Cung Điển chính là phó thống lĩnh đại nội thị vệ ngay bên cạnh Thiên tử, ngự tiền thị vệ. Hắn là sư đệ của Diệp Trọng – Khánh quốc đệ nhất võ gia Diệp gia đệ tử, bản thân mình còn là bát phẩm cao thủ hiếm thấy, đừng nói đến chuyện chiến đấu, Phạm Nhàn lần đó một đao chém đại thụ, là phải tranh thủ lợi dụng khi hắn còn đang chủ quan khinh địch ra tay đánh lén phủ đầu. Nếu song phương chân thực buông tay chiến, chỉ sợ cơ hội chết lần nữa của Phạm Nhàn sẽ tăng rất nhiều.
Đối mặt cùng Cung Điển, Phạm Nhàn không thể tìm ra phương pháp gì. Đánh thì không thể thắng rồi, mà cho dù có thắng đi nữa, chẳng lẽ lại định vào cung làm bừa sao? Một giọt mồ hôi lạnh đọng trên trán hắn rớt xuống, lòng hắn thầm cầu không dứt:
- Ngũ Trúc thúc cứu ta. Ngũ Trúc thúc cứu ta.
Nếu như trước đây Ngũ Trúc đánh bọn thị vệ mê man luôn, thì Phạm Nhàn đã không phải chạy vào Khánh miếu, cũng sẽ không có khả năng xảy ra vô số chuyện sau đó. Nhưng đối với Phạm Nhàn mà nói, mối nguy trước mắt là tự mình chuốc lấy, dĩ nhiên hắn không thể trách mình, chỉ là cố gắng thả lỏng tinh thần.
Cung Điển mỉm cười, hồn hậu chào hỏi:
-Vị hậu sinh này, hôm nay thật là trùng hợp.
Phạm Nhàn kéo muội muội về phía sau, mỉm cười đáp lại:
-Không ngờ được gặp lại đại nhân.
Lúc này trong đầu hắn đã suy nghĩ thật nhanh, Uyển Nhi đã từng nói qua, quý nhân trong Khánh miếu ngày ấy là Hoàng Đế bệ hạ, như vậy Cung Điển hẳn là thị vệ thiếp thân bên cạnh ngài. Lúc này Cung Điển xuất hiện ở đây, chỉ sợ Hoàng Đế cũng có thể ở nơi này.
Đầu vừa nghĩ, ánh mắt cũng lướt qua bờ vai cao gầy của Cung Điển, thấy trên bàn có một vị trung niên quý nhân đang thưởng trà, thi thoảng lại ngẩng đầu nhíu nhíu mày nhìn về phía này, Phạm Nhàn thầm bất ngờ, nhưng trên mặt không để lộ ra điều gì, tâm tư vừa cười khổ vừa nói:
-Vị đại nhân này, vì sao lại bày ra đạp phá thiết hài vô mịch xử, chẳng phải hết thảy đều uổng công sao? Ngày ấy ngoài Khánh miếu đắc tội đại nhân, nhưng tiểu nhân cũng thổ huyết mất mấy ngày, xem như cũng là bồi tội.
Hai câu đạp phá thiết hài, đúng là tận lực nói sao cho khôi hài cho quý nhân trung niên kia nghe, nhưng ngoài dự liệu của hắn, quý nhân chẳng có chút phản ứng gì.
-Bắt người này!
Cung Điển không muốn kinh động đến chủ nhân, thấp giọng ra lệnh, ba gã thị về hai bên nghe lệnh lập tức tiến lên. Vừa thấy khí thế của đối phương, bên mình còn mang theo một yểu điệu thục nữ, hắn biết không có cửa chạy, đành chau mày nhún người về phía trước,lao người về Cung Điển.
Cung Điển không giận không mừng, vung tay lên ý bảo thị vệ lùi ra sau, hai tay như diều hâu bắt thỏ, tích đủ uy lực lao thẳng tới mạch môn kẻ đang lao đến. Phạm Nhàn mặc dù không có chiêu thức tinh diệu gì, nhưng những công phu khéo léo này được Ngũ Trúc dạy đã thành bản năng phản ứng, vắt cổ tay một cách kỳ quái, đâu ngón tay tại mạch Nhất Hoa của đối phương, cánh tay chợt vươn dài mang theo rất nhiều khí lực túm chặt cổ tay đối phương.
Mà lúc này, một đôi thiết thủ của Cung Điển cũng đã chế trụ cổ tay hắn.
Hai người đều cảm thấy kinh ngạc, hai lần giao thủ đều là vừa tiếp xúc lập tức đã hỗ tỏa. Thực sự là chuyện trùng hợp rất kỳ lạ, dường như cả hai đều đoán được phản ứng của đối phương, mặc dù rất kinh ngạc, Cung Điển cũng mạnh mẽ nhấn mạnh:
- Bó tay. Chịu trói!
Phạm Nhàn vốn cũng chẳng hy vọng sẽ liều mạng với thống lĩnh thị vệ trong cung, chỉ là trong đầu còn đang tính toán điều gì khác, nhíu mày cương quyết:
-Còn chưa biết!
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, phía sau thắt lưng nóng lên, từng luồng khí nóng từ đó dâng lên, song chưởng lao tới công kích đối phương.
Cung Điển nhướng mày, dường như nhận ra được ở thiếu niên này có một thứ khí thế gì đó bá đạo không gì sánh được. Nhưng lúc này, đằng sau gã là chủ nhân, nên chắc chắn không thể tránh đi nửa bước. Hai mắt sáng lên, khẽ quát một tiếng, chân khí rèn luyện hơn mười năm trong cơ thể bùng phát vận tới hai tay,
Hai người vung tay, song chưởng đập vào nhau.
Sau một tiếng chát đanh gọn, chấn dư kình lực dao động trong quán trà, vị trung niên quý nhân đang ẩm trà kia nhíu nhíu mày, dường như không có công lực hộ thân, Nhược Nhược đứng sau lưng Phạm Nhàn cũng mềm nhũn hai chân suýt nữa ngã xuống đất.
Trong không trung lóe lên mấy đạo bạch quang, bọn thị vệ đã rút đao dí lên cổ lên mặt Phạm Nhàn. Sau khi ra chưởng, hắn cũng cạn lực, hai tay bủn rủn, chẳng còn sức mà phản kháng, mà cũng chẳng muốn phản kháng. Cung Điền ho mấy tiếng, thu hai tay bắt sau lưng, nhìn Phạm Nhàn một cách khác lạ, nhẹ giọng:
-Thiếu niên này, mấy tháng không gặp, ngươi đã tiến bộ.
Từ khóe môi Phạm Nhàn rỉ ra một chút máu, chút máu này khiến cho Cung Điền nghĩ lại người đã đối đầu với hắn trong Khánh miếu kia, trong lòng cảm thấy lạnh lạnh, không biết chuyện hôm nay ra như vậy tột cùng có ổn không.
Lần này giao thủ hiển nhiên Phạm Nhàn thất bại, nhưng Cung Điển cũng không phải dễ dàng mà thắng, chỉ trừ vị quý nhân kia, không ai để ý tay hắn sau lưng vẫn còn run rẩy. Kình lực Phạm Nhàn đánh vào cơ thể hắn vẫn còn bá đạo lưu tại kinh mạch, giống như bị tiểu đao châm chích, mãi một lúc lâu sau mới dần ổn định lại.
-Có văn có võ. Thiên hạ gần đây không có ai ít tuổi mà được như vậy.
Vị quý nhân nhìn Phạm Nhàn cổ vẫn bị đao kề sát bên mặt vẫn không hề biến sắc, tươi cười thưởng thức. Cung Điển biết vị chủ nhân này nhất trọng hiền tài, rất sợ hắn lại như lần trước thả người, bèn nhanh bước tới bên cạnh bàn trà, thấp giọng kính kính cẩn cẩn giải thích vì sao phải bắt người này.
Vị quý nhân nhướng mày, sau đó cũng dần giãn ra, hai con mắt sâu như hồ nước càng lúc càng sáng lên, hơi hí mắt nhìn Phạm Nhàn, nhẹ giong:
-Thì ra là chàng trai hôm đó. Cung Điển, ngươi nói người này là cao thủ, có thể dễ dàng bắt giết ngươi, điều này có nói dối ta không đấy? Cung Điển xấu hổ đáp lời:
-Vi thần chỉ âm thầm điều tra, chưa có kết quả, nên không dám bẩm báo. Xin lão gia thứ tội.
Quý nhân lạnh lùng:
-Miễn tội, nhưng việc này không được nhắc lại, không thì trảm cả nhà!
Cung Điển rùng mình, ôm quyền tuân lệnh. Âm thanh hai người nói cực kỳ nhỏ, người có thính lực nhạy như Phạm Nhàn cũng chỉ nghe được loáng thoáng mấy từ, không thể biết rõ họ nói những gì.
-Tất cả ra ngoài. Ta muốn nói mấy câu với chàng trai này!
Vị quý nhân vẫn lạnh lùng ra lệnh.
Cung Điển ngẩn người, nghĩ thầm lão gia tuy cả thiên hạ đều nắm trong tay, nhưng lại không có võ công, làm sau dám để lại một mình người ở lại với gã này? Dường như đoán được suy nghĩ trong đầu hắn, vị quý nhân hơi trầm ngâm:
-Cung Điển ở lại, còn lại tất cả ra ngoài!
-Dạ!
Bọn thị vệ tuy không thể giải thích được, nhưng cũng không dám hai lời, vội vàng rút ra khỏi quán trà. Lúc này cái cổ của Phạm Nhàn đã được tự do, có thể thoải mái mà xoay ngoái. Nhược Nhược tiến tới kéo tay hắn, nghĩ lại lúc nãy quá nguy hiểm, suýt rơi nước mắt.
…
“Hiệp Luật Lang Phạm Nhàn, ngươi đã biết tội?”
“Thần chẳng có tội gì!”
Đến cả câu đối thoại trong tưởng tượng của Phạm Nhàn kia cũng chẳng có. Vị quý nhân kia vẫn chỉ ngồi bên bàn đầy hứng thú nhìn hắn. Ánh mắt của người này tựa hồ đã dịu hơn lúc nãy rất nhiều, tuy nhàn nhạt nhưng vẫn găm trên người hắn, điều này làm cho Phạm Nhàn cảm thấy mất tự nhiên.
Vị quý nhân đột nhiên mở miệng,nhẹ giọng:
-Vị thiếu niên này, người là con nhà ai?
-Đại nhân, chúng ta là người nhà Phạm thị. Hôm qua tới điền trang nghỉ ngơi, hôm nay đi dạo ngắm phong cảnh, tình cờ tới đây, không biết ngài vì sao lại làm khó chúng ta?
Sau khi suy tính cẩn thận, Phạm Nhàn nghĩ gọi ông ta là “đại nhân” tương đối hợp lý. Nghe hắn trả lời, Cung Điển trong lòng kinh hãi, thế mới biết người mình muốn bắt chính là người đã giết bát phẩm cao thủ - Phạm Nhàn. Nghĩ tới cha hắn là Ti Nam bá tước là thân tín của lão gia, sức mạnh trong tay hẳn không hề ít, Cung Điển mới rõ tại sao lúc trước lão gia lại nghiêm lệnh không cho tiết lộ chuyện của bị cao thủ cấp tông sư kia, ánh mắt nhìn Phạm Nhàn đã thấy pha đầy có lỗi.
Quý nhân mỉm cười:
-Ngươi là con của Phạm Kiến?
Thấy đối phương gọi thẳng tên phụ thân, hắn càng khẳng định rõ thân phận ông ta, lời đáp cũng đầy kính cẩn:
--Thưa đúng.
Phạm Nhàn thật không ngờ đối phương lại nói một câu như vậy, ngẩn người một lúc sau đó mới hồi phục lại tinh thần, liền nói không dám không dám.
-Ngươi vào kinh cũng đã mấy tháng rồi, thấy thế nào?
Tuy rằng không rõ tại sao với thân phận của đối phương lại quan tâm tới mình như vậy, nhưng tình thế này Phạm Nhàn sẽ không ngờ tới, nghĩ tới những chuyện phiền toái cả mấy tháng quá, hắn trả lời, mang theo một chút lạnh lẽo:
-Kinh đô quá lớn, không bằng quê nhà.
-Ngươi đang nói Đạm Châu?
-Thưa đúng.
-Đạm Châu tốt chỗ nào?
-Đạm Châu mặc dù nghèo, nhưng nhân tâm chân chất, chỉ cần ngươi không hại ai sẽ không ai hại ngươi. Không giống như ở kinh đô, mặc kệ ngươi muốn hay không muốn, thế nào cũng có một số việc nhằm đầu ngươi mà lao đến.
Quý nhân thật không ngờ hắn lại nói thẳng đến như thế, mỉm cười:
-Kinh đô phồn hoa thiên hạ vô song, thất nhiên gian nan cũng là thiên hạ vô song. Nhưng đã có Phạm đại nhân bảo vệ, hôm nay Phạm công tử lại thể hiện ra văn võ song toàn, sau này ở kinh đô hẳn sẽ dễ dàng mới đúng.
Phạm Nhàn nghe thanh âm như ngọc chỉ, nếu như không phải đang ngụy trang, lúc này chỉ hận không thể quỳ xuống gào to tạ ơn bệ hạ, tiếp tục trắng trợn ca ngợi cái gọi là thiên tử miệng vàng lời ngọc. Nhưng trên mặt hắn vẫn cứ bình bình thản thản, nhẹ nhàng đáp:
-Mong là như vậy.
Thời gian không còn sớm, quý nhân bận rộn đứng dậy rời đi, trước khi đi còn tinh tế nhìn vào hai mắt Phạm Nhàn, lại mỉm cười đầy thỏa mãn:
-Ngày sau có duyên sẽ gặp lại.
Lại quay sang Nhược Nhược:
-Tiểu cô nương, khi ngươi mới sinh ta còn bế ngươi, không ngờ thoáng một chút đã trở thành một đại cô nương, ngày sau có hảo hôn sự đang chờ ngươi.
Phạm Nhược Nhược nao nao không biết trả lời thế nào, quý nhân nói xong lời này cao giọng cười lớn thập phần khoái ý, rời quán trà thanh trúc lên xe đi. Xe ngựa đi xa rồi, quý nhân vẫn còn hơi ngẩn ngơ khe thở dài:
-Mặt mày phảng phất như mơ hồ mọi chuyện, vậy mà lại có bản lĩnh nửa đêm trèo tường, quả thật cũng có chút giống ta năm đó.
(Lộ rồi ha ha)
Trong quán trà, Nhược Nhược tò mò hỏi:
-Không biết là vị đại nhân nào nhỉ? Hình như có quen biết với phụ thân?
Lúc này Phạm Nhàn mới hết căng thẳng, cả người ngã bịch xuống ghế:
-Đó là Hoàng thượng. Chết tiệt! Ai mà ngờ lại thích cải trang đi tuần kiểu này! Muốn dọa người ta chết không đền mạng sao?
Nghe đại ca nói, Nhược Nhược cũng cả kinh há che miệng.
Uỳnh! Giữa bầu trời trong xanh bỗng vang lên tiếng sấm, dường như muốn xuyên qua quán trà, đánh chết người nào đó đang ăn nói không chút cố kỵ.
Đối mặt cùng Cung Điển, Phạm Nhàn không thể tìm ra phương pháp gì. Đánh thì không thể thắng rồi, mà cho dù có thắng đi nữa, chẳng lẽ lại định vào cung làm bừa sao? Một giọt mồ hôi lạnh đọng trên trán hắn rớt xuống, lòng hắn thầm cầu không dứt:
- Ngũ Trúc thúc cứu ta. Ngũ Trúc thúc cứu ta.
Nếu như trước đây Ngũ Trúc đánh bọn thị vệ mê man luôn, thì Phạm Nhàn đã không phải chạy vào Khánh miếu, cũng sẽ không có khả năng xảy ra vô số chuyện sau đó. Nhưng đối với Phạm Nhàn mà nói, mối nguy trước mắt là tự mình chuốc lấy, dĩ nhiên hắn không thể trách mình, chỉ là cố gắng thả lỏng tinh thần.
Cung Điển mỉm cười, hồn hậu chào hỏi:
-Vị hậu sinh này, hôm nay thật là trùng hợp.
Phạm Nhàn kéo muội muội về phía sau, mỉm cười đáp lại:
-Không ngờ được gặp lại đại nhân.
Lúc này trong đầu hắn đã suy nghĩ thật nhanh, Uyển Nhi đã từng nói qua, quý nhân trong Khánh miếu ngày ấy là Hoàng Đế bệ hạ, như vậy Cung Điển hẳn là thị vệ thiếp thân bên cạnh ngài. Lúc này Cung Điển xuất hiện ở đây, chỉ sợ Hoàng Đế cũng có thể ở nơi này.
Đầu vừa nghĩ, ánh mắt cũng lướt qua bờ vai cao gầy của Cung Điển, thấy trên bàn có một vị trung niên quý nhân đang thưởng trà, thi thoảng lại ngẩng đầu nhíu nhíu mày nhìn về phía này, Phạm Nhàn thầm bất ngờ, nhưng trên mặt không để lộ ra điều gì, tâm tư vừa cười khổ vừa nói:
-Vị đại nhân này, vì sao lại bày ra đạp phá thiết hài vô mịch xử, chẳng phải hết thảy đều uổng công sao? Ngày ấy ngoài Khánh miếu đắc tội đại nhân, nhưng tiểu nhân cũng thổ huyết mất mấy ngày, xem như cũng là bồi tội.
Hai câu đạp phá thiết hài, đúng là tận lực nói sao cho khôi hài cho quý nhân trung niên kia nghe, nhưng ngoài dự liệu của hắn, quý nhân chẳng có chút phản ứng gì.
-Bắt người này!
Cung Điển không muốn kinh động đến chủ nhân, thấp giọng ra lệnh, ba gã thị về hai bên nghe lệnh lập tức tiến lên. Vừa thấy khí thế của đối phương, bên mình còn mang theo một yểu điệu thục nữ, hắn biết không có cửa chạy, đành chau mày nhún người về phía trước,lao người về Cung Điển.
Cung Điển không giận không mừng, vung tay lên ý bảo thị vệ lùi ra sau, hai tay như diều hâu bắt thỏ, tích đủ uy lực lao thẳng tới mạch môn kẻ đang lao đến. Phạm Nhàn mặc dù không có chiêu thức tinh diệu gì, nhưng những công phu khéo léo này được Ngũ Trúc dạy đã thành bản năng phản ứng, vắt cổ tay một cách kỳ quái, đâu ngón tay tại mạch Nhất Hoa của đối phương, cánh tay chợt vươn dài mang theo rất nhiều khí lực túm chặt cổ tay đối phương.
Mà lúc này, một đôi thiết thủ của Cung Điển cũng đã chế trụ cổ tay hắn.
Hai người đều cảm thấy kinh ngạc, hai lần giao thủ đều là vừa tiếp xúc lập tức đã hỗ tỏa. Thực sự là chuyện trùng hợp rất kỳ lạ, dường như cả hai đều đoán được phản ứng của đối phương, mặc dù rất kinh ngạc, Cung Điển cũng mạnh mẽ nhấn mạnh:
- Bó tay. Chịu trói!
Phạm Nhàn vốn cũng chẳng hy vọng sẽ liều mạng với thống lĩnh thị vệ trong cung, chỉ là trong đầu còn đang tính toán điều gì khác, nhíu mày cương quyết:
-Còn chưa biết!
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, phía sau thắt lưng nóng lên, từng luồng khí nóng từ đó dâng lên, song chưởng lao tới công kích đối phương.
Cung Điển nhướng mày, dường như nhận ra được ở thiếu niên này có một thứ khí thế gì đó bá đạo không gì sánh được. Nhưng lúc này, đằng sau gã là chủ nhân, nên chắc chắn không thể tránh đi nửa bước. Hai mắt sáng lên, khẽ quát một tiếng, chân khí rèn luyện hơn mười năm trong cơ thể bùng phát vận tới hai tay,
Hai người vung tay, song chưởng đập vào nhau.
Sau một tiếng chát đanh gọn, chấn dư kình lực dao động trong quán trà, vị trung niên quý nhân đang ẩm trà kia nhíu nhíu mày, dường như không có công lực hộ thân, Nhược Nhược đứng sau lưng Phạm Nhàn cũng mềm nhũn hai chân suýt nữa ngã xuống đất.
Trong không trung lóe lên mấy đạo bạch quang, bọn thị vệ đã rút đao dí lên cổ lên mặt Phạm Nhàn. Sau khi ra chưởng, hắn cũng cạn lực, hai tay bủn rủn, chẳng còn sức mà phản kháng, mà cũng chẳng muốn phản kháng. Cung Điền ho mấy tiếng, thu hai tay bắt sau lưng, nhìn Phạm Nhàn một cách khác lạ, nhẹ giọng:
-Thiếu niên này, mấy tháng không gặp, ngươi đã tiến bộ.
Từ khóe môi Phạm Nhàn rỉ ra một chút máu, chút máu này khiến cho Cung Điền nghĩ lại người đã đối đầu với hắn trong Khánh miếu kia, trong lòng cảm thấy lạnh lạnh, không biết chuyện hôm nay ra như vậy tột cùng có ổn không.
