Chúc Cố Chi cúi đầu nhìn vết máu dưới đất, nói: “Lúc này có lẽ hắn cũng bị trọng thương… trọng điểm kiểm tra Thần Cơ doanh ở hậu sơn.”
Tiêu Bình Phúc đứng trong một đám thiếu niên không chút bắt mắt, chỉ là nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện trên mặt nó không có sự sùng bái cuồng nhiệt. Nó nhìn những người khác, đáy lòng kỳ thật có chút vô thố. Chuyện này nghe thì thật sự khó tin, khống chế nhân tâm, nó vẫn luôn cho rằng chỉ có bí thuật và dược vật mới có thể làm được.
Lúc này, đám người trở nên hỗn loạn, chỉ thấy từng đội tu sĩ thân mặc giáp đằng vây kín lấy sân diễn luyện. Phòng ở của chúng cũng bị kiểm tra từng cái.
Tiêu Bình Phúc hoảng sợ, bên tai tựa hồ vang lên tiếng tim đập thình thịch. Nó không tự chủ được nhìn đồng bạn trong dám người, người đó đồng dạng cũng kinh hoảng nhưng rất nhanh đã trấn định lại, nhẹ lắc đầu khó thể thấy. Tiêu Bình Phúc đột ngột hoàn hồn, chuyển mắt về, nỗ lực không để trên mặt có gì bất thường.
Đột nhiên! Một thân ảnh phi thân ra từ căn phòng sau lưng Tiêu Bình Phúc, đầu của hai tu sĩ thoáng cái bay ra, máu phun như suối. Giữa kẽ ngón tay người đó quấn một sợi chỉ đỏ, huyết châu nhỏ tí tách.
Người bên cạnh kinh hô: “Giang đại nhân!”
Cùng lúc này, tu sĩ vây lấy mọi người, dùng mũi tên lạnh lẽo chỉ vào Giang Trầm Chu đang di chuyển trên không. Tiếng vun vút không dứt bên tai.
Thân ảnh Giang Trầm Chu nhanh chóng di chuyển trên không, nhất thời mưa tên mù mịt thế mà cũng không thể làm gì được hắn.
Chỉ là, phịch một tiếng, Tiêu Bình Phúc sờ mặt, máu đỏ tươi nhiễm đỏ ngón tay nó. Giang Trầm Chu bị thương rồi.
Đầu óc Tiêu Bình Phúc hỗn loạn, nó nhìn chằm chằm thân ảnh đó. Đã phát sinh chuyện gì? Tại sao Giang Trầm Chu lại bị vây bắt?
Lúc này, Giang Trầm Chu rơi xuống cách nó không xa. Tiêu Bình Phúc cảm thấy ngón tay mình ẩn ẩn phát đau, nó nhớ hôm đó trong địa lao, người này cúi người xuống, cực kỳ khinh thường nói với nó: “Vậy ngươi nhất định phải nhớ kỹ…”
Nhất định phải nhớ kỹ…
Nó đương nhiên sẽ nhớ! Nó làm sao dám quên!
Hôm đó người này dẫm lên mặt đất đầy máu, mở cửa ám thất. Hắn đứng trước cửa lạnh lùng phân phó người đuổi chúng ra khỏi ám thất. Mà ngoài ám thất là máu tươi tràn lan… có quản gia, có nha đầu quét tước… có trù nương, có mẹ nó… Tiêu thúc, tiểu cô. Bình An khá mập, nó gần như ôm không nổi. Nhưng nó vẫn sống chết ôm chặt Bình An không chịu buông tay, ấn đầu nhóc vào lòng nó không cho nhóc nhìn, nhưng Bình An lại giãy dụa nói ‘có phải cha tìm được chúng ta rồi, mẹ rõ ràng nói nàng sẽ cản cha lại không cho cha tìm thấy chúng ta mà, vậy chúng ta còn có thể ngự kiếm không?... Bình An muốn ngự kiếm…’
Bình An là một nhóc nhiều lời, nhưng những lời sau đó một chữ nó cũng không nhớ được. Vì mẹ nó đang nằm trong vũng máu, mắt mẹ nó trợn to, nhìn chằm chằm một hướng… Nó run lên, toàn thân run rẩy không thể đứng vững, nó ôm Bình An cùng ngã xuống đất. Nó nhìn mẹ nó nhưng không dám lại gần… vì dưới đất chỉ là đầu của mẹ nó.
Cả thế giới phản phất đều là màu máu.
Cho đến khi một tu sĩ ôm Bình An khỏi lòng nó.
Nó túm chặt Bình An, nhưng lại không thể giữ được Bình An. Mà người này! Người này đứng đó lạnh lùng nói: “An trí tất cả hài đồng trong thành ở phủ thành chủ.” Rồi sau đó lạnh lùng đảo mắt qua tất cả bọn nó, bước qua từng thi thể.
Tiêu Bình Phúc nhìn chằm chằm Giang Trầm Chu càng lúc càng lại gần chỗ chúng, tất cả mọi người đều bất giác lùi vài bước, nó không lùi. Thế là vị trí biến thành hàng đầu tiên. Tiêu Bình Phúc siết chặt tay, cho đến khi tay phát đau. Nó nắm chặt đoản đao, ai biết phát sinh chuyện gì chứ… ai biết tại sao phái Thái Hành muốn bắt Giang Trầm Chu chứ?
Tất cả âm thanh bên tai đều không còn nữa, tất cả cảnh vật tựa hồ đều bị máu đỏ làm mơ hồ, trong mắt nó chỉ có một thân ảnh bị thương, từng bước lùi về.
Nó có thể…
Nó có thể… giết chết hắn!
Dùng đao, dùng kiếm, dùng tất cả của nó, cho dù là mạng của nó! Nó muốn giết người này!
Không có cơ hội nào tốt hơn hiện tại!
Tiêu Bình Phúc giơ đoản đao trong tay lên, lao ra. Ngay lúc đao của nó sắp hạ xuống, Giang Trầm Chu thoáng cái quay đầu. Ngân châm trong tay hắn lóe hàn quang nhắm thẳng vào mắt nó. Nhưng thoáng cái, nó nhìn thấy trên gương mặt đáng sợ đáng hận kia, xuất hiện một nụ cười bí ẩn. Nụ cười đó chỉ vụt qua trong nháy mắt, nhanh đến mức khiến nó cho rằng đó là ảo giác.
Nó tưởng nó sắp bị giết chết rồi.
Tiêu Bình Phúc cảm thấy trên tay một trận ấm nóng, mà đao của nó đã lút cán.
Một tu sĩ nhanh chóng lao tới, dùng xiềng xích đen kịt khóa Giang Trầm Chu lại.
Chúc Cố Chi đi tới cạnh hắn, nói với Giang Trầm Chu: “Chưởng môn muốn gặp ngươi. Thật không ngờ được, ngươi thế nhưng là người như vậy.”
Chúc Cố Chi hiển nhiên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời cũng không nói ra được. Hắn nhìn Giang Trầm Chu, người này nhếch nhác bị đè dưới đất, mặt bị ấn dưới đất, tu sĩ ấn hắn bị hắn nhìn một cái mà tay liền buông lỏng. Sau khi phản ứng mới thê thảm nhìn Chúc Cố Chi một cái, sau đó ấn chặt Giang Trầm Chu. Gương mặt tái nhợt mỉm cười quanh năm khiến người ta không rét mà run của Giang Trầm Chu bị ấn lên đất cát cọ ra từng đống máu lớn.
Chúc Cố Chi nhìn Vương Tuyết Hàm một cái, thấy trên mặt người này hiện ra một tia hưng phấn.
Có thể sỉ nhục người như Giang Trầm Chu… khiến hắn sinh ra cảm giác vui sướng khác biệt, đặc biệt là dưới tình huống Giang Trầm Chu giết chết Lãnh trưởng lão lúc hắn đang canh chừng.
Sau khi lệnh Vương Tuyết Hàm giải người đi, Chúc Cố Chi lúc này mới nhìn thiếu niên xuất thủ đó, không ngờ được đến cuối cùng thế nhưng là một người lao ra từ đám người tập kích thành công. Cũng phải… Giang Trầm Chu sớm đã trọng thương, lúc này mệt mỏi bất kham bị người ta tấn công từ sau lưng nên không thể tránh được. Hắn gật đầu với thiếu niên: “Rất tốt, ngươi tên gì, ngươi có công hiệp trợ bắt giữ phản đồ Giang Trầm Chu…”
Tiêu Bình Phúc lúc này đã trấn định lại, nó đứng trước mặt Chúc Cố Chi, miệng khiêm nhường đáp lời, nhưng khóe mắt vẫn nhìn Giang Trầm Chu bị Vương Tuyết Hàm giải đi. Rõ ràng đã trọng thương, nhưng Giang Trầm Chu lại lảo đảo đứng thẳng dậy, sống lưng rất thẳng, thân ảnh thẳng tắp đó vô cùng chói mắt…
Trái tim đập thình thịch của Tiêu Bình Phúc dần chậm lại, nó nhìn người đó bị đẩy một cái, thậm chí cảm thấy vui sướng.
“Ta tên…”
Lúc này Liễu Tửu cũng vội vàng chạy tới, trực tiếp ngắt lời Tiêu Bình Phúc, nói với Chúc Cố Chi: “Đã xảy ra chuyện gì? Giang Trầm Chu là phản đồ? Loại người như hắn sao lại là phản đồ được?”
Liễu Tửu nhíu mày hỏi, nàng quả thật vô cùng chán ghét Giang Trầm Chu, nhưng nếu ai nói với nàng Giang Trầm Chu là phản đồ, nàng chỉ cảm thấy vừa nghe được một chuyện cười. Giang Trầm Chu là ai? Giang Trầm Chu là một con ác cẩu trung thành như nhất Tả Khâu nuôi!
Chúc Cố Chi nhìn Liễu Tửu, lại nhìn Tiêu Bình Phúc đứng cạnh mình, thấp giọng nói: “Giang Trầm Chu là mật thám Côn Luân, đã được chứng thực rồi.”
Ầm một tiếng nổ vang, nổ cho đầu Tiêu Bình Phúc trắng xóa.
Tiêu Bình Phúc chợt cảm thấy máu trên tay nóng bỏng đáng sợ, khiến nó gần như không cầm chặt được đoản đao.
“Ngươi tên là gì?” Chúc Cố Chi nhìn Tiêu Bình Phúc cười, tiếp tục câu hỏi vừa bị Liễu Tửu cắt ngang.
Tiêu Bình Phúc từ đầu đến cuối chỉ cằm chặt đoản đao, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ. Không có một chút mất tự nhiên phun ra mấy chữ: “Đệ tử tên là Thanh Thất Thập Bát, ở Thập Nhị doanh của Thần Cơ doanh.”
Chúc Cố Chi gật đầu, nói vài câu với tu sĩ sau lưng mình, rồi để Tiêu Bình Phúc theo người đó đi lĩnh công.
Tiêu Bình Phúc cầm đoản đao dính máu trong tay, theo sau tu sĩ đó bước đi từng bước từng bước. Nó nghe được Chúc Cố Chi ở sau lưng nói phải tra xét Thần Cơ doanh, nói Thần Cơ doanh đã không còn an toàn, có lẽ sẽ có mật thám Giang Trầm Chu chôn vào. Nói bản đồ phòng vệ đã bị tiết lộ ra ngoài, nói tạm thời dừng đưa Thần Cơ doanh lên chiến trường.
“Tiểu sư đệ, lần này ngươi lập được đại công rồi, nói không chừng lập tức sẽ thăng ngươi lên làm tiểu thống lĩnh. Ủa? Sao ngươi còn cầm nó?” Tu sĩ đi trước thả chậm bước chân, đi tới cạnh Tiêu Bình Phúc.
Tiêu Bình Phúc nhìn đoản đao trong tay, cười ngại ngùng: “… Lần đầu tiên, có hơi căng thẳng.” Nói xong nó liền cất đoản đao trong tay đi.
Tiếp theo nó không biết nó và tu sĩ này đã nói những gì. Đầu óc nó trắng xóa, Giang Trầm Chu là mật thám Côn Luân? Là mật thám Côn Luân?
Sao có thể.
Tiêu Bình Phúc giấu tay sau lớp áo, tay nó từ run rẩy chuyển thành co giật, không ngừng co giật, so với hôm đó bị gãy ngón tay còn đau hơn.
Nhưng trên mặt nó vẫn là vẻ ôn hòa làm thân với tu sĩ kia, không lộ ra nửa phần.
Tiêu Bình Phúc đứng trong một đám thiếu niên không chút bắt mắt, chỉ là nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện trên mặt nó không có sự sùng bái cuồng nhiệt. Nó nhìn những người khác, đáy lòng kỳ thật có chút vô thố. Chuyện này nghe thì thật sự khó tin, khống chế nhân tâm, nó vẫn luôn cho rằng chỉ có bí thuật và dược vật mới có thể làm được.
Lúc này, đám người trở nên hỗn loạn, chỉ thấy từng đội tu sĩ thân mặc giáp đằng vây kín lấy sân diễn luyện. Phòng ở của chúng cũng bị kiểm tra từng cái.
Tiêu Bình Phúc hoảng sợ, bên tai tựa hồ vang lên tiếng tim đập thình thịch. Nó không tự chủ được nhìn đồng bạn trong dám người, người đó đồng dạng cũng kinh hoảng nhưng rất nhanh đã trấn định lại, nhẹ lắc đầu khó thể thấy. Tiêu Bình Phúc đột ngột hoàn hồn, chuyển mắt về, nỗ lực không để trên mặt có gì bất thường.
Đột nhiên! Một thân ảnh phi thân ra từ căn phòng sau lưng Tiêu Bình Phúc, đầu của hai tu sĩ thoáng cái bay ra, máu phun như suối. Giữa kẽ ngón tay người đó quấn một sợi chỉ đỏ, huyết châu nhỏ tí tách.
Người bên cạnh kinh hô: “Giang đại nhân!”
Cùng lúc này, tu sĩ vây lấy mọi người, dùng mũi tên lạnh lẽo chỉ vào Giang Trầm Chu đang di chuyển trên không. Tiếng vun vút không dứt bên tai.
Thân ảnh Giang Trầm Chu nhanh chóng di chuyển trên không, nhất thời mưa tên mù mịt thế mà cũng không thể làm gì được hắn.
Chỉ là, phịch một tiếng, Tiêu Bình Phúc sờ mặt, máu đỏ tươi nhiễm đỏ ngón tay nó. Giang Trầm Chu bị thương rồi.
Đầu óc Tiêu Bình Phúc hỗn loạn, nó nhìn chằm chằm thân ảnh đó. Đã phát sinh chuyện gì? Tại sao Giang Trầm Chu lại bị vây bắt?
Lúc này, Giang Trầm Chu rơi xuống cách nó không xa. Tiêu Bình Phúc cảm thấy ngón tay mình ẩn ẩn phát đau, nó nhớ hôm đó trong địa lao, người này cúi người xuống, cực kỳ khinh thường nói với nó: “Vậy ngươi nhất định phải nhớ kỹ…”
Nhất định phải nhớ kỹ…
Nó đương nhiên sẽ nhớ! Nó làm sao dám quên!
Hôm đó người này dẫm lên mặt đất đầy máu, mở cửa ám thất. Hắn đứng trước cửa lạnh lùng phân phó người đuổi chúng ra khỏi ám thất. Mà ngoài ám thất là máu tươi tràn lan… có quản gia, có nha đầu quét tước… có trù nương, có mẹ nó… Tiêu thúc, tiểu cô. Bình An khá mập, nó gần như ôm không nổi. Nhưng nó vẫn sống chết ôm chặt Bình An không chịu buông tay, ấn đầu nhóc vào lòng nó không cho nhóc nhìn, nhưng Bình An lại giãy dụa nói ‘có phải cha tìm được chúng ta rồi, mẹ rõ ràng nói nàng sẽ cản cha lại không cho cha tìm thấy chúng ta mà, vậy chúng ta còn có thể ngự kiếm không?... Bình An muốn ngự kiếm…’
Bình An là một nhóc nhiều lời, nhưng những lời sau đó một chữ nó cũng không nhớ được. Vì mẹ nó đang nằm trong vũng máu, mắt mẹ nó trợn to, nhìn chằm chằm một hướng… Nó run lên, toàn thân run rẩy không thể đứng vững, nó ôm Bình An cùng ngã xuống đất. Nó nhìn mẹ nó nhưng không dám lại gần… vì dưới đất chỉ là đầu của mẹ nó.
Cả thế giới phản phất đều là màu máu.
Cho đến khi một tu sĩ ôm Bình An khỏi lòng nó.
Nó túm chặt Bình An, nhưng lại không thể giữ được Bình An. Mà người này! Người này đứng đó lạnh lùng nói: “An trí tất cả hài đồng trong thành ở phủ thành chủ.” Rồi sau đó lạnh lùng đảo mắt qua tất cả bọn nó, bước qua từng thi thể.
Tiêu Bình Phúc nhìn chằm chằm Giang Trầm Chu càng lúc càng lại gần chỗ chúng, tất cả mọi người đều bất giác lùi vài bước, nó không lùi. Thế là vị trí biến thành hàng đầu tiên. Tiêu Bình Phúc siết chặt tay, cho đến khi tay phát đau. Nó nắm chặt đoản đao, ai biết phát sinh chuyện gì chứ… ai biết tại sao phái Thái Hành muốn bắt Giang Trầm Chu chứ?
Tất cả âm thanh bên tai đều không còn nữa, tất cả cảnh vật tựa hồ đều bị máu đỏ làm mơ hồ, trong mắt nó chỉ có một thân ảnh bị thương, từng bước lùi về.
Nó có thể…
Nó có thể… giết chết hắn!
Dùng đao, dùng kiếm, dùng tất cả của nó, cho dù là mạng của nó! Nó muốn giết người này!
Không có cơ hội nào tốt hơn hiện tại!
Tiêu Bình Phúc giơ đoản đao trong tay lên, lao ra. Ngay lúc đao của nó sắp hạ xuống, Giang Trầm Chu thoáng cái quay đầu. Ngân châm trong tay hắn lóe hàn quang nhắm thẳng vào mắt nó. Nhưng thoáng cái, nó nhìn thấy trên gương mặt đáng sợ đáng hận kia, xuất hiện một nụ cười bí ẩn. Nụ cười đó chỉ vụt qua trong nháy mắt, nhanh đến mức khiến nó cho rằng đó là ảo giác.
Nó tưởng nó sắp bị giết chết rồi.
Tiêu Bình Phúc cảm thấy trên tay một trận ấm nóng, mà đao của nó đã lút cán.
Một tu sĩ nhanh chóng lao tới, dùng xiềng xích đen kịt khóa Giang Trầm Chu lại.
Chúc Cố Chi đi tới cạnh hắn, nói với Giang Trầm Chu: “Chưởng môn muốn gặp ngươi. Thật không ngờ được, ngươi thế nhưng là người như vậy.”
Chúc Cố Chi hiển nhiên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời cũng không nói ra được. Hắn nhìn Giang Trầm Chu, người này nhếch nhác bị đè dưới đất, mặt bị ấn dưới đất, tu sĩ ấn hắn bị hắn nhìn một cái mà tay liền buông lỏng. Sau khi phản ứng mới thê thảm nhìn Chúc Cố Chi một cái, sau đó ấn chặt Giang Trầm Chu. Gương mặt tái nhợt mỉm cười quanh năm khiến người ta không rét mà run của Giang Trầm Chu bị ấn lên đất cát cọ ra từng đống máu lớn.
Chúc Cố Chi nhìn Vương Tuyết Hàm một cái, thấy trên mặt người này hiện ra một tia hưng phấn.
Có thể sỉ nhục người như Giang Trầm Chu… khiến hắn sinh ra cảm giác vui sướng khác biệt, đặc biệt là dưới tình huống Giang Trầm Chu giết chết Lãnh trưởng lão lúc hắn đang canh chừng.
Sau khi lệnh Vương Tuyết Hàm giải người đi, Chúc Cố Chi lúc này mới nhìn thiếu niên xuất thủ đó, không ngờ được đến cuối cùng thế nhưng là một người lao ra từ đám người tập kích thành công. Cũng phải… Giang Trầm Chu sớm đã trọng thương, lúc này mệt mỏi bất kham bị người ta tấn công từ sau lưng nên không thể tránh được. Hắn gật đầu với thiếu niên: “Rất tốt, ngươi tên gì, ngươi có công hiệp trợ bắt giữ phản đồ Giang Trầm Chu…”
Tiêu Bình Phúc lúc này đã trấn định lại, nó đứng trước mặt Chúc Cố Chi, miệng khiêm nhường đáp lời, nhưng khóe mắt vẫn nhìn Giang Trầm Chu bị Vương Tuyết Hàm giải đi. Rõ ràng đã trọng thương, nhưng Giang Trầm Chu lại lảo đảo đứng thẳng dậy, sống lưng rất thẳng, thân ảnh thẳng tắp đó vô cùng chói mắt…
Trái tim đập thình thịch của Tiêu Bình Phúc dần chậm lại, nó nhìn người đó bị đẩy một cái, thậm chí cảm thấy vui sướng.
“Ta tên…”
Lúc này Liễu Tửu cũng vội vàng chạy tới, trực tiếp ngắt lời Tiêu Bình Phúc, nói với Chúc Cố Chi: “Đã xảy ra chuyện gì? Giang Trầm Chu là phản đồ? Loại người như hắn sao lại là phản đồ được?”
Liễu Tửu nhíu mày hỏi, nàng quả thật vô cùng chán ghét Giang Trầm Chu, nhưng nếu ai nói với nàng Giang Trầm Chu là phản đồ, nàng chỉ cảm thấy vừa nghe được một chuyện cười. Giang Trầm Chu là ai? Giang Trầm Chu là một con ác cẩu trung thành như nhất Tả Khâu nuôi!
Chúc Cố Chi nhìn Liễu Tửu, lại nhìn Tiêu Bình Phúc đứng cạnh mình, thấp giọng nói: “Giang Trầm Chu là mật thám Côn Luân, đã được chứng thực rồi.”
Ầm một tiếng nổ vang, nổ cho đầu Tiêu Bình Phúc trắng xóa.
Tiêu Bình Phúc chợt cảm thấy máu trên tay nóng bỏng đáng sợ, khiến nó gần như không cầm chặt được đoản đao.
“Ngươi tên là gì?” Chúc Cố Chi nhìn Tiêu Bình Phúc cười, tiếp tục câu hỏi vừa bị Liễu Tửu cắt ngang.
Tiêu Bình Phúc từ đầu đến cuối chỉ cằm chặt đoản đao, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ. Không có một chút mất tự nhiên phun ra mấy chữ: “Đệ tử tên là Thanh Thất Thập Bát, ở Thập Nhị doanh của Thần Cơ doanh.”
Chúc Cố Chi gật đầu, nói vài câu với tu sĩ sau lưng mình, rồi để Tiêu Bình Phúc theo người đó đi lĩnh công.
Tiêu Bình Phúc cầm đoản đao dính máu trong tay, theo sau tu sĩ đó bước đi từng bước từng bước. Nó nghe được Chúc Cố Chi ở sau lưng nói phải tra xét Thần Cơ doanh, nói Thần Cơ doanh đã không còn an toàn, có lẽ sẽ có mật thám Giang Trầm Chu chôn vào. Nói bản đồ phòng vệ đã bị tiết lộ ra ngoài, nói tạm thời dừng đưa Thần Cơ doanh lên chiến trường.
“Tiểu sư đệ, lần này ngươi lập được đại công rồi, nói không chừng lập tức sẽ thăng ngươi lên làm tiểu thống lĩnh. Ủa? Sao ngươi còn cầm nó?” Tu sĩ đi trước thả chậm bước chân, đi tới cạnh Tiêu Bình Phúc.
Tiêu Bình Phúc nhìn đoản đao trong tay, cười ngại ngùng: “… Lần đầu tiên, có hơi căng thẳng.” Nói xong nó liền cất đoản đao trong tay đi.
Tiếp theo nó không biết nó và tu sĩ này đã nói những gì. Đầu óc nó trắng xóa, Giang Trầm Chu là mật thám Côn Luân? Là mật thám Côn Luân?
Sao có thể.
Tiêu Bình Phúc giấu tay sau lớp áo, tay nó từ run rẩy chuyển thành co giật, không ngừng co giật, so với hôm đó bị gãy ngón tay còn đau hơn.
Nhưng trên mặt nó vẫn là vẻ ôn hòa làm thân với tu sĩ kia, không lộ ra nửa phần.
Danh sách chương