Nghe mệnh lệnh của Triệu Tuấn, Phùng Uyển cười cười, dịu dàng đáp: “Ừ, chuyển lời với phu chủ, xin chàng chờ một chút.”
Trong giọng nói của nàng, không hề có chút sợ hãi hay bất an nào, đám người Vũ Nương vốn đang lắng tai nghe, cũng không khỏi nghi ngờ chau mày.
Phùng Uyển cũng không chuẩn bị gì lâu, chỉ một lát sau, nàng đã khoác lên người một bộ ngoại bào màu lam nhạt, duyên dáng thướt tha đứng trong sân.
Nhìn động tác lưu loát, thần thái tự nhiên của nàng, Triệu Tuấn cũng nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm.
Đón lấy ánh mắt nghi ngờ của Triệu Tuấn, Phùng Uyển mỉm cười nói: “Phu chủ, chúng ta đi thôi.”
Một hồi lâu, Triệu Tuấn mới đáp: “Vậy đi thôi.”
Hai vợ chồng một trước một sau lên xe ngựa, cho đến khi chiếc xe ngựa kia và chiếc xe ngựa cung tỳ ra khỏi cử phủ, Vũ Nương vẫn cứ đưa mắt trông theo. Một lúc sau, nàng ta thu lại ánh mắt, thầm nói: “Quái lạ thật, nàng ta không sợ sao?”
Trong xe ngựa, Phùng Uyển mặt mày bình tĩnh, yên tĩnh tao nhã ngồi trên tháp. Triệu Tuấn ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua nàng một cái.
Trong thấm thoát, xe ngựa đã tiến vào cửa cung, sau đó dừng lại.
“Xuống đi.” Triệu Tuấn nhảy xuống xe ngựa trước, cũng không quay đầu lại, cứ thế bước đi.
Phùng Uyển vội vàng đuổi theo.
Không cần bọn cung tỳ dẫn đường đi đến viện của Phùng Vân, họ đều đã quá quen thuộc…. Dưới sự trị vì của người Hồ, phép tắc rất hỗn loạn, Phùng Mỹ nhân triệu người thân của mình vào cung, cũng chỉ xin chỉ thị của phía trên. Cùng nhau đi vào cung mà cũng chẳng hề có ai nhìn họ bằng đôi mắt dị nghị.
Chỉ một lát sau thì hai người đã đến viện của Phùng Vân.
Dưới ánh nhìn của hai vị mỹ nhân khác, họ được cung tỳ dẫn vào một gian phòng lớn.
Gian phòng này xà cao tường rộng, hơi âm u, người ngồi trên tháp chủ trong không gian âm u này có loại khí thế uy nghiêm bức người.
Người đang ngồi trên tháp chủ là mỹ nhân tóc búi buông lơi, trang phục hoa lệ chói mắt, đương nhiên chính là Phùng Vân.
Ả không nhìn về phía Triệu Tuấn đi đằng trước, mà nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển đang theo sau y, dáng vẻ nhàn nhã như đi dạo.
Nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng Phùng Vân nhếch lên, sau khi lộ ra nụ cười nhạt, ả nói ôn hòa: “Ngồi đi.” Trần nhà quá cao rộng, khiến mỗi chữ ả nói ra, đều vang vọng mấy lần trong không trung. Không biết vì sao, điều này lại khiến khí thế của Phùng Vân càng thêm bức người.
Triệu Tuấn khách sáo đáp một tiếng, ngồi xuống trên tháp. Không đợi Phùng Vân lại mở miệng, Phùng Uyển đã lẳng lặng ngồi xuống sau người y.
Cung tỳ đi đến, dâng lên trà rượu cho hai người.
Lư hương được đốt lên, khiến bốn phía đều ấm áp thơm ngát.
Lúc này đã vào thu, ngày khá mát mẻ, Phùng Uyển nhận lấy chén rượu ấm, ủ trong lòng bàn tay. Phùng Vân cũng chỉ nhằm chằm chằm Phùng Uyển, ả chậm rãi nhếch môi nở nụ cười nhạt, miệng lại nói với Triệu Tuấn: “Người Đô Thành giờ đây đều vô cùng khó khăn, bản thân đại tỷ phu sắc mặt cũng thật không tốt, nhưng lúc này nhìn thấy phong thái đại tỷ tỷ càng lúc càng hơn người, không biết là vì sao?”
Triệu Tuấn nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, lời này của Phùng Vân, khiến y bất giác nghĩ đến Vệ Tử Dương. Nghĩ đến những lời Vũ Nương vừa nói, rằng tối qua trong phòng Uyển Nương có tiếng đàn ông. Y không kiềm được cảm thấy, những lời này của tứ cô tử, ý là nói Uyển Nương được đàn ông làm dịu, khí sắc tươi đẹp.
Chỉ một lát sau, y liền nặn ra một nụ cười, trả lời: “Mặc dù nhiều kẻ nghèo khổ, nhưng trong phủ chúng ta, cũng nhờ có sự giúp đỡ của tứ cô tử, mới không lo cơm áo.” Y vái chào với Phùng Vân, cảm kích nói: “Vốn đã muốn cảm tạ tứ cô tử rồi.”
“Không vội.” Phùng Vân cười cười, mắt cũng chưa từng rời khỏi Phùng Uyển, chậm rãi nở nụ cười rạng rỡ: “Lần trước đại tỷ tỷ gặp ta, miệng lưỡi còn sắc bén lắm mà, lúc này sao yên lặng như vậy?”
Ả lấy tay áo che miệng, cười trộm nói: “Chẳng lẽ, bởi vì chuyện sảy thai khiến đại tỷ tỷ đến giờ vẫn còn buồn?”
Ả nhắc đến chuyện sảy thai.
Trong nháy mắt, Triệu Tuấn cúi đầu, mà ánh mắt Phùng Vân nhìn Phùng Uyển, lại sáng quắc như dao!
Phùng Uyển rũ mắt, dịu dàng khẽ thở dài nói: “Đúng vậy, chờ hai năm mới có một đứa con, kết quả lại không có.”
Đúng là Phùng Vân chờ những lời này của nàng.
Lông mày ả lập tức nhướng lên, mang theo ý cười nói: “Ồ, sao ta lại nghe Văn đại phu nói, y ở trong Triệu phủ cũng chỉ chẩn mạch ột vị phu nhân mà thôi? Không may, Vũ Nương trong phủ tỷ nói với ta, Văn đại phu đã bắt mạch cho nàng ta.”
Ả tỏ vẻ không rõ: “Chẳng lẽ Văn đại phu nói nhầm, y vốn chẩn mạch cho tận hai phụ nhân sảy thai ở Triệu phủ, chứ không phải chẩn mạch ỗi Vũ Nương?”
Âm thanh vang dội trong phòng, lúc ả nói chuyện không hề có ý che giấu. Trong một lúc, từng lời từng lời của Phùng Vân đều vang vọng trong không trung, khiến người ta bất an vô cùng —— Tuy trong phòng không có cung tỳ, nhưng tiếng vang như vậy, khó đoán người bên ngoài có nghe được hay không.
Vốn người đang cực kì bất an phải là Phùng Uyển, nhưng bất kể Phùng Vân nhìn thế nào, sắc mặt nàng vẫn thản nhiên, nở nụ cười nhạt, tự tại vô cùng.
Phùng Uyển rũ mắt, nàng thờ ơ trả lời: “Chắc là y hồ đồ, nhớ lầm rồi.” Nói tới đây, Phùng Uyển ngẩng đầu, nàng dịu dàng nói: “Phùng Mỹ nhân nếu không tin ta, chi bằng gọi Văn đại phu đến đây, để thiếp thân hỏi ngay tại chỗ!”
Nàng thật to gan!
Vậy mà nàng dám nói thẳng là muốn đối chất với Văn đại phu!
Không chỉ Phùng Vân, ngay cả Triệu Tuấn cũng quay ngoắt đầu lại, không dám tin nhìn Phùng Uyển. Y thật không biết, tự tin của nàng từ đâu mà có. Rõ ràng, Văn đại phu này chỉ chẩn mạch ỗi Vũ Nương. Rõ ràng, Uyển Nương cũng nói, nàng chưa từng mang thai, sảy thai cũng chỉ là chuyện để vu cáo Đại công chúa thôi mà!
Phùng Vân há hốc mồm, ả nhìn sang vẻ mặt ngạc nhiên của Triệu Tuấn, trong lòng càng hiểu rõ hơn mấy phần.
Ả cười khẩy nói ngay lập tức: “Đại tỷ tỷ thật to gan!”
Âm thanh sắc bén, tỏ rõ vẻ chê cười.
Phùng Uyển rũ mắt, vẫn dịu dàng nhã nhặn ngồi đó, giống như không hề nghe thấy sự giễu cợt của Phùng Vân.
Phùng Vân thấy nàng như thế thì tức giận vô cùng. Nụ cười ả trầm xuống, liền quát lên: “Tốt, đại tỷ tỷ cũng không sợ, ta sợ gì chứ? Vậy cho gọi Văn đại phu đi.”
Nói tới đây, ả đứng lên, giọng nói tỏ vẻ muốn kêu người.
Đúng lúc này, Triệu Tuấn đột nhiên đứng lên, y vội vàng kêu lại: “Tứ cô tử không được!” Sau khi vội vàng kêu lên, vẻ mặt y đau khổ cầu xin: “Đây là chuyện nhà, sao có thể xem là thật? Tứ cô tử bớt giận.”
Gần như là ngay lúc y vừa mở miệng ngăn trở, Phùng Vân cũng được, bản thân y cũng thế, đều đột nhiên hiểu ra: tự tin của Phùng Uyển chính là ở đây!
Nàng biết, y không dám để Phùng Vân gọi Văn đại phu đến đối chất! Y không dám lại vạch lại câu chuyện đã qua này nữa. Dù sao, làm vậy vừa không được lòng Đại công chúa, lại còn có thể tự đẩy mình vào đường cùng.
Đột nhiên, Triệu Tuấn hiểu, thì ra Uyển Nương luôn nghĩ thế!
Khi Triệu Tuấn quay đầu trừng mắt nhìn Phùng Uyển, tiếng cười thanh thúy của Phùng Vân truyền đến, ả nói: “Tốt, tốt! Hay có một Phùng thị A Uyển, thì ra, ngươi đã sớm tính đến chuyện phu chủ của ngươi tiết lộ chuyện này cho ta, ngươi cũng đã sớm tính đến, chúng ta sợ ném chuột vỡ đồ!”
Trong tiếng vỗ tay bôm bốp, Phùng Vân không nhịn được đánh giá Phùng Uyển, nét mặt nàng không hề tỏ chút sợ hãi nào.
Cho đến nay, ả biết vị đại tỷ này của mình dáng vẻ xuất chúng, cũng biết tính tình nàng ôn hòa hiền hậu. Nhưng ả không ngờ, những thứ kia cũng không phải ưu điểm của vị đại tỷ này của ả, mà ưu điểm lớn nhất của nàng, chính tính toán tinh thông!
Nàng là một người vô cùng biết tính toán!
Lúc này, Phùng Vân quả thật không nghĩ, bởi vì tràng pháo tay lanh lảnh này của ả mà ả lại cảm giác được lưng ả hơi ớn lạnh.
Triệu Tuấn nhìn chằm chằm Phùng Uyển.
Cũng đến giờ y mới hiểu được, tại sao Phùng Uyển lại bình thản ung dung như thế.
Nàng đã dự tính từ lúc nào? Nhìn vẻ mặt phức tạp của hai người, ánh mắt Phùng Uyển vẫn bình tĩnh, nhã nhặn lịch sự, yên lặng ngồi đó.
Ngay từ lúc Vũ Nương nói rằng Phùng Vân hoài nghi chuyện nàng sảy thai ngay trước mặt nàng và Triệu Tuấn, thì nàng đã chú ý đến nét mặt của Triệu Tuấn không hề có vẻ khiếp sợ.
Khi đó nàng liền biết, không có lời của y, Phùng Vân cũng được, Vũ Nương cũng được, không ai dám nhắc đến chuyện này.
Y chỉ là bị nàng uy hiếp mà không cam lòng, muốn tìm cơ hội trả đũa, thậm chí, muốn thông qua miệng của Phùng Vân, muốn nàng thỏa hiệp mấy phần, thối lui mấy bước mà thôi.
Yên lặng một lúc, giọng nói êm ái của Phùng Uyển liền truyền đến “Nếu A Vân không có chuyện gì nữa, ta muốn ra về.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà tự nhiên cứ như không hề coi Phùng Vân ra gì.
Tay Phùng Vân đang đặt trên tháp liền nắm chặt, ả cười lạnh: “Đại tỷ tỷ thật không biết sợ là gì. Xem ra tỷ quả thật đã nghĩ, ta sẽ bao che cho tỷ giống như đại tỷ phu à!”
Ả cao giọng, quát lên: “Tại sao ta phải che chở tỷ chứ?”
Lúc này Phùng Vân giận vô cùng, sắc mặt cũng tím lại.
Triệu Tuấn kinh hãi, y vội vàng đứng lên, muốn nói gì đó, vừa tức tối trừng mắt nhìn Phùng Vân, ánh mắt cảnh cáo nhưng lại không dám mở miệng.
Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn ả.
Ngoài cửa sổ, một tia nắng cuốn lấy mấy hạt bụi trong không khí, chiếu vào trên mặt Phùng Uyển, khiến cho đôi mắt nàng lộ ra vẻ lạnh lùng dưới mấy hạt bụi ấy.
Phùng Uyển lẳng lặng nhìn Phùng Vân, thản nhiên nói: “Nếu không phải ngày đó A Vân ngươi giựt dây Đại công chúa tát ta, đúng lúc bị Tướng quốc nhìn thấy, ta và Đại công chúa cũng sẽ không gây thù chuốc oán với nhau.”
Nàng nói những lời này cũng không cần Triệu Tuấn cảm kích, y thầm giật mình, nàng lẳng lặng nói: “Cho nên, ta cũng chưa bao giờ trông cậy việc A Vân ngươi có thể che chở ta. Lúc này, nếu A Vân nghĩ muốn làm lớn chuyện, thì cứ tự nhiên.”
Khóe miệng nàng khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói thương hại: “Chỉ là A Vân à, ngươi biết chuyện này hơi trễ rồi. Lúc này ngươi muốn làm lớn chuyện, ai tin lời ngươi chứ? Thân thể ta và Vũ Nương đều đã bình phục, lúc này Văn đại phu cũng chẳng cách nào bắt mạch để biết được nữa. Y không thể phán đoán, phu chủ của ta, còn có thiếp thất Vũ Nương trong phủ ta, càng không đứng về phía ngươi, đúng là tự đào hố chôn mình.”
Phùng Uyển dùng giọng nói nhẹ nhàng, nhàn nhã nói ra đạo lý này.
Trong nháy mắt, sắc mặt Phùng Vân tái xanh.
Ả rõ ràng nhìn thấy trong mắt Phùng Uyển tràn đầy coi thường và giễu cợt.
Ả biết rất rõ, Phùng Uyển nói đúng. Lúc này dù mình có nói thế nào, đều đã vô dụng, vì không hề có vật chứng gì cả.
Quan trọng hơn, mình và Phùng Uyển là chị em, nhưng lại có thể làm chuyện “vu hãm” vô cớ như thế, chỉ sợ người có ý đồ bàn tán chuyện này, dù mình có miệng cũng không thể nói gì được.
Phùng Vân nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt lại càng tái, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ tự đắc, dáng vẻ yên lặng của Phùng Uyển thì lại càng tức phát điên.
Ả nghiến răng nghe ken két, lại chỉ có thể nói: “Tốt, tốt! Thật thủ đoạn! Tính thật giỏi!”
Nói một lúc, ả cũng chẳng còn từ gì để nói.
Phùng Uyển quay đầu, nàng bình tĩnh nhìn Triệu Tuấn, nhẹ nhàng khẽ chào, dịu dàng nói: “Phu chủ, ở đây thật chán, thiếp thân cáo lui.”
Quay đầu, nàng nói với Phùng Vân: “Phùng Mỹ nhân, cáo lui.”
Sau khi thốt ra hai câu này, Phùng Uyển xoay người bước đi, váy dài bay bay, đi ra khỏi phòng.
Dưới ánh mặt trời, bóng lưng nàng thẳng tắp, ưu nhã.
Phùng Vân há hốc mồm, muốn lớn tiếng trách móc, lại không biết nói gì.
Ả trơ mắt nhìn Phùng Uyển ra ngoài.
Triệu Tuấn cùng thế, y kinh ngạc nhìn Phùng Uyển càng đi càng xa.
Mãi một lúc sau, y mới uể oải ngồi xuống tháp.
Nghe tiếng y ngồi xuống, Phùng Vân quay đầu, nhìn Triệu Tuấn đang bị vây trong thất thần, ả đã hiểu.
Lúc này đây, tất nhiên Triệu Tuấn vô cùng không cam lòng…. Chỉ là lần này, y không cam lòng không phải vì không thể khống chế Phùng Uyển mà bởi vì, thê tử của y có thể mưu tính như thế, tài trí như thế, mà y lại không thể dùng.
Khi Phùng Vân âm thầm cười lạnh, quả nhiên, Triệu Tuấn nhỏ giọng lẩm nhẩm, “Nếu Uyển Nương chưa từng thay lòng đổi dạ, mọi chuyện của ta sẽ đều thuận lợi giống như lúc ở Nguyên Thành.”
Giọng nói của y hơi mờ mịt.
Phùng Vân nghe thế, cười khẩy một tiếng, muốn mở miệng, nhưng lại ngậm miệng lại.
Phùng Uyển đi đến quảng trường, sau khi bảo ngự phu đưa ra khỏi cửa cung, ngự phu tiếp tục quay lại chờ Triệu Tuấn, mà Phùng Uyển thì đã chuẩn bị tốt, yên lặng đi trong Đô Thành.
Cho đến nay, nàng ra vào đều là ngồi xe, những khi không hề mang theo bất cứ ai đi cùng như lúc này quả thật không nhiều.
Trên đường vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Vệ Tử Dương trở về khiến người Đô Thành đều yên lòng. Con người chính là như thế, chỉ cần được yên lòng thì làm chuyện gì cũng có sức, hơn hai ngày nay triều đình đều phái người đến các tiệm lương thực kêu gọi đóng góp lương thảo, sẽ trả lại trong vòng ba tháng.
Dưới tình trạng này, dù lương thảo vẫn thực khan hiếm, người Đô Thành cũng không còn hoang mang nữa.
Nàng sờ sờ trong tay áo, ở đây còn có mười tấm vàng lá và vài thỏi vàng.
Có lẽ, nàng có thể gặp Vệ Tử Dương một lát.
Vừa nghĩ đến Vệ Tử Dương thì mặt Phùng Uyển đỏ bừng lên. Nàng không khỏi sờ sờ khóe môi. Nàng vừa sờ, nơi đó liền hơi có cảm giác đau.
Còn kéo dài tiếp nữa thì nàng không thể nào không để tâm đến việc cỏn con đó nữa.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Phùng Uyển đã đi hết gần một canh giờ, cũng đã trở lại Triệu phủ.
Khi nàng bước vào phủ, trong phủ náo nhiệt vô cùng, một tiếng cười hào sảng truyền đến, “Tuấn Nhi, cháu tới Đô Thành lâu như thế, sao ta lại không biết? Cháu nói cháu đang là thuộc hạ của Ngũ điện hạ? Ừm, không tệ không tệ, ngài sắp kế thừa vị trí thái tử rồi. Ha ha, lúc đó ông cháu ta một văn một võ, nhất định có thể phò trợ thái tử thống nhất Trung Nguyên!”
Tiếng cười hào sảng vô cùng, trung khí mười phần, vừa nghe liền biết là giọng nói của võ tướng.
Giọng nói vui mừng của Triệu Tuấn truyền đến, “A thúc thật là, a thúc từ biên quan về kinh thành, Tuấn Nhi rốt cuộc có thể ở gần người rồi.”
Giọng nói này quá quen thuộc. Trong mộng, khi nàng bị hãm hại, người trung niên này từng tiếc hận, cảm thán muốn tha cho nàng một mạng, giao cho Triệu Tuấn xử lý.
Đúng vậy, kiếp trước y cũng xuất hiện vào lúc này!
Vị tướng già này là bà con xa của Triệu Tuấn, hằng năm đóng quân ở biên quan, chính là lúc này đã trở lại Đô Thành, chính thức xuất hiện trong cuộc sống của nàng và Triệu Tuấn.
Trong giọng nói của nàng, không hề có chút sợ hãi hay bất an nào, đám người Vũ Nương vốn đang lắng tai nghe, cũng không khỏi nghi ngờ chau mày.
Phùng Uyển cũng không chuẩn bị gì lâu, chỉ một lát sau, nàng đã khoác lên người một bộ ngoại bào màu lam nhạt, duyên dáng thướt tha đứng trong sân.
Nhìn động tác lưu loát, thần thái tự nhiên của nàng, Triệu Tuấn cũng nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm.
Đón lấy ánh mắt nghi ngờ của Triệu Tuấn, Phùng Uyển mỉm cười nói: “Phu chủ, chúng ta đi thôi.”
Một hồi lâu, Triệu Tuấn mới đáp: “Vậy đi thôi.”
Hai vợ chồng một trước một sau lên xe ngựa, cho đến khi chiếc xe ngựa kia và chiếc xe ngựa cung tỳ ra khỏi cử phủ, Vũ Nương vẫn cứ đưa mắt trông theo. Một lúc sau, nàng ta thu lại ánh mắt, thầm nói: “Quái lạ thật, nàng ta không sợ sao?”
Trong xe ngựa, Phùng Uyển mặt mày bình tĩnh, yên tĩnh tao nhã ngồi trên tháp. Triệu Tuấn ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua nàng một cái.
Trong thấm thoát, xe ngựa đã tiến vào cửa cung, sau đó dừng lại.
“Xuống đi.” Triệu Tuấn nhảy xuống xe ngựa trước, cũng không quay đầu lại, cứ thế bước đi.
Phùng Uyển vội vàng đuổi theo.
Không cần bọn cung tỳ dẫn đường đi đến viện của Phùng Vân, họ đều đã quá quen thuộc…. Dưới sự trị vì của người Hồ, phép tắc rất hỗn loạn, Phùng Mỹ nhân triệu người thân của mình vào cung, cũng chỉ xin chỉ thị của phía trên. Cùng nhau đi vào cung mà cũng chẳng hề có ai nhìn họ bằng đôi mắt dị nghị.
Chỉ một lát sau thì hai người đã đến viện của Phùng Vân.
Dưới ánh nhìn của hai vị mỹ nhân khác, họ được cung tỳ dẫn vào một gian phòng lớn.
Gian phòng này xà cao tường rộng, hơi âm u, người ngồi trên tháp chủ trong không gian âm u này có loại khí thế uy nghiêm bức người.
Người đang ngồi trên tháp chủ là mỹ nhân tóc búi buông lơi, trang phục hoa lệ chói mắt, đương nhiên chính là Phùng Vân.
Ả không nhìn về phía Triệu Tuấn đi đằng trước, mà nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển đang theo sau y, dáng vẻ nhàn nhã như đi dạo.
Nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng Phùng Vân nhếch lên, sau khi lộ ra nụ cười nhạt, ả nói ôn hòa: “Ngồi đi.” Trần nhà quá cao rộng, khiến mỗi chữ ả nói ra, đều vang vọng mấy lần trong không trung. Không biết vì sao, điều này lại khiến khí thế của Phùng Vân càng thêm bức người.
Triệu Tuấn khách sáo đáp một tiếng, ngồi xuống trên tháp. Không đợi Phùng Vân lại mở miệng, Phùng Uyển đã lẳng lặng ngồi xuống sau người y.
Cung tỳ đi đến, dâng lên trà rượu cho hai người.
Lư hương được đốt lên, khiến bốn phía đều ấm áp thơm ngát.
Lúc này đã vào thu, ngày khá mát mẻ, Phùng Uyển nhận lấy chén rượu ấm, ủ trong lòng bàn tay. Phùng Vân cũng chỉ nhằm chằm chằm Phùng Uyển, ả chậm rãi nhếch môi nở nụ cười nhạt, miệng lại nói với Triệu Tuấn: “Người Đô Thành giờ đây đều vô cùng khó khăn, bản thân đại tỷ phu sắc mặt cũng thật không tốt, nhưng lúc này nhìn thấy phong thái đại tỷ tỷ càng lúc càng hơn người, không biết là vì sao?”
Triệu Tuấn nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, lời này của Phùng Vân, khiến y bất giác nghĩ đến Vệ Tử Dương. Nghĩ đến những lời Vũ Nương vừa nói, rằng tối qua trong phòng Uyển Nương có tiếng đàn ông. Y không kiềm được cảm thấy, những lời này của tứ cô tử, ý là nói Uyển Nương được đàn ông làm dịu, khí sắc tươi đẹp.
Chỉ một lát sau, y liền nặn ra một nụ cười, trả lời: “Mặc dù nhiều kẻ nghèo khổ, nhưng trong phủ chúng ta, cũng nhờ có sự giúp đỡ của tứ cô tử, mới không lo cơm áo.” Y vái chào với Phùng Vân, cảm kích nói: “Vốn đã muốn cảm tạ tứ cô tử rồi.”
“Không vội.” Phùng Vân cười cười, mắt cũng chưa từng rời khỏi Phùng Uyển, chậm rãi nở nụ cười rạng rỡ: “Lần trước đại tỷ tỷ gặp ta, miệng lưỡi còn sắc bén lắm mà, lúc này sao yên lặng như vậy?”
Ả lấy tay áo che miệng, cười trộm nói: “Chẳng lẽ, bởi vì chuyện sảy thai khiến đại tỷ tỷ đến giờ vẫn còn buồn?”
Ả nhắc đến chuyện sảy thai.
Trong nháy mắt, Triệu Tuấn cúi đầu, mà ánh mắt Phùng Vân nhìn Phùng Uyển, lại sáng quắc như dao!
Phùng Uyển rũ mắt, dịu dàng khẽ thở dài nói: “Đúng vậy, chờ hai năm mới có một đứa con, kết quả lại không có.”
Đúng là Phùng Vân chờ những lời này của nàng.
Lông mày ả lập tức nhướng lên, mang theo ý cười nói: “Ồ, sao ta lại nghe Văn đại phu nói, y ở trong Triệu phủ cũng chỉ chẩn mạch ột vị phu nhân mà thôi? Không may, Vũ Nương trong phủ tỷ nói với ta, Văn đại phu đã bắt mạch cho nàng ta.”
Ả tỏ vẻ không rõ: “Chẳng lẽ Văn đại phu nói nhầm, y vốn chẩn mạch cho tận hai phụ nhân sảy thai ở Triệu phủ, chứ không phải chẩn mạch ỗi Vũ Nương?”
Âm thanh vang dội trong phòng, lúc ả nói chuyện không hề có ý che giấu. Trong một lúc, từng lời từng lời của Phùng Vân đều vang vọng trong không trung, khiến người ta bất an vô cùng —— Tuy trong phòng không có cung tỳ, nhưng tiếng vang như vậy, khó đoán người bên ngoài có nghe được hay không.
Vốn người đang cực kì bất an phải là Phùng Uyển, nhưng bất kể Phùng Vân nhìn thế nào, sắc mặt nàng vẫn thản nhiên, nở nụ cười nhạt, tự tại vô cùng.
Phùng Uyển rũ mắt, nàng thờ ơ trả lời: “Chắc là y hồ đồ, nhớ lầm rồi.” Nói tới đây, Phùng Uyển ngẩng đầu, nàng dịu dàng nói: “Phùng Mỹ nhân nếu không tin ta, chi bằng gọi Văn đại phu đến đây, để thiếp thân hỏi ngay tại chỗ!”
Nàng thật to gan!
Vậy mà nàng dám nói thẳng là muốn đối chất với Văn đại phu!
Không chỉ Phùng Vân, ngay cả Triệu Tuấn cũng quay ngoắt đầu lại, không dám tin nhìn Phùng Uyển. Y thật không biết, tự tin của nàng từ đâu mà có. Rõ ràng, Văn đại phu này chỉ chẩn mạch ỗi Vũ Nương. Rõ ràng, Uyển Nương cũng nói, nàng chưa từng mang thai, sảy thai cũng chỉ là chuyện để vu cáo Đại công chúa thôi mà!
Phùng Vân há hốc mồm, ả nhìn sang vẻ mặt ngạc nhiên của Triệu Tuấn, trong lòng càng hiểu rõ hơn mấy phần.
Ả cười khẩy nói ngay lập tức: “Đại tỷ tỷ thật to gan!”
Âm thanh sắc bén, tỏ rõ vẻ chê cười.
Phùng Uyển rũ mắt, vẫn dịu dàng nhã nhặn ngồi đó, giống như không hề nghe thấy sự giễu cợt của Phùng Vân.
Phùng Vân thấy nàng như thế thì tức giận vô cùng. Nụ cười ả trầm xuống, liền quát lên: “Tốt, đại tỷ tỷ cũng không sợ, ta sợ gì chứ? Vậy cho gọi Văn đại phu đi.”
Nói tới đây, ả đứng lên, giọng nói tỏ vẻ muốn kêu người.
Đúng lúc này, Triệu Tuấn đột nhiên đứng lên, y vội vàng kêu lại: “Tứ cô tử không được!” Sau khi vội vàng kêu lên, vẻ mặt y đau khổ cầu xin: “Đây là chuyện nhà, sao có thể xem là thật? Tứ cô tử bớt giận.”
Gần như là ngay lúc y vừa mở miệng ngăn trở, Phùng Vân cũng được, bản thân y cũng thế, đều đột nhiên hiểu ra: tự tin của Phùng Uyển chính là ở đây!
Nàng biết, y không dám để Phùng Vân gọi Văn đại phu đến đối chất! Y không dám lại vạch lại câu chuyện đã qua này nữa. Dù sao, làm vậy vừa không được lòng Đại công chúa, lại còn có thể tự đẩy mình vào đường cùng.
Đột nhiên, Triệu Tuấn hiểu, thì ra Uyển Nương luôn nghĩ thế!
Khi Triệu Tuấn quay đầu trừng mắt nhìn Phùng Uyển, tiếng cười thanh thúy của Phùng Vân truyền đến, ả nói: “Tốt, tốt! Hay có một Phùng thị A Uyển, thì ra, ngươi đã sớm tính đến chuyện phu chủ của ngươi tiết lộ chuyện này cho ta, ngươi cũng đã sớm tính đến, chúng ta sợ ném chuột vỡ đồ!”
Trong tiếng vỗ tay bôm bốp, Phùng Vân không nhịn được đánh giá Phùng Uyển, nét mặt nàng không hề tỏ chút sợ hãi nào.
Cho đến nay, ả biết vị đại tỷ này của mình dáng vẻ xuất chúng, cũng biết tính tình nàng ôn hòa hiền hậu. Nhưng ả không ngờ, những thứ kia cũng không phải ưu điểm của vị đại tỷ này của ả, mà ưu điểm lớn nhất của nàng, chính tính toán tinh thông!
Nàng là một người vô cùng biết tính toán!
Lúc này, Phùng Vân quả thật không nghĩ, bởi vì tràng pháo tay lanh lảnh này của ả mà ả lại cảm giác được lưng ả hơi ớn lạnh.
Triệu Tuấn nhìn chằm chằm Phùng Uyển.
Cũng đến giờ y mới hiểu được, tại sao Phùng Uyển lại bình thản ung dung như thế.
Nàng đã dự tính từ lúc nào? Nhìn vẻ mặt phức tạp của hai người, ánh mắt Phùng Uyển vẫn bình tĩnh, nhã nhặn lịch sự, yên lặng ngồi đó.
Ngay từ lúc Vũ Nương nói rằng Phùng Vân hoài nghi chuyện nàng sảy thai ngay trước mặt nàng và Triệu Tuấn, thì nàng đã chú ý đến nét mặt của Triệu Tuấn không hề có vẻ khiếp sợ.
Khi đó nàng liền biết, không có lời của y, Phùng Vân cũng được, Vũ Nương cũng được, không ai dám nhắc đến chuyện này.
Y chỉ là bị nàng uy hiếp mà không cam lòng, muốn tìm cơ hội trả đũa, thậm chí, muốn thông qua miệng của Phùng Vân, muốn nàng thỏa hiệp mấy phần, thối lui mấy bước mà thôi.
Yên lặng một lúc, giọng nói êm ái của Phùng Uyển liền truyền đến “Nếu A Vân không có chuyện gì nữa, ta muốn ra về.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà tự nhiên cứ như không hề coi Phùng Vân ra gì.
Tay Phùng Vân đang đặt trên tháp liền nắm chặt, ả cười lạnh: “Đại tỷ tỷ thật không biết sợ là gì. Xem ra tỷ quả thật đã nghĩ, ta sẽ bao che cho tỷ giống như đại tỷ phu à!”
Ả cao giọng, quát lên: “Tại sao ta phải che chở tỷ chứ?”
Lúc này Phùng Vân giận vô cùng, sắc mặt cũng tím lại.
Triệu Tuấn kinh hãi, y vội vàng đứng lên, muốn nói gì đó, vừa tức tối trừng mắt nhìn Phùng Vân, ánh mắt cảnh cáo nhưng lại không dám mở miệng.
Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn ả.
Ngoài cửa sổ, một tia nắng cuốn lấy mấy hạt bụi trong không khí, chiếu vào trên mặt Phùng Uyển, khiến cho đôi mắt nàng lộ ra vẻ lạnh lùng dưới mấy hạt bụi ấy.
Phùng Uyển lẳng lặng nhìn Phùng Vân, thản nhiên nói: “Nếu không phải ngày đó A Vân ngươi giựt dây Đại công chúa tát ta, đúng lúc bị Tướng quốc nhìn thấy, ta và Đại công chúa cũng sẽ không gây thù chuốc oán với nhau.”
Nàng nói những lời này cũng không cần Triệu Tuấn cảm kích, y thầm giật mình, nàng lẳng lặng nói: “Cho nên, ta cũng chưa bao giờ trông cậy việc A Vân ngươi có thể che chở ta. Lúc này, nếu A Vân nghĩ muốn làm lớn chuyện, thì cứ tự nhiên.”
Khóe miệng nàng khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói thương hại: “Chỉ là A Vân à, ngươi biết chuyện này hơi trễ rồi. Lúc này ngươi muốn làm lớn chuyện, ai tin lời ngươi chứ? Thân thể ta và Vũ Nương đều đã bình phục, lúc này Văn đại phu cũng chẳng cách nào bắt mạch để biết được nữa. Y không thể phán đoán, phu chủ của ta, còn có thiếp thất Vũ Nương trong phủ ta, càng không đứng về phía ngươi, đúng là tự đào hố chôn mình.”
Phùng Uyển dùng giọng nói nhẹ nhàng, nhàn nhã nói ra đạo lý này.
Trong nháy mắt, sắc mặt Phùng Vân tái xanh.
Ả rõ ràng nhìn thấy trong mắt Phùng Uyển tràn đầy coi thường và giễu cợt.
Ả biết rất rõ, Phùng Uyển nói đúng. Lúc này dù mình có nói thế nào, đều đã vô dụng, vì không hề có vật chứng gì cả.
Quan trọng hơn, mình và Phùng Uyển là chị em, nhưng lại có thể làm chuyện “vu hãm” vô cớ như thế, chỉ sợ người có ý đồ bàn tán chuyện này, dù mình có miệng cũng không thể nói gì được.
Phùng Vân nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt lại càng tái, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ tự đắc, dáng vẻ yên lặng của Phùng Uyển thì lại càng tức phát điên.
Ả nghiến răng nghe ken két, lại chỉ có thể nói: “Tốt, tốt! Thật thủ đoạn! Tính thật giỏi!”
Nói một lúc, ả cũng chẳng còn từ gì để nói.
Phùng Uyển quay đầu, nàng bình tĩnh nhìn Triệu Tuấn, nhẹ nhàng khẽ chào, dịu dàng nói: “Phu chủ, ở đây thật chán, thiếp thân cáo lui.”
Quay đầu, nàng nói với Phùng Vân: “Phùng Mỹ nhân, cáo lui.”
Sau khi thốt ra hai câu này, Phùng Uyển xoay người bước đi, váy dài bay bay, đi ra khỏi phòng.
Dưới ánh mặt trời, bóng lưng nàng thẳng tắp, ưu nhã.
Phùng Vân há hốc mồm, muốn lớn tiếng trách móc, lại không biết nói gì.
Ả trơ mắt nhìn Phùng Uyển ra ngoài.
Triệu Tuấn cùng thế, y kinh ngạc nhìn Phùng Uyển càng đi càng xa.
Mãi một lúc sau, y mới uể oải ngồi xuống tháp.
Nghe tiếng y ngồi xuống, Phùng Vân quay đầu, nhìn Triệu Tuấn đang bị vây trong thất thần, ả đã hiểu.
Lúc này đây, tất nhiên Triệu Tuấn vô cùng không cam lòng…. Chỉ là lần này, y không cam lòng không phải vì không thể khống chế Phùng Uyển mà bởi vì, thê tử của y có thể mưu tính như thế, tài trí như thế, mà y lại không thể dùng.
Khi Phùng Vân âm thầm cười lạnh, quả nhiên, Triệu Tuấn nhỏ giọng lẩm nhẩm, “Nếu Uyển Nương chưa từng thay lòng đổi dạ, mọi chuyện của ta sẽ đều thuận lợi giống như lúc ở Nguyên Thành.”
Giọng nói của y hơi mờ mịt.
Phùng Vân nghe thế, cười khẩy một tiếng, muốn mở miệng, nhưng lại ngậm miệng lại.
Phùng Uyển đi đến quảng trường, sau khi bảo ngự phu đưa ra khỏi cửa cung, ngự phu tiếp tục quay lại chờ Triệu Tuấn, mà Phùng Uyển thì đã chuẩn bị tốt, yên lặng đi trong Đô Thành.
Cho đến nay, nàng ra vào đều là ngồi xe, những khi không hề mang theo bất cứ ai đi cùng như lúc này quả thật không nhiều.
Trên đường vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Vệ Tử Dương trở về khiến người Đô Thành đều yên lòng. Con người chính là như thế, chỉ cần được yên lòng thì làm chuyện gì cũng có sức, hơn hai ngày nay triều đình đều phái người đến các tiệm lương thực kêu gọi đóng góp lương thảo, sẽ trả lại trong vòng ba tháng.
Dưới tình trạng này, dù lương thảo vẫn thực khan hiếm, người Đô Thành cũng không còn hoang mang nữa.
Nàng sờ sờ trong tay áo, ở đây còn có mười tấm vàng lá và vài thỏi vàng.
Có lẽ, nàng có thể gặp Vệ Tử Dương một lát.
Vừa nghĩ đến Vệ Tử Dương thì mặt Phùng Uyển đỏ bừng lên. Nàng không khỏi sờ sờ khóe môi. Nàng vừa sờ, nơi đó liền hơi có cảm giác đau.
Còn kéo dài tiếp nữa thì nàng không thể nào không để tâm đến việc cỏn con đó nữa.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Phùng Uyển đã đi hết gần một canh giờ, cũng đã trở lại Triệu phủ.
Khi nàng bước vào phủ, trong phủ náo nhiệt vô cùng, một tiếng cười hào sảng truyền đến, “Tuấn Nhi, cháu tới Đô Thành lâu như thế, sao ta lại không biết? Cháu nói cháu đang là thuộc hạ của Ngũ điện hạ? Ừm, không tệ không tệ, ngài sắp kế thừa vị trí thái tử rồi. Ha ha, lúc đó ông cháu ta một văn một võ, nhất định có thể phò trợ thái tử thống nhất Trung Nguyên!”
Tiếng cười hào sảng vô cùng, trung khí mười phần, vừa nghe liền biết là giọng nói của võ tướng.
Giọng nói vui mừng của Triệu Tuấn truyền đến, “A thúc thật là, a thúc từ biên quan về kinh thành, Tuấn Nhi rốt cuộc có thể ở gần người rồi.”
Giọng nói này quá quen thuộc. Trong mộng, khi nàng bị hãm hại, người trung niên này từng tiếc hận, cảm thán muốn tha cho nàng một mạng, giao cho Triệu Tuấn xử lý.
Đúng vậy, kiếp trước y cũng xuất hiện vào lúc này!
Vị tướng già này là bà con xa của Triệu Tuấn, hằng năm đóng quân ở biên quan, chính là lúc này đã trở lại Đô Thành, chính thức xuất hiện trong cuộc sống của nàng và Triệu Tuấn.
Danh sách chương