Lại là một năm đại tuyết rét đậm, trước cửa hiệu cầm đồ của Hàng Châu có một thanh niên khất cái dáng vẻ nhanh nhẹn đứng, một đôi viên trượt mắt to thật là linh động, hắn từ bên trong vạt áo cũ nát lôi ra một viên bảo thạch, tái nhìn nhìn cửa hàng, cờ xí dưới mái hiên theo gió phiêu lãng, do dự một hồi cuối cùng cũng không có rảo bước tiến vào, xoay người đem bảo thạch lam sắc giống như màu nước biển kia thả vào trong ngực áo, không biết từ nơi nào bay tới mùi đồ ăn thơm phức, hắn nuốt khẩu tham nước miếng lại, thuần thục tự nhiên thắt chặt đai lưng quần mà đi về phía trước.
Ngồi ở trong quầy là hai kẻ nhà giàu vô tình nhìn ra thấy được tên tiểu khất cái kia trong tay dường như đang cầm một khối ngọc lam sắc có vẻ như vô cùng quý giá. Trong đầu nhanh chóng nghĩ đến hi thế trân bảo như vậy có thể đến từ nơi nào, bỗng dưng hồi tưởng lại tựa hồ ở năm năm trước từng có trạng lệnh thông cáo thiên hạ, Tây Hạ trong hoàng cung mất trộm một ngọc bảo danh gọi là ”Lam hải chi mâu”, thỉnh cầu Trung Nguyên triều đình thay truy nã thiên hạ, nếu có gặp được người này, cần phải phải mật báo quan phủ, đem bắt giữ. Xem ra người này chính là kẻ năm đó thiết bảo, lén lút đi theo phía sau thanh niên kia, nhà giàu thấy hắn đi vào một gian nhà gỗ nhỏ rách nát ở phía sau Nguyệt Lão Tự, nửa ngày đều không có trở ra, âm thầm gật gật đầu, lập tức đi báo quan lĩnh thưởng đi.
※ ※ ※ ※ ※
Mười lăm là ngày lành để dâng hương lễ tạ thần, lấy khiên nhân duyên nổi tiếng Hàng Châu Nguyệt Lão Tự cũng không tránh khỏi.
Tháng giêng mười lăm, những đôi tình nhân muốn đến cửa thắp hương hứa nguyện mua tơ hồng tới tới lui lui vẫn không hề ít đi, cánh cửa nguyệt lão cơ hồ bị đám người si tình này…đạp phá luôn.
Vẫn vội đến sắc trời đã tối muộn, mắt thấy phương tây bay tới mây đùn dầy đặc giăng khắp toàn bộ không trung, nghĩ đến đêm đó trời đổ xuống một hồi đại tuyết, đám đông thành kính dâng hương mới vội vàng tán đi, cuối cùng một già một trẻ cũng có thể đóng lại cửa miếu, nghỉ ngơi một chút.
“Bụng hảo đói…” Phó Phong nằm trong căn nhà gỗ rách nát chỉ có thể tránh tuyết, không thể che phong, nghe ngũ tạng miếu (cái dạ dày trời ơi) hát vang, cố như thế nào cũng vô pháp ngủ, đơn giản lại theo trong lòng, ngực lôi ra bảo ngọc lam sắc nổi mật trên nền tuyết trắng, cẩn thận đánh giá, ánh sáng màu sắc này cực kỳ giống ánh mắt người kia, chính là bên trong không hề có linh quang. Lúc người kia tức giận ánh mắt hội biến thành mặc lam, khi cao hứng thì trong sáng trạm lam như màu hồ nước mùa thu, còn những khi ôm chính mình, ánh mắt hơn phân nửa liền trình ra một loại biển rộng bàn thâm lam … Nửa tháng trước thật sự là đói đến không chịu được, vừa vặn lại nghe thấy được Tây hồ Ngũ Liễu Cư có sản phẩm nổi tiếng, chính là lẩu ngư dấm chua, hắn nhất thời hôn mê đầu mới nghĩ muốn đem ngọc xanh này đi cầm, bất quá —— chung quy là luyến tiếc! Người kia không biết có khỏe không? Có phải hay không đã cưới Đại Tống công chúa, sinh hạ luôn đứa nhỏ? Dù sao, hắn cũng là cái hoàng đế nha! Vài năm nay chính mình chung quanh lưu lạc, không cố ý không đi hỏi thăm tin tức của hắn, cũng không dám trở lại thôn trang nhỏ ngày xưa. Một năm trước nhân khi cao hứng đi tới Hàng Châu, cảm thấy được nơi này khí hậu phong thổ thiệt tốt, liền tạm thời định cư lại, lúc nhàn rỗi thì giúp trông coi Nguyệt Lão Tự cùng Lão Từ, quét tước đình viện, lau hương đăng, chủ, cũng kiếm chút tiền trả tiền thuê gian nhà gỗ này.
Ngô, ngoài phòng dường như có người cùng Lão Từ nói chuyện với nhau, nửa đêm gió lớn tuyết dày như vậy còn đến Nguyệt Lão Tự? Cái đám hữu tình nhân khả thật đúng là si tình, có lẽ có thể cảm động nguyệt lão trong truyền thuyết vì hắn khiên thượng tơ hồng đi. Trở mình một cái, dường như nghe được có tiếng bước chân ở ngoài cửa vang lên, Phó Phong lười biếng ngẩng đầu, nghĩ muốn nhắc nhở người kia đi lộn chỗ rồi, bất quá.. lúc thấy được một đôi lam mâu dày đặc lửa giận, rạng rỡ như sao sớm bàn thì lập tức bị dọa đến té bật ngửa xuống giường. Kia… Cái kia… Đúng là âm hồn bất tán Đại Thạch Đầu… Ách ~ không, là Tây Hạ hoàng đế Lý Nguyên Lỗi …ế nhưng sao lại rõ ràng hiện ra trước mắt hắn vậy. Lại lần nữa nhu nhu mắt, Phó Phong không dám tin hướng cửa trước nhìn lại, nhìn hơn nữa ngày thân ảnh đứng sừng sững trước cửa kia cũng không có biến mất, ngược lại càng thiêm thượng một tòa núi lửa bùng nổ ——tuấn mỹ khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, thái dương đột bạo nổi gân xanh chính là đang chiêu cáo người kia đang bị vây trong cực độ phẫn nộ trạng thái, dòm xuống thấy song chưởng cũng được nắm gắt gao thành quyền, làm cho hắn lo lắng lát nữa có phải hay không lại sắp bị đánh mông nữa —— giống như năm năm trước đêm trước khi hắn rời đi đã bị giáo huấn.
“Ách… Ha hả ~~ ha hả, đã lâu không thấy …” Vừa nói một bên hướng về phía tường biên lùi a lùi, Phó Phong gắng gượng cười cười, đối mặt với khí thế bức nhân ngập trời của đại hoàng đế, thật mất mặt cọ cọ chân tường đã nghĩ muốn dông ra bên ngoài, đương nhiên rất nhanh bị người một phen bắt giữ trở về.
“Ngươi… Chết tiệt! Thế nhưng rời khỏi ta chạy đi suốt năm năm!” nắm giữ hai tay của hắn đem hắn áp đến trên tường, Lý Nguyên Lỗi oán hận nhìn chằm chằm cái thằng đang còn muốn giãy dụa né tránh kia, bắt buộc ánh mắt chung quanh nhìn ngó của hắn nhìn thẳng vào chính mình.
“Khụ khụ… Ta… Ta.. không có trốn… Ta chỉ muốn.. Ách, đúng rồi, ta chỉ là nghĩ đi chung quanh giải sầu mà thôi…” Ngay cả chính hắn đều biết nói dối kiểu này là cỡ nào sứt sẹo, nhưng đối với cái tên đại hoàng đế đang tức giận bừng bừng phấn chấn kia, đương nhiên vẫn là trước bảo toàn mạng nhỏ quan trọng hơn.
“Giải sầu? Ngươi này nhất tán liền tan năm năm không hề tin tức? Còn có cái chuyện gì không nghĩ ra nữa hả?!” Cưỡng chế lửa giận, Lý Nguyên Lỗi nheo ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm tiểu khất cái đang phát run như con mèo nhỏ, ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo hắn nếu còn giống như trước kia có việc không nói rõ ràng, chỉ biết một người trốn tránh trách nhiệm vụng trộm trốn đi thì hắn sẽ xử đẹp nha!
“Ta…” Chẳng lẽ phải chính mình nên hỏi hắn cưới tần phi rùi có khoái hoạt không sao? Hiện tại có mấy tiểu hài tử? Thê hiền tử hiếu như vậy còn có hay không nhớ tới mình? Phó Phong liều mạng ho khan, ngẩn tò te sau một lúc lâu vẫn nói không ra một chữ ——nói ra việc này hắn biết cũng không hề giúp ích gì, sẽ chỉ làm chính mình ngẫu nhiên nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu mà thôi.
“Phong… Ngươi đã đáp ứng ta rằng nếu ngươi muốn đi ít nhất phải nói cho ta biết một tiếng … Ngươi cũng đáp ứng ta sẽ không tái rời khỏi ta…” Thở dài, Lý Nguyên Lỗi phát hiện cá tính tiểu khất cái này cùng năm năm trước đúng là không có chút tiến bộ, nhìn thấy hắn bị mình chế trụ cổ tay, thân hình cô thành một khối, còn không ngừng thu nhỏ, ngược lại đem hắn ủng vào trong lòng, ngực thấp giọng hỏi.
Kia còn không phải những lúc ở trên giường bị ngươi mê hoặc thần hồn điên đảo nên mới bị lừa phải hứa hẹn sao … không có tính nha … nằm trong vòng tay quen thuộc, Phó Phong ai oán ngẩng đầu nghĩ muốn trừng mắt liếc cái kẻ đã lừa tềnh mình vô số lần kia, bất quá lại phát hiện ánh mắt Lý Nguyên Lỗi cũng đang nhìn hắn, liền nhanh chóng cúi đầu.
“Sau khi ngươi đi rồi, ta liền cự tuyệt Đại Tống cầu hôn, chính thức đem tiểu Xán lập làm thái tử… Cũng thỉnh Trung Nguyên các Đại Thành trấn đều dán bố cáo tìm ngươi, chính là ngươi vẫn không chịu trở về, cũng không có trở lại thôn nhỏ mà trước kia ngươi trụ, ta ở ngoài gian miếu đổ nát của ngươi dựng lều chờ ngươi gần một tháng, vẫn là Đỗ cô nương nói nếu nàng thấy ngươi trở về, nhất định tìm người nói cho ta biết hoặc là khuyên ngươi tìm đến ta, ta mới rời đi …” Cúi đầu kể ra hành trình tầm phu vất vả gian nan của mình, cảm giác được người trong lòng ngực khẽ run nhè nhẹ một chút, Lý Nguyên Lỗi cười khổ nâng cằm hắn lên, “Phong, sau khi ta nghe được tin tức của ngươi, ta ngày đêm kiêm trình chạy nửa tháng, từ Tây Hạ đi vào Hàng Châu, ngươi liền đối với ta như vậy? Cũng thỉnh ngươi nói cho ta biết rõ, ngươi còn có chuyện gì khúc mắc nghĩ không thông? Ta không muốn phải mất đi ngươi lần nữa …”
“Ta… Ách…” Có thể tin tưởng hắn sao? Nửa tháng từ Tây Hạ chạy tới Hàng Châu? Hắn làm như thế nào đến? Có chút mê hoặc liếc mắt về phía Lý Nguyên Lỗi, Phó Phong lúc này mới chú ý tới cách ăn mặc của hắn —— kia một thân vốn là hoa lệ quần áo đã dính đầy bụi đất, vạt áo đôi chỗ lại ô lấm tấm điểm, một đôi giày tinh xảo xa hoa bị rách lỗ chỗ, mà bởi vì vừa chạy đi trong tuyết, bàn tay hắn thiếp thượng lên khuôn mặt mình đều là một mảnh lạnh lẽo, tuyết đọng trên vai chưa kịp phủi đi bây giờ đang dần dần tan chảy, làm ướt mái tóc đen nhánh của hắn …
Hắn… hẳn là không phải đến đây để lừa gạt mình đi? Dường như cảm thấy được có một chút cảm động, không nghĩ lại mất đi ta? Ý tứ của hắn là muốn cùng mình ở cùng một chỗ sao? Giật mình một chút, Phó Phong hơn nữa ngày mới phản ứng, nhớ ra hiện tại không phải là lúc ngẩn người a.
“Quần áo của ngươi ướt hết, mau mau cởi ra không sẽ bị nhiễm phong hàn. ” Phát hiện được chuyện này, Phó Phong chạy nhanh ôm chăn bông tới, thân thủ cởi vạt áo của hắn, muốn cho thân thể cương lãnh của hắn mau chóng ấm áp lên.
“Ngươi đây là đang câu dẫn ta?” Kinh ngạc nhìn động tác của Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi bắt được bàn tay đang vì hắn cởi áo tháo thắt lưng, thấp giọng hỏi han.
“Ách…” Lúc này mới bình tĩnh nhận ra hành vi của mình, Phó Phong nhìn người kia đã ở chính mình trước mặt loã lồ một nửa, lộ ra bộ ngực rắn chắc, nhanh chóng đỏ mặt thu tay.
“Phong… Ta rất nhớ ngươi…” Lý Nguyên Lỗi làm sao còn có khả năng để hắn lại lâm trận bỏ trốn nữa, một phen kéo hắn lại gần, không chút khách khí hướng vào đôi môi đỏ mọng mà hắn mong nhớ ngày đêm điên cuồng mà ngấu nghiến.
“Ân… Ngô…” Hảo hoài niệm hương vị… Phó Phong ngóng nhìn cặp lam mâu biển rộng thâm tình trước mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc cho cái lưỡi lửa nóng kia ở trong miệng mình tùy tiện giảo lộng, khi thì ôn nhu, khi thì cường ngạnh mấp máy gây xích mích vòm miệng mẫn cảm của hắn, làm hắn rất nhanh liền cả người mềm yếu nằm dưới thân tên bạo quân kia.
“Ngươi vẫn là mẫn cảm giống như trước kia …” đôi môi tách ra, Lý Nguyên Lỗi thỏa mãn cảm khái, khẩn cấp cời ra vạt áo của Phó Phong, lúc nhìn thấy một đám xương sườn hiện rõ mồn một dưới làn da, không khỏi đau lòng nhẹ vỗ về, thấp giọng nói: “Ngươi như thế nào gầy đi nhiều như vậy? Lại luyến tiếc ăn thứ tốt?”
“Ách… Ân…” Kỳ thật sau khi hắn từ trong hoàng cung trốn ra, vẫn đều rầu rĩ không vui, không cách nào nuốt trôi cơm… Phó Phong lúc này nhưng lại ngoan ngoãn gật gật đầu, nói, “Lỗi, ta đói bụng…”
“Hảo, hiện tại ta uy ngươi trước, một hồi ngươi cũng phải hảo hảo mà uy ta ăn no a. ” Tuy nói dục vọng tích tụ do xa cách năm năm vẫn cấp chờ phân phó tiết, chính là tiếng vang từ bụng tên này thiệt tình là có chút sát phong cảnh a, Lý Nguyên Lỗi xoay người đứng lên, tìm chút đồ ăn cho tên khất cái kia níc đầy bụng đi, đồng thời cũng cọ a cọ, ở trên người hắn sỗ sàng sờ mó, an ủi quá mức cơ khát chính mình —— ân, đã lâu không đụng đến làn da bóng loáng này nga, bàn tay xấu xa vừa lòng ở trên người hắn chạy lung tung, một khắc nhẫn không chịu nổi lại đột nhiên hạ nặng tay xiết chặt tiểu nhũ mẫn cảm khiến cho Phó Phong bị ế, Lý Nguyên Lỗi nhanh tay vỗ nhẹ lưng hắn giúp hắn thuận khí, hắn đã quên bảo bối nhi của hắn lúc đang ăn là tuyệt đối chuyên tâm nhất trí, không thể tâm phân nhị dùng. A chờ a chờ a chờ, thật vất vả đợi cho Phó Phong đem miếng thịt cuối cùng nuốt xuống bụng, Lý Nguyên Lỗi một bộ như đói hổ phác dương đem hắn đặt ở dưới thân, tà ác cười cười, ý muốn hưởng thụ hắn vất vả chờ nửa canh giờ mới có thể ăn đến bữa ăn ngon.
“Cái kia… Ta…” Nặng quá nha, mới vừa ăn no bụng bị ngăn chận thực không thoải mái… Phó Phong bối rối phụ giúp cái thằng đang ở trên người mình loạn khẳng loạn cắn, muốn hắn nhích ra một chút cho đỡ nặng.
“Lại làm sao vậy?” Cực kỳ bất mãn ở trên ngực hắn ngẩng đầu càm ràm, Lý Nguyên Lỗi nói xong thì lại làm như sợ chịu thiệt, tiếp tục cúi đầu cắn một hơi vào tiểu nhũ đã đĩnh đứng dậy.
“A… Ngươi… thiệt nặng a …” Ân, xem ra lần này chính mình là gầy đi nhiều lắm, bất quá không có biện pháp, mùa đông đói khát phải vậy thôi! Phó Phong mỏng manh ở trước mặt ác ma can đảm nói ra lập trường của mình.
“Nặng a? Đè nặng ngươi? Hảo, vậy chúng ta cũng nên đổi phương thức đến ngoạn…” Chớp mắt, Lý Nguyên Lỗi một cái xoay người liền đem thân hình khinh phiêu phiêu ôm tới trên tiểu bụng của mình, bàn khai hai chân của hắn để cho cho hắn khóa ngồi ở giữa hai chân mình.
“Ân…” Nhiệt nhiệt vật cứng ở phía dưới chính mình dụi dụi, bởi vì tư thế thấy thẹn này mà Phó Phong toàn thân run rẩy, vừa định hướng về phía trước thoát đi hoàn cảnh xấu hổ này, không ngờ lại đem đầu nhũ của mình đưa vào miểng sắc lang.
“Nhĩ hảo nhiệt tình…” Mỉm cười hôn trụ kia tiểu khất cái trên người tối phấn nộn, tối mẫn cảm mũi nhọn, Lý Nguyên Lỗi trừ bỏ hàm liếm, thỉnh thoảng còn đem đầu lưỡi thật mạnh đạn hướng nơi đó loạn khiêu, lang thủ cũng đồng thời đùa bỡn từng tấc da thịt, sau đó không lâu liền vừa lòng sờ mó tới dưới bụng Phó Phong, vật nhỏ kia cũng đã ngạch đứng thẳng dậy.
“Ân… Ngô…” Bàn tay quá mức quen thuộc thân thể của mình ở chung quanh điểm hạ sao chi hỏa, rất nhanh liền phát triển trở thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, Phó Phong xấu hổ ngồi ở tiểu bụng do hô hấp dồn dập mà kịch liệt phập phồng, hai tay luồn vào mái tóc của Lý Nguyên Lỗi ôm lấy đầu của hắn, mỗi một lần hắn dùng sức mút vào liền không tự giác rên rỉ thắt chặt, quả thực như là chính mình càng không ngừng đem tiểu châu đỏ sẫm như máu kia đưa đến trong miệng người khác.
“Phong, mấy năm nay ngươi có hay không nghĩ muốn ta?” Đem một lóng tay thân nhập cái miệng khẽ nhếch khai của Phó Phong, cùng đầu lưỡi hắn chơi đùa, đùa đến lúc hắn thở phì phò bắt đầu đĩnh động hạ thân hướng về phía sau bụng mà va chạm, Lý Nguyên Lỗi rốt cục buông ra tiểu nhũ châu đã cứng rắn như hòn đá kia, một tay nâng cao mông cánh hoa chậm rãi vuốt ve.
“A? Ân…” Không nghĩ hắn hội vừa thấy mặt liền muốn cùng ta làm nha?! Đương nhiên biết cái tay ở phía sau động đậy là có ý đồ gì, ngồi ở trên người Lý Nguyên Lỗi, Phó Phong bán mở khai ánh mắt hàm trừng mắt nhìn cái thằng ở dưới một bộ thần tình háo sắc —— lại không biết động tác này ở trong mắt người khác thì chính là mị nhãn như tơ, khiến cho vạn trượng dục hỏa càng thêm bộc phát mạnh mẽ hơn.
“Đến, mặt sau thả lỏng một chút…” Dù sao cũng đã năm năm chưa làm qua, Lý Nguyên Lỗi rút ra ngón tay bị nước bọt của Phó Phong khiến cho ướt át, một tay cô nhanh thắt lưng hăn, khiến cho hắn kề sát ở trên người chính mình, bám vào vành tai khéo léo kia mà khuyến dụ.
“A… Ân… Đau…” Cái chỗ kia lâu lắm chưa nhân sự tự nhiên bị xâm lấn phi pháp, hơn nữa đã qua năm năm thân thể đã không còn mềm mại dễ khai phá như lúc còn thiếu niên nữa, Phó Phong nhăn mi muốn dùng lực đem ngón tay thô to kia bài trừ ra khỏi cơ thể.
“Ngoan, nhịn một chút… Lập tức sẽ thực thoải mái …” Hắn dường như so với năm năm trước giáp càng chặt hơn … Lý Nguyên Lỗi nghĩ như thế, kiềm chế ý nghĩ muốn lập tức tiến vào cơ thể hắn, cảm thụ được tràng bích quẫn thấp nhiệt bao vây lấy, trằn trọc hôn lên môi hắn, lúc lực chú ý cùa hắn bị dời đi, liền chụp lấy cơ hội luận động ngón tay đứng yên ở hậu đình, mò mẫm tìm kiếm điểm mẫn cảm của Phó Phong.
“Hừ… A… Nơi đó… A a a…” Cảm xúc quen thuộc sâu sắc cứ như vậy lủi thượng phân thân đang run rẩy ở tiền phương, sau khi phóng thích, Phó Phong mềm mại y ở trên người Lý Nguyên Lỗi, nhìn hắn cười nhẹ đem bạch dịch mà hắn vừa mới bắn ở bụng làm như trơn tề đưa vào cái miệng nhỏ ở phía sau.
“Chờ một chút không được sao? ngươi nhanh như vậy liền bắn… Ngươi mà không chịu ở lại ta liền đem ngươi trói lại nga!” Ác ý ở bên tai người ta hết liếm lại cắn, cái miệng nói ra cũng là ngọt ngào uy hiếp.
“Ân…” Ý loạn tình mê, bất tri bất giác phát hiện được hậu đình đã có hai ngón tay xuất nhập, kế tiếp, nên … cái kia đi? Hai tay ôm cổ Lý Nguyên Lỗi giữ cho chính mình không lui đi xuống Phó Phong quay đầu đánh giá “ cái kia” sớm cao cao ngất khởi, sôi sục sĩ khí, hơi hơi có chút bất mãn dẩu mỏ nói, “Ta như thế nào cảm thấy được của ngươi lại trưởng thành? Của ta như thế nào lại không thay đổi?”
“Bởi vì nó thương nhớ tương tư ngươi những năm năm…” Lại một lần nữa hôn lên đôi môi sưng mọng đỏ bừng, Lý Nguyên Lỗi nửa thật nửa đùa nói.
“Ách… Thực xin lỗi…” Nghe ra ý tứ trách cứ của Lý Nguyên Lỗi, hắn cũng biết hắn loại này gặp chuyện bỏ chạy loại cá tính là không tốt lắm… Chính là… Hắn lúc ấy chính là muốn chạy trốn thôi! Cảm thụ được từ mật huyệt truyền đến tê dại cảm, theo luật động ngón tay của Lý Nguyên Lỗi không ngừng ra vào mà trở nên mềm mại bắt đầu hoài niệm cảm giác bị cực đại của hắn xuyên vào.
“Thật sự biết lỗi?” Khẳng cắn ở cổ Phó Phong đang còn miên man suy nghĩ, Lý Nguyên Lỗi rút hai ngón tay đang công thành chiếm đất ở dưới ta, thấp giọng hấp dẫn cục cưng đang cúi đầu nhận sai kia, “Kia lần này đổi chính ngươi đến? Làm cho ta có thể cẩn thận rõ ràng cảm nhận ngươi …”
“Ta… Ta sẽ không…” Do dự mà tự hỏi hắn đang nói gì a, vẫn là cảm thấy được đầu đầy mờ mịt, Phó Phong lắc lắc đầu.
“Đem nơi đó của ngươi đặt lên nơi này, từ từ ngồi xuống là tốt rồi… Thử xem xem… Này cho dù là ta trừng phạt người bỏ chạy thoát năm năm … Nhưng nếu ngươi làm tốt ta liền tha thứ ngươi…” Nói là làm liền làm, đại hoàng đế một phen đem hắn phủng tới giữa hai chân sừng sững nổi lên, trợ giúp hắn nhắm ngay hậu huyệt liền chậm rãi buông tay, để cho cực đại của hắn thẳng tiến vào tiểu hoa huyệt thấp nhiệt mềm mại kia.
“Ngô… Ân…” cảm giác từng chút từng chút thong thả bị xỏ xuyên qua làm cho Phó Phong không tự giác cứng rắn thắt lưng, ánh mắt giống như cầu cứu nhìn Lý Nguyên Lỗi chỉ mỉm cười cổ vũ hắn, nhưng không thèm trợ giúp… Đành phải cố gắng tự cứu trợ. Phó Phong dùng sức hít sâu một hơi, tận lực thả lỏng thân thể từng tấc từng tấc ngầm động, thật vất vả mới đem cực đại phân thân nóng rực cứng rắn tựa như thiết trụ kia chôn sâu vào cơ thể, sớm mệt tới hai chân vô lực.
“Chính mình động…” Chút không buông tha cái người mệt muốn chết kia, Lý Nguyên Lỗi cố ý ma sát cùng trêu chọc các điểm mẫn cảm trên người hắn, làm cho Phó Phong liền giống như một con cá mắc cạn, không ngừng phập phồng, nhưng vẫn không chiếm được giải thoát đau đớn khoái cảm.
“Lỗi… Không cần như vậy…” Rốt cục nhịn không được mở miệng biểu đạt chính mình đã bị thần phục, bị tao tới tâm dương như tô, Phó Phong thầm nghĩ cầu được nhân từ giải thoát.
“Ta không phải nói sao? Đây là trừng phạt…” Không thuận theo không buông tha công kích tới đầu nhũ mẫn cảm cứng rắn của hắn, Lý Nguyên Lỗi nhìn khuôn mặt trương hàm hồng nhỏ nhắn, mắt ánh lên khiến cho người trong ***g ngực hưởng thụ cực hạn khoái cảm, còn phải vì theo đuổi hưởng thụ mà chính mình cố gắng thẳng lưng trên người hắn lên xuống, nhưng vì không có nắm giữ kỹ xảo mà đau đến liên tiếp trừu mấy ngụm lãnh khí.
“Đau… A… Ân…” Cảm nhận sâu sắc cùng khoái cảm đan vào trừng phạt thật là quá mức gian nan, Phó Phong nhận thua tự động hôn lên mội Lý Nguyên Lỗi, cầu hắn khai ân một chút, chấm dứt hình phạt thống khổ này.
“Về sau cũng không cho phép ngươi nói cũng không nói một tiếng liền rời đi ta…” Thanh âm hơi hơi bí ẩn mang theo lửa giận là do Lý Nguyên Lỗi hồi tưởng lại “chuyện tốt “ mà tiểu khất cái này đã làm.
“Ân… Ngô…” Cái gì cũng tốt, thân thể này muốn hắn… Nguyên tưởng rằng xa cách năm năm trí nhớ sẽ trở nên mơ hồ, không ngờ chỉ là bị hắn nhẹ nhàng chạm vào liền dễ dàng mẫn cảm như vậy, hắn tham luyến cái loại khoái cảm khát vọng khó có thể ngôn dụ này.
“Ngươi lại là đang dối gạt ta…” Lý Nguyên Lỗi ai oán lên án cái tên này luôn ở trong lúc ý loạn tình mê mới bằng lòng nhận lời với hắn, bất mãn ở đầu vai hắn nặng nề mà cắn một hơi, “Lần này trờ đi ta muốn đem ngươi cột ở bên người…”
“A…” Vẫn gạt người người kia là ai a? Phó Phong nan nại vặn vẹo, vừa mới nghĩ muốn há mồm phản bác hắn, Lý Nguyên Lỗi lại càng trực tiếp đem hắn làm như thân thể điểm tựa hai chân vừa kéo, làm cho hắn mất thăng bằng nặng nề mà ngã ngồi ở chính mình phân thân.
“A… Ô…” Bị thể trông của mình đột nhiên ép xuống đem cái vừa nóng lại vừa cứng kia đâm vào chỗ sâu nhất, Phó Phong đau đớn kêu to, trực giác ôm lấy cổ Lý Nguyên Lỗi, sợ chính mình sẽ ở tư thế bất kham như thế này bị hắn trừu sáp.
“Không thoải mái?” Bên trong thật nóng! Liếm đi hàng lệ chạy ra vì đau ở bên mắt Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi biết rõ lại cười nhẹ, “Vài năm nay không cùng những người khác làm?”
“Ân…” Đương nhiên, bộ nghĩ đến ánh mắt của người khác cũng có vấn đề như hắn sao?! Phó Phong tức giận trừng mắt nhìn cái tên kia.
“Phong, yêu ta được không?” Cho dù là thủ đoạn ti tiện cũng tốt, tại thời khắc này, hắn nghĩ muốn nghe ngọt ngào mật tình thuyết, Lý Nguyên Lỗi giả dối tươi cười trước sau như một.
“Ngươi…” Lại ở trên giường dùng chiêu này … Vốn định không chút do dự từ chối, nhưng thấy trong cặp lam mắt kia tà mị kia lại lộ ra cực độ khát vọng, Phó Phong trong lòng mềm nhũn, không được tự nhiên ninh đầu nói: “Chính ngươi trong lòng rõ ràng…” Ta đều đã vì hắn buông tha cho kim sơn ngân hải, hắn còn muốn thế nào nữa?!
“Ngươi không nói ta như thế nào có thể biết?” Chỉ biết ghen lại không biết dùng miệng biểu đạt tình yêu sao? Kia như vậy không phải sẽ thiếu rất nhiều cơ hội có thể nghe lời ngon tiếng ngọt? Không tha dây dưa, Lý Nguyên Lỗi đê tiện bắt đầu rất nhỏ đĩnh động, làm cho thân thể kia đã muốn bắt đầu tiêu táo chiếm được một chút ngon ngọt nhưng lúc hắn lại muốn càng nhiều hơn thì lại đỉnh chỉ.
“Ô…” Lại là như thế này… Oán hận trừng mắt ai oán nhìn cái tên gian trá kia, Phó Phong bắt đầu lo lắng lần này chính mình có thể chống đỡ bao lâu, rốt cục khoảng năm phần chung sau lại nhả ra dấu hiệu, “Vi… Vì cái gì nhất định phải ta nói? Lúc như vậy mà bắt ta nói mấy chuyện đó, ngươi cũng tín?” Đây là vấn đề mà hắn vẫn nghi hoặc, thượng một hồi cũng là ở trên giường xuất ra trăm chiêu, chính là muốn buộc hắn nói cái câu buồn nôn muốn chết “Ta yêu ngươi ” kia, mà hắn vẫn nghĩ đến yêu hay không yêu là dưới đáy lòng biết không cần nói ra a.
“Bởi vì ta yêu ngươi, cho nên ta cũng muốn nghe được ngươi nói yêu ta!” Buông ra tra tấn tay hắn, Lý Nguyên Lỗi ôm lấy khuôn mặt hắn dùng ánh mắt thâm tình nói, “Kỳ thật ta cũng biết, từ lúc chúng ta nhận thức tới nay, vẫn đều là ta bắt buộc ngươi nhận ta, bắt buộc ngươi nói thích ta, yêu ta… Kỳ thật ta thật sự sợ hãi ngươi vĩnh viễn cũng không có thể yêu thượng ta, sợ hãi ngươi hội rời đi… Cho nên cho dù là giả, ta cũng rất muốn có thể nghe được từ trong miệng ngươi nói ra những lời này …” Hắn nghĩ đến, kia mới hẳn là là tình nhân gian tối tin cậy hứa hẹn… Tuy rằng là cho dù hắn là đế vương tôn sư, phải nói những lời này cũng là cỡ nào miễn cưỡng.
“…” Biết rõ dưới tình huống như vậy được đến chính là hứa hẹn giả hắn cũng nguyện ý tin tưởng? Đây là chuyện mà cái tên hoàng đế thông minh mà lại kiên cường sẽ làm sao? Hắn chỉ vì muốn chính mình yêu liền có thể hèn mọn như vậy? Phó Phong hoang mang nhìn đôi mắt tràn ngập hi vọng kia … Như vậy Lý Nguyên Lỗi thoạt nhìn giống như đứa nhỏ khao khát cái khát yêu thương, đôi mắt màu lam sâu như biến kia nói cho hắn biết con người cao quý này, có thể có được phần đông tài phú, quyền lực, đất đai, cô đơn khuyết thiếu chính là —— yêu.
“Phong, ta hảo yêu ngươi…” Hữu lực ôm giống như muốn đem hắn nhu nhập thân thể, yên lặng trầm tĩnh duy nhất một nguyện vọng không nghĩ cho Phó Phong lại rời đi nữa, như vậy Lý Nguyên Lỗi làm cho hắn không tự chủ được nghĩ muốn cùng hắn bên nhau chia sẻ, xỏa bỏ đi tịch mịch cùng cô độc… Có lẽ, chính mình so với trong tưởng tượng càng thương hắn nhiều hơn đi? Hồi tưởng năm năm trước rời đi hắn, luôn luôn đối với chuyện không thoải mái liền dễ quên đi, chính mình duy nhất đối hắn nhớ mãi không quên, có mấy lần thậm chí nghĩ muốn trở về tìm hắn, nhưng chỉ là sợ hãi nhìn đến hắn có kiều thê mỹ quyến trong ngực, còn có nữ nhân vờn quanh. Phó Phong rốt cục thần phục chấp nhất khẩn cầu của hắn, cúi xuống ôm lấy hắn, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta… Yêu ngươi… Lần này không phải do ngươi ép buộc …”
“Phong!” Là thành tâm rốt cục cảm động lên trời sao? Lý Nguyên Lỗi không dám tin nhìn về phía Phó Phong, cẩn thận chứng thực nói, “Ngươi xác định ngươi không có phát sốt? Là cam tâm tình nguyện nói? Ách… Nếu không ngươi vẫn là lặp lại lần nữa… Ta sợ ta vừa rồi là nghe lầm …”
“… Không tin thì thôi …” Sinh khí nghĩ muốn bứt ra rời đi hắn, hành động đột nhiên này làm cho hai người đều phát ra một tiếng rên rỉ, lúc này mới nhớ tới chính mình còn bị vây một loại nan kham tình cảnh, Lý Nguyên Lỗi phân thân vẫn là hãm sâu trong mật động của hắn … Phó Phong đỏ mặt, nhìn cái thằng kia đang cười y như tiểu bạch si, khẽ gọi nói: “Ngươi… Ngươi buông…”
“Ta không buông, câu hồi nãy ngươi vừa mới nói, lặp lại lần nữa a~~…” Thật cẩn thận đem trân bảo vừa mới tìm về ủng vào trong ***g ngực, Lý Nguyên Lỗi không tự chủ được ở trên mặt cái người bắt đầu có chút thẹn thùng kia loạn hôn, trong lòng mừng như điên đến nỗi phi văn chương có thể hình dung.
“Ân… Ta… Yêu ngươi…” Khẩu khí cố tình bất đắc dĩ, trong lòng, có vài phần vui sướng, mấy phần thẹn thùng, bao nhiêu quyến luyến… Phó Phong cúi đầu vùi vào khuôn ngực dày rộng kia, hắn không muốn đi ra gặp người khác nữa a! Từ lúc nghe hắn nói những chuyện hắn vì mình mà làm, cảm động rất nhiều cũng suy nghĩ cẩn thận tâm ý của mình, hiện tại chỉ cần bị lam ánh mắt điềm đạm đáng yêu này xem xét một chút hắn liền nguyện ý cam tâm tình nguyện nói loại lời nói cực kì buồn nôn này…
“Ngoan, trừng phạt đã xong, hiện tại là lúc thưởng cho bé ngoan …” Một phen đỡ lấy thắt lưng hắn, không cho hắn có thời gian đổi ý, Lý Nguyên Lỗi từ hạ tự thượng mãnh liệt va chạm vào địa phương non mềm kia, bão táp tốc độ không để cho Phó Phong có cơ hội hít thở.
“Úc… A a a…” Nguyên bản là hỏa lạt lạt co rút đau đớn mật huyệt dần dần lại thích ứng, từng đợt khoái cảm không diễn tả được dọc theo xương sống tràn ra khắp toàn thên, cái miệng nhỏ mấp máy cũng khép mở phun ra nuốt vào phân thân sôi sục kia, tại đây điên cuồng luận động trừu sáp, Phó Phong ngay cả khí lực để ôm lấy Lý Nguyên Lỗi đều không có, chỉ có thể tùy ý hắn thao túng chính mình ở bể dục tái trầm tái di động, không chịu nổi phát ra kiều mỵ rên rỉ, cảm giác được Lý Nguyên Lỗi tiến vào chỗ sâu nhất đột nhiên đình chỉ ra vào động tác, chậm rãi ở bên trong vách tường xoay tròn đỉnh lộng chạm vào nơi tối mẫn cảm nhất của hắn, liền phát ra tiếng thét cao vút.
“Phong, yêu ngươi…” Theo thói quen liếm đi dòng lệ vô thức của hắn, Lý Nguyên Lỗi tiếp tục công tác ngọt ngào tra tấn của hắn.
“A… Y…” cảm giác thật dễ chịu… Dường như chính mình đã đạt tới đỉnh hạnh phúc, trước mắt mông lung liền xuất hiện tinh thuần bạch quang, trước khi cảm thấy được chính mình sắp dung nhập đoàn bạch quang nhu hòa kia, Phó Phong mạnh co lại tiểu huyệt, Lý Nguyên Lỗi cũng bị động tác của hắn khiến cho đạt đến cao trào, Phó Phong suy yếu ôm chặt lấy người đang rên rỉ phóng thích trong cơ thể mình, mất đi ý thức…
“Phong…”
Không biết đã qua bao lâu, một thanh âm lo lắng ở bên tai Phó Phong vang lên, kéo ý thức của hắn từ bị vây một mảnh hỗn độn trờ về. Gian nan mở ánh mắt hướng ra phía ngoài, nhìn đến chính là bầu trời thiệt là cao a.
“Phong… Ngươi không sao chứ?” Nhìn thấy Phó Phong động đậy, rốt cục tỉnh lại, Lý Nguyên Lỗi cuối cùng yên tâm, chạy nhanh yêu thương mà đem hắn ôm vào trong lòng ngực.
“Ta làm sao vậy?” Bây giờ là lúc nên mở cửa miếu rồi, Phó Phong vừa định đẩy Lý Nguyên Lỗi ra ngồi dậy thì lại cảm thấy được đầu một trận vựng huyễn, thân mình vô lực lại nặng nề trở về trên giường.
“Ngươi hù chết ta, kêu kêu một tiếng đột nhiên lập tức liền hôn mê qua đi…”
“A?” Hồi tưởng khởi chính mình là bởi vì cao trào mang đến vui mừng quá mức kịch liệt mà hôn mê qua đi, Phó Phong ngay cả cổ đều nhanh hồng tới thiêu cháy, xấu hổ não chụp lại lang thủ sau khi mình tỉnh lại liền ở trên người mình sờ mó ngọ nguậy kia, Phó Phong bất mãn lầu bầu, “Sắp bị ngươi giết chết là ta mới đúng…” Tên kia thật là năm năm không có làm sao? Tối hôm qua làm được mãnh liệt như vậy …
“Nghe ngươi nói như vậy ta sẽ thực kiêu ngạo nga!” Trêu đùa hôn trụ tiểu khất cái đang ngượng ngùng, Lý Nguyên Lỗi đem hắn kéo đến trên người lẳng lặng ôm lấy hắn, hưởng thụ thời khắc ấm áp khó có được này, tuy rằng vì đêm qua không thể làm được tận hứng mà trong lòng có nho nhỏ tiếc nuối, bất quá, xem ra thân thể bảo bối chắc chắn phải tái hảo hảo mà điều dưỡng một trận mới có thể giống trước kia thừa nhận hắn nhiệt tình, hiện tại thôi… ăn một chút đậu hủ liền tạm tha cho hắn vậy …
“Uy, ngươi lại sờ mó cái gì?”
“Để cho ta sờ một chút thôi! Người ta năm năm rồi không gặp ngươi … Ta còn nghĩ muốn hôn hết toàn thân ngươi a!”
“Buông ra coi!”
“Ân… Kiếp sau đi …”
“A…”
“Ta yêu ngươi…”
“Ngô…”
Rời giường tính toán mở cửa, Lão Từ nghe được trong gió truyền đến yêu ngữ nỉ non, mỉm cười lắc lắc đầu, đem ván cửa mới hạ xuống dưới lại thượng trở về. Tuy nói chỉ có một năm ở chung, hắn cũng thích thượng thiếu niên tinh thuần như gió này, nhưng là ẩn ẩn cảm giác ra một thiếu niên vô lo như vậy không biết vì sao lại cố ý để cho tâm phiêu bạt không chừng, bất quá… Hiện tại xem ra người có thể làm cho trận gió bay nhảy này trở nên yên ổn đã đến đây, hôm nay Nguyệt Lão Tự cũng chỉ vì đôi tiểu tình nhân kia mà mở ra đi…
Nhẹ nhàng mà đem một tơ hồng hệ treo đến nhánh cây trước cửa căn nhà gỗ kia, xem như chính mình đưa cho tiểu khách trọ đã tá túc một năm lời chúc phúc, Từ Lão Từ từ chậm rãi bước quay về trong phòng mình, tính toán cô thượng vài chén rượu, lẳng lặng hồi tưởng một ít thâm tình, si tình, thương tình chuyện cũ, thâu này khó được kiếp phù du nửa ngày nhà tận hưởng nửa ngày nhàn nhã khó có được trong kiếp phù du này.
Trong viện, bông tuyết theo gió bay bay, một mảnh cánh hoa rơi trên mặt đất, nghĩ đến —— có thể lưới trụ một cơn gió tự tại, chỉ có thề dùng loại lưới so với tơ nhện dày hơn, chính là lưới tình đi?
Ngồi ở trong quầy là hai kẻ nhà giàu vô tình nhìn ra thấy được tên tiểu khất cái kia trong tay dường như đang cầm một khối ngọc lam sắc có vẻ như vô cùng quý giá. Trong đầu nhanh chóng nghĩ đến hi thế trân bảo như vậy có thể đến từ nơi nào, bỗng dưng hồi tưởng lại tựa hồ ở năm năm trước từng có trạng lệnh thông cáo thiên hạ, Tây Hạ trong hoàng cung mất trộm một ngọc bảo danh gọi là ”Lam hải chi mâu”, thỉnh cầu Trung Nguyên triều đình thay truy nã thiên hạ, nếu có gặp được người này, cần phải phải mật báo quan phủ, đem bắt giữ. Xem ra người này chính là kẻ năm đó thiết bảo, lén lút đi theo phía sau thanh niên kia, nhà giàu thấy hắn đi vào một gian nhà gỗ nhỏ rách nát ở phía sau Nguyệt Lão Tự, nửa ngày đều không có trở ra, âm thầm gật gật đầu, lập tức đi báo quan lĩnh thưởng đi.
※ ※ ※ ※ ※
Mười lăm là ngày lành để dâng hương lễ tạ thần, lấy khiên nhân duyên nổi tiếng Hàng Châu Nguyệt Lão Tự cũng không tránh khỏi.
Tháng giêng mười lăm, những đôi tình nhân muốn đến cửa thắp hương hứa nguyện mua tơ hồng tới tới lui lui vẫn không hề ít đi, cánh cửa nguyệt lão cơ hồ bị đám người si tình này…đạp phá luôn.
Vẫn vội đến sắc trời đã tối muộn, mắt thấy phương tây bay tới mây đùn dầy đặc giăng khắp toàn bộ không trung, nghĩ đến đêm đó trời đổ xuống một hồi đại tuyết, đám đông thành kính dâng hương mới vội vàng tán đi, cuối cùng một già một trẻ cũng có thể đóng lại cửa miếu, nghỉ ngơi một chút.
“Bụng hảo đói…” Phó Phong nằm trong căn nhà gỗ rách nát chỉ có thể tránh tuyết, không thể che phong, nghe ngũ tạng miếu (cái dạ dày trời ơi) hát vang, cố như thế nào cũng vô pháp ngủ, đơn giản lại theo trong lòng, ngực lôi ra bảo ngọc lam sắc nổi mật trên nền tuyết trắng, cẩn thận đánh giá, ánh sáng màu sắc này cực kỳ giống ánh mắt người kia, chính là bên trong không hề có linh quang. Lúc người kia tức giận ánh mắt hội biến thành mặc lam, khi cao hứng thì trong sáng trạm lam như màu hồ nước mùa thu, còn những khi ôm chính mình, ánh mắt hơn phân nửa liền trình ra một loại biển rộng bàn thâm lam … Nửa tháng trước thật sự là đói đến không chịu được, vừa vặn lại nghe thấy được Tây hồ Ngũ Liễu Cư có sản phẩm nổi tiếng, chính là lẩu ngư dấm chua, hắn nhất thời hôn mê đầu mới nghĩ muốn đem ngọc xanh này đi cầm, bất quá —— chung quy là luyến tiếc! Người kia không biết có khỏe không? Có phải hay không đã cưới Đại Tống công chúa, sinh hạ luôn đứa nhỏ? Dù sao, hắn cũng là cái hoàng đế nha! Vài năm nay chính mình chung quanh lưu lạc, không cố ý không đi hỏi thăm tin tức của hắn, cũng không dám trở lại thôn trang nhỏ ngày xưa. Một năm trước nhân khi cao hứng đi tới Hàng Châu, cảm thấy được nơi này khí hậu phong thổ thiệt tốt, liền tạm thời định cư lại, lúc nhàn rỗi thì giúp trông coi Nguyệt Lão Tự cùng Lão Từ, quét tước đình viện, lau hương đăng, chủ, cũng kiếm chút tiền trả tiền thuê gian nhà gỗ này.
Ngô, ngoài phòng dường như có người cùng Lão Từ nói chuyện với nhau, nửa đêm gió lớn tuyết dày như vậy còn đến Nguyệt Lão Tự? Cái đám hữu tình nhân khả thật đúng là si tình, có lẽ có thể cảm động nguyệt lão trong truyền thuyết vì hắn khiên thượng tơ hồng đi. Trở mình một cái, dường như nghe được có tiếng bước chân ở ngoài cửa vang lên, Phó Phong lười biếng ngẩng đầu, nghĩ muốn nhắc nhở người kia đi lộn chỗ rồi, bất quá.. lúc thấy được một đôi lam mâu dày đặc lửa giận, rạng rỡ như sao sớm bàn thì lập tức bị dọa đến té bật ngửa xuống giường. Kia… Cái kia… Đúng là âm hồn bất tán Đại Thạch Đầu… Ách ~ không, là Tây Hạ hoàng đế Lý Nguyên Lỗi …ế nhưng sao lại rõ ràng hiện ra trước mắt hắn vậy. Lại lần nữa nhu nhu mắt, Phó Phong không dám tin hướng cửa trước nhìn lại, nhìn hơn nữa ngày thân ảnh đứng sừng sững trước cửa kia cũng không có biến mất, ngược lại càng thiêm thượng một tòa núi lửa bùng nổ ——tuấn mỹ khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, thái dương đột bạo nổi gân xanh chính là đang chiêu cáo người kia đang bị vây trong cực độ phẫn nộ trạng thái, dòm xuống thấy song chưởng cũng được nắm gắt gao thành quyền, làm cho hắn lo lắng lát nữa có phải hay không lại sắp bị đánh mông nữa —— giống như năm năm trước đêm trước khi hắn rời đi đã bị giáo huấn.
“Ách… Ha hả ~~ ha hả, đã lâu không thấy …” Vừa nói một bên hướng về phía tường biên lùi a lùi, Phó Phong gắng gượng cười cười, đối mặt với khí thế bức nhân ngập trời của đại hoàng đế, thật mất mặt cọ cọ chân tường đã nghĩ muốn dông ra bên ngoài, đương nhiên rất nhanh bị người một phen bắt giữ trở về.
“Ngươi… Chết tiệt! Thế nhưng rời khỏi ta chạy đi suốt năm năm!” nắm giữ hai tay của hắn đem hắn áp đến trên tường, Lý Nguyên Lỗi oán hận nhìn chằm chằm cái thằng đang còn muốn giãy dụa né tránh kia, bắt buộc ánh mắt chung quanh nhìn ngó của hắn nhìn thẳng vào chính mình.
“Khụ khụ… Ta… Ta.. không có trốn… Ta chỉ muốn.. Ách, đúng rồi, ta chỉ là nghĩ đi chung quanh giải sầu mà thôi…” Ngay cả chính hắn đều biết nói dối kiểu này là cỡ nào sứt sẹo, nhưng đối với cái tên đại hoàng đế đang tức giận bừng bừng phấn chấn kia, đương nhiên vẫn là trước bảo toàn mạng nhỏ quan trọng hơn.
“Giải sầu? Ngươi này nhất tán liền tan năm năm không hề tin tức? Còn có cái chuyện gì không nghĩ ra nữa hả?!” Cưỡng chế lửa giận, Lý Nguyên Lỗi nheo ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm tiểu khất cái đang phát run như con mèo nhỏ, ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo hắn nếu còn giống như trước kia có việc không nói rõ ràng, chỉ biết một người trốn tránh trách nhiệm vụng trộm trốn đi thì hắn sẽ xử đẹp nha!
“Ta…” Chẳng lẽ phải chính mình nên hỏi hắn cưới tần phi rùi có khoái hoạt không sao? Hiện tại có mấy tiểu hài tử? Thê hiền tử hiếu như vậy còn có hay không nhớ tới mình? Phó Phong liều mạng ho khan, ngẩn tò te sau một lúc lâu vẫn nói không ra một chữ ——nói ra việc này hắn biết cũng không hề giúp ích gì, sẽ chỉ làm chính mình ngẫu nhiên nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu mà thôi.
“Phong… Ngươi đã đáp ứng ta rằng nếu ngươi muốn đi ít nhất phải nói cho ta biết một tiếng … Ngươi cũng đáp ứng ta sẽ không tái rời khỏi ta…” Thở dài, Lý Nguyên Lỗi phát hiện cá tính tiểu khất cái này cùng năm năm trước đúng là không có chút tiến bộ, nhìn thấy hắn bị mình chế trụ cổ tay, thân hình cô thành một khối, còn không ngừng thu nhỏ, ngược lại đem hắn ủng vào trong lòng, ngực thấp giọng hỏi.
Kia còn không phải những lúc ở trên giường bị ngươi mê hoặc thần hồn điên đảo nên mới bị lừa phải hứa hẹn sao … không có tính nha … nằm trong vòng tay quen thuộc, Phó Phong ai oán ngẩng đầu nghĩ muốn trừng mắt liếc cái kẻ đã lừa tềnh mình vô số lần kia, bất quá lại phát hiện ánh mắt Lý Nguyên Lỗi cũng đang nhìn hắn, liền nhanh chóng cúi đầu.
“Sau khi ngươi đi rồi, ta liền cự tuyệt Đại Tống cầu hôn, chính thức đem tiểu Xán lập làm thái tử… Cũng thỉnh Trung Nguyên các Đại Thành trấn đều dán bố cáo tìm ngươi, chính là ngươi vẫn không chịu trở về, cũng không có trở lại thôn nhỏ mà trước kia ngươi trụ, ta ở ngoài gian miếu đổ nát của ngươi dựng lều chờ ngươi gần một tháng, vẫn là Đỗ cô nương nói nếu nàng thấy ngươi trở về, nhất định tìm người nói cho ta biết hoặc là khuyên ngươi tìm đến ta, ta mới rời đi …” Cúi đầu kể ra hành trình tầm phu vất vả gian nan của mình, cảm giác được người trong lòng ngực khẽ run nhè nhẹ một chút, Lý Nguyên Lỗi cười khổ nâng cằm hắn lên, “Phong, sau khi ta nghe được tin tức của ngươi, ta ngày đêm kiêm trình chạy nửa tháng, từ Tây Hạ đi vào Hàng Châu, ngươi liền đối với ta như vậy? Cũng thỉnh ngươi nói cho ta biết rõ, ngươi còn có chuyện gì khúc mắc nghĩ không thông? Ta không muốn phải mất đi ngươi lần nữa …”
“Ta… Ách…” Có thể tin tưởng hắn sao? Nửa tháng từ Tây Hạ chạy tới Hàng Châu? Hắn làm như thế nào đến? Có chút mê hoặc liếc mắt về phía Lý Nguyên Lỗi, Phó Phong lúc này mới chú ý tới cách ăn mặc của hắn —— kia một thân vốn là hoa lệ quần áo đã dính đầy bụi đất, vạt áo đôi chỗ lại ô lấm tấm điểm, một đôi giày tinh xảo xa hoa bị rách lỗ chỗ, mà bởi vì vừa chạy đi trong tuyết, bàn tay hắn thiếp thượng lên khuôn mặt mình đều là một mảnh lạnh lẽo, tuyết đọng trên vai chưa kịp phủi đi bây giờ đang dần dần tan chảy, làm ướt mái tóc đen nhánh của hắn …
Hắn… hẳn là không phải đến đây để lừa gạt mình đi? Dường như cảm thấy được có một chút cảm động, không nghĩ lại mất đi ta? Ý tứ của hắn là muốn cùng mình ở cùng một chỗ sao? Giật mình một chút, Phó Phong hơn nữa ngày mới phản ứng, nhớ ra hiện tại không phải là lúc ngẩn người a.
“Quần áo của ngươi ướt hết, mau mau cởi ra không sẽ bị nhiễm phong hàn. ” Phát hiện được chuyện này, Phó Phong chạy nhanh ôm chăn bông tới, thân thủ cởi vạt áo của hắn, muốn cho thân thể cương lãnh của hắn mau chóng ấm áp lên.
“Ngươi đây là đang câu dẫn ta?” Kinh ngạc nhìn động tác của Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi bắt được bàn tay đang vì hắn cởi áo tháo thắt lưng, thấp giọng hỏi han.
“Ách…” Lúc này mới bình tĩnh nhận ra hành vi của mình, Phó Phong nhìn người kia đã ở chính mình trước mặt loã lồ một nửa, lộ ra bộ ngực rắn chắc, nhanh chóng đỏ mặt thu tay.
“Phong… Ta rất nhớ ngươi…” Lý Nguyên Lỗi làm sao còn có khả năng để hắn lại lâm trận bỏ trốn nữa, một phen kéo hắn lại gần, không chút khách khí hướng vào đôi môi đỏ mọng mà hắn mong nhớ ngày đêm điên cuồng mà ngấu nghiến.
“Ân… Ngô…” Hảo hoài niệm hương vị… Phó Phong ngóng nhìn cặp lam mâu biển rộng thâm tình trước mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc cho cái lưỡi lửa nóng kia ở trong miệng mình tùy tiện giảo lộng, khi thì ôn nhu, khi thì cường ngạnh mấp máy gây xích mích vòm miệng mẫn cảm của hắn, làm hắn rất nhanh liền cả người mềm yếu nằm dưới thân tên bạo quân kia.
“Ngươi vẫn là mẫn cảm giống như trước kia …” đôi môi tách ra, Lý Nguyên Lỗi thỏa mãn cảm khái, khẩn cấp cời ra vạt áo của Phó Phong, lúc nhìn thấy một đám xương sườn hiện rõ mồn một dưới làn da, không khỏi đau lòng nhẹ vỗ về, thấp giọng nói: “Ngươi như thế nào gầy đi nhiều như vậy? Lại luyến tiếc ăn thứ tốt?”
“Ách… Ân…” Kỳ thật sau khi hắn từ trong hoàng cung trốn ra, vẫn đều rầu rĩ không vui, không cách nào nuốt trôi cơm… Phó Phong lúc này nhưng lại ngoan ngoãn gật gật đầu, nói, “Lỗi, ta đói bụng…”
“Hảo, hiện tại ta uy ngươi trước, một hồi ngươi cũng phải hảo hảo mà uy ta ăn no a. ” Tuy nói dục vọng tích tụ do xa cách năm năm vẫn cấp chờ phân phó tiết, chính là tiếng vang từ bụng tên này thiệt tình là có chút sát phong cảnh a, Lý Nguyên Lỗi xoay người đứng lên, tìm chút đồ ăn cho tên khất cái kia níc đầy bụng đi, đồng thời cũng cọ a cọ, ở trên người hắn sỗ sàng sờ mó, an ủi quá mức cơ khát chính mình —— ân, đã lâu không đụng đến làn da bóng loáng này nga, bàn tay xấu xa vừa lòng ở trên người hắn chạy lung tung, một khắc nhẫn không chịu nổi lại đột nhiên hạ nặng tay xiết chặt tiểu nhũ mẫn cảm khiến cho Phó Phong bị ế, Lý Nguyên Lỗi nhanh tay vỗ nhẹ lưng hắn giúp hắn thuận khí, hắn đã quên bảo bối nhi của hắn lúc đang ăn là tuyệt đối chuyên tâm nhất trí, không thể tâm phân nhị dùng. A chờ a chờ a chờ, thật vất vả đợi cho Phó Phong đem miếng thịt cuối cùng nuốt xuống bụng, Lý Nguyên Lỗi một bộ như đói hổ phác dương đem hắn đặt ở dưới thân, tà ác cười cười, ý muốn hưởng thụ hắn vất vả chờ nửa canh giờ mới có thể ăn đến bữa ăn ngon.
“Cái kia… Ta…” Nặng quá nha, mới vừa ăn no bụng bị ngăn chận thực không thoải mái… Phó Phong bối rối phụ giúp cái thằng đang ở trên người mình loạn khẳng loạn cắn, muốn hắn nhích ra một chút cho đỡ nặng.
“Lại làm sao vậy?” Cực kỳ bất mãn ở trên ngực hắn ngẩng đầu càm ràm, Lý Nguyên Lỗi nói xong thì lại làm như sợ chịu thiệt, tiếp tục cúi đầu cắn một hơi vào tiểu nhũ đã đĩnh đứng dậy.
“A… Ngươi… thiệt nặng a …” Ân, xem ra lần này chính mình là gầy đi nhiều lắm, bất quá không có biện pháp, mùa đông đói khát phải vậy thôi! Phó Phong mỏng manh ở trước mặt ác ma can đảm nói ra lập trường của mình.
“Nặng a? Đè nặng ngươi? Hảo, vậy chúng ta cũng nên đổi phương thức đến ngoạn…” Chớp mắt, Lý Nguyên Lỗi một cái xoay người liền đem thân hình khinh phiêu phiêu ôm tới trên tiểu bụng của mình, bàn khai hai chân của hắn để cho cho hắn khóa ngồi ở giữa hai chân mình.
“Ân…” Nhiệt nhiệt vật cứng ở phía dưới chính mình dụi dụi, bởi vì tư thế thấy thẹn này mà Phó Phong toàn thân run rẩy, vừa định hướng về phía trước thoát đi hoàn cảnh xấu hổ này, không ngờ lại đem đầu nhũ của mình đưa vào miểng sắc lang.
“Nhĩ hảo nhiệt tình…” Mỉm cười hôn trụ kia tiểu khất cái trên người tối phấn nộn, tối mẫn cảm mũi nhọn, Lý Nguyên Lỗi trừ bỏ hàm liếm, thỉnh thoảng còn đem đầu lưỡi thật mạnh đạn hướng nơi đó loạn khiêu, lang thủ cũng đồng thời đùa bỡn từng tấc da thịt, sau đó không lâu liền vừa lòng sờ mó tới dưới bụng Phó Phong, vật nhỏ kia cũng đã ngạch đứng thẳng dậy.
“Ân… Ngô…” Bàn tay quá mức quen thuộc thân thể của mình ở chung quanh điểm hạ sao chi hỏa, rất nhanh liền phát triển trở thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, Phó Phong xấu hổ ngồi ở tiểu bụng do hô hấp dồn dập mà kịch liệt phập phồng, hai tay luồn vào mái tóc của Lý Nguyên Lỗi ôm lấy đầu của hắn, mỗi một lần hắn dùng sức mút vào liền không tự giác rên rỉ thắt chặt, quả thực như là chính mình càng không ngừng đem tiểu châu đỏ sẫm như máu kia đưa đến trong miệng người khác.
“Phong, mấy năm nay ngươi có hay không nghĩ muốn ta?” Đem một lóng tay thân nhập cái miệng khẽ nhếch khai của Phó Phong, cùng đầu lưỡi hắn chơi đùa, đùa đến lúc hắn thở phì phò bắt đầu đĩnh động hạ thân hướng về phía sau bụng mà va chạm, Lý Nguyên Lỗi rốt cục buông ra tiểu nhũ châu đã cứng rắn như hòn đá kia, một tay nâng cao mông cánh hoa chậm rãi vuốt ve.
“A? Ân…” Không nghĩ hắn hội vừa thấy mặt liền muốn cùng ta làm nha?! Đương nhiên biết cái tay ở phía sau động đậy là có ý đồ gì, ngồi ở trên người Lý Nguyên Lỗi, Phó Phong bán mở khai ánh mắt hàm trừng mắt nhìn cái thằng ở dưới một bộ thần tình háo sắc —— lại không biết động tác này ở trong mắt người khác thì chính là mị nhãn như tơ, khiến cho vạn trượng dục hỏa càng thêm bộc phát mạnh mẽ hơn.
“Đến, mặt sau thả lỏng một chút…” Dù sao cũng đã năm năm chưa làm qua, Lý Nguyên Lỗi rút ra ngón tay bị nước bọt của Phó Phong khiến cho ướt át, một tay cô nhanh thắt lưng hăn, khiến cho hắn kề sát ở trên người chính mình, bám vào vành tai khéo léo kia mà khuyến dụ.
“A… Ân… Đau…” Cái chỗ kia lâu lắm chưa nhân sự tự nhiên bị xâm lấn phi pháp, hơn nữa đã qua năm năm thân thể đã không còn mềm mại dễ khai phá như lúc còn thiếu niên nữa, Phó Phong nhăn mi muốn dùng lực đem ngón tay thô to kia bài trừ ra khỏi cơ thể.
“Ngoan, nhịn một chút… Lập tức sẽ thực thoải mái …” Hắn dường như so với năm năm trước giáp càng chặt hơn … Lý Nguyên Lỗi nghĩ như thế, kiềm chế ý nghĩ muốn lập tức tiến vào cơ thể hắn, cảm thụ được tràng bích quẫn thấp nhiệt bao vây lấy, trằn trọc hôn lên môi hắn, lúc lực chú ý cùa hắn bị dời đi, liền chụp lấy cơ hội luận động ngón tay đứng yên ở hậu đình, mò mẫm tìm kiếm điểm mẫn cảm của Phó Phong.
“Hừ… A… Nơi đó… A a a…” Cảm xúc quen thuộc sâu sắc cứ như vậy lủi thượng phân thân đang run rẩy ở tiền phương, sau khi phóng thích, Phó Phong mềm mại y ở trên người Lý Nguyên Lỗi, nhìn hắn cười nhẹ đem bạch dịch mà hắn vừa mới bắn ở bụng làm như trơn tề đưa vào cái miệng nhỏ ở phía sau.
“Chờ một chút không được sao? ngươi nhanh như vậy liền bắn… Ngươi mà không chịu ở lại ta liền đem ngươi trói lại nga!” Ác ý ở bên tai người ta hết liếm lại cắn, cái miệng nói ra cũng là ngọt ngào uy hiếp.
“Ân…” Ý loạn tình mê, bất tri bất giác phát hiện được hậu đình đã có hai ngón tay xuất nhập, kế tiếp, nên … cái kia đi? Hai tay ôm cổ Lý Nguyên Lỗi giữ cho chính mình không lui đi xuống Phó Phong quay đầu đánh giá “ cái kia” sớm cao cao ngất khởi, sôi sục sĩ khí, hơi hơi có chút bất mãn dẩu mỏ nói, “Ta như thế nào cảm thấy được của ngươi lại trưởng thành? Của ta như thế nào lại không thay đổi?”
“Bởi vì nó thương nhớ tương tư ngươi những năm năm…” Lại một lần nữa hôn lên đôi môi sưng mọng đỏ bừng, Lý Nguyên Lỗi nửa thật nửa đùa nói.
“Ách… Thực xin lỗi…” Nghe ra ý tứ trách cứ của Lý Nguyên Lỗi, hắn cũng biết hắn loại này gặp chuyện bỏ chạy loại cá tính là không tốt lắm… Chính là… Hắn lúc ấy chính là muốn chạy trốn thôi! Cảm thụ được từ mật huyệt truyền đến tê dại cảm, theo luật động ngón tay của Lý Nguyên Lỗi không ngừng ra vào mà trở nên mềm mại bắt đầu hoài niệm cảm giác bị cực đại của hắn xuyên vào.
“Thật sự biết lỗi?” Khẳng cắn ở cổ Phó Phong đang còn miên man suy nghĩ, Lý Nguyên Lỗi rút hai ngón tay đang công thành chiếm đất ở dưới ta, thấp giọng hấp dẫn cục cưng đang cúi đầu nhận sai kia, “Kia lần này đổi chính ngươi đến? Làm cho ta có thể cẩn thận rõ ràng cảm nhận ngươi …”
“Ta… Ta sẽ không…” Do dự mà tự hỏi hắn đang nói gì a, vẫn là cảm thấy được đầu đầy mờ mịt, Phó Phong lắc lắc đầu.
“Đem nơi đó của ngươi đặt lên nơi này, từ từ ngồi xuống là tốt rồi… Thử xem xem… Này cho dù là ta trừng phạt người bỏ chạy thoát năm năm … Nhưng nếu ngươi làm tốt ta liền tha thứ ngươi…” Nói là làm liền làm, đại hoàng đế một phen đem hắn phủng tới giữa hai chân sừng sững nổi lên, trợ giúp hắn nhắm ngay hậu huyệt liền chậm rãi buông tay, để cho cực đại của hắn thẳng tiến vào tiểu hoa huyệt thấp nhiệt mềm mại kia.
“Ngô… Ân…” cảm giác từng chút từng chút thong thả bị xỏ xuyên qua làm cho Phó Phong không tự giác cứng rắn thắt lưng, ánh mắt giống như cầu cứu nhìn Lý Nguyên Lỗi chỉ mỉm cười cổ vũ hắn, nhưng không thèm trợ giúp… Đành phải cố gắng tự cứu trợ. Phó Phong dùng sức hít sâu một hơi, tận lực thả lỏng thân thể từng tấc từng tấc ngầm động, thật vất vả mới đem cực đại phân thân nóng rực cứng rắn tựa như thiết trụ kia chôn sâu vào cơ thể, sớm mệt tới hai chân vô lực.
“Chính mình động…” Chút không buông tha cái người mệt muốn chết kia, Lý Nguyên Lỗi cố ý ma sát cùng trêu chọc các điểm mẫn cảm trên người hắn, làm cho Phó Phong liền giống như một con cá mắc cạn, không ngừng phập phồng, nhưng vẫn không chiếm được giải thoát đau đớn khoái cảm.
“Lỗi… Không cần như vậy…” Rốt cục nhịn không được mở miệng biểu đạt chính mình đã bị thần phục, bị tao tới tâm dương như tô, Phó Phong thầm nghĩ cầu được nhân từ giải thoát.
“Ta không phải nói sao? Đây là trừng phạt…” Không thuận theo không buông tha công kích tới đầu nhũ mẫn cảm cứng rắn của hắn, Lý Nguyên Lỗi nhìn khuôn mặt trương hàm hồng nhỏ nhắn, mắt ánh lên khiến cho người trong ***g ngực hưởng thụ cực hạn khoái cảm, còn phải vì theo đuổi hưởng thụ mà chính mình cố gắng thẳng lưng trên người hắn lên xuống, nhưng vì không có nắm giữ kỹ xảo mà đau đến liên tiếp trừu mấy ngụm lãnh khí.
“Đau… A… Ân…” Cảm nhận sâu sắc cùng khoái cảm đan vào trừng phạt thật là quá mức gian nan, Phó Phong nhận thua tự động hôn lên mội Lý Nguyên Lỗi, cầu hắn khai ân một chút, chấm dứt hình phạt thống khổ này.
“Về sau cũng không cho phép ngươi nói cũng không nói một tiếng liền rời đi ta…” Thanh âm hơi hơi bí ẩn mang theo lửa giận là do Lý Nguyên Lỗi hồi tưởng lại “chuyện tốt “ mà tiểu khất cái này đã làm.
“Ân… Ngô…” Cái gì cũng tốt, thân thể này muốn hắn… Nguyên tưởng rằng xa cách năm năm trí nhớ sẽ trở nên mơ hồ, không ngờ chỉ là bị hắn nhẹ nhàng chạm vào liền dễ dàng mẫn cảm như vậy, hắn tham luyến cái loại khoái cảm khát vọng khó có thể ngôn dụ này.
“Ngươi lại là đang dối gạt ta…” Lý Nguyên Lỗi ai oán lên án cái tên này luôn ở trong lúc ý loạn tình mê mới bằng lòng nhận lời với hắn, bất mãn ở đầu vai hắn nặng nề mà cắn một hơi, “Lần này trờ đi ta muốn đem ngươi cột ở bên người…”
“A…” Vẫn gạt người người kia là ai a? Phó Phong nan nại vặn vẹo, vừa mới nghĩ muốn há mồm phản bác hắn, Lý Nguyên Lỗi lại càng trực tiếp đem hắn làm như thân thể điểm tựa hai chân vừa kéo, làm cho hắn mất thăng bằng nặng nề mà ngã ngồi ở chính mình phân thân.
“A… Ô…” Bị thể trông của mình đột nhiên ép xuống đem cái vừa nóng lại vừa cứng kia đâm vào chỗ sâu nhất, Phó Phong đau đớn kêu to, trực giác ôm lấy cổ Lý Nguyên Lỗi, sợ chính mình sẽ ở tư thế bất kham như thế này bị hắn trừu sáp.
“Không thoải mái?” Bên trong thật nóng! Liếm đi hàng lệ chạy ra vì đau ở bên mắt Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi biết rõ lại cười nhẹ, “Vài năm nay không cùng những người khác làm?”
“Ân…” Đương nhiên, bộ nghĩ đến ánh mắt của người khác cũng có vấn đề như hắn sao?! Phó Phong tức giận trừng mắt nhìn cái tên kia.
“Phong, yêu ta được không?” Cho dù là thủ đoạn ti tiện cũng tốt, tại thời khắc này, hắn nghĩ muốn nghe ngọt ngào mật tình thuyết, Lý Nguyên Lỗi giả dối tươi cười trước sau như một.
“Ngươi…” Lại ở trên giường dùng chiêu này … Vốn định không chút do dự từ chối, nhưng thấy trong cặp lam mắt kia tà mị kia lại lộ ra cực độ khát vọng, Phó Phong trong lòng mềm nhũn, không được tự nhiên ninh đầu nói: “Chính ngươi trong lòng rõ ràng…” Ta đều đã vì hắn buông tha cho kim sơn ngân hải, hắn còn muốn thế nào nữa?!
“Ngươi không nói ta như thế nào có thể biết?” Chỉ biết ghen lại không biết dùng miệng biểu đạt tình yêu sao? Kia như vậy không phải sẽ thiếu rất nhiều cơ hội có thể nghe lời ngon tiếng ngọt? Không tha dây dưa, Lý Nguyên Lỗi đê tiện bắt đầu rất nhỏ đĩnh động, làm cho thân thể kia đã muốn bắt đầu tiêu táo chiếm được một chút ngon ngọt nhưng lúc hắn lại muốn càng nhiều hơn thì lại đỉnh chỉ.
“Ô…” Lại là như thế này… Oán hận trừng mắt ai oán nhìn cái tên gian trá kia, Phó Phong bắt đầu lo lắng lần này chính mình có thể chống đỡ bao lâu, rốt cục khoảng năm phần chung sau lại nhả ra dấu hiệu, “Vi… Vì cái gì nhất định phải ta nói? Lúc như vậy mà bắt ta nói mấy chuyện đó, ngươi cũng tín?” Đây là vấn đề mà hắn vẫn nghi hoặc, thượng một hồi cũng là ở trên giường xuất ra trăm chiêu, chính là muốn buộc hắn nói cái câu buồn nôn muốn chết “Ta yêu ngươi ” kia, mà hắn vẫn nghĩ đến yêu hay không yêu là dưới đáy lòng biết không cần nói ra a.
“Bởi vì ta yêu ngươi, cho nên ta cũng muốn nghe được ngươi nói yêu ta!” Buông ra tra tấn tay hắn, Lý Nguyên Lỗi ôm lấy khuôn mặt hắn dùng ánh mắt thâm tình nói, “Kỳ thật ta cũng biết, từ lúc chúng ta nhận thức tới nay, vẫn đều là ta bắt buộc ngươi nhận ta, bắt buộc ngươi nói thích ta, yêu ta… Kỳ thật ta thật sự sợ hãi ngươi vĩnh viễn cũng không có thể yêu thượng ta, sợ hãi ngươi hội rời đi… Cho nên cho dù là giả, ta cũng rất muốn có thể nghe được từ trong miệng ngươi nói ra những lời này …” Hắn nghĩ đến, kia mới hẳn là là tình nhân gian tối tin cậy hứa hẹn… Tuy rằng là cho dù hắn là đế vương tôn sư, phải nói những lời này cũng là cỡ nào miễn cưỡng.
“…” Biết rõ dưới tình huống như vậy được đến chính là hứa hẹn giả hắn cũng nguyện ý tin tưởng? Đây là chuyện mà cái tên hoàng đế thông minh mà lại kiên cường sẽ làm sao? Hắn chỉ vì muốn chính mình yêu liền có thể hèn mọn như vậy? Phó Phong hoang mang nhìn đôi mắt tràn ngập hi vọng kia … Như vậy Lý Nguyên Lỗi thoạt nhìn giống như đứa nhỏ khao khát cái khát yêu thương, đôi mắt màu lam sâu như biến kia nói cho hắn biết con người cao quý này, có thể có được phần đông tài phú, quyền lực, đất đai, cô đơn khuyết thiếu chính là —— yêu.
“Phong, ta hảo yêu ngươi…” Hữu lực ôm giống như muốn đem hắn nhu nhập thân thể, yên lặng trầm tĩnh duy nhất một nguyện vọng không nghĩ cho Phó Phong lại rời đi nữa, như vậy Lý Nguyên Lỗi làm cho hắn không tự chủ được nghĩ muốn cùng hắn bên nhau chia sẻ, xỏa bỏ đi tịch mịch cùng cô độc… Có lẽ, chính mình so với trong tưởng tượng càng thương hắn nhiều hơn đi? Hồi tưởng năm năm trước rời đi hắn, luôn luôn đối với chuyện không thoải mái liền dễ quên đi, chính mình duy nhất đối hắn nhớ mãi không quên, có mấy lần thậm chí nghĩ muốn trở về tìm hắn, nhưng chỉ là sợ hãi nhìn đến hắn có kiều thê mỹ quyến trong ngực, còn có nữ nhân vờn quanh. Phó Phong rốt cục thần phục chấp nhất khẩn cầu của hắn, cúi xuống ôm lấy hắn, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta… Yêu ngươi… Lần này không phải do ngươi ép buộc …”
“Phong!” Là thành tâm rốt cục cảm động lên trời sao? Lý Nguyên Lỗi không dám tin nhìn về phía Phó Phong, cẩn thận chứng thực nói, “Ngươi xác định ngươi không có phát sốt? Là cam tâm tình nguyện nói? Ách… Nếu không ngươi vẫn là lặp lại lần nữa… Ta sợ ta vừa rồi là nghe lầm …”
“… Không tin thì thôi …” Sinh khí nghĩ muốn bứt ra rời đi hắn, hành động đột nhiên này làm cho hai người đều phát ra một tiếng rên rỉ, lúc này mới nhớ tới chính mình còn bị vây một loại nan kham tình cảnh, Lý Nguyên Lỗi phân thân vẫn là hãm sâu trong mật động của hắn … Phó Phong đỏ mặt, nhìn cái thằng kia đang cười y như tiểu bạch si, khẽ gọi nói: “Ngươi… Ngươi buông…”
“Ta không buông, câu hồi nãy ngươi vừa mới nói, lặp lại lần nữa a~~…” Thật cẩn thận đem trân bảo vừa mới tìm về ủng vào trong ***g ngực, Lý Nguyên Lỗi không tự chủ được ở trên mặt cái người bắt đầu có chút thẹn thùng kia loạn hôn, trong lòng mừng như điên đến nỗi phi văn chương có thể hình dung.
“Ân… Ta… Yêu ngươi…” Khẩu khí cố tình bất đắc dĩ, trong lòng, có vài phần vui sướng, mấy phần thẹn thùng, bao nhiêu quyến luyến… Phó Phong cúi đầu vùi vào khuôn ngực dày rộng kia, hắn không muốn đi ra gặp người khác nữa a! Từ lúc nghe hắn nói những chuyện hắn vì mình mà làm, cảm động rất nhiều cũng suy nghĩ cẩn thận tâm ý của mình, hiện tại chỉ cần bị lam ánh mắt điềm đạm đáng yêu này xem xét một chút hắn liền nguyện ý cam tâm tình nguyện nói loại lời nói cực kì buồn nôn này…
“Ngoan, trừng phạt đã xong, hiện tại là lúc thưởng cho bé ngoan …” Một phen đỡ lấy thắt lưng hắn, không cho hắn có thời gian đổi ý, Lý Nguyên Lỗi từ hạ tự thượng mãnh liệt va chạm vào địa phương non mềm kia, bão táp tốc độ không để cho Phó Phong có cơ hội hít thở.
“Úc… A a a…” Nguyên bản là hỏa lạt lạt co rút đau đớn mật huyệt dần dần lại thích ứng, từng đợt khoái cảm không diễn tả được dọc theo xương sống tràn ra khắp toàn thên, cái miệng nhỏ mấp máy cũng khép mở phun ra nuốt vào phân thân sôi sục kia, tại đây điên cuồng luận động trừu sáp, Phó Phong ngay cả khí lực để ôm lấy Lý Nguyên Lỗi đều không có, chỉ có thể tùy ý hắn thao túng chính mình ở bể dục tái trầm tái di động, không chịu nổi phát ra kiều mỵ rên rỉ, cảm giác được Lý Nguyên Lỗi tiến vào chỗ sâu nhất đột nhiên đình chỉ ra vào động tác, chậm rãi ở bên trong vách tường xoay tròn đỉnh lộng chạm vào nơi tối mẫn cảm nhất của hắn, liền phát ra tiếng thét cao vút.
“Phong, yêu ngươi…” Theo thói quen liếm đi dòng lệ vô thức của hắn, Lý Nguyên Lỗi tiếp tục công tác ngọt ngào tra tấn của hắn.
“A… Y…” cảm giác thật dễ chịu… Dường như chính mình đã đạt tới đỉnh hạnh phúc, trước mắt mông lung liền xuất hiện tinh thuần bạch quang, trước khi cảm thấy được chính mình sắp dung nhập đoàn bạch quang nhu hòa kia, Phó Phong mạnh co lại tiểu huyệt, Lý Nguyên Lỗi cũng bị động tác của hắn khiến cho đạt đến cao trào, Phó Phong suy yếu ôm chặt lấy người đang rên rỉ phóng thích trong cơ thể mình, mất đi ý thức…
“Phong…”
Không biết đã qua bao lâu, một thanh âm lo lắng ở bên tai Phó Phong vang lên, kéo ý thức của hắn từ bị vây một mảnh hỗn độn trờ về. Gian nan mở ánh mắt hướng ra phía ngoài, nhìn đến chính là bầu trời thiệt là cao a.
“Phong… Ngươi không sao chứ?” Nhìn thấy Phó Phong động đậy, rốt cục tỉnh lại, Lý Nguyên Lỗi cuối cùng yên tâm, chạy nhanh yêu thương mà đem hắn ôm vào trong lòng ngực.
“Ta làm sao vậy?” Bây giờ là lúc nên mở cửa miếu rồi, Phó Phong vừa định đẩy Lý Nguyên Lỗi ra ngồi dậy thì lại cảm thấy được đầu một trận vựng huyễn, thân mình vô lực lại nặng nề trở về trên giường.
“Ngươi hù chết ta, kêu kêu một tiếng đột nhiên lập tức liền hôn mê qua đi…”
“A?” Hồi tưởng khởi chính mình là bởi vì cao trào mang đến vui mừng quá mức kịch liệt mà hôn mê qua đi, Phó Phong ngay cả cổ đều nhanh hồng tới thiêu cháy, xấu hổ não chụp lại lang thủ sau khi mình tỉnh lại liền ở trên người mình sờ mó ngọ nguậy kia, Phó Phong bất mãn lầu bầu, “Sắp bị ngươi giết chết là ta mới đúng…” Tên kia thật là năm năm không có làm sao? Tối hôm qua làm được mãnh liệt như vậy …
“Nghe ngươi nói như vậy ta sẽ thực kiêu ngạo nga!” Trêu đùa hôn trụ tiểu khất cái đang ngượng ngùng, Lý Nguyên Lỗi đem hắn kéo đến trên người lẳng lặng ôm lấy hắn, hưởng thụ thời khắc ấm áp khó có được này, tuy rằng vì đêm qua không thể làm được tận hứng mà trong lòng có nho nhỏ tiếc nuối, bất quá, xem ra thân thể bảo bối chắc chắn phải tái hảo hảo mà điều dưỡng một trận mới có thể giống trước kia thừa nhận hắn nhiệt tình, hiện tại thôi… ăn một chút đậu hủ liền tạm tha cho hắn vậy …
“Uy, ngươi lại sờ mó cái gì?”
“Để cho ta sờ một chút thôi! Người ta năm năm rồi không gặp ngươi … Ta còn nghĩ muốn hôn hết toàn thân ngươi a!”
“Buông ra coi!”
“Ân… Kiếp sau đi …”
“A…”
“Ta yêu ngươi…”
“Ngô…”
Rời giường tính toán mở cửa, Lão Từ nghe được trong gió truyền đến yêu ngữ nỉ non, mỉm cười lắc lắc đầu, đem ván cửa mới hạ xuống dưới lại thượng trở về. Tuy nói chỉ có một năm ở chung, hắn cũng thích thượng thiếu niên tinh thuần như gió này, nhưng là ẩn ẩn cảm giác ra một thiếu niên vô lo như vậy không biết vì sao lại cố ý để cho tâm phiêu bạt không chừng, bất quá… Hiện tại xem ra người có thể làm cho trận gió bay nhảy này trở nên yên ổn đã đến đây, hôm nay Nguyệt Lão Tự cũng chỉ vì đôi tiểu tình nhân kia mà mở ra đi…
Nhẹ nhàng mà đem một tơ hồng hệ treo đến nhánh cây trước cửa căn nhà gỗ kia, xem như chính mình đưa cho tiểu khách trọ đã tá túc một năm lời chúc phúc, Từ Lão Từ từ chậm rãi bước quay về trong phòng mình, tính toán cô thượng vài chén rượu, lẳng lặng hồi tưởng một ít thâm tình, si tình, thương tình chuyện cũ, thâu này khó được kiếp phù du nửa ngày nhà tận hưởng nửa ngày nhàn nhã khó có được trong kiếp phù du này.
Trong viện, bông tuyết theo gió bay bay, một mảnh cánh hoa rơi trên mặt đất, nghĩ đến —— có thể lưới trụ một cơn gió tự tại, chỉ có thề dùng loại lưới so với tơ nhện dày hơn, chính là lưới tình đi?
Danh sách chương