Lần này giao thủ hiển nhiên Phạm Nhàn thất bại, nhưng Cung Điển cũng không phải dễ dàng mà thắng, chỉ trừ vị quý nhân kia, không ai để ý tay hắn sau lưng vẫn còn run rẩy. Kình lực Phạm Nhàn đánh vào cơ thể hắn vẫn còn bá đạo lưu tại kinh mạch, giống như bị tiểu đao châm chích, mãi một lúc lâu sau mới dần ổn định lại.
-Có văn có võ. Thiên hạ gần đây không có ai ít tuổi mà được như vậy.
Vị quý nhân nhìn Phạm Nhàn cổ vẫn bị đao kề sát bên mặt vẫn không hề biến sắc, tươi cười thưởng thức. Cung Điển biết vị chủ nhân này nhất trọng hiền tài, rất sợ hắn lại như lần trước thả người, bèn nhanh bước tới bên cạnh bàn trà, thấp giọng kính kính cẩn cẩn giải thích vì sao phải bắt người này.
Vị quý nhân nhướng mày, sau đó cũng dần giãn ra, hai con mắt sâu như hồ nước càng lúc càng sáng lên, hơi hí mắt nhìn Phạm Nhàn, nhẹ giong:
-Thì ra là chàng trai hôm đó. Cung Điển, ngươi nói người này là cao thủ, có thể dễ dàng bắt giết ngươi, điều này có nói dối ta không đấy? Cung Điển xấu hổ đáp lời:
-Vi thần chỉ âm thầm điều tra, chưa có kết quả, nên không dám bẩm báo. Xin lão gia thứ tội.
Quý nhân lạnh lùng:
-Miễn tội, nhưng việc này không được nhắc lại, không thì trảm cả nhà!
Cung Điển rùng mình, ôm quyền tuân lệnh. Âm thanh hai người nói cực kỳ nhỏ, người có thính lực nhạy như Phạm Nhàn cũng chỉ nghe được loáng thoáng mấy từ, không thể biết rõ họ nói những gì.
-Tất cả ra ngoài. Ta muốn nói mấy câu với chàng trai này!
Vị quý nhân vẫn lạnh lùng ra lệnh.
Cung Điển ngẩn người, nghĩ thầm lão gia tuy cả thiên hạ đều nắm trong tay, nhưng lại không có võ công, làm sau dám để lại một mình người ở lại với gã này? Dường như đoán được suy nghĩ trong đầu hắn, vị quý nhân hơi trầm ngâm:
-Cung Điển ở lại, còn lại tất cả ra ngoài!
-Dạ!
Bọn thị vệ tuy không thể giải thích được, nhưng cũng không dám hai lời, vội vàng rút ra khỏi quán trà. Lúc này cái cổ của Phạm Nhàn đã được tự do, có thể thoải mái mà xoay ngoái. Nhược Nhược tiến tới kéo tay hắn, nghĩ lại lúc nãy quá nguy hiểm, suýt rơi nước mắt.
…
“Hiệp Luật Lang Phạm Nhàn, ngươi đã biết tội?”
“Thần chẳng có tội gì!”
Đến cả câu đối thoại trong tưởng tượng của Phạm Nhàn kia cũng chẳng có. Vị quý nhân kia vẫn chỉ ngồi bên bàn đầy hứng thú nhìn hắn. Ánh mắt của người này tựa hồ đã dịu hơn lúc nãy rất nhiều, tuy nhàn nhạt nhưng vẫn găm trên người hắn, điều này làm cho Phạm Nhàn cảm thấy mất tự nhiên.
Vị quý nhân đột nhiên mở miệng,nhẹ giọng:
-Vị thiếu niên này, người là con nhà ai?
-Đại nhân, chúng ta là người nhà Phạm thị. Hôm qua tới điền trang nghỉ ngơi, hôm nay đi dạo ngắm phong cảnh, tình cờ tới đây, không biết ngài vì sao lại làm khó chúng ta?
Sau khi suy tính cẩn thận, Phạm Nhàn nghĩ gọi ông ta là “đại nhân” tương đối hợp lý. Nghe hắn trả lời, Cung Điển trong lòng kinh hãi, thế mới biết người mình muốn bắt chính là người đã giết bát phẩm cao thủ - Phạm Nhàn. Nghĩ tới cha hắn là Ti Nam bá tước là thân tín của lão gia, sức mạnh trong tay hẳn không hề ít, Cung Điển mới rõ tại sao lúc trước lão gia lại nghiêm lệnh không cho tiết lộ chuyện của bị cao thủ cấp tông sư kia, ánh mắt nhìn Phạm Nhàn đã thấy pha đầy có lỗi.
Quý nhân mỉm cười:
-Ngươi là con của Phạm Kiến?
Thấy đối phương gọi thẳng tên phụ thân, hắn càng khẳng định rõ thân phận ông ta, lời đáp cũng đầy kính cẩn:
--Thưa đúng.
Phạm Nhàn thật không ngờ đối phương lại nói một câu như vậy, ngẩn người một lúc sau đó mới hồi phục lại tinh thần, liền nói không dám không dám.
-Ngươi vào kinh cũng đã mấy tháng rồi, thấy thế nào?
Tuy rằng không rõ tại sao với thân phận của đối phương lại quan tâm tới mình như vậy, nhưng tình thế này Phạm Nhàn sẽ không ngờ tới, nghĩ tới những chuyện phiền toái cả mấy tháng quá, hắn trả lời, mang theo một chút lạnh lẽo:
-Kinh đô quá lớn, không bằng quê nhà.
-Ngươi đang nói Đạm Châu?
-Thưa đúng.
-Đạm Châu tốt chỗ nào?
-Đạm Châu mặc dù nghèo, nhưng nhân tâm chân chất, chỉ cần ngươi không hại ai sẽ không ai hại ngươi. Không giống như ở kinh đô, mặc kệ ngươi muốn hay không muốn, thế nào cũng có một số việc nhằm đầu ngươi mà lao đến.
Quý nhân thật không ngờ hắn lại nói thẳng đến như thế, mỉm cười:
-Kinh đô phồn hoa thiên hạ vô song, thất nhiên gian nan cũng là thiên hạ vô song. Nhưng đã có Phạm đại nhân bảo vệ, hôm nay Phạm công tử lại thể hiện ra văn võ song toàn, sau này ở kinh đô hẳn sẽ dễ dàng mới đúng.
Phạm Nhàn nghe thanh âm như ngọc chỉ, nếu như không phải đang ngụy trang, lúc này chỉ hận không thể quỳ xuống gào to tạ ơn bệ hạ, tiếp tục trắng trợn ca ngợi cái gọi là thiên tử miệng vàng lời ngọc. Nhưng trên mặt hắn vẫn cứ bình bình thản thản, nhẹ nhàng đáp:
-Mong là như vậy.
Thời gian không còn sớm, quý nhân bận rộn đứng dậy rời đi, trước khi đi còn tinh tế nhìn vào hai mắt Phạm Nhàn, lại mỉm cười đầy thỏa mãn:
-Ngày sau có duyên sẽ gặp lại.
Lại quay sang Nhược Nhược:
-Tiểu cô nương, khi ngươi mới sinh ta còn bế ngươi, không ngờ thoáng một chút đã trở thành một đại cô nương, ngày sau có hảo hôn sự đang chờ ngươi.
Phạm Nhược Nhược nao nao không biết trả lời thế nào, quý nhân nói xong lời này cao giọng cười lớn thập phần khoái ý, rời quán trà thanh trúc lên xe đi. Xe ngựa đi xa rồi, quý nhân vẫn còn hơi ngẩn ngơ khe thở dài:
-Mặt mày phảng phất như mơ hồ mọi chuyện, vậy mà lại có bản lĩnh nửa đêm trèo tường, quả thật cũng có chút giống ta năm đó.
(Lộ rồi ha ha)
Trong quán trà, Nhược Nhược tò mò hỏi:
-Không biết là vị đại nhân nào nhỉ? Hình như có quen biết với phụ thân?
Lúc này Phạm Nhàn mới hết căng thẳng, cả người ngã bịch xuống ghế:
-Đó là Hoàng thượng. Chết tiệt! Ai mà ngờ lại thích cải trang đi tuần kiểu này! Muốn dọa người ta chết không đền mạng sao?
Nghe đại ca nói, Nhược Nhược cũng cả kinh há che miệng.
Uỳnh! Giữa bầu trời trong xanh bỗng vang lên tiếng sấm, dường như muốn xuyên qua quán trà, đánh chết người nào đó đang ăn nói không chút cố kỵ.
Danh sách chương