Tự Long Hồn liều lĩnh xông lên phía trước, cũng không quan tâm Thu Y có kháng nghị hay không, vươn tay ôm nàng vào trong lòng. Nàng muốn đẩy hắn ra lại bị hắn xoay
người lại, môi của hắn cứ bá đạo như vậy, mê loạn, điên cuồng tàn sát
cánh môi của nàng.
Vừa mới bắt đầu nàng còn không có phản ứng, sau một lúc mới hung hăng há mồm cắn một cái!
Hắn bị đau buông nàng ra, môi lập tức chảy ra những giọt máu màu đỏ tươi.
Hắn không nói gì, chỉ mở to đôi mắt ngập lửa, tràn ngập tơ máu hung hăng trừng mắt với nàng.
"Ta trả lời vấn đề của ngươi, tại sao ta muốn tới đây à? Bởi vì ta ở sơn trang ba ngày ba đêm, trong tâm trí ta chỉ luôn có một ý nghĩ đó là người nào đõ sẽ đến cứu ta, nhưng mà hắn không có tới, nhưng ta cũng không oán giận hắn, khi ta nghe được tin có một số người bị hại, mà người nào đó cũng không rõ hành tung, ta chỉ muốn chạy đi tìm hắn, nhưng lại bị hiểu nhầm."
Nàng dừng một chút, tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Người nào đó nhìn thấy nữ nhân của hắn bị nam nhân khác ăn đậu hủ, không hề tiến lên đánh tên cầm thú đó, ngược lại còn tùy hứng xoay người rời đi, như trước đây, ta đã nói tặng nhẫn cho nữ nhân là một việc làm mang nhiều ý nghĩa, nên nữ nhân không thể tự ý nhận lung tung, người nào đó liền bỏ nhà ra đi, khiến ta tìm hoài không thấy! Khi ta ngốc nghếch liều lĩnh tìm đến đây, một ngày một đêm không ăn không ngủ, kết quả người nào đó lại chìm đắm trong "ôn nhu hương" (chỉ người phụ nữ dịu dàng, quyến rũ biết cách săn sóc đàn ông) lưu luyến quên về, ta... Ta hận chết bản thân mình! Ta phải về nhà!"
Thu Y xoay người muốn đi, Tự Long Hồn xông tới bắt được bờ vai của vai của nàng, hắn trừng mắt nhìn nàng.
Thu Y cũng bị động đứng yên, tùy ý để cho hắn muốn trừng thế nào thì trừng, dù sao, nàng sẽ không để ý tới hắn nữa.
"Về nhà? Nhà ngươi ở đâu?"
"Một nơi mà ngươi vĩnh viễn không thể tìm thấy." Kế tiếp mục tiêu sống của nàng đó là: Nghĩ biện pháp về nhà.
"Không cho!"
Nàng cười lạnh một tiếng, muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không chịu buông.
"Buông tay!"
Hắn ôm lấy nàng, chặt chẽ, như là một đứa trẻ không muốn người khác cướp mất đồ chơi của mình, ôm nàng chặt đến nỗi nàng không thể thở nổi.
"Buông ta ra!" Nàng không cưỡng bách bản thân bình tĩnh nữa, nàng chỉ biết là bản thân hận chết nam nhân này rồi.
"Y Y!"
"Không cần gọi ta, ngươi khiến ta rất thất vọng rồi! Ngươi luôn miệng nói yêu ta, nói ngươi chỉ cần ta, nói ngươi chỉ có ta, tất cả đều là gạt người! Rõ ràng ngay sau khi ngươi vứt bỏ ta, ngươi đã chạy đến thanh lâu tìm người khác bầu bạn, ta sẽ không bị ngươi lừa nữa, ngươi đi đi, chúng ta chia tay."
"Chia tay là cái gì? Ta không thừa nhận, ngươi vu oan cho ta, ta hoàn toàn không có..."
Nhưng vào lúc này!
"Thực xin lỗi, quấy rầy một chút."
Ánh mắt của hai người dừng ở trên người nam nhân trông rất đẹp mắt kia, chỉ thấy biểu cảm trên mặt hắn hơi khó coi, nhưng cũng không phá hư vẻ đẹp kinh diễm của hắn.
Hai người nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai, mà chỉ thấy trong không gian là một mảnh trắng xoá.
Cái gì vậy? Tự Long Hồn kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà trong lòng Thu Y lại run rẩy khác thường, lần này đổi thành một mảnh trắng xoá, chẳng lẽ...
"Ngươi! Linh hồn chạy, còn không mau theo Phán quan(*) trở về!" Bạch Y phán quan tức giận gào thét, trời mới biết hắn đã thu thêm một tên xú nam nhân vào đây khiến cho cục diện càng thêm rối rắm, thật phiền chết đi được.
(*): Phán quan là chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết
Mà hiện tại, rõ ràng là lạc đường.
Đột nhiên trong lòng Thu Y chấn động, quả nhiên là hắn đến đưa nàng trở về! Tuy rằng vừa lúc nãy nàng muốn trở về thật, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người... A, không! Một vị thần nói muốn mang nàng trở về, nàng... Thu Y nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Tự Long Hồn, trong lòng bỗng nhiên chua xót.
Không! Nàng không muốn rời xa hắn, nàng... Nàng chỉ là nổi nóng một chút thôi, các cặp yêu nhau hay cãi nhau là điều khó tránh khỏi, sao nàng chỉ mới mở miệng nói vài câu mà nó đã thành sự thật rồi? Sớm biết như vậy nàng sẽ nói nàng muốn vàng bạc châu báu.
"Ta..."
"Không cho! Ngươi là ai? Tại sao muốn Y Y đi theo ngươi?" Tự Long Hồn kéo Thu Y ra phía sau, dang hai tay ra giống như lão ưng bảo vệ mẫu ưng. (chim đực bảo vệ chim cái)
"Tên người phàm này mau cút qua một bên, đây là linh hồn ở trần gian dám thừa dịp Diêm La dâng hương kết quả chẳng may hoả thiêu Diêm La Điện mà chạy loạn, hại bản quan phải tìm kiếm bao lâu, hoá ra ngươi ở trong cỗ thân thể này, hãy bớt sàm ngôn đi, mau theo ta đi."
Nói xong, chỉ thấy Phán quan chỉ lên đầu của Thu Y, rồi lôi kéo nàng bay lên, một nữ nhân xa lạ được tách ra từ trong thân thể của Thu Y.
"Y Y?" Tại sao bộ dáng bây giờ của nàng lại không giống với nàng trước đây? Tự Long Hồn tuy có hơi hoang mang, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của nàng, thì hiểu rõ, bất kể nàng có bộ dáng gì, nàng cũng là Y Y của hắn. Tình yêu mà hắn dành cho nàng sẽ không bao giờ tan biến, hắn sẽ không bỏ rơi nàng.
Thu Y quay đầu nhìn Tự Long Hồn, nhịn không được hốc mắt trở nên phiếm hồng, "Long Hồn, ngươi phải bảo trọng, hãy quên ta đi! Dù sao ngươi cũng đã lựa chọn bỏ ta rồi, ngươi hãy đi tìm nữ nhân khác đi!"
"Nói hưu nói vượn! Ta nói bỏ ngươi khi nào? Ta sẽ không, có chết cũng sẽ không bỏ ngươi."
Hắn xông tới tưởng sẽ bắt được nàng, lại chụp hụt.
"Y Y?" Giọng nói của hắn tràn ngập vẻ sợ hãi.
"Phàm nhân, vô dụng, hiện tại nàng là một linh hồn, cho nên ngươi không có khả năng chạm vào người nàng, tốt lắm, đi thôi, đừng chậm trễ nữa" Hắn còn muốn về nhà tắm rửa một cái, ngủ ba ngày ba đêm, bù lại khoảng thời gian mệt mỏi này.
"Ta... Ta không nghĩ..."
Tự Long Hồn cũng hô to: "Không! Ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào mang nàng đi."
"Hả? Ngươi có phương pháp gì để ngăn cản ta đây?" Bạch y phán quan nhíu mày, khiêu khích hỏi nam tử ở cõi trần thích mơ mộng hão huyền, lại còn muốn đối đầu với quỷ thần nữa chứ.
Chẳng lẽ hắn không biết Âm Dương cách biệt hay sao? Một nam tử có diện mạo tuấn mỹ mặc quan phục màu đen, hai tay chống cằm nhìn hai nam một nữ đang đứng ở dưới công đường. Vị bạch y kia, hắn quen đến không thể nào quen hơn được nữa, gương mặt mỹ lệ của hắn như bị che kín bởi sương lạnh. Mà vị hắc ý kia....Ưm, trên người hắn mặc một bộ quần áo thật đẹp mắt, tôn lên vẻ đẹp cao quý đầy khí chất của hắn, đứng ở đó khí thế còn oai phong hơn người đứng đầu một điện như y.
Hay là hỏi hắn quần áo may ở đâu, đã sớm nghĩ nên để một thợ may tốt đổi bộ quan phục thiết kế xấu này đi.
Mà mục đích của Tiểu Bạch lần này chính là cô gái đang được nam tử áo đen ôm trong lòng kia.
‘’Tiểu Bạch, sao lại như thế này? Mua một tặng một sao?’’
Bạch y phán quan lạnh lùng nghiêm mặt trừng mắt với bề trên, rõ ràng là hắn gây ra họa, tại sao lại cố tình muốn mình thu dọn cục diện rối rắm? Còn cố tình hỏi tội mình, nói cái giọng như là việc này không liên quan đến hắn.
Mình muốn bãi công ! Mình muốn từ chức! Đáng tiếc, điều đó là không thể.
''Ta tìm được linh hồn chạy loạn rồi, mà có người không để ta mang đi, nhất quyết theo tới đây.'' Tuy rằng Bạch y phán quan cảm thấy rất phiền toái, nhưng lại mười phần bội phục nam tử này, vì muốn đuổi theo người yêu, lại có thể đánh một chưởng lên đỉnh đầu của mình, tự kết liễu ngay tại chỗ. Chắc hẳn phải vậy thôi, làm như vậy linh hồn hắn mới có thể theo tới đây.
''Tiểu Bạch, ngươi thảm rồi, lại có thể hại chết một phàm nhân chưa hết dương thọ, đây chính là tội lớn đó!’’
Diêm La đẹp trai, không biết từ đâu đem ra một cây đàn tranh, rồi mới đốt huân hương đặt ở một bên, nhìn trông rất phong tình vạn chủng.
''Ngươi còn dám nói !'' Bạch y phán quan nghiến răng nghiến lợi nói : '' Không biết thần kinh của ngươi bất thường chỗ ở nào, đột nhiên muốn học đàn tranh, còn kiên quyết gọi một đại sư nhạc cổ ở nhân gian về dạy ngươi, ngươi lạm dụng chức quyền, ngươi còn dám nói ta?''
''Sao trách móc nhiều như vậy? Ta cũng đã để cho Nhạn vân đại sư đầu thai vào gia đình phú quý, tình cảm, sự nghiệp, hôn nhân tất cả đều thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý.''
"Học đàn nữa đi, vì ngươi muốn dâng hương, mới khiến cho chướng khí mù mịt." Nếu không khiến nơi này thành một mảnh trắng xoá sương khói, thì linh hồn của nàng ta chạy loạn tới nhân gian, chạy tới thời đại không thuộc về nàng.
Điều càng làm cho người ta thật sự xấu hổ, là bọn họ lại mất tới gần một năm mới phát hiện ra linh hồn lạc đường này.
"Ngươi không thấy phong cảnh như vậy rất được sao?" Vị Diêm La đẹp trai tùy tiện gảy một chút giai điệu mới học được, trong lòng hết sức hài lòng.
Bạch y phán quan vừa muốn mắng chửi hắn, đã thấy Thu Y trừng mắt, dùng ánh mắt như muốn giết người mà nhìn vị Diêm La đẹp trai đang đàn kia.
"Cái gì mà phong cảnh?" Thu Y gằn từng tiếng chất vấn: "Ý ngươi nói là, ngươi vì muốn học đàn tranh, nên đã bắt một phàm nhân về Âm phủ?"
"Dương thọ của bà ấy vốn sắp hết, chẳng qua ta đưa đi trước một chút thôi..."
Thu Y gào thét lớn: "Sao ngươi có thể làm vậy? Đó là mẹ ta, ta còn chưa kịp nhìn mặt bà lần cuối, sao ngươi có thể?"
"Y Y đừng khóc, để ta thay nàng trút giận."
Tự Long Hồn vừa nói xong, liền xông lên phía trước giật lấy cây đàn. Dứt khoát chặt đàn thành hai nửa.
"Đem nhạc mẫu của ta giao ra đây!"
Diêm La đẹp trai nhìn hắn chăm chú bằng ánh mắt thật sâu, càng nhìn càng cảm thấy có chút quen thuộc.
Giống như ở đâu đó đã đừng thấy qua loại đao pháp này rồi...
"Tiểu Bạch, không biết hắn là ai mà nhìn rất quen mắt?"
Bạch y phán quan đã ngồi lại trước bàn làm việc của mình, tới đầu cũng lười nâng lên, "Đương nhiên nhìn quen mắt, hắn từ cửu thế ác tử chuyển thế mà thành, đây là đời cuối cùng, mà hắn gặp được khắc tinh có thể trị được mình, từ đó bị tình yêu cảm hóa, sửa sai hướng thiện, thành một người lương thiện."
"Ai đã nghĩ ra những thứ nhàm chán như vậy?"
"Ngọc Hoàng đại đế."
"A!" Diêm La đẹp trai chỉ vào bạch y phán quan kêu to, "Ngươi thảm rồi ! Ngươi hại chết tương lai của một người lương thiện, nếu như bị Đại Đế biết, khẳng định ngươi sẽ phải lục súc luân hồi"
**(Lục súc :trâu, ngựa, chó dên, gà và lợn)
Trán Bạch y phán quan nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên đầu sỏ là ngươi, còn dám trốn tránh trách nhiệm."
Nhưng Diêm La đẹp trai lại không để ý đến hắn, chỉ quay đầu nói với Thu Y: "Con người của ta...À không, ta nói cho ngươi bíêt, nếu ta làm việc gì sai, ta tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm."Hắn vừa mới nói xong, tiểu quỷ bên cạnh đã ngã trên đất.
Lạnh lùng chăm chú nhìn, Diêm La đẹp trai vung tay lên, một cái gương cao ngang đầu người xuất hiện trước mặt hai người. "Đến xem, ngươi xem này, ta cũng không bạc đãi mẫu thân ngươi, bà ấy được đầu thai vào ngày quá tốt."
Thu Y theo dõi mẫu thân trong gương, tuy rằng đã thay đổi thành một người khác, nhưng vẫn tươi cười xinh đẹp như xưa, bên cạnh bà ấy có rất nhiều người yêu thương, mỗi ngày đều sống đầy đủ sung sướng.
Lúc này Thu Y mới cảm giác tiếc nuối trong lòng từ từ giảm bớt. Có lẽ, kiếp này đầu thai mẹ mới có được hạnh phúc.
''Đúng rồi, đại sư có nhắn lại, nói, muốn ngươi hãy tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, bất luận gặp phải bất cứ chuyện gì đều phải kiên cường, sở dĩ, bởi vì ta đốt hương mà đại hỏa, thiêu sạch toàn bộ địa phủ thành một mảnh mờ mịt, để ngươi chạy thoát, gặp chuyện, ngươi phải kiên cường đối mặt.''
Thu Y có thể hiểu được vì sao trên đầu bạch y phán quan lại nổi gân xanh, bởi vì người nam nhân trước mắt này thực sự... sẽ đánh bại được hắn.
''Mà ngươi, cửu thế ác nhân, ngươi nên trở về thế giới ban đầu của ngươi hướng thiện sửa sai, như vậy trong không đến mười kiếp sẽ trở thành Đại Thiện Nhân, cứu giúp người nghèo, xây cầu làm đường, mọi chuyện tốt đẹp đều cho ngươi chủ trì.''
Tự Long Hồn lạnh lùng nhìn Diêm La đang mỉm cười, rồi khóe miệng cũng chậm rãi nhếch lên nói : ''Nếu ta không cần?''
Nụ cười trên mặt Diêm La đẹp trai có hơi cứng ngắc, song rất nhanh lại khôi phục : ''Tại sao không cần? Làm người tốt không tệ đâu!''
"Vậy Y Y ở đâu?" Tự Long Hồn dùng khí thế bức người.
"Nàng, đương nhiên là trở về thế giới của nàng." Diêm La đẹp trai thản nhiên nói.
"Không có nàng, chỗ nào ta cũng không đi." Tự Long Hồn gắt gao ôm đầu Thu Y , "Nàng có muốn cùng ta trở về không?"
"Có thể như vậy sao?" Bạch y phán quan lạnh mặt cự tuyệt, Diêm La đẹp trai cũng gật gật đầu phụ họa.
"Nếu ngươibuộc ta trở về, bức ta và Y Y tách ra, ta sẽ không trở thaành Đại Thiện Nhân mà ngựơc lại sẽ làm Đại Ác Nhân, giết người hàng loạt để phủ Quỷ Hồn không ai ra ngoài được mới thôi!"
"..." Diêm La đẹp trai không nói gì.
"..." Bạch y phán quan cũng không nói từ nào.
"..." Thu Y thì lại mỉm cười.
Vừa mới bắt đầu nàng còn không có phản ứng, sau một lúc mới hung hăng há mồm cắn một cái!
Hắn bị đau buông nàng ra, môi lập tức chảy ra những giọt máu màu đỏ tươi.
Hắn không nói gì, chỉ mở to đôi mắt ngập lửa, tràn ngập tơ máu hung hăng trừng mắt với nàng.
"Ta trả lời vấn đề của ngươi, tại sao ta muốn tới đây à? Bởi vì ta ở sơn trang ba ngày ba đêm, trong tâm trí ta chỉ luôn có một ý nghĩ đó là người nào đõ sẽ đến cứu ta, nhưng mà hắn không có tới, nhưng ta cũng không oán giận hắn, khi ta nghe được tin có một số người bị hại, mà người nào đó cũng không rõ hành tung, ta chỉ muốn chạy đi tìm hắn, nhưng lại bị hiểu nhầm."
Nàng dừng một chút, tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Người nào đó nhìn thấy nữ nhân của hắn bị nam nhân khác ăn đậu hủ, không hề tiến lên đánh tên cầm thú đó, ngược lại còn tùy hứng xoay người rời đi, như trước đây, ta đã nói tặng nhẫn cho nữ nhân là một việc làm mang nhiều ý nghĩa, nên nữ nhân không thể tự ý nhận lung tung, người nào đó liền bỏ nhà ra đi, khiến ta tìm hoài không thấy! Khi ta ngốc nghếch liều lĩnh tìm đến đây, một ngày một đêm không ăn không ngủ, kết quả người nào đó lại chìm đắm trong "ôn nhu hương" (chỉ người phụ nữ dịu dàng, quyến rũ biết cách săn sóc đàn ông) lưu luyến quên về, ta... Ta hận chết bản thân mình! Ta phải về nhà!"
Thu Y xoay người muốn đi, Tự Long Hồn xông tới bắt được bờ vai của vai của nàng, hắn trừng mắt nhìn nàng.
Thu Y cũng bị động đứng yên, tùy ý để cho hắn muốn trừng thế nào thì trừng, dù sao, nàng sẽ không để ý tới hắn nữa.
"Về nhà? Nhà ngươi ở đâu?"
"Một nơi mà ngươi vĩnh viễn không thể tìm thấy." Kế tiếp mục tiêu sống của nàng đó là: Nghĩ biện pháp về nhà.
"Không cho!"
Nàng cười lạnh một tiếng, muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không chịu buông.
"Buông tay!"
Hắn ôm lấy nàng, chặt chẽ, như là một đứa trẻ không muốn người khác cướp mất đồ chơi của mình, ôm nàng chặt đến nỗi nàng không thể thở nổi.
"Buông ta ra!" Nàng không cưỡng bách bản thân bình tĩnh nữa, nàng chỉ biết là bản thân hận chết nam nhân này rồi.
"Y Y!"
"Không cần gọi ta, ngươi khiến ta rất thất vọng rồi! Ngươi luôn miệng nói yêu ta, nói ngươi chỉ cần ta, nói ngươi chỉ có ta, tất cả đều là gạt người! Rõ ràng ngay sau khi ngươi vứt bỏ ta, ngươi đã chạy đến thanh lâu tìm người khác bầu bạn, ta sẽ không bị ngươi lừa nữa, ngươi đi đi, chúng ta chia tay."
"Chia tay là cái gì? Ta không thừa nhận, ngươi vu oan cho ta, ta hoàn toàn không có..."
Nhưng vào lúc này!
"Thực xin lỗi, quấy rầy một chút."
Ánh mắt của hai người dừng ở trên người nam nhân trông rất đẹp mắt kia, chỉ thấy biểu cảm trên mặt hắn hơi khó coi, nhưng cũng không phá hư vẻ đẹp kinh diễm của hắn.
Hai người nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai, mà chỉ thấy trong không gian là một mảnh trắng xoá.
Cái gì vậy? Tự Long Hồn kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà trong lòng Thu Y lại run rẩy khác thường, lần này đổi thành một mảnh trắng xoá, chẳng lẽ...
"Ngươi! Linh hồn chạy, còn không mau theo Phán quan(*) trở về!" Bạch Y phán quan tức giận gào thét, trời mới biết hắn đã thu thêm một tên xú nam nhân vào đây khiến cho cục diện càng thêm rối rắm, thật phiền chết đi được.
(*): Phán quan là chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết
Mà hiện tại, rõ ràng là lạc đường.
Đột nhiên trong lòng Thu Y chấn động, quả nhiên là hắn đến đưa nàng trở về! Tuy rằng vừa lúc nãy nàng muốn trở về thật, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người... A, không! Một vị thần nói muốn mang nàng trở về, nàng... Thu Y nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Tự Long Hồn, trong lòng bỗng nhiên chua xót.
Không! Nàng không muốn rời xa hắn, nàng... Nàng chỉ là nổi nóng một chút thôi, các cặp yêu nhau hay cãi nhau là điều khó tránh khỏi, sao nàng chỉ mới mở miệng nói vài câu mà nó đã thành sự thật rồi? Sớm biết như vậy nàng sẽ nói nàng muốn vàng bạc châu báu.
"Ta..."
"Không cho! Ngươi là ai? Tại sao muốn Y Y đi theo ngươi?" Tự Long Hồn kéo Thu Y ra phía sau, dang hai tay ra giống như lão ưng bảo vệ mẫu ưng. (chim đực bảo vệ chim cái)
"Tên người phàm này mau cút qua một bên, đây là linh hồn ở trần gian dám thừa dịp Diêm La dâng hương kết quả chẳng may hoả thiêu Diêm La Điện mà chạy loạn, hại bản quan phải tìm kiếm bao lâu, hoá ra ngươi ở trong cỗ thân thể này, hãy bớt sàm ngôn đi, mau theo ta đi."
Nói xong, chỉ thấy Phán quan chỉ lên đầu của Thu Y, rồi lôi kéo nàng bay lên, một nữ nhân xa lạ được tách ra từ trong thân thể của Thu Y.
"Y Y?" Tại sao bộ dáng bây giờ của nàng lại không giống với nàng trước đây? Tự Long Hồn tuy có hơi hoang mang, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của nàng, thì hiểu rõ, bất kể nàng có bộ dáng gì, nàng cũng là Y Y của hắn. Tình yêu mà hắn dành cho nàng sẽ không bao giờ tan biến, hắn sẽ không bỏ rơi nàng.
Thu Y quay đầu nhìn Tự Long Hồn, nhịn không được hốc mắt trở nên phiếm hồng, "Long Hồn, ngươi phải bảo trọng, hãy quên ta đi! Dù sao ngươi cũng đã lựa chọn bỏ ta rồi, ngươi hãy đi tìm nữ nhân khác đi!"
"Nói hưu nói vượn! Ta nói bỏ ngươi khi nào? Ta sẽ không, có chết cũng sẽ không bỏ ngươi."
Hắn xông tới tưởng sẽ bắt được nàng, lại chụp hụt.
"Y Y?" Giọng nói của hắn tràn ngập vẻ sợ hãi.
"Phàm nhân, vô dụng, hiện tại nàng là một linh hồn, cho nên ngươi không có khả năng chạm vào người nàng, tốt lắm, đi thôi, đừng chậm trễ nữa" Hắn còn muốn về nhà tắm rửa một cái, ngủ ba ngày ba đêm, bù lại khoảng thời gian mệt mỏi này.
"Ta... Ta không nghĩ..."
Tự Long Hồn cũng hô to: "Không! Ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào mang nàng đi."
"Hả? Ngươi có phương pháp gì để ngăn cản ta đây?" Bạch y phán quan nhíu mày, khiêu khích hỏi nam tử ở cõi trần thích mơ mộng hão huyền, lại còn muốn đối đầu với quỷ thần nữa chứ.
Chẳng lẽ hắn không biết Âm Dương cách biệt hay sao? Một nam tử có diện mạo tuấn mỹ mặc quan phục màu đen, hai tay chống cằm nhìn hai nam một nữ đang đứng ở dưới công đường. Vị bạch y kia, hắn quen đến không thể nào quen hơn được nữa, gương mặt mỹ lệ của hắn như bị che kín bởi sương lạnh. Mà vị hắc ý kia....Ưm, trên người hắn mặc một bộ quần áo thật đẹp mắt, tôn lên vẻ đẹp cao quý đầy khí chất của hắn, đứng ở đó khí thế còn oai phong hơn người đứng đầu một điện như y.
Hay là hỏi hắn quần áo may ở đâu, đã sớm nghĩ nên để một thợ may tốt đổi bộ quan phục thiết kế xấu này đi.
Mà mục đích của Tiểu Bạch lần này chính là cô gái đang được nam tử áo đen ôm trong lòng kia.
‘’Tiểu Bạch, sao lại như thế này? Mua một tặng một sao?’’
Bạch y phán quan lạnh lùng nghiêm mặt trừng mắt với bề trên, rõ ràng là hắn gây ra họa, tại sao lại cố tình muốn mình thu dọn cục diện rối rắm? Còn cố tình hỏi tội mình, nói cái giọng như là việc này không liên quan đến hắn.
Mình muốn bãi công ! Mình muốn từ chức! Đáng tiếc, điều đó là không thể.
''Ta tìm được linh hồn chạy loạn rồi, mà có người không để ta mang đi, nhất quyết theo tới đây.'' Tuy rằng Bạch y phán quan cảm thấy rất phiền toái, nhưng lại mười phần bội phục nam tử này, vì muốn đuổi theo người yêu, lại có thể đánh một chưởng lên đỉnh đầu của mình, tự kết liễu ngay tại chỗ. Chắc hẳn phải vậy thôi, làm như vậy linh hồn hắn mới có thể theo tới đây.
''Tiểu Bạch, ngươi thảm rồi, lại có thể hại chết một phàm nhân chưa hết dương thọ, đây chính là tội lớn đó!’’
Diêm La đẹp trai, không biết từ đâu đem ra một cây đàn tranh, rồi mới đốt huân hương đặt ở một bên, nhìn trông rất phong tình vạn chủng.
''Ngươi còn dám nói !'' Bạch y phán quan nghiến răng nghiến lợi nói : '' Không biết thần kinh của ngươi bất thường chỗ ở nào, đột nhiên muốn học đàn tranh, còn kiên quyết gọi một đại sư nhạc cổ ở nhân gian về dạy ngươi, ngươi lạm dụng chức quyền, ngươi còn dám nói ta?''
''Sao trách móc nhiều như vậy? Ta cũng đã để cho Nhạn vân đại sư đầu thai vào gia đình phú quý, tình cảm, sự nghiệp, hôn nhân tất cả đều thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý.''
"Học đàn nữa đi, vì ngươi muốn dâng hương, mới khiến cho chướng khí mù mịt." Nếu không khiến nơi này thành một mảnh trắng xoá sương khói, thì linh hồn của nàng ta chạy loạn tới nhân gian, chạy tới thời đại không thuộc về nàng.
Điều càng làm cho người ta thật sự xấu hổ, là bọn họ lại mất tới gần một năm mới phát hiện ra linh hồn lạc đường này.
"Ngươi không thấy phong cảnh như vậy rất được sao?" Vị Diêm La đẹp trai tùy tiện gảy một chút giai điệu mới học được, trong lòng hết sức hài lòng.
Bạch y phán quan vừa muốn mắng chửi hắn, đã thấy Thu Y trừng mắt, dùng ánh mắt như muốn giết người mà nhìn vị Diêm La đẹp trai đang đàn kia.
"Cái gì mà phong cảnh?" Thu Y gằn từng tiếng chất vấn: "Ý ngươi nói là, ngươi vì muốn học đàn tranh, nên đã bắt một phàm nhân về Âm phủ?"
"Dương thọ của bà ấy vốn sắp hết, chẳng qua ta đưa đi trước một chút thôi..."
Thu Y gào thét lớn: "Sao ngươi có thể làm vậy? Đó là mẹ ta, ta còn chưa kịp nhìn mặt bà lần cuối, sao ngươi có thể?"
"Y Y đừng khóc, để ta thay nàng trút giận."
Tự Long Hồn vừa nói xong, liền xông lên phía trước giật lấy cây đàn. Dứt khoát chặt đàn thành hai nửa.
"Đem nhạc mẫu của ta giao ra đây!"
Diêm La đẹp trai nhìn hắn chăm chú bằng ánh mắt thật sâu, càng nhìn càng cảm thấy có chút quen thuộc.
Giống như ở đâu đó đã đừng thấy qua loại đao pháp này rồi...
"Tiểu Bạch, không biết hắn là ai mà nhìn rất quen mắt?"
Bạch y phán quan đã ngồi lại trước bàn làm việc của mình, tới đầu cũng lười nâng lên, "Đương nhiên nhìn quen mắt, hắn từ cửu thế ác tử chuyển thế mà thành, đây là đời cuối cùng, mà hắn gặp được khắc tinh có thể trị được mình, từ đó bị tình yêu cảm hóa, sửa sai hướng thiện, thành một người lương thiện."
"Ai đã nghĩ ra những thứ nhàm chán như vậy?"
"Ngọc Hoàng đại đế."
"A!" Diêm La đẹp trai chỉ vào bạch y phán quan kêu to, "Ngươi thảm rồi ! Ngươi hại chết tương lai của một người lương thiện, nếu như bị Đại Đế biết, khẳng định ngươi sẽ phải lục súc luân hồi"
**(Lục súc :trâu, ngựa, chó dên, gà và lợn)
Trán Bạch y phán quan nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên đầu sỏ là ngươi, còn dám trốn tránh trách nhiệm."
Nhưng Diêm La đẹp trai lại không để ý đến hắn, chỉ quay đầu nói với Thu Y: "Con người của ta...À không, ta nói cho ngươi bíêt, nếu ta làm việc gì sai, ta tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm."Hắn vừa mới nói xong, tiểu quỷ bên cạnh đã ngã trên đất.
Lạnh lùng chăm chú nhìn, Diêm La đẹp trai vung tay lên, một cái gương cao ngang đầu người xuất hiện trước mặt hai người. "Đến xem, ngươi xem này, ta cũng không bạc đãi mẫu thân ngươi, bà ấy được đầu thai vào ngày quá tốt."
Thu Y theo dõi mẫu thân trong gương, tuy rằng đã thay đổi thành một người khác, nhưng vẫn tươi cười xinh đẹp như xưa, bên cạnh bà ấy có rất nhiều người yêu thương, mỗi ngày đều sống đầy đủ sung sướng.
Lúc này Thu Y mới cảm giác tiếc nuối trong lòng từ từ giảm bớt. Có lẽ, kiếp này đầu thai mẹ mới có được hạnh phúc.
''Đúng rồi, đại sư có nhắn lại, nói, muốn ngươi hãy tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, bất luận gặp phải bất cứ chuyện gì đều phải kiên cường, sở dĩ, bởi vì ta đốt hương mà đại hỏa, thiêu sạch toàn bộ địa phủ thành một mảnh mờ mịt, để ngươi chạy thoát, gặp chuyện, ngươi phải kiên cường đối mặt.''
Thu Y có thể hiểu được vì sao trên đầu bạch y phán quan lại nổi gân xanh, bởi vì người nam nhân trước mắt này thực sự... sẽ đánh bại được hắn.
''Mà ngươi, cửu thế ác nhân, ngươi nên trở về thế giới ban đầu của ngươi hướng thiện sửa sai, như vậy trong không đến mười kiếp sẽ trở thành Đại Thiện Nhân, cứu giúp người nghèo, xây cầu làm đường, mọi chuyện tốt đẹp đều cho ngươi chủ trì.''
Tự Long Hồn lạnh lùng nhìn Diêm La đang mỉm cười, rồi khóe miệng cũng chậm rãi nhếch lên nói : ''Nếu ta không cần?''
Nụ cười trên mặt Diêm La đẹp trai có hơi cứng ngắc, song rất nhanh lại khôi phục : ''Tại sao không cần? Làm người tốt không tệ đâu!''
"Vậy Y Y ở đâu?" Tự Long Hồn dùng khí thế bức người.
"Nàng, đương nhiên là trở về thế giới của nàng." Diêm La đẹp trai thản nhiên nói.
"Không có nàng, chỗ nào ta cũng không đi." Tự Long Hồn gắt gao ôm đầu Thu Y , "Nàng có muốn cùng ta trở về không?"
"Có thể như vậy sao?" Bạch y phán quan lạnh mặt cự tuyệt, Diêm La đẹp trai cũng gật gật đầu phụ họa.
"Nếu ngươibuộc ta trở về, bức ta và Y Y tách ra, ta sẽ không trở thaành Đại Thiện Nhân mà ngựơc lại sẽ làm Đại Ác Nhân, giết người hàng loạt để phủ Quỷ Hồn không ai ra ngoài được mới thôi!"
"..." Diêm La đẹp trai không nói gì.
"..." Bạch y phán quan cũng không nói từ nào.
"..." Thu Y thì lại mỉm cười.
Danh sách chương