editor: Lưu Nguyệt
Ngày Thiên Bảo hiên tổ chức hội đấu giá luôn là một trong những ngày được mọi người trong Ngự Hải trấn chào đón nhất.
Tống Tuyết Y cùng Linh Cưu lấy tư cách khách quý đến nên có phòng riêng, là phòng chữ thiên thứ sáu.
Sảnh dưới là hình tròn, ngoại trừ đài đấu giá ở giữa, toàn bỗ chỗ ngồi xung quanh đã chật kín người.
Hà Nghiên bưng điểm tâm cùng nước trà vào, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, bẩm báo:
" Phòng số một không có người, Phòng số hai là Tống Nhị gia, Phòng số ba là Phượng Vũ thành chủ, Phòng thứ tư là Giang thiếu gia, Phòng thứ năm là người Khanh gia...”
Tống nhị gia chính là nhị thúc của Tống Tuyết Y, nhị đương gia của Tống gia: Tống Quy Sinh.
Tống Tuyết Y gật đầu, cầm trong tay danh sách hạ nhân của Thiên Bảo hiên đã đưa lên lật cho Linh Cưu xem.
Trong này liệt kê những thứ Thiên Bảo hiên đấu giá, cả tác dụng cụ thể đều viết trong đó, so với khi bán đấu giá thổi phồng thì hữu ích hơn nhiều, cũng có thể cho khách quý trên lầu trước khi quyết định đấu giá có thể cân nhắc kỹ.
Tuy nhiên, vật cuối cùng cũng không viết ra, gợi nên lòng hiếu kỳ cho mọi người.
Khi Linh Cưu nhìn danh sách, hội đấu giá bên dưới đã mở. Mấy thứ bán đầu tiên nàng cũng không có hứng thú, cho đến một khúc gỗ hoa đào.
" Gỗ đào ít nhất ba trăm năm tuổi, mặt ngoài đã xuất hiện hoa văn hoa đào tự nhiên, là loại gỗ tốt nhất khắc tượng phật, có thể trừ à, tránh nguy, bảo gia, trấn nghiệp.”
"Giá quy định ba trăm lượng, không có hạn giá."
Linh Cưu nghe được lời người bán đấu giá nói cùng những gì ghi trong danh sách hầu như khoogn có gì khác biệt thì đã rõ bọn họ căn bản không nắm rõ giá trị của khối gỗ đào này. Không, phải nói gỗ hoa đào chỉ có chút giá trị ấy, nhưng với Linh Cưu có vốn Thần Côn mà nói, loại vật liệu trừ tà tránh hung, có chưa linh khí này nàng có thể khiến nó phát huy vài lần thậm chí vài chục lần tác dụng vốn có.
"Năm trăm lượng."
Linh Cưu nhẹ giọng mở miệng.
Hà Nghiên sáng tỏ, vận khí hướng phía dưới kêu giá,
"Năm trăm lượng!"
Giá này đối với gỗ đào trăm năm mà nói đã thuộc loại cao, dù sao khối gỗ này dùng làm đỗ dùng thì quá nhỏ, điêu khắc tượng phật cũng chỉ có thể là loại nhỏ, đối đại gia tộc mà nói thì có cũng được, không có cũng chẳng sao, đối với tiểu gia thì cũng không cần tiêu nhiều tiền như vậy mua nó để thêm phúc khí.
Linh Cưu muốn chính là kinh sợ, ngay từ đầu ra giá cao khiến vài người có chút động tâm lùi bước, nếu không dần dần tăng giá cũng đến giá , hơn nữa còn kính thích ý chí chiến đấu của một số người.
"Năm trăm năm mươi lượng."
Hóa ra cũng không phải không ai có hứng thú với khối gỗ đào này, chính là cùng đợi thời cơ chụp về.
Sau khi thanh âm này vang lên, lại liên tục truyền ra ba người kêu giá.
"Sáu trăm lượng."
"Sáu trăm linh một lượng."
Loại phương thức kêu giá này hiển nhiên là một kẻ tầng dưới, trong hội đấu giá chưa bao giờ hiếm thấy.
"Sáu trăm mười lượng."
Hà Nghiên thuận theo ý Linh Cưu, lại hô giá:
“Một ngàn lượng!"
"Một ngàn một trăm lượng."
"Một ngàn một trăm linh một hai ~ "
"Một ngàn năm trăm lượng!"
Hà Nghiên thật không rõ Linh Cưu vì sao lại hứng thú với một khối gỗ đào, tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng đến nàng nghe lệnh làm việc.
Một ngàn năm trăm lượng đối với khối gỗ đào này đã là giá trên trời, trong một thời gian ngắn, bốn thanh âm khác đều im lặng.
Người bán đấu giá đợi năm giây mới mở miệng hỏi còn có người ra giá hay không, nếu là không có thì định xuống.
Lúc này, có một thanh âm rất nhỏ vang lên:
"Một ngàn sáu trăm lượng!"
Bên dưới bắt đầu xôn xao, thật không ngờ một khối gỗ đào nho nhỏ có thể đạt tới gái này. Mọi người đều chờ Linh Cưu lại ra giá chèn ép, Hà Nghiên cũng chuẩn bị kêu giá, nhưng lại thấy Linh Cưu nhẹ nhàng nhíu nhíu mày một chút, rồi uốn éo thân mình chui vào lòng Tống Tuyết Y làm tổ, nhắm mắt làm ngơ.
Hà Nghiên há hốc mồm. Đây là không cần nữa sao? Tống Tuyết Y vuốt ve tóc nàng, nâng mắt liếc nhìn Hà Nghiên một cái.
Hà Nghiên sáng tỏ há mồm:
"Nhất..."
Mới vừa mở miệng, Linh Cưu liền mở to mắt, đánh gãy lời nàng:
“Không cần.”
Hà Nghiên cũng biết bỏ số tiền lớn như vậy để mua một khối gỗ là không đáng, cho nên câm miệng rất nhanh.
Tống Tuyết Y hỏi:
"Không phải thích sao?"
Linh Cưu hừ nhẹ:
"Thích thì thích, lại không có nghĩa là ta muốn coi tiền như rác bị nhân lừa."
Vẻ mặt Hà Nghiên mờ mịt không rõ, Tống Tuyết Y nhíu mày sau mặt nạ, hai tròng mắt cong lên, tán thưởng cười :
" Cưu nhi của ta thật thông minh."
Của ngươi của ta cái gì?! Linh Cưu trong lòng thì thầm, thực tế đối với chuyện hắn thường dùng lời nói biểu thị quyền sở hữu đã thành thói quen, thấp giọng nói:
"Ngươi nếu cũng đã biết , vì sao còn muốn kêu giá?"
"Cưu nhi muốn." Tống Tuyết Y nói.
Chỉ cần nàng muốn, hắn sẽ dùng phương thức nhanh nhất đưa đến trước mặt nàng, tiêu chút tiền cũng đáng.
Linh Cưu bình tĩnh liếc hắn một cái, sau đó giống như bất đắc dĩ thở dài, đầu hạ xuống, lại lui vào trong lòng hắn.
Hà Nghiên đứng một bên mờ mịt không rõ, liên tục qua vài cái vật phẩm sau, nàng rốt cục không nhịn được tò mò, thấp giọng hỏi:
"Thiếu gia, nô tỳ không rõ, Cưu chủ nhân không phải rất muốn sao? Vì sao không cho nô tỳ kêu giá?"
Linh Cưu lười giải thích, Tống Tuyết Y lại không buông tha cơ hội tuyên dương bảo bối của hắn, khẽ cười nói:
“ Kẻ kêu giá cuối cùng là người bán gỗ đào, Cưu nhi đoán được , cho nên không muốn trúng kế kẻ có lòng tham."
"Này..."
Hà Nghiên trừng mắt. Nàng cái gì đều nhìn không ra, Cưu chủ nhân làm sao nhìn ra được ? Chẳng lẽ, tâm trí chính mình còn không sâu sắc bằng một đứa nhỏ bảy tuổi ?! (Nguyêt: ha ha, tỷ không cần tự ti, sự thật chứng minh kẻ không bằng tiểu Cưu một kẻ nối tiếp một kẻ, đếm mãi không hết nhé :D3 )
Tống Tuyết Y lại nói:
"Cưu nhi không hề kêu giá, kẻ bán gỗ liền ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, vì cuối cùng không lỗ vốn, sau đó hắn nhất định sẽ tìm đến người kêu giá cao nhất."
Nhéo nhéo lỗ tai Linh Cưu đang khẽ run lỗ tai, khiến nàng đảo mắt lườm một cái, hắn bật cười:
"Cũng liền là chúng ta."
"Cho nên..."
Tiếng cười réo rắt vô cùng dễ nghe, hắn ôm lấy nhóc con, đem người nàng xoay lại, khẽ nhấc lên mặt nạ, hôn xuống hai má trắng nõn hồng hào.
“Thứ gì của Cưu nhi, nhất định về tay Cưu nhi, có điều cần Cưu nhi kiên nhẫn đợi chút ."
Thời gian chậm rãi trôi qua, vật phẩm đấu giá đã bán được hơn nửa, những vật phía sau đều là bảo bối hiếm có.
Tống Tuyết Y dùng ba ngàn lượng bạc trắng mua về một gốc kim trản băng hoa, không chỉ có thể làm vật cất chứa nghiên cứu, còn có tác dụng rất lớn.
Lúc này, rốt cuộc Mặc Vân Kiếm cũng được đem ra bán đấu giá.
Trong gian phòng chữ thiên số bốn…
"Mị ca ca, xuất hiện , xuất hiện ."
Khanh Linh Thước đứng lên, giống như sợ Giang Vô Mị không biết kêu to.
Giang Vô Mị mặt không chút thay đổi nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo nàng an tĩnh lại, sau đó liếc mắt nhìn hạ nhân bên cạnh một cái.
Người này tên là La Trí, đi đến nơi kêu giá, chuẩn bị chờ người chủ quản nói xong giá trị của kiếm xong thì báo ra thân phận Giang Vô Mị để những người khác nhượng bộ.
Có điều chủ quản hội đấu giá sau khi kể xong giá trị của Mặc Vân Kiếm lại cười vang:
“Người bán ra Mặc Vân Kiếm có nói, toàn bộ tiền tài bán ra Mặc Vân Kiếm đều dùng cứu tế người nghèo, bản thân khoogn lấy một xu. Điểm này Thiên Bảo hiên có thể làm chứng, người bán đã lấy Mặc Vân kiếm làm vật gán, mua của một mảnh đất của Thiên Bảo hiên chuẩn bị xây dựng trường học cho nạn dân, đây chính là việc thiện khó có được.Tốt lắm, ta không nói lời vô nghĩa nữa, giá quy định của Mặc vân Kiếm là năm trăm lượng hoàng kim, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười lượng hoàng kim."
"Này..."
La Trí nháy mắt há hốc mồm, nhìn về phía Giang Vô Mị.
Ngày Thiên Bảo hiên tổ chức hội đấu giá luôn là một trong những ngày được mọi người trong Ngự Hải trấn chào đón nhất.
Tống Tuyết Y cùng Linh Cưu lấy tư cách khách quý đến nên có phòng riêng, là phòng chữ thiên thứ sáu.
Sảnh dưới là hình tròn, ngoại trừ đài đấu giá ở giữa, toàn bỗ chỗ ngồi xung quanh đã chật kín người.
Hà Nghiên bưng điểm tâm cùng nước trà vào, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, bẩm báo:
" Phòng số một không có người, Phòng số hai là Tống Nhị gia, Phòng số ba là Phượng Vũ thành chủ, Phòng thứ tư là Giang thiếu gia, Phòng thứ năm là người Khanh gia...”
Tống nhị gia chính là nhị thúc của Tống Tuyết Y, nhị đương gia của Tống gia: Tống Quy Sinh.
Tống Tuyết Y gật đầu, cầm trong tay danh sách hạ nhân của Thiên Bảo hiên đã đưa lên lật cho Linh Cưu xem.
Trong này liệt kê những thứ Thiên Bảo hiên đấu giá, cả tác dụng cụ thể đều viết trong đó, so với khi bán đấu giá thổi phồng thì hữu ích hơn nhiều, cũng có thể cho khách quý trên lầu trước khi quyết định đấu giá có thể cân nhắc kỹ.
Tuy nhiên, vật cuối cùng cũng không viết ra, gợi nên lòng hiếu kỳ cho mọi người.
Khi Linh Cưu nhìn danh sách, hội đấu giá bên dưới đã mở. Mấy thứ bán đầu tiên nàng cũng không có hứng thú, cho đến một khúc gỗ hoa đào.
" Gỗ đào ít nhất ba trăm năm tuổi, mặt ngoài đã xuất hiện hoa văn hoa đào tự nhiên, là loại gỗ tốt nhất khắc tượng phật, có thể trừ à, tránh nguy, bảo gia, trấn nghiệp.”
"Giá quy định ba trăm lượng, không có hạn giá."
Linh Cưu nghe được lời người bán đấu giá nói cùng những gì ghi trong danh sách hầu như khoogn có gì khác biệt thì đã rõ bọn họ căn bản không nắm rõ giá trị của khối gỗ đào này. Không, phải nói gỗ hoa đào chỉ có chút giá trị ấy, nhưng với Linh Cưu có vốn Thần Côn mà nói, loại vật liệu trừ tà tránh hung, có chưa linh khí này nàng có thể khiến nó phát huy vài lần thậm chí vài chục lần tác dụng vốn có.
"Năm trăm lượng."
Linh Cưu nhẹ giọng mở miệng.
Hà Nghiên sáng tỏ, vận khí hướng phía dưới kêu giá,
"Năm trăm lượng!"
Giá này đối với gỗ đào trăm năm mà nói đã thuộc loại cao, dù sao khối gỗ này dùng làm đỗ dùng thì quá nhỏ, điêu khắc tượng phật cũng chỉ có thể là loại nhỏ, đối đại gia tộc mà nói thì có cũng được, không có cũng chẳng sao, đối với tiểu gia thì cũng không cần tiêu nhiều tiền như vậy mua nó để thêm phúc khí.
Linh Cưu muốn chính là kinh sợ, ngay từ đầu ra giá cao khiến vài người có chút động tâm lùi bước, nếu không dần dần tăng giá cũng đến giá , hơn nữa còn kính thích ý chí chiến đấu của một số người.
"Năm trăm năm mươi lượng."
Hóa ra cũng không phải không ai có hứng thú với khối gỗ đào này, chính là cùng đợi thời cơ chụp về.
Sau khi thanh âm này vang lên, lại liên tục truyền ra ba người kêu giá.
"Sáu trăm lượng."
"Sáu trăm linh một lượng."
Loại phương thức kêu giá này hiển nhiên là một kẻ tầng dưới, trong hội đấu giá chưa bao giờ hiếm thấy.
"Sáu trăm mười lượng."
Hà Nghiên thuận theo ý Linh Cưu, lại hô giá:
“Một ngàn lượng!"
"Một ngàn một trăm lượng."
"Một ngàn một trăm linh một hai ~ "
"Một ngàn năm trăm lượng!"
Hà Nghiên thật không rõ Linh Cưu vì sao lại hứng thú với một khối gỗ đào, tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng đến nàng nghe lệnh làm việc.
Một ngàn năm trăm lượng đối với khối gỗ đào này đã là giá trên trời, trong một thời gian ngắn, bốn thanh âm khác đều im lặng.
Người bán đấu giá đợi năm giây mới mở miệng hỏi còn có người ra giá hay không, nếu là không có thì định xuống.
Lúc này, có một thanh âm rất nhỏ vang lên:
"Một ngàn sáu trăm lượng!"
Bên dưới bắt đầu xôn xao, thật không ngờ một khối gỗ đào nho nhỏ có thể đạt tới gái này. Mọi người đều chờ Linh Cưu lại ra giá chèn ép, Hà Nghiên cũng chuẩn bị kêu giá, nhưng lại thấy Linh Cưu nhẹ nhàng nhíu nhíu mày một chút, rồi uốn éo thân mình chui vào lòng Tống Tuyết Y làm tổ, nhắm mắt làm ngơ.
Hà Nghiên há hốc mồm. Đây là không cần nữa sao? Tống Tuyết Y vuốt ve tóc nàng, nâng mắt liếc nhìn Hà Nghiên một cái.
Hà Nghiên sáng tỏ há mồm:
"Nhất..."
Mới vừa mở miệng, Linh Cưu liền mở to mắt, đánh gãy lời nàng:
“Không cần.”
Hà Nghiên cũng biết bỏ số tiền lớn như vậy để mua một khối gỗ là không đáng, cho nên câm miệng rất nhanh.
Tống Tuyết Y hỏi:
"Không phải thích sao?"
Linh Cưu hừ nhẹ:
"Thích thì thích, lại không có nghĩa là ta muốn coi tiền như rác bị nhân lừa."
Vẻ mặt Hà Nghiên mờ mịt không rõ, Tống Tuyết Y nhíu mày sau mặt nạ, hai tròng mắt cong lên, tán thưởng cười :
" Cưu nhi của ta thật thông minh."
Của ngươi của ta cái gì?! Linh Cưu trong lòng thì thầm, thực tế đối với chuyện hắn thường dùng lời nói biểu thị quyền sở hữu đã thành thói quen, thấp giọng nói:
"Ngươi nếu cũng đã biết , vì sao còn muốn kêu giá?"
"Cưu nhi muốn." Tống Tuyết Y nói.
Chỉ cần nàng muốn, hắn sẽ dùng phương thức nhanh nhất đưa đến trước mặt nàng, tiêu chút tiền cũng đáng.
Linh Cưu bình tĩnh liếc hắn một cái, sau đó giống như bất đắc dĩ thở dài, đầu hạ xuống, lại lui vào trong lòng hắn.
Hà Nghiên đứng một bên mờ mịt không rõ, liên tục qua vài cái vật phẩm sau, nàng rốt cục không nhịn được tò mò, thấp giọng hỏi:
"Thiếu gia, nô tỳ không rõ, Cưu chủ nhân không phải rất muốn sao? Vì sao không cho nô tỳ kêu giá?"
Linh Cưu lười giải thích, Tống Tuyết Y lại không buông tha cơ hội tuyên dương bảo bối của hắn, khẽ cười nói:
“ Kẻ kêu giá cuối cùng là người bán gỗ đào, Cưu nhi đoán được , cho nên không muốn trúng kế kẻ có lòng tham."
"Này..."
Hà Nghiên trừng mắt. Nàng cái gì đều nhìn không ra, Cưu chủ nhân làm sao nhìn ra được ? Chẳng lẽ, tâm trí chính mình còn không sâu sắc bằng một đứa nhỏ bảy tuổi ?! (Nguyêt: ha ha, tỷ không cần tự ti, sự thật chứng minh kẻ không bằng tiểu Cưu một kẻ nối tiếp một kẻ, đếm mãi không hết nhé :D3 )
Tống Tuyết Y lại nói:
"Cưu nhi không hề kêu giá, kẻ bán gỗ liền ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, vì cuối cùng không lỗ vốn, sau đó hắn nhất định sẽ tìm đến người kêu giá cao nhất."
Nhéo nhéo lỗ tai Linh Cưu đang khẽ run lỗ tai, khiến nàng đảo mắt lườm một cái, hắn bật cười:
"Cũng liền là chúng ta."
"Cho nên..."
Tiếng cười réo rắt vô cùng dễ nghe, hắn ôm lấy nhóc con, đem người nàng xoay lại, khẽ nhấc lên mặt nạ, hôn xuống hai má trắng nõn hồng hào.
“Thứ gì của Cưu nhi, nhất định về tay Cưu nhi, có điều cần Cưu nhi kiên nhẫn đợi chút ."
Thời gian chậm rãi trôi qua, vật phẩm đấu giá đã bán được hơn nửa, những vật phía sau đều là bảo bối hiếm có.
Tống Tuyết Y dùng ba ngàn lượng bạc trắng mua về một gốc kim trản băng hoa, không chỉ có thể làm vật cất chứa nghiên cứu, còn có tác dụng rất lớn.
Lúc này, rốt cuộc Mặc Vân Kiếm cũng được đem ra bán đấu giá.
Trong gian phòng chữ thiên số bốn…
"Mị ca ca, xuất hiện , xuất hiện ."
Khanh Linh Thước đứng lên, giống như sợ Giang Vô Mị không biết kêu to.
Giang Vô Mị mặt không chút thay đổi nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo nàng an tĩnh lại, sau đó liếc mắt nhìn hạ nhân bên cạnh một cái.
Người này tên là La Trí, đi đến nơi kêu giá, chuẩn bị chờ người chủ quản nói xong giá trị của kiếm xong thì báo ra thân phận Giang Vô Mị để những người khác nhượng bộ.
Có điều chủ quản hội đấu giá sau khi kể xong giá trị của Mặc Vân Kiếm lại cười vang:
“Người bán ra Mặc Vân Kiếm có nói, toàn bộ tiền tài bán ra Mặc Vân Kiếm đều dùng cứu tế người nghèo, bản thân khoogn lấy một xu. Điểm này Thiên Bảo hiên có thể làm chứng, người bán đã lấy Mặc Vân kiếm làm vật gán, mua của một mảnh đất của Thiên Bảo hiên chuẩn bị xây dựng trường học cho nạn dân, đây chính là việc thiện khó có được.Tốt lắm, ta không nói lời vô nghĩa nữa, giá quy định của Mặc vân Kiếm là năm trăm lượng hoàng kim, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười lượng hoàng kim."
"Này..."
La Trí nháy mắt há hốc mồm, nhìn về phía Giang Vô Mị.
Danh sách chương