Đỗ Quyên hoàn toàn mê say, song đao múa may như hoa tươi nở rộ trong biển người. Mũi đao phát ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt, khiến hai phía địch ta không dám tập trung nhìn. Nàng theo sát bên cạnh Trình Danh Chấn, như hình với bóng. Nàng che mũi tên cho hắn, chém ngã quân địch, ngăn chặn từng sơ hở cho hắn. Nàng né bên này tránh bên kia, có mặt khắp nơi, làm cho tất cả sự công kích đều hóa thành hư vô, tất cả ý chí chiến đấu đều biến thành sự sợ hãi.
Nàng chính là một cây hoa, mang vẻ tươi đẹp nhất của mình trong phút chốc nở rộ cho hắn, làm hắn không thể làm như không trông thấy, sau khi thấy rồi thì không thể không lóa mắt.
Kẻ thù nhanh chóng phát hiện ra nữ ma đầu điên cuồng này. Để diệt trừ Trình Danh Chấn, trước tiên phải hợp lực gạt bỏ được nàng. Hai thanh mã giáo luân phiên lao tới, một cái đâm thẳng vào bụng nàng, cái khác chỉ đến bắp đùi của nàng. Đỗ Quyên nghiêng người để tránh mũi giáo đâm chính diện tới, đơn đao thuận thế đẩy ngang tới, chém đứt khuỷu tay đối phương. Thanh giáo dài đâm vào đùi nàng giữa đường đã bị gạt sang một bên, Trình Danh chấn kịp thời quay đầu ngựa lại, xách giáo đỡ một cú cho nàng. Sau đó hai tay quất mạnh lên trên, khiến binh khi của đối phương đều bay lên không trung.
Đỗ Quyên lập tức bừng tỉnh, vẫn còn men say liếc nhìn phu quân nở nụ cười tươi. Trình Danh Chấn gật đầu với nàng, quay ngựa lao tới đám đối thủ tiếp theo. Bụi mù cuồn cuộn tung bay.
Sự dũng mãnh của chủ tướng đã khích lệ mạnh mẽ ý chí chiến đấu của các huynh đệ. Quân Minh Châu càng lúc càng hăn, ép đối thủ đông hơn mấy lần liên tục bại trận. Nhìn thấy Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên chuyển nguy thành an, Vương Nhị Mao cũng điều hành thong dong hơn. Lực lượng liên tục bổ sung vào chiến đoàn không ngừng gia tăng thêm áp lực trực diện cho Tang Hiển Hòa.
Hết đợt công kích này đến đợt công kích khác, dồn dập như sóng vỗ, đẩy đám quan quân không thể đứng vững. Tang Hiển Hòa bị ép đến mức máu nóng trong người dồn lên, ném lệnh kỳ về phía Dương Phủ, quát lớn:
- Tử Khanh lược trận cho ta, ta lên phía trước gặp tên họ Trình một lát! - Tướng quân! Dương Phủ định khuyên can nhưng lại bị Tang Hiển Hòa trừng mắt nhìn nên không tài nào mở miệng ra được.
- Ngươi cứ điều hành theo chiến thuật đặt ra trước đó, ta đi khích lệ sĩ khí các huynh đệ!
Dương Phủ không biết làm thế nào, đành sai người thổi kèn cổ vũ chủ tướng. Trong tiếng kèn rống lên, Tang Hiển Hòa thúc ngựa tách khỏi đám đông, lao thẳng tới chỗ Trình Danh Chấn. Xét về thân thủ, y tự nhận không thua kém Trình Danh chấn, đối phương nếu dám dẫn quân xung sát thì sao y chịu để bị bắt nạt chứ? Điểm mấu chốt hơn là, tướng chính là lá gan của tam quân. Nếu chủ soái như y ở mãi phía sau thì sao các huynh đệ chịu liều mình xông lên chém giết.
Sự thật đúng như y đã dự liệu từ trước, khi phát hiện ra chủ tướng của mình cũng lao tới tuyến đầu, sĩ khí của đám quan binh bỗng chốc nâng cao mấy phần. Đối lập với nét tươi sáng đó thì dáng vẻ hống hách của quân Minh Châu trong nháy mắt đã bị xẹp xuống.
- Giết tặc!
Tang Hiển Hòa giơ giáo lên gào thét, mở ra một con đường máu giữa đám đông, lao đến trước mặt Trình Danh Chấn.
- Giết tặc! Giết tặc!
Quan quân tướng sĩ gào thét, âm thanh giống như tiếng sấm vang ngày hè. Công thế của quân Minh Châu bị át chế. Trong quân Minh Châu bắt đầu có kẻ do dự không tiến lên, có người ngã xuống đất kêu thảm thiết, rên rỉ. Kẻ thì khiếp đảm, mũi đao vung loạn lên mà vẫn không tài nào ngăn được đường đi của Tang Hiển Hòa.
Vừa thấy mặt, Tang Hiển Hòa đã để Trình Danh Chấn biết được khoảng cách giữa hai bên. Cơ thể y cường tráng, chiêu lực mạnh mẽ, kinh qua chiến trận đã lâu. Kinh nghiệm giết người cực kỳ lão luyện. Con ngựa của y là giống Đột Quyết thượng hạng, tốc độ phản ứng với mệnh lệnh cũng vượt xa con ngựa của Trình Danh Chấn. Điểm then chốt là, ban nãy y vẫn đang chờ quân địch mệt mỏi mới tấn công, còn Trình Danh Chấn ít nhất đã xung sát nửa canh giờ trong bụi rậm.
Đâm thẳng, quét ngang, chuyển hướng bất ngờ. Hai con ngựa nhanh chóng quay vòng, mũi giáo một lần nữa chỉ vào ngực trước của Trình Danh Chấn. Bị uy hiếp phải nghiêng người tránh né, Tang Hiển Hòa vội lao về phía Trình Danh Chấn, tiện tay đâm một giáo vào tên thị vệ của Trình tặc làm gã rớt khỏi ngựa. Đỗ Quyên liều mạng tới cứu, bị thân vệ của Tang Hiển Hòa chặn đứng ở vòng ngoài. Trình Danh Chấn gắng gượng chịu đựng chống đỡ nhưng ngày càng mất sức, phản ứng chậm chạp hơn.
Đâm thẳng, quét ngang, trở tay đâm xiên. Mũi giáo nhiều năm mài luyện trên sa trường đã hoàn toàn được thể hiện, ánh sáng rực rỡ. Trình Danh Chấn rút giáo bất ngờ rút ngắn khoảng cách.
- Tiểu tặc, để mạng lại đi!
Tang Hiển Hòa nhe răng cười độc ác, xoay người lại, chiêu số từ hư hóa thực. Mắt thấy một đòn đang giáng xuống, đâm xiên vào một con ngựa gầy. Hai tay tên lâu la trên lưng ngựa nhào tới, ôm chặt lấy thanh giáo của y.
Trọng tâm của cây giáo dài hoàn toàn ép xuống bàn tay trước của võ tướng, hơi thay đổi là sẽ mất đi tính chính xác. Đầu giáo của Tang Hiển Hòa lập tức chìm xuống khiến bản thân y cũng khó ngồi vững trên lưng ngựa. Trình Danh Chấn sợ toát mồ hôi, cướp lại thế thượng phong, vung ngang giáo đâm vào thắt lưng đối phương.
Thị vệ quân Minh Châu dám liều mĩnh nghĩ cách cứu chủ soái, Tang Hiển Hòa và thị vệ dưới trướng cũng không phải lũ hèn nhát. Bọn chúng reo hò nhào tới, dùng người chặn lại mũi giáo nhọn của Trình Danh Chấn. Hai con ngựa nhanh chóng tách ra, trên người hai vị chủ tướng đều nhuốm đầy máu kẻ địch. Hai người cắn chặt răng, thúc chiến mã bắt đầu cuộc chiến đấu thứ ba.
Lúc này Tang Hiển Hòa càng ra chiêu tàn độc, tay trước nâng lên, tay sau đè xuống, lợi dụng tính đàn hồi của thanh giáo để vung mũi giáo thành một chùm ánh sáng. Trình Danh Chấn biết đây là sát chiêu trong hư có thực nhưng chưa bao giờ từng đối luyện với người khác, vì thế chỉ phá bằng trực giác. Trên mũi đao truyền lại một cảm giác trống rỗng, hắn vội nghiêng người tránh. Tang Hiển Hòa và cây giáo dài đã sạt tới từ bờ vai hắn, mang theo một tia máu.
Trong nháy mắt, nửa bên bả vai của Trình Danh Chấn thấm ướt đầy máu. Hắn không còn sức nhấc cây giáo dài nữa, gào rú một tiếng, hắn ném cây giáo dài về phía Tang Hiển Hòa rồi nhân lúc đối phương nghiêng người né, một tay rút hoành đao ở lưng ra.
Hai gã thị vệ của Tang Hiển Hòa không chống đỡ được, đều bị Trình Danh Chấn đẩy ngã khỏi ngựa. Phía trước đột nhiên xuất hiện một khoảng không nhỏ hẹp, Trình Danh Chấn không dám quay đầu lại, hai chân kẹp bụng ngựa, chật vật rút khỏi chiến đoàn. Ngọc Diện La Sát thấy phu quân rời khỏi cũng không còn thiết chiến đấu, nàng bổ mạnh vài nhát song đao, dẹp được đám quan quân bao vây mình để thoát chạy. Đám đông thân vệ quân Minh Châu thấy chủ tướng rời đi, lập tức mất dũng khí liều mạng chiến đầu, theo sau vợ chồng Trình Danh Chấn hỗn loạn rút về phía bản trận.
- Chặn bọn chúng lại!
Tang Hiển Hòa sao chịu để thắng lợi trong tay vụt mất, y gào thét thật lớn. Quan binh đang chém giết lần lượt bỏ lại đối thủ, định chặn đường lui của vợ chồng Trình Danh Chấn. Bọn chúng không có bản lĩnh như Tang Hiển Hòa, bị hai nhóm thân binh liên thủ của Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên xông lên đạp té ngã nháo nhào, một số mất mạng, những kẻ may mắn sống sót rối rít bỏ chạy thục mạng.
- Theo chặt lấy bọn chúng, không được để bọn chúng chạy xa!
Biết yêu cầu ban nãy của mình đối với thuộc hạ quá cao, Tang Hiển Hòa lại nhanh chóng điều chỉnh mệnh lệnh. Lần này, mệnh lệnh của y đã có hiệu quả thực tế, đại đội quan binh theo sát sau ngựa của vợ chồng Trình Danh Chấn, làm chiến trận hai bên rối tung rối mù.
Trình Danh Chấn vừa quay đầu lại đã nhận ra tình thế nguy cấp. Hắn không đủ can đảm quay đầu lại chống chọi với Tang Hiển Hòa lần nữa, lại không dám kích động trận tuyến của mình, đành phải tiếp tục chuyển hướng, chạy ngang sang cánh trái của chiến trường. Mạnh Đại Bằng dẫn theo một nhóm huynh đệ đang vật lộn với quan binh ở đó, thấy chủ soái lao đến liền vội vàng đem quân tiếp ứng. Trình Danh Chấn chạy qua người gã, không quay đầu lại mà tiếp tục thúc ngựa lao thục mạng. Tang Hiển Hòa theo sát phía sau, đập tan sự ngăn chặn của Mạnh Đại Bàng, tiếp tục đuổi theo không rời.
Xuất phát từ sự lo lắng cho an nguy của chủ soái, Vương Nhị Mao điều hành ở hậu phương phải phái đi nhiều quân chủ lực hơn nữa nhằm chặn đứng Tang Hiển Hòa, để hai vợ chồng Trình Danh Chấn bình an quay lại trận địa. Dương Phủ thay Tang Hiển Hòa lược trận đâu để y được như ý, gã cũng cho nhiều quân chủ lực hơn vào chiến trường, chặn ngược lại quân Minh Châu. Trọng tâm tác chiến của hai bên loáng cái đã chuyển từ dọc sang ngang, không ai lấy việc phá vỡ chủ trận quân địch làm mục tiêu, mà dồn mọi ánh mắt vào vị trí Trình Danh Chấn tháo chạy và Tang Hiển Hòa truy sát. Nhìn xa xa, đội quân chạy trốn và truy sát đều bị kéo thành một con rồng dài, ở hai bên vây quanh hàng nghìn sĩ tốt trở tay không kịp, khó phản ánh tình thế của chiến trường.
- Không xong rồi!
Dương Phủ đột nhiên rùng mình một cái, khẽ kêu lên. Hướng chạy trốn của Trình Danh Chấn rất kỳ lạ, như thể là hoảng hốt chạy bừa, không ngừng dẫn dụ Tang Hiển Hòa ra bên ngoài chiến trường. Nếu tiếp tục truy sát, Tang Hiển Hòa chưa chắc có thể đuổi được vợ chồng Trình Danh Chấn, trái lại càng lúc càng rời xa huynh đệ của mình, khó có được sự chống đỡ hiệu quả.
Dường như đang chứng thực phán đoán của gã, trong tiếng người hô ngựa hí ầm ĩ, một chàng trai mặc áo giáp đen, tay cầm mạch đao màu đen xuất hiện không một tiếng động từ trong quân Minh Châu.
- Toàn quân áp sát lên!
Không kịp quan sát nhiều, Dương Phủ chỉ lệnh kỳ trong tay lên phía trước, được ăn cả, ngã về không. Gã không thể không hồi hộp, đội mạch đao mặc chiến giáp rất nặng đó đang tiến về phía Trình Danh Chấn chạy thoát, còn Tang Hiển Hòa đang đuổi theo sau Trình Danh Chấn, vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tất cả sát chiêu đều không cần dùng. Nếu chủ soái chết trận, phía mất đi chủ soái tất nhiên bại trận. Trình Danh Chấn biết số lượng nhân mã dưới trướng của mình và thực lực thật sự đều không bằng quan quân, vì thế hắn vừa tiến đánh trực diện, vừa giăng bẫy. Mồi nhử chính là hắn và Đỗ Quyên, chỉ cần Tang Hiển Hòa có ý đồ bắt giặc phải bắt vua trước thì sẽ khó tránh khỏi bị sập bẫy.
Nói thì chậm nhưng lúc đó diễn ra rất nhanh. Không đợi hiệu lệnh phát ra từ phía Dương Phủ, đội mạch đao đã chắn trước con ngựa của Trình Danh chấn, chủ động tránh sang một bên tạo thành đường đi, bọn họ thả đoàn người của Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên đi, sau đó tập hợp lại, chặn trước mặt đám truy binh như tảng đá lớn.
- Ầm!
Gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được một cơn rung chấn từ mặt đất. Truy binh như thủy triều đã đam vào tảng đá, ngã dúi dụi vào nhau. Máu chảy thành sông, thây xác khắp mặt đất. Tướng lĩnh quân Minh Châu chỉ huy đội mạch đao lại không để ý đến cảnh tượng thê thảm trước mắt, vung mạch đao thật mạnh về phía trước, dẫn quân lao về phía Tang Hiển Hòa đang vô cùng sợ hãi.
- Giết!
Nàng chính là một cây hoa, mang vẻ tươi đẹp nhất của mình trong phút chốc nở rộ cho hắn, làm hắn không thể làm như không trông thấy, sau khi thấy rồi thì không thể không lóa mắt.
Kẻ thù nhanh chóng phát hiện ra nữ ma đầu điên cuồng này. Để diệt trừ Trình Danh Chấn, trước tiên phải hợp lực gạt bỏ được nàng. Hai thanh mã giáo luân phiên lao tới, một cái đâm thẳng vào bụng nàng, cái khác chỉ đến bắp đùi của nàng. Đỗ Quyên nghiêng người để tránh mũi giáo đâm chính diện tới, đơn đao thuận thế đẩy ngang tới, chém đứt khuỷu tay đối phương. Thanh giáo dài đâm vào đùi nàng giữa đường đã bị gạt sang một bên, Trình Danh chấn kịp thời quay đầu ngựa lại, xách giáo đỡ một cú cho nàng. Sau đó hai tay quất mạnh lên trên, khiến binh khi của đối phương đều bay lên không trung.
Đỗ Quyên lập tức bừng tỉnh, vẫn còn men say liếc nhìn phu quân nở nụ cười tươi. Trình Danh Chấn gật đầu với nàng, quay ngựa lao tới đám đối thủ tiếp theo. Bụi mù cuồn cuộn tung bay.
Sự dũng mãnh của chủ tướng đã khích lệ mạnh mẽ ý chí chiến đấu của các huynh đệ. Quân Minh Châu càng lúc càng hăn, ép đối thủ đông hơn mấy lần liên tục bại trận. Nhìn thấy Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên chuyển nguy thành an, Vương Nhị Mao cũng điều hành thong dong hơn. Lực lượng liên tục bổ sung vào chiến đoàn không ngừng gia tăng thêm áp lực trực diện cho Tang Hiển Hòa.
Hết đợt công kích này đến đợt công kích khác, dồn dập như sóng vỗ, đẩy đám quan quân không thể đứng vững. Tang Hiển Hòa bị ép đến mức máu nóng trong người dồn lên, ném lệnh kỳ về phía Dương Phủ, quát lớn:
- Tử Khanh lược trận cho ta, ta lên phía trước gặp tên họ Trình một lát! - Tướng quân! Dương Phủ định khuyên can nhưng lại bị Tang Hiển Hòa trừng mắt nhìn nên không tài nào mở miệng ra được.
- Ngươi cứ điều hành theo chiến thuật đặt ra trước đó, ta đi khích lệ sĩ khí các huynh đệ!
Dương Phủ không biết làm thế nào, đành sai người thổi kèn cổ vũ chủ tướng. Trong tiếng kèn rống lên, Tang Hiển Hòa thúc ngựa tách khỏi đám đông, lao thẳng tới chỗ Trình Danh Chấn. Xét về thân thủ, y tự nhận không thua kém Trình Danh chấn, đối phương nếu dám dẫn quân xung sát thì sao y chịu để bị bắt nạt chứ? Điểm mấu chốt hơn là, tướng chính là lá gan của tam quân. Nếu chủ soái như y ở mãi phía sau thì sao các huynh đệ chịu liều mình xông lên chém giết.
Sự thật đúng như y đã dự liệu từ trước, khi phát hiện ra chủ tướng của mình cũng lao tới tuyến đầu, sĩ khí của đám quan binh bỗng chốc nâng cao mấy phần. Đối lập với nét tươi sáng đó thì dáng vẻ hống hách của quân Minh Châu trong nháy mắt đã bị xẹp xuống.
- Giết tặc!
Tang Hiển Hòa giơ giáo lên gào thét, mở ra một con đường máu giữa đám đông, lao đến trước mặt Trình Danh Chấn.
- Giết tặc! Giết tặc!
Quan quân tướng sĩ gào thét, âm thanh giống như tiếng sấm vang ngày hè. Công thế của quân Minh Châu bị át chế. Trong quân Minh Châu bắt đầu có kẻ do dự không tiến lên, có người ngã xuống đất kêu thảm thiết, rên rỉ. Kẻ thì khiếp đảm, mũi đao vung loạn lên mà vẫn không tài nào ngăn được đường đi của Tang Hiển Hòa.
Vừa thấy mặt, Tang Hiển Hòa đã để Trình Danh Chấn biết được khoảng cách giữa hai bên. Cơ thể y cường tráng, chiêu lực mạnh mẽ, kinh qua chiến trận đã lâu. Kinh nghiệm giết người cực kỳ lão luyện. Con ngựa của y là giống Đột Quyết thượng hạng, tốc độ phản ứng với mệnh lệnh cũng vượt xa con ngựa của Trình Danh Chấn. Điểm then chốt là, ban nãy y vẫn đang chờ quân địch mệt mỏi mới tấn công, còn Trình Danh Chấn ít nhất đã xung sát nửa canh giờ trong bụi rậm.
Đâm thẳng, quét ngang, chuyển hướng bất ngờ. Hai con ngựa nhanh chóng quay vòng, mũi giáo một lần nữa chỉ vào ngực trước của Trình Danh Chấn. Bị uy hiếp phải nghiêng người tránh né, Tang Hiển Hòa vội lao về phía Trình Danh Chấn, tiện tay đâm một giáo vào tên thị vệ của Trình tặc làm gã rớt khỏi ngựa. Đỗ Quyên liều mạng tới cứu, bị thân vệ của Tang Hiển Hòa chặn đứng ở vòng ngoài. Trình Danh Chấn gắng gượng chịu đựng chống đỡ nhưng ngày càng mất sức, phản ứng chậm chạp hơn.
Đâm thẳng, quét ngang, trở tay đâm xiên. Mũi giáo nhiều năm mài luyện trên sa trường đã hoàn toàn được thể hiện, ánh sáng rực rỡ. Trình Danh Chấn rút giáo bất ngờ rút ngắn khoảng cách.
- Tiểu tặc, để mạng lại đi!
Tang Hiển Hòa nhe răng cười độc ác, xoay người lại, chiêu số từ hư hóa thực. Mắt thấy một đòn đang giáng xuống, đâm xiên vào một con ngựa gầy. Hai tay tên lâu la trên lưng ngựa nhào tới, ôm chặt lấy thanh giáo của y.
Trọng tâm của cây giáo dài hoàn toàn ép xuống bàn tay trước của võ tướng, hơi thay đổi là sẽ mất đi tính chính xác. Đầu giáo của Tang Hiển Hòa lập tức chìm xuống khiến bản thân y cũng khó ngồi vững trên lưng ngựa. Trình Danh Chấn sợ toát mồ hôi, cướp lại thế thượng phong, vung ngang giáo đâm vào thắt lưng đối phương.
Thị vệ quân Minh Châu dám liều mĩnh nghĩ cách cứu chủ soái, Tang Hiển Hòa và thị vệ dưới trướng cũng không phải lũ hèn nhát. Bọn chúng reo hò nhào tới, dùng người chặn lại mũi giáo nhọn của Trình Danh Chấn. Hai con ngựa nhanh chóng tách ra, trên người hai vị chủ tướng đều nhuốm đầy máu kẻ địch. Hai người cắn chặt răng, thúc chiến mã bắt đầu cuộc chiến đấu thứ ba.
Lúc này Tang Hiển Hòa càng ra chiêu tàn độc, tay trước nâng lên, tay sau đè xuống, lợi dụng tính đàn hồi của thanh giáo để vung mũi giáo thành một chùm ánh sáng. Trình Danh Chấn biết đây là sát chiêu trong hư có thực nhưng chưa bao giờ từng đối luyện với người khác, vì thế chỉ phá bằng trực giác. Trên mũi đao truyền lại một cảm giác trống rỗng, hắn vội nghiêng người tránh. Tang Hiển Hòa và cây giáo dài đã sạt tới từ bờ vai hắn, mang theo một tia máu.
Trong nháy mắt, nửa bên bả vai của Trình Danh Chấn thấm ướt đầy máu. Hắn không còn sức nhấc cây giáo dài nữa, gào rú một tiếng, hắn ném cây giáo dài về phía Tang Hiển Hòa rồi nhân lúc đối phương nghiêng người né, một tay rút hoành đao ở lưng ra.
Hai gã thị vệ của Tang Hiển Hòa không chống đỡ được, đều bị Trình Danh Chấn đẩy ngã khỏi ngựa. Phía trước đột nhiên xuất hiện một khoảng không nhỏ hẹp, Trình Danh Chấn không dám quay đầu lại, hai chân kẹp bụng ngựa, chật vật rút khỏi chiến đoàn. Ngọc Diện La Sát thấy phu quân rời khỏi cũng không còn thiết chiến đấu, nàng bổ mạnh vài nhát song đao, dẹp được đám quan quân bao vây mình để thoát chạy. Đám đông thân vệ quân Minh Châu thấy chủ tướng rời đi, lập tức mất dũng khí liều mạng chiến đầu, theo sau vợ chồng Trình Danh Chấn hỗn loạn rút về phía bản trận.
- Chặn bọn chúng lại!
Tang Hiển Hòa sao chịu để thắng lợi trong tay vụt mất, y gào thét thật lớn. Quan binh đang chém giết lần lượt bỏ lại đối thủ, định chặn đường lui của vợ chồng Trình Danh Chấn. Bọn chúng không có bản lĩnh như Tang Hiển Hòa, bị hai nhóm thân binh liên thủ của Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên xông lên đạp té ngã nháo nhào, một số mất mạng, những kẻ may mắn sống sót rối rít bỏ chạy thục mạng.
- Theo chặt lấy bọn chúng, không được để bọn chúng chạy xa!
Biết yêu cầu ban nãy của mình đối với thuộc hạ quá cao, Tang Hiển Hòa lại nhanh chóng điều chỉnh mệnh lệnh. Lần này, mệnh lệnh của y đã có hiệu quả thực tế, đại đội quan binh theo sát sau ngựa của vợ chồng Trình Danh Chấn, làm chiến trận hai bên rối tung rối mù.
Trình Danh Chấn vừa quay đầu lại đã nhận ra tình thế nguy cấp. Hắn không đủ can đảm quay đầu lại chống chọi với Tang Hiển Hòa lần nữa, lại không dám kích động trận tuyến của mình, đành phải tiếp tục chuyển hướng, chạy ngang sang cánh trái của chiến trường. Mạnh Đại Bằng dẫn theo một nhóm huynh đệ đang vật lộn với quan binh ở đó, thấy chủ soái lao đến liền vội vàng đem quân tiếp ứng. Trình Danh Chấn chạy qua người gã, không quay đầu lại mà tiếp tục thúc ngựa lao thục mạng. Tang Hiển Hòa theo sát phía sau, đập tan sự ngăn chặn của Mạnh Đại Bàng, tiếp tục đuổi theo không rời.
Xuất phát từ sự lo lắng cho an nguy của chủ soái, Vương Nhị Mao điều hành ở hậu phương phải phái đi nhiều quân chủ lực hơn nữa nhằm chặn đứng Tang Hiển Hòa, để hai vợ chồng Trình Danh Chấn bình an quay lại trận địa. Dương Phủ thay Tang Hiển Hòa lược trận đâu để y được như ý, gã cũng cho nhiều quân chủ lực hơn vào chiến trường, chặn ngược lại quân Minh Châu. Trọng tâm tác chiến của hai bên loáng cái đã chuyển từ dọc sang ngang, không ai lấy việc phá vỡ chủ trận quân địch làm mục tiêu, mà dồn mọi ánh mắt vào vị trí Trình Danh Chấn tháo chạy và Tang Hiển Hòa truy sát. Nhìn xa xa, đội quân chạy trốn và truy sát đều bị kéo thành một con rồng dài, ở hai bên vây quanh hàng nghìn sĩ tốt trở tay không kịp, khó phản ánh tình thế của chiến trường.
- Không xong rồi!
Dương Phủ đột nhiên rùng mình một cái, khẽ kêu lên. Hướng chạy trốn của Trình Danh Chấn rất kỳ lạ, như thể là hoảng hốt chạy bừa, không ngừng dẫn dụ Tang Hiển Hòa ra bên ngoài chiến trường. Nếu tiếp tục truy sát, Tang Hiển Hòa chưa chắc có thể đuổi được vợ chồng Trình Danh Chấn, trái lại càng lúc càng rời xa huynh đệ của mình, khó có được sự chống đỡ hiệu quả.
Dường như đang chứng thực phán đoán của gã, trong tiếng người hô ngựa hí ầm ĩ, một chàng trai mặc áo giáp đen, tay cầm mạch đao màu đen xuất hiện không một tiếng động từ trong quân Minh Châu.
- Toàn quân áp sát lên!
Không kịp quan sát nhiều, Dương Phủ chỉ lệnh kỳ trong tay lên phía trước, được ăn cả, ngã về không. Gã không thể không hồi hộp, đội mạch đao mặc chiến giáp rất nặng đó đang tiến về phía Trình Danh Chấn chạy thoát, còn Tang Hiển Hòa đang đuổi theo sau Trình Danh Chấn, vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tất cả sát chiêu đều không cần dùng. Nếu chủ soái chết trận, phía mất đi chủ soái tất nhiên bại trận. Trình Danh Chấn biết số lượng nhân mã dưới trướng của mình và thực lực thật sự đều không bằng quan quân, vì thế hắn vừa tiến đánh trực diện, vừa giăng bẫy. Mồi nhử chính là hắn và Đỗ Quyên, chỉ cần Tang Hiển Hòa có ý đồ bắt giặc phải bắt vua trước thì sẽ khó tránh khỏi bị sập bẫy.
Nói thì chậm nhưng lúc đó diễn ra rất nhanh. Không đợi hiệu lệnh phát ra từ phía Dương Phủ, đội mạch đao đã chắn trước con ngựa của Trình Danh chấn, chủ động tránh sang một bên tạo thành đường đi, bọn họ thả đoàn người của Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên đi, sau đó tập hợp lại, chặn trước mặt đám truy binh như tảng đá lớn.
- Ầm!
Gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được một cơn rung chấn từ mặt đất. Truy binh như thủy triều đã đam vào tảng đá, ngã dúi dụi vào nhau. Máu chảy thành sông, thây xác khắp mặt đất. Tướng lĩnh quân Minh Châu chỉ huy đội mạch đao lại không để ý đến cảnh tượng thê thảm trước mắt, vung mạch đao thật mạnh về phía trước, dẫn quân lao về phía Tang Hiển Hòa đang vô cùng sợ hãi.
- Giết!
Danh sách chương