Trần Cửu thu liễm lại, cung kính đứng lên cong lưng thật sâu hành lễ.

Hôm nay họ ngồi ở đây đã đại biểu thái độ của họ với đối phương, tuy trong đầu có chút nghi hoặc, nhưng cũng chỉ vụt qua mà thôi.

Phương Khác nhận lễ này, đáy mắt sáng rõ, y đã chọn con đường gian khổ hơn lúc trước nhiều.

Trong động phủ ở đỉnh Thận Hành nhai.

Trí Tiêu cung kính quỳ trước một tu sĩ bạch y. Tu sĩ bạch y có dung mạo xuất sắc đến mức không giống người thật, ông là tu sĩ hôm đó bị Sâm La kiếm pháp của Phương Khác kinh động. Người này chính là chưởng môn phái Côn Luân, Côn Lăng đạo nhân Kế Phục Thành. Ông đang ngồi trên ghế gỗ, tóc đen xõa xuống, chân mày mang nét cười, dung mạo cực kỳ xuất sắc. Thứ càng đáng chú ý hơn dung mạo là khí chất, chỉ ngồi như thế, mà tất cả mọi thứ trong động phủ đều trở thành màu xám. Nhìn ngoại hình, Côn Lăng đạo nhân chỉ mới hơn hai mươi. Nhưng bất cứ tu sĩ nào cũng sẽ không nghi ngờ, đứng trước mặt họ tuyệt đối là một đại tiền bối. Vì đôi mắt đó, là một đôi mắt trầm lắng theo thời gian.

“Chưởng môn.” Trí Tiêu nói, đưa sang một quyển trục.

Côn Lăng đạo nhân nhận quyển trục nhưng không lập tức mở ra, mà nhìn mái tóc bạc của Trí Tiêu: “Kiếm của ngươi đâu? Để ta xem thử.”

Trí Tiêu rút nhuyễn kiếm ở eo ra, đưa sang. Kiếm vừa rời tay đã bắt đầu chấn động, tựa như bất mãn.

Côn Lăng đạo nhân mỉm cười, vuốt thân kiếm, rồi trả về: “Tên nó là gì?”

“Đệ tử đặt tên nó là ‘Nhan’.” Trí Tiêu chậm rãi vuốt kiếm cười nói với Côn Lăng đạo nhân.

“Hôm đó ta giao Côn Luân cho ngươi quản lý, ngươi lại đẩy cho Trí Ngu. Hiện tại môn phái tràn ngập chướng khí, ngươi nói thế nào?” Côn Lăng đạo nhân nói.

Trí Tiêu cúi đầu đáp: “Là đệ tử sai.”

Côn Lăng đạo nhân chỉ đảo mắt nhìn Trí Tiêu một cái: “Ta đã không cách nào đột phá nữa rồi.”

Nói xong trong mắt Côn Lăng đạo nhân vụt qua chút cô tịch.

Đồng bạn năm đó hiện tại cũng chỉ còn lại mình ông, có lẽ còn tính luôn hai vị ở phái Thái Hành và phái Thiên Sơn. Đến hôm nay, ông còn có thể nhớ cảnh Lạc Chính trao đạo hiệu Côn Lăng đạo nhân cho ông vào mấy ngàn năm trước. Hơn ba ngàn năm trước, ba đại lục đại loạn. Kỳ Quan, Lạc Chính, Công Tôn, Hô Diên mỹ nhân, còn có Kế Phục Thành ông, trong loạn thế, xây dựng lên phái Côn Luân. Mà vị trí chưởng môn, ban đầu do Kỳ Quan hào sảng nhất làm khai sơn chưởng môn, sau đó bắt đầu giao cho Hô Diên mỹ nhân, tiếp sau là Lạc Chính, cuối cùng là ông.

Bấm ngón tay khẽ tính, ông đã hơn ba ngàn bảy trăm tuổi, sống đủ lâu rồi. Sau khi Lạc Chính tọa hóa đến bây giờ đã sắp hai ngàn năm, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền… lời thề ngày nào bị trọng trách trên vai ngăn cản. Lạc Chính đã chết, ông cũng không sống. Nhưng phái Côn Luân còn cần người chưởng môn này, cho nên ông từ Kế Phục Thành biến thành Côn Lăng đạo nhân.

Bây giờ nhớ lại trước kia, phảng phất như mới ngày hôm qua.

Trong đại loạn của ba đại lục năm đó, có thể sống sót đều là cường giả. Có câu loạn thế xuất anh hùng, khi đó họ chỉ muốn tạo ra một sự nghiệp lớn. Trong mấy người Công Tôn luôn thích ứng với mọi hoàn cảnh, Kỳ Quan lại là một tướng tài chân chính, căn cơ phái Côn Luân có một nửa là do Kỳ Quan tạo dựng, Hô Diên mỹ nhân dã tâm bừng bừng, Lạc Chính cũng giống vậy, mà Kế Phục Thành ông chỉ gia nhập vì Lạc Chính.

Ông là biến dị linh căn hệ lôi, mười bảy kết đan, hai mươi lăm tuổi đã bước vào nguyên anh, là người đầu tiên nguyên anh năm đó. Mà Lạc Chính chỉ có tư chất song linh căn bình thường. Tu chân tu chân, nói là bỏ giả giữ thật. Vậy sự ra đi của người thân, sự ra đi của bằng hữu, sự ra đi của đệ tử chính mình, còn có… sự ra đi của đạo lữ, cuối cùng chỉ còn lại một mình cùng với Côn Luân sừng sững. Lẽ nào đây chính là bỏ giả giữ thật sao? Kế Phục Thành, trong mắt tất cả mọi người có khả năng chứng đạo phi thăng nhất, nhưng từ một ngàn tám trăm năm mươi hai năm trước tu vi vẫn luôn đình trệ không tiến. Tại sao phải phi thăng… nếu thật sự có tiên giới, tiên giới không có Lạc Chính ông cũng không hứng thú. Cho nên cứ thế đi, bảo vệ Côn Luân, sau đó giao Côn Luân cho đời sau.

Mà bây giờ, thọ nguyên của ông đã tận. Chỉ còn lại bảy mươi mấy năm ngắn ngủi, Côn Luân đã đến lúc nên đổi chưởng môn rồi.

“Trí Tiêu, đừng để ta phải thất vọng lần nữa.” Côn Lăng đạo nhân nói: “Ta đã vô vọng phi thăng, về sau Côn Luân sẽ phải thật sự trao cho đời các ngươi. Mấy lão quái vật mấy ngàn năm trước như chúng ta cũng nên lui ra sau màn rồi.”

“Chưởng môn!” Trí Tiêu ngẩng phắt đầu lên, không dám tin kinh hô ra tiếng. Chưởng môn nói vậy ý là… ông không dám tưởng tượng.

Trí Tiêu còn muốn nói gì đó, bị một ánh mắt của Côn Lăng đạo nhân ngăn cản.

“Thận Hành nhai này, về sau chọn đệ tử trong phái đến trấn thủ. Chưởng môn như ta nói đến cũng buồn cười, chuyện duy nhất làm trong mấy trăm năm nay cũng chỉ là trấn thủ nguồn linh mạch của phái Côn Luân, cân bằng ba đại môn phái… ha ha, cứ mãi vây đối phương trong môn phái, kiêng kỵ lẫn nhau, hạn chế lẫn nhau…” Nói đến đây Côn Lăng đạo nhân không tiếp tục nữa mà chỉ nói: “Ngươi có cơ duyên lớn, tiếp tục bồi dưỡng vẫn có thể xem là một mầm tốt. Những gì quẻ nói không cần quá mức để tâm. Chỉ là y cũng có liên hệ với vận khí Côn Luân ta, nếu không tại sao có thể…” hồn xuyên hư không. Bốn chữ cuối cùng Côn Lăng đạo nhân không nói ra.

Trí Tiêu nghe vậy gật đầu đáp.

“Gọi bọn họ đến hết cho ta.” Côn Lăng đạo nhân vung tay nói, trên mặt có vài phần mệt mỏi.

Đợi sau khi Trí Tiêu đi rồi, Côn Lăng đạo nhân chần chừ một lát, mở quyển trục ra, phía trên rõ ràng là thời khóa biểu Phương Khác liệt ra.

“Quả thật thú vị.” Côn Lăng đạo nhân nhếch môi nói.

Trong mấy ngày thực hành thời khóa biểu của Phương Khác, môn phái an tĩnh hơi quá mức, an tĩnh đến mức vô cùng bất thường, những trưởng lão nên xuất hiện cũng không một ai xuất hiện, Phương Khác đến Cùng sơn cốc tìm Trí Tiêu cũng không thấy.

Chỉ là mỗi ngày đều có hạc giấy Trí Tiêu gửi đến.

Trong phái nhất định đã phát sinh chuyện gì mà họ không biết, Phương Khác thầm nghĩ.

Sau khi thảo luận với đám người Trần Chử, mọi người đều không rõ ràng lắm. Đừng nói họ, ngay cả Phương Hiền Thanh, Tiêu Xương Thu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong một lúc các trưởng lão đều không thấy bóng dáng đâu.

Mà Phương Khác… tuy đã giao cửa hàng cho Viên Kim, các bài tập sáng tối của đệ tử cũng có Trần Chử. Nhưng gần đây Phương Khác lại bị Phương gia quấn lấy.

Phương gia bây giờ sử dụng mọi mánh khóe, đầu tiên là tặng lượng lớn linh thạch linh thực đan dược phù chú, sau đó lại gửi thư hối thúc.

Mục đích chỉ có một, bảo Phương Khác về Phương gia một chuyến.

Phương Khác mơ hồ ngửi được mùi vị âm mưu khiến người khác bất an. Trong thư thậm chí còn nhắc đến việc đưa tên Phương Khác vào gia phả tông tộc. Nôn nóng khẩn cấp như thế, đã vượt khỏi phạm vi muốn giao hảo hay bù đắp quan hệ thì phải? Phương Khác nhíu mày, vốn định ngày mai trở về Phương gia một chuyến, hiện tại xem ra trước khi chưa làm rõ ý đồ của Phương gia thì vẫn nên thận trọng là hơn. Y luôn cảm thấy biểu hiện của Phương gia hơi quá mức, làm việc thất thường ắt có trá.

Trước tiên phải thăm dò tình hình đã.

Phương Khác đang suy nghĩ, đột nhiên vang lên một trận chấn động, đất động núi rung.

Phương Khác ổn định thân thể, kinh hãi khó hiểu nhìn trời.

Chỉ thấy các trưởng lão Côn Luân sắp thành hàng, ở phương xa không biết tên, một vùng hỏa quang nhiễm đỏ cả nửa bầu trời. Chấn động vẫn đang tiếp tục, chấn động điên cuồng, cả Côn Luân đều kinh hoảng.

Phương Khác thấy Trí Tiêu đang cúi đầu nhìn môn phái… Đó là nước mắt? Phương Khác trợn to mắt, trong mắt Trí Tiêu đầy lệ.

Thật lâu thật lâu sau, cho đến khi chấn động bình ổn.

Oành một tiếng, bia Côn Luân ở sân thao luyện vỡ ra.

Hàng trưởng lão phát ra tiếng kêu kinh dị không thể khắc chế rồi lặng lẽ nhìn nhau một cái, sau đó đáp xuống quỳ nhìn hướng hỏa quang phương xa.

Cùng lúc này, trên Thiên Sơn, trong Thái Hành, trong Tổ Sơn tự đều tràn đầy trang nghiêm. Có thể nói giờ này phút này, tu sĩ của cả đại lục Cửu Châu đều đưa mắt nhìn hỏa quang như thiêu cháy bầu trời phương bắc.

Trong những người này có người biết nội tình, nhưng tuyệt đại đa số đều như Phương Khác hoàn toàn chẳng hiểu gì.

“Coong, coong, coong…” Tiếng cổ đồng vang lên, lần này vang cả hai mươi ba tiếng. Phương Khác sửng sốt giây lát, rồi cũng quỳ nhìn chỗ hỏa quang, tất cả người Côn Luân đều quỳ xuống, hai mươi ba tiếng… là chuông báo tang. Có nghĩa là chưởng môn đã tọa hóa. Nhất thời trong đầu Phương Khác hiện lên trăm ngàn ý niệm.

Sao chưởng môn lại qua đời? Đã xảy ra chuyện gì? Về sau môn phái sẽ ra sao? Những môn phái khác liệu có hành động gì không? Vân vân.

“Đệ tử Côn Luân, mặc đồ tang trăm ngày.” Âm thanh Trí Tiêu vang vọng cả Côn Luân, trong ngôn từ có vài phần nghẹn ngào.

Côn Luân chìm vào sự khủng hoảng.

Trí Tiêu chậm rãi dùng âm thanh toàn Côn Luân đều có thể nghe nói rõ đã xảy ra chuyện gì.

Hỏa quang chiếu sáng gần nửa bầu trời đó là đấu pháp của Côn Lăng đạo nhân và chưởng môn của phái Thái Hành phái Thiên Sơn cùng Tổ Sơn tự.

Thọ nguyên của Côn Lăng đạo nhân đã tận, những môn phái khác bắt đầu rục rịch, đặc biệt là phái Thái Hành. Nếu chờ đến lúc Côn Lăng đạo nhân chết, Côn Luân không có ông tọa trấn sẽ kém xa các môn phái khác. Mà hai ngày trước Côn Lăng đạo nhân đã mời lão tổ của các môn phái đến dãy núi A Nhĩ Thái Hoang quyết chiến, không chết không thôi.

Bây giờ bia Côn Luân đã vỡ, nói rõ… Côn Lăng đạo nhân đã chết.

Trí Tiêu nhìn đám người trầm mặc nói: “Côn Luân còn, chúng ta còn. Chúng ta vong, Côn Luân vẫn còn. Các ngươi đừng phụ kỳ vọng của chưởng môn. Cũng đừng quên hai câu đã thấy lúc vào Côn Luân. ‘Một khi vào Côn Luân, thì là người Côn Luân, một khi vào Côn Luân, ắt có hồn Côn Luân’. Ta khuyên các ngươi một câu, mong các ngươi tự thu xếp ổn thỏa.”

Ánh mắt Trí Tiêu rất lạnh, đáy mắt có sự bạo ngược và sát ý gần như không thể áp chế, nếu không phải ông luôn bó tay bó chân do ném chuột sợ vỡ bình, chuyện làm sao sẽ phát triển đến bước này, nếu không phải ông trốn tránh trách nhiệm của mình ẩn cư ở Cùng sơn cốc mấy chục năm, Côn Luân làm sao lại phát triển đến mức độ này?

Trí Tiêu phất tay áo bỏ đi, bi thống trong lòng không đủ lời diễn tả, đệ tử đời chữ ‘Nguyên’ không cách nào lý giải. Nhưng đệ tử đời chữ Hoài bọn họ đều trưởng thành bên cạnh chưởng môn. Mà ông, là cô nhi từ nhỏ đã sống ở Côn Luân, không cha không mẹ, tùy tiện chỉ một cái họ đặt tên cho mình.

Vì tư chất ưu tú nên trở thành đệ tử nội môn, khi đó nội môn và năm phong vẫn do chưởng môn đích thân quản lý, chứ không phân quyền lợi môn phái làm mấy phần như bây giờ.

Cho nên đệ tử đời họ, người hướng dẫn chính là chưởng môn.

Đối với họ mà nói, chưởng môn vừa là thầy vừa là cha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện