Lâm Uyển Nhi cùng Phạm Nhược Nhược nhìn thấy một màn, không nhịn được mà trừng mắt ngây ngốc, tuy rằng hai vị nữ nhân này đều biết Phạm Nhàn đã từng chém giết một vị cao thủ bát phẩm trên chợ Ngưu Lan, thế nhưng nhìn thấy cảnh mạo hiểm lao từ trên vách núi xuống như thế này, trong lòng các nàng vẫn như cũ có một loại cảm thụ hoàn toàn khác với võ đạo.
Chuẩn xác, lãnh tĩnh, lực lượng, đây là trùng kích mang tới các nàng sau khi nhìn thấy một màn này.
Ngay cả Phạm Nhược Nhược vốn luôn tín nhiệm huynh trưởng đồng thời cũng bình tĩnh hơn Lâm Uyển Nhi rất nhiều cũng không nhịn được mà thở nhẹ một tiếng:
-Ca ca, ca làm thế nào vậy? Phạm Nhàn từ trên thảm cỏ đi lên trên, nhìn hai tiểu cô nương không nhịn được mà lắc đầu, hai tay xoa xoa đỉnh đầu hai cô nương, nhẹ nhàng ôn nhu nói:
-Chỉ là luyện công hàng ngày mà thôi.
Nghĩ thầm: nếu như các người nhìn thấy cảnh kinh khủng Ngũ Trúc thúc nhảy từ trên vách núi ở Đạm Châu xuống, nhất định sẽ coi như cảnh tượng vừa rồi chẳng đáng là gì.
Hắn nhíu mày nói rằng:
-Sáng sớm thế này, các người sao lại chạy tới đây? Trong núi này vẫn có thú hoang đi lại đó.
Phạm Nhược Nhược nhìn Lâm Uyển Nhi, khẽ cười nói:
-Tẩu tử tỉnh lại không thấy ca, cho nên mới tới tìm muội, hiếu kỳ muốn xem xem ca mỗi ngày luyện công như thế nào.
Phạm Nhàn nhìn hai má bị lạnh tới đỏ ửng lên của thê tử, đưa tay hơi bẹo chóp mũi nhỏ của nàng. Lâm Uyển Nhi có chút không thích ứng với động tác thân mật của hắn ở trước mặt muội muội, xấu hổ tránh đi, trong lòng nàng vẫn còn đang chìm đắm trong một màn vừa nãy. Thì ra phu quân của mình, cũng là một vị cao thủ lợi hại tới như vậy.
Dường như đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, Phạm Nhàn lắc đầu cười nói rằng:
-Đừng nghĩ ta quá lợi hại đi, có người nói, ta chỉ là ngoài tứ cấp, còn chưa tới lục cấp.
Lâm Uyển Nhi không tin nhìn hắn một cái, nói rằng:
-Từ nhỏ lớn lên trong cung, cao thủ thất phẩm, bát phẩm cũng gặp qua rất nhiều, tướng công à, chàng so với bọn hắn còn lợi hại hơn nhiều.
-Phải không?~ Phạm Nhàn cười cười, cũng không có suy nghĩ, trái lại đau đầu nói rằng:
-Tuy rằng dược hoàn của Phí Giới lão sư rất hữu dụng, thế nhưng trong núi gió lớn, nàng chạy tới đây như vậy, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ?
Vừa nói chuyện vừa thay nàng quấn chiếc khăn trên cổ chặt hơn, quan tâm nói rằng:
-Ta từ nhỏ đã quen ngày nào cũng luyện công rồi, trước đây không nói với nàng, là vấn đề của ta, sau này nghìn vạn lần không được đi ra ngoài nữa.
Phạm Nhược Nhược thấy tình cảm của huynh trưởng và tẩu tẩu thân thiết, trong lòng cũng vui vẻ, mỉm cười nhìn, không nói được một lời. Không ngờ Phạm Nhàn quay đầu lại, lạnh lùng nói rằng:
-Nhược Nhược, muội cũng vậy đó.
Nàng thấy ca ca tức giận, trong lòng quýnh lên, trong mắt đã thấp thoáng có nước, nhỏ giọng nói:
-Muội muội sai rồi, sau này nhất định…
Nửa câu sau của nàng đang chuẩn bị nói ra là nhất định sẽ chiếu cố tốt cho tẩu tử. Lâm Uyên Nhi cũng chuẩn bị vội vã thay nàng biện bạch, là chính mình kéo nàng ra ngoài.
Phạm Nhàn đã nhẹ nhàng nhéo lỗ tai lạnh cóng của nàng, mềm mỏng nói rằng:
-Tẩu tử muội thân thể không tốt, lẽ nào thân thể của muội cũng tốt sao? Nếu như bị gió lạnh làm bệnh, sau này làm sao lập gia đình được?
Mãi tới lúc này, hai nữ nhân thanh xuân mới biết được hắn tức giận bởi vì chuyện khác, nghĩ tới nam nhân trẻ tuổi trước mặt đối với thê tử quan tâm, đối với muội muội săn sóc, Lâm Uyển Nhi cùng Phạm Nhược Nhược đều cảm thấy một phần hạnh phúc.
…
Phạm Nhàn kỳ thực mới là người hạnh phúc nhất, ngày đêm ở Thương Sơn dường như đã làm cho hắn quên hết tất cả chuyện tình ở kinh đô rồi. Ti Nam bá tước phái người đưa mật thư cho hắn báo tình hình đặc biết, mà Vương Khải Niên cũng hồi báo cho Phạm Nhàn chuyện tình trong kinh đô.
Trong kinh đô sóng yên biển lặng, động tác lớn duy nhất là vị thống lĩnh đại nội trong cung Yến Tiểu Nghệ người đã bắn hắn lần trước bị điều đi phương bắc đảm nhận đại đô đốc Tuất Bắc Thần Sách quân. Tuy rằng chỉ là điều động cùng cấp bậc, nhưng từ cấm vệ quân điều tới phương bắc, không thể không nói, là bệ hạ nhắc nhở một lần đối với Yến Tiểu Nghệ.
Hiệp nghị hòa bình của Khánh quốc cùng Bắc Tề hơn tháng sau mới có hiệu lực chính thức, cho nên Tuất Bắc Thần Sách quân không phải làm gì, tuy rằng thân là Trấn Bắc đại đô đốc, nhưng Yến Tiểu Nghệ trước thế cục này, cũng không có tác dụng gì cả, chỉ sợ trong lòng lúc này phiền muộn vô cùng.
Phạm Nhàn nhìn phong thư của Vương Khải Niên, khẽ nhíu mày, mọi người đều biết Yến Tiểu Nghệ bỗng nhiên quật khởi là dựa vào vũ lực cửu phẩm của mình, cùng với sự giúp đỡ hết sức của trưởng công chúa. Nếu như vị hoàng đế trong thâm cung kia muốn trừ khử trưởng công chúa mà nói, nhất định sẽ cho Yến Tiểu Nghệ ở trong kinh đô, dễ dàng cho Giám Sát viện giám thị, hoặc không là điều Yến Tiểu Nghệ tới Xu Mật viện, hoặc chuyển là văn quan, trăm triệu không thể điều tới làm chưởng quản quân đội ở phương Bắc được.
Hắn nhẹ nhàng gõ nhẹ lên mặt bàn, lắc đầu, trong lòng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng hoàng đế vẫn không có khuynh hướng hạ thủ như cũ, chỉ là cảnh cáo với những thế lực trong triều đình một chút thôi. Xem ra trong kinh còn có thể an toàn hơn nhiều, thế nhưng một người hùng quân đã ngồi yên ổn ngôi vị đế quân hơn mười năm trời, làm sao có thể dễ dàng để cho đối phương phát triển an toàn được? nếu như với oai của hoàng đế, khả năng của Giám Sát viện, lòng trung của kinh đô thủ bị Diệp gia, một đòn âm thầm chém hết thế lực ngầm của trưởng công chúa, là chuyện vô cùng dễ dàng.
Điểm này Phạm Nhàn thủy chung vẫn không rõ, hắn không biết vị hoàng đế này rốt cuộc muốn làm cái gì, có thể lớn mật như vậy, có thể nhìn đối phương tiêu diêu tự tại như vậy, mà không muốn ra tay trước.
Nhưng nếu như xác định kinh đô đã an toàn rồi, Phạm Nhàn tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng lại sinh ra một chút hối hận. Lần trước khai hỏa truyền đơn chiến trong kinh đô, là một tuyển chọn bất đắc dĩ của hắn, bởi vì hắn không có thực lực hùng hậu như hoàng đế, cho nên hắn không dám chờ, nhưng rất bắc đắc dĩ lại kết thúc trong thế hòa hoãn.
Bản thân hắn cùng trưởng công chúa tranh chấp nội khố, đã không là chuyện gì nữa rồi, nhưng sau song phương lại âm thầm giao thủ, đều là Phạm Nhàn chiếm tiện nghi, với tính tình của trưởng công chúa, nếu như một ngày trở lại được khẳng định sẽ không bỏ qua. Nếu như hoàng đế bệ hạ thủy chung vẫn chơi trò chơi dường như có chút nguy hiểm này, mình phải xử lý như thế nào đây?
Giết chết trưởng công chúa dường như phi thường sáng suốt, thế nhưng liên lụy tới rất nhiều vấn đề. Thứ nhất, Ngũ Trúc có thể đảm bảo được sau khi giết chết đối phương có thể không để lại bất kỳ dấu vết gì hay không? Loại khiêu chiến không kiêng kị gì với tôn nghiêm của hoàng gia thế này, chỉ sợ vị bệ hạ kia căn bản không thể chịu được. Thứ hai, dù sao trưởng công chúa cũng là mẫu thân của thê tử mình, nếu như nàng chết dưới tay của mình, tương lại Lâm Uyển Nhi biết được chuyện này, phu thê hai người làm sao có thể ở chung? Dù sao nhị cữu tử chết, đã như gai nhọn đâm sâu trong lòng Phạm Nhàn rồi.
Then chốt nhất là điểm cuối cùng, Phạm Nhàn cùng Ngũ Trúc hai người cũng không nắm chắc có thể giết chết được trưởng công chúa hay không. Đối phương đã về tới đất phong ở Tín Dương, căn bản không biết có bao nhiêu cao thủ ở đó, mà khẩu súng trong tay Phạm Nhàn… Phạm Nhàn không dám dùng, hắn lo lắng bị những quý nhân ở trong cung liên tưởng lại cái chết của hai vị thân vương năm đó, do đó mà nghĩ tới cái tên Diệp Khinh Mi.
Phạm Nhàn nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, Thương Sơn tuyết sớm, tối nay đã có vài bông hoa tuyết từ trên trời bay xuống, làm cho cả vùng trang viện này được phủ một lớn tuyết trắng trong thuần khiết. Hắn thở dài một hơi, hủy bức thư của phụ thân cùng Vương Khải Niên đi, sau đó đi ra ngoài. Trong cái đêm mưa thu lần đó, hắn đã quyết định, phải vùi lấp chuyện tình của mẫu thân trong lòng, mãi tới một ngày nào đó, tới khi mình thực sự có thể nắm được thế cục trong tay.
Đi trong hành lang, dưới ngọn đèn sáng, ấm áp như xuân, Lâm Uyển Nhi cùng Phạm Nhược Nhược hai người lôi kéo ba người ca kỹ từ trong phủ tới chơi mạt chược, một người thừa ra đi tới bên cạnh giúp đỡ làm bếp. Phạm Nhàn mỉm cười đi vào trong, ba vị cô nương nhanh chóng đứng dậy hành lễ, tiểu nha hoàn đang trải giường chiếu trong phòng cũng vội vàng đi ra ngoài bái kiến thiếu gia.
Phạm Nhàn phất phất tay, ý bảo các nàng tiếp tục, liền ngồi xuống giữa Phạm Nhược Nhược và Lâm Uyển Nhi mỉm cười nói rằng:
-Nếu như Tư Triệt tới, phỏng chừng các nàng đều phải khóc thét.
Lâm Uyển Nhi mỉm cười nói:
-Trong phủ đã chơi qua một lần rồi, thế nhưng thiếp vẫn không thua.
Phạm Nhàn căn bản không tin, với cái khả năng tính toán của tên biến thái cố chấp Phạm Tư Triệt, không thể nào đánh không thắng thê tử mình. Phạm Nhược Nhược ở bên cạnh mỉm cười chứng thực nói:
-Tẩu tử cũng không nói đùa à, đêm hôm đó Tư Triệt cũng chỉ thắng được tẩu tử hai văn tiền.
Phạm Nhàn mắt sáng lên, nhìn Lâm Uyển Nhi nói rằng:
-Không ngờ Uyển Nhi lại lợi hại như vậy.
-Trong cung cả ngày không có việc gì, những nương nương đều thích chơi cái này.
Lâm Uyển Nhi bỡn cợt cười nói rằng:
-Chàng cũng biết trong cung đó, các nữ nhân trong cung tính toán như thế nào, một người tính thắng người khác, tự nhiên trên bài bạc cũng như vậy, thiếp ở trung cung nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên cũng phải lợi hại rồi.
Phạm Nhàn cười khổ nói:
-Thì ra thế.
…
Những hạ nhân khác trong trang viện đều ngồi uống rượi nói chuyện phiếm, Phạm Nhàn đạp tuyết đi ra ngoài, phía sau là ngọn đèn hôn ám, cùng với thanh âm mơ hồ của tiếng bài mạt chược rơi xuống đất, những cô nương la lên vui vẻ. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, Châu Tinh Trì trong phim Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương dường như cũng có một màn như vậy, bất quả tiểu Đường (Đường Bá Hổ) rất thê thảm, còn mình lại rất hạnh phục, đây là sự khác nhau rồi.
Lâm Uyển Nhi cùng Nhược Nhược đều biết mỗi tối hắn đều ra ngoài, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng luyện công sáng nay, cũng không tình nguyện hỏi tiếp lần nữa, chỉ là cam chịu chuyện này mà thôi.
Đi trên con đường nhỏ bí mật trong tuyết, Phạm Nhàn thẳng tới một nơi sâu trong rừng trúc, một nơi gần với vách núi thì dừng lại.
Nơi này là một nơi yên lặng nhất bên sườn Thương Sơn, Phạm Nhàn tùy ý đưa tay ra ngoài --- tay Ngũ Trúc dường như xuất hiện từ trên bầu trời vậy, cầm lấy tay hắn, hai tay cài vào nhau. Thân thể Phạm Nhàn lay động như trúng gió độc, nơi này trống trải vô cùng, người khác không thể nhìn thấy gì xảy ra ở đây.
Tuyết dưới ánh trăng ở Thương Sơn vô cùng yên tĩnh cùng mỹ lệ, Phạm Nhàn tiếp nhận một vật bằng kim loại đen nhánh lạnh như băng của Ngũ Trúc đưa qua, nằm úp xuống đất, bắt đầu ngắm ai đó dưới nham thạch trong tuyết.
Chuẩn xác, lãnh tĩnh, lực lượng, đây là trùng kích mang tới các nàng sau khi nhìn thấy một màn này.
Ngay cả Phạm Nhược Nhược vốn luôn tín nhiệm huynh trưởng đồng thời cũng bình tĩnh hơn Lâm Uyển Nhi rất nhiều cũng không nhịn được mà thở nhẹ một tiếng:
-Ca ca, ca làm thế nào vậy? Phạm Nhàn từ trên thảm cỏ đi lên trên, nhìn hai tiểu cô nương không nhịn được mà lắc đầu, hai tay xoa xoa đỉnh đầu hai cô nương, nhẹ nhàng ôn nhu nói:
-Chỉ là luyện công hàng ngày mà thôi.
Nghĩ thầm: nếu như các người nhìn thấy cảnh kinh khủng Ngũ Trúc thúc nhảy từ trên vách núi ở Đạm Châu xuống, nhất định sẽ coi như cảnh tượng vừa rồi chẳng đáng là gì.
Hắn nhíu mày nói rằng:
-Sáng sớm thế này, các người sao lại chạy tới đây? Trong núi này vẫn có thú hoang đi lại đó.
Phạm Nhược Nhược nhìn Lâm Uyển Nhi, khẽ cười nói:
-Tẩu tử tỉnh lại không thấy ca, cho nên mới tới tìm muội, hiếu kỳ muốn xem xem ca mỗi ngày luyện công như thế nào.
Phạm Nhàn nhìn hai má bị lạnh tới đỏ ửng lên của thê tử, đưa tay hơi bẹo chóp mũi nhỏ của nàng. Lâm Uyển Nhi có chút không thích ứng với động tác thân mật của hắn ở trước mặt muội muội, xấu hổ tránh đi, trong lòng nàng vẫn còn đang chìm đắm trong một màn vừa nãy. Thì ra phu quân của mình, cũng là một vị cao thủ lợi hại tới như vậy.
Dường như đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, Phạm Nhàn lắc đầu cười nói rằng:
-Đừng nghĩ ta quá lợi hại đi, có người nói, ta chỉ là ngoài tứ cấp, còn chưa tới lục cấp.
Lâm Uyển Nhi không tin nhìn hắn một cái, nói rằng:
-Từ nhỏ lớn lên trong cung, cao thủ thất phẩm, bát phẩm cũng gặp qua rất nhiều, tướng công à, chàng so với bọn hắn còn lợi hại hơn nhiều.
-Phải không?~ Phạm Nhàn cười cười, cũng không có suy nghĩ, trái lại đau đầu nói rằng:
-Tuy rằng dược hoàn của Phí Giới lão sư rất hữu dụng, thế nhưng trong núi gió lớn, nàng chạy tới đây như vậy, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ?
Vừa nói chuyện vừa thay nàng quấn chiếc khăn trên cổ chặt hơn, quan tâm nói rằng:
-Ta từ nhỏ đã quen ngày nào cũng luyện công rồi, trước đây không nói với nàng, là vấn đề của ta, sau này nghìn vạn lần không được đi ra ngoài nữa.
Phạm Nhược Nhược thấy tình cảm của huynh trưởng và tẩu tẩu thân thiết, trong lòng cũng vui vẻ, mỉm cười nhìn, không nói được một lời. Không ngờ Phạm Nhàn quay đầu lại, lạnh lùng nói rằng:
-Nhược Nhược, muội cũng vậy đó.
Nàng thấy ca ca tức giận, trong lòng quýnh lên, trong mắt đã thấp thoáng có nước, nhỏ giọng nói:
-Muội muội sai rồi, sau này nhất định…
Nửa câu sau của nàng đang chuẩn bị nói ra là nhất định sẽ chiếu cố tốt cho tẩu tử. Lâm Uyên Nhi cũng chuẩn bị vội vã thay nàng biện bạch, là chính mình kéo nàng ra ngoài.
Phạm Nhàn đã nhẹ nhàng nhéo lỗ tai lạnh cóng của nàng, mềm mỏng nói rằng:
-Tẩu tử muội thân thể không tốt, lẽ nào thân thể của muội cũng tốt sao? Nếu như bị gió lạnh làm bệnh, sau này làm sao lập gia đình được?
Mãi tới lúc này, hai nữ nhân thanh xuân mới biết được hắn tức giận bởi vì chuyện khác, nghĩ tới nam nhân trẻ tuổi trước mặt đối với thê tử quan tâm, đối với muội muội săn sóc, Lâm Uyển Nhi cùng Phạm Nhược Nhược đều cảm thấy một phần hạnh phúc.
…
Phạm Nhàn kỳ thực mới là người hạnh phúc nhất, ngày đêm ở Thương Sơn dường như đã làm cho hắn quên hết tất cả chuyện tình ở kinh đô rồi. Ti Nam bá tước phái người đưa mật thư cho hắn báo tình hình đặc biết, mà Vương Khải Niên cũng hồi báo cho Phạm Nhàn chuyện tình trong kinh đô.
Trong kinh đô sóng yên biển lặng, động tác lớn duy nhất là vị thống lĩnh đại nội trong cung Yến Tiểu Nghệ người đã bắn hắn lần trước bị điều đi phương bắc đảm nhận đại đô đốc Tuất Bắc Thần Sách quân. Tuy rằng chỉ là điều động cùng cấp bậc, nhưng từ cấm vệ quân điều tới phương bắc, không thể không nói, là bệ hạ nhắc nhở một lần đối với Yến Tiểu Nghệ.
Hiệp nghị hòa bình của Khánh quốc cùng Bắc Tề hơn tháng sau mới có hiệu lực chính thức, cho nên Tuất Bắc Thần Sách quân không phải làm gì, tuy rằng thân là Trấn Bắc đại đô đốc, nhưng Yến Tiểu Nghệ trước thế cục này, cũng không có tác dụng gì cả, chỉ sợ trong lòng lúc này phiền muộn vô cùng.
Phạm Nhàn nhìn phong thư của Vương Khải Niên, khẽ nhíu mày, mọi người đều biết Yến Tiểu Nghệ bỗng nhiên quật khởi là dựa vào vũ lực cửu phẩm của mình, cùng với sự giúp đỡ hết sức của trưởng công chúa. Nếu như vị hoàng đế trong thâm cung kia muốn trừ khử trưởng công chúa mà nói, nhất định sẽ cho Yến Tiểu Nghệ ở trong kinh đô, dễ dàng cho Giám Sát viện giám thị, hoặc không là điều Yến Tiểu Nghệ tới Xu Mật viện, hoặc chuyển là văn quan, trăm triệu không thể điều tới làm chưởng quản quân đội ở phương Bắc được.
Hắn nhẹ nhàng gõ nhẹ lên mặt bàn, lắc đầu, trong lòng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng hoàng đế vẫn không có khuynh hướng hạ thủ như cũ, chỉ là cảnh cáo với những thế lực trong triều đình một chút thôi. Xem ra trong kinh còn có thể an toàn hơn nhiều, thế nhưng một người hùng quân đã ngồi yên ổn ngôi vị đế quân hơn mười năm trời, làm sao có thể dễ dàng để cho đối phương phát triển an toàn được? nếu như với oai của hoàng đế, khả năng của Giám Sát viện, lòng trung của kinh đô thủ bị Diệp gia, một đòn âm thầm chém hết thế lực ngầm của trưởng công chúa, là chuyện vô cùng dễ dàng.
Điểm này Phạm Nhàn thủy chung vẫn không rõ, hắn không biết vị hoàng đế này rốt cuộc muốn làm cái gì, có thể lớn mật như vậy, có thể nhìn đối phương tiêu diêu tự tại như vậy, mà không muốn ra tay trước.
Nhưng nếu như xác định kinh đô đã an toàn rồi, Phạm Nhàn tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng lại sinh ra một chút hối hận. Lần trước khai hỏa truyền đơn chiến trong kinh đô, là một tuyển chọn bất đắc dĩ của hắn, bởi vì hắn không có thực lực hùng hậu như hoàng đế, cho nên hắn không dám chờ, nhưng rất bắc đắc dĩ lại kết thúc trong thế hòa hoãn.
Bản thân hắn cùng trưởng công chúa tranh chấp nội khố, đã không là chuyện gì nữa rồi, nhưng sau song phương lại âm thầm giao thủ, đều là Phạm Nhàn chiếm tiện nghi, với tính tình của trưởng công chúa, nếu như một ngày trở lại được khẳng định sẽ không bỏ qua. Nếu như hoàng đế bệ hạ thủy chung vẫn chơi trò chơi dường như có chút nguy hiểm này, mình phải xử lý như thế nào đây?
Giết chết trưởng công chúa dường như phi thường sáng suốt, thế nhưng liên lụy tới rất nhiều vấn đề. Thứ nhất, Ngũ Trúc có thể đảm bảo được sau khi giết chết đối phương có thể không để lại bất kỳ dấu vết gì hay không? Loại khiêu chiến không kiêng kị gì với tôn nghiêm của hoàng gia thế này, chỉ sợ vị bệ hạ kia căn bản không thể chịu được. Thứ hai, dù sao trưởng công chúa cũng là mẫu thân của thê tử mình, nếu như nàng chết dưới tay của mình, tương lại Lâm Uyển Nhi biết được chuyện này, phu thê hai người làm sao có thể ở chung? Dù sao nhị cữu tử chết, đã như gai nhọn đâm sâu trong lòng Phạm Nhàn rồi.
Then chốt nhất là điểm cuối cùng, Phạm Nhàn cùng Ngũ Trúc hai người cũng không nắm chắc có thể giết chết được trưởng công chúa hay không. Đối phương đã về tới đất phong ở Tín Dương, căn bản không biết có bao nhiêu cao thủ ở đó, mà khẩu súng trong tay Phạm Nhàn… Phạm Nhàn không dám dùng, hắn lo lắng bị những quý nhân ở trong cung liên tưởng lại cái chết của hai vị thân vương năm đó, do đó mà nghĩ tới cái tên Diệp Khinh Mi.
Phạm Nhàn nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, Thương Sơn tuyết sớm, tối nay đã có vài bông hoa tuyết từ trên trời bay xuống, làm cho cả vùng trang viện này được phủ một lớn tuyết trắng trong thuần khiết. Hắn thở dài một hơi, hủy bức thư của phụ thân cùng Vương Khải Niên đi, sau đó đi ra ngoài. Trong cái đêm mưa thu lần đó, hắn đã quyết định, phải vùi lấp chuyện tình của mẫu thân trong lòng, mãi tới một ngày nào đó, tới khi mình thực sự có thể nắm được thế cục trong tay.
Đi trong hành lang, dưới ngọn đèn sáng, ấm áp như xuân, Lâm Uyển Nhi cùng Phạm Nhược Nhược hai người lôi kéo ba người ca kỹ từ trong phủ tới chơi mạt chược, một người thừa ra đi tới bên cạnh giúp đỡ làm bếp. Phạm Nhàn mỉm cười đi vào trong, ba vị cô nương nhanh chóng đứng dậy hành lễ, tiểu nha hoàn đang trải giường chiếu trong phòng cũng vội vàng đi ra ngoài bái kiến thiếu gia.
Phạm Nhàn phất phất tay, ý bảo các nàng tiếp tục, liền ngồi xuống giữa Phạm Nhược Nhược và Lâm Uyển Nhi mỉm cười nói rằng:
-Nếu như Tư Triệt tới, phỏng chừng các nàng đều phải khóc thét.
Lâm Uyển Nhi mỉm cười nói:
-Trong phủ đã chơi qua một lần rồi, thế nhưng thiếp vẫn không thua.
Phạm Nhàn căn bản không tin, với cái khả năng tính toán của tên biến thái cố chấp Phạm Tư Triệt, không thể nào đánh không thắng thê tử mình. Phạm Nhược Nhược ở bên cạnh mỉm cười chứng thực nói:
-Tẩu tử cũng không nói đùa à, đêm hôm đó Tư Triệt cũng chỉ thắng được tẩu tử hai văn tiền.
Phạm Nhàn mắt sáng lên, nhìn Lâm Uyển Nhi nói rằng:
-Không ngờ Uyển Nhi lại lợi hại như vậy.
-Trong cung cả ngày không có việc gì, những nương nương đều thích chơi cái này.
Lâm Uyển Nhi bỡn cợt cười nói rằng:
-Chàng cũng biết trong cung đó, các nữ nhân trong cung tính toán như thế nào, một người tính thắng người khác, tự nhiên trên bài bạc cũng như vậy, thiếp ở trung cung nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên cũng phải lợi hại rồi.
Phạm Nhàn cười khổ nói:
-Thì ra thế.
…
Những hạ nhân khác trong trang viện đều ngồi uống rượi nói chuyện phiếm, Phạm Nhàn đạp tuyết đi ra ngoài, phía sau là ngọn đèn hôn ám, cùng với thanh âm mơ hồ của tiếng bài mạt chược rơi xuống đất, những cô nương la lên vui vẻ. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, Châu Tinh Trì trong phim Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương dường như cũng có một màn như vậy, bất quả tiểu Đường (Đường Bá Hổ) rất thê thảm, còn mình lại rất hạnh phục, đây là sự khác nhau rồi.
Lâm Uyển Nhi cùng Nhược Nhược đều biết mỗi tối hắn đều ra ngoài, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng luyện công sáng nay, cũng không tình nguyện hỏi tiếp lần nữa, chỉ là cam chịu chuyện này mà thôi.
Đi trên con đường nhỏ bí mật trong tuyết, Phạm Nhàn thẳng tới một nơi sâu trong rừng trúc, một nơi gần với vách núi thì dừng lại.
Nơi này là một nơi yên lặng nhất bên sườn Thương Sơn, Phạm Nhàn tùy ý đưa tay ra ngoài --- tay Ngũ Trúc dường như xuất hiện từ trên bầu trời vậy, cầm lấy tay hắn, hai tay cài vào nhau. Thân thể Phạm Nhàn lay động như trúng gió độc, nơi này trống trải vô cùng, người khác không thể nhìn thấy gì xảy ra ở đây.
Tuyết dưới ánh trăng ở Thương Sơn vô cùng yên tĩnh cùng mỹ lệ, Phạm Nhàn tiếp nhận một vật bằng kim loại đen nhánh lạnh như băng của Ngũ Trúc đưa qua, nằm úp xuống đất, bắt đầu ngắm ai đó dưới nham thạch trong tuyết.
Danh sách chương