“Sao La Thiếu Loan còn chưa trở về?” Huyền Dung không biết đã nhìn về cửa viện lần thứ mấy. Cuối cùng nhịn không được nói một câu như thế.

Sắc mặt Huyền Cực càng thêm khó coi, động tác ngóng nhìn của Huyền Dung cả buổi chiều ông đều thấy rõ. Nữ nhi này của ông có phải quá mức chú ý đến La Thiếu Loan rồi không? Nếu La Thiếu Loan thật sự là La Thiếu Loan, ông cũng rất vui vẻ. Nhưng đối phương không phải là La Thiếu Loan gì cả, mà là đệ tử phái Côn Luân. Nhìn biểu hiện của phái Côn Luân hôm đó, thân phận người này đương nhiên không thấp. Nếu không sẽ không có hai trưởng lão đến quan chiến. Mà phái Côn Luân cũng có người tới tỉ mỉ nghe ngóng thương thế của ‘La Thiếu Loan’.

Nữ nhi nhà ông, bình thường trong môn phái là nhỏ nhất, những sư huynh sư tỷ kia cũng đều chiều nó nhường nó. Ông cũng vì nó tuổi nhỏ mất mẹ mà không nỡ nói gì nặng lời. Vì thế tuy bản tính Dung nhi không xấu, nhưng tính cách lại có mấy phần ngang ngược.

Huyền Cực mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng phải nói thế nào mới tốt đây? Huyền Cực chỉ đành nghẹn khí nhìn đại đồ đệ của mình, hỏi: “Du Thanh gần đây củng cố tu vi thế nào?”

“Tốt lắm, nhọc lòng sư phụ quan tâm.” Khổng Du Thanh lúc này cũng đang ở trạng thái xuất hồn, nghe Huyền Cực hỏi thì sửng sốt một chút rồi nói. Nói xong mới giật mình nhận ra mình đáp hơi nhanh, vội nói tiếp: “Sư phụ.”

Hôm nay hắn nghe được toàn là tán dương với La Thiếu Loan, vì thế Huyền Kiếm môn họ cũng được nở mặt. Bọn họ có thể lên Cổ Sát tự cũng là nhờ La Thiếu Loan. Nhưng đối với hành động của sư phụ lần này, hắn rất khó hiểu. Chuyện mượn ngoại lực nếu truyền ra ngoài, danh tiếng Huyền Kiếm môn của họ chỉ sợ không tăng mà còn giảm. Nhưng sư phụ luôn trầm ổn tại sao muốn làm vậy? Hắn nghĩ hoài cũng không hiểu.

Nhìn trạng thái Khổng Du Thanh, Huyền Cực vừa muốn giáo huấn, lại đột nhiên nhìn ra ngoài viện. Một đội phật tu vội vàng bước qua, thần thái cũng chưa từng nghiêm túc như thế. Huyền Cực lập tức đứng lên nói: “Mau, chúng ta đến tiền viện.”

Huyền Dung kinh dị nhìn cha mình, nàng chưa từng thấy vẻ kinh nghi bất định như thế trên mặt cha, bèn hỏi: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

“Đợi lát nữa, đi theo ta không được chạy loạn cũng không được nói bậy. Biết chưa?” Huyền Cực nghiêm túc nhìn hai người, nếu ông không nhìn lầm, trên người phật tu đó mặc bào tử màu trắng.

Đừng xem thường đạo bào màu trắng, đây là một loại chiến bào nổi danh đại lục Cửu Châu. Tên là [Bạch Sát], tên tuổi cùng nổi với [Hắc Quỷ] của Như Thị quán.

Áo bào màu trắng bình thường sẽ không mặc, trừ khi… có người tấn công Cổ Sát tự.

Sắc mặt Huyền Cực tái nhợt, thế cục đại lục Cửu Châu hiện tại mọi người đều hiểu, chỉ thiếu một mồi dẫn mà thôi. Bây giờ là tiền tấu trước khi đại loạn nổi lên sao? Huyền Cực nhìn Huyền Dung và Khổng Du Thanh một cái, dẫn hai người ra ngoài. Vừa bước khỏi cửa viện, đã bị hai phật tu mặc bào trắng cản lại: “Ba vị đạo hữu, tình trạng hiện tại rất đặc biệt, xin đạo hữu theo ta đến tiền viện đợi.”

Trên đường thấy được không ít phật tu mặc bào trắng đi ngang. Huyền Dung nhìn cảnh tượng này cũng mơ hồ có dự cảm không tốt. Nhịn không được lại gần Huyền Cực. Huyền Cực an ủi vỗ đầu Huyền Dung. Đợi đến tiền viện rồi, Huyền Cực mới phát hiện, tiền viện rộng lớn, đặt không ít bàn ghế, toàn là người của ba đại môn phái và ba đại tông môn khác ngồi. Chỗ ngồi xếp thành hai hàng, đối diện nhau, khoảng cách không gần. Mà cả viện đều bị phật tu bào trắng bao vây tầng tầng.

Khi ba người Huyền Cực bước vào, Diệp Vu Thời nhìn qua, cười ôn hòa một cái rồi thu tầm mắt lại, nhưng đáy mắt lại có thêm một chút lo lắng. Sau đó tầm mắt đặt trên người Tả Khâu. Người này hành sự khó dò, vốn cho rằng hắn sẽ đợi thêm một thời gian, không ngờ lại vội vã mất kiên nhẫn như thế.

Bát Thiên ngồi ở chủ vị, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại ở Tiêu Vân Dật: “Tiêu đạo hữu, đối với đệ tử phái Thái Hành đóng ở gần Cổ Sát tự ta, ngươi giải thích thế nào?”

Mặt Tiêu Vân Dật như hàn sương, lạnh lùng nhìn sang Tả Khâu bên cạnh. Không đáp lời Bát Thiên mà hỏi: “Ngươi có gì để nói?”

“Đệ tử bất tài, gần đây tại đại hội Cửu Châu phát hiện yêu tu của đại lục Thanh Hoa xâm nhập. Do đó cảm thấy lo lắng, vì vậy đặc biệt triệu tập đệ tử Thái Hành đến đây giải quyết yêu tộc.” Tả Khâu nói, thần sắc tự nhiên đối mặt chất vấn của Tiêu Vân Dật.

Tiêu Vân Dật dường như đã hiểu ra gì đó, ánh mắt nhìn Tả Khâu lạnh tựa băng. Nói: “Ai cho ngươi lá gan đó?” Trong lúc nói tay áo phất lên muốn đánh Tả Khâu.

Trước người Tả Khâu xuất hiện hai tu sĩ cản lại, một trong đó là Mục Ảnh hôm đó tiến vào Kiếm Bát trận.

Tả Khâu chậm rãi lấy bàn trận bát quái vô cùng tinh xảo ra khỏi tay áo. Bàn trận vừa xuất hiện, người tại đó đều kinh ngạc. Phải nói phẩm cấp của bàn trận này đại khái cũng chỉ bát phẩm mà thôi. Với tu vi của Tả Khâu còn không điều khiển được nó. Nhưng thứ này tại phái Thái Hành có ý nghĩa tượng trưng lớn hơn tác dụng thực tế.

Đây là tín vật của người cầm quyền Thái Hành.

“Tiêu trưởng lão, ngài chỉ cần nghe lệnh là được.” Tả Khâu nói.

Trong mắt Tiêu Vân Dật lóe lên sát khí, giây tiếp theo lại hồi phục bình thường, lạnh lùng nhìn đệ tử phái Thái Hành đứng sau Tả Khâu đã lộ ra mặt thật, vốn dĩ ông cho rằng là đệ tử trong môn phái, không ngờ lại là mấy vị trưởng lão. Tiêu Vân Dật cười lạnh, mấy năm nay đối với sự vụ môn phái ông chưa từng dụng tâm. Lần này lại bại trên tay một tiểu bối.

Tả Khâu nhìn vẻ mặt Tiêu Vân Dật, thầm nói một tiếng đáng tiếc. Nếu Tiêu Vân Dật phản kháng, hắn có quyền thanh lý môn hộ. Tả Khâu chậm rãi đảo mắt nhìn đám người, hiển nhiên có không ít người giật mình bởi hành động đoạt quyền của phái Thái Hành vừa rồi. Nhưng cũng không ít người sắc mặt bất biến, tư thế ung dung. Chẳng hạn La Thanh Trí Tiêu, chẳng hạn Thương Nhược Tuyết hay Diệp Vu Thời.

“Đại lục Thanh Hoa và đại lục Cửu Châu sớm đã ngăn cách từ lâu. Cấm chế trên biển cũng chưa từng có dấu hiệu bị phá giải. Ta nghĩ yêu tộc đã dám ngang nghiên xâm nhập vào đại hội Cửu Châu…” Tả Khâu chỉ nói một nửa, để lại phần sau cho mọi người tự phát huy.

Nhưng người có thể ngồi tại đây trừ cá biệt ra, làm sao có thể không nhìn ra ý đồ sau hành động lần này của phái Thái Hành? Có người cười lạnh, là một đệ tử của Lục Căn tự.

“Yêu tộc? Giải quyết? Ta thấy Thái Hành ngươi là Túy ông nhưng không đặt tâm vào rượu.”

Từ lúc Tả Khâu nói câu đầu tiên, sắc mặt Bát Thiên đã không tốt lắm.

Bát Thiên nhíu mày nói: “Thái Hành hành sự thế này phải chăng quá mức bá đạo rồi? Đối với hai tộc yêu ma, thái độ của ngươi cường ngạnh thì ta có thể lý giải, nhưng dãy núi Kỳ Liên này hình như chưa đến phiên Thái Hành đến đây nói giải quyết gì đó thì phải? Đệ tử Cổ Sát tự ta đã đối kháng với đệ tử Thái Hành ngươi. Nếu đệ tử Thái Hành tiếp tục đóng ở biên giới dãy núi Kỳ Liên. Đồng nghĩa với khiêu chiến Cổ Sát tự ta. Bây giờ còn chưa chịu trở về dãy núi Thái Hành, Cổ Sát tự sẽ xem như xâm nhập, giết chết. Đến khi đó đừng trách Cổ Sát tự ta làm tổn thương hòa khí với quý phái.”

Lập tức cả tiền viện yên tĩnh đến mức cả hơi thở cũng nghe thấy được.

Tả Khâu cười cười, nói: “Bát Thiên đại sư nói vậy có hơi quá rồi. Ngài phải biết vài ngày trước, Âm sơn đã quy thuận Thái Hành ta, cho nên bên ngoài biên cảnh dãy núi Kỳ Liên chính là biên cảnh của Thái Hành ta. Thái Hành đóng quân ở biên giới cũng là chuyện trong tình lý.”

Bát Thiên nghe thế, nhíu mày. Một phật tu bên cạnh đi tới giải thích một phen. Ánh mắt Bát Thiên nhìn Tả Khâu càng thêm sâu thẳm. Bát Thiên nói: “Nếu đã thế thì do ta không đủ hiểu rõ, nhưng đóng quân ở biên giới, phái Thái Hành thật sự chỉ vì giải quyết yêu tu? Ta cũng không nói nhiều nữa, các vị về phòng nghỉ ngơi, chỉ là hiện tại tình trạng đặc thù, xin chư vị đừng đi lung tung.”

Nếu thật sự giống như Tả Khâu nói, Cổ Sát tự quả thật không thể khơi loạn trước. So với Thái Hành hiện tại mơ hồ trở thành đệ nhất đại phái Cửu Châu, nếu Cổ Sát tự đối đầu với họ thì không có phần thắng. Trừ khi… ba đại tông môn trong bốn đại tông môn liên minh, hoặc liên minh với Côn Luân. Cho dù biết rõ đối phương có mờ ám. Giải quyết yêu tộc? Ai tin chứ?

Diệp Vu Thời nhìn Tả Khâu, khóe môi nhếch lên. Đóng binh biên giới? Rất giống kế phân binh. Nếu là hắn, hắn sẽ gây chú ý cho đối phương khi đóng quân ở biên giới. Cổ Sát tự trong lúc kinh ngạc nhất định sẽ điều động một lượng lớn nhân mã tới biên giới đối kháng. Đợi đến lúc này hắn sẽ tổ chức một đội kỳ binh, nhân lúc bên trong Cổ Sát tự thiếu người trực tiếp tấn công. Không đợi Cổ Sát tự kịp phản ứng liền đánh thẳng vào đám người Bát Thiên. Còn có… đám thanh niên tài ba của các môn phái. Đợi binh mã ở biên giới phản ứng lại thì đã muộn.

Lúc đó đã hình thành thế giáp công, Cổ Sát tự đầy nguy nan.

Nghĩ đến dây Diệp Vu Thời hơi nghiêng đầu, vậy hắn nhất định sẽ chọn lúc mà tất cả mọi người đều thả lỏng. Nhưng thời gian hành sự cũng phải nằm trong một ngày. Vì Cổ Sát tự bây giờ không bằng ngày trước, do đại hội Cửu Châu, đệ tử các đại môn phái đều ở đây. Sau khi biết ở biên giới có quân trú đóng, sẽ không giống như bình thường chỉ quan sát hoặc tham gia vào phân một chén canh, mà muốn bảo đảm cho đệ tử tinh anh môn phái. Như vậy đóng quân ở biên giới sẽ trở thành đánh rắn động cỏ. Từ dãy núi Kỳ liên đến các môn phái khác ngoại trừ phái Thiên Sơn ra đều chỉ cỡ một ngày hành trình. Sau một ngày viện quân của các phái đã đến đây, bất kể phái Thái Hành có dự định gì, đều không thể thành công.

Nhưng yêu tộc trà trộn vào đại hội Cửu Châu? Đại lục Thanh Hoa không truyền tin tức gì đến, chẳng lẽ yêu phủ có dị động? Không, không thể nào. Nếu yêu phủ mà có gì hắn nhất định sẽ nhận được tin tức. Vậy… chính là trận truyền tống mà Lục La tiên tử đang nắm trong tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện