Edit: Kogi
Ngày thứ ba sau khi Thẩm Tu Thần đi công tác, thủ đô truyền ra một chuyện động trời —
Gia chủ nhà họ Viên – Vu Lăng Thần đột phát bệnh tim, cấp cứu không qua khỏi, Viên Phong chính thức trở thành gia chủ đời thứ ba của Viên gia.
Người tên Viên Phong cũng tầm tuổi tôi, lại có hậu thuẫn từ gia tộc, sớm được cất nhắc lên trung ương, tài năng và thực lực tuy vẫn có, nhưng khó tránh khỏi còn chút bồng bột, lần này người tiền nhiệm có vẻ hơi gượng ép khi đưa hắn lên làm gia chủ.
Ông nội vì điều này mà gọi điện cho tôi nhắc tôi đề cao cảnh giác: “Gia chủ nhà họ Viên tuy đã qua đời, nhưng chỗ dựa của nhà họ Viên, Viên thượng tướng vẫn còn đó, chỉ cần Viên Phong làm theo chỉ dẫn của lão ta, tình thế chưa chắc đã có gì thay đổi.”
Tôi gật đầu đáp phải, nhưng trong lòng lại cảm thấy Viên Phong không phải loại người sẽ ngoan ngoãn nghe sai bảo.
Cứ nhìn lại buổi tiệc đón gió mà Trình Hồng Vũ tổ chức cho tôi thì biết, Viên Phong không mời mà tới, đủ hiểu là người này vẫn còn nông nổi thế nào, nếu suy nghĩ chín chắn hơn, đáng lẽ hắn phải biết một mình xông lên sẽ ở vào vị trí rất bất lợi, sau đó bị chúng tôi làm cho nhục nhã, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Vậy nên lần trao quyền gia chủ này, làm không tốt sẽ trở thành một cơ hội ngàn năm có một.
Tôi sai người tiếp tục theo dõi chặt chẽ động tĩnh của nhà họ Viên, sau đó cúp điện thoại, cài cúc cổ tay áo, kiên nhẫn thắt từng vòng cà vạt, cuốn, cuộn vòng, xuyên vào, thắt thành hình tam giác đều.
Tôi ngẩng mặt nhìn vào gương, chỉnh lại cà vạt sao cho nó nằm giữa cúc áo thứ ba và thứ tư.
Kẹp cà vạt bằng vàng đơn giản, tao nhã, hơi lóe ánh sáng lạnh.
Tôi vuốt chiếc kẹp cà vạt, bỗng thấy hơi nhớ Thẩm Tu Thần cách xa mấy trăm cây số.
Đây là do Thẩm Tu Thần gửi đến hôm Giáng Sinh, bên trong chiếc hộp được đóng gói cầu kì còn có một tấm thiệp xanh lam hoa văn in chìm, bên trên viết một hàng chữ “Em hôm nay mới phát hiện. Rất muốn ăn cá chép chua ngọt sẽ nhận ra cá chép hấp cũng rất ngon. Nhớ mãi không quên thường giống như dãy núi Tần Lĩnh dài vô tận. Anh nếu như nuôi mặt trời, vậy em nguyện hái sao tặng anh.”
Thể chữ Khải nghiêm chỉnh mà khoáng đạt, có điều nội dung khiến người ta hơi khó hiểu.
Buổi tối cậu ấy gọi điện cho tôi nói về chuyện này, cuối cùng lúc tôi sắp tắt máy chuẩn bị đi ngủ, cậu ấy đột nhiên hắng giọng, giọng nói vừa trầm ấm vừa gợi cảm:
“Anh biết không, con người ta khi xấu hổ thường giấu nỗi lòng ở từ đầu tiên mỗi câu đó.” (*)
(*) Mỗi chữ đầu trong thiệp Thẩm Tu Thần viết ghép lại sẽ thành “Em rất nhớ anh.” Đó là lý do đoạn Thẩm Tu Thần viết trong thiệp rất lủng củng, nên mình cũng phải dịch lủng củng theo ( /_)
“…”
Đêm đó ánh trăng rất đẹp, có lẽ vầng trăng Natsume Soseki (*) nhìn thấy cũng chỉ đến vậy mà thôi.
(*) Natsume Soseki là một học giả nổi tiếng trong lĩnh vực văn học của Nhật Bản. Để hiểu được câu nói của Dung Xuyên các bạn đọc thêm tại đây: https://japo.vn/contents/doi-song/bon-mua/42208.html
Tôi sờ chiếc kẹp, cảm giác tê dại dọc theo đầu ngón tay chạy thẳng vào tim.
Dường như người ấy vẫn còn ở bên cạnh, chuẩn bị mặc vest đen, nâng ly rượu mỉm cười với tôi giữa bữa tiệc linh đình.
Tôi tự giễu lắc lắc đầu.
Mà Thẩm Tu Thần về đúng dịp Tết Nguyên Đán, đợi qua giai đoạn bận rộn này, tôi cũng phải đi mua quà cho cậu ấy mới được, năm mới tặng cho cậu ấy, rồi nói mấy lời yêu thương gì đó, có lẽ… cũng không tệ.
Tôi mím môi. Người phục vụ bên cạnh hiểu ý đi lên giúp tôi đẩy cánh cửa hội trường lớn.
Tôi đi lên phát biểu một đoạn diễn văn đơn giản mang tính tượng trưng rồi lui xuống, bắt chuyện với mấy nhà kinh doanh đang vây quanh, tôi nhìn đồng hồ, cũng sắp rồi, quả nhiên chưa đầy ba phút điện thoại đã đổ chuông, là trợ lý.
“Những người phản đối ở thôn Đổng gia đến gây sự.”
Đúng vậy, một chiêu cũ rích nhưng luôn hữu hiệu.
Tôi lịch sự mỉm cười với những người xung quanh, tìm một góc khuất vắng người, bình tĩnh hỏi: “Có bao nhiêu người?”
Trợ lý chần chừ một chút, hình như đang nhớ lại, sau đó đáp: “Mười lăm người.”
Thủ đoạn của nhà họ Viên khá lắm, mấy tháng ngắn ngủi mà đã khích được từng ấy người thay đổi thái độ.
Tôi gõ ngón tay lên mặt bàn, ra vẻ nghiêm trọng: “Biết rồi, một lúc nữa tôi về.”
Toàn bộ quá trình mặc dù không kéo dài, nhưng cũng đủ để kẻ có dã tâm nào đó tiếp tục kế hoạch của hắn.
Hạng mục công việc cụ thể trong bữa tiệc rượu lần trước được tôi giao hết cho Ngô Trình Dũng – người cùng tôi đến thôn Đổng gia lo liệu, anh ta tương đối đáng tin cậy, coi như tận tâm tận sức.
Tôi nhìn quanh một vòng.
Thực đơn màu trắng ngà, hoa văn màu xanh in ở viền, mép ngoài được bao bằng kim tuyến nhạt màu, trông rất hòa hợp với không khí hội trường.
Trên bàn đều được đặt một chiếc giỏ bện tinh tế, bên trong có quạt đàn hương, các loại đồ ăn vặt như đậu phộng, kẹo lạc, kẹo bơ, tất cả được bọc trong giấy trong suốt, vừa nhìn đã thấy ngon mắt.
Vì vậy, nếu tôi nhất định phải rời đi trước, giao lại nơi này cho Ngô Trình Dũng là sự lựa chọn thích hợp hơn cả.
Tôi liếm môi. Viên gia ơi là Viên gia, thuốc an thần dâng lên tận tay rồi, tiếp sau đây tôi sẽ chống mắt lên chờ thủ đoạn của các người.
Ngô Trình Dung hớt hải đi tới, lo lắng hỏi: “Có… có chuyện gì sao? Nhà đầu tư đang tìm anh.”
Tôi cong ngón tay gõ lên mặt bàn, lờ anh ta một lát, sau đó mới nặng nề nói: “Không phải chuyện lớn, nhưng tôi vẫn phải đi trước.”
“…”
“Ở đây giao lại cho anh.” Tôi vỗ vỗ vai anh ta: “Xử lý cho tốt.”
Đã “vô tình” để lộ cho các người tin tức rồi, các người định làm gì đây? Hay phải nói là, Viên Phong vừa tiếp quản nhà họ Viên sẽ ứng phó ra sao?
Tôi đứng tại chỗ, cách ly mình với hội trường ồn ào náo nhiệt bằng cái bóng đổ của chính mình, xung quanh những người đang đi lại là hàm răng sắc nhọn chực chờ của quyền lực và tiền tài chỉ chờ cắn nuốt bọn họ.
“Ngô Trình Dũng ư, anh ta thì biết làm gì chứ?”
Hà Tịnh búi tóc, chỉ dùng một chiếc cặp thạch anh quấn đại lên, vài sợ tóc đen rủ xuống bị vén ra sau tai, trông quyến rũ mà vẫn tao nhã.
Ngón tay trắng nhợt nhạt của cô đong đưa ly rượu trong tay: “A Xuyên, em ngày càng không nhìn thấu được anh.”
Tôi mỉm cười không phủ nhận.
“Người tên Ngô Trình Dũng này có vấn đề, đáng lẽ em nên nói trước với anh, nhưng anh luôn dẫn anh ta đến thôn Đổng gia cùng, bây giờ lại giao hết nơi này lại cho anh ta….”
Tôi vươn tay nâng ly rượu champagne lên, chất lỏng màu vàng kim sóng sánh bên trong: “Hà Tịnh, mệnh lệnh nhà họ Dung truyền cho tôi là, tìm cơ hội, cố gắng giành được thắng lợi cuối cùng.”
Cô sửng sốt: “Vậy là… anh đang tạo cơ hội?”
Tôi mỉm cười nhấp một ngụm champagne.
Ánh mắt cô trở nên phức tạp: “Như vậy có hơi mạo hiểm.”
“Không nắm chắc năm phần trở lên tôi đã không dám làm.” Tôi cắt lời cô ta: “Cô nghĩ trước khi buổi tiệc rượu này được tổ chức, tôi đã đàm phán với bao nhiêu nhà đầu tư rồi?”
“Chẳng qua Ngô Trình Dũng chỉ đang giúp tôi lọc những người không dùng được ra mà thôi.”
“Vừa có thể khiến nhà họ Viên tưởng mình nắm được đằng chuôi mà đắc chí, vừa có lợi cho tôi, tội gì không làm?”
Tôi đặt ly rượu lên bàn, tiếng vang nhẹ không hề gây ra bất cứ sự chú ý nào giữa tiếng người trò chuyện ồn ào.
“Phó tổng Hà, tôi còn có việc phải xử lý, xin phép.”
Tác giả: Thông báo
Ặc… Tôi đang trong giai đoạn điên cuồng chỉnh sửa truyện, cám ơn các tiểu thiên sứ đã ủng hộ áng văn này chụt chụt chụt.
Như đã thổ tào trên weibo, logic truyện thực sự rất khô khan khó nuốt, không quen viết chính đấu, cảm giác càng viết càng miễn cưỡng… Vì vậy chỉ có thể cố gắng chỉnh sửa dần dần…
Chờ tôi chỉnh xong thì quay lại xem nhé huhu, đại khái tôi muốn ẩn thân vừa sửa truyện vừa sống khổ hạnh một thời gian qwq.
Ngày thứ ba sau khi Thẩm Tu Thần đi công tác, thủ đô truyền ra một chuyện động trời —
Gia chủ nhà họ Viên – Vu Lăng Thần đột phát bệnh tim, cấp cứu không qua khỏi, Viên Phong chính thức trở thành gia chủ đời thứ ba của Viên gia.
Người tên Viên Phong cũng tầm tuổi tôi, lại có hậu thuẫn từ gia tộc, sớm được cất nhắc lên trung ương, tài năng và thực lực tuy vẫn có, nhưng khó tránh khỏi còn chút bồng bột, lần này người tiền nhiệm có vẻ hơi gượng ép khi đưa hắn lên làm gia chủ.
Ông nội vì điều này mà gọi điện cho tôi nhắc tôi đề cao cảnh giác: “Gia chủ nhà họ Viên tuy đã qua đời, nhưng chỗ dựa của nhà họ Viên, Viên thượng tướng vẫn còn đó, chỉ cần Viên Phong làm theo chỉ dẫn của lão ta, tình thế chưa chắc đã có gì thay đổi.”
Tôi gật đầu đáp phải, nhưng trong lòng lại cảm thấy Viên Phong không phải loại người sẽ ngoan ngoãn nghe sai bảo.
Cứ nhìn lại buổi tiệc đón gió mà Trình Hồng Vũ tổ chức cho tôi thì biết, Viên Phong không mời mà tới, đủ hiểu là người này vẫn còn nông nổi thế nào, nếu suy nghĩ chín chắn hơn, đáng lẽ hắn phải biết một mình xông lên sẽ ở vào vị trí rất bất lợi, sau đó bị chúng tôi làm cho nhục nhã, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Vậy nên lần trao quyền gia chủ này, làm không tốt sẽ trở thành một cơ hội ngàn năm có một.
Tôi sai người tiếp tục theo dõi chặt chẽ động tĩnh của nhà họ Viên, sau đó cúp điện thoại, cài cúc cổ tay áo, kiên nhẫn thắt từng vòng cà vạt, cuốn, cuộn vòng, xuyên vào, thắt thành hình tam giác đều.
Tôi ngẩng mặt nhìn vào gương, chỉnh lại cà vạt sao cho nó nằm giữa cúc áo thứ ba và thứ tư.
Kẹp cà vạt bằng vàng đơn giản, tao nhã, hơi lóe ánh sáng lạnh.
Tôi vuốt chiếc kẹp cà vạt, bỗng thấy hơi nhớ Thẩm Tu Thần cách xa mấy trăm cây số.
Đây là do Thẩm Tu Thần gửi đến hôm Giáng Sinh, bên trong chiếc hộp được đóng gói cầu kì còn có một tấm thiệp xanh lam hoa văn in chìm, bên trên viết một hàng chữ “Em hôm nay mới phát hiện. Rất muốn ăn cá chép chua ngọt sẽ nhận ra cá chép hấp cũng rất ngon. Nhớ mãi không quên thường giống như dãy núi Tần Lĩnh dài vô tận. Anh nếu như nuôi mặt trời, vậy em nguyện hái sao tặng anh.”
Thể chữ Khải nghiêm chỉnh mà khoáng đạt, có điều nội dung khiến người ta hơi khó hiểu.
Buổi tối cậu ấy gọi điện cho tôi nói về chuyện này, cuối cùng lúc tôi sắp tắt máy chuẩn bị đi ngủ, cậu ấy đột nhiên hắng giọng, giọng nói vừa trầm ấm vừa gợi cảm:
“Anh biết không, con người ta khi xấu hổ thường giấu nỗi lòng ở từ đầu tiên mỗi câu đó.” (*)
(*) Mỗi chữ đầu trong thiệp Thẩm Tu Thần viết ghép lại sẽ thành “Em rất nhớ anh.” Đó là lý do đoạn Thẩm Tu Thần viết trong thiệp rất lủng củng, nên mình cũng phải dịch lủng củng theo ( /_)
“…”
Đêm đó ánh trăng rất đẹp, có lẽ vầng trăng Natsume Soseki (*) nhìn thấy cũng chỉ đến vậy mà thôi.
(*) Natsume Soseki là một học giả nổi tiếng trong lĩnh vực văn học của Nhật Bản. Để hiểu được câu nói của Dung Xuyên các bạn đọc thêm tại đây: https://japo.vn/contents/doi-song/bon-mua/42208.html
Tôi sờ chiếc kẹp, cảm giác tê dại dọc theo đầu ngón tay chạy thẳng vào tim.
Dường như người ấy vẫn còn ở bên cạnh, chuẩn bị mặc vest đen, nâng ly rượu mỉm cười với tôi giữa bữa tiệc linh đình.
Tôi tự giễu lắc lắc đầu.
Mà Thẩm Tu Thần về đúng dịp Tết Nguyên Đán, đợi qua giai đoạn bận rộn này, tôi cũng phải đi mua quà cho cậu ấy mới được, năm mới tặng cho cậu ấy, rồi nói mấy lời yêu thương gì đó, có lẽ… cũng không tệ.
Tôi mím môi. Người phục vụ bên cạnh hiểu ý đi lên giúp tôi đẩy cánh cửa hội trường lớn.
Tôi đi lên phát biểu một đoạn diễn văn đơn giản mang tính tượng trưng rồi lui xuống, bắt chuyện với mấy nhà kinh doanh đang vây quanh, tôi nhìn đồng hồ, cũng sắp rồi, quả nhiên chưa đầy ba phút điện thoại đã đổ chuông, là trợ lý.
“Những người phản đối ở thôn Đổng gia đến gây sự.”
Đúng vậy, một chiêu cũ rích nhưng luôn hữu hiệu.
Tôi lịch sự mỉm cười với những người xung quanh, tìm một góc khuất vắng người, bình tĩnh hỏi: “Có bao nhiêu người?”
Trợ lý chần chừ một chút, hình như đang nhớ lại, sau đó đáp: “Mười lăm người.”
Thủ đoạn của nhà họ Viên khá lắm, mấy tháng ngắn ngủi mà đã khích được từng ấy người thay đổi thái độ.
Tôi gõ ngón tay lên mặt bàn, ra vẻ nghiêm trọng: “Biết rồi, một lúc nữa tôi về.”
Toàn bộ quá trình mặc dù không kéo dài, nhưng cũng đủ để kẻ có dã tâm nào đó tiếp tục kế hoạch của hắn.
Hạng mục công việc cụ thể trong bữa tiệc rượu lần trước được tôi giao hết cho Ngô Trình Dũng – người cùng tôi đến thôn Đổng gia lo liệu, anh ta tương đối đáng tin cậy, coi như tận tâm tận sức.
Tôi nhìn quanh một vòng.
Thực đơn màu trắng ngà, hoa văn màu xanh in ở viền, mép ngoài được bao bằng kim tuyến nhạt màu, trông rất hòa hợp với không khí hội trường.
Trên bàn đều được đặt một chiếc giỏ bện tinh tế, bên trong có quạt đàn hương, các loại đồ ăn vặt như đậu phộng, kẹo lạc, kẹo bơ, tất cả được bọc trong giấy trong suốt, vừa nhìn đã thấy ngon mắt.
Vì vậy, nếu tôi nhất định phải rời đi trước, giao lại nơi này cho Ngô Trình Dũng là sự lựa chọn thích hợp hơn cả.
Tôi liếm môi. Viên gia ơi là Viên gia, thuốc an thần dâng lên tận tay rồi, tiếp sau đây tôi sẽ chống mắt lên chờ thủ đoạn của các người.
Ngô Trình Dung hớt hải đi tới, lo lắng hỏi: “Có… có chuyện gì sao? Nhà đầu tư đang tìm anh.”
Tôi cong ngón tay gõ lên mặt bàn, lờ anh ta một lát, sau đó mới nặng nề nói: “Không phải chuyện lớn, nhưng tôi vẫn phải đi trước.”
“…”
“Ở đây giao lại cho anh.” Tôi vỗ vỗ vai anh ta: “Xử lý cho tốt.”
Đã “vô tình” để lộ cho các người tin tức rồi, các người định làm gì đây? Hay phải nói là, Viên Phong vừa tiếp quản nhà họ Viên sẽ ứng phó ra sao?
Tôi đứng tại chỗ, cách ly mình với hội trường ồn ào náo nhiệt bằng cái bóng đổ của chính mình, xung quanh những người đang đi lại là hàm răng sắc nhọn chực chờ của quyền lực và tiền tài chỉ chờ cắn nuốt bọn họ.
“Ngô Trình Dũng ư, anh ta thì biết làm gì chứ?”
Hà Tịnh búi tóc, chỉ dùng một chiếc cặp thạch anh quấn đại lên, vài sợ tóc đen rủ xuống bị vén ra sau tai, trông quyến rũ mà vẫn tao nhã.
Ngón tay trắng nhợt nhạt của cô đong đưa ly rượu trong tay: “A Xuyên, em ngày càng không nhìn thấu được anh.”
Tôi mỉm cười không phủ nhận.
“Người tên Ngô Trình Dũng này có vấn đề, đáng lẽ em nên nói trước với anh, nhưng anh luôn dẫn anh ta đến thôn Đổng gia cùng, bây giờ lại giao hết nơi này lại cho anh ta….”
Tôi vươn tay nâng ly rượu champagne lên, chất lỏng màu vàng kim sóng sánh bên trong: “Hà Tịnh, mệnh lệnh nhà họ Dung truyền cho tôi là, tìm cơ hội, cố gắng giành được thắng lợi cuối cùng.”
Cô sửng sốt: “Vậy là… anh đang tạo cơ hội?”
Tôi mỉm cười nhấp một ngụm champagne.
Ánh mắt cô trở nên phức tạp: “Như vậy có hơi mạo hiểm.”
“Không nắm chắc năm phần trở lên tôi đã không dám làm.” Tôi cắt lời cô ta: “Cô nghĩ trước khi buổi tiệc rượu này được tổ chức, tôi đã đàm phán với bao nhiêu nhà đầu tư rồi?”
“Chẳng qua Ngô Trình Dũng chỉ đang giúp tôi lọc những người không dùng được ra mà thôi.”
“Vừa có thể khiến nhà họ Viên tưởng mình nắm được đằng chuôi mà đắc chí, vừa có lợi cho tôi, tội gì không làm?”
Tôi đặt ly rượu lên bàn, tiếng vang nhẹ không hề gây ra bất cứ sự chú ý nào giữa tiếng người trò chuyện ồn ào.
“Phó tổng Hà, tôi còn có việc phải xử lý, xin phép.”
Tác giả: Thông báo
Ặc… Tôi đang trong giai đoạn điên cuồng chỉnh sửa truyện, cám ơn các tiểu thiên sứ đã ủng hộ áng văn này chụt chụt chụt.
Như đã thổ tào trên weibo, logic truyện thực sự rất khô khan khó nuốt, không quen viết chính đấu, cảm giác càng viết càng miễn cưỡng… Vì vậy chỉ có thể cố gắng chỉnh sửa dần dần…
Chờ tôi chỉnh xong thì quay lại xem nhé huhu, đại khái tôi muốn ẩn thân vừa sửa truyện vừa sống khổ hạnh một thời gian qwq.
Danh sách chương