Huyện Quán Đào vẫn thế, tường thành cũ nát, hai bên đường ngoài thành cỏ mọc um tùm. Tuy nhiên nhìn trong mắt người trở về, tất cả đều hoàn toàn khác với trước.
Đây là nhà, giọng nói quê hương vô cùng thân thiết, mang đến sự ấm áp trong gió lạnh. Sau khi đẩy cửa nhà, rất nhanh sẽ có gương mặt tươi cười quen thuộc, đồ ăn nóng hổi, có thể thô kệch nhưng ít nhất từ nay về sau lúc ngủ không cần phải kê dao dưới gối.
Còn chưa tới cửa thành, tim Tiểu Cửu đã bắt đầu đập thình thịch. Hắn không biết mẫu thân có khỏe hay không, cũng không biết việc mình mất tích lâu như vậy giải thích thế nào với đám người Lâm huyện lệnh. Càng không biết khi gặp Tiểu Hạnh Hoa, mình nên ứng phó thế nào với nỗi oán giận và nước mắt của nàng. Cữu cữu Chu Vạn Chương đã sắp xếp hôn sự cho hai người vào tháng chạp, giờ đã là cuối tháng mười một rồi, hắn mới vội vã trở về, khiến một mình Hạnh Hoa ngày ngày trông chờ mòn mỏi, thật sự là rất không phải với nàng.
Tuy nhiên, Trình Danh Chấn vui mừng vì bản thân mình vẫn luôn giữ vững sự trong sạch ở đầm Cự Lộc, chưa từng bị sự nhiệt tình như lửa của Đỗ Quyên đốt cháy. Trong giây phút trước khi chia tay, nghe tiếng ngựa hí sau lưng, hắn gần như muốn quay người đi. Chỉ cần quay đầu lại, đóa hoa dại kiều diễm nhất đầm Cự Lộc sẽ thuộc về hắn. Hắn biết nhưng hắn không dám, hắn và Đỗ Quyên là hai người ở hai thế giới khác nhau. Một người như cá bơi lội trong nước, một người như hồng nhạn trên trời, có thể một phút thoáng qua ngẫu nhiên bong dáng của hai người sẽ chồng lên nhau. Nhưng sau đó lại không xa rời được cuộc sống của mỗi bên.
Hắn có mẹ già phải nuôi, còn cần công danh, chức vị Binh Tào đánh đổi mãi mới có ở huyện Quán Đào cũng không nỡ từ bỏ. Còn đằng sau sự yếu đuối của Đỗ Quyên còn có gương mặt băng giá của Ngọc Diện La Sát. Giết người, phóng hỏa, cướp bóc, nội chiến, nàng là thổ phỉ, định mệnh chủ định trong cuộc sống không thể thiếu những thứ này. Mà mỗi một thứ trong đó, Trình Danh Chấn đều không muốn nhúng chàm lần nữa.
Cho nên, giúp nàng giải quyết những phiền toái trong đầm Cự Lộc xong, Trình Danh Chấn lập tức chọn cách ra đi. Hơn nữa, trên đường cố gắng không nghĩ tới những ngày tháng trong nửa năm qua hai người đã từng trải qua. Quả thật, nàng đã cứu mạng hắn, chịu rất nhiều oan ức vì hắn, còn mua thuốc tới mức gần táng gia bại sản. Tuy nhiên hắn cũng báo đáp đầy đủ cho nàng. Nửa Báo tựdoanh , nửa Phương tựdoanh, còn cả sự cảm kích xuất phát từ nội tâm của vô số tù binh được che chở. Theo quy định của đầm Cự Lộc, thứ đã vào tay thì không dễ dàng từ bỏ. Từ nay về sau, toàn bộ đầm ngoài Trương Kim Xưng ra, không thế lực của vị trại chủ nào mạnh bằng nàng. Nàng hô gió có gió, muốn mưa có mưa.
- Ta đã không nợ nàng gì nữa!
Trên đường, mỗi khi trước mắt hiện ra bóng dáng nhanh nhẹn mạnh mẽ đó, Trình Danh Chấn đều nhanh chóng đưa ra kết luận từ trong lòng. Kết luận này kiên định như vậy, cho đến khi tới cổng thành huyện Quán Đào, hắn vẫn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại với bản thân. Cửa thành có rất nhiều dân chúng đang xếp hàng chờ sai dịch cho đi qua, nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên trên đường, đám đông đều quay đầu lại nhìn theo bản năng. Rất nhiều người lập tức nhận ra người này là ai, “Rào” đám đông tránh ra, chỉ sợ cản đường đi của người trẻ tuổi. Còn đám sai dịch đang trừng mắt thu “thuế vào thành” với dân chúng liền há hốc mồm, tiền trong tay lần lượt rơi xuống khắp mặt đất.
- Sao thế, Hồ Lô, các ngươi không nhận ra ta rồi!
Trình Danh Chấn nhảy xuống ngựa, cười ha hả giơ tay ra vỗ vào vai một tên nha dịch. Hắn sớm đã đoán trước được sự xuất hiện đột ngột của mình sẽ khiến mọi người giật mình kinh ngạc, nhưng không ngờ lại khiến mọi người sửng sốt tới mức này. Chưa đợi chạm tay vào đối phương, nha dịch Lưu Hồ Lô ban nãy còn giống như hung thần ác sát đã mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, môi run rẩy, hai mắt trắng giã, chỉ thiếu chút nữa là té xỉu.
- Không thể nào, ngươi giả ma quỷ gì vậy!
Trình Danh Chấn biết Lưu Hồ Lô bình thường thích nhất là trêu chọc mọi người liền vội vàng đưa tay kéo lấy cánh tay đối phương.
- Đừng làm ầm lên, ta vội về nhà! Đứng lên, đứng lên. Để nhiều người nhìn thấy không tốt chút nào!
- A, a!
Cũng không biết vì kích động hay là nguyên nhân gì mà mồm Lưu Hồ Lô há rất to nhưng không nói nổi một từ hoàn chỉnh. Tay phải ra sức nắm chặt cổ tay của Trình Danh Chấn, nước mắt nước mũi đều chảy xuống.
Lần này, Trình Danh Chấn càng không hiểu nổi. Hắn cười ngượng ngùng, lớn tiếng nói.
- Ngươi ầm ĩ gì thế. Mấy người các ngươi, mau lại xem, Hồ Lô huynh đệ làm sao vậy? Đang yên lành sao bỗng nhiên nổi điên!
Mấy tên nha dịch ép sát lưng vào cửa thành, hai chân không ngừng run rẩy, muốn tiến lên nhưng không có gan. Muốn chạy mà không có sức. Chúng trừng mắt nhìn Trình Danh Chấn một hồi lâu, cuối cùng mới cất tiếng run rẩy hỏi:
- Trình, Trình gia, ngài, ngài đã về rồi! Tiền, tiền không đủ tiêu, hay, hay là trách các huynh đệ khi uống rượu say nói sai điều gì!
- Trình gia gia ơi, ta không đắc tội ngài mà!
Lưu Hồ Lô cuối cùng cũng bình ổn lại tinh thần, vừa giãy dụa vừa khóc to.
- Từ khi ngài đi, hàng tháng tại hạ đều thắp ba nén hương cho ngài. Chỗ lão thái thái các huynh đệ mặc dù chưa đến được nhưng cũng không thiếu thức ăn và quần áo cho bà! Ngài đi đi, bọn tại hạ nhớ sẽ cúng kẹo mạch nha cho ngài là được!
- Trình gia, ngài đi đi. Năm nay sẽ không thiếu của ngài kẹo mạch nha!
Không chỉ nha dịch, mấy người dân lớn gan cũng thề như vậy.
- Cái gì mà kẹo mạch nha, ta đòi các ngươi kẹo mạch nha khi nào?
Trình Danh Chấn vì đi đường mệt nên tốc độ phản ứng trở nên chậm chạp, tới giờ mới nhận ra sự việc kỳ quái. Hắn buông tay Lưu Hồ Lô ra, cau mày hỏi.
Vừa thoát khỏi sự khống chế của hắn, Lưu Hồ Lô lập tức vừa bò vừa lăn chui vào trong thành. Gã vừa lồm cồm bò dậy vừa la lớn:
- Đóng cửa, đóng cửa, Thành hoàng lão gia nổi giận rồi, mau đóng cửa lại!
Lần này, Trình Danh Chấn cuối cùng đã hiểu vì sao bọn chúng trốn tránh mình. Té ra mới mấy tháng, lũ quỷ tốt đã “thăng chức” cho mình lên làm Thành hoàng lão gia. Đây là trò đùa của kẻ thất đức nào vậy, chẳng phải rủa mình chết sớm sao? Nghĩ đến đây, hắn tiến lên vào bước, kéo cổ áo Lưu Hồ Lô lôi ra dưới ánh mặt trời, ngửa cổ gã lên nói.
- Ngươi điên rồi à. Giữa ban ngày ban mặt lấy đâu ra ma quỷ! Nếu chẳng may quấy nhiễu dân chúng, Lâm đại nhân sẽ hỏi tội ngươi!
- Ai da!
Lưu Hồ Lô bị ném phịch mông xuống đất không dám chạy trốn nữa, lén lút nhìn người đang quát mình. Đối phương nói có lý, ma quỷ không thể hiện ra giữa ban ngày ban mặt được. Nhưng tượng trong miếu thổ địa đã chất mấy tháng rồi… Không đúng, hắn có bóng, hai chân đứng trên đất chứ không phải lơ lửng trong không trung.
- Không có ma quỷ! Ta chưa chết, chỉ bị thương, tìm nơi dưỡng thương rồi mới quay về!
Khó có cơ hội nói rõ cho mình, Trình Danh Chấn vội chắp tay bốn phía. Hắn quyết định nói cho tròn lời nói dối của mình đã, tạo ấn tượng vào trước là chủ cho mọi người. Sau này dù có kẻ lấy việc mình biến mất để gây phiền phức, cũng sẽ không gây nguy hại gì lớn. Còn việc tại sao mình “thăng chức” làm ma quỷ trong miếu thành hoàng, không cần phải vội so đo. Huyện Quán Đào hẻo lảnh, dân chúng khó tránh khỏi thích sùng bái một số loạn thần quái lực. Chỉ cần bản thân đi lại vài vòng dưới ánh mặt trời thì lời đồn sẽ tự dập tắt.
Dân chúng quây lại xem từ xa “vù” một tiếng, nhanh chóng tản ra thật xa. Tuy nhiên trong đó dù sao cũng có mấy tên to gan, quay đầu lắng nghe xem Trình Danh Chấn đang nói gì.
- Các ngươi xem cái bóng của ta đi! Quỷ đã biết bay thì cần gì phải cưỡi ngựa!
Lời nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại của chàng trai trẻ cuối cùng đã gây sự chú ý của mọi người. Người có bóng, ngựa phun hơi thở màu trắng trong gió rét, điều quan trọng hơn là, tên Lưu Hồ Lô làm nhiều việc ác kia lại không bị Trình Danh Chấn lôi đi. Các dấu hiệu đều cho thấy chàng trai trẻ nói sự thật. Hắn không chết, không phải là ma, không có ác ý gì với mọi người.
- Ngài, ngài thật sự chưa chết sao?
Lưu Hồ Lô nằm rạp dưới chân Trình Danh Chấn chờ chết đang sợ hãi tột đỉnh, cũng là lần đầu tiên gã lấy lại tinh thần, dụi mắt, cẩn thận truy hỏi.
- Con mẹ ngươi mới chết ấy!
Đối phó với đám người này phải dùng cách quen thuộc của bọn chúng. Trình Danh Chấn giơ chân lên, giẫm mạnh mấy phát vào người Lưu Hồ Lô.
- Người chết đá ngươi, ngươi sẽ không đau! Ngươi đau không, nói cho mọi người biết đi, ngươi đau không!
- Ôi, ôi, đừng đá, đừng đá, đá nữa ta chết mất!
Lưu Hồ Lô bị mấy phát đá cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh táo, hung hổ nói.
- Tiểu tử ngươi dám đá Lưu đại gia, chán sống rồi hả…
Bỗng nhiên, gã lại ý thức được rằng nếu đối phương còn sống, theo lời hứa của Lâm đại nhân trước đây sẽ được bổ nhiệm làm Huyện úy của huyện Quán Đào. Gã vội thu uy phong lại, cười nhăn nhở nói thêm:
- Kha kha, xem ta vui mừng này. Ngài vẫn còn sống, tốt quá, hôm nay đúng thật là ngày đại hỉ! Các huynh đệ, mau dắt ngựa cho Trình đại ca đến nha môn đi. Trưa nay chúng ta đi tiêu khiển, mời tiếp đón Trình đại ca một bữa!
- Không cần! Ý tốt của mấy huynh đệ, ta xin nhận!
Trước khi đám nha dịch đáp lại, Trình Danh Chấn chắp tay nói.
- Đã đi non nửa năm, ta phải về nhà thăm mẫu thân ta trước. Phía Huyện lệnh đại nhân phiền Lưu ca cấp báo. Cứ nói ta dưỡng thương xong, bình an trở về. Sáng sớm mai sẽ tới nha môn ứng mão.
- Ôi, ôi, nhất định, nhất đinh!
Cái gọi là tiếp đón chỉ là lời khách khí. Trình Danh Chấn không muốn bọn chúng tiêu pha linh tinh, Lưu Hồ Lô cũng mừng vì tiết kiệm được khoản tiền.
- Trình đại ca đúng là có hiếu. Ngài yên tâm về nhà, chuyện ở nha môn tại hạ lập tức đi bẩm báo!
Không đợi Trình Danh Chấn lên ngựa, gã bỗng nhiên hấp tấp chạy tới như con chó giữ nhà, kéo dây cương của chiến mã lại nói.
- Trình ca còn không biết ư? Ngài đã chuyển nhà rồi! Căn nhà mới nằm ở phố Thành Hiền, kề sát với nhà của Vương thủ lĩnh!
- Ta chuyển nhà sao?
Trình Danh Chấn choáng váng trên lưng ngựa.
- Vương thủ lĩnh? Vương thủ lĩnh nào? Bổ đầu mới tới sao? - Là Nhị Mao ca!
Lưu Hồ Lô cười ngoạc đến tận mang tai.
- Y cùng đi sứ với ngài tới chỗ Trương Kim Xưng, cứu tính mạng già trẻ toàn huyện. Sau đó ngài sống chết không biết đâu… Phì phì, xem cái mồm ta này. Vừa vui mừng đã quên mất kiêng nể! Ngài ẩn cư dưỡng thương, Huyện lệnh đại nhân không tìm được ngài liền ban thưởng hậu hĩnh cho Nhị Mao ca, đề bạt y làm Bổ đầu thứ ba của huyện. Sau khi Nhị Mao ca làm Bổ đầu, lập tức mua hai căn nhà, một cho ngài, một để mình ở!
- Ạch!
Trình Danh Chấn thở dài một cái. Thay đổi đột ngột như vậy khiến hắn cảm thấy đầu óc choáng váng. Vương Nhị Mao lại làm Bộ đầu ư? Với tính cách nhát gan sợ phiền phức như y sao? Tuy nhiên, phố Thành Hiền là một nơi tốt. Nhà của Tiểu Hạnh Hoa nằm trên cùng một con đường, thành thân xong nếu muốn nàng lại mặt chỉ cần vài bước chân là đến!
Đây là nhà, giọng nói quê hương vô cùng thân thiết, mang đến sự ấm áp trong gió lạnh. Sau khi đẩy cửa nhà, rất nhanh sẽ có gương mặt tươi cười quen thuộc, đồ ăn nóng hổi, có thể thô kệch nhưng ít nhất từ nay về sau lúc ngủ không cần phải kê dao dưới gối.
Còn chưa tới cửa thành, tim Tiểu Cửu đã bắt đầu đập thình thịch. Hắn không biết mẫu thân có khỏe hay không, cũng không biết việc mình mất tích lâu như vậy giải thích thế nào với đám người Lâm huyện lệnh. Càng không biết khi gặp Tiểu Hạnh Hoa, mình nên ứng phó thế nào với nỗi oán giận và nước mắt của nàng. Cữu cữu Chu Vạn Chương đã sắp xếp hôn sự cho hai người vào tháng chạp, giờ đã là cuối tháng mười một rồi, hắn mới vội vã trở về, khiến một mình Hạnh Hoa ngày ngày trông chờ mòn mỏi, thật sự là rất không phải với nàng.
Tuy nhiên, Trình Danh Chấn vui mừng vì bản thân mình vẫn luôn giữ vững sự trong sạch ở đầm Cự Lộc, chưa từng bị sự nhiệt tình như lửa của Đỗ Quyên đốt cháy. Trong giây phút trước khi chia tay, nghe tiếng ngựa hí sau lưng, hắn gần như muốn quay người đi. Chỉ cần quay đầu lại, đóa hoa dại kiều diễm nhất đầm Cự Lộc sẽ thuộc về hắn. Hắn biết nhưng hắn không dám, hắn và Đỗ Quyên là hai người ở hai thế giới khác nhau. Một người như cá bơi lội trong nước, một người như hồng nhạn trên trời, có thể một phút thoáng qua ngẫu nhiên bong dáng của hai người sẽ chồng lên nhau. Nhưng sau đó lại không xa rời được cuộc sống của mỗi bên.
Hắn có mẹ già phải nuôi, còn cần công danh, chức vị Binh Tào đánh đổi mãi mới có ở huyện Quán Đào cũng không nỡ từ bỏ. Còn đằng sau sự yếu đuối của Đỗ Quyên còn có gương mặt băng giá của Ngọc Diện La Sát. Giết người, phóng hỏa, cướp bóc, nội chiến, nàng là thổ phỉ, định mệnh chủ định trong cuộc sống không thể thiếu những thứ này. Mà mỗi một thứ trong đó, Trình Danh Chấn đều không muốn nhúng chàm lần nữa.
Cho nên, giúp nàng giải quyết những phiền toái trong đầm Cự Lộc xong, Trình Danh Chấn lập tức chọn cách ra đi. Hơn nữa, trên đường cố gắng không nghĩ tới những ngày tháng trong nửa năm qua hai người đã từng trải qua. Quả thật, nàng đã cứu mạng hắn, chịu rất nhiều oan ức vì hắn, còn mua thuốc tới mức gần táng gia bại sản. Tuy nhiên hắn cũng báo đáp đầy đủ cho nàng. Nửa Báo tựdoanh , nửa Phương tựdoanh, còn cả sự cảm kích xuất phát từ nội tâm của vô số tù binh được che chở. Theo quy định của đầm Cự Lộc, thứ đã vào tay thì không dễ dàng từ bỏ. Từ nay về sau, toàn bộ đầm ngoài Trương Kim Xưng ra, không thế lực của vị trại chủ nào mạnh bằng nàng. Nàng hô gió có gió, muốn mưa có mưa.
- Ta đã không nợ nàng gì nữa!
Trên đường, mỗi khi trước mắt hiện ra bóng dáng nhanh nhẹn mạnh mẽ đó, Trình Danh Chấn đều nhanh chóng đưa ra kết luận từ trong lòng. Kết luận này kiên định như vậy, cho đến khi tới cổng thành huyện Quán Đào, hắn vẫn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại với bản thân. Cửa thành có rất nhiều dân chúng đang xếp hàng chờ sai dịch cho đi qua, nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên trên đường, đám đông đều quay đầu lại nhìn theo bản năng. Rất nhiều người lập tức nhận ra người này là ai, “Rào” đám đông tránh ra, chỉ sợ cản đường đi của người trẻ tuổi. Còn đám sai dịch đang trừng mắt thu “thuế vào thành” với dân chúng liền há hốc mồm, tiền trong tay lần lượt rơi xuống khắp mặt đất.
- Sao thế, Hồ Lô, các ngươi không nhận ra ta rồi!
Trình Danh Chấn nhảy xuống ngựa, cười ha hả giơ tay ra vỗ vào vai một tên nha dịch. Hắn sớm đã đoán trước được sự xuất hiện đột ngột của mình sẽ khiến mọi người giật mình kinh ngạc, nhưng không ngờ lại khiến mọi người sửng sốt tới mức này. Chưa đợi chạm tay vào đối phương, nha dịch Lưu Hồ Lô ban nãy còn giống như hung thần ác sát đã mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, môi run rẩy, hai mắt trắng giã, chỉ thiếu chút nữa là té xỉu.
- Không thể nào, ngươi giả ma quỷ gì vậy!
Trình Danh Chấn biết Lưu Hồ Lô bình thường thích nhất là trêu chọc mọi người liền vội vàng đưa tay kéo lấy cánh tay đối phương.
- Đừng làm ầm lên, ta vội về nhà! Đứng lên, đứng lên. Để nhiều người nhìn thấy không tốt chút nào!
- A, a!
Cũng không biết vì kích động hay là nguyên nhân gì mà mồm Lưu Hồ Lô há rất to nhưng không nói nổi một từ hoàn chỉnh. Tay phải ra sức nắm chặt cổ tay của Trình Danh Chấn, nước mắt nước mũi đều chảy xuống.
Lần này, Trình Danh Chấn càng không hiểu nổi. Hắn cười ngượng ngùng, lớn tiếng nói.
- Ngươi ầm ĩ gì thế. Mấy người các ngươi, mau lại xem, Hồ Lô huynh đệ làm sao vậy? Đang yên lành sao bỗng nhiên nổi điên!
Mấy tên nha dịch ép sát lưng vào cửa thành, hai chân không ngừng run rẩy, muốn tiến lên nhưng không có gan. Muốn chạy mà không có sức. Chúng trừng mắt nhìn Trình Danh Chấn một hồi lâu, cuối cùng mới cất tiếng run rẩy hỏi:
- Trình, Trình gia, ngài, ngài đã về rồi! Tiền, tiền không đủ tiêu, hay, hay là trách các huynh đệ khi uống rượu say nói sai điều gì!
- Trình gia gia ơi, ta không đắc tội ngài mà!
Lưu Hồ Lô cuối cùng cũng bình ổn lại tinh thần, vừa giãy dụa vừa khóc to.
- Từ khi ngài đi, hàng tháng tại hạ đều thắp ba nén hương cho ngài. Chỗ lão thái thái các huynh đệ mặc dù chưa đến được nhưng cũng không thiếu thức ăn và quần áo cho bà! Ngài đi đi, bọn tại hạ nhớ sẽ cúng kẹo mạch nha cho ngài là được!
- Trình gia, ngài đi đi. Năm nay sẽ không thiếu của ngài kẹo mạch nha!
Không chỉ nha dịch, mấy người dân lớn gan cũng thề như vậy.
- Cái gì mà kẹo mạch nha, ta đòi các ngươi kẹo mạch nha khi nào?
Trình Danh Chấn vì đi đường mệt nên tốc độ phản ứng trở nên chậm chạp, tới giờ mới nhận ra sự việc kỳ quái. Hắn buông tay Lưu Hồ Lô ra, cau mày hỏi.
Vừa thoát khỏi sự khống chế của hắn, Lưu Hồ Lô lập tức vừa bò vừa lăn chui vào trong thành. Gã vừa lồm cồm bò dậy vừa la lớn:
- Đóng cửa, đóng cửa, Thành hoàng lão gia nổi giận rồi, mau đóng cửa lại!
Lần này, Trình Danh Chấn cuối cùng đã hiểu vì sao bọn chúng trốn tránh mình. Té ra mới mấy tháng, lũ quỷ tốt đã “thăng chức” cho mình lên làm Thành hoàng lão gia. Đây là trò đùa của kẻ thất đức nào vậy, chẳng phải rủa mình chết sớm sao? Nghĩ đến đây, hắn tiến lên vào bước, kéo cổ áo Lưu Hồ Lô lôi ra dưới ánh mặt trời, ngửa cổ gã lên nói.
- Ngươi điên rồi à. Giữa ban ngày ban mặt lấy đâu ra ma quỷ! Nếu chẳng may quấy nhiễu dân chúng, Lâm đại nhân sẽ hỏi tội ngươi!
- Ai da!
Lưu Hồ Lô bị ném phịch mông xuống đất không dám chạy trốn nữa, lén lút nhìn người đang quát mình. Đối phương nói có lý, ma quỷ không thể hiện ra giữa ban ngày ban mặt được. Nhưng tượng trong miếu thổ địa đã chất mấy tháng rồi… Không đúng, hắn có bóng, hai chân đứng trên đất chứ không phải lơ lửng trong không trung.
- Không có ma quỷ! Ta chưa chết, chỉ bị thương, tìm nơi dưỡng thương rồi mới quay về!
Khó có cơ hội nói rõ cho mình, Trình Danh Chấn vội chắp tay bốn phía. Hắn quyết định nói cho tròn lời nói dối của mình đã, tạo ấn tượng vào trước là chủ cho mọi người. Sau này dù có kẻ lấy việc mình biến mất để gây phiền phức, cũng sẽ không gây nguy hại gì lớn. Còn việc tại sao mình “thăng chức” làm ma quỷ trong miếu thành hoàng, không cần phải vội so đo. Huyện Quán Đào hẻo lảnh, dân chúng khó tránh khỏi thích sùng bái một số loạn thần quái lực. Chỉ cần bản thân đi lại vài vòng dưới ánh mặt trời thì lời đồn sẽ tự dập tắt.
Dân chúng quây lại xem từ xa “vù” một tiếng, nhanh chóng tản ra thật xa. Tuy nhiên trong đó dù sao cũng có mấy tên to gan, quay đầu lắng nghe xem Trình Danh Chấn đang nói gì.
- Các ngươi xem cái bóng của ta đi! Quỷ đã biết bay thì cần gì phải cưỡi ngựa!
Lời nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại của chàng trai trẻ cuối cùng đã gây sự chú ý của mọi người. Người có bóng, ngựa phun hơi thở màu trắng trong gió rét, điều quan trọng hơn là, tên Lưu Hồ Lô làm nhiều việc ác kia lại không bị Trình Danh Chấn lôi đi. Các dấu hiệu đều cho thấy chàng trai trẻ nói sự thật. Hắn không chết, không phải là ma, không có ác ý gì với mọi người.
- Ngài, ngài thật sự chưa chết sao?
Lưu Hồ Lô nằm rạp dưới chân Trình Danh Chấn chờ chết đang sợ hãi tột đỉnh, cũng là lần đầu tiên gã lấy lại tinh thần, dụi mắt, cẩn thận truy hỏi.
- Con mẹ ngươi mới chết ấy!
Đối phó với đám người này phải dùng cách quen thuộc của bọn chúng. Trình Danh Chấn giơ chân lên, giẫm mạnh mấy phát vào người Lưu Hồ Lô.
- Người chết đá ngươi, ngươi sẽ không đau! Ngươi đau không, nói cho mọi người biết đi, ngươi đau không!
- Ôi, ôi, đừng đá, đừng đá, đá nữa ta chết mất!
Lưu Hồ Lô bị mấy phát đá cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh táo, hung hổ nói.
- Tiểu tử ngươi dám đá Lưu đại gia, chán sống rồi hả…
Bỗng nhiên, gã lại ý thức được rằng nếu đối phương còn sống, theo lời hứa của Lâm đại nhân trước đây sẽ được bổ nhiệm làm Huyện úy của huyện Quán Đào. Gã vội thu uy phong lại, cười nhăn nhở nói thêm:
- Kha kha, xem ta vui mừng này. Ngài vẫn còn sống, tốt quá, hôm nay đúng thật là ngày đại hỉ! Các huynh đệ, mau dắt ngựa cho Trình đại ca đến nha môn đi. Trưa nay chúng ta đi tiêu khiển, mời tiếp đón Trình đại ca một bữa!
- Không cần! Ý tốt của mấy huynh đệ, ta xin nhận!
Trước khi đám nha dịch đáp lại, Trình Danh Chấn chắp tay nói.
- Đã đi non nửa năm, ta phải về nhà thăm mẫu thân ta trước. Phía Huyện lệnh đại nhân phiền Lưu ca cấp báo. Cứ nói ta dưỡng thương xong, bình an trở về. Sáng sớm mai sẽ tới nha môn ứng mão.
- Ôi, ôi, nhất định, nhất đinh!
Cái gọi là tiếp đón chỉ là lời khách khí. Trình Danh Chấn không muốn bọn chúng tiêu pha linh tinh, Lưu Hồ Lô cũng mừng vì tiết kiệm được khoản tiền.
- Trình đại ca đúng là có hiếu. Ngài yên tâm về nhà, chuyện ở nha môn tại hạ lập tức đi bẩm báo!
Không đợi Trình Danh Chấn lên ngựa, gã bỗng nhiên hấp tấp chạy tới như con chó giữ nhà, kéo dây cương của chiến mã lại nói.
- Trình ca còn không biết ư? Ngài đã chuyển nhà rồi! Căn nhà mới nằm ở phố Thành Hiền, kề sát với nhà của Vương thủ lĩnh!
- Ta chuyển nhà sao?
Trình Danh Chấn choáng váng trên lưng ngựa.
- Vương thủ lĩnh? Vương thủ lĩnh nào? Bổ đầu mới tới sao? - Là Nhị Mao ca!
Lưu Hồ Lô cười ngoạc đến tận mang tai.
- Y cùng đi sứ với ngài tới chỗ Trương Kim Xưng, cứu tính mạng già trẻ toàn huyện. Sau đó ngài sống chết không biết đâu… Phì phì, xem cái mồm ta này. Vừa vui mừng đã quên mất kiêng nể! Ngài ẩn cư dưỡng thương, Huyện lệnh đại nhân không tìm được ngài liền ban thưởng hậu hĩnh cho Nhị Mao ca, đề bạt y làm Bổ đầu thứ ba của huyện. Sau khi Nhị Mao ca làm Bổ đầu, lập tức mua hai căn nhà, một cho ngài, một để mình ở!
- Ạch!
Trình Danh Chấn thở dài một cái. Thay đổi đột ngột như vậy khiến hắn cảm thấy đầu óc choáng váng. Vương Nhị Mao lại làm Bộ đầu ư? Với tính cách nhát gan sợ phiền phức như y sao? Tuy nhiên, phố Thành Hiền là một nơi tốt. Nhà của Tiểu Hạnh Hoa nằm trên cùng một con đường, thành thân xong nếu muốn nàng lại mặt chỉ cần vài bước chân là đến!
Danh sách chương