Phía trên tiểu sơn cốc tên là [Cùng sơn cốc] xuất hiện một đạo kiếm khí ngập trời, phát ra tiếng reo vang, lao thẳng tầng mây.
Tại đỉnh Thận Hành nhai, trong một ngôi động phủ, một tu sĩ ngồi khoanh gối, trông không quá hai mươi tuổi. Tu sĩ này có dung mạo cực kỳ xuất sắc, không giống người thật. Mái tóc đen kịt được một cây trâm ngọc tùy ý cài lại, đang nhắm mắt, tựa hồ nhập định. Đột nhiên, đôi mắt đó nhẹ rung, chậm rãi mở ra, lưu quang nhàn nhạt, chỉ một ánh mắt đơn giản mà như bao hàm vạn ngàn thế giới.
Nếu là khi chưa mở mắt, dung mạo xuất sắc không giống người thật. Vậy lúc này mở mắt rồi, dung mạo lại trở thành thứ yếu, vì đôi mắt đó, một đôi mắt trải qua thời gian trầm lắng.
“[Sâm La Vạn Tượng], không ngờ có người tu luyện kiếm pháp này.” Tu sĩ đó khẽ cong môi như than thở lại như chỉ đang trần thuật: “Khó được…”
Mà trong Côn Luân, kiếm khí tận trời này cũng gây ra không ít sự chú ý.
Phương Khác hoàn toàn không hay biết, trước mắt y chỉ có thức thứ hai [Cửu Thiên Vân Tiêu] liên tục diễn lại. Còn có sự thoải mái không thể tả.
Rất lâu, Phương Khác mở mắt.
“Trí Tiêu sư thúc.” Phương Khác nhìn gương mặt âm trầm của Trí Tiêu, bất giác lùi một bước, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt thế này, y áp lực rất lớn.
“Tỉnh rồi thì tốt, thu dọn chỗ này cho ta rồi vào sơn cốc.” Trí Tiêu lạnh lùng liếc Phương Khác, phất tay áo, thân hình vừa động đã tiến vào sơn cốc. Trí Tiêu vừa quay đi, trên mặt lại xuất hiện một nụ cười cực kỳ đắc ý. Nhưng nghĩ đến kiếm thứ hai của Phương Khác thế nhưng lại phá hủy trận pháp phòng ngự cấm chế bên ngoài [Cùng sơn cốc] của mình thì lại âm thầm nghiến răng.
Phương Khác nhìn xung quanh, đây là y làm? Con đường phù chú đã không còn nhìn ra nguyên diện mạo, hắc bạch huyền thạch nát đầy đường, con đường vốn cực kỳ u tĩnh và xinh đẹp bây giờ bị chém ra một vết nứt, hoa cỏ hai bên cũng như bị chặt chém, để lại một vùng đất vàng.
Nghĩ nghĩ, Phương Khác vận một pháp quyết hệ thổ.
Phương Khác nhìn con đường, thỏa mãn gật đầu. Tuy con đường phù chú đã bị hủy, nhưng hiện tại sau khi chỉnh đốn, trông vẫn không tồi. Tuy hoa cỏ hai bên đều bị y đổi thành dây mây.
Đi tới lối vào sơn cốc, trên một khối đá hán bạch ngọc cao bằng một người, khắc ba chữ lớn rồng bay phượng múa [Cùng Sơn Cốc]. Phương Khác hơi kinh ngạc, vì ba chữ này lộ ra kiếm ý lãnh liệt, nhìn nhiều hơn một cái sẽ như có một đạo kiếm quang ập đến. Bước chân ngừng một chút, rồi mới bước vào trong.
Không hổ là trưởng lão môn phái, chỗ động phủ này thật sự quá tốt, Phương Khác nhìn sơn cốc tràn đầy sương khí nhàn nhạt trước mắt. Nơi này linh khí dồi dào, hơn nữa phong cảnh cực đẹp, linh điền nhìn không thấy biên giới, hương thơm linh dược thoang thoảng. Còn có hai tiểu viện chiếm một nam một bắc.
Thiên lam tinh, địa cốt bì, huyết kiến thù… đủ các loại linh dược.
Phương Khác có cảm giác không nhích nổi chân, nhìn hai viện tử kia, Phương Khác đi về tiểu viện phía nam. Tiểu viện phía nam là động phủ của Trí Tiêu đạo nhân.
Tiểu viện này nhìn bề ngoài cũng cực kỳ mộc mạc, ngói đỏ tường trắng. Cửa viện chỉ là hàng rào gỗ mà thôi. Phương Khác bước vào viện, mắt sáng lên… trong viện này vậy mà ngay cả xuân tân thảo cực hiếm thấy cũng có.
“Còn không vào, lề mề rề rà cái gì?” Âm thanh Trí Tiêu truyền tới, lúc này Phương Khác mới men theo con đường lát đá đi vào viện. Đây là một viện tử hai tầng, vừa vào cửa viện lại là một đình viện. Cửa viện đối diện với một gian phòng lớn. Trí Tiêu và Trí Ngu đang ngồi một trái một phải trên ghế gỗ.
Phương Khác đi tới phía trước, chắp tay hành lễ: “Đệ tử Phương Khác, bái kiến hai vị sư thúc, không biết sư thúc tìm đệ tử có việc gì?”
Trí Ngu chỉ nhìn Phương Khác một cái rồi ừ một tiếng cực lạnh nhạt: “Kiếm pháp hôm nay ngươi sử dụng là kiếm pháp gì?”
Phương Khác vừa muốn mở miệng nói không biết, bên tai lại truyền đến âm thanh của Thái A.
“Kiếm pháp đệ tử luyện tên là [Sâm La Vạn Tượng].”
‘Ngươi không phải nói ngươi không biết sao?’ Phương Khác thầm nói với Thái A.
‘Vốn là quên, hiện tại đột nhiên nhớ ra. Kiếm pháp này tên là Sâm La Vạn tượng’. Thái A không mặn không nhạt nói.
“Sâm La Vạn Tượng…” Trí Tiêu nghi hoặc nhíu mày, kiếm pháp này ông chưa từng nghe qua, nhưng hôm nay nhìn Phương Khác sử ra thì không phải là kiếm quyết bình thường. Mà trong rất nhiều kiếm quyết của Côn Luân cũng chưa từng nghe nói có kiếm quyết bậc này. Thật là thú vị, Phương Khác này có chút cơ duyên.
“Phương Khác, ngươi có biết chuyện của phụ thân ngươi Phương Minh Viễn không?” Trí Tiêu còn chưa hỏi tiếp, Trí Ngu thản nhiên hỏi như vậy.
“Không biết. Năm đó lúc phụ thân đệ tử qua đời, đệ tử hãy còn nhỏ tuổi. Tuy có ký ức về phụ thân, nhưng đối với vài chuyện lại không hiểu rõ.” Phương Khác không ngờ lại bị hỏi về Phương Minh Viễn, ngẫm nghĩ rồi trả lời.
“Thời gian ngươi mất tích, môn phái từng phái người tìm ngươi, Phương gia cũng phái người đi thăm dò khắp nơi. Ta cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng Phương gia đối với ngươi hơn mười năm chưa từng hỏi tới một tiếng. Lại không biết vì sao bây giờ lại đối với ngươi khẩn trương như vậy. Ta thử suy nghĩ, rồi nhớ ra một chuyện. Hôm đó di phủ đột nhiên sụp đổ, là vì uy lực của một chiêu kiếm.” Trí Ngu nhàn nhạt trần thuật, rồi đột nhiên ngữ khí trở nên sắc bén: “Phương Khác, ta hỏi ngươi, kiếm đó có quan hệ gì với ngươi?”
“Không có.” Phương Khác giật thót, nhưng ngoài mặt vẫn rất thản nhiên: “Hôm đó đệ tử và Diệp sư huynh gặp nhau ở Vũ Huyễn Thiên, còn chưa kịp dò xét đã bị cuốn vào bí cảnh kỳ quái đó.”
Trí Ngu nhìn chằm chằm Phương Khác, rất lâu không động. Phương Khác rũ mắt, khí tức bình ổn, nhưng nội tâm thì thấp thỏm không thôi. Chuyện này, y sớm đã nghĩ tới. Hôm qua nhẹ nhàng qua ải, hóa ra là đợi y ở chỗ này. Cũng phải, tự y cũng cảm thấy mình đáng ngờ. Một tu sĩ ngũ hành tư chất bình thường chẳng ra làm sao, đột nhiên biến thành kiếm tu tu vi cũng được, sao lại không khiến người ta suy đoán chứ.
Càng huống chi… còn có một Phương Minh Viễn mà ngay cả y cũng không hiểu. Trong ký ức của Phương Khác, Phương Minh Viễn chỉ là một tu sĩ tư chất bình thường, mà hiện tại lại liên quan đến dấu ấn kiếm ý ở thượng đan điền của y. Người có thể gieo dấu ấn kiếm ý Thái A vào thượng đan điền của y, sao có thể là người bình thường.
“Vậy thì thật đáng tiếc… vốn ta nghĩ, kiếm ý lộ ra trong chiêu đó là kiếm ý Thái A. Ta cứ tưởng đệ tử Côn Luân của mình có được cơ duyên, cũng là may mắn của Côn Luân. Phụ thân Phương Minh Viễn của ngươi năm đó rất hứng thú với kiếm pháp Thái A, tiếc rằng kiếm pháp Thái A không phải dễ luyện như vậy. Chỉ có kiếm chiêu mà không có kiếm ý, vậy không xứng với cái tên Thái A kiếm. Ta nghĩ, nếu ngươi luyện Thái A kiếm pháp hơn nữa còn ngộ ra kiếm ý, vậy cũng là điều dễ hiểu.” Trí Ngu mỉm cười, ánh mắt áp bách chưa từng dời khỏi Phương Khác.
“Phụ thân ta đã luyện Thái A kiếm pháp?” Trên mặt Phương Khác hiện lên mấy phần kinh ngạc, nội tâm thì rủa thầm không thôi. Khó luyện gì chứ, rõ ràng y không muốn luyện Thái A kiếm pháp gì đó được không, nhưng Thái A kiếm pháp cứ luôn ảnh hưởng đến y, còn kiếm ý nữa. Nhưng từ miệng Trí Tiêu đạo nhân hình như y còn có được tin tức hữu dụng khác.
Trí Ngu híp mắt lại, Phương Khác này có vẻ thật sự không biết?
“Thuyết giáo cái gì đó? Chính sự của gia còn chưa nói đó. Bớt lôi đông kéo tây lãng phí thời gian của gia đi. Này, đây là thù lao cho ngươi, sau này mùng một mỗi tháng đến chỗ ta giúp đỡ. Biết chưa? Đi đi, đừng đứng trước mặt ta chướng mắt nữa.” Trí Tiêu đưa ra một cái hộp, ra vẻ không kiên nhẫn phất tay.
Phương Khác lấy hộp, nhận lời. Sư thúc tìm đệ tử đến động phủ giúp dọn dẹp sự vụ cũng không phải là chuyện gì lớn đúng không? Y cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng Trí Ngu lại có chút kinh ngạc, giúp đỡ này, không chỉ đơn giản là giúp đỡ mà thôi. Trong môn phái, nếu vị tu sĩ trên kỳ nguyên anh nào bảo đệ tử đến động phủ giúp đỡ, thật ra bao hàm ý chỉ điểm.
Nghĩ lại cũng cảm thấy dễ hiểu. Trí Tiêu đến nay còn chưa thu một đệ tử nào. Phương Khác này không biết gặp vận gì, được Trí Tiêu nhìn trúng. Nhưng… mắt Trí Ngu khẽ động. Phương Khác có thể sau khi được Trí Tiêu chỉ điểm sẽ gặp không ít phiền toái. Người năm đó người cầu vạn cầu, đều không thể có được chỉ điểm của Trí Tiêu, chắc chắn sẽ không khách khí gì với Phương Khác. Trí Ngu cười, đặc biệt là cái tên bị cự tuyệt vô số lần, vẫn không chết tâm, đến nay là đệ nhất trong đệ tử phái Côn Luân, Hách Liên Thập Cửu. Nếu bị hắn biết, vậy Phương Khác khó tránh bị kéo đi đọ sức một hai.
Trí Tiêu nhìn Phương Khác, bất giác trợn trắng mắt. Bao nhiêu người cầu đến động phủ của ông giúp đỡ ông không muốn. Phương Khác này chẳng biểu hiện ra chút vui sướng nào cũng thôi đi, còn mang vẻ nghi hoặc nữa chứ, tiểu tử thúi không biết tốt xấu.
“Ta cũng không còn chuyện gì nữa. Ngươi cầm bài tử này, ngày mai đến sở phát nhiệm vụ lĩnh nhiệm vụ này đi. Ngươi có thể đi rồi.” Trí Ngu nhàn nhạt nói, rồi ném một thẻ ngọc màu xanh qua. Sau đó lại nhìn Trí Tiêu một cái, cứ xem như là bồi thường cho chuyện thăm dò vừa rồi đi. Tuy cái bồi thường này cũng không hề dễ lấy.
Phương Khác nhận thẻ ngọc rồi cáo từ hai người, hiện tại trong môn phái, mỗi đệ tử đều có nhiệm vụ của mình, mà trước đó khi y chưa rời khỏi môn phái vì vừa mới qua thừa lễ, cho nên đệ tử giống như y đều nhàn rỗi. Chỉ cần y đi nhận nhiệm vụ môn phái là được. Mà bây giờ sau khi đệ tử đời trước trong môn phái cùng đệ tử đời này của họ giao tiếp, đệ tử nội môn đều được phân chức trách.
Nếu ngươi nghĩ một môn phái to lớn, chỉ cần ngày ngày tu luyện, vậy thì sai rồi. Một môn phái, còn là đại môn phái như Côn Luân, muốn vận hành không hề dễ dàng. Mỗi người đều có trách nhiệm của mình. Bất kể là khu mua bán, linh mạch, linh điền, đều cần nhân thủ. Chỉ cần là đệ tử môn phái, thì phải có cống hiến cho môn phái, không có ai có thể ngồi không mà hưởng.
Chính là không biết Trí Ngu phân cho y nhiệm vụ gì?
Phương Khác vừa đi, Trí Tiêu đã cười, cười vô cùng đắc ý. Ông đây chính là tiên hạ thủ vi cường, Phương Khác này quả thật hợp khẩu vị ông. Hôm nay vừa gặp, lại là nhân tài có thể đào tạo.
Nhưng khi nhìn sang Trí Ngu, ý cười nhạt đi.
“Ngươi muốn để Phương Khác làm tấm bia?” Trí Tiêu hỏi, thẻ ngọc kia là củ khoai bỏng tay, vị trí đó tuy tốt, nhưng hiện tại là là chỗ gian nan nhất. “Ngươi kéo tiểu gia vào đây ta đã không nói gì rồi, tùy ý lôi kéo đệ tử trong phái vào, không tốt lắm đâu.”
“Bất kể y có tiếp nhận nhiệm vụ này hay không, sau này y đến động phủ của ngươi giúp đỡ, trong mắt tất cả mọi người y đã theo phe của chúng ta rồi. Nếu bất kể thế nào y đều bị coi là người của phe ta, vậy còn không bằng cho y một chút chỗ tốt.” Trí Ngu cười nói.
“Vậy thì không nhất định.” Trí Tiêu nhướng cao mày, trên mặt có mấy phần cao hứng, bưng trà lên uống cạn, “Chuyện đời không có tuyệt đối.”
Ngoài tiểu viện, Phương Khác mở hộp gỗ Trí Tiêu đưa, bên trong chứa một chiếc nhẫn Nạp Hư đơn giản. Đây là thù lao, có phải hơi quý không? Sao y cứ cảm thấy kỳ quái như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Tại đỉnh Thận Hành nhai, trong một ngôi động phủ, một tu sĩ ngồi khoanh gối, trông không quá hai mươi tuổi. Tu sĩ này có dung mạo cực kỳ xuất sắc, không giống người thật. Mái tóc đen kịt được một cây trâm ngọc tùy ý cài lại, đang nhắm mắt, tựa hồ nhập định. Đột nhiên, đôi mắt đó nhẹ rung, chậm rãi mở ra, lưu quang nhàn nhạt, chỉ một ánh mắt đơn giản mà như bao hàm vạn ngàn thế giới.
Nếu là khi chưa mở mắt, dung mạo xuất sắc không giống người thật. Vậy lúc này mở mắt rồi, dung mạo lại trở thành thứ yếu, vì đôi mắt đó, một đôi mắt trải qua thời gian trầm lắng.
“[Sâm La Vạn Tượng], không ngờ có người tu luyện kiếm pháp này.” Tu sĩ đó khẽ cong môi như than thở lại như chỉ đang trần thuật: “Khó được…”
Mà trong Côn Luân, kiếm khí tận trời này cũng gây ra không ít sự chú ý.
Phương Khác hoàn toàn không hay biết, trước mắt y chỉ có thức thứ hai [Cửu Thiên Vân Tiêu] liên tục diễn lại. Còn có sự thoải mái không thể tả.
Rất lâu, Phương Khác mở mắt.
“Trí Tiêu sư thúc.” Phương Khác nhìn gương mặt âm trầm của Trí Tiêu, bất giác lùi một bước, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt thế này, y áp lực rất lớn.
“Tỉnh rồi thì tốt, thu dọn chỗ này cho ta rồi vào sơn cốc.” Trí Tiêu lạnh lùng liếc Phương Khác, phất tay áo, thân hình vừa động đã tiến vào sơn cốc. Trí Tiêu vừa quay đi, trên mặt lại xuất hiện một nụ cười cực kỳ đắc ý. Nhưng nghĩ đến kiếm thứ hai của Phương Khác thế nhưng lại phá hủy trận pháp phòng ngự cấm chế bên ngoài [Cùng sơn cốc] của mình thì lại âm thầm nghiến răng.
Phương Khác nhìn xung quanh, đây là y làm? Con đường phù chú đã không còn nhìn ra nguyên diện mạo, hắc bạch huyền thạch nát đầy đường, con đường vốn cực kỳ u tĩnh và xinh đẹp bây giờ bị chém ra một vết nứt, hoa cỏ hai bên cũng như bị chặt chém, để lại một vùng đất vàng.
Nghĩ nghĩ, Phương Khác vận một pháp quyết hệ thổ.
Phương Khác nhìn con đường, thỏa mãn gật đầu. Tuy con đường phù chú đã bị hủy, nhưng hiện tại sau khi chỉnh đốn, trông vẫn không tồi. Tuy hoa cỏ hai bên đều bị y đổi thành dây mây.
Đi tới lối vào sơn cốc, trên một khối đá hán bạch ngọc cao bằng một người, khắc ba chữ lớn rồng bay phượng múa [Cùng Sơn Cốc]. Phương Khác hơi kinh ngạc, vì ba chữ này lộ ra kiếm ý lãnh liệt, nhìn nhiều hơn một cái sẽ như có một đạo kiếm quang ập đến. Bước chân ngừng một chút, rồi mới bước vào trong.
Không hổ là trưởng lão môn phái, chỗ động phủ này thật sự quá tốt, Phương Khác nhìn sơn cốc tràn đầy sương khí nhàn nhạt trước mắt. Nơi này linh khí dồi dào, hơn nữa phong cảnh cực đẹp, linh điền nhìn không thấy biên giới, hương thơm linh dược thoang thoảng. Còn có hai tiểu viện chiếm một nam một bắc.
Thiên lam tinh, địa cốt bì, huyết kiến thù… đủ các loại linh dược.
Phương Khác có cảm giác không nhích nổi chân, nhìn hai viện tử kia, Phương Khác đi về tiểu viện phía nam. Tiểu viện phía nam là động phủ của Trí Tiêu đạo nhân.
Tiểu viện này nhìn bề ngoài cũng cực kỳ mộc mạc, ngói đỏ tường trắng. Cửa viện chỉ là hàng rào gỗ mà thôi. Phương Khác bước vào viện, mắt sáng lên… trong viện này vậy mà ngay cả xuân tân thảo cực hiếm thấy cũng có.
“Còn không vào, lề mề rề rà cái gì?” Âm thanh Trí Tiêu truyền tới, lúc này Phương Khác mới men theo con đường lát đá đi vào viện. Đây là một viện tử hai tầng, vừa vào cửa viện lại là một đình viện. Cửa viện đối diện với một gian phòng lớn. Trí Tiêu và Trí Ngu đang ngồi một trái một phải trên ghế gỗ.
Phương Khác đi tới phía trước, chắp tay hành lễ: “Đệ tử Phương Khác, bái kiến hai vị sư thúc, không biết sư thúc tìm đệ tử có việc gì?”
Trí Ngu chỉ nhìn Phương Khác một cái rồi ừ một tiếng cực lạnh nhạt: “Kiếm pháp hôm nay ngươi sử dụng là kiếm pháp gì?”
Phương Khác vừa muốn mở miệng nói không biết, bên tai lại truyền đến âm thanh của Thái A.
“Kiếm pháp đệ tử luyện tên là [Sâm La Vạn Tượng].”
‘Ngươi không phải nói ngươi không biết sao?’ Phương Khác thầm nói với Thái A.
‘Vốn là quên, hiện tại đột nhiên nhớ ra. Kiếm pháp này tên là Sâm La Vạn tượng’. Thái A không mặn không nhạt nói.
“Sâm La Vạn Tượng…” Trí Tiêu nghi hoặc nhíu mày, kiếm pháp này ông chưa từng nghe qua, nhưng hôm nay nhìn Phương Khác sử ra thì không phải là kiếm quyết bình thường. Mà trong rất nhiều kiếm quyết của Côn Luân cũng chưa từng nghe nói có kiếm quyết bậc này. Thật là thú vị, Phương Khác này có chút cơ duyên.
“Phương Khác, ngươi có biết chuyện của phụ thân ngươi Phương Minh Viễn không?” Trí Tiêu còn chưa hỏi tiếp, Trí Ngu thản nhiên hỏi như vậy.
“Không biết. Năm đó lúc phụ thân đệ tử qua đời, đệ tử hãy còn nhỏ tuổi. Tuy có ký ức về phụ thân, nhưng đối với vài chuyện lại không hiểu rõ.” Phương Khác không ngờ lại bị hỏi về Phương Minh Viễn, ngẫm nghĩ rồi trả lời.
“Thời gian ngươi mất tích, môn phái từng phái người tìm ngươi, Phương gia cũng phái người đi thăm dò khắp nơi. Ta cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng Phương gia đối với ngươi hơn mười năm chưa từng hỏi tới một tiếng. Lại không biết vì sao bây giờ lại đối với ngươi khẩn trương như vậy. Ta thử suy nghĩ, rồi nhớ ra một chuyện. Hôm đó di phủ đột nhiên sụp đổ, là vì uy lực của một chiêu kiếm.” Trí Ngu nhàn nhạt trần thuật, rồi đột nhiên ngữ khí trở nên sắc bén: “Phương Khác, ta hỏi ngươi, kiếm đó có quan hệ gì với ngươi?”
“Không có.” Phương Khác giật thót, nhưng ngoài mặt vẫn rất thản nhiên: “Hôm đó đệ tử và Diệp sư huynh gặp nhau ở Vũ Huyễn Thiên, còn chưa kịp dò xét đã bị cuốn vào bí cảnh kỳ quái đó.”
Trí Ngu nhìn chằm chằm Phương Khác, rất lâu không động. Phương Khác rũ mắt, khí tức bình ổn, nhưng nội tâm thì thấp thỏm không thôi. Chuyện này, y sớm đã nghĩ tới. Hôm qua nhẹ nhàng qua ải, hóa ra là đợi y ở chỗ này. Cũng phải, tự y cũng cảm thấy mình đáng ngờ. Một tu sĩ ngũ hành tư chất bình thường chẳng ra làm sao, đột nhiên biến thành kiếm tu tu vi cũng được, sao lại không khiến người ta suy đoán chứ.
Càng huống chi… còn có một Phương Minh Viễn mà ngay cả y cũng không hiểu. Trong ký ức của Phương Khác, Phương Minh Viễn chỉ là một tu sĩ tư chất bình thường, mà hiện tại lại liên quan đến dấu ấn kiếm ý ở thượng đan điền của y. Người có thể gieo dấu ấn kiếm ý Thái A vào thượng đan điền của y, sao có thể là người bình thường.
“Vậy thì thật đáng tiếc… vốn ta nghĩ, kiếm ý lộ ra trong chiêu đó là kiếm ý Thái A. Ta cứ tưởng đệ tử Côn Luân của mình có được cơ duyên, cũng là may mắn của Côn Luân. Phụ thân Phương Minh Viễn của ngươi năm đó rất hứng thú với kiếm pháp Thái A, tiếc rằng kiếm pháp Thái A không phải dễ luyện như vậy. Chỉ có kiếm chiêu mà không có kiếm ý, vậy không xứng với cái tên Thái A kiếm. Ta nghĩ, nếu ngươi luyện Thái A kiếm pháp hơn nữa còn ngộ ra kiếm ý, vậy cũng là điều dễ hiểu.” Trí Ngu mỉm cười, ánh mắt áp bách chưa từng dời khỏi Phương Khác.
“Phụ thân ta đã luyện Thái A kiếm pháp?” Trên mặt Phương Khác hiện lên mấy phần kinh ngạc, nội tâm thì rủa thầm không thôi. Khó luyện gì chứ, rõ ràng y không muốn luyện Thái A kiếm pháp gì đó được không, nhưng Thái A kiếm pháp cứ luôn ảnh hưởng đến y, còn kiếm ý nữa. Nhưng từ miệng Trí Tiêu đạo nhân hình như y còn có được tin tức hữu dụng khác.
Trí Ngu híp mắt lại, Phương Khác này có vẻ thật sự không biết?
“Thuyết giáo cái gì đó? Chính sự của gia còn chưa nói đó. Bớt lôi đông kéo tây lãng phí thời gian của gia đi. Này, đây là thù lao cho ngươi, sau này mùng một mỗi tháng đến chỗ ta giúp đỡ. Biết chưa? Đi đi, đừng đứng trước mặt ta chướng mắt nữa.” Trí Tiêu đưa ra một cái hộp, ra vẻ không kiên nhẫn phất tay.
Phương Khác lấy hộp, nhận lời. Sư thúc tìm đệ tử đến động phủ giúp dọn dẹp sự vụ cũng không phải là chuyện gì lớn đúng không? Y cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng Trí Ngu lại có chút kinh ngạc, giúp đỡ này, không chỉ đơn giản là giúp đỡ mà thôi. Trong môn phái, nếu vị tu sĩ trên kỳ nguyên anh nào bảo đệ tử đến động phủ giúp đỡ, thật ra bao hàm ý chỉ điểm.
Nghĩ lại cũng cảm thấy dễ hiểu. Trí Tiêu đến nay còn chưa thu một đệ tử nào. Phương Khác này không biết gặp vận gì, được Trí Tiêu nhìn trúng. Nhưng… mắt Trí Ngu khẽ động. Phương Khác có thể sau khi được Trí Tiêu chỉ điểm sẽ gặp không ít phiền toái. Người năm đó người cầu vạn cầu, đều không thể có được chỉ điểm của Trí Tiêu, chắc chắn sẽ không khách khí gì với Phương Khác. Trí Ngu cười, đặc biệt là cái tên bị cự tuyệt vô số lần, vẫn không chết tâm, đến nay là đệ nhất trong đệ tử phái Côn Luân, Hách Liên Thập Cửu. Nếu bị hắn biết, vậy Phương Khác khó tránh bị kéo đi đọ sức một hai.
Trí Tiêu nhìn Phương Khác, bất giác trợn trắng mắt. Bao nhiêu người cầu đến động phủ của ông giúp đỡ ông không muốn. Phương Khác này chẳng biểu hiện ra chút vui sướng nào cũng thôi đi, còn mang vẻ nghi hoặc nữa chứ, tiểu tử thúi không biết tốt xấu.
“Ta cũng không còn chuyện gì nữa. Ngươi cầm bài tử này, ngày mai đến sở phát nhiệm vụ lĩnh nhiệm vụ này đi. Ngươi có thể đi rồi.” Trí Ngu nhàn nhạt nói, rồi ném một thẻ ngọc màu xanh qua. Sau đó lại nhìn Trí Tiêu một cái, cứ xem như là bồi thường cho chuyện thăm dò vừa rồi đi. Tuy cái bồi thường này cũng không hề dễ lấy.
Phương Khác nhận thẻ ngọc rồi cáo từ hai người, hiện tại trong môn phái, mỗi đệ tử đều có nhiệm vụ của mình, mà trước đó khi y chưa rời khỏi môn phái vì vừa mới qua thừa lễ, cho nên đệ tử giống như y đều nhàn rỗi. Chỉ cần y đi nhận nhiệm vụ môn phái là được. Mà bây giờ sau khi đệ tử đời trước trong môn phái cùng đệ tử đời này của họ giao tiếp, đệ tử nội môn đều được phân chức trách.
Nếu ngươi nghĩ một môn phái to lớn, chỉ cần ngày ngày tu luyện, vậy thì sai rồi. Một môn phái, còn là đại môn phái như Côn Luân, muốn vận hành không hề dễ dàng. Mỗi người đều có trách nhiệm của mình. Bất kể là khu mua bán, linh mạch, linh điền, đều cần nhân thủ. Chỉ cần là đệ tử môn phái, thì phải có cống hiến cho môn phái, không có ai có thể ngồi không mà hưởng.
Chính là không biết Trí Ngu phân cho y nhiệm vụ gì?
Phương Khác vừa đi, Trí Tiêu đã cười, cười vô cùng đắc ý. Ông đây chính là tiên hạ thủ vi cường, Phương Khác này quả thật hợp khẩu vị ông. Hôm nay vừa gặp, lại là nhân tài có thể đào tạo.
Nhưng khi nhìn sang Trí Ngu, ý cười nhạt đi.
“Ngươi muốn để Phương Khác làm tấm bia?” Trí Tiêu hỏi, thẻ ngọc kia là củ khoai bỏng tay, vị trí đó tuy tốt, nhưng hiện tại là là chỗ gian nan nhất. “Ngươi kéo tiểu gia vào đây ta đã không nói gì rồi, tùy ý lôi kéo đệ tử trong phái vào, không tốt lắm đâu.”
“Bất kể y có tiếp nhận nhiệm vụ này hay không, sau này y đến động phủ của ngươi giúp đỡ, trong mắt tất cả mọi người y đã theo phe của chúng ta rồi. Nếu bất kể thế nào y đều bị coi là người của phe ta, vậy còn không bằng cho y một chút chỗ tốt.” Trí Ngu cười nói.
“Vậy thì không nhất định.” Trí Tiêu nhướng cao mày, trên mặt có mấy phần cao hứng, bưng trà lên uống cạn, “Chuyện đời không có tuyệt đối.”
Ngoài tiểu viện, Phương Khác mở hộp gỗ Trí Tiêu đưa, bên trong chứa một chiếc nhẫn Nạp Hư đơn giản. Đây là thù lao, có phải hơi quý không? Sao y cứ cảm thấy kỳ quái như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Danh sách chương