Ở bên này, Phùng Uyển còn đang suy nghĩ kế sách ứng đối. Bên kia, Ngũ điện hạ đang nhìn thiếu niên, hỏi: “Ngươi rất có hứng thú với phụ nhân đó sao?”
Khi một người để tâm đến người khác thì ánh mắt sẽ khác hẳn.
Thấy thiếu niên không trả lời, Ngũ điện hạ liếc nhìn ra sau, khẽ nói: “Đáng tiếc, ta còn tưởng tiểu lang của ta rốt cuộc cũng có hứng thú với nữ nhân chứ.”
Giọng nói của y mang vẻ hài hước và đùa cợt.
Vậy mà khi y vừa dứt lời, thiếu niên lại ngẩng đầu lên.
Mắt phượng dài hơi xếch liếc nhìn thầm kín, khiến lòng Ngũ điện hạ ngứa ngáy khó nhịn. Đột nhiên, thiếu niên đứng phắt dậy.
Chàng đi tới bàn của Phùng Uyển.
Triệu Tuấn đang trong lúc tuyệt vọng, khóe mắt chợt liếc thấy thiếu niên đi về phía này, không khỏi vừa bất an vừa mong đợi. Y đá chân Phùng Uyển dưới bàn, ra hiệu bằng mắt.
Phùng Uyển ngẩn ra, quay đầu lại.
Khó khăn quay đầu lại, thiếu niên đã đi tới phía sau nàng.
Không đợi nàng kịp phản ứng, thiếu niên đã đưa tay lên, vô cùng tự nhiên và thân mật đặt lên vai nàng.
Động tác này khiến Ngũ điện hạ ngẩn ngơ, Triệu Tuấn lại càng lặng người.
Bàn tay đặt trên vai Phùng Uyển nhẹ nhàng vuốt ve, dưới đấu lạp, mắt phượng của thiếu niên đọng nét cười. Trong khi mọi người đang kinh ngạc, ngón tay thon dài trắng nõn của chàng đã chuyển từ bả vai Phùng Uyển lên gò má nàng như thể tấu một khúc nhạc.
Bàn tay dịu dàng kề lên mặt nàng, thiếu niên như cười như không nhìn Triệu Tuấn, trầm giọng hỏi: “Ngươi là gì của nàng?”
Đúng là biết rõ còn cố hỏi.
Triệu Tuấn nhìn thiếu niên một chút, rồi quay sang nhìn Phùng Uyển, ngơ ngác nói: “Ta là phu chủ của nàng.”
“Nàng là thê hay là thiếp của ngươi?”
Giọng của thiếu niên cực kỳ trầm lắng, cực kỳ êm tai, tựa như khúc nhạc được thiên nhiên tấu nên, khẽ khàng làm cho lòng người ngứa ngáy.
Triệu Tuấn ngơ ngác đáp: “Là thê tử của ta.”
Y nghĩ, y nên đứng lên, nhiệt tình làm thân với thiếu niên này. Dù sao, người ta có thể tới đây, cũng là một bước ngoặt lớn phải không? Nhưng bàn tay kia cứ hiên ngang kề vào mặt thê tử y, động tác kia thân mật dịu dàng vô cùng, Triệu Tuấn không biết làm gì khác ngoài ngẩn ngơ ngồi đó.
Nghe thấy câu trả lời của Triệu Tuấn, thiếu niên cúi đầu bật cười.
Chàng từ từ cúi đầu.
Khuôn mặt đó kề sát mặt Phùng Uyển, đôi mắt mắt phượng dài hơi xếch lóe lên ánh sáng ma mị rực rỡ. Chàng khẽ khàng, cất tiếng cười khúc khích: “Là thê tử của ngươi à.”
Sau khi thốt ra lời này, thiếu niên nói tiếp: “Ngươi tặng nàng cho ta đi. Trong nhà ta, còn thiếu một thị thiếp!”
Ầm!
Triệu Tuấn chỉ cảm thấy tai mình ù đi, mắt mình hoa lên. Trong lúc bối rối, y chống tay lên bàn, lúc này mới có thể giữ cho thân thể vững vàng.
Giọng của thiếu niên không nhỏ.
Gần như những người trên lầu hai đều nghe thấy hết.
Có điều kẻ kinh hoàng choáng váng chỉ có một mình Triệu Tuấn mà thôi. Đám người Ngũ điện hạ cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Đúng vậy, lời nói của thiếu niên rất hoang đường, nhưng cũng hoang đường đối với những đệ tử Nho gia mà thôi. Trong mắt những người khác, thói đời còn có chuyện hoang đường gấp trăm lần thế này.
Ví như, trong lịch sử thực sự, hậu chủ Cao Vĩ (1) ở Bắc Tề, cảm thấy ái phi Phùng Tiểu Liên mà y vẫn hằng sủng ái đúng là báu vật trời sinh, mà báu vật trời sinh chỉ có mỗi y thưởng thức một mình thì thật đáng tiếc. Cho nên, y lệnh cho Phùng Tiểu Liên cởi hết y phục nằm giữa triều đình, muốn đại thần và đám phú hào bỏ ra ngàn vàng để đến xem thân thể ái phi của y. Thành ngữ ngọc thể hoành trần cũng nhờ vậy mà có.
(1) Bắc Tề Hậu Chủ (北齊後主, 557–577)), tên húy là Cao Vĩ (高緯), tự Nhân Cương (仁綱), đôi khi được đề cập đến với tước hiệu do Bắc Chuphong là Ôn công (溫公), là một hoàng đế của triều đại Bắc Tề trong lịch sử Trung Quốc. Trong thời gian ông trị vì, triều đình Bắc Tề đã trở nên hủ bại và hoang phí nghiêm trọng, tình hình quân sự cũng trở nên tồi tệ sau khi Hậu Chủ giết chết đại tướng Hộc Luật Quang năm 572. Sang năm 576, Bắc Chu Vũ Đế đã phát động một cuộc tấn công lớn vào Bắc Tề, quân đội Bắc Tề sụp đổ. Sau khi chính thức truyền ngôi cho con trai là Cao Hằng, ông đã bị bắt trong khi đang cố gắng chạy trốn đến Trần, và bị hành quyết cùng toàn bộ các thành viên khác trong hoàng tộc Bắc Tề vào cùng năm.
Từng có một phú hào nhìn thấy thân thể của Phùng Tiểu Liên, còn ngóc đầu dậy ngay trước mắt tất cả mọi người. Cao Vĩ chẳng những không trách cứ, còn vô cùng tán thưởng.
Đây chỉ là một ví dụ. Ở thời đại này, bất kỳ chuyện hoang đường nào cũng có thể xảy ra, cũng là việc bình thường mà thôi. Thậm chí còn có chuyện quan to liếm trĩ cho hoàng đế.
Môi Triệu Tuấn mấp máy.
Tai y vẫn còn đang ù ù.
Y nhìn chằm chằm vào thiếu niên, cũng nhìn Phùng Uyển.
Y không thể nào thốt nên lời.
Nói thật là y không nỡ. Thê tử này thật sự đối với y rất tốt, hơn nữa nàng còn thông minh, từ khi nàng gả ình, chức quan của mình càng ngày càng cao, gia sản cũng càng ngày càng nhiều.
Hôm nay nàng còn đích thân nạp một thị thiếp ình.
Nhưng mà, nếu không đồng ý, thiếu niên trước mắt này rõ ràng được Ngũ điện hạ vô cùng yêu thích. Đắc tội y cũng chính là cắt đứt tiền đồ của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Triệu Tuấn vô cùng mâu thuẫn.
Sắc mặt của y vừa xanh vừa trắng, bao vẻ do dự đều hiện rõ trên mặt.
Thiếu niên cười một tiếng lạnh lùng.
Nụ cười này cũng chỉ như thoáng qua. Trong nháy mắt, nụ cười của y trở nên ôn hòa đa tình.
Khẽ khàng dùng mặt vuốt ve mặt Phùng Uyển, thiếu niên cất giọng trầm ấm mê hoặc, cúi đầu cười nói: “Đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Thôi thế này, nàng vẫn làm thê tử của ngươi, cùng lúc làm thiếp cho ta có được không?”
Đề nghị này còn đốn mạt hơn.
Tuy nhiên, ngoại trừ Triệu Tuấn, không có bất kỳ ai sửng sốt trước chuyện này. Ngũ điện hạ kia như thể đang xem kịch vui, chống cằm, mặt mày tươi rói vô cùng hứng thú quan sát cảnh tượng này.
Họng Triệu Tuấn khô khan.
Hầu kết của y chuyển động, y chỉ cảm thấy miệng mình khô khốc.
Mắt phượng của thiếu niên liếc xéo, thấy thế chàng cúi đầu cười nói: “Cần gì phải do dự. Nàng đi theo ta, ta sẽ đề cử ngươi với Ngũ điện hạ, điện hạ sẽ cho ngươi một địa vị cao quý, thế nào?”
Họng Triệu Tuấn lại càng khô hơn.
Hầu kết của y liên tục chuyển động, gương mặt đáng thương trắng xanh lẫn lộn, không thốt lên được lời nào.
Ngũ điện hạ nhìn thấy vậy liền nổi hứng làm càn. Y bước đến, đứng sau lưng thiếu niên, nhìn Triệu Tuấn, mỉm cười chân thành nói: “Lời của tiểu lang chính là lời của ta.”
Dường như y cảm thấy còn chưa đủ đáng tin, nói thêm: “Ừm, phong cho ngươi làm thượng thư tả bộc xạ, là chức quan tam phẩm.”
Quan tam phẩm? Bây giờ Triệu Tuấn mới chỉ có chức quan cửu phẩm nhỏ nhoi, chỉ như vậy đã có thể vọt lên thành quan tam phẩm?
Mặt y đỏ bừng cả lên.
Y há miệng, trong họng vang tiếng khào khào.
Đúng lúc này, thiếu niên liếc nhìn Phùng Uyển, thấy trong mắt nàng thoáng hiện lên vẻ đau khổ rồi biến mất, chàng từ từ rời khỏi nàng.
Nhàn tản đứng ở đó, thiếu niên hờ hững nói: “Chẳng vui gì cả.”
Dứt lời, y quay người trở về bàn.
Ngũ điện hạ vẫn chưa đi, y hứng khởi nhìn sắc mặt bắt đầu chuyển thành màu trắng của Triệu Tuấn, đưa tay xoa cằm mình, thong thả nói: “Ừm, như vậy đi. Ngươi trở về chuẩn bị một chút, theo ta về Đô Thành.”
Hả?
Triệu Tuấn ngẩng phắt đầu lên. Thấy vẻ mặt không dám tin của y, Ngũ điện hạ cau mày nói: “Bảo ngươi đấy, trở về chuẩn bị đi, có nghe thấy không hả?”
Cho đến khi Triệu Tuấn ngây ngốc gật đầu, y mới hài lòng trở lại bên cạnh bàn.
Triệu Tuấn nhìn đăm đăm về phía bàn của Ngũ điện hạ một lúc lâu, mới ở thu hồi ánh mắt trong ánh nhìn thờ ơ của mấy người ở đây. Sau một lúc cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên y nhớ tới Phùng Uyển.
Vội vàng ngẩng đầu nhìn Phùng Uyển, y vươn tay ra xoa bàn tay nhỏ bé lạnh băng của nàng, hạ giọng nịnh nọt nói: “Uyển nương, vừa rồi ta không có nhận lời.”
Giọng nói tràn đầy vẻ đắc ý, dường như việc y không chính miệng nói ra lời đồng ý là một công lao thần kỳ.
Tay Phùng Uyển vẫn lạnh như băng.
Phụ thân của nàng là một nho sinh, tuy Phùng Uyển chỉ học sơ qua Nho giáo, nhưng rõ ràng nàng nghiêm trang dè dặt hơn rất nhiều phụ nhân đương thời.
Kiếp trước, nàng chưa từng thấy chuyện nào hoang đường thế này.
Hơn nữa, gương mặt nàng rất bình thường thì chuyện đẹp đẽ cỡ này sao có thể xuất hiện trong đời nàng chứ?
Khi một người để tâm đến người khác thì ánh mắt sẽ khác hẳn.
Thấy thiếu niên không trả lời, Ngũ điện hạ liếc nhìn ra sau, khẽ nói: “Đáng tiếc, ta còn tưởng tiểu lang của ta rốt cuộc cũng có hứng thú với nữ nhân chứ.”
Giọng nói của y mang vẻ hài hước và đùa cợt.
Vậy mà khi y vừa dứt lời, thiếu niên lại ngẩng đầu lên.
Mắt phượng dài hơi xếch liếc nhìn thầm kín, khiến lòng Ngũ điện hạ ngứa ngáy khó nhịn. Đột nhiên, thiếu niên đứng phắt dậy.
Chàng đi tới bàn của Phùng Uyển.
Triệu Tuấn đang trong lúc tuyệt vọng, khóe mắt chợt liếc thấy thiếu niên đi về phía này, không khỏi vừa bất an vừa mong đợi. Y đá chân Phùng Uyển dưới bàn, ra hiệu bằng mắt.
Phùng Uyển ngẩn ra, quay đầu lại.
Khó khăn quay đầu lại, thiếu niên đã đi tới phía sau nàng.
Không đợi nàng kịp phản ứng, thiếu niên đã đưa tay lên, vô cùng tự nhiên và thân mật đặt lên vai nàng.
Động tác này khiến Ngũ điện hạ ngẩn ngơ, Triệu Tuấn lại càng lặng người.
Bàn tay đặt trên vai Phùng Uyển nhẹ nhàng vuốt ve, dưới đấu lạp, mắt phượng của thiếu niên đọng nét cười. Trong khi mọi người đang kinh ngạc, ngón tay thon dài trắng nõn của chàng đã chuyển từ bả vai Phùng Uyển lên gò má nàng như thể tấu một khúc nhạc.
Bàn tay dịu dàng kề lên mặt nàng, thiếu niên như cười như không nhìn Triệu Tuấn, trầm giọng hỏi: “Ngươi là gì của nàng?”
Đúng là biết rõ còn cố hỏi.
Triệu Tuấn nhìn thiếu niên một chút, rồi quay sang nhìn Phùng Uyển, ngơ ngác nói: “Ta là phu chủ của nàng.”
“Nàng là thê hay là thiếp của ngươi?”
Giọng của thiếu niên cực kỳ trầm lắng, cực kỳ êm tai, tựa như khúc nhạc được thiên nhiên tấu nên, khẽ khàng làm cho lòng người ngứa ngáy.
Triệu Tuấn ngơ ngác đáp: “Là thê tử của ta.”
Y nghĩ, y nên đứng lên, nhiệt tình làm thân với thiếu niên này. Dù sao, người ta có thể tới đây, cũng là một bước ngoặt lớn phải không? Nhưng bàn tay kia cứ hiên ngang kề vào mặt thê tử y, động tác kia thân mật dịu dàng vô cùng, Triệu Tuấn không biết làm gì khác ngoài ngẩn ngơ ngồi đó.
Nghe thấy câu trả lời của Triệu Tuấn, thiếu niên cúi đầu bật cười.
Chàng từ từ cúi đầu.
Khuôn mặt đó kề sát mặt Phùng Uyển, đôi mắt mắt phượng dài hơi xếch lóe lên ánh sáng ma mị rực rỡ. Chàng khẽ khàng, cất tiếng cười khúc khích: “Là thê tử của ngươi à.”
Sau khi thốt ra lời này, thiếu niên nói tiếp: “Ngươi tặng nàng cho ta đi. Trong nhà ta, còn thiếu một thị thiếp!”
Ầm!
Triệu Tuấn chỉ cảm thấy tai mình ù đi, mắt mình hoa lên. Trong lúc bối rối, y chống tay lên bàn, lúc này mới có thể giữ cho thân thể vững vàng.
Giọng của thiếu niên không nhỏ.
Gần như những người trên lầu hai đều nghe thấy hết.
Có điều kẻ kinh hoàng choáng váng chỉ có một mình Triệu Tuấn mà thôi. Đám người Ngũ điện hạ cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Đúng vậy, lời nói của thiếu niên rất hoang đường, nhưng cũng hoang đường đối với những đệ tử Nho gia mà thôi. Trong mắt những người khác, thói đời còn có chuyện hoang đường gấp trăm lần thế này.
Ví như, trong lịch sử thực sự, hậu chủ Cao Vĩ (1) ở Bắc Tề, cảm thấy ái phi Phùng Tiểu Liên mà y vẫn hằng sủng ái đúng là báu vật trời sinh, mà báu vật trời sinh chỉ có mỗi y thưởng thức một mình thì thật đáng tiếc. Cho nên, y lệnh cho Phùng Tiểu Liên cởi hết y phục nằm giữa triều đình, muốn đại thần và đám phú hào bỏ ra ngàn vàng để đến xem thân thể ái phi của y. Thành ngữ ngọc thể hoành trần cũng nhờ vậy mà có.
(1) Bắc Tề Hậu Chủ (北齊後主, 557–577)), tên húy là Cao Vĩ (高緯), tự Nhân Cương (仁綱), đôi khi được đề cập đến với tước hiệu do Bắc Chuphong là Ôn công (溫公), là một hoàng đế của triều đại Bắc Tề trong lịch sử Trung Quốc. Trong thời gian ông trị vì, triều đình Bắc Tề đã trở nên hủ bại và hoang phí nghiêm trọng, tình hình quân sự cũng trở nên tồi tệ sau khi Hậu Chủ giết chết đại tướng Hộc Luật Quang năm 572. Sang năm 576, Bắc Chu Vũ Đế đã phát động một cuộc tấn công lớn vào Bắc Tề, quân đội Bắc Tề sụp đổ. Sau khi chính thức truyền ngôi cho con trai là Cao Hằng, ông đã bị bắt trong khi đang cố gắng chạy trốn đến Trần, và bị hành quyết cùng toàn bộ các thành viên khác trong hoàng tộc Bắc Tề vào cùng năm.
Từng có một phú hào nhìn thấy thân thể của Phùng Tiểu Liên, còn ngóc đầu dậy ngay trước mắt tất cả mọi người. Cao Vĩ chẳng những không trách cứ, còn vô cùng tán thưởng.
Đây chỉ là một ví dụ. Ở thời đại này, bất kỳ chuyện hoang đường nào cũng có thể xảy ra, cũng là việc bình thường mà thôi. Thậm chí còn có chuyện quan to liếm trĩ cho hoàng đế.
Môi Triệu Tuấn mấp máy.
Tai y vẫn còn đang ù ù.
Y nhìn chằm chằm vào thiếu niên, cũng nhìn Phùng Uyển.
Y không thể nào thốt nên lời.
Nói thật là y không nỡ. Thê tử này thật sự đối với y rất tốt, hơn nữa nàng còn thông minh, từ khi nàng gả ình, chức quan của mình càng ngày càng cao, gia sản cũng càng ngày càng nhiều.
Hôm nay nàng còn đích thân nạp một thị thiếp ình.
Nhưng mà, nếu không đồng ý, thiếu niên trước mắt này rõ ràng được Ngũ điện hạ vô cùng yêu thích. Đắc tội y cũng chính là cắt đứt tiền đồ của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Triệu Tuấn vô cùng mâu thuẫn.
Sắc mặt của y vừa xanh vừa trắng, bao vẻ do dự đều hiện rõ trên mặt.
Thiếu niên cười một tiếng lạnh lùng.
Nụ cười này cũng chỉ như thoáng qua. Trong nháy mắt, nụ cười của y trở nên ôn hòa đa tình.
Khẽ khàng dùng mặt vuốt ve mặt Phùng Uyển, thiếu niên cất giọng trầm ấm mê hoặc, cúi đầu cười nói: “Đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Thôi thế này, nàng vẫn làm thê tử của ngươi, cùng lúc làm thiếp cho ta có được không?”
Đề nghị này còn đốn mạt hơn.
Tuy nhiên, ngoại trừ Triệu Tuấn, không có bất kỳ ai sửng sốt trước chuyện này. Ngũ điện hạ kia như thể đang xem kịch vui, chống cằm, mặt mày tươi rói vô cùng hứng thú quan sát cảnh tượng này.
Họng Triệu Tuấn khô khan.
Hầu kết của y chuyển động, y chỉ cảm thấy miệng mình khô khốc.
Mắt phượng của thiếu niên liếc xéo, thấy thế chàng cúi đầu cười nói: “Cần gì phải do dự. Nàng đi theo ta, ta sẽ đề cử ngươi với Ngũ điện hạ, điện hạ sẽ cho ngươi một địa vị cao quý, thế nào?”
Họng Triệu Tuấn lại càng khô hơn.
Hầu kết của y liên tục chuyển động, gương mặt đáng thương trắng xanh lẫn lộn, không thốt lên được lời nào.
Ngũ điện hạ nhìn thấy vậy liền nổi hứng làm càn. Y bước đến, đứng sau lưng thiếu niên, nhìn Triệu Tuấn, mỉm cười chân thành nói: “Lời của tiểu lang chính là lời của ta.”
Dường như y cảm thấy còn chưa đủ đáng tin, nói thêm: “Ừm, phong cho ngươi làm thượng thư tả bộc xạ, là chức quan tam phẩm.”
Quan tam phẩm? Bây giờ Triệu Tuấn mới chỉ có chức quan cửu phẩm nhỏ nhoi, chỉ như vậy đã có thể vọt lên thành quan tam phẩm?
Mặt y đỏ bừng cả lên.
Y há miệng, trong họng vang tiếng khào khào.
Đúng lúc này, thiếu niên liếc nhìn Phùng Uyển, thấy trong mắt nàng thoáng hiện lên vẻ đau khổ rồi biến mất, chàng từ từ rời khỏi nàng.
Nhàn tản đứng ở đó, thiếu niên hờ hững nói: “Chẳng vui gì cả.”
Dứt lời, y quay người trở về bàn.
Ngũ điện hạ vẫn chưa đi, y hứng khởi nhìn sắc mặt bắt đầu chuyển thành màu trắng của Triệu Tuấn, đưa tay xoa cằm mình, thong thả nói: “Ừm, như vậy đi. Ngươi trở về chuẩn bị một chút, theo ta về Đô Thành.”
Hả?
Triệu Tuấn ngẩng phắt đầu lên. Thấy vẻ mặt không dám tin của y, Ngũ điện hạ cau mày nói: “Bảo ngươi đấy, trở về chuẩn bị đi, có nghe thấy không hả?”
Cho đến khi Triệu Tuấn ngây ngốc gật đầu, y mới hài lòng trở lại bên cạnh bàn.
Triệu Tuấn nhìn đăm đăm về phía bàn của Ngũ điện hạ một lúc lâu, mới ở thu hồi ánh mắt trong ánh nhìn thờ ơ của mấy người ở đây. Sau một lúc cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên y nhớ tới Phùng Uyển.
Vội vàng ngẩng đầu nhìn Phùng Uyển, y vươn tay ra xoa bàn tay nhỏ bé lạnh băng của nàng, hạ giọng nịnh nọt nói: “Uyển nương, vừa rồi ta không có nhận lời.”
Giọng nói tràn đầy vẻ đắc ý, dường như việc y không chính miệng nói ra lời đồng ý là một công lao thần kỳ.
Tay Phùng Uyển vẫn lạnh như băng.
Phụ thân của nàng là một nho sinh, tuy Phùng Uyển chỉ học sơ qua Nho giáo, nhưng rõ ràng nàng nghiêm trang dè dặt hơn rất nhiều phụ nhân đương thời.
Kiếp trước, nàng chưa từng thấy chuyện nào hoang đường thế này.
Hơn nữa, gương mặt nàng rất bình thường thì chuyện đẹp đẽ cỡ này sao có thể xuất hiện trong đời nàng chứ?
Danh sách chương