Thấy Phương Khác ra khỏi cửa, Mạc sư phụ đảo khóe mắt, chưởng quầy liền gật đầu.

“Mạc sư phụ, đây… đây.” Chưởng quầy nhìn đá Tinh Thần trên bàn chần chừ. Đá Tinh Thần này có phải có được quá dễ rồi không? “Là thật, hơn nữa bất kể chất lượng hay phẩm chất đều là thượng thừa… niên đại quá cao, thời gian hình thành tuyệt đối trên năm ngàn năm.” Mạc sư phụ nhíu mày, lấy ra một hộp gỗ tiện tay bỏ đá Tinh Thần vào. “Người này lại không phải người khai thác quặng chuyên nghiệp, mà là một kiếm tu.”

Ngón tay Phương Khác xương cốt rõ ràng, thon dài trắng nõn, không thô sần như người khai thác quặng. Nhưng ngón tay và lòng bàn tay có vết chai, hơn nữa dáng vẻ tinh thần đầy đủ, tư thế ngồi đoan chính, khí thế cũng không thu lại hết. Mạc sư phụ vừa nhìn thấy Phương Khác là đã đoán được.

“Vậy…” Chưởng quầy cười nịnh nọt, nói chuyện ngập ngừng ấp úng.

“Xem thử có lai lịch gì, đừng quá mức, có thể kết giao thì kết giao. Không thể kết giao cũng phải lưu lại ấn tượng tốt.” Mạc sư phụ trừng chưởng quầy một cái, tuy chưởng quầy này đã làm rất nhiều năm nhưng vẫn không biết tiến lùi, tâm tư luôn đặt trên đường rẽ. Nhưng ông cũng có thể lý giải, đã gần năm mươi rồi, lại đình trệ ở bình cảnh mấy năm hơn. Trở nên nóng ruột cũng là điều dễ hiểu. “Lục La tiên tử đã xuất quan, ta sẽ giúp ngươi cầu thử.”

Chưởng quầy vội thu lại nụ cười trên mặt, bái một lễ thật sâu. Phần ân tình này không nhỏ, tu sĩ nguyên anh chỉ cần nhắc nhở một phen đã là cơ duyên cực lớn.

Lúc này, một tu sĩ vội vàng chạy vào, chắp tay chào chưởng quầy một cái: “Chưởng quầy, mất dấu rồi. Hình như y biết có người đi theo y, chớp mắt đã không thấy.”

“Cái gì? Ngươi bị phát hiện?” Chưởng quầy giật mình kêu lên, không dám tin tưởng. Phải biết những tu sĩ này chuyên tu luyện pháp quyết để làm chuyện này, sao lại mất dấu một tu sĩ trúc cơ được?

Tay Mạc sư phụ khựng một chút, xem ra giao hảo là không thể rồi. Chỉ hy vọng đối phương đừng lưu lại ấn tượng gì xấu.

Thật ra Phương Khác không phát hiện có tu sĩ theo đuôi mình, chỉ là thời gian này, hành sự phải càng thêm cẩn thận, vì thế vừa ra ngoài đi vào đám đông đã lặng lẽ đổi dung mạo.

Nếu đã không cần luyện đan, vậy đến khu mua bán xem thử có tin tức của lão đạo kia không. Hôm đó thử thăm dò ở khu mua bán, không ngờ lão đạo còn có chút danh tiếng, luôn mang lượng lớn hàng hóa bán cho những cửa hàng đó, y nghĩ lão đạo đại khái muốn kiếm khoảng chênh lệch giá. Dù sao giá cả linh dược và khoáng vật ở đại lục Thanh Hoa và đại lục Cửu Châu không giống nhau.

Nhưng lão đạo đó mỗi nửa năm mới xuất hiện một lần, vì thế y chỉ có thể đợi đến ngày lão đạo xuất hiện. Do đó y thuê riêng con buôn tin tức, nắm giữ tin tức lão đạo mọi lúc. Phương Khác bấm ngón tay tính toán, đến hôm nay, đại khái đã nửa năm rồi, cho nên lão đạo cũng sắp xuất hiện.

Nhìn thẻ ngọc trên không ít quầy hàng, Phương Khác nghĩ nghĩ rồi dừng bước, tỉ mỉ kiểm tra. Vừa nhìn, mới phát hiện có rất nhiều du ký, nhưng thẻ ngọc tâm đắc cảm ngộ lại cực ít, phần lớn là một vài ngôn ngữ giả vờ giả vịt, không có bao nhiêu tác dụng. Vì thế trong số thẻ ngọc du ký, Phương Khác chọn những cái khác nhau để mua, còn đặc biệt phân loại một chút.

Suốt đường chọn chọn lựa lựa mua rất nhiều thẻ ngọc, cuối cùng cũng đến nơi.

Một quầy hàng rất bình thường. Quầy hàng này chỉ là một cái bàn dài, bày các loại linh dược. Chủ quầy đang tỉ mỉ chỉnh lý đồ trên quầy. Phương Khác bước qua, gõ bàn, sau đó đặt một thẻ bài gỗ xuống.

Chủ quầy nhanh chóng lấy thẻ bài gỗ, sau khi kiểm tra, móc ra một tờ giấy đưa cho Phương Khác.

Phía trên là một đại danh tỉ mỉ.

“Khách nhân, đây chính là hành tung của tu sĩ Lý Đại Hồ ngài muốn tìm. Hôm qua ông ta từng xuất hiện ở [Hiền Danh lâu], hôm nay chắc vẫn còn ở trong tu thất, hoặc là Hiền Danh lâu.” Tu sĩ cười nói.

Phương Khác khắc chế vẻ mặt, để mình đừng cười quá sáng lạn, lấy linh thạch đặt lên bàn: “Đây là linh thạch còn lại.”

Tu sĩ kia đầu tiên là lịch sự gật đầu, rồi mới thu linh thạch vào túi. Số linh thạch này kiếm thật dễ, gã không ngờ người mà khách nhân muốn tìm lại là Lý Đại Hồ, Lý Đại Hồ này tại thành Nguyệt Quế hiện tại cũng có chút danh tiếng, chỉ là thời gian xuất hiện cách nhau khá lâu, mãi đến hôm qua Lý Đại Hồ mới xuất hiện lần nữa. Nhiệm vụ này giờ mới coi như hoàn thành.

Phương Khác ngự kiếm đến địa điểm đó, thuận tiện dùng hạc giấy liên hệ với Diệp Vu Thời. Bọn họ đợi ở thành Nguyệt Quế đã gần nửa năm, mới tìm được tu sĩ này. Theo y biết, Diệp Vu Thời còn từng đến chợ đen một chuyến, nếu không phải tu vi của Lục La tiên tử bày ra trước mắt, y cũng hoài nghi Diệp Vu Thời có muốn mạnh mẽ xông vào hay không. Mà Diệp Vu Thời gần đây đang nghiên cứu phù văn, giống như cấm chế. Cấm chế này, khó hiểu vô cùng, y chẳng hiểu chút nào, cho dù chỉ nhìn một cái thôi cũng cảm thấy hoảng hốt, nó tuyệt đối không phải cấm chế đơn giản.

Không nghĩ mấy thứ này nữa. Phương Khác bật cười.

Bây giờ tìm được lão đạo rồi! Vậy nói rõ cái gì?

Bọn họ có hy vọng trở về Cửu Châu.

Lý Đại Hồ lúc này đang ngồi ở lầu một Hiền Danh lâu gọi một bình linh tửu vui vẻ uống. Gương mặt bốn mươi mấy tuổi, làn da vàng vọt còn có con mắt tam giác rũ xuống, vừa nhìn đã thấy không thích.

Lý Đại Hồ sờ túi chứa đồ cười tươi thỏa mãn. Ông biết một bí mật to lớn, bí mật này một khi nói ra thì ông sẽ chết không chỗ chôn thây. Ông là một tản tu nhân tộc của đại lục Cửu Châu, một lần ngẫu nhiên, ông và hai huynh đệ Vương Đại Vương Nhị đến một nơi kỳ quái.

Nơi này màu tóc của các tu sĩ khác nhau, giống như yêu ma được kể trong du ký. Ban đầu ông cực kỳ sợ hãi, rồi mới phát hiện những người này chẳng chú ý gì đến mình. Sau đó nhận ra những người này tự xưng là đại lục Thanh Hoa gì đó. Tuy chưa từng nghe qua nhưng ông cũng biết mình đã ở bên ngoài đại lục Cửu Châu. Có lẽ đây chính là một trong hai đại lục khác bị ngăn cách trong truyền thuyết?

Ban đầu ông rất hưng phấn, nghĩ nếu truyền tin tức này ra ngoài, ông có thể lấy được bao nhiêu linh thạch, còn có thiên tài địa bảo đếm không xuể. Sau đó một câu của Vương Đại đã thức tỉnh ông, nếu bị những môn phái đại lục Cửu Châu phát hiện, bọn họ chết chắc. Tuy họ không có môn phái, chuyện biết được cũng chỉ có một ít, nhưng khả năng hiểu rõ nguy cơ lại được tôi luyện ra trong nhiều năm ở tầng đáy tu tiên giới. Biết chuyện nào không thể gặp, chuyện nào không thể làm.

Sau đó ông ước hẹn với Vương Đại Vương Nhị không ai nói ra chuyện này. Về sau… về sau, không nghĩ đến nhất thời trông nhầm, tưởng lầm một tu sĩ trúc cơ là dê béo, Vương Đại Vương Nhị đều chết.

Thiếu đi Vương Đại Vương Nhị phối hợp, một mình ông bắt đầu túng quẫn, liền đánh chủ ý tới đại lục Thanh Hoa. Mang một vài linh dược, khoáng thạch có giá chênh lệnh giữa đại lục Cửu Châu và đại lục Thanh Hoa, vận chuyển bán ngược giữa hai nơi. Hê hê, thế nhưng còn kiếm không ít. Lần này kiếm được đủ cho ông tiêu sái hơn nửa năm.

Hôm nay giao hàng rồi, túi chứa đồ của Lý Đại Hồ lại phồng lên, bây giờ ông đã không còn là tu sĩ chuyên đi ăn cướp nữa. Lý Đại Hồ cười cực kỳ vui vẻ, dốc linh tửu uống sạch sẽ. Ha, những người đó còn thăm dò lai lịch đồ ông mang đến, sao ông có thể nói ra kia chứ?

“Cho ta thêm một bình Túy Thanh Phong.” Lý Đại Hồ lớn tiếng gọi hầu bàn.

“Có ngay đây khách quan.” Hầu bàn vội chạy đi lấy một bình rượu.

Đột nhiên một tu sĩ mặc đạo bào màu lam bước tới. Lý Đại Hồ nhíu mày, người này nhìn thế nào cũng giống như đang đi tới chỗ ông vậy?

Tu sĩ đó cười với ông, rồi tự động ngồi xuống.

“Đạo hữu, ở đây vẫn còn vị trí trống, không cần phải ngồi chung bàn đúng không?” Lý Đại Hồ cười hi hi chỉ vị trí trống khác. Tu sĩ đó lắc đầu, vươn tay cầm bình rượu rót cho mình một ly.

“Ngươi!” Lý Đại Hồ tức lên, người này sao dở ương vậy chứ. Nhưng lời quát mắng lại kẹt ở cổ họng không nhả ra được.

Tu sĩ đó chấm rượu viết hai chữ lên bàn – Cửu Châu.

Mặt Lý Đại Hồ thoáng cái tái nhợt, lấy một lá bùa thuẫn thuật hệ thổ muốn kích hoạt, nhưng chợt cứng người, cổ, mi tâm, tim, đều cảm thấy lạnh.

Ông nhìn tu sĩ đó, tu sĩ cười lộ răng với ông, nụ cười chói lọi sáng lạn. Ông có cảm giác chỉ cần mình cử động thì sẽ xong đời.

Phương Khác nhìn Lý Đại Hồ, tâm trạng tốt chưa từng có, đây cũng tính là người quen rồi. Có lẽ hôm nay chính là ngày may mắn của y? Đầu tiên là linh thạch, hiện tại là đầu mối trở về đại lục Cửu Châu.

Phương Khác nhìn nhìn chỗ này, đây là một hang động ở ven biển thành Nguyệt Quế, động rất sâu, được cỏ dại màu lục phủ kín, bình thường nhìn không ra. Nhưng bên trong hang động có vẻ đã từng được dọn dẹp, có lẽ do Lý Đại Hồ làm.

Trên mặt đất là một trận truyền tống hình thoi, nhìn dấu vết thì đã khá lâu, nhưng vẫn còn hoàn chỉnh, chỉ cần truyền linh lực vào thì có thể tiến hành truyền tống.

“Chính là chỗ này, ta, ta, ta đã nói hết những gì mình biết rồi, các ngươi buông tha cho ta đi. Miệng ra rất kín, ta bảo đảm sẽ không tiết lộ một chữ.” Lý Đại Hồ quỳ bịch xuống, toàn thân run rẩy. “Ta có linh thạch, có rất nhiều linh thạch, ta đều cho các ngươi, chỉ cầu ngươi tha cho ta một mạng. Ta có thể chỉ cho các ngươi nơi ta giấu linh thạch.”

Nói một lát ánh mắt Lý Đại Hồ lại lặng lẽ biến hóa, nhìn trộm Diệp Vu Thời đang đưa lưng về phía mình khom người xuống nghiên cứu trận truyền tống, cắn răng quyết tâm.

“A!” Một tiếng kêu thảm, Lý Đại Hồ che tay trái của mình, máu tươi trào ra, gân tay của ông bị cắt đứt.

Một cái sừng trâu màu đen rơi bộp xuống đất. Dực Ngưu giác, đồng quy vu tận? Phương Khác nhìn ánh mắt oán độc của Lý Đại Hồ, mặt không biểu tình.

Nghĩ nghĩ, Phương Khác vuốt lên mặt mình.

Lý Đại Hồ ngẩn người nhìn tu sĩ trước mắt thay đổi hình dạng, có mấy phần quen mắt… là y!

Lý Đại Hồ kinh hãi không thôi, không ngờ lại là y.

“Ngươi, ngươi là…” Lời tiếp theo kẹt ở cổ họng, Lý Đại Hồ ôm cổ ngã xuống. Lẽ nào Lý Đại Hồ ông đã định không có mạng phú quý? Nếu biết có hôm nay lúc trước ông tuyệt đối sẽ không đi cướp y, hoặc khi đó liều mạng cũng phải giết được Phương Khác.

Phương Khác nhìn Lý Đại Hồ, cúi người xuống, tháo túi chứa đồ của Lý Đại Hồ ra.

Diệp Vu Thời quan sát vết thương trên cổ Lý Đại Hồ một chút, lúc này máu mới trào ra, mà kiếm của Phương Khác vẫn sạch sẽ không có một vết máu. Diệp Vu Thời nhướng mày, kiếm pháp của Phương Khác tiến bộ thần tốc, nhưng thực chiến không nhiều, sao lại khống chế lực độ và góc độ tinh chuẩn như vậy? Hơn nữa bây giờ không chỉ là khí thế, mà sát khí cũng đã dần thành hình.

“Về Côn Luân?” Phương Khác chỉ trận truyền tống.

“Về Côn Luân.” Diệp Vu Thời mỉm cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện