Vệ Tử Dương biểu hiện thật tình như vậy khiến mặt Phùng Uyển càng đỏ hơn.

Hai tay nàng nắm chặt ngoại bào, vẫn cúi đầu nói: “Chàng, chàng không được tới. Nhỡ đâu để đám tỳ nữ thấy thì ta phải làm thế nào được đây?”

Nàng mới vừa nói tới đây, Vệ Tử Dương liền cười xòa một tiếng. Âm thanh trong trẻo khẽ khàng đầy sự bất cần nói: “Các nàng thấy thì ta đành đưa nàng về.”

Chàng không nói lời này thì thôi nhưng vừa nói lời này, Phùng Uyển giận đến run cả người lên. Nàng trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, vô cùng bực bội nói: “Chàng nói gì?” Nàng cắn môi, nức nở nói: “Trong mắt chàng, ta chính là phụ nhân hèn hạ không mai mối không sính lễ, chàng vừa ý thì có thể đưa về nhà, không vừa ý thì cũng có thể ném đi sao?”

Trời chứng giám, nàng không muốn nói nặng lời với Vệ Tử Dương như vậy, nhưng nàng cảm thấy nếu như không đập tan ý nghĩ này của chàng, nói không chừng lúc chàng đi vào lần tới liền bị đám tỳ thiếp đúng lúc chạm mặt.

Vệ Tử Dương không nghĩ tới, một câu nói của mình khiến Phùng Uyển tức giận như vậy. Chàng trợn trừng Phùng Uyển, mặt phượng dài xếch cũng mở thật to. Thấy khuôn mặt nàng xấu hổ đến hồng hồng, nước mắt trong hốc mắt lã chã, hai chân trần trong không khí lại trắng noãn đến mê người. Kiểu này là xinh đẹp, là duyên dáng làm rung động lòng người, nào chàng đã từng thấy chứ? Trong khoảng thời gian ngắn, chàng chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch thật nhanh, trái tim mềm nhũn như có thể chảy nước.

Chàng nắm tay, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Không phải ta không mai mối không sính lễ.” Trong giọng nói có tiếng hổn hển tức giận không được nàng tin tưởng.

Phùng Uyển thấy vậy thì thôi, nàng yếu ớt rụt vai lại. Khẽ nói: “Hoàng hậu tìm ta rồi, bà nói muốn gả cả ta cùng với Tứ công chúa cho chàng.” Nói tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn Vệ Tử Dương.

Khuôn mặt Vệ Tử Dương cũng trầm xuống, chàng cười khẩy nói: “Lại là Tứ công chúa? Sao những người này cứ lằng nhằng không dứt chứ?” Tay áp lên trường kiếm bên hông. Chàng u ám nói: “Ta cáu lên là rạch mặt ả!”

Phùng Uyển há miệng, nàng đang nói chuyện thì Vệ Tử Dương đã nghĩ tới một chuyện, nói: “Không đúng, không phải là Bệ hạ cố ý hòa thân với Tiên Ti sao?” Chàng ngẩng đầu nhìn hướng Phùng Uyển, mắt phượng híp lại, trong sóng mắt chuyển động là u tối mang theo châm biếm, “Nghe nói là Triệu Tuấn đề xuất. Chủ ý này, hẳn là phụ nhân nàng đây nói sao? Là vì trả thù chuyện hoàng hậu ép nàng gả cho ta?”

Rõ ràng tuổi người này rất nhỏ nhưng luôn vượt qua năng lực người thường nhìn thấu.

Thấy Phùng Uyển im lặng, chàng cười khẩy nói: “Nàng thật sự e ngại, sau khi chuyện xảy ra nhân cơ hội tìm ta. Ta nói này xấu nữ nhân, nàng xảo trá như vậy, không bao giờ chịu để cho người khác trèo lên đầu nàng. Bây giờ thì sao, rõ ràng xử lý xong chuyện lại nói đến ta, là không muốn ta lại tới tìm nàng sao?”

Phùng Uyển câm nín.

Thiếu niên Vệ Tử Dương tức giận sải bước bay tới phía nàng, bao giờ tới cũng nhanh. Thời khắc này, Phùng Uyển cảm nhận được rõ rệt là chàng tức giận, mơ hồ còn có đau lòng.

Chàng đi tới trước mặt Phùng Uyển, vươn tay ra đặt mạnh lên người nàng, cả giận nói: “Là nàng thật sự sợ phiền phức hay là không muốn chung sống với ta?”

Nói tới đây, chàng cao ngạo ngẩng đầu lên, mắt phượng híp lại, sâu sa nhìn nàng chằm chằm. Trong vẻ mặt nói không ra lời ngạo mạn, chỉ có đáy mắt này dường như lộ ra cô đơn và mất mát khôn cùng.

Phùng Uyển thõng tay bên chân, nắm chặt. Luôn là như vậy, đối mặt với thiếu niên này, nàng luôn không thể nào chiếm được thượng phong. Chàng quá mức thông minh mà nàng cũng thật sự không dám chung sống với chàng. Lại nói, chàng không vui thì lòng của nàng cũng không kiềm được sẽ khó chịu.

Cảm giác được chàng chạm vào bàn tay ấm áp của mình, cảm giác được hơi thở ấm áp phả trên mặt mình. Lông mi Phùng Uyển thật dài chớp chớp, nàng run giọng nói: “Vậy tiểu lang muốn ta làm gì? Dù cho ta muốn chung sống với chàng, ta dám gả ư? Mấy ngày nay, ta chưa từng có được một ngày yên bình, vô số quý nữ trước kia gặp ta đều hỏi chuyện ta với chàng. Những quý nữ đó, dù chỉ một người cũng có thể dễ dàng đánh chết ta rồi. Cứ cho là ta có thể bắt Triệu Tuấn hòa ly, nhưng vào trong phủ của chàng, chàng thật sự có thể che chở cho ta ư? Lúc chàng xuất chinh, một quý nhân nào đó giết chết ta, rằng một đợt bệnh nặng mà chết, khi chàng trở về ngay cả thi cốt cũng không thấy được toàn vẹn, chàng có thể làm gì chứ? Giết mọi người sao?”

Nàng ngẩng đầu, nước mắt trong mắt lã chã, khàn giọng nói: “Là ta sợ phiền phức, cũng là không dám chung sống với chàng.” Đây là câu trả lời câu hỏi của chàng mới vừa rồi.

Vệ Tử Dương ngây ra.

Chàng đứng im nhìn hai hàng nước mắt lăn rơi trên mặt Phùng Uyển, người này không được coi là phụ nhân xinh đẹp nhưng giờ phút này ở trong ánh nến lờ mờ lại toát ra một dung nhan khiến chàng chấn động trong lòng.

Chàng từ từ vươn hai tay ra ôm lấy hông của nàng.

Chàng chậm rãi cúi đầu hôn đi nước mắt trên mặt nàng.

Theo dấu môi ấm áp trên mặt, Phùng Uyển cứng đơ.

Thiếu niên trúc trắc, chậm rãi hôn nàng, ôm lấy thân thể của nàng, còn không khống chế được cọ xát. Chàng nói lầm bầm khàn khàn: “Ta biết, ta biết chứ.”

Chàng ôm chặt nàng trong ngực, lẩm bẩm nói: “Ta muốn để dịp sau, muốn chờ một chút. Nhưng không để ý đã chạy tới rồi.” Nói tới đây, chàng nói nhỏ như rù rì, “A Uyển, lúc ta thấy nàng, trong lòng rất vui...”

Phùng Uyển hơi giật mình, nàng chớp lông mi thật dài, sững sờ nhìn chàng.

Vệ Tử Dương còn đang ôm chặt lấy nàng, chàng dùng sức rất lớn, dường như muốn đem cả người nàng nhét vào cơ thể. Đồng thời có một nơi cương cứng cũng mạnh mẽ đẩy ở chỗ dưới bụng Phùng Uyển khiến nàng lại đỏ mặt tim đập dồn dập, sợ lại…

Lúc nàng khản giọng nuốt một hồi, tiếng thiếu niên đè nén truyền đến: “A Uyển, ta sẽ tìm cách. Nàng chờ đi, nàng chờ đi.”

Rủ rỉ hai câu, chàng cắn răng làm như dốc hết sức lực mới có thể buông nàng ra. Chàng tung người nhảy, nhanh như tia chớp hướng ra ngoài cửa sổ. Trong nháy mắt liền biến mất ở trong bóng tối.

Phùng Uyển chạy lên phía trước, đóng cửa sổ lại lần nữa. Trở lại trong màn trướng cởi thường phục ra, ngâm mình trong thùng tắm lần nữa.

Lúc này, nước nóng đã lạnh, Phùng Uyển không dám lâu la, tắm hai ba lượt liền đứng dậy mặc thường phục vào.

Lúc nàng đang buộc đai lưng, tiếng Phất nhi mơ hồ truyền đến từ bên ngoài, “Phu nhân, có đun nóng nước tắm không? Nô tì sợ nước lạnh rồi,vừa mới đun chút nước nóng, có muốn cho vào hay không?”

“Không cần.” Giọng nói Phùng Uyển dịu dàng như cũ.

Ngoài cửa, Phất nhi rút lại tay gõ cửa. Ả cúi đầu xuống, lúc này bên cạnh ả trống không, nào có thùng nước nóng nào.

Phất nhi quay người chạy ra. Trong bỗng chốc, ả đi tới phía sau viện, nhìn nơi tường rào cao cao này. Ánh sáng trong mắt Phất nhi lóe sáng rồi lại nhắm chặt mắt.

Đúng lúc này, ở nơi ngóc ngách có một tỳ nữ vẫy vẫy tay với ả.

Phất nhi vội vàng cúi đầu, khép nép đi về phía tỳ nữ này.

Trong nháy mắt hai người đi vào trong phòng Nguyệt nương.

Nguyệt nương ngồi ở trên tháp, nàng dịu dàng nhìn Phất nhi, khẽ giọng nói: “Phất nhi, mới vừa rồi ngươi tới hậu viện của phu nhân hả, phát hiện ra cái gì rồi?”

Phất nhi vội vã cúi đầu nhún chào. Khép nép cung kính trả lời: “Chưa phát hiện ra cái gì.”

“À.” Nguyệt nương có hơi thất vọng, nàng phân phó nói: “Phu nhân có gì bất thường thì nhất định phải nói với ta.”

Phất nhi cảm kích nhìn Nguyệt nương một cái, nói cung kính: “Chủ tử đã cứu phụ thân nô tỳ, có ân tái sinh với Phất nhi. Phất nhi dù có thịt nát xương tan cũng không chối từ, dù cho chủ tử không mở miệng, Phất nhi thấy bất kì cái gì cũng sẽ bẩm báo trước.”

Thái độ này của ả khiến Nguyệt nương tương đối hài lòng. Nàng gật đầu, nói dịu dàng: “Đứa bé ngoan, ngươi đi ra ngoài đi.”

“Dạ.”

Nguyệt nương dõi mắt nhìn Phất nhi eo thon khom xuống. Dáng dấp nhỏ gầy mà khép nép, hài lòng thầm nghĩ: Phất nhi nàng cũng thông minh, nàng làm việc cho ta, chắc rằng Uyển nương kia cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

Phất nhi mới vừa bước lên bậc cầu thang liền thấy phu nhân cười tươi đứng bên trong cửa, lẳng lặng nhìn ả.

Không hiểu tại sao, đối diện ánh mắt phu nhân ả liền rùng mình. Không khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ phu nhân thấy được ta đi ra từ chỗ Nguyệt nương? Trong phủ chỉ có nhiêu đây người, như loại tỳ nữ các ả, thỉnh thoảng đi lại làm người sai vặt một lúc vốn chẳng có gì lạ. Nhưng không biết tại sao, Phất nhi cảm giác được ánh mắt Phùng Uyển có loại áp lực vô hình khiến ả hơi chột dạ.

Phùng Uyển thu lại ánh mắt nhìn về phía Phất nhi, trong bóng tối, nàng thờ ơ nói: “Chỗ Nguyệt nương đó, ít đi thì vẫn tốt hơn.”

Quả nhiên phu nhân thấy rồi.

Phất nhi cả kinh, vội vàng quỳ xuống đáp: “Vâng, vâng, phu nhân, Phất nhi không dám.”

Phùng Uyển ừ một tiếng, cũng không gọi ả.

Trong ánh nến lờ mờ, nàng nhìn Phất nhi quỳ trên mặt đất có vẻ nhát gan co rúm lại, thầm nghĩ: Tỳ nữ này vẫn là thông minh, chỉ cần Nguyệt nương sẵn lòng ra tay giúp đỡ, ả chuyển hướng Nguyệt nương là hoàn toàn có thể. Trong nháy mắt, nàng lại nghĩ nói: Vệ Tử Dương đến đến đi đi như vậy, chỉ sợ cũng không thể gạt được tai mắt của ả.

Nhưng mà Phùng Uyển vẫn không muốn động đến ả.

Đối với Phùng Uyển mà nói, nhất cử nhất động của Phất nhi, mỗi ánh mắt mỗi hành động nàng đều rõ trong lòng. So với dùng một tỳ nữ có thể phản bội mình, còn không bằng dùng người mà nàng hoàn toàn hiểu rõ.

… Lại nói tiếp, nếu nói người thông mình rất dễ bị thông minh đánh lừa, giữ lại Phất nhi này, ả còn có ích lớn đấy.

Nháy mắt, một đêm đã trôi qua.

Ngày thứ hai thứ ba, Triệu Tuấn đều bận đến đêm đã khuya mới trở về. Phùng Uyển biết, chuyện hòa thân đó nếu nội bộ thương lượng xong cũng phải phái người thương lượng thỏa đáng với Nhị vương tử Tiên Ti mới xem như xong việc.

Thực ra chuyện hòa thân không được coi là kế hay. Ở triều Hán dùng cách này đã quen rồi.

Chẳng qua là thời tam quốc, hơn mấy trăm năm rối loạn khiến cho số lượng lớn sách vở đều thất lạc. Dù cho có những chi sĩ mưu trí, có người tinh thông sách sử điển cố nhưng tất cả đều là Hán gia. Những người đó đã sớm tìm được nơi nhờ cậy người Tấn rồi. Còn có một vài người không thể làm gì được ở lại đất Hồ, bọn họ thà rằng đốt sách, thà rằng tự sát cũng không đem kiến thức truyền cho người Hồ.

Trong tình hình này, văn minh liền dễ dàng nảy sinh đứt đoạn. Hiện nay ở Kiến Khang chỗ nào cũng có chi sĩ uyên bác, ở trong đám quyền quý người Hồ còn có hơn nửa người mù chữ.

Cho đến hơn nghìn năm sau, tộc nhân man di này cũng chỉ có thể dựa vào một quyển binh thư Tam Quốc Diễn Nghĩa văn nhân nói bừa mà dùng.

Người Tấn thông minh, người Hồ giỏi võ. Đây là điều thế nhân này đều biết.

Dựa theo những gì Phùng Uyển biết, quả nhiên Triệu Tuấn liên tục đề nghị Tứ công chúa hòa thân với Thái tử và Bệ hạ. Lý do y nói nhất trí với lý do của Hoàng hậu. Đó chính là Tứ công chúa xinh đẹp tao nhã, thanh danh rất tốt, để nàng hòa thân mới đại biểu cho thành ý của Trần quốc.

Đại công chúa ngược lại, tính tình này của ả chỉ sợ khả năng hỏng việc lớn hơn nữa.

Trong khi Triệu Tuấn và Hoàng hậu thuyết phục, Đại công chúa còn càng ương ngạnh hơn trước kia. Chẳng những ả quất roi chết hai người cung tỳ trước mặt mọi người lại còn uống rượu qua đêm với những tay chời bời ở hồng lâu.

Đối với tình huống như thế, Hoàng đế rất là tức giận.

Chiều nay Triệu Tuấn trở về.

Y về liền ngồi lặng yên im ắng trong thư phòng. Một lúc lâu sau y ra lệnh: “Gọi phu nhân tới.”

“Dạ.”

Chỉ chốc lát, tiếng Phùng Uyển bước vội truyền đến.

Triệu Tuấn cũng không ngẩng đầu lên, chờ đến khi nàng ngồi xuống, y mới khẽ nói: “Thái tử nổi giận với ta.”

Y mím chặt môi, bực bội nói: “Ta đề xuất kế sách đã ngừng kia, những người đó nói ta là người vô tình vô nghĩa, rõ ràng Đại công chúa đối với ta rất tốt, còn đẩy nàng vào hố lửa. Hiện tại ta tiến cử Tứ công chúa, Thái tử và Bệ hạ còn nói, ta là người trong lòng có ý nghĩ cá nhân, bất trung với chủ….”

Y đứng vọt lên, đấm mạnh một cái trên bàn trà, nói giọng căm hận: “Ta cũng biết, là Bệ hạ trách ta tiến cử Tứ công chúa Người thương yêu. Là Người đang trách ta vì Đại công chúa, trách ta không suy nghĩ lo lắng chu toàn cho bề trên!”

Hai tay vịn lấy bàn, Triệu Tuấn đau khổ nói: “Uyển nương, tại sao ta làm gì đều có người mắng? Như vậy không phải đắc tội Hoàng hậu thì chính là đắc tội Bệ hạ, ta phải làm thế nào cho tốt?”

Phùng Uyển đứng lên.

Nàng lẳng lặng nhìn Triệu Tuấn một lúc lâu rồi khẽ nói: “Phu chủ đề ra chủ ý này đã toàn vẹn, nêu ra chuyện Tứ công chúa này thực không nên làm!”

Lời này vừa nói ra, Triệu Tuấn vươn tay đỡ trán, y đau khổ nói: “Ta biết, ta biết.” Trong giọng nói có sự ân hận.

Bất kể là y hay là Phùng Uyển đều hiểu, chuyện đắc tội Hoàng hậu thực không đáng gì, đắc tội bệ hạ mới là trí mạng.

Triệu Tuấn cắn răng, trong lòng oán hận mà nghĩ nói: Chỉ tại Phùng Vân kia, nếu không phải nàng vừa bảo vừa mắng buộc ta ra mặt, thật sự ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế!

Y nổi lên oán hận liền cảm thấy Phùng Vân thực là quá mức ích kỷ, một lòng chỉ nghĩ tới phú quý của ả, chưa từng nghĩ ình tí nào. Lúc này y chỉ cảm thấy Phùng Vân nơi nơi đều ác độc, chuyện trước đó không lâu ả thấy y khó khăn, ban tài vật xuống giúp y vượt qua cửa ải khó khăn đã hoàn toàn quên lãng rồi.

Nghiến răng nghiến lợi một hồi, Triệu Tuấn quay ngoắt đầu lại. Hai mắt y đỏ bừng nhìn về phía Phùng Uyển, trầm giọng hỏi: “Uyển nương, nàng nói trong lúc này ta nên như thế nào cho phải?” Y nói thăm dò: “Hay là, ta đổi lời với Bệ hạ, nói là Đại công chúa cũng có thể?”

Phùng Uyển nghe vậy, vội vàng lắc đầu quả quyết nói: “Không thể, lời đã ra khỏi miệng thì không thể thay đổi. Phu chủ nhất định không được vừa đắc tội bệ hạ vừa đắc tội Hoàng hậu và Đại công chúa nữa.”

Lời nàng vừa thốt ra, Triệu Tuấn gật đầu lia lịa.

Thật ra thì không cần Phùng Uyển nhắc nhở câu này, một lát nữa Triệu Tuấn cũng có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận. Cũng bởi vì biết điểm này, Phùng Uyển mới quyết đoán đề xuất cho y.

Trợn trừng Phùng Uyển, Triệu Tuấn đỏ mắt quát lên: “Cái này cũng không thể cái kia cũng không thể, dù sao nàng cũng phải cho ta một cách chứ?”

Tiếng y vừa quát ra, Phùng Uyển lập tức nhìn ra phía ngoài. Nhìn thấy động tác của nàng, trong lòng Triệu Tuấn rùng mình, lập tức tỉnh táo lại: Không thể để cho đám tỳ thiếp nghe được, nếu các nàng biết kế sách này từ Phùng Uyển, tất sẽ không lưu luyến si mê ngưỡng mộ y như hai ngày trước được. Nhỡ đâu truyền ra ngoài, thanh danh cả đời của y sẽ bị phá hủy.

Triệu Tuấn hạ giọng lại hỏi: “Uyển nương, nàng nói làm thế nào cho tốt?”

Làm thế nào? Phùng Uyển nở nụ cười khổ, nàng lắc đầu lẩm bẩm nói: “Cái này thiếp cũng không biết, hay là phu chủ tìm thúc phụ thương lượng một chút?”

Triệu Tuấn thất vọng nói: “Nàng cũng không biết sao? Chỉ có thể thương lượng cùng ông ấy? Được rồi.” Tiếng cuối cùng thấp xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện