Vệ Tử Dương lườm nàng, hừ nhẹ một tiếng.

Chỉ trong chốc lát, một đội vệ binh đã tiến vào. Họ xông tới chưa lâu, một đội quân binh khác cũng vọt tới.

Lát sau, một quan nhân đứng ra, lớn tiếng kêu lên: “Tất cả những người không liên quan mau rời đi.”

Sau khi y hạ lệnh, mười mấy binh sĩ đã tiến lên đuổi người.

Phùng Uyển nhìn xoáy vào trong, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Vệ Tử Dương liếc nhìn nàng, hờ hững nói: “Cứ rời đi như vậy thôi sao? Phu nhân đã mất bao công phu, còn phải mạo hiểm mới vạch trần được chuyện này, không lĩnh thưởng, không đợi người cảm kích đã rời đi sao?”

Phùng Uyển cúi đầu, không lên tiếng.

Vệ Tử Dương nhìn sâu vào nàng, sải bước rời đi. Chàng chân dài cao ráo, Phùng Uyển phải chạy chậm mới có thể đuổi theo.

Tới cạnh xe ngựa của mình, Phùng Uyển mới khẽ nói: “Ngày mai Uyển nương nhất định tới cầu kiến lang quân.”

Nàng nói vậy nghĩa là có việc cần làm.

Vệ Tử Dương quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía nàng, không nói hai lời, tung mình nhảy lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi.

Thấy chàng không làm khó mình, Phùng Uyển thở ra một hơi.

Nàng bảo ngự phu đánh xe rời khỏi chùa.

Tới cổng chùa, Phùng Uyển nói: “Dừng lại xem một chút.”

Lời này rất hợp với tâm ý của ngự phu, y cũng rất tò mò, lập tức đáp một tiếng vang dội, “Vâng.” Đưa xe ngựa chạy vào một ngõ hẻm, y cùng với Phùng Uyển chen chúc giữa đám người, vừa bàn luận, vừa chờ người trong chùa đi ra.

Vậy mà phải chờ mất một hai canh giờ.

Khi quân binh ra ra vào vào, từng nhóm người tới lui không ngớt. Một quan nhân đi ra, nói với dân chúng ở bên ngoài: “Nếu có thân hữu mất tích, có thể tiến vào.”

Lời này vừa cất lên, mười mấy người dân liền đứng dậy, đi theo sau quan nhân kia.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đi ra từ trong chùa.

Xe ngựa che màn kín mít, không ai có thể nhìn ra thân phận của chủ nhân. Phùng Uyển phải vểnh tai mới có thể nghe thấy hai tiếng nức nở truyền đến từ bên trong.

Chắc đây là chính chủ rồi. Tốn bao nhiêu sức lực để phong tỏa ngôi chùa, sau đó còn phải đuổi hết những người biết chuyện ra xa, chính vì muốn che giấu sự vũ nhục mà người trong xe ngựa phải trải qua.

Nhưng Phùng Uyển cũng không thể coi là người biết chuyện, nàng chỉ gặp may, trong lúc vô tình đụng phải chốt, mở được cửa địa đạo mà thôi. Nàng còn định đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống, khi gặp quý nhân thì âm thầm lan truyền chuyện mình đã làm. Bây giờ có Tứ công chúa ở đây, phải lan truyền ra sao, thì phải suy nghĩ cẩn thận một chút.

Đưa mắt nhìn xe ngựa rời xa, Phùng Uyển vẫn không nhúc nhích.

Bây giờ, mười mấy người dân kia đang dẫn các thiếu nữ khoác tấm áo rộng thùng thình đi ra. Trong sự chỉ trỏ của mọi người, một bóng dáng núp sau các thiếu nữ hấp dẫn sự chú ý của Phùng Uyển.

Đây là mục tiêu thứ hai của chuyến này. Phải biết rằng, thế lực của bọn dâm tặc rất lớn, nàng không dám chắc với hành vi này có thể mang đến tai hoạ ình hay không. Nếu như không phải có lợi ích đủ lớn, thì nàng không dám, cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

Nữ nhân kia tóc tai rối bù, lảo đảo, cô đơn theo sát phía sau mọi người, bước đi hỗn loạn.

Nhưng dù nàng đi tới bất kỳ đâu, đều có người chỉ trỏ nàng, còn có người nhạo báng.

Mái tóc rối bời che mất khuôn mặt, nước mắt rơi lã chã từng giọt.

Lúc này, có giọng nói dịu dàng trong trẻo chợt cất lên, “Lên xe ngựa đi.”

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn Phùng Uyển xuyên qua mái tóc rối bời.

Phùng Uyển ra hiệu cho ngự phu dừng xe lại, nàng lại vươn tay với phụ nhân này, khẽ nói: “Lại đây.”

Phụ nhân do dự một lát, nắm lấy tay nàng rồi trèo lên xe.

Xe ngựa chạy đi.

Trong xe, Phùng Uyển thấm ướt khăn lông, dịu dàng nói: “Lau sạch mặt đi.” Sau khi đưa khăn lông cho phụ nhân, Phùng Uyển khẽ thở dài: “Ông trời có mắt, ta chỉ vô tình ấn lên bàn hương, không ngờ lại đụng phải chốt mở địa đạo của tặc nhân.”

Nàng đang khoe thành tích, cũng biểu lộ thân phận của nàng.

Phụ nhân run lên, nàng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lên, hỏi: “Là phu nhân phát hiện ra địa đạo sao?” Giọng nói của phụ nhân êm dịu mà nhẹ nhàng, mang khẩu âm tiêu chuẩn của Kiến Khang.

Đứng lên cúi người trước Phùng Uyển, phụ nhân cất giọng run rẩy: “Ân cứu mạng, suốt đời khó quên.”

Phùng Uyển lắc đầu, nàng ân cần nhìn phụ nhân, nói: “Tỷ tỷ có chỗ để ở chưa? Ta có một người quen ở vùng ngoại thành, tỷ tỷ có thể đến đó.”

Lời nói của Phùng Uyển vô cùng thẳng thắn, phụ nhân này cũng có kiến thức rộng rãi, đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn thẳng vào Phùng Uyển, Phùng Uyển vừa dứt lời, phụ nhân đã gật đầu nói: “Làm phiền phu nhân.”

Đến nông nỗi này, đúng là không sợ Phùng Uyển sẽ đối xử với nàng ra sao nữa...... Nàng còn gì có thể mất nữa đây? Thấy nàng đồng ý, Phùng Uyển nói với ngự phu: “Tới Ngô hạng ở ngoại thành phía tây.”

“Dạ.”

Chỉ trong chốc lát, xe ngựa đã tới Ngô hạng, Phùng Uyển lấy khăn tay ra, dùng phất viết mấy chữ lên đó, nói với phụ nhân: “Tỷ tỷ cầm cái này tới Trương phủ, sẽ có người tiếp đãi.”

Phụ nhân nhận lấy, nàng mở khăn tay ra, chỉ thấy trên đó viết mấy văn tự của người Hồ. Phụ nhân học rộng hiểu nhiều, đọc được chữ trên đó: Đây là quý nhân, đối đãi cẩn thận, nếu như muốn rời đi, cho hai mươi vàng. Phía dưới viết hai chữ Phùng Uyển.

Phụ nhân chỉ nhìn lướt qua, lại giả vờ không biết chữ viết của người Hồ, cất giọng Kiến Khang êm dịu: “Vậy muội muội, tỷ tỷ phải đi rồi ư?” Giọng nói hoảng sợ bất an.

Phùng Uyển gật đầu, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ đi đi.”

Phụ nhân xuống xe, Phùng Uyển bảo ngự phu đánh xe về. Ngự phu kia tò mò nhìn lại mãi, hỏi: “Vậy nàng ta đi dâu?”

Phùng Uyển nói: “Ở đây có người quen của nàng.”

Nàng làm như không kiên nhẫn, thúc giục: “Chết rồi, trì hoãn lâu như vậy, chắc phu chủ giận lắm, nhanh lên chút, chạy nhanh lên chút.”

Ngự phu còn muốn nhìn lại, nghe tiếng thúc giục của Phùng Uyển, vội vàng quay đầu lại đánh xe. Khi xe ngựa chạy tới khúc quanh, tiến vào một con phố khác, Tăng lão thúc kẽo kẹt mở cửa ra, nhận lấy khăn tay, liếc nhìn một chặp rồi đón phụ nhân kia vào nhà.

Mặt trời xuống dần phía tây, hai chủ tớ gần như đã xem náo nhiệt cả một ngày, phải mau mau trở về.

Trong khi xe ngựa lộc cộc tiến vào trong, Phùng Uyển nhắm mắt lại, nghĩ tới nữ nhân khiến quân binh phong tỏa ngôi chùa kia: Nàng từng là người ủng hộ hữu lực nhất của Trần Nhã, cũng đối tốt với Phùng Vân. Lần này sau khi nàng biết mình có ân với nàng, chắc sẽ xử lý mọi việc công bằng hơn? Nhớ tới kiếp trước, người vô tình đụng phải chốt mở kia, bằng vài nguyên nhân nào đó, được ban thưởng hậu hĩnh. Hơn nữa chưa từng nghe nói người đó bị ai trả thù, có thể thấy được chuyện này là an toàn.

Trong nháy mắt nàng lại nhớ tới nữ nhân vừa mới đưa đến tay Tăng lão thúc, nghĩ ngợi: Tốn hai mươi lá vàng, không biết có thể đổi lại bao nhiêu tiền tài ình? Nếu có cơ hội trở lại Kiến Khang, kẻ biết được chuyện xấu của nàng là mình đây e chừng không ổn. Nhưng cũng không quan trọng, nếu có ngày đó thật, mình sẽ lan truyền chuyện này khắp chốn, để người trong thiên hạ biết được mình là ân nhân của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện