Hơn nửa canh giờ sau, Tả nhi nói từ bên ngoài truyền đến mang theo giọng mũi: “Phu nhân, đại phu đến.”

…. Chỉ nghe trong phòng một loạt tiếng động lục cục lạc cạc, sau đó, Phất nhi sợ hãi kêu lên: “Phu nhân, phu nhân?” Mãi một hồi, tiếng Phùng Uyển mang theo ngái ngủ mới vang lên, “Chuyện gì?”

“Tả nhi nói, đại phu đến.” Dừng một chút, Phất nhi khẽ giọng hỏi han: “Phu nhân, người có muốn rời giường hay không?” Huyết mạch duy nhất của Triệu Phủ có thể không giữ được, nàng làm chủ mẫu hẳn phải nên ân cần một chút, biểu hiện xem trọng chuyện này. Làm như vậy, có lẽ có thể khiến người đời nói nàng một câu hiền đức.

Đáng tiếc, Phùng Uyển đã sớm không cần cái loại danh hiệu hiền đức này rồi. Nàng khẽ ngáp một cái, nói khàn khàn: “Không cần.”

Tiếng hơi thay đổi, Phùng Uyển hỏi: “Đại phu nói như thế nào?”

Tả nhi khóc không thành tiếng: “Đại phu nói, đứa bé không giữ được. Ông kê vài vị thuốc nói là để điều dưỡng thân thể.”

Đứa bé không giữ được ư? Lời này của Tả nhi vừa thốt ra thì Phất nhi nhìn ngay về phía Phùng Uyển. Mà Phùng Uyển chẳng hề nhúc nhích chân mày, giống như không hề kinh ngạc. Nàng nói ôn hòa: “Ừ, bảo quản sự đưa tiễn đại phu. Sáng mai bảo người khác đi hốt thuốc theo đơn.”

“Vâng.”

Tối đó, Phùng Uyển không mộng mị.

Ngày hôm sau tỉnh lại, đợi Phùng Uyển rửa mặt thỏa đáng, lúc này mới phát hiện đám tỳ thiếp đã sớm thức dậy. Các nàng bàn luận xôn xao trong sân, thấy Phùng Uyển đi ra, mọi người ngưng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía nàng.

Phùng Uyển cũng không để ý đến, nàng đi thẳng ngồi vào xe ngựa, lại ra khỏi phủ.

Xế chiều khi trở về, Phùng Uyển triệu tập quản sự và tỳ thiếp. Trong cảnh yên lặng như tờ, nàng hỏi quản sự: “Những thức ăn kia có điều tra chưa?”

Quản sự tiến lên, nói cung kính: “Điều tra rồi ạ, trong thức ăn không có độc.”

Phùng Uyển gật đầu, nàng quay sang Tả nhi sắc mặt tái nhợt nước mắt đầm đìa, hỏi: “Tả nhi, ngươi có thể nghĩ ra gì không?”

Tả nhi lắc đầu, nàng ta run giọng nói: “Nô tỳ, nô tỳ không có.”

Trong tiếng nói của nàng ta mang theo tuyệt vọng, ngoại trừ nói mình không có ra, cũng không biết Phùng Uyển muốn nàng nghĩ ra gì, cũng không biết mình phải nghĩ ra gì.

Phùng Uyển nhíu mày, nàng chuyển về phía Phất nhi, nói ôn hòa: “Phất nhi, tối hôm qua ngươi có chú ý đến gì không?”

Đương lúc ánh mắt mọi người tập trung, Phất nhi cũng lắc đầu, ả nói sợ hãi: “Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết.”

“Cũng không biết sao?” Phùng Uyển thở dài một tiếng, đứng lên, nói: “Vũ nương tuy ăn cháo trước khi ngủ, nhưng nàng đau bụng cũng là sau khi ngủ. Hiện tại trong thức ăn không có độc, Phất nhi Tả nhi cũng không phát hiện dị thường. Ta đây là chủ mẫu cũng không biết phải làm thế nào nữa.”

Tiếng nói của nàng vừa thốt ra, trong ánh mắt hai người Mi nương đứng trong góc nhỏ hiện lên vẻ vui mừng. Đúng lúc này, Phùng Uyển liếc đến một cái, tuy ánh mắt trong veo, nhưng mang theo một loại thấu đáo. Mi nương kinh hãi, nàng ta chợt rùng mình một cái. Nhưng lúc ngẩng đầu lại, phu nhân vẫn trước sau như một, như là chẳng biết gì cả.

Tả nhi vẫn còn đang mở to mắt một bên, vội vàng khẩn trương nhìn Phùng Uyển.

Phùng Uyển nhìn lại Tả nhi.

Nàng nhìn Tả nhi, nói dịu dàng: “Tả nhi, ngươi là thị tỳ thân cận của chủ tử ngươi, xảy ra chuyện như vậy cũng không thể nói là ngươi sai, nhưng sơ suất bao giờ cũng có. Ngươi vẫn đi nhận lỗi với chủ tử ngươi đi, nếu như họ nói ngươi sai thì là ngươi sai.”

Nói đến đây, Phùng Uyển bất đắc dĩ nói: “Tất cả giải tán đi, đợi phu chủ về xem chàng nói thế nào.”

Cứ thế phu nhân đã xử xong rồi sao?

Đám tỳ thiếp nhìn lẫn nhau, đồng thời cúi đầu: Vũ nương mấy lần vô lễ với phu nhân, phu nhân không muốn tra rõ chuyện này cũng đúng thôi.

Làm sao Phùng Uyển không biết đám tỳ thiếp đó nghĩ cái gì? Nàng cười nhạt, phất ống tay áo, quay người về phòng.

Quả nhiên, nàng mới vừa trở về phòng, lại nghe được chuyện của Vũ nương từ miệng Tả nhi. Vũ nương nằm trên giường vừa khóc vừa mắng. Chốc chốc thì mắng Mi nương hại con mình, thành quỷ cũng không tha cho nàng ta. Chốc chốc thì mắng Phùng Uyển chủ mẫu không quản gia, ước gì nàng ta xui xẻo. Có điều tiếng khóc của nàng ta thiếu đi sự chua ngoa, lại nhiều thêm vài phần thê lương so với trước đây.

Ban đêm, Triệu Tuấn trở về.

Sau khi nghe Phùng Uyển nhận xét, y thở dài một tiếng, phất tay nói: “Mang Tả nhi đi bán đi.” Y không có tâm trạng, cũng không có tinh lực đi điều tra chuyện này. Lại nói, chuyện này nghe như đơn giản, thật ra nếu muốn tra rõ thì hơn phân nửa là tra không ra kết quả. Nhưng vẫn phải giao đãi, Tả nhi hầu hạ bất lực thì xử trí nàng ta, chấm dứt chuyện này đi.

Quản sự thoáng giật mình, rồi đáp: “Vâng.”

Không đến nửa canh giờ, quản sự lôi Tả nhi gào khóc nước mắt ròng ròng ra khỏi Triệu Phủ. Tả nhi tóc tai bù xù, nửa thân thể lê trên mặt đất, khàn giọng van xin: “Chủ tử, chủ tử, chủ tử cứu nô tỳ.”

Nàng ta van xin thảm thiết, nhưng Vũ nương nằm trên giường trong phòng bệnh lại nghẹn giọng. Nói cho cùng, nàng ta cũng không cách nào phán đoán mình không phải bị Tả nhi hại.

Cho đến khi bị lôi ra khỏi phủ một lúc lâu, tiếng khóc Tả nhi vẫn còn vang vọng trong viện. Lúc này Đô Thành, bên ngoài nguy binh, bên trong thiếu lương thực. Dù cho là gia đình đại quý cũng sẽ không mua nô tỳ trong lúc mấu chốt này. Nữ tử yếu đuối như Tả nhi bị đuổi ra khỏi Triệu Phủ, chờ nàng ta chỉ là một con đường chết mà thôi!

Phất nhi và một tỳ nữ khác tái mặt, cho đến khi quản sự đưa một tỳ nữ tên là Diễm nhi đến phòng Vũ nương, các ả còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Một hồi lâu, Phất nhi mới rón ra rón rén đến phía sau Phùng Uyển, ả vừa muốn rời đi, chỉ nghe tiếng nói Phùng Uyển yếu ớt vang lên: “Phất nhi?”

Phất nhi cả kinh, vội vàng đáp: “Vâng!”

Trong cảnh yên lặng như tờ, Phùng Uyển từ từ uống trà, tiếng nói dịu dàng êm ái vang lên, “Trước giờ Tả nhi qua lại thân thiết với ngươi, nàng đi, ngươi có oán không?”

Oán? Sao ả dám!

Sắc mặt Phất nhi trắng bệch, ả vội vàng nói: “Không dám, nô tỳ không dám.”

Thấy vẻ mặt Phùng Uyển bất động, ả lúng túng nói: “Lang chủ xử trí như thế nhất định có đạo lý của người.” Những lời này nói thật hay, hoàn toàn hùa theo nàng và Triệu Tuấn, mà lại không lộ ra vẻ bất ngờ.

“Vậy sao? Nói như vậy là ngươi cho rằng Tả nhi có lỗi sao?”

“Không, không phải, là, là…”

Nghe thấy tiếng nói Phất nhi càng ngày càng nhỏ đi, Phùng Uyển khẽ mỉm cười. Đây mới là Phất nhi, ả làm sao có thể vì tình bạn không thực tế kia mà dễ dàng kể tội chủ mẫu chứ? Nhìn vẻ mặt tối qua của ả, ả hận không thể phủi sạch quan hệ với Tả nhi, sâu trong đáy lòng ả, nói không chừng còn đang oán giận Tả nhi liên lụy nữa đó chứ.

Phùng Uyển quay người lại.

Đứng che ánh sáng, nàng lẳng lặng quan sát Phất nhi, nhìn ả chằm chằm. Tiếng nói Phùng Uyển nhỏ nhẹ vang lên trong phòng, “Phất nhi, đêm hôm đó ta từng nghe ngươi nói, ngươi và bọn Tả nhi khác nhau. Có thể nào nói cho ta biết các ngươi khác nhau ở đâu không?”

Trong thời kỳ này, Phất nhi nghe lời Phùng Uyển nói cũng trực giác được chữ chữ chói tai, câu câu khiến người hoảng sợ. Đôi môi ả tái mét run run, nói lúng túng: “Không có, không có khác.”

“Không sai, là không khác.” Phùng Uyển đứng lên, tao nhã quay người, đi đến trước màn cửa sổ bằng lụa mỏng, cổ ngọc thon thả, vòng eo nhỏ nhắn, có một loại cao quý khác biệt.

Cũng không quay đầu lại, Phùng Uyển nói thản nhiên: “Tả nhi là nô tỳ, ngươi cũng là nô tỳ, các ngươi không khác gì nhau.”

Nói đến đây, Phùng Uyển quay đầu lại, ngược sáng, một đôi mắt xinh đẹp vô cùng sâu thẳm thần bí nhìn Phất Nhi. Phùng Uyển nói thản nhiên: “Phất nhi, người phải tuân thủ bổn phận, ngươi có biết ý nghĩa của hai chữ bổn phận này không?”

Một câu nói thốt ra, Phất nhi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán. Trong lúc hàm răng ả run cầm cập, Phùng Uyển chậm rãi bước đi, để lại cho ả một bóng lưng cao không thể chạm.

Phùng Uyển vừa đi, Phất nhi mới phát hiện lưng đã đẫm mồ hôi.

Ả biết, Phùng Uyển đang nói cho ả biết mình cũng chỉ là một nô tỳ giống Tả nhi. Chuyện xảy ra hôm nay với Tả nhi, nói không chừng chính là tương lai của ả. Nàng cũng đang nói mình và Tả nhi đều giống nhau, bị đuổi đi chờ chết cũng chỉ bằng một câu nói của nàng.

Vừa suy nghĩ, sắc mặt Phất nhi lại thay đổi. Quả đấm buông bên chân vừa nới lỏng lại siết chặt. Cuối cùng chỉ có hai mắt rã rời yếu ớt nhìn trên tường.

Trong nháy mắt lại mười ngày trôi qua.

Trong mười ngày này, Triệu Phủ rất an tĩnh, ngoài phố cũng rất an tĩnh. Có điều là giá lương thảo vẫn ngày một tăng lên.

Dưới tình trạng tăng cao này, Triệu Phủ chỉ có thể một ngày hai bát cháo giống như trước đây.

Triệu Tuấn bởi vì chuyện từ chối ra chiến trận, hiển nhiên bị Ngũ điện hạ lạnh nhạt, có điều y chưa bao giờ là một kẻ muốn tịch mịch. Mấy ngày qua cũng qua lại thân thiết với Đại công chúa hơn một chút.

…………..

Lại nửa tháng trôi qua.

Khác với mỗi tin chiến tuyến liên tiếp thất bại chính là tên tuổi Vệ Tử Dương thiện chiến, học theo Hoắc Khứ Bệnh liên tiếp đánh bất ngờ vào nội bộ các tộc đối địch dần dần lan truyền ra.

Mọi người đều nói, trong ba tháng, chàng thân chinh trải quả năm trận chiến, không một trận nào là không phải lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh. Hơn nữa, người này hành quân đánh giặc, giống như ngựa chạy trên không, lúc thì ở đông, lúc thì ở tây, thường trêu đùa đối thủ sứt đầu mẻ trán.

Khác với Vệ Tử Dương bộc lộ tài năng, trận này Triệu Tuấn vẫn đấu tranh cực khổ. Trong nửa tháng nay, theo giá lương thực liên tiếp tăng cao, những thứ tiền tài Phùng Vân cho y càng ngày càng là trứng chọi đá. Triệu Tuấn khốn đốn tiền nong, cả người cũng buồn bực không vui.

Mỗi ngày trở về phủ, y nhìn chòng chọc mọi người trong phủ, mang theo ánh mắt phiền chán không vui, khiến đám tỳ thiếp run sợ trong lòng.

Bởi vì Triệu Tuấn không chỉ tiết lộ một lần việc hắn muốn cắt giảm người hầu.

Nhưng vấn đề là, tỳ nữ trong nhà chỉ có ba người. Ba tỳ nữ chia ra hầu hạ Phùng Uyển, hai thiếp thất, một thông phòng và Triệu Tuấn là năm chủ tử. Có thể cắt giảm người nào đây?

Về phần hai kẻ hộ vệ kiêm ngự phu, một quản sử, đó là nghìn lần không thể cắt giảm.

Nghĩ tới nghĩ lui như vậy, Triệu Tuấn đột nhiên hơi hối hận, ban đầu không nên nạp nhiều thiếp như vậy, đặc biệt là Quyên nhi. Nàng ta ở quê là được rồi, sao lại kêu nàng ta đến làm chi? Nhiều người ăn không ngồi rồi, trong nhà thêm biết bao nhiêu gánh nặng. Còn Vũ nương, ban đầu nếu từ chối nàng ta cũng không trở thành bị nàng ta liên lụy đắc tội Ngũ điện hạ. Còn có Mi nương, phụ nhân này lẳng lơ, trên giường cũng khiến người ta vui thích, nhưng dạng phụ nhân này trong hồng lâu chẳng phải hằng hà hay sao? Tại sao lại muốn mang về nuôi không chứ?

Bởi vì Triệu Tuấn mang tâm lý này nên bất kể là Vũ nương hay Mi nương đều an phận rất nhiều. Các nàng chỉ là một thiếp, một ngày kia phu chủ nhìn các nàng không vừa mắt, bảo người ta đem bán các nàng đi, đó cũng chỉ là chuyện phút chốc.

Đối với hai nàng mà nói, trong lòng của các nàng đều khác nhau. Mi nương lo âu bất lực, Vũ nương là hối hận không thôi. Nàng ta nghỉ nếu ban đầu nàng ta chẳng hồ đồ, biết giữ lại đồ cưới và lương thảo nhà mẹ đẻ đưa đến, dù cho bị Triệu Tuấn đuổi đi cũng còn đường sống. Mà hai bàn tay trắng như hiện tại, sinh tử họa phúc cũng chỉ trong một câu nói của người khác.

Người duy nhất tự tại trong cả phủ chỉ có mình Phùng Uyển. Trước giờ nàng vẫn dáng vẻ vậy, ôn hòa cười nói, ung dung lạnh nhạt, thỉnh thoảng ngồi xe ngựa đi ra ngoài một vòng, sau khi trở về gặp Triệu Tuấn vẫn là vẻ mặt thản nhiên hờ hững. Giống như là nang không hề để ý đến việc Triệu Tuấn trong cơn nóng giận sẽ vứt nàng đi.

Hôm nay, Phùng Uyển vừa ngồi xe ngựa về phủ.

Chỉ thấy nàng vén rèm lên, chậm rãi đi xuống xe. Khi nàng buông tay, vừa đúng lúc có một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi lên chiếc váy Tấn xinh đẹp rườm rà nhiều lớp, tôn lên dáng vóc nàng xinh đẹp như đóa hoa sen.

Nhắc đến cũng kỳ lạ, lần này lương thực đắt đỏ, người trong phủ ngay cả cháo cũng ăn không đủ nó, về phần thịt để ăn thì đã thật lâu chưa nếm được.

Trong tình hình này, dù cho là Mi nương và Vũ nương dáng điệu không tệ cũng tiều tụy gầy yếu giống như gió thổi qua sẽ gục. Chỉ có phu nhân vẫn da thịt nõn nà tươi tắn hồng hào, ánh mắt trong veo sáng ngời, giống như là còn đẹp hơn cả trước kia.

Đứng trên bậc thang nơi thư phòng, Triệu Tuấn ngơ ngác nhìn Phùng Uyển xinh đẹp bước đến, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ dao động.

Do dự một hồi, y bước xuống.

Đi thẳng đến đón chào Phùng Uyển, Triệu Tuấn kêu: “Uyển nương!”

Đây là lần đầu tiên trong hai ba tháng nay y chủ động gọi nàng như vậy.

Phùng Uyển ngước mắt.

Ánh mắt nàng trong veo sáng ngời, trong đôi mắt đen nhánh soi chiếu khuôn mặt Triệu Tuấn.

Nhìn vào ánh mắt lẳng lạng của thê tử, Triệu Tuấn khẽ nói: “Nghe nói Vệ Tử Dương sắp trở về rồi.”

Điều này đương nhiên nàng biết.

Phùng Uyển lặng lặng nhìn y như cũ, giống như đang đợi y nói tiếp.

Chống lại ánh mắt của nàng, Triệu Tuấn nuốt một chút nước miếng. Y nhắc đến Vệ Tử Dương cũng chỉ là mào đầu để chuyện trò với Phùng Uyển.

Yết hầu hắn lên xuống, Triều Tuấn cúi đầu tránh ánh mắt Phùng Uyển, nói: “Gần đây chiến sự rất thuận lợi, tâm trạng bệ hạ tốt, đám quý nhân trong cung muốn đi du ngoạn.”

Nói đến đây, y ngẩng cao đầu lên, nhìn thẳng Phùng Uyển, giọng nói y cứng rắn: “Ngày mai nàng và ta cùng đi tham gia náo nhiệt.”

Tham gia náo nhiệt? Đúng rồi, kiếp trước, nàng đã bị Đại công chúa làm hại sảy thai trong lần du ngoạn này.

Lẽ nào nói để Triệu Tuấn đưa mình theo là Đại công chúa căn dặn sao?

Đôi mắt xinh đẹp của Phùng Uyển lóe lên, nàng khẽ nhún chào với Triệu Tuấn, yên lặng đáp: “Vâng.” Hiểu rõ tính cách Triệu Tuấn, nàng biết khước từ không có tác dụng. Lại nói, nàng cũng không muốn chối từ!

Thấy rốt cuộc nàng đã mở lời, Triệu Tuấn hài lòng cười lên, ánh mắt y vẫn nhìn Phùng Uyển chằm chằm. Một hồi lâu, y nói: “Uyển nương, nàng không khẩn trương với tình trạng này trong phủ sao?”

Y nói chậm rãi: “Bọn Vũ nương đều trở nên an tĩnh, hình như chỉ có phu nhân là không sợ không hãi.”

Lời của y còn chưa nói hết.

Tất nhiên Phùng Uyển biết là y đang hỏi nàng tại sao nàng không sợ? Vũ nương Mi nương đều sợ bị y bán tặng, nàng là phu nhân nói muốn hòa ly này rốt cuộc có có gì để dựa dẫm?

Triệu Tuấn nói ra lời này, hai mắt nhìn thẳng Phùng Uyển chằm chằm.

Y đang đợi nàng trả lời.

Phùng Uyển không trả lời, chỉ rũ mắt xuống, cười nhạt, nói: “Phu chủ nếu không có gì, thiếp xin cáo lui.”

Phùng Uyển vừa mới đi được hai bước, tiếng Triệu Tuấn nhắc nhở, nói: “Nàng và Vệ Tử Dương có ước hẹn à?”

Y quay đầu lại, trong thoáng chốc trợn trừng Phùng Uyển không hề chớp mắt, nói từng câu từng chữ: “Có phải nàng đã sớm hẹn ước với Vệ Tử Dương, nàng và ta hòa ly, sau đó đến bên hắn hay không?”

Phùng Uyển ngẩng đầu.

Nàng lẳng lặng nhìn Triệu Tuấn, hơi khó hiểu, đến lúc này rồi sao y còn phải quan tâm chuyện này? Không phải y và đại công chúa qua lại thân cận hay sao? Nếu như mình rời đi, y sẽ cưới đại công chúa mới đúng chứ.

Trong đôi mắt Triệu Tuấn lóe lên vẻ đau khổ, Phùng Uyển lẳng lặng nhìn y một hồi, lắc đầu nói: “Không phải.”

Nàng quay người, khẽ nói: “Người quý là ở chỗ mình tự biết mình, lẽ nào phu chủ không biết thiếp cũng không vọng tưởng.” Dứt lời, nàng thướt tha đi vào phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện