Triệu Tuấn cười lạnh nói: “Uyển nương quả nhiên vẫn là Uyển nương, làm việc luôn lường trước, trượng phu tầm thường không thể sánh bằng!” Bây giờ y có thể hoàn toàn khẳng định, thê tử này đã thay đổi thật rồi, thay đổi hoàn toàn.
Rõ ràng nàng có kiến thức bất phàm, lại còn giả bộ ngu ngốc kém cỏi trước mặt mình!
Rõ ràng nàng đã có chủ ý, vậy mà chẳng hề hé răng nói một lời!
Nàng đã thay lòng đổi dạ rồi!
Trong chốc lát, sự tức giận và nỗi đau khổ và cả niềm uất ức ập tới đầu óc y như cơn thủy triều.
Mặt Triệu Tuấn bỗng chốc đỏ bừng, vèo cái y đưa tay lên bóp cổ Phùng Uyển!
Lúc này mặt mũi y dữ tợn, hai mắt đỏ rực, hai tỳ kia nào đã thấy. Hai người lập tức đồng loạt thét lên.
Tiếng kêu la khiến Triệu Tuấn đột nhiên thức tỉnh. Đôi mắt y khôi phục tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển dù đang bị siết cổ nhưng ánh mắt nhìn mình vẫn bình thản lại còn ẩn chứa nét lạnh lùng, cây ngay không sợ chết đứng. Triệu Tuấn khàn giọng khẽ hỏi: “Tại sao?”
Giọng của y run rẩy không dứt, “Tại sao nàng lại trở thành như vậy?”
Triệu Tuấn tuy là người Hồ, nhưng vẫn ngưỡng mộ văn hóa người Hán. Bình thường làm việc nói chuyện đều dịu dàng lễ độ.
Bọn người hầu chưa từng thấy y mất khống chế như vậy.
Giờ phút này, tay của y vẫn còn đang giữ chặt cổ Phùng Uyển, dường như mười ngón tay siết chặt thêm chút là có thể khiến nàng hồn tiêu phách tán!
Nhìn gân cơ căng cứng trên gò má Triệu Tuấn, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt vô cùng đau khổ của y; Phùng Uyển nói: “Phu quân, chàng thất thố rồi.”
Nàng thờ ơ gạt tay của y xuống, ánh mắt sáng ngời, “Phu chủ, Uyển nương đúng là sai thật, nhưng cũng chỉ nói ít hai câu mà thôi, việc gì chàng phải tức giận như vậy?”
Đúng vậy, tại sao y có thể tức giận như vậy? Tại sao lại kích động muốn bóp chết của nàng dù có phải phá hủy tiền đồ của mình? Y không phải như thế, rõ ràng không phải như thế. Sao y có thể tức giận như vậy?
Thấy hai tay của Triệu Tuấn vẫn còn đưa lên trước, còn duy trì tư thế bóp lúc trước, Phùng Uyển hờ hững ra lệnh: “Không có chuyện gì nữa, tất cả giải tán đi.”
“Dạ.”
Người hầu đã giải tán, nhưng người đi đường xung quanh vẫn còn ngó nghiêng. Phùng Uyển lại ra lệnh: “Đi thôi, đến khách điếm Thành Tây.” Sau khi ra lệnh cho người đánh xe, nàng tiếp tục đi về phía xe ngựa.
Khi nàng đi lướt qua Triệu Tuấn, y đột ngột giơ tay giữ lấy cánh tay nàng.
Phùng Uyển quay đầu lại, lẳng lặng nhìn y.
Nhìn vào ánh mắt của nàng, Triệu Tuấn cảm thấy ngực mình tắc nghẹn không chịu nổi. Y thở hắt ra một hơi, kéo tay nàng, sải bước tiến vào trong xe ngựa.
Xe ngựa rời đi, khó khăn tách khỏi đám người đi đường nhìn ngó, lên đường chạy tới Thành Tây.
Vừa vào Thành Tây, rõ ràng dòng người đã giảm bớt, khách điếm ở hai bên đường lộ vẻ cũ kỹ, có phần vắng vẻ. Phùng Uyển cho người hỏi, chọn lấy một gian tiện nghi, đoàn xe chạy nhanh vào.
Khi nàng ra lệnh liên tiếp, Triệu Tuấn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng lại càng thong dong thì mặt y lại càng nhăn nhó, vẻ mặt cũng đọng nét đau khổ.
Khi xe ngựa dừng lại, Phùng Uyển đứng dậy, y lại nghiêng người, giữ lấy cánh tay nàng.
“Uyển nương, vì sao nàng lại như vậy? Nói cho ta biết, vì sao nàng lại trở thành như vậy?”
Dường như từng lời từng chữ y thốt ra đều vô cùng khó khăn, giọng nói khô khốc.
Phùng Uyển nhìn về phía y.
Nhìn y, đột nhiên nàng nhoẻn miệng cười, “Được, thiếp cho chàng biết.”
Nàng nhìn y, đôi mắt thần bí mỹ lệ như có ánh đao thoáng qua, “Triệu lang, nếu có một ngày, chàng gặp được một nữ nhân có thân phận cao quý, ví như công chúa. Nữ nhân này thích chàng, nhất định phải gả cho chàng. Liệu vì nàng, chàng có vứt bỏ kẻ vô dụng là thiếp đây không?”
Nuốt nước bọt, giọng nàng chậm dần, như thể gió lạnh, “Liệu chàng có hợp mưu với nàng ta, đưa thiếp vào chỗ chết không?”
Lúc nàng trả lời, Triệu Tuấn chăm chú lắng nghe.
Nhưng khi y nghe đến đây, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Y nhìn chằm chằm vào nàng, tức giận, hung tợn hạ giọng nói: “Phùng thị A Uyển! Nàng mới là người đứng núi này trông núi nọ, không đoái hoài gì tới phu quân. Đừng nói những lời hoang đường như vậy!”
Trong khi hắn trầm giọng gầm thét, Phùng Uyển vẫn nhìn chằm chằm vào y.
Nàng rất chân thành, vô cùng chân thành.
Vẻ chân thành này thật sự rất quái lạ.
Triệu Tuấn thấy thế, lạnh giọng nói: “Những chuyện không có thật như vậy, mà lại dám hùng hồn chất vấn ta!”
“Trả lời thiếp!”
Giọng của Phùng Uyển vẫn lạnh lùng, kiên định.
Triệu Tuấn vừa tức giận lại vừa buồn cười, mà còn đau lòng gấp bội. Y buông tay nàng ra, lấy tay áo che mặt, cất giọng khàn khàn: “Đây là chuyện không thể xảy ra, ta trả lời thế nào đây?” Vung tay kia, y chợt quát lên: “Cút! Cút đi! Đừng khiến ta không khống chế được mà muốn giết nàng!”
Phùng Uyển liếc nhìn y, vén rèm, lập tức nhảy xuống xe.
Nàng vừa chạm chân xuống đất, đã đối mặt với ánh mắt nghi ngờ ngạc nhiên của các người hầu, Mi nương đứng một góc cũng há hốc mồm cứng lưỡi, không dám tin nhìn chằm chằm vào nàng.
Xem ra, sự bất hoà của hai người đã khiến những người này cảm thấy thấp thỏm lo âu rồi.
Phùng Uyển thu hồi ánh mắt, cất bước rời đi.
Mới đi ra hai bước, nàng không biết nghĩ tới điều gì, bước chân ngừng lại, chậm rãi quay đầu.
Nhìn xe ngựa, nhìn màn xe vẫn đang phất phơ, Phùng Uyển nói rất khẽ: “Ta đã từng có chết vẫn tin tưởng lời chàng nói lúc tân hôn, nguyện đời đời kiếp kiếp, bạc đầu giai lão.”
Giọng nói của nàng cực thấp cực khẽ, vừa mới hé môi đã bị gió thổi bay, bị tiếng lao xao ồn ã bao phủ.
Xoay người lại, Phùng Uyển một mạch theo sát chủ khách điếm.
Phất Nhi đi theo sau Phùng Uyển, cho đến khi vào phòng, ả mới ngẩng đầu lên.
Vừa khó hiểu vừa bất an liếc nhìn Phùng Uyển, Phất Nhi lui về phía sau, núp trong bóng tối.
Quãng đường về sau, Phùng Uyển và Triệu Tuấn mỗi người ngồi trên một chiếc xe ngựa. Triệu Tuấn vẫn im lặng, làm như không thấy dáng vẻ của Phùng Uyển. Ngay cả chi phí hằng ngày của nàng cũng bị cắt bỏ.
Vẻ khinh thường của người chủ trong nhà khiến người hầu đều có phần thay đổi. Dần dần từng người từng người đều rời xa Phùng Uyển, thậm chí còn bắt đầu ra sức khước từ điều nàng sai bảo, càng ngày càng thân cận Mi nương hơn.
Trong số những người này, chỉ có Phất Nhi là khác biệt, ả vẫn biết điều nghe lời theo sát Phùng Uyển, nàng sai bảo gì, Phất Nhi đều không dám lơ là không dám không hoàn thành. Có một lần, ả còn lặng lẽ lấy tiền của mình bù vào cho Phùng Uyển. Dĩ nhiên, Phùng Uyển cũng không cần ả phải bù vào như vậy. Quản lý Triệu phủ một năm rưỡi, tiền tiêu xài của nàng vẫn còn.
Một tháng như vậy, đoàn xe đã tiến vào khu vực Đô Thành. Mấy ngày nữa, đã có thể vào cổng Đô Thành rồi.
Tiến vào phạm vi Đô Thành phạm vi, những chuyện khác không dám nói, nhưng an toàn có thể bảo đảm. Bây giờ, Phùng Uyển cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Xe ngựa chạy trên con đường rộng rãi, nhìn đồng ruộng xanh tươi hai bên, nghe tiếng ca của người đi đường, giọng nói mừng vui của Phất Nhi truyền đến, “Phu nhân, Đô Thành đẹp quá!”
Phùng Uyển cười nhạt. Đang lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, vang vọng khắp đất trời như thủy triều
Rõ ràng nàng có kiến thức bất phàm, lại còn giả bộ ngu ngốc kém cỏi trước mặt mình!
Rõ ràng nàng đã có chủ ý, vậy mà chẳng hề hé răng nói một lời!
Nàng đã thay lòng đổi dạ rồi!
Trong chốc lát, sự tức giận và nỗi đau khổ và cả niềm uất ức ập tới đầu óc y như cơn thủy triều.
Mặt Triệu Tuấn bỗng chốc đỏ bừng, vèo cái y đưa tay lên bóp cổ Phùng Uyển!
Lúc này mặt mũi y dữ tợn, hai mắt đỏ rực, hai tỳ kia nào đã thấy. Hai người lập tức đồng loạt thét lên.
Tiếng kêu la khiến Triệu Tuấn đột nhiên thức tỉnh. Đôi mắt y khôi phục tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển dù đang bị siết cổ nhưng ánh mắt nhìn mình vẫn bình thản lại còn ẩn chứa nét lạnh lùng, cây ngay không sợ chết đứng. Triệu Tuấn khàn giọng khẽ hỏi: “Tại sao?”
Giọng của y run rẩy không dứt, “Tại sao nàng lại trở thành như vậy?”
Triệu Tuấn tuy là người Hồ, nhưng vẫn ngưỡng mộ văn hóa người Hán. Bình thường làm việc nói chuyện đều dịu dàng lễ độ.
Bọn người hầu chưa từng thấy y mất khống chế như vậy.
Giờ phút này, tay của y vẫn còn đang giữ chặt cổ Phùng Uyển, dường như mười ngón tay siết chặt thêm chút là có thể khiến nàng hồn tiêu phách tán!
Nhìn gân cơ căng cứng trên gò má Triệu Tuấn, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt vô cùng đau khổ của y; Phùng Uyển nói: “Phu quân, chàng thất thố rồi.”
Nàng thờ ơ gạt tay của y xuống, ánh mắt sáng ngời, “Phu chủ, Uyển nương đúng là sai thật, nhưng cũng chỉ nói ít hai câu mà thôi, việc gì chàng phải tức giận như vậy?”
Đúng vậy, tại sao y có thể tức giận như vậy? Tại sao lại kích động muốn bóp chết của nàng dù có phải phá hủy tiền đồ của mình? Y không phải như thế, rõ ràng không phải như thế. Sao y có thể tức giận như vậy?
Thấy hai tay của Triệu Tuấn vẫn còn đưa lên trước, còn duy trì tư thế bóp lúc trước, Phùng Uyển hờ hững ra lệnh: “Không có chuyện gì nữa, tất cả giải tán đi.”
“Dạ.”
Người hầu đã giải tán, nhưng người đi đường xung quanh vẫn còn ngó nghiêng. Phùng Uyển lại ra lệnh: “Đi thôi, đến khách điếm Thành Tây.” Sau khi ra lệnh cho người đánh xe, nàng tiếp tục đi về phía xe ngựa.
Khi nàng đi lướt qua Triệu Tuấn, y đột ngột giơ tay giữ lấy cánh tay nàng.
Phùng Uyển quay đầu lại, lẳng lặng nhìn y.
Nhìn vào ánh mắt của nàng, Triệu Tuấn cảm thấy ngực mình tắc nghẹn không chịu nổi. Y thở hắt ra một hơi, kéo tay nàng, sải bước tiến vào trong xe ngựa.
Xe ngựa rời đi, khó khăn tách khỏi đám người đi đường nhìn ngó, lên đường chạy tới Thành Tây.
Vừa vào Thành Tây, rõ ràng dòng người đã giảm bớt, khách điếm ở hai bên đường lộ vẻ cũ kỹ, có phần vắng vẻ. Phùng Uyển cho người hỏi, chọn lấy một gian tiện nghi, đoàn xe chạy nhanh vào.
Khi nàng ra lệnh liên tiếp, Triệu Tuấn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng lại càng thong dong thì mặt y lại càng nhăn nhó, vẻ mặt cũng đọng nét đau khổ.
Khi xe ngựa dừng lại, Phùng Uyển đứng dậy, y lại nghiêng người, giữ lấy cánh tay nàng.
“Uyển nương, vì sao nàng lại như vậy? Nói cho ta biết, vì sao nàng lại trở thành như vậy?”
Dường như từng lời từng chữ y thốt ra đều vô cùng khó khăn, giọng nói khô khốc.
Phùng Uyển nhìn về phía y.
Nhìn y, đột nhiên nàng nhoẻn miệng cười, “Được, thiếp cho chàng biết.”
Nàng nhìn y, đôi mắt thần bí mỹ lệ như có ánh đao thoáng qua, “Triệu lang, nếu có một ngày, chàng gặp được một nữ nhân có thân phận cao quý, ví như công chúa. Nữ nhân này thích chàng, nhất định phải gả cho chàng. Liệu vì nàng, chàng có vứt bỏ kẻ vô dụng là thiếp đây không?”
Nuốt nước bọt, giọng nàng chậm dần, như thể gió lạnh, “Liệu chàng có hợp mưu với nàng ta, đưa thiếp vào chỗ chết không?”
Lúc nàng trả lời, Triệu Tuấn chăm chú lắng nghe.
Nhưng khi y nghe đến đây, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Y nhìn chằm chằm vào nàng, tức giận, hung tợn hạ giọng nói: “Phùng thị A Uyển! Nàng mới là người đứng núi này trông núi nọ, không đoái hoài gì tới phu quân. Đừng nói những lời hoang đường như vậy!”
Trong khi hắn trầm giọng gầm thét, Phùng Uyển vẫn nhìn chằm chằm vào y.
Nàng rất chân thành, vô cùng chân thành.
Vẻ chân thành này thật sự rất quái lạ.
Triệu Tuấn thấy thế, lạnh giọng nói: “Những chuyện không có thật như vậy, mà lại dám hùng hồn chất vấn ta!”
“Trả lời thiếp!”
Giọng của Phùng Uyển vẫn lạnh lùng, kiên định.
Triệu Tuấn vừa tức giận lại vừa buồn cười, mà còn đau lòng gấp bội. Y buông tay nàng ra, lấy tay áo che mặt, cất giọng khàn khàn: “Đây là chuyện không thể xảy ra, ta trả lời thế nào đây?” Vung tay kia, y chợt quát lên: “Cút! Cút đi! Đừng khiến ta không khống chế được mà muốn giết nàng!”
Phùng Uyển liếc nhìn y, vén rèm, lập tức nhảy xuống xe.
Nàng vừa chạm chân xuống đất, đã đối mặt với ánh mắt nghi ngờ ngạc nhiên của các người hầu, Mi nương đứng một góc cũng há hốc mồm cứng lưỡi, không dám tin nhìn chằm chằm vào nàng.
Xem ra, sự bất hoà của hai người đã khiến những người này cảm thấy thấp thỏm lo âu rồi.
Phùng Uyển thu hồi ánh mắt, cất bước rời đi.
Mới đi ra hai bước, nàng không biết nghĩ tới điều gì, bước chân ngừng lại, chậm rãi quay đầu.
Nhìn xe ngựa, nhìn màn xe vẫn đang phất phơ, Phùng Uyển nói rất khẽ: “Ta đã từng có chết vẫn tin tưởng lời chàng nói lúc tân hôn, nguyện đời đời kiếp kiếp, bạc đầu giai lão.”
Giọng nói của nàng cực thấp cực khẽ, vừa mới hé môi đã bị gió thổi bay, bị tiếng lao xao ồn ã bao phủ.
Xoay người lại, Phùng Uyển một mạch theo sát chủ khách điếm.
Phất Nhi đi theo sau Phùng Uyển, cho đến khi vào phòng, ả mới ngẩng đầu lên.
Vừa khó hiểu vừa bất an liếc nhìn Phùng Uyển, Phất Nhi lui về phía sau, núp trong bóng tối.
Quãng đường về sau, Phùng Uyển và Triệu Tuấn mỗi người ngồi trên một chiếc xe ngựa. Triệu Tuấn vẫn im lặng, làm như không thấy dáng vẻ của Phùng Uyển. Ngay cả chi phí hằng ngày của nàng cũng bị cắt bỏ.
Vẻ khinh thường của người chủ trong nhà khiến người hầu đều có phần thay đổi. Dần dần từng người từng người đều rời xa Phùng Uyển, thậm chí còn bắt đầu ra sức khước từ điều nàng sai bảo, càng ngày càng thân cận Mi nương hơn.
Trong số những người này, chỉ có Phất Nhi là khác biệt, ả vẫn biết điều nghe lời theo sát Phùng Uyển, nàng sai bảo gì, Phất Nhi đều không dám lơ là không dám không hoàn thành. Có một lần, ả còn lặng lẽ lấy tiền của mình bù vào cho Phùng Uyển. Dĩ nhiên, Phùng Uyển cũng không cần ả phải bù vào như vậy. Quản lý Triệu phủ một năm rưỡi, tiền tiêu xài của nàng vẫn còn.
Một tháng như vậy, đoàn xe đã tiến vào khu vực Đô Thành. Mấy ngày nữa, đã có thể vào cổng Đô Thành rồi.
Tiến vào phạm vi Đô Thành phạm vi, những chuyện khác không dám nói, nhưng an toàn có thể bảo đảm. Bây giờ, Phùng Uyển cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Xe ngựa chạy trên con đường rộng rãi, nhìn đồng ruộng xanh tươi hai bên, nghe tiếng ca của người đi đường, giọng nói mừng vui của Phất Nhi truyền đến, “Phu nhân, Đô Thành đẹp quá!”
Phùng Uyển cười nhạt. Đang lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, vang vọng khắp đất trời như thủy triều
Danh sách chương