“Ngươi không sao chứ?” Phương Khác đột nhiên hỏi như thế, trạng thái suy yếu của Thái A lúc đó y cũng chú ý thấy. Cái cảm giác như sắp sửa biến mất đó làm y mơ hồ thấy bất an.
“Ngô không đáng ngại.” Thái A nhìn Phương Khác một cái mới nói: “Phải lo là nhữ, sau khi về thành Nguyệt Quế, hành sự cần nên cẩn trọng hơn nữa. Tại thành Nguyệt Quế người có thể nhận ra Thái A kiếm không ít. Năm đó khi Cốc Lương Mâu cầm Thái A kiếm hoành hành đại lục Thanh Hoa là bắt đầu từ hải vực [Tam Nguyên hải] này đến thành Nguyệt Quế, mang chiến tranh đến cả đại lục Thanh Hoa. Vì thế, thành Nguyệt Quế chắc có thẻ ngọc ghi chép chuyện năm đó.”
Phương Khác gật đầu, Thái A kiếm hiện tại lại nằm trong tay một tu sĩ trúc cơ như y, nếu bị biết thì y xong đời rồi. Có điều, thời gian họ ở chung không tính là ngắn, Thái A chưa từng biến hóa biểu cảm, y bèn hỏi: “Linh kiếm đều giống như ngươi… trang trọng nghiêm túc sao?”
Thật ra y muốn nói là mặt liệt, nhưng ngẫm lại có khi Thái A không cách nào hiểu nổi mặt liệt.
Thái A nhìn chằm chằm Phương Khác, không hiểu sao y lại cảm thấy dường như tâm trạng Thái A trở nên ác liệt.
“Bắt đầu từ hôm nay ngô sẽ thực hiện ước định khiến nhữ trở nên mạnh hơn. Vậy thì, bắt đầu từ bây giờ luôn.” Thái A nói, phất tay áo.
Cảnh tượng trước mắt liền trở nên mơ hồ. Phương Khác bắt đầu phòng bị, chuyện gì đây? Điều kiện của họ lúc trước đúng là muốn Thái A khiến y mạnh hơn, còn y thì đến di phủ lấy bản thể Thái A ra. Nhưng sau đó trừ cho y kiếm quyết ra Thái A không còn động tác gì khác, bây giờ hắn lại muốn làm gì? Biển hoa và Thái A trước mắt biến mất, trên đỉnh đầu là bầu trời như được nước tẩy rửa qua. Xung quanh là một vùng sa mạc vàng hồng, mà lúc này Phương Khác đang đứng trên một võ đài hình vuông. Võ đài này cực lớn, đủ để tu sĩ kỳ kim đan đấu pháp.
Đây cũng là hư hóa sao? Phương Khác hồ nghi, nhưng lại không cảm ứng được chút dấu hiệu hư hóa nào, cũng không cảm ứng được một chút linh lực nào, có nghĩa là tại nơi này không thể vận dụng linh lực.
Quả cứ như thật. Phương Khác tỉ mỉ đánh giá hoàn cảnh xung quanh, còn có một thanh thiết kiếm dưới đất. Sẽ không giống như y nghĩ chứ? Vừa nhặt thiết kiếm lên đã cảm thấy sau lưng có biến hóa linh lực, y quay phắt người lại.
Sau lưng xuất hiện một người giả bằng gỗ vàng nâu.
Con rối? Phương Khác kinh ngạc, chỗ linh lực dao động đó chỉ có một mộc nhân lớn bằng người thật. Mộc nhân này mặc áo giáp màu đen. Áo giáp này do sợi sắt hoặc vòng sắt đan vào nhau thành dạng áo, mỗi vòng cài vào với bốn vòng khác, nhìn như dạng lưới. Đây là Hoàn Tỏa giáp.
Mộc nhân này nhìn đầy máy móc và cứng ngắc, nhưng chỗ mắt được khảm hắc diệu thạch thì lóe tia sáng lạnh. Tay cầm một thanh trường kiếm loe lóe hàn quang. Không thể nhìn ra tu vi của nó.
“Giết!” Một tiếng quát giận dữ, như vàng đá va nhau, mộc nhân giơ trường kiếm trong tay chém xuống.
Quả nhiên đúng như y nghĩ, Thái A ném y vào đây đánh võ đài. Tuy không biết chỗ này là nơi nào, nhưng rất tốt, vô cùng tốt. Kiếm tu chỉ có trong thực chiến mới có thể chân chính lĩnh ngộ kiếm ý. Phương Khác dùng kiếm cản lại, giật lùi một bước, kiếm này rất nặng, nặng ngoài dự liệu của y.
“Giết!” Con rối gỗ lại vung kiếm, Phương Khác tránh đi, trở tay đâm một kiếm.
“Keng.” Thiết kiếm bị áo giáp cản lại, chẳng thể đâm vào một chút nào.
“Keng, keng, keng, keng.” Tiếng va chạm vang lên không ngừng.
Phương Khác lại cản tiếp một kiếm, đã qua không đưới trăm hồi rồi, nhưng lại không có chút biện pháp nào với con rối này. Tuy thân thủ con rối không đủ linh hoặc, nhưng lực lại vô cùng lớn, đã thế lực phòng ngự cực cao. Dựa vào thiết kiếm trên tay y cũng không cách nào đâm xuyên áo giáp trên người con rối.
Nhược điểm của nó ở đâu? Phương Khác híp mắt lại, chủ yếu tấn công bộ vị yếu hại. Nếu là con rối hình người, vậy thì cứ thử những chỗ yếu hại của con người vậy.
Phương Khác tấn công những bộ vị chí mạng đối với người, quả nhiên con rối chịu ảnh hưởng càng lúc càng lớn.
Trong biển hoa màu máu, Thái A vô cảm nhìn cảnh tượng trước mắt, thần thái cực kỳ nghiêm túc, thân thủ Phương Khác bây giờ rõ ràng khác biệt trước kia rất lớn. Xem ra khổ luyện mỗi ngày không hề lãng phí. Mái tóc dài màu bạc của Thái A phất phơ, đóa hoa màu đỏ trong thức hải cũng như bị gió thổi.
Rõ ràng đã chọn kiếm quyết vô danh đó, nhưng kiếm chiêu sử ra lại có dấu vết của Thái A kiếm. Khóe môi Thái A động động, dường như muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ tạo nên vẻ cứng ngắc trên mặt. Phương Khác, Thái A kiếm quyết, nhữ không muốn học thì không học được sao?
Người gieo dấu ấn Thái A kiếm trong thượng đan điền của Phương Khác, đã khiến Thái A kiếm dung nhập vào máu xương y. Phương Minh Viễn… tham niệm khiến tộc Cốc Lương bị diệt, khiến tộc Thương Lục diệt vong, cuối cùng cũng khiến phân chi Phương gia bị diệt sạch toàn môn. Thái A nghĩ đến thông tin có được trong một phần hai huyết dịch năm mươi tộc Phương Khác đã giao ra, trên mặt hiếm khi xuất hiện thần tình tên là bi thương.
Nhìn Phương Khác đánh tan con rối, Thái A vung tay.
Phương Khác như bình thường rời khỏi thức hải, Thái A vuốt thanh trường kiếm như hình với bóng của mình, màu máu đã nhạt đi nhiều.
Phương Khác là người tỉnh táo dị thường. Thà chết, cũng không nguyện ý kết khế ước với hắn.
Đáng tiếc, Thái A khẽ rũ mắt, vì cứu người, Phương Khác hai lần thỏa hiệp. Nhược điểm của nhân tính. Nếu có một ngày, vì cứu người, giữa đạt thành khế ước và thấy chết không cứu, Phương Khác sẽ chọn thế nào?
“Nhữ tập hợp một vài thẻ ngọc về du ký hoặc cảm ngộ cho ngô.”
Phương Khác vừa ra khỏi thức hải Thái A, đã nghe được câu nói đó.
“Hả. À, được rồi. Nếu không ngươi bị vây trong di phủ như thế nhất định rất nhàm chám.” Phương Khác đáp ứng ngay.
Không thấy Thái A nói gì, Phương Khác mới chậm rãi mở mắt ra. Tỉ mỉ đánh giá hoàn cảnh hiện tại của mình, thấy trên tay Diệp Vu Thời là một quyển sách, đang xem rất chăm chú. Phương Khác có chút kinh ngạc, phải biết tu chân giả, bình thường đều trực tiếp dùng linh thức quét thẻ ngọc, trong một thẻ ngọc nho nhỏ chứa đựng rất nhiều nội dung, nhưng một tu chân giả có thể chớp mắt ghi hết toàn bộ nội dung trong thẻ ngọc vào não. Còn sách bằng giấy, nội dung ít hơn thẻ ngọc nhiều, bình thường chỉ cần lật một lượt là có thể hoàn toàn hấp thụ. Trừ khi, là công pháp hoặc nội dung nào đó khá khó hiểu.
Tuy có hơi hiếu kỳ, nhưng Phương Khác không làm phiền Diệp Vu Thời, mà dứt khoát ngồi lại tỉ mỉ phân tích quá trình giao thủ với con rối đó. Liên tục diễn luyện lại trong đầu, có lẽ lúc con rối chém ra chiêu đó, đổi chiêu khác sẽ tốt hơn.
Qua rất lâu, khi trời mông lung sáng, hai người mới rảnh rỗi.
Suy nghĩ một chút, Phương Khác kể lại chuyện lão đạo trúc cơ và Dực Ngưu giác cho Diệp Vu Thời nghe. Chuyện hôm nay, nhất định đã tạo nên sóng gió khắp thành Nguyệt Quế. Lão đạo kia nghe tin có tu sĩ Cửu Châu cũng ở trên đại lục Thanh Hoa giống mình không chừng sẽ càng thêm cảnh giác. Giờ đã đánh rắn động cỏ mất rồi. Muốn tìm một người như thế rất phí thời giờ, phí thời giờ không sao, chỉ là hy vọng lão đạo kia đừng trở lại đại lục Cửu Châu.
“Xem ra, thành Nguyệt Quế này chúng ta không đi không được.” Diệp Vu Thời ngừng một chút, mới nói.
Phương Khác gật đầu, quả thật là thế: “Diệp Vu Thời, huynh có phát hiện gì trong yêu phủ không? Sao cũng đến thành Nguyệt Quế rồi?”
“Sau khi ta vào Huyết mạch tinh hải không phát hiện bất cứ dấu vết của trận truyền tống nào, ta hoài nghi trận truyền tống của Thanh Lĩnh tản nhân có phải là trận truyền tống đơn hướng không. Sau đó vì sắp sửa kết đan, ta liền vào tầng hai yêu phủ. Khi đó ta mới biết, trận truyền tống giữa đại lục Thanh Hoa và đại lục Cửu Châu có hằng hà sa số, một trận truyền tống được biết đến, là ở thành Nguyệt Quế.”
“Nhưng trận truyền tống này bị một môn phái trông chừng, hơn nữa môn phái này cũng là môn phái phụ thuộc yêu phủ. Chưởng môn nhân là tu sĩ hậu kỳ nguyên anh tên Lục La tiên tử. Môn phái này tuy nhỏ, nhưng lại có ba tu sĩ nguyên anh, một đại năng giả kỳ xuất khiếu. Chúng ta muốn mượn trận truyền tống này không có bao nhiêu hy vọng. Nhưng nếu lão đạo mà đệ nói có thể qua lại giữa hai đại lục, vậy tìm được ông ta, khả năng trở về của chúng ta sẽ càng lớn.” Diệp Vu Thời híp mắt lại, rõ ràng thoải mái hơn nhiều, dứt khoát gối tay sau đầu, ngồi tựa vào màn linh lực. Động tác này do hắn làm ra, lại có mấy phần truyền thần.
Phương Khác cũng ngáp một cái, điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái.
“Còn có, ta nghĩ tin tức này chắc sẽ làm Phương sư đệ hứng thú.” Diệp Vu Thời cười nhếch mép.
“Cái gì?” Phương Khác ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, bất giác sinh ra mấy phần lười biếng, cảm giác nhàn nhã này, ngẫu nhiên thả lỏng một chút cũng không tồi.
“Ta nghe được không ít tin tức về tộc Thương Lục. Ba ngàn năm trăm năm trước tộc Cốc Lương bị diệt là hành vi chung của yêu ma tu đại lục Thanh Hoa và đại lục Hoang Mạc. Nhưng thực tế thế lực tham gia chuyện này rất nhiều, một phần là thù gia của tộc Cốc Lương, đa số lại là hành vi làm vì lợi ích. Trong đó không thiếu thế lực nhân tộc đại lục Cửu Châu chen vào. Dù sao gia sản tộc Cốc Lương rất là phong phú. Chỉ có một chỗ khó hiểu là… năm mươi tộc, một trong những thế lực lớn nhất đại lục Thanh Hoa khi đó lại không tham gia chuyện này, thậm chí có dấu hiệu chứng minh, tộc Thương Lục âm thầm giúp đỡ tộc Cốc Lương.”
“Mà năm mươi tộc lấy chuyện này làm ngòi nổ bắt đầu phân liệt. Một vài lời đồn còn nói năm đó tộc Cốc Lương không bị diệt vong hoàn toàn, đích tôn của Cốc Lương Mâu, Cốc Lương Thương được tộc Thương Lục nuôi lớn.” Diệp Vu Thời chậm rãi kể.
“Sau đó, điều khiến ta hơi để ý là, nghe đồn nguyên nhân tộc Thương Lục diệt vong chính là vì Cốc Lương Thương, dường như còn liên quan đến Thái A kiếm. Có người nói, từng thấy Cốc Lương Thương đeo Thái A bị gãy.”
Phương Khác giật mình, y có một dự cảm mãnh liệt… Cốc Lương Thương và Thái A nhất định có quan hệ gì đó. Khi đó lúc gặp ngôi sao huyết mạch của tộc Thương Lục, Thái A đã có vẻ để ý, còn cả sự khác biệt thời gian…
Có lẽ Thái A cũng bị vây trong di phủ vào niên đại đó.
Phương Khác rầu rĩ gãi đầu, cảm giác này, cứ như chỉ cách chân tướng một đường ranh giới, nhưng bất luận thế nào y cũng không thể bước qua đường ranh giới này. Phương Khác suy nghĩ nửa ngày vẫn không cách nào đoán ra Thái A rốt cuộc là gì.
“Ngô không đáng ngại.” Thái A nhìn Phương Khác một cái mới nói: “Phải lo là nhữ, sau khi về thành Nguyệt Quế, hành sự cần nên cẩn trọng hơn nữa. Tại thành Nguyệt Quế người có thể nhận ra Thái A kiếm không ít. Năm đó khi Cốc Lương Mâu cầm Thái A kiếm hoành hành đại lục Thanh Hoa là bắt đầu từ hải vực [Tam Nguyên hải] này đến thành Nguyệt Quế, mang chiến tranh đến cả đại lục Thanh Hoa. Vì thế, thành Nguyệt Quế chắc có thẻ ngọc ghi chép chuyện năm đó.”
Phương Khác gật đầu, Thái A kiếm hiện tại lại nằm trong tay một tu sĩ trúc cơ như y, nếu bị biết thì y xong đời rồi. Có điều, thời gian họ ở chung không tính là ngắn, Thái A chưa từng biến hóa biểu cảm, y bèn hỏi: “Linh kiếm đều giống như ngươi… trang trọng nghiêm túc sao?”
Thật ra y muốn nói là mặt liệt, nhưng ngẫm lại có khi Thái A không cách nào hiểu nổi mặt liệt.
Thái A nhìn chằm chằm Phương Khác, không hiểu sao y lại cảm thấy dường như tâm trạng Thái A trở nên ác liệt.
“Bắt đầu từ hôm nay ngô sẽ thực hiện ước định khiến nhữ trở nên mạnh hơn. Vậy thì, bắt đầu từ bây giờ luôn.” Thái A nói, phất tay áo.
Cảnh tượng trước mắt liền trở nên mơ hồ. Phương Khác bắt đầu phòng bị, chuyện gì đây? Điều kiện của họ lúc trước đúng là muốn Thái A khiến y mạnh hơn, còn y thì đến di phủ lấy bản thể Thái A ra. Nhưng sau đó trừ cho y kiếm quyết ra Thái A không còn động tác gì khác, bây giờ hắn lại muốn làm gì? Biển hoa và Thái A trước mắt biến mất, trên đỉnh đầu là bầu trời như được nước tẩy rửa qua. Xung quanh là một vùng sa mạc vàng hồng, mà lúc này Phương Khác đang đứng trên một võ đài hình vuông. Võ đài này cực lớn, đủ để tu sĩ kỳ kim đan đấu pháp.
Đây cũng là hư hóa sao? Phương Khác hồ nghi, nhưng lại không cảm ứng được chút dấu hiệu hư hóa nào, cũng không cảm ứng được một chút linh lực nào, có nghĩa là tại nơi này không thể vận dụng linh lực.
Quả cứ như thật. Phương Khác tỉ mỉ đánh giá hoàn cảnh xung quanh, còn có một thanh thiết kiếm dưới đất. Sẽ không giống như y nghĩ chứ? Vừa nhặt thiết kiếm lên đã cảm thấy sau lưng có biến hóa linh lực, y quay phắt người lại.
Sau lưng xuất hiện một người giả bằng gỗ vàng nâu.
Con rối? Phương Khác kinh ngạc, chỗ linh lực dao động đó chỉ có một mộc nhân lớn bằng người thật. Mộc nhân này mặc áo giáp màu đen. Áo giáp này do sợi sắt hoặc vòng sắt đan vào nhau thành dạng áo, mỗi vòng cài vào với bốn vòng khác, nhìn như dạng lưới. Đây là Hoàn Tỏa giáp.
Mộc nhân này nhìn đầy máy móc và cứng ngắc, nhưng chỗ mắt được khảm hắc diệu thạch thì lóe tia sáng lạnh. Tay cầm một thanh trường kiếm loe lóe hàn quang. Không thể nhìn ra tu vi của nó.
“Giết!” Một tiếng quát giận dữ, như vàng đá va nhau, mộc nhân giơ trường kiếm trong tay chém xuống.
Quả nhiên đúng như y nghĩ, Thái A ném y vào đây đánh võ đài. Tuy không biết chỗ này là nơi nào, nhưng rất tốt, vô cùng tốt. Kiếm tu chỉ có trong thực chiến mới có thể chân chính lĩnh ngộ kiếm ý. Phương Khác dùng kiếm cản lại, giật lùi một bước, kiếm này rất nặng, nặng ngoài dự liệu của y.
“Giết!” Con rối gỗ lại vung kiếm, Phương Khác tránh đi, trở tay đâm một kiếm.
“Keng.” Thiết kiếm bị áo giáp cản lại, chẳng thể đâm vào một chút nào.
“Keng, keng, keng, keng.” Tiếng va chạm vang lên không ngừng.
Phương Khác lại cản tiếp một kiếm, đã qua không đưới trăm hồi rồi, nhưng lại không có chút biện pháp nào với con rối này. Tuy thân thủ con rối không đủ linh hoặc, nhưng lực lại vô cùng lớn, đã thế lực phòng ngự cực cao. Dựa vào thiết kiếm trên tay y cũng không cách nào đâm xuyên áo giáp trên người con rối.
Nhược điểm của nó ở đâu? Phương Khác híp mắt lại, chủ yếu tấn công bộ vị yếu hại. Nếu là con rối hình người, vậy thì cứ thử những chỗ yếu hại của con người vậy.
Phương Khác tấn công những bộ vị chí mạng đối với người, quả nhiên con rối chịu ảnh hưởng càng lúc càng lớn.
Trong biển hoa màu máu, Thái A vô cảm nhìn cảnh tượng trước mắt, thần thái cực kỳ nghiêm túc, thân thủ Phương Khác bây giờ rõ ràng khác biệt trước kia rất lớn. Xem ra khổ luyện mỗi ngày không hề lãng phí. Mái tóc dài màu bạc của Thái A phất phơ, đóa hoa màu đỏ trong thức hải cũng như bị gió thổi.
Rõ ràng đã chọn kiếm quyết vô danh đó, nhưng kiếm chiêu sử ra lại có dấu vết của Thái A kiếm. Khóe môi Thái A động động, dường như muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ tạo nên vẻ cứng ngắc trên mặt. Phương Khác, Thái A kiếm quyết, nhữ không muốn học thì không học được sao?
Người gieo dấu ấn Thái A kiếm trong thượng đan điền của Phương Khác, đã khiến Thái A kiếm dung nhập vào máu xương y. Phương Minh Viễn… tham niệm khiến tộc Cốc Lương bị diệt, khiến tộc Thương Lục diệt vong, cuối cùng cũng khiến phân chi Phương gia bị diệt sạch toàn môn. Thái A nghĩ đến thông tin có được trong một phần hai huyết dịch năm mươi tộc Phương Khác đã giao ra, trên mặt hiếm khi xuất hiện thần tình tên là bi thương.
Nhìn Phương Khác đánh tan con rối, Thái A vung tay.
Phương Khác như bình thường rời khỏi thức hải, Thái A vuốt thanh trường kiếm như hình với bóng của mình, màu máu đã nhạt đi nhiều.
Phương Khác là người tỉnh táo dị thường. Thà chết, cũng không nguyện ý kết khế ước với hắn.
Đáng tiếc, Thái A khẽ rũ mắt, vì cứu người, Phương Khác hai lần thỏa hiệp. Nhược điểm của nhân tính. Nếu có một ngày, vì cứu người, giữa đạt thành khế ước và thấy chết không cứu, Phương Khác sẽ chọn thế nào?
“Nhữ tập hợp một vài thẻ ngọc về du ký hoặc cảm ngộ cho ngô.”
Phương Khác vừa ra khỏi thức hải Thái A, đã nghe được câu nói đó.
“Hả. À, được rồi. Nếu không ngươi bị vây trong di phủ như thế nhất định rất nhàm chám.” Phương Khác đáp ứng ngay.
Không thấy Thái A nói gì, Phương Khác mới chậm rãi mở mắt ra. Tỉ mỉ đánh giá hoàn cảnh hiện tại của mình, thấy trên tay Diệp Vu Thời là một quyển sách, đang xem rất chăm chú. Phương Khác có chút kinh ngạc, phải biết tu chân giả, bình thường đều trực tiếp dùng linh thức quét thẻ ngọc, trong một thẻ ngọc nho nhỏ chứa đựng rất nhiều nội dung, nhưng một tu chân giả có thể chớp mắt ghi hết toàn bộ nội dung trong thẻ ngọc vào não. Còn sách bằng giấy, nội dung ít hơn thẻ ngọc nhiều, bình thường chỉ cần lật một lượt là có thể hoàn toàn hấp thụ. Trừ khi, là công pháp hoặc nội dung nào đó khá khó hiểu.
Tuy có hơi hiếu kỳ, nhưng Phương Khác không làm phiền Diệp Vu Thời, mà dứt khoát ngồi lại tỉ mỉ phân tích quá trình giao thủ với con rối đó. Liên tục diễn luyện lại trong đầu, có lẽ lúc con rối chém ra chiêu đó, đổi chiêu khác sẽ tốt hơn.
Qua rất lâu, khi trời mông lung sáng, hai người mới rảnh rỗi.
Suy nghĩ một chút, Phương Khác kể lại chuyện lão đạo trúc cơ và Dực Ngưu giác cho Diệp Vu Thời nghe. Chuyện hôm nay, nhất định đã tạo nên sóng gió khắp thành Nguyệt Quế. Lão đạo kia nghe tin có tu sĩ Cửu Châu cũng ở trên đại lục Thanh Hoa giống mình không chừng sẽ càng thêm cảnh giác. Giờ đã đánh rắn động cỏ mất rồi. Muốn tìm một người như thế rất phí thời giờ, phí thời giờ không sao, chỉ là hy vọng lão đạo kia đừng trở lại đại lục Cửu Châu.
“Xem ra, thành Nguyệt Quế này chúng ta không đi không được.” Diệp Vu Thời ngừng một chút, mới nói.
Phương Khác gật đầu, quả thật là thế: “Diệp Vu Thời, huynh có phát hiện gì trong yêu phủ không? Sao cũng đến thành Nguyệt Quế rồi?”
“Sau khi ta vào Huyết mạch tinh hải không phát hiện bất cứ dấu vết của trận truyền tống nào, ta hoài nghi trận truyền tống của Thanh Lĩnh tản nhân có phải là trận truyền tống đơn hướng không. Sau đó vì sắp sửa kết đan, ta liền vào tầng hai yêu phủ. Khi đó ta mới biết, trận truyền tống giữa đại lục Thanh Hoa và đại lục Cửu Châu có hằng hà sa số, một trận truyền tống được biết đến, là ở thành Nguyệt Quế.”
“Nhưng trận truyền tống này bị một môn phái trông chừng, hơn nữa môn phái này cũng là môn phái phụ thuộc yêu phủ. Chưởng môn nhân là tu sĩ hậu kỳ nguyên anh tên Lục La tiên tử. Môn phái này tuy nhỏ, nhưng lại có ba tu sĩ nguyên anh, một đại năng giả kỳ xuất khiếu. Chúng ta muốn mượn trận truyền tống này không có bao nhiêu hy vọng. Nhưng nếu lão đạo mà đệ nói có thể qua lại giữa hai đại lục, vậy tìm được ông ta, khả năng trở về của chúng ta sẽ càng lớn.” Diệp Vu Thời híp mắt lại, rõ ràng thoải mái hơn nhiều, dứt khoát gối tay sau đầu, ngồi tựa vào màn linh lực. Động tác này do hắn làm ra, lại có mấy phần truyền thần.
Phương Khác cũng ngáp một cái, điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái.
“Còn có, ta nghĩ tin tức này chắc sẽ làm Phương sư đệ hứng thú.” Diệp Vu Thời cười nhếch mép.
“Cái gì?” Phương Khác ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, bất giác sinh ra mấy phần lười biếng, cảm giác nhàn nhã này, ngẫu nhiên thả lỏng một chút cũng không tồi.
“Ta nghe được không ít tin tức về tộc Thương Lục. Ba ngàn năm trăm năm trước tộc Cốc Lương bị diệt là hành vi chung của yêu ma tu đại lục Thanh Hoa và đại lục Hoang Mạc. Nhưng thực tế thế lực tham gia chuyện này rất nhiều, một phần là thù gia của tộc Cốc Lương, đa số lại là hành vi làm vì lợi ích. Trong đó không thiếu thế lực nhân tộc đại lục Cửu Châu chen vào. Dù sao gia sản tộc Cốc Lương rất là phong phú. Chỉ có một chỗ khó hiểu là… năm mươi tộc, một trong những thế lực lớn nhất đại lục Thanh Hoa khi đó lại không tham gia chuyện này, thậm chí có dấu hiệu chứng minh, tộc Thương Lục âm thầm giúp đỡ tộc Cốc Lương.”
“Mà năm mươi tộc lấy chuyện này làm ngòi nổ bắt đầu phân liệt. Một vài lời đồn còn nói năm đó tộc Cốc Lương không bị diệt vong hoàn toàn, đích tôn của Cốc Lương Mâu, Cốc Lương Thương được tộc Thương Lục nuôi lớn.” Diệp Vu Thời chậm rãi kể.
“Sau đó, điều khiến ta hơi để ý là, nghe đồn nguyên nhân tộc Thương Lục diệt vong chính là vì Cốc Lương Thương, dường như còn liên quan đến Thái A kiếm. Có người nói, từng thấy Cốc Lương Thương đeo Thái A bị gãy.”
Phương Khác giật mình, y có một dự cảm mãnh liệt… Cốc Lương Thương và Thái A nhất định có quan hệ gì đó. Khi đó lúc gặp ngôi sao huyết mạch của tộc Thương Lục, Thái A đã có vẻ để ý, còn cả sự khác biệt thời gian…
Có lẽ Thái A cũng bị vây trong di phủ vào niên đại đó.
Phương Khác rầu rĩ gãi đầu, cảm giác này, cứ như chỉ cách chân tướng một đường ranh giới, nhưng bất luận thế nào y cũng không thể bước qua đường ranh giới này. Phương Khác suy nghĩ nửa ngày vẫn không cách nào đoán ra Thái A rốt cuộc là gì.
Danh sách chương