, thế nhưng nhiều năm như vậy cũng không có đi tìm tôi, không hỏi tôi có sống tốt hay không, thậm chí chưa hề nghĩ tới lúc ông bà ném tôi đi nơi đó tôi có thể bị đông chết hay không.”
Nhìn trên mặt cha mẹ hổ thẹn cùng tự trách chuyển thành sự thoải mái khi món nợ được xoá bỏ, cậu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút bi ai. Buông tay của hai người ra, kéo kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười, cậu nói chầm chậm mà rõ ràng, “Nếu lúc trước chưa hề nghĩ tới việc tìm tôi, như vậy, sau này cũng đừng tới tìm tôi nữa. Sau này tôi và các người không có bất cứ quan hệ gì.”
Nếu là ‘bán mình’, Hàn Dạng sẽ không nghĩ chính mình còn có thể giống như trước đây, Hách Liên Tình cũng không có trực tiếp dẫn cậu đi, chỉ là lúc cậu thu thập xong hành lý sẽ có người tới đón, cũng biểu thị sẽ không hạn chế sinh hoạt hàng ngày của cậu, cậu có thể như thường lệ lên lớp và vân vân.
Ngày thứ hai cậu vừa chuyển tới, Hách Liên Tình có việc rời khỏi nhà, hai người căn bản cả thời gian chung đụng cũng không có.
Trước khi đi nam nhân lướt qua gương mặt đờ đẫn của cậu, lạnh nhạt nói, “Điều chỉnh lại tâm tình của cậu, tôi không muốn trở về nhìn thấy một mặt cá chết. Nhớ kỹ một chuyện, tôi sẽ là chồng của cậu, không phải tình địch của cậu.”
Nghe nói như thế, khóe miệng Hàn Dạng giật một cái, không cảm xúc nói một câu, “Đi thong thả.”
Hách Liên Tình đi rồi, Hàn Dạng ngoại trừ có chút không quen ở trong nhà người xa lạ, cơ bản thả lỏng ra, dù sao cái phòng này chỉ một mình cậu, hai tuần kế tiếp cậu liền tùy ngộ nhi an (thích ứng trong mọi hoàn cảnh), cũng từ từ quên mất chủ nhân của căn nhà này, người nam nhân gọi Hách Liên Tình kia.
Cho tới hôm nay, Hách Liên Tình đã trở lại.
Danh sách chương