Khi Mi nương khóc lóc van xin, người hầu đều nhìn về phía Phùng Uyển, ánh mắt của họ mang ý nói Phùng Uyển không hiểu chuyện.

Phùng Uyển cúi đầu, lẳng lặng nhìn Mi nương mấp máy môi.

......

Giây phút trước khi chết đó, nàng vô cùng oán giận, nàng rất rất muốn biết, Triệu Tuấn có tham gia vào vụ việc đó không.

Sau đó, mấy ngày sau khi tỉnh lại, nàng hồi tưởng lại tình cảnh kiếp trước của mình hết lần này đến lần khác, hỏi bản thân hết lần này đến lần khác: Tại sao nàng lại rơi vào kết cục như vậy? Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì? Nàng suy nghĩ từng chuyện một, hiểu ra từng chi tiết một.

Không biết tại sao, càng hiểu ra thì lòng nàng càng lạnh. Nhìn thấy Triệu Tuấn về nhà, nàng không hề có tâm trạng vãn hồi.

Rũ mắt xuống, trong những giọt nước mắt mong đợi của Mi nương, Phùng Uyển khẽ nói: “Biết rồi, đứng lên đi.”

Nàng không đỡ dạy, thậm chí không thèm để ý, phất tay áo đi vào phòng.

Nhìn bóng lưng của nàng, Mi nương ngơ ngác hỏi: “Như vậy chủ mẫu đã đồng ý hay chưa?”

Tỳ nữ lắc đầu, vẻ mặt cũng mơ hồ.

Sau khi Phùng Uyển tắm rửa thay y phục, cứ ở trong phòng mãi mà không ra ngoài.

Sắc trời càng ngày càng tối, dần dần, trăng tròn treo lên ngọn liễu, dần dần, ngọn đèn dầu sáng ngời cũng trở nên leo lắt.

Phùng Uyển suy đi ngẫm lại về binh thư Chu thị, lúc này cũng mệt mỏi, nàng sai bảo: “Dập đèn.”

Tỳ nữ đáp: “Dạ.” Rồi cất bước tiến lên.

Nàng mới vừa cất bước, tiếng bước chân chậm rãi chợt vọng tới.

Tiếng bước chân của nam nhân, bây giờ thì chỉ có thể là lang chủ. Tỳ nữ đó lộ vẻ vui mừng, cũng không đợi Phùng Uyển sai bảo, đã lặng lẽ lui xuống.

Tiếng bước chân đi tới cửa phòng.

Sau đó, tiếng gõ cửa hỗn loạn “uỳnh uỳnh uỳnh” vang lên. Cùng lúc đó, giọng nói ồn ã chứa men say, lè nhà lè nhè truyền tới, “Mở cửa! Mở cửa! Uyển nương, cô mở cửa cho phu chủ đi!”

Rõ ràng cửa chỉ cài then hờ, y không biết đường kéo ra, lại đập cửa ầm ầm, thấy vậy tỳ nữ kia cũng sốt ruột.

Trong tiếng thét đinh tai nhức óc, giọng nói trong trẻo của Phùng Uyển vang lên: “Không còn sớm nữa, phu quân trở về phòng của Mi nương nghỉ ngơi đi.”

Triệu Tuấn không nhúc nhích, y đập cửa bồm bộp, hét lên: “Ta không muốn đi, ta muốn ngủ cùng Uyển nương của ta!”

Y kêu mấy tiếng liên tiếp, thấy trong phòng không hề có tiếng động, động tác gõ cửa của y chậm lại. Y mệt mỏi trượt dọc theo cửa, giọng nói lè nhè của y mang vẻ chua chát, “Uyển nương, nàng đừng ngó lơ ta nữa, Uyển nương.”

Trong giọng nói mềm mại có ý cầu khẩn!

Phùng Uyển đã nghe giọng nói này rất nhiều lần, kiếp trước, y đã nói vậy với nàng hai lần.

Thói đời như vậy, một đại nam nhân lại có thể nói với một phụ nhân bằng giọng điệu này hiếm hoi đến cỡ nào. Đáng tiếc, đối tượng mà y giở giọng này ra cũng không chỉ giới hạn trong nàng, không, phải là không bao giờ giới hạn trong nàng, ngay cả vẻ dịu dàng của y cũng không chỉ dành cho nàng.

Triệu Tuấn kêu gào, làm cho đám tỳ nữ không chịu nổi nữa. Phất nhi đi ra, đứng sau y khẽ nhắc nhở, “Lang chủ, cánh cửa kia kéo ngược lại một chút là mở ra được rồi.”

Triệu Tuấn tựa mặt trên cánh cửa nghe vậy đáp qua loa một tiếng, tay phải kéo cửa!

Bây giờ cả người y tựa lên cánh cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra...... Phịch một tiếng, mặt Triệu Tuấn nhào xuống, ngã sưng hết mặt mũi.

Các tỳ nữ hét ầm lên, lay lay người Triệu Tuấn, nhưng y lại phát ra tiếng ngáy.

Y đã ngủ rồi.

Tỳ nữ dở khóc dở cười, Phùng Uyển khẽ sai bảo: “Lang chủ say rồi, gọi Mi nương hầu hạ đi.”

“Dạ.”

Tỳ nữ liến thoắng chỉ huy, ba chân bốn cẳng đỡ Triệu Tuấn dậy, từ từ chuyển về gian phòng của Mi nương.

Phùng Uyển đưa mắt nhìn y dần dần đi xa.

Nàng chậm rãi bước xuống giường, vung tay áo dập tắt ngọn lửa rồi rất nhanh chóng tiến vào giấc mộng.

Ngày hôm sau, Phùng Uyển dậy rất sớm, nàng đi dạo trong sân một vòng, nhẩm lại từng chữ từng chữ trong điều mười hai của binh thư Chu thị, mặt trời đỏ au đã lên đỉnh đầu.

Tiếng bước chân truyền đến.

Tiếng bước chân kia đến thẳng phía sau nàng.

Nhìn vòng eo nhỏ không đến một nắm tay, gáy ngọc tóc mây, dáng người thướt tha của Phùng Uyển, giọng nói khàn khàn mỏi mệt truyền đến, “Uyển nương?”

Là giọng của Triệu Tuấn.

Y tiếng hai bước về phía nàng, đi thẳng tới phía sau nàng, cho đến khi hơi thở của y phả lên da nàng, y mới dừng lại.

Nhìn nữ tử đưa lưng về phía mình bằng ánh mắt phức tạp, y cất giọng khàn khàn mệt mỏi: “Đêm qua ta uống rượu say, nghe Mi nương nói, ta đi tìm nàng. Uyển nương, tại sao ta lại tỉnh lại trên giường của Mi nương?”

Không đợi Phùng Uyển trả lời, y đã hung dữ quát lên: “Đừng nói với ta Uyển nương còn bận tâm lời của Ngũ điện hạ.” Hắn khốn khổ nói: “Nàng là vợ của ta!”

Y rất để tâm, rất đau khổ.

Phùng Uyển kinh ngạc nhìn về phía trước, không khỏi thầm nghĩ: Hóa ra, bây giờ chàng còn có lòng với ta. Tân hôn đằm thắm, cá nước thân mật, cũng không hoàn toàn là hư ảo.

Nàng đưa tay xoa cây nhãn phía trước, móng tay sắc nhọn vạch từng đường trắng lên vỏ cây.

Hơi thở của Triệu Tuấn đứng sau trở nên thô ráp, thấy hắn sắp nổi giận, Phùng Uyển nói: “Ngũ điện hạ phái người tới tìm thiếp.” Nàng mỉm cười, nói: “Ngài trách cứ phu chủ tới Đô Thành, không đi cầu kiến điện hạ.”

Vừa nói, Phùng Uyển vừa mỉm cười quay đầu lại.

Quả nhiên, Triệu Tuấn vừa rồi còn rất tàn bạo, đau khổ một cách khó hiểu, giờ phút này đã há hốc, vẻ mặt ngạc nhiên hoảng hốt.

Y lên tiếng: “Thật ư?” Tiến lên một bước, y chợt ôm lấy bả vai Phùng Uyển, kêu lên: “Thật ư? Nàng nói thật ư?”

Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Phùng Uyển, Triệu Tuấn ôm chầm lấy Phùng Uyển, cười ha ha mà nói: “Uyển nương, Uyển nương, có phải là nàng không? Nàng bôn tẩu vì ta phải không?”

Phùng Uyển không phủ nhận.

Nàng không phủ nhận thì chính là thừa nhận. Triệu Tuấn cười tươi rói, y buông Phùng Uyển ra, xoa tay đi lại mấy bước, “Uyển nương của ta vẫn là giỏi nhất. Gặp Vệ Tử Dương kia một lần, đã khiến cho Ngũ điện hạ chủ động triệu ta.”

Y xoay người nhìn thẳng vào Phùng Uyển, nhìn đôi mắt sáng trong, nụ cười khoan thai của nàng, gần như là đột nhiên, Triệu Tuấn vọt tới trước mặt nàng, y cúi đầu, giọng nói dịu dàng, khẽ nói: “Uyển nương, có phải nàng không thích Mi nương không? Nàng cũng không thích ta cho gọi Quyên nhi về phải không? Uyển nương, nàng nói cho ta đi, chỉ cần một câu của nàng, ta lập tức đuổi các nàng đi.”

Vẻ mặt của y thành khẩn gần như đang lấy lòng, thậm chí Phùng Uyển còn thấy trong mắt y có vẻ hèn mọn khi trông mong vào tâm ý của người khác.

Phùng Uyển chớp hàng mi dài, nàng cúi đầu, khẽ nói: “Các nàng còn có thể đi đâu được nữa? Bỏ đi.”

Triệu Tuấn gật đầu lia lịa, dè dặt hỏi: “Uyển nương không giận ta nữa à?”

Giận y ư? Không, nàng đã không còn tức giận, nàng đã không còn sức để giận nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện