Kỷ Nam cúi đầu nhìn chằm chằm ngọc bội kia, cứ tưởng rằng như vậy là đã che giấu biểu tình của mình kỹ càng lắm rồi. Nhưng Mộ Dung Nham lại nhìn thấy viền tai nàng đang dần ửng đỏ, hắn cố nhịn cười.
Sau một lúc lâu, nàng mới cởi sợi dây ra, đeo miếng ngọc bội lên cổ, rồi lại cẩn thận giấu vào trong áo.
Làm những chuyện này xong, nàng mới ngẩng đầu cười với Mộ Dung Nham.
Nụ cười kia khiến sao trời cũng như muốn rơi xuống. Mộ Dung Nham bị choáng váng đến thất điên bát đảo, huyết khí nhất thời cuộn trào làm vết thương trước ngực đau đớn khiến hắn không nhịn được mà ho khan.
Kỷ Nam ngây ngốc vươn tay, định vỗ lưng giúp hắn, lại bị Mộ Dung Nham nhanh tay lẹ mắt bắt được. Hắn mặc kệ miệng vết thương đang bị vỡ ra, cứ như vậy mà kéo nàng vào trong lòng.
"Này..." Kỷ Nam khẩn trương, nơi này cách doanh trại rất gần, không biết chừng sẽ có một vài binh sĩ bất chợt đi tới, ngộ nhỡ nhìn thấy Kỷ tướng quân bị Nhị hoàng tử Điện hạ ôm ấp thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Mộ Dung Nham lại không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ ôm lấy nàng, chóp mũi tràn đầy hương thơm tỏa ra từ mái tóc thiếu nữ. Trong đầu hắn ngập tràn những hình ảnh kiều diễm.
"Tiểu Tứ..." Hắn cúi đầu, đặt xuống mấy nụ hôn trên gương mặt và trên trán nàng, nồng nàn nhưng cũng rất kiềm chế. Hắn hít lấy hương thơm của nàng để được an ủi đôi chút, tới lúc sắp không nhịn được phải buông ra, hắn siết chặt nàng vào lòng, dùng thanh âm trầm thấp mà nóng bỏng nói bên tai nàng: "Lớn nhanh lên một chút!"
Kỷ Nam bởi vì ngại vết thương trên ngực hắn nên không dám vùng vẫy, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Cuối cùng, khi được hắn buông ra, nàng ôm khuôn mặt nóng bừng của mình bỏ chạy thật nhanh.
Cơn gió sau lưng thổi tới giọng nói dịu dàng của hắn: "Đi sớm về sớm."
***
Đúng như Mộ Dung Nham đã dự đoán, Kỷ Nam leo lên đỉnh núi Tinh Nhai.
Đại quân Tây Lý đã lui toàn bộ về nơi này. Bởi vì trong trận chiến Hành Châu thành bị đánh bại bất ngờ không kịp đề phòng, nên hiện giờ giặc Tây Lý cũng thiết lập phòng thủ tầng tầng lớp lớp, binh sĩ tuần tra ban đêm nhiều gấp ba lần trước kia.
Kỳ thật từ trước tới nay, Đại Dạ và Tây Lý vẫn lấy núi Tinh Nhai làm cột mốc ranh giới, cho nên nơi này thuộc địa phận Tây Lý. Nhưng mà đám người chuyên đi xâm chiếm nước khác này hiện đang bị kinh sợ, nên bây giờ dù có đang ở trong lãnh thổ của đất nước mình cũng vẫn cứ thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc.
Đây chính là kết cục của kẻ đi xâm lược nước khác.
Đêm nay, gió trên đỉnh núi Tinh Nhai thổi vừa mạnh vừa lạnh lẽo, tiếng gió rít gào. Kỷ Nam đứng trước gió, bị thổi đến mức không mở được mắt ra.
Đại ca nàng liệu có đang ở trong quân doanh phía dưới kia hay không? Nay Hành Châu thành đã giành lại được, nàng nguyện ý dùng tính mạng của mình để đổi lấy đại ca.
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, thì nàng cảm thấy sự lạnh lẽo của miếng ngọc bội trong ngực. Kỷ Nam nhịn không được lấy nó ra, cẩn thận vuốt ve dòng chữ khắc trên mặt ngọc. Thể chữ cổ tung bay uốn lượn của người Nam quốc, triền miên đa tình, hơn nữa người điêu khắc chữ này lại sử dụng rất khéo léo bút lông cứng của Dạ quốc, cho nên hai chữ "Trường Khanh" mà ông khắc, mang dáng vẻ vừa cương lại vừa nhu, vừa lưu loát lại vừa mềm mại.
Khi còn bé, Kỷ Nam rất hay tới thư phòng của mẫu thân, cũng đã từng được đọc vài cuốn truyện truyền kỳ nhân vật Nam quốc, có một người Nam quốc tên là "Trường Khanh", từng viết rất nhiều thi từ ca phú trau chuốt hoa lệ, nhưng càng làm cho người đời sau cảm thấy hứng thú, di13n∞d4an∞l3e∞qu11y∞dn0n, chính là chuyện hắn và một nữ tử đã vì yêu mà bỏ trốn. Những cái này nàng đã đọc từ rất lâu rồi, rất nhiều chuyện hiện giờ cũng đã quên, chỉ còn nhớ trong đó hình như có một câu: "Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly."*
(* - Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly: Nguyện chỉ cần có được lòng của một người, bạc đầu cũng không rời xa.)
Khi ấy, Kỷ Nam vẫn còn nhỏ tuổi cho nên không hiểu rõ, bây giờ hồi tưởng lại, trong lòng lại có chút lưu luyến không yên.
Kỷ Nam chưa bao giờ gặp Diêu phi, chỉ nghe người ta đồn rằng bà là một nữ tử người Nam quốc vô cùng dịu dàng mỹ lệ, Hoàng thượng cũng rất yêu chiều bà, hậu cung người người ca ngợi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, một nữ nhân đã lén lút đặt tên tự cho nhi tử của mình, thì làm sao lại để ý đến cái gì mà "người người ngợi ca" chứ? Kỷ Nam cũng bởi vậy mà nghĩ tới mẫu thân mình, mẫu thân so với Diêu phi thì có phần may mắn hơn, phụ thân chỉ yêu một mình bà, nhưng mà cho dù như vậy, thì bà cũng vẫn phải cùng một nữ nhân khác chia sẻ tâm của phụ thân.
Sinh ra tại một triều đại như vậy, khi mang thân phận nữ tử, dù có tốt đẹp đến đâu cũng đều khó tránh khỏi vận mệnh ấy - nhưng nếu giống như nàng, thì ngay cả tư cách bước vào vận mệnh như thế cũng không có.
Ngọc được ủ ấm trong lòng bàn tay, gần ngay trái tim Kỷ Nam. Mười sáu tuổi, vào đêm lạnh thấu xương khi nàng tròn mười sáu tuổi, chỉ dựa vào chút ấm áp đó trong lồng ngực, nàng đã dấy lên được niềm hy vọng nóng bỏng để đối diện với những cực khổ và gian nan.
***
Trong doanh trại, khi Kỷ Nam đi rồi, Mộ Dung Nham cũng chưa vào trong lều nghỉ ngơi ngay. Dưới ánh trăng, hắn bước đi chậm rãi thong thả, tới nơi tổ chức tiệc mừng trước cửa lều chủ soái.
Lúc hắn đến, tất cả mọi người đã say. Khâm sai đại nhân đã cởi quan bào, mặc lên bộ xiêm y đỏ tươi rực rỡ mà nàng vẫn thường hay mặc khi còn ở Thượng Kinh, vui vẻ nhảy múa bên đống lửa trại.
Ngô Kiền đang cạn chén cùng ba vị phó tướng dưới quyền Kỷ Nam, lấy một địch ba, say sưa đến rối tinh rối mù, một bên uống một bên ôm lấy bộ xương dê vừa được nướng chín, đấm đất gào khóc: "Cha nuôi à..."
Mộ Dung Tống thì không biết đã đi đâu.
Diêu Viễn cũng có chút ngà ngà say, lấy ra ống sáo, là vật bất ly thân của ông từ trong ống tay áo, thổi một khúc "Xuân giang hoa triêu, thu nguyệt dạ", nhìn như một vị tiên nhân xuất trần thoát tục, ống tay áo rộng bay phấp phới, đang muốn đáp mây cưỡi trăng mà đi.
Mộ Dung Nham cẩn thận che vết thương trước ngực, tránh những tên tửu quỷ này, đi tới một góc không sáng sủa để tìm một người mà hắn muốn tìm.
Lý Hà Việt vẫn chưa say hẳn, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, lập tức ngẩng đầu lên.
Cằm của hắn và Mộ Dung Nham có vài phần giống nhau, đáng tiếc mấy ngày qua chưa cạo râu, nên lúc này râu ria mọc lởm chởm, trông nhếch nhác vô cùng.
Mộ Dung Nham ôn hòa cười, nói với hắn: "Ta cố ý tới đây cảm ơn ngươi. Nếu không nhờ có ngươi ngăn cản giùm ta, thì đao kia của Lý Nha đã kết liễu tính mạng ta rồi."
Cánh tay phải của Lý Hà Việt bất giác giật giật, hắn lắc đầu, "Không cần. Ngươi bị thương nặng hơn ta, công lao cũng lớn hơn ta."
"Đâu có... Ta nghe Ngô Kiền nói, nếu ngươi không quay trở về kịp thời, thì giặc Tây Lý trong thành có thể đã phá tan cửa thành rồi. Nếu là như vậy, chín vạn đại quân Tây Lý bên ngoài thành có lẽ đã kịp công phá vào..."
"Điện hạ, " Lý Hà Việt lạnh lùng mở miệng, cắt đứt lời nói của hắn, "Thỉnh không cần tìm mọi cách kiếm cớ giùm ta nữa... ta không bằng ngươi, ta đã sớm thừa nhận rồi."
Trong đôi mắt hoa đào thoáng hiện lên tia sáng. Mộ Dung Nham càng nói càng lộ vẻ đắc ý: "Đây cũng là thật... là lời nói thật."
Lý Hà Việt lạnh lùng cười một tiếng, ném bình rượu trong tay ra, lại tiện tay với lấy một bình khác, một quyền đánh xuyên qua nắp bình. Hắn ngửa đầu tu một hơi, rồi bỗng nhiên đứng lên, diixễn~đãàn~lzeê~qunyý~đoôxn, mặt đối mặt với Mộ Dung Nham, cười u ám: "Mộ Dung Nham, " thanh âm của hắn cực kỳ trầm thấp, "Ngươi đắc ý cái gì cơ chứ? Nếu ngươi cũng giống như ta... Vậy thì ngươi so với ta lại càng gian nan thảm hại hơn!"
Mộ Dung Nham bị rượu làm ướt, hắn đương nhiên hiểu rõ "giống như ta" này là ám chỉ điều gì.
"À... phải không?" Hắn thản nhiên nói.
Lý Hà Việt cảm thấy vô cùng căm phẫn và uất ức, lồng ngực như muốn nổ tung, nụ cười rạng rỡ và đáng yêu của Tiểu Tứ không ngừng hiện lên trước mặt hắn, nhưng nụ cười ấy lại không phải dành cho hắn.
"Ngươi hãy đợi đấy." Hai mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Mộ Dung Nham, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi, các ngươi... cứ đợi đó cho ta!"
Hắn nói giống như đang thề độc. Mặc dù đang say, nhưng vẻ mặt hắn không còn uể oải và chán nản như trước nữa.
Hắn nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái rời đi. Một cơn gió đêm thổi tới, lạnh thấu xương. Mộ Dung Nham ôm vết thương, ho khan mấy tiếng, cười lắc đầu, rồi cũng quay trở về.
Hai ngày sau trôi qua thật yên bình, giặc Tây Lý vẫn ẩn náu trong quân doanh ở dưới chân núi Tinh Nhai, chưa có bất cứ động tĩnh gì.
Mà quân doanh bên này của Dạ quốc, sau tiệc chúc mừng thì hai nhân vật quan trọng nhất đã ngã bệnh, chính là Kỷ Nam và Mộ Dung Nham.
Kỷ Nam thì do vết thương cũ chưa lành, lại túc trực bên giường bệnh của Mộ Dung Nham suốt ba ngày hai đêm, hơn nữa sau khi uống rượu ở tiệc chúc mừng nàng lại đi lên đỉnh núi Tinh Nhai hóng gió đêm, nên sau khi trở về bị thổ huyết không ngừng, cuối cùng bị bệnh nặng. May mà không có trận đánh nào, cho nên nàng có thể an tâm ngủ ngon dưỡng bệnh.
Mộ Dung Nham thì lại càng khó hiểu, rõ ràng tiệc mừng không thấy hắn xuất hiện, không hiểu vì sao miệng vết thương lại bị vỡ ra, liên tục sốt cao.
Ngày thứ ba, giặc Tây Lý bất chợt tập kích, Kỷ Nam cũng chưa xuất chinh mà chỉ có Ngô Kiền trấn thủ và ba vị phó tướng của Kỷ gia quân mang binh, cùng đại quân Tây Lý chiến một trận khó phân thắng bại. Trận chiến này kéo dài mất hai ngày.
Sáng sớm ngày thứ ba, khi quân Tây Lý đánh tới, dẫn dầu không phải là tướng quân Lý Nha, mà là một bộ khôi giáp.
Đó là một bộ khôi giáp màu bạc, đã rất cũ kỹ, nhưng dưới những tia nắng nhạt của Hành Châu thành, mỗi mảnh vảy giáp đều tỏa sáng rạng rỡ. Nó được chống lên bởi một cây trúc rất dài, giống như một tấm khiên lớn vĩ đại cho giặc Tây Lý phía sau.
Nhưng đối với Kỷ gia quân mà nói, nó không chỉ có tác dụng như một tấm khiên. Tất cả mọi người sau khi nhìn thấy bộ khôi giáp kia đều lặng lẽ lui về phía sau không một tiếng động, ai ai cũng mang vẻ mặt thống khổ, từng bước từng bước lùi dần về phía sau, mặc kệ giặc Tây Lý như những con sói hoang hung ác đang tới gần.
Ngô Kiền nóng nảy, chửi ầm lên. Một vị phó soái Kỷ gia quân bỗng nhiên quỳ sụp xuống, giọng nói có vẻ trầm trọng: "Đó là... Kỷ Đông Kỷ tướng quân!"
Lần này Ngô Kiền cũng sửng sốt. Hắn ta vốn không có hảo cảm với Kỷ Đông, nhưng mà bây giờ hắn ta đang quyết tâm muốn dựa vào Kỷ Nam và Mộ Dung Nham, cho nên không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn ta vội vàng ra lệnh cho người đi thông tri Kỷ Nam và Mộ Dung Nham.
***
Hai người kia đang ở trong cùng một căn lều dưỡng thương, bởi vì Diêu Viễn đã quen với khí hậu ấm áp của Thượng Kinh, cho nên ông không muốn phải mạo hiểm lăn lộn qua lại giữa hai căn lều trong gió rét thấu xương của vùng cực Tây này.
Kỷ Nam nghĩ đến chiến sự đang diễn ra nên vẫn chưa ngủ được. Trong lều vô cùng yên tĩnh. Diêu Viễn ôm lò sưởi, ngồi giữa hai chiếc giường, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm đọc sách, trừ âm thanh đó, thì chỉ còn tiếng hơi nước của ấm thuốc trên lò lửa đang bốc lên.
Kỷ Nam đếm thầm đến một ngàn, rốt cuộc cũng có can đảm quay đầu liếc trộm hắn một cái. Ai ngờ đúng lúc này bị hắn bắt quả tang... Mộ Dung Nham đã thức dậy, cũng nằm nghiêng đầu nhìn về phía nàng, hai người bắt gặp ánh mắt của nhau, cùng lặng lẽ nở nụ cười.
Hắn vì bị sốt cao, nên hai má có vẻ rất hồng hào, nơi khóe mắt cũng nhuộm màu hoa đào, quả thực khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Kỷ Nam cảm thấy hâm hộ vô cùng: Cái người này, bị bệnh mà cũng lẳng lơ như vậy!
Mộ Dung Nham hơi nghiêng người, thoải mái cuộn người trong tấm chăn da gấu ấm áp, từ sau lưng Diêu Viễn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nàng.
Kỷ Nam bị nhìn có chút ngượng ngùng, hai mắt đảo tròn, hết xoay bên trái lại xoay bên phải khiến hắn phải bật cười.
Diêu Viễn cũng không rời mắt khỏi cuốn sách, chỉ cất giọng nhàn nhạt: "Điện hạ, nếu miệng vết thương lại bị vỡ ra lần nữa, thần cũng chỉ có thể dùng kim khâu áo và ruột heo để khâu lại mà thôi."
Kỷ Nam nghe vậy, vội vàng không dám nhìn hắn nữa, mà sắc mặt Mộ Dung Nham nhìn như bị rút gân. diixễn~đãàn~lexê~qvuyvý~đocôn Diêu Viễn rốt cuộc cũng cảm thấy thỏa mãn đứng dậy, lầm bầm lầu bầu: "Ồ? Sao bỗng dưng trong lều lại nóng như vậy? Có lẽ ta phải đi ra ngoài một chút."
Ông vừa đi, Mộ Dung Nham lập tức vươn tay ra, Kỷ Nam không thèm nhìn hắn, hắn lại lặng im không tiếng động xê dịch tới gần nàng, tiếp theo một tiếng "Ôi chao" nhẹ nhàng vang lên, một bàn tay mềm mại đã nằm trong tay hắn.
Hai người này thật ra có rất nhiều điểm giống nhau, ngoại trừ đôi mắt xếch ra, thì diện mạo của cả hai người đều rất dễ nhìn. Đôi bàn tay của hắn vừa thon vừa dài, khớp xương ngón tay rõ ràng, bàn tay nàng lại nhỏ hơn một chút, bởi vì quanh năm sử dụng Phương Thiên kích, cho nên lòng bàn tay nàng nổi đầy vết chai. Mộ Dung Nham lấy ngón tay vuốt ve vết chai, tim hắn bỗng dưng mềm mại không sao nói nên lời.
"Này!" Kỷ Nam cũng mặc kệ, chiều theo hắn, nàng nghiêng người, bàn tay còn lại kề vào má đặt lên gối, nàng gọi hắn "Này", từ sau khi ra khỏi thạch động trên núi Tinh Nhai, nàng vẫn luôn gọi hắn như vậy.
"Vừa rồi huynh nằm mơ hả?"
"Làm sao mà nàng biết?" Mộ Dung Nham khẽ lắc tay nàng, bên môi nở nụ cười dịu dàng.
"Ta thấy huynh cười." Nàng nói rất nhỏ. Cứ sau mỗi lần đếm xong một ngàn, lại nhịn không được liếc nhìn hắn một cái, nói ra thực có chút mất mặt mà.
Mười ngón tay của Mộ Dung Nham và nàng đan vào nhau, hắn giương mắt nhìn chằm chằm nàng, nhẹ nhàng gật đầu, nói nhỏ: "Ta mơ thấy hai năm trước, lúc chúng ta còn ở Linh Châu thành."
"Hai năm trước?" Kỷ Nam nghi hoặc, "Hai năm trước huynh đã..." Nàng phát hiện mình lỡ lời, lập tức ngừng lại.
Mộ Dung Nham cười, lắc lắc tay nàng, truy vấn: "Đã cái gì?"
"Ta mệt rồi!" Nàng muốn rút tay về, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy, nên đành phải giả vờ nhắm chặt mắt lại.
Mộ Dung Nham không nhịn được bật cười, sung sướng vô cùng.
"Ta mơ thấy sáng sớm hôm ấy, khi ta luyện kiếm dưới tàng cây, nàng đi từ trong nhà ra, ngoại bào khoác lệch trên người, ngây ngốc dụi mắt, vẻ mặt ngây thơ, nhưng cả người lại toát lên vẻ kiên cường chính trực. Khi đó ta đã nghĩ: "Đây là hài tử kỳ lạ nhất mà ta từng gặp." Hắn thấp giọng nói, rồi dịu dàng nắm lấy tay nàng, "Cũng làm cho ta cảm nhận được sự ấm áp, chuyện gì cũng muốn đáp ứng nàng, chỉ mong nàng có thể vui vẻ."
Kỷ Nam nhắm mắt lại, trên mặt nhuộm một màu đỏ rực động lòng người.
Chính là buổi sáng ngày hôm đó... Nàng cũng nhớ rõ!
Sáng sớm đầu xuân, ánh mặt trời bắt đầu lên từ bốn phía mái hiên, rực rỡ chói lọi. Trong sân trồng hai gốc đào, hoa đào màu hống phấn mềm mại yếu ớt nở rộ đầy cây. Một bóng dáng màu trắng di chuyển nhanh nhẹn dưới tàng cây, kiếm pháp thuần thục, mấy đóa hoa rối rít che mặt, rơi từ trên cây xuống, thẹn thùng lao vào người hắn.
Luyện kiếm...Như thế nào mà không thaymột bộ áo ngắn vải thô nhỉ? Bộ xiêm y kia của hắn đúng là rất đẹp mắt, nhưng mà lúc bị cành cây vướng vào không thấy phiền toái hay sao?
Kỷ Nam vẫn còn nhớ rõ khi ấy mình đã oán thầm hắn như vậy.
Khi đó như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, hai năm qua đi nàng lại ở nơi này, toàn thân bị thương nắm tay hắn.
Kỷ Nam mở to mắt, xấu hổ nở nụ cười, quay đầu nhìn hắn.
Cửa lều bất chợt bị xốc lên. Diêu Viễn bước nhanh tới, nhìn thấy bọn họ cuống quýt buông tay nhau ra, ông cũng không thèm trêu chọc câu gì, ngược lại vẻ mặt có phần nghiêm túc nói với Kỷ Nam: "Giặc Tây Lý treo chiến giáp của Đại công tử trước trận địa, rồi từng bước ép sát. Ngô Kiền không biết phải làm thế nào, nên đã cố ý sai người tới xin chỉ thị của Điện hạ và tiểu tướng quân."
Mộ Dung Nham vừa mới nhíu mày, đã nhìn thấy Kỷ Nam bật dậy từ trên giường, không kịp nói câu nào, xách lấy ngân giáp đang treo bên cạnh, lại túm lấy Phương Thiên kích, rồi lao thẳng ra bên ngoài.
Sau một lúc lâu, nàng mới cởi sợi dây ra, đeo miếng ngọc bội lên cổ, rồi lại cẩn thận giấu vào trong áo.
Làm những chuyện này xong, nàng mới ngẩng đầu cười với Mộ Dung Nham.
Nụ cười kia khiến sao trời cũng như muốn rơi xuống. Mộ Dung Nham bị choáng váng đến thất điên bát đảo, huyết khí nhất thời cuộn trào làm vết thương trước ngực đau đớn khiến hắn không nhịn được mà ho khan.
Kỷ Nam ngây ngốc vươn tay, định vỗ lưng giúp hắn, lại bị Mộ Dung Nham nhanh tay lẹ mắt bắt được. Hắn mặc kệ miệng vết thương đang bị vỡ ra, cứ như vậy mà kéo nàng vào trong lòng.
"Này..." Kỷ Nam khẩn trương, nơi này cách doanh trại rất gần, không biết chừng sẽ có một vài binh sĩ bất chợt đi tới, ngộ nhỡ nhìn thấy Kỷ tướng quân bị Nhị hoàng tử Điện hạ ôm ấp thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Mộ Dung Nham lại không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ ôm lấy nàng, chóp mũi tràn đầy hương thơm tỏa ra từ mái tóc thiếu nữ. Trong đầu hắn ngập tràn những hình ảnh kiều diễm.
"Tiểu Tứ..." Hắn cúi đầu, đặt xuống mấy nụ hôn trên gương mặt và trên trán nàng, nồng nàn nhưng cũng rất kiềm chế. Hắn hít lấy hương thơm của nàng để được an ủi đôi chút, tới lúc sắp không nhịn được phải buông ra, hắn siết chặt nàng vào lòng, dùng thanh âm trầm thấp mà nóng bỏng nói bên tai nàng: "Lớn nhanh lên một chút!"
Kỷ Nam bởi vì ngại vết thương trên ngực hắn nên không dám vùng vẫy, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Cuối cùng, khi được hắn buông ra, nàng ôm khuôn mặt nóng bừng của mình bỏ chạy thật nhanh.
Cơn gió sau lưng thổi tới giọng nói dịu dàng của hắn: "Đi sớm về sớm."
***
Đúng như Mộ Dung Nham đã dự đoán, Kỷ Nam leo lên đỉnh núi Tinh Nhai.
Đại quân Tây Lý đã lui toàn bộ về nơi này. Bởi vì trong trận chiến Hành Châu thành bị đánh bại bất ngờ không kịp đề phòng, nên hiện giờ giặc Tây Lý cũng thiết lập phòng thủ tầng tầng lớp lớp, binh sĩ tuần tra ban đêm nhiều gấp ba lần trước kia.
Kỳ thật từ trước tới nay, Đại Dạ và Tây Lý vẫn lấy núi Tinh Nhai làm cột mốc ranh giới, cho nên nơi này thuộc địa phận Tây Lý. Nhưng mà đám người chuyên đi xâm chiếm nước khác này hiện đang bị kinh sợ, nên bây giờ dù có đang ở trong lãnh thổ của đất nước mình cũng vẫn cứ thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc.
Đây chính là kết cục của kẻ đi xâm lược nước khác.
Đêm nay, gió trên đỉnh núi Tinh Nhai thổi vừa mạnh vừa lạnh lẽo, tiếng gió rít gào. Kỷ Nam đứng trước gió, bị thổi đến mức không mở được mắt ra.
Đại ca nàng liệu có đang ở trong quân doanh phía dưới kia hay không? Nay Hành Châu thành đã giành lại được, nàng nguyện ý dùng tính mạng của mình để đổi lấy đại ca.
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, thì nàng cảm thấy sự lạnh lẽo của miếng ngọc bội trong ngực. Kỷ Nam nhịn không được lấy nó ra, cẩn thận vuốt ve dòng chữ khắc trên mặt ngọc. Thể chữ cổ tung bay uốn lượn của người Nam quốc, triền miên đa tình, hơn nữa người điêu khắc chữ này lại sử dụng rất khéo léo bút lông cứng của Dạ quốc, cho nên hai chữ "Trường Khanh" mà ông khắc, mang dáng vẻ vừa cương lại vừa nhu, vừa lưu loát lại vừa mềm mại.
Khi còn bé, Kỷ Nam rất hay tới thư phòng của mẫu thân, cũng đã từng được đọc vài cuốn truyện truyền kỳ nhân vật Nam quốc, có một người Nam quốc tên là "Trường Khanh", từng viết rất nhiều thi từ ca phú trau chuốt hoa lệ, nhưng càng làm cho người đời sau cảm thấy hứng thú, di13n∞d4an∞l3e∞qu11y∞dn0n, chính là chuyện hắn và một nữ tử đã vì yêu mà bỏ trốn. Những cái này nàng đã đọc từ rất lâu rồi, rất nhiều chuyện hiện giờ cũng đã quên, chỉ còn nhớ trong đó hình như có một câu: "Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly."*
(* - Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly: Nguyện chỉ cần có được lòng của một người, bạc đầu cũng không rời xa.)
Khi ấy, Kỷ Nam vẫn còn nhỏ tuổi cho nên không hiểu rõ, bây giờ hồi tưởng lại, trong lòng lại có chút lưu luyến không yên.
Kỷ Nam chưa bao giờ gặp Diêu phi, chỉ nghe người ta đồn rằng bà là một nữ tử người Nam quốc vô cùng dịu dàng mỹ lệ, Hoàng thượng cũng rất yêu chiều bà, hậu cung người người ca ngợi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, một nữ nhân đã lén lút đặt tên tự cho nhi tử của mình, thì làm sao lại để ý đến cái gì mà "người người ngợi ca" chứ? Kỷ Nam cũng bởi vậy mà nghĩ tới mẫu thân mình, mẫu thân so với Diêu phi thì có phần may mắn hơn, phụ thân chỉ yêu một mình bà, nhưng mà cho dù như vậy, thì bà cũng vẫn phải cùng một nữ nhân khác chia sẻ tâm của phụ thân.
Sinh ra tại một triều đại như vậy, khi mang thân phận nữ tử, dù có tốt đẹp đến đâu cũng đều khó tránh khỏi vận mệnh ấy - nhưng nếu giống như nàng, thì ngay cả tư cách bước vào vận mệnh như thế cũng không có.
Ngọc được ủ ấm trong lòng bàn tay, gần ngay trái tim Kỷ Nam. Mười sáu tuổi, vào đêm lạnh thấu xương khi nàng tròn mười sáu tuổi, chỉ dựa vào chút ấm áp đó trong lồng ngực, nàng đã dấy lên được niềm hy vọng nóng bỏng để đối diện với những cực khổ và gian nan.
***
Trong doanh trại, khi Kỷ Nam đi rồi, Mộ Dung Nham cũng chưa vào trong lều nghỉ ngơi ngay. Dưới ánh trăng, hắn bước đi chậm rãi thong thả, tới nơi tổ chức tiệc mừng trước cửa lều chủ soái.
Lúc hắn đến, tất cả mọi người đã say. Khâm sai đại nhân đã cởi quan bào, mặc lên bộ xiêm y đỏ tươi rực rỡ mà nàng vẫn thường hay mặc khi còn ở Thượng Kinh, vui vẻ nhảy múa bên đống lửa trại.
Ngô Kiền đang cạn chén cùng ba vị phó tướng dưới quyền Kỷ Nam, lấy một địch ba, say sưa đến rối tinh rối mù, một bên uống một bên ôm lấy bộ xương dê vừa được nướng chín, đấm đất gào khóc: "Cha nuôi à..."
Mộ Dung Tống thì không biết đã đi đâu.
Diêu Viễn cũng có chút ngà ngà say, lấy ra ống sáo, là vật bất ly thân của ông từ trong ống tay áo, thổi một khúc "Xuân giang hoa triêu, thu nguyệt dạ", nhìn như một vị tiên nhân xuất trần thoát tục, ống tay áo rộng bay phấp phới, đang muốn đáp mây cưỡi trăng mà đi.
Mộ Dung Nham cẩn thận che vết thương trước ngực, tránh những tên tửu quỷ này, đi tới một góc không sáng sủa để tìm một người mà hắn muốn tìm.
Lý Hà Việt vẫn chưa say hẳn, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, lập tức ngẩng đầu lên.
Cằm của hắn và Mộ Dung Nham có vài phần giống nhau, đáng tiếc mấy ngày qua chưa cạo râu, nên lúc này râu ria mọc lởm chởm, trông nhếch nhác vô cùng.
Mộ Dung Nham ôn hòa cười, nói với hắn: "Ta cố ý tới đây cảm ơn ngươi. Nếu không nhờ có ngươi ngăn cản giùm ta, thì đao kia của Lý Nha đã kết liễu tính mạng ta rồi."
Cánh tay phải của Lý Hà Việt bất giác giật giật, hắn lắc đầu, "Không cần. Ngươi bị thương nặng hơn ta, công lao cũng lớn hơn ta."
"Đâu có... Ta nghe Ngô Kiền nói, nếu ngươi không quay trở về kịp thời, thì giặc Tây Lý trong thành có thể đã phá tan cửa thành rồi. Nếu là như vậy, chín vạn đại quân Tây Lý bên ngoài thành có lẽ đã kịp công phá vào..."
"Điện hạ, " Lý Hà Việt lạnh lùng mở miệng, cắt đứt lời nói của hắn, "Thỉnh không cần tìm mọi cách kiếm cớ giùm ta nữa... ta không bằng ngươi, ta đã sớm thừa nhận rồi."
Trong đôi mắt hoa đào thoáng hiện lên tia sáng. Mộ Dung Nham càng nói càng lộ vẻ đắc ý: "Đây cũng là thật... là lời nói thật."
Lý Hà Việt lạnh lùng cười một tiếng, ném bình rượu trong tay ra, lại tiện tay với lấy một bình khác, một quyền đánh xuyên qua nắp bình. Hắn ngửa đầu tu một hơi, rồi bỗng nhiên đứng lên, diixễn~đãàn~lzeê~qunyý~đoôxn, mặt đối mặt với Mộ Dung Nham, cười u ám: "Mộ Dung Nham, " thanh âm của hắn cực kỳ trầm thấp, "Ngươi đắc ý cái gì cơ chứ? Nếu ngươi cũng giống như ta... Vậy thì ngươi so với ta lại càng gian nan thảm hại hơn!"
Mộ Dung Nham bị rượu làm ướt, hắn đương nhiên hiểu rõ "giống như ta" này là ám chỉ điều gì.
"À... phải không?" Hắn thản nhiên nói.
Lý Hà Việt cảm thấy vô cùng căm phẫn và uất ức, lồng ngực như muốn nổ tung, nụ cười rạng rỡ và đáng yêu của Tiểu Tứ không ngừng hiện lên trước mặt hắn, nhưng nụ cười ấy lại không phải dành cho hắn.
"Ngươi hãy đợi đấy." Hai mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Mộ Dung Nham, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi, các ngươi... cứ đợi đó cho ta!"
Hắn nói giống như đang thề độc. Mặc dù đang say, nhưng vẻ mặt hắn không còn uể oải và chán nản như trước nữa.
Hắn nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái rời đi. Một cơn gió đêm thổi tới, lạnh thấu xương. Mộ Dung Nham ôm vết thương, ho khan mấy tiếng, cười lắc đầu, rồi cũng quay trở về.
Hai ngày sau trôi qua thật yên bình, giặc Tây Lý vẫn ẩn náu trong quân doanh ở dưới chân núi Tinh Nhai, chưa có bất cứ động tĩnh gì.
Mà quân doanh bên này của Dạ quốc, sau tiệc chúc mừng thì hai nhân vật quan trọng nhất đã ngã bệnh, chính là Kỷ Nam và Mộ Dung Nham.
Kỷ Nam thì do vết thương cũ chưa lành, lại túc trực bên giường bệnh của Mộ Dung Nham suốt ba ngày hai đêm, hơn nữa sau khi uống rượu ở tiệc chúc mừng nàng lại đi lên đỉnh núi Tinh Nhai hóng gió đêm, nên sau khi trở về bị thổ huyết không ngừng, cuối cùng bị bệnh nặng. May mà không có trận đánh nào, cho nên nàng có thể an tâm ngủ ngon dưỡng bệnh.
Mộ Dung Nham thì lại càng khó hiểu, rõ ràng tiệc mừng không thấy hắn xuất hiện, không hiểu vì sao miệng vết thương lại bị vỡ ra, liên tục sốt cao.
Ngày thứ ba, giặc Tây Lý bất chợt tập kích, Kỷ Nam cũng chưa xuất chinh mà chỉ có Ngô Kiền trấn thủ và ba vị phó tướng của Kỷ gia quân mang binh, cùng đại quân Tây Lý chiến một trận khó phân thắng bại. Trận chiến này kéo dài mất hai ngày.
Sáng sớm ngày thứ ba, khi quân Tây Lý đánh tới, dẫn dầu không phải là tướng quân Lý Nha, mà là một bộ khôi giáp.
Đó là một bộ khôi giáp màu bạc, đã rất cũ kỹ, nhưng dưới những tia nắng nhạt của Hành Châu thành, mỗi mảnh vảy giáp đều tỏa sáng rạng rỡ. Nó được chống lên bởi một cây trúc rất dài, giống như một tấm khiên lớn vĩ đại cho giặc Tây Lý phía sau.
Nhưng đối với Kỷ gia quân mà nói, nó không chỉ có tác dụng như một tấm khiên. Tất cả mọi người sau khi nhìn thấy bộ khôi giáp kia đều lặng lẽ lui về phía sau không một tiếng động, ai ai cũng mang vẻ mặt thống khổ, từng bước từng bước lùi dần về phía sau, mặc kệ giặc Tây Lý như những con sói hoang hung ác đang tới gần.
Ngô Kiền nóng nảy, chửi ầm lên. Một vị phó soái Kỷ gia quân bỗng nhiên quỳ sụp xuống, giọng nói có vẻ trầm trọng: "Đó là... Kỷ Đông Kỷ tướng quân!"
Lần này Ngô Kiền cũng sửng sốt. Hắn ta vốn không có hảo cảm với Kỷ Đông, nhưng mà bây giờ hắn ta đang quyết tâm muốn dựa vào Kỷ Nam và Mộ Dung Nham, cho nên không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn ta vội vàng ra lệnh cho người đi thông tri Kỷ Nam và Mộ Dung Nham.
***
Hai người kia đang ở trong cùng một căn lều dưỡng thương, bởi vì Diêu Viễn đã quen với khí hậu ấm áp của Thượng Kinh, cho nên ông không muốn phải mạo hiểm lăn lộn qua lại giữa hai căn lều trong gió rét thấu xương của vùng cực Tây này.
Kỷ Nam nghĩ đến chiến sự đang diễn ra nên vẫn chưa ngủ được. Trong lều vô cùng yên tĩnh. Diêu Viễn ôm lò sưởi, ngồi giữa hai chiếc giường, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm đọc sách, trừ âm thanh đó, thì chỉ còn tiếng hơi nước của ấm thuốc trên lò lửa đang bốc lên.
Kỷ Nam đếm thầm đến một ngàn, rốt cuộc cũng có can đảm quay đầu liếc trộm hắn một cái. Ai ngờ đúng lúc này bị hắn bắt quả tang... Mộ Dung Nham đã thức dậy, cũng nằm nghiêng đầu nhìn về phía nàng, hai người bắt gặp ánh mắt của nhau, cùng lặng lẽ nở nụ cười.
Hắn vì bị sốt cao, nên hai má có vẻ rất hồng hào, nơi khóe mắt cũng nhuộm màu hoa đào, quả thực khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Kỷ Nam cảm thấy hâm hộ vô cùng: Cái người này, bị bệnh mà cũng lẳng lơ như vậy!
Mộ Dung Nham hơi nghiêng người, thoải mái cuộn người trong tấm chăn da gấu ấm áp, từ sau lưng Diêu Viễn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nàng.
Kỷ Nam bị nhìn có chút ngượng ngùng, hai mắt đảo tròn, hết xoay bên trái lại xoay bên phải khiến hắn phải bật cười.
Diêu Viễn cũng không rời mắt khỏi cuốn sách, chỉ cất giọng nhàn nhạt: "Điện hạ, nếu miệng vết thương lại bị vỡ ra lần nữa, thần cũng chỉ có thể dùng kim khâu áo và ruột heo để khâu lại mà thôi."
Kỷ Nam nghe vậy, vội vàng không dám nhìn hắn nữa, mà sắc mặt Mộ Dung Nham nhìn như bị rút gân. diixễn~đãàn~lexê~qvuyvý~đocôn Diêu Viễn rốt cuộc cũng cảm thấy thỏa mãn đứng dậy, lầm bầm lầu bầu: "Ồ? Sao bỗng dưng trong lều lại nóng như vậy? Có lẽ ta phải đi ra ngoài một chút."
Ông vừa đi, Mộ Dung Nham lập tức vươn tay ra, Kỷ Nam không thèm nhìn hắn, hắn lại lặng im không tiếng động xê dịch tới gần nàng, tiếp theo một tiếng "Ôi chao" nhẹ nhàng vang lên, một bàn tay mềm mại đã nằm trong tay hắn.
Hai người này thật ra có rất nhiều điểm giống nhau, ngoại trừ đôi mắt xếch ra, thì diện mạo của cả hai người đều rất dễ nhìn. Đôi bàn tay của hắn vừa thon vừa dài, khớp xương ngón tay rõ ràng, bàn tay nàng lại nhỏ hơn một chút, bởi vì quanh năm sử dụng Phương Thiên kích, cho nên lòng bàn tay nàng nổi đầy vết chai. Mộ Dung Nham lấy ngón tay vuốt ve vết chai, tim hắn bỗng dưng mềm mại không sao nói nên lời.
"Này!" Kỷ Nam cũng mặc kệ, chiều theo hắn, nàng nghiêng người, bàn tay còn lại kề vào má đặt lên gối, nàng gọi hắn "Này", từ sau khi ra khỏi thạch động trên núi Tinh Nhai, nàng vẫn luôn gọi hắn như vậy.
"Vừa rồi huynh nằm mơ hả?"
"Làm sao mà nàng biết?" Mộ Dung Nham khẽ lắc tay nàng, bên môi nở nụ cười dịu dàng.
"Ta thấy huynh cười." Nàng nói rất nhỏ. Cứ sau mỗi lần đếm xong một ngàn, lại nhịn không được liếc nhìn hắn một cái, nói ra thực có chút mất mặt mà.
Mười ngón tay của Mộ Dung Nham và nàng đan vào nhau, hắn giương mắt nhìn chằm chằm nàng, nhẹ nhàng gật đầu, nói nhỏ: "Ta mơ thấy hai năm trước, lúc chúng ta còn ở Linh Châu thành."
"Hai năm trước?" Kỷ Nam nghi hoặc, "Hai năm trước huynh đã..." Nàng phát hiện mình lỡ lời, lập tức ngừng lại.
Mộ Dung Nham cười, lắc lắc tay nàng, truy vấn: "Đã cái gì?"
"Ta mệt rồi!" Nàng muốn rút tay về, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy, nên đành phải giả vờ nhắm chặt mắt lại.
Mộ Dung Nham không nhịn được bật cười, sung sướng vô cùng.
"Ta mơ thấy sáng sớm hôm ấy, khi ta luyện kiếm dưới tàng cây, nàng đi từ trong nhà ra, ngoại bào khoác lệch trên người, ngây ngốc dụi mắt, vẻ mặt ngây thơ, nhưng cả người lại toát lên vẻ kiên cường chính trực. Khi đó ta đã nghĩ: "Đây là hài tử kỳ lạ nhất mà ta từng gặp." Hắn thấp giọng nói, rồi dịu dàng nắm lấy tay nàng, "Cũng làm cho ta cảm nhận được sự ấm áp, chuyện gì cũng muốn đáp ứng nàng, chỉ mong nàng có thể vui vẻ."
Kỷ Nam nhắm mắt lại, trên mặt nhuộm một màu đỏ rực động lòng người.
Chính là buổi sáng ngày hôm đó... Nàng cũng nhớ rõ!
Sáng sớm đầu xuân, ánh mặt trời bắt đầu lên từ bốn phía mái hiên, rực rỡ chói lọi. Trong sân trồng hai gốc đào, hoa đào màu hống phấn mềm mại yếu ớt nở rộ đầy cây. Một bóng dáng màu trắng di chuyển nhanh nhẹn dưới tàng cây, kiếm pháp thuần thục, mấy đóa hoa rối rít che mặt, rơi từ trên cây xuống, thẹn thùng lao vào người hắn.
Luyện kiếm...Như thế nào mà không thaymột bộ áo ngắn vải thô nhỉ? Bộ xiêm y kia của hắn đúng là rất đẹp mắt, nhưng mà lúc bị cành cây vướng vào không thấy phiền toái hay sao?
Kỷ Nam vẫn còn nhớ rõ khi ấy mình đã oán thầm hắn như vậy.
Khi đó như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, hai năm qua đi nàng lại ở nơi này, toàn thân bị thương nắm tay hắn.
Kỷ Nam mở to mắt, xấu hổ nở nụ cười, quay đầu nhìn hắn.
Cửa lều bất chợt bị xốc lên. Diêu Viễn bước nhanh tới, nhìn thấy bọn họ cuống quýt buông tay nhau ra, ông cũng không thèm trêu chọc câu gì, ngược lại vẻ mặt có phần nghiêm túc nói với Kỷ Nam: "Giặc Tây Lý treo chiến giáp của Đại công tử trước trận địa, rồi từng bước ép sát. Ngô Kiền không biết phải làm thế nào, nên đã cố ý sai người tới xin chỉ thị của Điện hạ và tiểu tướng quân."
Mộ Dung Nham vừa mới nhíu mày, đã nhìn thấy Kỷ Nam bật dậy từ trên giường, không kịp nói câu nào, xách lấy ngân giáp đang treo bên cạnh, lại túm lấy Phương Thiên kích, rồi lao thẳng ra bên ngoài.
Danh sách chương