Thận Hành Nhai, độc lập ngoài năm phong, lại không thuộc ngọn núi nào chứa động phủ của tu sĩ kỳ nguyên anh hoặc kỳ kim đan. Nhưng nó lại đặc biệt bắt mắt trong dãy núi Côn Luân.

Cao nhập làn mây, vách đá hiểm trở, núi đá xung quanh đều thể hiện độ dốc gần như là chín mươi độ. Vì tính đặc biệt của nó, cho dù tu tiên giả đứng dưới chân núi cũng chỉ có thể thấy sườn núi mà thôi, so với các ngọn núi khác tỏ rõ sự thần bí. Nhưng trong dãy núi Côn Luân, cây cối đa số rậm rạp xanh tươi, nhiều cành lá rậm, mà tại ngọn núi này, lại chỉ có thể thấy vách đá màu nâu và vài nhúm cỏ tạp thỉnh thoảng mọc lên giữa đá núi.

Ngay phía đông ngọn núi, đứng dưới chân núi chỉ có thể thấy một chữ Nhai phía trên, ngay lúc ngẩng đầu đã đập vào mắt, làm người ta sợ hãi, chữ này giống như mang theo uy áp đè thẳng xuống. Thế bút mạnh mẽ, tiêu sái tự tại.

Giờ này Phương Khác đang đứng dưới vách núi này. Một trước một sau chia ra có một vị Duy Pháp đệ tử thắt lưng màu vàng, hai đệ tử suốt đường hàn huyên với Phương Khác, sau đó biểu đạt chút đồng tình với Phương Khác. Phải biết tại phái Côn Luân, Thận Hành Nhai đối với tất cả đệ tử mà nói là một cơn ác mộng. Đặc biệt là người từng phải đến Thận Hành Nhai. Phương Khác híp mắt lại, cảm thấy toàn thân không thoải mái, dường như hô hấp cũng không thông thuận lắm.

Thận Hành Nhai là “dị” sơn duy nhất đã biết tại tu tiên giới, vì so với phàm giới linh khí mỏng yếu nó còn không bằng, núi Thận Hành và xung quanh nó hoàn toàn không có một chút xíu linh khí nào, đó là một chuyện rất đáng sợ đối với tu tiên giả. Tu sĩ dưới kỳ nguyên anh, muốn vận chuyển linh lực đều phải nhờ vào linh khí ngoại giới, chỉ có lên đến kỳ nguyên anh, trong người mới tự động sinh ra linh lực. Cho dù là thế, nếu tu sĩ nguyên anh ở một nơi không có linh khí thì tu vi cũng không thể tinh tiến lên chút nào nữa. Tu sĩ dưới kỳ kim đan ở chỗ này thậm chí sẽ bị thụt lùi tu vi.

Tại đây, người tu vi không xong ngay cả ngự kiếm cũng không cách nào làm được, linh lực trong kinh mạch sẽ hồi phục rất chậm.

Duy Pháp đệ tử đưa tay kéo một cơ quan, tiếng xiềng xích ma sát lẫn nhau truyền đến. Rất lâu mới thấy, một cái ***g vuông đơn giản bằng thép hạ xuống, đáy cũng là gỗ lim cứng chắc nhất tu tiên giới, phía trên còn khắc vài trận pháp phức tạp.

Phương Khác nhấc chân bước lên, đứng chính giữa ***g vuông, ánh mắt nhìn phần đáy, gần đây xem qua một vài thư tịch liên quan đến linh dược và bách khoa tu tiên giới, vừa nhìn đã nhìn ra dưới chân là chất liệu gì. Gỗ lim tại tu tiên giới tuy không tính là trân quý nhưng cũng là vật liệu khó cầu, hiện tại lại chỉ được sử dụng để làm đáy ***g, thực là… có cảm giác dùng gáo vàng múc nước bùn.

“Đừng xem thường cái ***g này, vị trí ngươi đứng, sau khi đứng lên, cho dù là tu sĩ kỳ nguyên anh cũng không thể nào chạy thoát, không chỉ dưới chân ngươi là gỗ lim, mà ngay cả xiềng xích cũng là pháp bảo mà lão tổ trong phái đặc biệt luyện chế.” Một Duy Pháp đệ tử khá cao trong đó cười nói, trong ngôn từ còn mang theo sự đắc ý vẻ vang. Đây là sự kiêu ngạo của đệ tử một môn phái như phái Côn Luân.

Từ từ dâng lên, khi thấy được hàng chữ, thì ngừng lại. Cái ***g chạm đúng một đài phẳng nhô ra, trên đài là một sơn động, trong sơn động tối thui không thấy gì.

“Phương sư đệ, bùa này là Tiêu sư thúc của Duy Pháp Đường phân phó đưa cho ngươi, nhớ phải mang theo bên người, sư thúc nói niệm tình ngươi không phải vì vi phạm môn quy mà vào Thận Hành Nhai, huống chi tu vi của ngươi đã thụt lùi đến sơ kỳ trúc cơ, ở Thận Hành Nhai chỉ sợ sẽ khiến ngươi thụt lùi đến kỳ luyện khí, đặc biệt cho ngươi một bùa chú có thể duy trì linh lực.” Đệ tử hơi cao móc ra một lá bùa xếp thành hình thoi, dùng dây đỏ xâu lại.

“Ý tốt của Tiêu sư thúc, đệ tử ghi tạc trong lòng. Cũng cảm tạ hai vị sư huynh.” Phương Khác nhận bùa, chắp tay cảm tạ.

“Phương sư đệ không cần phải đa lễ như thế, hiện tại sư đệ có thể vào rồi, bốn mươi chín ngày sau cấm chế sẽ mở ra, đến khi đó sư đệ có thể tự xuống núi. Mời.” Vị Duy Pháp đệ tử đó làm tư thế mời.

Phương Khác bước vào sơn động, dẫm lên một tầng nước nông, nước này lạnh thấu xương, Phương Khác bất giác run rẩy. Sau đó cửa động lóe hồng quang, cấm chế đã mở. Hai vị Duy Pháp đệ tử lại đứng lên ***g vuông chậm rãi hạ xuống, cho đến khi không còn thấy nữa.

Phương Khác khá đắc ý nhếch khóe môi, tất cả đều nằm trong dự liệu.

Hôm nay, y tự đến Duy Pháp Đường cầu kiến Duy Pháp trưởng lão, nói y vì nôn nóng cầu thành mà đã dùng Địch Hồn đan, lại khiến cho tu vi thụt lùi. Vì thế muốn rời khỏi cuộc so tài nội môn, cho nên nguyện ý tiếp nhận hình phạt, đến Thận Hành Nhai ở bốn mươi chín ngày.

Thật là nên cảm tạ tác giả đã viết rõ về Thận Hành Nhai, cảm thấy hình như tác giả đã chôn một đống gợi mở trong Thận Hành Nhai, có liên quan đến chưởng môn khai sơn của phái Côn Luân. Tiếc rằng lúc y xem quyển sách này còn lâu mới hoàn. Nhưng, lúc Diệp Vu Thời lên kỳ trúc cơ vì giết đệ tử nội môn của trưởng lão kỳ nguyên anh mà bị phạt phải đến Thận Hành Nhai tự sám hối mười năm, Diệp Vu Thời lại thành công kết đan ở đây.

Mà bí mật này đương nhiên nằm trên Thận Hành Nhai. Ai ai cũng biết Thận Hành Nhai tương đương với ngục thất của phái Côn Luân. Trong phái Côn Luân, ai cũng biết phái Côn Luân là do năm phong hình thành một đại trận ngũ hành thiên nhiên, ngay cả tu sĩ kỳ hợp thể cũng không cách nào phá vỡ đại trận hộ phái này, đây cũng là chỗ dựa giúp phái Côn Luân trở thành một trong tam đại môn phái tu tiên giới. Trên thực tế, đại trận ngũ hành này lại không phải do thiên nhiên hình thành, mà do con người, tu tiên giả, đến một tu vi nhất định, dời núi lắp biển cũng chỉ cần nhấc tay.

Mà mắt trận của trận này lại nằm ngay ngọn dị sơn này – Thận Hành Nhai. Thận Hành Nhai không đơn giản là mắt trận, mà nó còn là ‘mắt’ của linh mạch trong dãy núi Côn Luân, nếu bị tổn hại, chỉ sợ môn phái này cũng bị ảnh hưởng. Không biết chưởng môn khai sơn năm đó vì sao đưa ra quyết định này, hắn cứ xác định không ai sẽ phát hiện ra chuyện này sao? Phương Khác lấy dạ minh châu dùng chiếu sáng trong túi chứa đồ ra, lớn bằng lòng bàn tay, cầm trong tay còn khá là nặng. Tại phàm giới chỉ sợ là giá trị liên thành, nhưng ở tu tiên giới chỉ là tục vật dùng chiếu sáng mà thôi. Chắc y đã có hơi hiểu tại sao ai ai cũng muốn thành tiên rồi.

Trên Thận Hành Nhai có trên ngàn ngục thất, mỗi đệ tử bị phạt đều sẽ đơn độc ở trong một ngục thất, từ sườn núi càng đi lên trên, hình phạt trong ngục thất càng nghiêm khắc, của Phương Khác chỉ là ngục thất cảnh cáo bình thường, lên trên vài tầng, còn có hàn băng động và liệt hỏa động. Mà… trong những ngục thất này thậm chí còn liên quan đến tu sĩ kỳ nguyên anh, hoặc có thể là tu sĩ tu vi cao hơn nữa. Không ai dám đi dò xét, trừ chưởng môn cũng không ai có thể mở cấm chế của những ngục thất này.

Nhưng lại không ai biết, ngục thất tại sườn núi càng đi vào trong, nước càng sâu, càng khó thể chịu đựng, nhưng dưới nơi sâu nhất lại có một chỗ, có thể cảm nhận được linh khí tràn ra trong linh mạch, linh khí tinh thuần. Nhưng đệ tử bị nhốt trong ngục thất ở sườn núi phần lớn không muốn đến điểm này, càng sẽ không tự tìm khổ mà đến chỗ sâu nhất trong sơn động tra xét. Diệp Vu Thời chính là một ngoại lệ trong số đệ tử, cũng nhờ vào cỗ linh khí đó mà trùng kích thành công kết đan.

Phương Khác cắn răng, bước chân bắt đầu nhỏ đi, nước đã sâu đến eo, loại hàn lạnh này, thực là khó thể chịu đựng, đau đớn thấu xương.

… Y đang là một người của thế kỷ 21 tốt lành, có thu nhập ổn định, nghề nghiệp có tương lai tốt đẹp, chẳng phải là cuộc sống bình đạm, gia đình hòa thuận sao, tại sao phải đến thế giới này chịu tội chứ?

Là một bác sĩ tâm lý ưu tú, một bác sĩ tâm lý thích nghiêm cứu biểu cảm trên mặt và ngôn ngữ cơ thể ngẫu nhiên, một chuyên gia tâm lý có thể thông qua phân tích biểu cảm trên mặt mà đọc được tình cảm, phẫn nộ, khinh thường, ghen tị thậm chí là nụ cười giả dối được che giấu trong nội tâm người khác. Năm đó làm sao mà y lại phát hiện quyển sách liên quan đến phương diện này trong thư viện trường chứ? Sau đó lại cắm đầu vào nghiên cứu biểu cảm trên mặt người và ngôn ngữ cơ thể ngẫu nhiên, tiếp theo thì gặp được chuyên gia về phương diện này, thầy hướng dẫn của y.

Cuối cùng lại vào một ngày đột nhiên phát hiện, cuộc sống của mình tràn đầy lời nói dối. Từ một cái nhún vai của bạn y, từ một cái bĩu môi của bạn cùng phòng, từ một ánh mắt của mẹ, y đã biết họ đang dối trá với mình. Cảm giác sống dưới lời nói dối đó, cảm thấy người bên cạnh luôn lừa gạt mình, mỗi lần đối diện với lời nói dối của người bên cạnh, y đều không có gì để nói. Vạch trần? Cho dù chỉ là một lời nói dối hôm nay không ăn cơm, vạch trần nhiều rồi, có lẽ y sẽ mất đi người này. Không ai thích bị người khác nhìn thấu. Không vạch trần?… Ha ha.

Cho dù tự y cũng biết, người bình thường cứ mỗi mười phút đối thoại sẽ nói dối ba câu, đây là bình thường. Những lời nói dối đó căn bản không tổn hại gì lớn, nhưng khi chưa phát hiện là một chuyện, phát hiện rồi lại không thể chịu nổi. Thầy hướng dẫn của y, bạn bè y đều phải đối mặt với phiền não này. Mà trong phương diện này y còn mẫn cảm hơn, cuối cùng rời khỏi hạng mục nghiên cứu đó. Nhưng những thứ y học được, đã không thể quên đi.

Đã quen rồi, lúc vô thức, hoặc tiềm thức. Phân tích những biểu cảm xuất hiện trong mắt y, còn cả ngôn ngữ cơ thể, hay là biến hóa của ngữ điệu nói chuyện. Ngay cả khi đối diện tivi, đều có thể phát hiện… chính khách nào lại đang nói dối, minh tinh nào đối diện với fan tươi cười ngọt ngào, nhưng lại vô thức làm ra thế tay không kiên nhẫn, nhà từ thiện nào làm từ thiện ngân sách, rồi lúc chụp ảnh chung với những cô nhi được giúp đỡ, giữa chân mày lóe qua sự chán ghét.

Cuộc sống như thế, quả thật là một tai họa.

Phương Khác nhếch môi, có lẽ xuyên đến đây, là ông trời chiếu cố y không chừng. Tu tiên tức tu chân, tu chân tu chân, chẳng qua là xóa giả giữ thật. Tu tiên giả đến một tu vi nhất định, chẳng hạn kỳ nguyên anh, sẽ chú trọng thuận theo tâm tính, thuận theo đường của mình, chính là muốn gì làm nấy. Loại chuyện như nói dối, không phải không làm, mà là rất ít người làm, vì nói dối sẽ ảnh hưởng đến nhân quả của hắn.

Huống chi, qua lại giữa tu tiên giả và tu tiên giả không mật thiết như trong cuộc sống hiện thực, một lần bế quan chính là mười năm trăm năm. Y cũng không cần thời thời khắc khắc đối diện với lời nói dối của người khác.

Nước đã lên đến cổ, sơn động cũng đã vào tận cùng, Phương Khác hít sâu một cái, trầm người xuống, may mà bây giờ y đã là trúc cơ, thời gian bế khí đạt đến mức nghịch thiên hai canh giờ. Dạ minh châu cũng tỏa ra ánh sáng dịu hòa trong nước…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện