Phùng Uyển ra ngoài đến đêm mới trở về.

Khi nàng về, trên người phảng phất hương thơm, khóe miệng khẽ cười, tràn đầy sức sống.

Mà bây giờ trong Triệu phủ, đèn dầu sáng rỡ, đám người hầu bận rộn thu dọn những phòng ốc sụp đổ đã bỏ đi. Với tình hình này, chỉ cần bốn năm ngày, Triệu phủ sẽ khang trang hẳn lên.

Thấy Phùng Uyển tới đây, lão mụ tử đó vội vàng đi ra. Bà ta tới ngoài thư phòng, bước chân rất khẽ, ho một tiếng rồi nói: “Chủ tử, có muốn uống rượu không?”

Đây là ám hiệu, Nguyệt nương hiểu được. Lúc này nàng ta đang được Triệu Tuấn ôm vào lòng, y nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, đưa bút lông viết vẽ gì đó.

Nghe tiếng của lão mụ tử ngoài kia, Nguyệt nương run lên, khẽ đẩy Triệu Tuấn, sợ hãi nói: “Phu chủ?”

“Hử?”

Nguyệt nương xoa mặt mình, nơi này vẫn còn hai dấu tay rõ ràng. Những quý nữ kia cấm nàng nói chuyện này cho phu chủ, nhưng sao nàng có thể nhẫn nhịn chứ? Cho nên, khi Triệu Tuấn hỏi nàng chỉ biết khóc, còn đám người hầu của nàng lại đổ chuyện này lên đầu phu nhân, nói là phu nhân xúi giục quý nữ ra tay.

Triệu Tuấn biết chuyện thì vô cùng tức giận. Y gầm thét bảo người mau gọi Phùng Uyển về hỏi chuyện. Nhưng lúc đó Phùng Uyển đang đi với hội quý nữ, Nguyệt nương sao dám gây sự? Nàng ta vội vã ngăn y lại.

Bây giờ nàng ta chỉ chờ Phùng Uyển về nhà.

Nguyệt nương vỗ dấu tay trên mặt, cất giọng run run: “Hình như, hình như phu nhân về rồi.” Nàng vừa nói, vừa tránh khỏi vòng ôm của Triệu Tuấn, làm bộ như sợ hãi lắm.

Uyển nương đã về ư? Sắc mặt Triệu Tuấn sầm xuống, phụ nhân này đúng là càng ngày càng coi trời bằng vung!

Nghĩ tới đây, y trầm giọng nói: “Đi, đi gặp nàng ta!”

Nguyệt nương vội vã kêu lên: “Phu chủ?” Nàng ta khẽ nói: “Dù sao người cũng là phu nhân, phu chủ đừng nóng giận.”

“Cái gì mà dù sao nàng ta cũng là phu nhân, nàng ta nào có ra dáng phu nhân gì…” Y nói tới đây, Nguyệt nương ngẩng phắt đầu lên, nhìn y với ánh mắt trong veo, vậy mà Triệu Tuấn lại nghẹn lời.

Trong đầu y hiện lên bóng dáng của Uyển nương, nghĩ tới nụ cười dịu dàng của nàng. Nếu nàng cũng kề cận y như vậy… Không biết vì sao y không thể nói được gì nữa.

Thấy Triệu Tuấn im bặt, đôi mắt đẫm lệ của Nguyệt nương thoáng qua vẻ thất vọng. Nhưng nàng ta mau chóng đảo mắt, khéo léo kêu lên: “Phu chủ, phu chủ?” Tựa vào y, nàng ta lẩm bẩm: “Phu chủ đừng nghĩ nhiều, chúng ta đi xem phu nhân nói gì đi.”

“Ừm, mau đi gặp nàng ta.”

Mặt Triệu Tuấn tiếp tục sầm xuống, y nắm tay Nguyệt nương, đẩy cửa phòng đi ra.

Lúc này, Phùng Uyển đang chậm rãi đi dưới ánh đèn dầu sáng rõ. Trong gió đêm, tay áo nàng phất phơ, có vẻ tự tại thản nhiên khác hẳn người Đô Thành.

Triệu Tuấn không nể mặt, nắm tay Nguyệt nương đi tới chỗ Phùng Uyển.

Phùng Uyển đi tới đi lui, thấy Triệu Tuấn đi ra, bên cạnh y là Nguyệt nương ánh mắt lấp lánh. Đằng sau Nguyệt nương là lão mụ tử không giấu nổi vẻ đắc ý.

Trên bậc thang còn có hai thị tỳ. Những người Nguyệt nương mang đến mặt mũi đều tím bầm, nhìn Phùng Uyển với vẻ vừa hận vừa đắc ý.

Đã định tính sổ rồi sao?

Phùng Uyển thầm nghĩ, nàng chậm rãi tiến lên rồi dừng lại cách Triệu Tuấn khoảng năm bước. Nhìn y nắm chặt tay Nguyệt nương, khóe miệng Phùng Uyển nhếch lên, cất giọng khinh thường: “Vừa rồi con gái tướng quốc còn nói, e rằng lần này ta về phủ, khó tránh khỏi bị hỏi tội. Phu chủ như vậy là muốn hỏi tội thiếp sao?”

Triệu Tuấn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của nàng, thấy rõ vẻ châm biếm và thản nhiên trong đôi mắt đó, vẻ mặt y cứng ngắc.

Lúc này, lão mụ tử đằng sau chợt kêu lên: “Ơ, xem đi xem đi, đây là phu nhân đó sao? Còn cậy vào con gái tướng quân áp bức phu chủ của mình!”

Phùng Uyển ngẩng đầu lên.

Dưới ngọn đèn dầu, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm bà vú già kia, quay về phía Triệu Tuấn rồi thơ ơ nói: “Thiếp biết phu chủ muốn hỏi gì. Người muốn biết dấu tay trên mặt Nguyệt nương và đám nô bộc của nàng ta từ đâu mà có ư? Xem ra, Nguyệt nương đã nói rõ căn nguyên của chuyện này cho phu chủ rồi, nhưng lời của Mi nương và Vũ nương thì sao? Phu chủ có hỏi tới không? Vào phủ phu chủ hai năm, phu chủ cũng hiểu Uyển nương, Uyển nương đã bao giờ gây sự gì chưa? Nếu không phải ai đó vội vã muốn ra oai phủ đầu phu nhân này, cớ gì thiếp phải làm vậy?”

Bởi vì Phùng Uyển nói chuyện hay cư xử đều toát lên phong thái khiến người ta không thể không để nàng nói hết. Vì vậy, dù lão mụ tử này muốn chen miệng vào mấy lần, nhưng khi thấy ánh mắt của nàng thì không biết vì sao lại chột dạ.

Nàng nói lời thẳng thắn, không giấu không giếm, hai mắt lẳng lặng nhìn về phía Triệu Tuấn.

Nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của thê tử, không biết làm sao, Triệu Tuấn đột nhiên hơi bối rối, đột nhiên nghĩ đến thời khắc đó.

Khi đó họ đang buổi tân hôn hạnh phúc, y ôm nàng, cảm thấy tất cả nữ nhân trên thế gian này đều không thể tri kỷ bằng thê tử trước mắt này. Thậm chí còn cảm thấy mình không bao giờ phản bội cũng không bao giờ thích nữ nhân khác. Cho nên, y tự nói với mình, ta có Uyển nương là đủ rồi, sau này ta không nạp thiếp thất, không để Uyển nương phải ấm ức.

Khi tình mặn nồng, y ôm nàng nói, “Nguyện đời đời kiếp kiếp, bạc đầu giai lão.” Uyển nương tin, lúc ấy nàng vui mừng đến mức nhạt nhòa nước mắt. Nàng dè dặt thề với y, nàng nhất định sẽ làm vợ hiền của y, làm một mẫu thân tốt, nàng muốn y không phải lo toan gì cả, chỉ cần thực hiện giấc mộng của y, tung cánh bay khắp nơi như chim muông.

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Tuấn đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bất giác buông tay Nguyệt nương ra.

Nguyệt nương sợ hãi, bất an túm lấy Triệu Tuấn. Lúc đối mặt với Phùng Uyển, nàng ta vốn nắm chặt tay phu chủ.

Nàng ta muốn cho phu chủ biết, chỉ có chàng, chỉ khi có chàng giúp đỡ thì phu nhân mới không dám ức hiếp mình.

Nhưng Nguyệt nương không ngờ rằng phu nhân chỉ lẳng lặng nói vài lời, phu chủ đã hoảng loạn rối bời, còn vội vã buông tay mình như vậy!

Nén lệ, Nguyệt nương nhìn Triệu Tuấn với vẻ không dám tin, đôi mắt to ngấn lệ này lên án y tại sao có thể quên mất lời ong tiếng mật và lời hứa ngon ngọt lúc hai người ân ái.

Triệu Tuấn không nhìn Nguyệt nương, y vẫn đang nhìn Phùng Uyển chăm chú.

Nhìn mãi nhìn mãi, ngọn lửa tiềm tàng bắt đầu dâng trào, y không nể mặt, trầm giọng nói: “Có mỗi chút chuyện mà nàng cũng làm ầm lên cho cả triều cùng biết hay sao?” Y tức tối hét lên: “Phùng thị Uyển nương, nàng cũng vừa vừa phải phải thôi!”

Phùng Uyển cúi đầu, nàng nhẹ nhàng nói: “Phu chủ, nô bộc Nguyệt nương mang đến quá nhiều. Uyển nương không muốn gây sự, nhưng dù sao thiếp cũng là phu nhân, vậy mà thế lực lại chẳng bằng một thiếp thất, gây sự là điều khó tránh.”

Lời này vô cùng hợp tình hợp lý, chân mày Triệu Tuấn cau lại.

Lúc này, y liếc thấy Nguyệt nương tủi thân sắp khóc, lại quát Phùng Uyển: “Nguyệt nương vốn là người nhát gan cẩn thận, nàng ta còn chưa làm gì quá đáng, nàng yên phận chút đi. Làm ầm lên như vậy, nàng chê Triệu phủ ta còn chưa đủ mất mặt sao?”

Thấy rốt cuộc y cũng mở miệng bênh vực, mắt của Nguyệt nương lại càng đẫm lệ. Nàng ngước mắt nhìn Triệu Tuấn, chờ y ra oai.

Phùng Uyển rũ mắt, nàng nói chậm rãi: “Phu chủ, Uyển nương đã nói rồi, thiếp không phải là người gây sự. Nếu người khác cố ý gậy sự, vậy Uyển nương tuyệt đối không thể nhịn.”

Nàng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Triệu Tuấn, nói: “Hôm nay con gái tướng quốc nói, cấp cho Uyển nương một viện khác. Uyển nương ngẫm nghĩ, đây cũng là chuyện tốt. Nếu không, phu chủ để cho Uyển nương sống riêng một thời gian đi.”

Trong lúc mọi người đều kinh ngạc, tâm tư khác nhau, Triệu Tuấn đã quyết đoán quát khẽ: “Không cần.” Hắn nhìn Phùng Uyển chằm chằm, quát lên: “Nàng là phu nhân của Triệu phủ, làm gì có chuyện phu nhân sống riêng?”

Sau khi quyết đoán phản bác, Triệu Tuấn nghĩ đến chuyện con gái tướng quốc coi trọng Phùng Uyển như vậy, nỗi giận nguôi ngoai phần nào.

Ngẫm nghĩ một lát, y trầm giọng nói với Phùng Uyển: “Về sau đừng để chuyện này xảy ra nữa.”

Nói tới đây, y quay đầu lại quát: “Còn sững sờ làm gì? Về phòng hết đi!”

Kêu tới đây, vừa nói y vừa vung tay áo, không thèm để ý tới đôi mắt trông mong của Nguyệt nương, sải bước về thư phòng.

Cho đến khi Triệu Tuấn đóng sầm cánh cửa thư phòng lại, Nguyệt nương và đám người hầu mới phản ứng lại: Chỉ thế thôi sao? Nàng ta khóc lóc kể lể hơn nửa canh giờ, hao tổn tâm tư mị hoặc trên giường, còn phải nịnh nọt hết lời, khó khăn lắm mới làm chủ đối nổi giận với phu nhân, mà mồi lửa đó tắt ngúm nhanh như vậy sao?

Thậm chí phu chủ còn không nói một câu nặng lời với phu nhân!

Tình cảnh này tồi tệ gấp vạn lần những điều Nguyệt nương vốn nghĩ. Nàng ta ngơ ngác đứng trong màn đêm, chỉ cảm thấy gió rét ào ào sau lưng, khắp người lạnh toát.

Đúng lúc này, tiếng cười cố nén của Vũ nương truyền đến, “Cứ tưởng phu chủ ngon ngọt vài câu với cô thì tất cả đều nghe theo cô sao? Phu chủ chúng ta một khi dịu dàng cẩn thận, triền miên không dứt thì đúng là say lòng người.” Giọng của nàng ta hơi thê lương, “Nhưng người thật sự khiến phu chủ quan tâm, cũng chỉ có một mình phu nhân mà thôi.”

Nguyệt nương quay đầu lại.

Nàng thấy trong đôi mắt giễu cợt của Vũ nương là ánh lệ lấp lánh. Nhưng thoắt cái, Vũ nương đã ngẩng đầu lảo đảo rời đi.

Nguyệt nương xoay đầu lại, nhìn theo bóng lưng đã rời đi từ sớm của Phùng Uyển.

Nhìn theo Phùng Uyển, nàng ta cắn chặt môi.

Lão mụ tử đi tới phía sau nàng, khẽ khàng cất giọng tức tối: “Nữ lang, lão nô không ngờ lang chủ lại sợ vợ.”

Đúng vậy, không chỉ có bà không ngờ tới, bản thân nàng ta, và cả cha mẹ nàng ta cũng không ngờ tới.

Nhớ ngày mới gặp mặt, vẻ anh tuấn của chàng không chỉ áp đảo đám nam tử người Hồ, chàng còn nhìn mình dịu dàng vô cùng.

Thấy mình ngã, chàng không để ý trưởng bối vẫn còn ở đó, vội vàng xông lên ôm mình. Ánh mắt chàng nhìn mình như thể mình chính là người chàng chờ đợi, trông mong cả đời.

Cho nên, khi mẫu thân hỏi nàng ta có muốn nghĩ lại hay không, nàng ta lắc đầu không do dự.

Lúc phụ thân nói con gái của người không thể làm thiếp, nàng còn tràn đầy tự tin nói với phụ thân, tuy nàng làm thiếp nhưng nhất định vinh quang hơn thê tử.

Chàng dịu dàng với mình như vậy.

Chàng nhìn thân thể mình với ánh mắt si mê như vậy.

Chàng ôm mình nói những lời say lòng người đến thế. Chàng nói, chàng sẽ đối tốt với mình cả đời.

Chàng còn nói, chàng sẽ không phụ mình.

Nàng ta tin tưởng những lời đó, tin hết tất cả.

Vì vậy, nàng ta lấy tiền tích góp của cha mẹ, để lại hai lão bộc, còn lại đem hết người hầu trong nhà theo. Nàng ta muốn dùng khí thế này để chèn ép người Triệu phủ, đặc biệt là người gọi là phu nhân đó.

Nàng ta tin rằng nàng ta đã tìm thấy phu quân mà mình chờ đợi mười mấy năm. Nàng ta vẫn luôn tin rằng phu chủ yêu mình hơn tất cả.

Nhưng nàng ta không ngờ sự dịu dàng của phu chủ không chỉ dành riêng ình nàng.

Nàng ta không ngờ phu chủ luôn miệng chê bai khinh thường thê tử, nhưng khi đối mặt, ánh mắt của chàng lại sáng ngời như thế. Mà phu chủ lại tin tưởng lời nói của phu nhân không hề do dự.

Tối qua nàng ta còn tưởng mình vừa vào cửa, phu chủ đã giao quyền cai quản cho nàng ta, cũng vì muốn nàng ta ra oai với phu nhân. Nàng ta cho rằng hôm nay phu chủ nhất định sẽ đứng ra giúp mình, trừng phạt phu nhân thật nặng, để tỳ thiếp trong nhà nhớ được, tuy là mình là thiếp thất mới tới, nhưng chàng coi mình như thê tử.

Trên thực tế, nàng ta mới là phu nhân Triệu phủ chân chính!

Nhưng nàng ta không ngờ, dù phu chủ nói bao lời ngon tiếng ngọt, nàng ta vào nhà này với danh phận thiếp thất thì cũng chỉ là thiếp thất chứ không phải là thê tử của chàng! Chàng cũng không coi mình như thê tử của chàng!

Ôm lấy cánh tay, Nguyệt nương chỉ cảm thấy người mình lạnh run.

Nàng ta không thèm để ý phu chủ đã có thê thiếp, nhưng nàng ta không ngờ, cuối cùng mình cũng chỉ là một trong số những thiếp thất đó mà thôi.

Cảm thấy nữ lang nhà mình đau lòng, lão mụ tử khẽ an ủi: “Nữ lang, đừng nghĩ nhiều. Lang chủ đang giận, người vẫn nên đi…”

Không đợi bà nói xong, Nguyệt nương đã ngẩng phắt đầu lên, nàng ta khóc nức nở nói: “Không đi, không đi, ta không đi.” Nước mắt tuôn như mưa, khóc thút thít không ngừng, “Ta muốn về nhà, muốn về nhà mẹ…”

Thấy nàng ta khóc như vậy, lão mụ tử và hai thị tỳ đều luống cuống. Vội vàng dẫn Nguyệt nương vào phòng, lão mụ tử tận tình khuyên bảo: “Nữ lang, người làm sao vậy? Nào có chuyện cô tử lấy chồng rồi còn đòi về nhà?”

Nguyệt nương ngẩng phắt đầu lên, khóc thút thít không thở nổi.

Lão mụ tử hoảng hốt, quát một thị tỳ: “Đi gọi lang chủ qua đây, bảo phủ chủ dỗ chủ tử.” Chủ tử này mặc dù xuất thân từ gia đình tầm thường, nhưng ai ai trong nhà cũng nâng niu trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Dần dà, ngay cả này lão mụ tử này cũng cho rằng nữ lang nhà mình được sủng ái như vậy cũng là chuyện hiển nhiên.

Một lát sau, tỳ nữ kia đã quay về.

Thấy đằng sau ả không có ai, lão mụ tử cau mày hỏi: “Lang chủ đâu?”

Tỳ nữ cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Lang chủ vừa nghe liền nổi cáu. Người bảo tưởng mình là thiên kim công chúa sao? Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, xuất thân từ gia đình bình thường, không hơn được ai cả, không được có thái độ như thế!”

Nguyệt nương nín thinh.

Chỉ thoắt cái, nàng ta liền bổ nhào lên giường, cắn chăn khóc tức tưởi.

Phùng Uyển trở lại phòng.

Vốn dĩ nàng còn nghĩ, nếu Triệu Tuấn kiên trì bênh vực Nguyệt nương thì nàng sẽ nhắc tới chuyện hòa ly một lần nữa.

Nào biết nàng còn chưa mở miệng, Triệu Tuấn đã thỏa hiệp rồi.

Sai Phất nhi chuẩn bị nước nóng, Phùng Uyển quyết định phải tắm rửa sạch sẽ. Hôm nay giao thiệp với đám nữ lang kia thật không dễ dàng.

Trong phòng nghi ngút hơi nước, sau khi Phùng Uyển cho Phất nhi lui, nàng xõa tóc, cởi xiêm y, ngâm mình trong thùng gỗ.

Da nàng vốn rất đẹp, ngâm nước nóng như vậy lại càng mịn màng căng bóng. Phùng Uyển vươn tay vừa xoa bóp, vừa nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Đang lúc này, chợt có tiếng động khẽ khàng, như có vật nhảy vào trong phòng.

Chẳng lẽ là mèo? Phùng Uyển nhíu mày: Vậy mà Phất nhi lại không đóng cửa sổ.

Nàng ngẩng đầu lên, há miệng định gọi Phất nhi.

Nào biết vừa mới nhúc nhích đã có một bàn tay lớn giữ chặt miệng nàng. Khi Phùng Uyển vô cùng sợ hãi kêu ư ử, người phía sau cất giọng khẽ khàng, vừa xấu hổ vừa nóng nảy oán trách, “Nữ nhân xấu xí, sớm không tắm muộn không tắm, sao lại tắm vào lúc này?”

Vậy mà lại là giọng của Vệ Tử Dương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện