Mọi người cười ha hả rồi ngồi xuống chờ chủ nhân nơi đây dâng trà lên. Một lúc sau, Đỗ Quyên cho người bưng trà và bánh đến. Đậu Kiến Đức uống hết nửa bát trà sau đó cầm một miếng điểm tâm vừa ăn vừa tiếp tục nói:
- Các huynh đệ áp dụng những cách không giống nhau, mục tiêu phải nhất trí. Cho nên trước kia có ân oán gì thì không đề cập đến nữa. Chúng ta tự mình đánh mình chẳng có ý nghĩa gì cả, chi bằng từ nay về sau hãy vắt thành một sợi dây đế đối phó với quan phủ!
- Đậu đại ca nói rất đúng!
- Đại đương gia nói rất có lý!
• Nguyện phục tùng mệnh lệnh của Đại đương gia.
Các hào kiệt khác trước nay từng cùng Đậu Kiến Đức thảo phạt Dương Thiện Hội, . , các huynh đệ của Đậu gia quân, còn có người của Minh Châu Quân luôn miệng hưởng ứng. Những câu trong những trường hợp khác bọn họ được nghe thuật lại, nhưng lần này được nghe chính mồm Đậu Kiến Đức nói, mọi người có cảm giác rất được ủng hộ.
- Trình đương gia, ý của cậu thế nào?
Y giơ điểm tâm về phía Trình Danh Chấn giơ tay
- Nếu đã ở dưới trướng của Đại đương gia, đương nhiên sẽ nghe theo mệnh của Đại đương gia.
Trình Danh Chấn chắp tay, cười đáp lại, Đậu Kiến Đức hỏi những lời này rõ là dông dài, nhưng đã theo sau người này nhập môn ăn ăn uống uống, căn bản là không phải tra xét xem điểm tâm hay trà có độc hay không, hắn nguyện theo ý của đối phương.
- Hiện tại Dương Công Khanh cũng đã ở dưới trướng của ta rồi. Y sợ thấy ngươi sẽ bị đánh cho nên trốn trong hàng ngũ không dám thò đầu ra. Ngươi đã nói như vậy thì để ta gọi y vào cùng ăn điểm tâm.
Đậu Kiến Đức đắc ý cười chớp mắt, dường như mình đã chiếm được rất nhiều cảm tình.
Giữa Trình Danh Chấn và Dương Công Khanh cũng không có thù hận gì lớn. Năm đó đối phương vì Trương Kim Xưng tạo phản đã từng lợi dụng cơ hội hắn và Lưu Triệu An tỷ võ, cũng không phải là cố ý nhằm vào hắn. Bây giờ, Trương Kim Xưng đã chết. Hắn gật đầu cười đồng ý:
- Nếu chủ công đã lên tiếng, mạt tướng không có lý gì không nghe. Chủ công cứ mời y vào, mạt tướng chắc chắn sẽ bảo các huynh đệ không y gây sự với y nữa.
- Ừ, ngươi không để tâm là được rồi.Nếu không nhất định ta sẽ bảo y chịu đòn nhận tội với ngươi.
Đậu Kiến Đức vui mừng vì hắn đã nể mặt y, cười gật đầu:
- Lão Đỗ và Ngũ gia đâu? Sao chưa gặp hai bọn họ. Chúng ta cũng mấy năm không gặp rồi? Hai người bọn họ vẫn tốt chứ? - Tạ ơn Đại đương gia đã lo lắng!
Trình Danh Chấn vội đứng lên, trang trọng đáp lại:
- Nhạc phụ và Hách ngũ thúc vẫn khỏe. Chỉ có điều đại quân ở ngoài, trong nhà không ai quản, cho nên hai người bọn họ phải ở lại trấn thủ rồi.
- Tiểu tử ngươi có phúc đấy, lão Đỗ vẫn là một người quản gia giỏi!
Đậu Kiến Đức giống như bề trên khen tặng:
- Khi ta và bọn họ còn ở cùng nhau, vẫn luôn gọi nhau như huynh đệ. Nhưng khi lão ta không có mặt, chúng ta vẫn có thể xưng huynh gọi đệ. Chỉ cần cuối cùng đừng rối lên là được.
- Mạt tướng không dám!
Trình Danh Chấn nghe được liền nhếch mép. Đậu đại đương gia này thật cũng là hơi quá tùy tiện chút.
- Ngươi ngồi xuống đi, đứng nói chuyện làm ta choáng váng cả đầu óc.
Đậu Kiến Đức lại cầm miếng điểm tâm lên vừa ăn vừa nói:
- Mọi người ngồi xuống hết cả đi, mau ăn chút gì đi. Đầu bếp trong nhà Trình tướng quân tay nghề rất khá. Ăn xong rồi, chiều nay chúng ta nhổ trại, đỡ để cho lão tiểu tử Dương Thiện Hội thấy tình hình không ổn, mà chuồn đi trước.
- Tuân mệnh!
Đám văn võ Đậu Tử Cương sớm đã quen cách nói chuyện của Đậu Kiến Đức, họ đồng thanh đáp lại.
Mọi người đều được thoải mái cái bụng, điểm tâm được bưng lên lập tức bắt đầu vơi dần như gió cuốn mây tan. Đỗ Quyên lại phái người xuống bếp mấy chuyến,sau khi sai các nữ binh chạy tới nỗi trán đầy mồ hôi xong, cuối cùng cái bụng của mọi người cũng đã no.. Đậu Kiến Đức rót mấy bát nước trà ,vỗ tay ra lệnh:
- Cho các ngươi nửa canh giờ, chưa no thì ăn khẩn trương đi. Ăn xong rồi thì lập tức đi làm việc. Đợi lát nữa gọi đến người nào, người nấy không được phép lười biếng!
- Vâng!
Mọi người cười vang chắp tay, phun cả bột bánh điểm tâm ra ngoài.
- Trình huynh đệ, ngươi có bản đồ cụ thể huyện Thanh Hà trong tay chứ?
Đậu Kiến Đức không để ý đến mọi người, lập tức đưa mắt nhìn Trình Danh Chấn:
- Nếu có thì cho ta mượn một phần dùng trước . Lần này dùng binh xúc tiến quá nhanh, dùng bản đồ từ năm trước chưa chắc đã chuẩn.
- Đại đương gia đợi một chút, ta sẽ sai người đi chuẩn bị!
Hắn chắp tay, đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau, mang theo cả một đống văn chức phụ tá đi vào, trải rộng tấm bản đồ lên tảng đá trong giữa đại sảnh, trải xong dự trù gạo đấu.
- Phần này của ta mùa đông năm ngoái mới được chỉnh lí lại, về cơ bản khá tường tận. Dương Thiện Hội vừa mới giao thủ với ta mấy lần, chịu không ít thiệt thòi, lúc này nguyên khí chắc vẫn chưa hồi phục.
Nếu Đậu Kiến Đức đã hiền hòa như vậy, hắn cũng không cần cố ý giữ khiên tốn:
- Nếu chủ công chuẩn bị tấn công thành Thanh Hà, mạt tướng có hai chủ ý. Thứ nhất, tường thành quận Thanh Hà không bị hỏng quá nhiều. Lần trước khi Trương đại đương gia đánh đến cửa, Dương Thiện chọn bỏ thành. Còn khi đó Trương đại đương gia vội vàng lên Bắc, chưa kịp phá hủy tường phòng thủ thành phố.
- Ừ, đúng là có chút phiền toái!
Đậu Kiến Đức gõ đầu ngồi xổm trước tấm bản đồ khoa chân múa tay:
- Ngươi nói tiếp xem, ta xem ngoài dùng vũ lực công thành ra còn có cách nào khác không!
- Thứ hai, thành Thanh Hà cách biên giới Tín Đô chỉ có hơn mười dặm. Quận thừa Tín Đô Lưu Tử Hòa và Dương Thiện Hội có chút giao tình, sẽ đến giúp Dương Thiện giải vây.
Trình Danh Chấn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Thực lực của bản thân y không đáng phải lo nghĩ nhưng Lý Trọng sau lưng hắn lại Kiên là mãnh tướng rất giỏi dùng binh!.
Đây cũng là lí do tại sao sau khi hắn đánh bại Tang Hiển Hòa, không muốn nhận cơ hội để tìm Dương Thiện Hội trả thù. Vũ khí công thành, tất nhiên sẽ dẫn đến chiến tranh kéo dài và binh lính dưới trướng thương vong nhiều. Còn trước mắt sáu quận Bác Lăng binh hùng tướng mạnh, động vào bọn chúng không phải là khôn ngoan.
Đậu Kiến Đức kiên nhẫn nghe hết lời hắn nói, rồi vỗ vai hắn cười:
- Ngươi à, gần đây bận quá không để ý đến chuyện bên ngoài rồi. Cái này không đụng được, sau này nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn!.
- Xin Đại đương gia chỉ giáo!
Trình Danh Chấn có chút mơ hồ cau mày chắp tay.
- Hiện giờ Bác Lăng Quân ốc không mang nổi mình ốc, chắc chắn sẽ không có thời gian để ý đến Dương Thiện Hội đâu.
Như dạy bảo vãn bối vậy, Đậu Kiến Đức hướng dẫn từng bước một:
- Gần đây bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi vẫn chưa nghe nói à! La Nghệ dẫn toàn lực xuôi về Nam, nhắm thẳng vào sào huyệt Lý Trọng Kiên. Còn cái tên Lý Trọng Kiên, đã bị triều đình của bọn chúng hại rồi! Toàn quân bị diệt đến xác cũng không còn.
- Cái gì?
Chẳng những Trình Danh Chấn nhảy dựng lên mà cả Vương Phục Bảo, Vương Nhị Mao và mấy tướng lĩnh quan trọng của Minh Châu Quân đều nhảy dựng lên. Tin tức này quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Hơn 10 ngày trước, quân Bác Lăng tinh nhuệ liên tiếp đánh bại Ngõa Cương quân, đánh cho Lý Mật thời gian dừng lại mà sốc lại cái quần cũng không có. Thời gian ngắn ngủi không quá mười ngày, không ngờ thiên hạ lại sảy ra biến cố lớn đến vậy.
Lý Trọng Kiên bại rồi.
Cây cột trụ cuối cùng chống đỡ cho Đại Tùy cuối cùng cũng bị hạ rồi.
Đại Tùy sắp diệt vong, thời đại quần hùng tranh bá chính thức bắt đầu.
Sói và nai, đều đã chuẩn bị kĩ càng rồi sao?
- Các huynh đệ áp dụng những cách không giống nhau, mục tiêu phải nhất trí. Cho nên trước kia có ân oán gì thì không đề cập đến nữa. Chúng ta tự mình đánh mình chẳng có ý nghĩa gì cả, chi bằng từ nay về sau hãy vắt thành một sợi dây đế đối phó với quan phủ!
- Đậu đại ca nói rất đúng!
- Đại đương gia nói rất có lý!
• Nguyện phục tùng mệnh lệnh của Đại đương gia.
Các hào kiệt khác trước nay từng cùng Đậu Kiến Đức thảo phạt Dương Thiện Hội, . , các huynh đệ của Đậu gia quân, còn có người của Minh Châu Quân luôn miệng hưởng ứng. Những câu trong những trường hợp khác bọn họ được nghe thuật lại, nhưng lần này được nghe chính mồm Đậu Kiến Đức nói, mọi người có cảm giác rất được ủng hộ.
- Trình đương gia, ý của cậu thế nào?
Y giơ điểm tâm về phía Trình Danh Chấn giơ tay
- Nếu đã ở dưới trướng của Đại đương gia, đương nhiên sẽ nghe theo mệnh của Đại đương gia.
Trình Danh Chấn chắp tay, cười đáp lại, Đậu Kiến Đức hỏi những lời này rõ là dông dài, nhưng đã theo sau người này nhập môn ăn ăn uống uống, căn bản là không phải tra xét xem điểm tâm hay trà có độc hay không, hắn nguyện theo ý của đối phương.
- Hiện tại Dương Công Khanh cũng đã ở dưới trướng của ta rồi. Y sợ thấy ngươi sẽ bị đánh cho nên trốn trong hàng ngũ không dám thò đầu ra. Ngươi đã nói như vậy thì để ta gọi y vào cùng ăn điểm tâm.
Đậu Kiến Đức đắc ý cười chớp mắt, dường như mình đã chiếm được rất nhiều cảm tình.
Giữa Trình Danh Chấn và Dương Công Khanh cũng không có thù hận gì lớn. Năm đó đối phương vì Trương Kim Xưng tạo phản đã từng lợi dụng cơ hội hắn và Lưu Triệu An tỷ võ, cũng không phải là cố ý nhằm vào hắn. Bây giờ, Trương Kim Xưng đã chết. Hắn gật đầu cười đồng ý:
- Nếu chủ công đã lên tiếng, mạt tướng không có lý gì không nghe. Chủ công cứ mời y vào, mạt tướng chắc chắn sẽ bảo các huynh đệ không y gây sự với y nữa.
- Ừ, ngươi không để tâm là được rồi.Nếu không nhất định ta sẽ bảo y chịu đòn nhận tội với ngươi.
Đậu Kiến Đức vui mừng vì hắn đã nể mặt y, cười gật đầu:
- Lão Đỗ và Ngũ gia đâu? Sao chưa gặp hai bọn họ. Chúng ta cũng mấy năm không gặp rồi? Hai người bọn họ vẫn tốt chứ? - Tạ ơn Đại đương gia đã lo lắng!
Trình Danh Chấn vội đứng lên, trang trọng đáp lại:
- Nhạc phụ và Hách ngũ thúc vẫn khỏe. Chỉ có điều đại quân ở ngoài, trong nhà không ai quản, cho nên hai người bọn họ phải ở lại trấn thủ rồi.
- Tiểu tử ngươi có phúc đấy, lão Đỗ vẫn là một người quản gia giỏi!
Đậu Kiến Đức giống như bề trên khen tặng:
- Khi ta và bọn họ còn ở cùng nhau, vẫn luôn gọi nhau như huynh đệ. Nhưng khi lão ta không có mặt, chúng ta vẫn có thể xưng huynh gọi đệ. Chỉ cần cuối cùng đừng rối lên là được.
- Mạt tướng không dám!
Trình Danh Chấn nghe được liền nhếch mép. Đậu đại đương gia này thật cũng là hơi quá tùy tiện chút.
- Ngươi ngồi xuống đi, đứng nói chuyện làm ta choáng váng cả đầu óc.
Đậu Kiến Đức lại cầm miếng điểm tâm lên vừa ăn vừa nói:
- Mọi người ngồi xuống hết cả đi, mau ăn chút gì đi. Đầu bếp trong nhà Trình tướng quân tay nghề rất khá. Ăn xong rồi, chiều nay chúng ta nhổ trại, đỡ để cho lão tiểu tử Dương Thiện Hội thấy tình hình không ổn, mà chuồn đi trước.
- Tuân mệnh!
Đám văn võ Đậu Tử Cương sớm đã quen cách nói chuyện của Đậu Kiến Đức, họ đồng thanh đáp lại.
Mọi người đều được thoải mái cái bụng, điểm tâm được bưng lên lập tức bắt đầu vơi dần như gió cuốn mây tan. Đỗ Quyên lại phái người xuống bếp mấy chuyến,sau khi sai các nữ binh chạy tới nỗi trán đầy mồ hôi xong, cuối cùng cái bụng của mọi người cũng đã no.. Đậu Kiến Đức rót mấy bát nước trà ,vỗ tay ra lệnh:
- Cho các ngươi nửa canh giờ, chưa no thì ăn khẩn trương đi. Ăn xong rồi thì lập tức đi làm việc. Đợi lát nữa gọi đến người nào, người nấy không được phép lười biếng!
- Vâng!
Mọi người cười vang chắp tay, phun cả bột bánh điểm tâm ra ngoài.
- Trình huynh đệ, ngươi có bản đồ cụ thể huyện Thanh Hà trong tay chứ?
Đậu Kiến Đức không để ý đến mọi người, lập tức đưa mắt nhìn Trình Danh Chấn:
- Nếu có thì cho ta mượn một phần dùng trước . Lần này dùng binh xúc tiến quá nhanh, dùng bản đồ từ năm trước chưa chắc đã chuẩn.
- Đại đương gia đợi một chút, ta sẽ sai người đi chuẩn bị!
Hắn chắp tay, đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau, mang theo cả một đống văn chức phụ tá đi vào, trải rộng tấm bản đồ lên tảng đá trong giữa đại sảnh, trải xong dự trù gạo đấu.
- Phần này của ta mùa đông năm ngoái mới được chỉnh lí lại, về cơ bản khá tường tận. Dương Thiện Hội vừa mới giao thủ với ta mấy lần, chịu không ít thiệt thòi, lúc này nguyên khí chắc vẫn chưa hồi phục.
Nếu Đậu Kiến Đức đã hiền hòa như vậy, hắn cũng không cần cố ý giữ khiên tốn:
- Nếu chủ công chuẩn bị tấn công thành Thanh Hà, mạt tướng có hai chủ ý. Thứ nhất, tường thành quận Thanh Hà không bị hỏng quá nhiều. Lần trước khi Trương đại đương gia đánh đến cửa, Dương Thiện chọn bỏ thành. Còn khi đó Trương đại đương gia vội vàng lên Bắc, chưa kịp phá hủy tường phòng thủ thành phố.
- Ừ, đúng là có chút phiền toái!
Đậu Kiến Đức gõ đầu ngồi xổm trước tấm bản đồ khoa chân múa tay:
- Ngươi nói tiếp xem, ta xem ngoài dùng vũ lực công thành ra còn có cách nào khác không!
- Thứ hai, thành Thanh Hà cách biên giới Tín Đô chỉ có hơn mười dặm. Quận thừa Tín Đô Lưu Tử Hòa và Dương Thiện Hội có chút giao tình, sẽ đến giúp Dương Thiện giải vây.
Trình Danh Chấn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Thực lực của bản thân y không đáng phải lo nghĩ nhưng Lý Trọng sau lưng hắn lại Kiên là mãnh tướng rất giỏi dùng binh!.
Đây cũng là lí do tại sao sau khi hắn đánh bại Tang Hiển Hòa, không muốn nhận cơ hội để tìm Dương Thiện Hội trả thù. Vũ khí công thành, tất nhiên sẽ dẫn đến chiến tranh kéo dài và binh lính dưới trướng thương vong nhiều. Còn trước mắt sáu quận Bác Lăng binh hùng tướng mạnh, động vào bọn chúng không phải là khôn ngoan.
Đậu Kiến Đức kiên nhẫn nghe hết lời hắn nói, rồi vỗ vai hắn cười:
- Ngươi à, gần đây bận quá không để ý đến chuyện bên ngoài rồi. Cái này không đụng được, sau này nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn!.
- Xin Đại đương gia chỉ giáo!
Trình Danh Chấn có chút mơ hồ cau mày chắp tay.
- Hiện giờ Bác Lăng Quân ốc không mang nổi mình ốc, chắc chắn sẽ không có thời gian để ý đến Dương Thiện Hội đâu.
Như dạy bảo vãn bối vậy, Đậu Kiến Đức hướng dẫn từng bước một:
- Gần đây bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi vẫn chưa nghe nói à! La Nghệ dẫn toàn lực xuôi về Nam, nhắm thẳng vào sào huyệt Lý Trọng Kiên. Còn cái tên Lý Trọng Kiên, đã bị triều đình của bọn chúng hại rồi! Toàn quân bị diệt đến xác cũng không còn.
- Cái gì?
Chẳng những Trình Danh Chấn nhảy dựng lên mà cả Vương Phục Bảo, Vương Nhị Mao và mấy tướng lĩnh quan trọng của Minh Châu Quân đều nhảy dựng lên. Tin tức này quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Hơn 10 ngày trước, quân Bác Lăng tinh nhuệ liên tiếp đánh bại Ngõa Cương quân, đánh cho Lý Mật thời gian dừng lại mà sốc lại cái quần cũng không có. Thời gian ngắn ngủi không quá mười ngày, không ngờ thiên hạ lại sảy ra biến cố lớn đến vậy.
Lý Trọng Kiên bại rồi.
Cây cột trụ cuối cùng chống đỡ cho Đại Tùy cuối cùng cũng bị hạ rồi.
Đại Tùy sắp diệt vong, thời đại quần hùng tranh bá chính thức bắt đầu.
Sói và nai, đều đã chuẩn bị kĩ càng rồi sao?
Danh sách chương