Ngân châm mảnh như sợi lông được lau chùi tỉ mỉ, sau đó đâm vào túi châm. Phàm là người từng kiến thức qua thủ đoạn của Giang Trầm Chu đều biết, một cây châm nhỏ bé này có thể tạo nên thống khổ lớn cỡ nào. 

Chu Lập Đức nhìn cây châm đó, bất giác thở dài. Nếu không có kỹ thuật thi châm của Giang Trầm Chu, chân Chu Thức Vũ đã sớm giữ không được. Nhưng… Chu Lập Đức nghĩ đến ánh mắt thù hận của những hài tử đó, chỉ cảm thấy trong lòng cực độ khó chịu. Bao nhiêu lần hắn muốn nói với những người đó chân tướng, nhưng không thể. 

“Dùng để uống, bảy ngày một lần.” Giang Trầm Chu đẩy một bình sứ nhỏ qua. 

Chu Lập Đức cất bình sứ đi, cân nhắc một lát nói: “Sau khi chúng ta đi, ngươi chuẩn bị làm thế nào? Cần chúng ta phối hợp không?” 

Giang Trầm Chu mặt không biểu cảm nói: “Đừng làm chuyện dư thừa.” 

Chu Lập Đức mắc nghẹn, hồi lâu mới nói: “Hôm đó Tiêu Vân Dật có phải đã hoài nghi ngươi rồi? Lời Mục Ảnh lưu lại trước lúc chết vẫn đã để lại hạt giống nghi ngờ, đúng không?” 

“Mỗi một người đều là đối tượng bị hoài nghi. Ngay cả Hàn Không cũng không ngoại lệ.” Giang Trầm Chu chỉ bình thản nói, cho nên hắn bị hoài nghi là chuyện rất bình thường. 

“Vậy sau này chúng ta làm sao liên lạc? Nếu không ta lưu lại vậy…” Chu Lập Đức nói. 

Giang Trầm Chu bình tĩnh nhìn Chu Lập Đức nói: “Có phải ngươi đã không còn thích hợp làm nghề này không? Đừng để ta cảm thấy phái ngươi đi làm việc là một sai lầm. Lúc thích đáng làm một kẻ câm, là một người điếc, hoặc là một người chết. Đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất với ta.” 

Chu Lập Đức trầm mặc, rất lâu mới nói: “Vậy bảo trọng.” 

Giang Trầm Chu khẽ gật đầu, biểu tình vẫn lạnh nhạt. 

Chu Lập Đức đứng lên, nhanh chóng ôm vai Giang Trầm Chu vỗ vỗ. Xúc cảm hao gầy dưới tay khiến hắn không khỏi thở dài. Sau đó hắn nhanh chóng buông tay, nhìn ngón tay đã thần không biết quỷ không hay gác lên động mạnh cổ của mình, cười ha ha. 

Giang Trầm Chu sầm mặt nhìn Chu Lập Đức, lạnh giọng nói: “Nếu đều giống như ngươi thế này, mật thám Côn Luân sớm đã chết sạch rồi.” 

Nhưng Chu Lập Đức chỉ cười nói thêm một lần: “Bảo trọng.” 

Khi đó trong đoàn người họ, Giang Trầm Chu là người nhỏ tuổi nhất. Hắn là cô nhi được một trưởng bối nhặt về phái, vốn nên được đưa đến đám đệ tử bình thường. Nhưng hắn lúc đó chỉ mới bốn năm tuổi, lại ngang bướng kéo chặt tiền bối không chịu đi. Cuối cùng chỉ có thể lưu hắn lại Ám Ti. Có lẽ vì sống cùng với đám người trầm mặc kiệm lời bọn họ, nên từ nhỏ Giang Trầm Chu đã có sự bình tĩnh và lý tính đặc thù, chỉ là… không tử khí trầm trầm như hiện nay. 

Chu Lập Đức nhìn Giang Trầm Chu một cái thật sâu, trong mắt tràn đầy lo lắng. Chỉ là cuối cùng, Giang Trầm Chu chỉ hơi mất kiên nhẫn nhìn hắn mà thôi. 

Chu Lập Đức thở dài sau đó thu lại biểu cảm, rồi rời khỏi phòng. 

Giang Trầm Chu nhíu mày, nâng tay dập tắt đèn trong phòng. Trong một vùng hắc ám, hắn tựa vào lưng ghế nhẹ khép mắt lại. 

Hắn nghĩ đến Phương Khác từng gặp mặt mấy lần. Nếu không phải y tín nhiệm hắn như thế, tất cả sẽ không thuận lợi thế này. Mà Chu Lập Đức ở bên cạnh hắn một thời gian, thế nhưng đã thay đổi rất nhiều, khí tức âm trầm trên người hắn đã được tẩy đi phần lớn. 

Nhưng, Phương Khác dựa vào cái gì tín nhiệm hắn như thế? Nếu Giang Trầm Chu hắn phản bội, y sẽ làm gì? 

“Non nớt, ngây thơ…” Giang Trầm Chu vô cảm thấp giọng nói, sau đó hắn nhớ tới thẻ ngọc truyền tới từ tay Phương Khác, qua một lát hắn lại tiếp: “Người Côn Luân.” 

Sau đó chính là trầm mặc vô tận, trong bóng tối, trên thẻ ngọc đen nho nhỏ trong tay Giang Trầm Chu khắc hai chữ Ám Ti. 

Nghĩ đến vài lời ít ỏi Phương Khác truyền đến. Sau khi sự thành về phái, chấp chưởng Ám Ti. 

Đây thật sự là một tương lai tốt đẹp. 

Đáng tiếc… 

Giang Trầm Chu nhớ lại năm đó, vì phản đồ Côn Luân bán đứng, đường dây của họ bị giăng lưới tóm gọn, sau khi liều chết đưa tin về Côn Luân, mấy mật thám thân phận đã bại lộ, yêu cầu hắn tự tay giết chết họ sau đó đi nhận công, vì chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn hắn, hơn nữa bài trừ hiềm nghi cho hắn. 

Mà trong những người đã bại lộ thân phận có dưỡng phụ của hắn. 

Hắn đương nhiên không nguyện ý động thủ, nhưng lại không thể ngăn cản bọn họ tự sát. Hôm đó hắn quỳ dưới đất liều mạng muốn cứu vãn, dưỡng phụ nắm chặt tay hắn, nắm cán đao dâm xuống từng nhát từng nhát, máu bắn đầy mặt đầy người hắn. 

Nhưng ông chỉ nhìn hắn nói: “Chết có lẽ nặng tựa Thái sơn hoặc nhẹ tựa lông hồng. Đừng để chúng ta chết không có giá trị. Nhớ những thứ ta đã dạy con… Giả thành sói trà trộn trong đàn sói, đầu tiên con phải học được ăn thịt. Phải nhẫn.” 

Cảnh cáo biệt giữa họ là băng lạnh mà tàn khốc. 

Từ đó, trên tay hắn không chỉ dính máu kẻ địch. 

… 

Lại qua một ngày. Chu Thức Vũ nghênh đón kẻ thi hình mới. 

Mà trong môn phái cũng dấy lên con sóng không nhỏ, thân phận đường chủ hình đường của Giang Trầm Chu bị Tiêu Vân Dật hủy bỏ, ngay cả địa lao cũng bị Lãnh trưởng lão tạm thời tiếp quản. Mọi người Thái Hành không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng quyết định của Tiêu Vân Dật cũng không ai dám đưa ra dị nghị. 

Sau khi Lãnh trưởng lão tiếp quản hình đường, người phái đến địa lao là tâm phúc của ông Văn Qua. Các ngục tốt đối với người này vô cùng lạnh nhạt, vì Lãnh trưởng lão và Giang Trầm Chu có vài mâu thuẫn. Nhưng họ không phải vì trung thành với Giang Trầm Chu, mà là trước khi xác định Giang Trầm Chu chân chính không thể trở mình, họ đều không dám biểu hiện ra cho dù chỉ là một chút ân cần với người của Lãnh trưởng lão. 

Mà Văn Qua cũng không biểu hiện bất mãn đối với sự lãnh nhạt của họ, sau khi đến địa lao hắn chỉ hỏi thăm đôi câu theo thông lệ rồi đi thẳng vào phòng giam Chu Thức Vũ. Sau lưng hắn còn có một tu sĩ cụt tay. 

Hắn vào phòng giam, Chu Lập Đức và ngục tốt dẫn đường thì đứng bên ngoài. 

Ngục tốt nhìn đồng môn một tay, không khỏi nói: “Sao ngươi lại bị phái đến đây?” 

Chu Lập Đức cười khổ nói: “Vốn đã có một công việc rất nhẹ nhàng, ai biết lại đắc tội Liễu sư tỷ. Chỉ đành cầu quản sự đổi chỗ.” 

Ngục tốt đồng tình nhìn hắn: “Vậy ngươi cũng thật xui xẻo.” 

Chu Lập Đức cũng không ngờ được kế hoạch của Giang Trầm Chu lại là thế. Tất cả kế hoạch của Thái Hành đều do một mình Giang Trầm Chu đặt ra, cũng chỉ có hắn biết kế hoạch hoàn chỉnh. Mà Chu Lập Đức chỉ cần nghe lệnh làm việc là được. Thậm chí Chu Lập Đức ở trong phái lâu như thế, đến nay cũng chỉ biết thân phận ngầm của hắn mà thôi. Như thế, một người bại lộ thân phận, không đến mức liên lụy quá nhiều. 

Nhưng, sau khi Giang Trầm Chu bị tướt đoạt quyền lợi, đưa vào tiểu viện, hắn cũng hiểu ra vài thứ. 

Giang Trầm Chu vì hôm nay đã chôn xuống vô số ám chiêu. Trước là cố ý để Tiêu Vân Dật hoài nghi mình, sau thừa cơ thoát thân khỏi địa lao, đơn giản đặt mình bên ngoài… thật là từng vòng chồng vào nhau. 

Mà người tiếp quản hình đường nhất định sẽ là Lãnh trưởng lão trước nay không hợp với hắn. Vì Lãnh trưởng lão có tư lịch sâu nhất, hơn nữa từng là bộ hạ cũ của Tiêu Vân Dật. Mà địa lao nơi mấu chốt nhất, đương nhiên phải giao cho tâm phúc. 

Năng lực ước tính nhân tâm này, đúng là lợi hại. 

Chỉ là tiếp theo, Văn Qua sẽ làm gì. Chu Lập Đức không hiểu, mệnh lệnh hắn nhận được là hành động vào lần tới lúc Tiêu Vân Dật đến địa lao. 

Đúng như dự liệu, chưa qua vài ngày Tiêu Vân Dật lại đến thăm gặp được Văn Qua. 

Nhìn thấy đồ đệ từng được ông nâng lên cực cao cuối cùng lại bị ông ghét bỏ. Tiêu Vân Dật nhíu mày. 

Văn Qua cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt. Nhưng theo một bóng đen lao tới tấn công Tiêu Vân Dật, Văn Qua hung hãn xuất thủ! 

… 

Mà gần như vào lúc Tiêu Vân Dật bước vào địa lao. Dưới địa lao có mấy thân ảnh vội vàng hành động, mấy ngục tốt tuần tra ngay cả cảnh báo còn chưa kịp phát ra đã bị giết chết. 

Cửa phòng gian được mở ra từng cái, phạm nhân trong phòng tuần tự bước ra. Nhận đan dược và vũ khí trong tay người mở cửa lao, nhờ phúc phạm nhân Côn Luân không bị nhốt chung với phạm nhân khác. Sau đó bọn họ không phát ra chút tiếng động nào nhanh chóng chạy đi, phân thành mấy đội nhân mã. Từ các lối ra ẩn mình trong hình đường tối tăm. 

Mà ngoài hình đường lại không hề có chút động tĩnh nào. 

Chu Lập Đức một tay dìu Chu Thức Vũ, men theo bóng râm dưới mái hiên đi vào một gian phòng, sau đó vào mật đạo. 

Đúng lúc này, vị trí địa lao sau lưng phát ra tiếng vang khiến người giật mình. Uy áp của tu sĩ kỳ hợp thể phủ cả Ngũ Hành sơn. Cùng lúc, địa lao trở nên huyên náo, những phạm nhân khác cuối cùng cũng tỉnh khỏi hôn mê, trào ra khỏi ngục thất mở rộng cửa. Cả Ngũ Hành sơn cũng huyên náo. 

“Phương đại nhân sẽ ở Nam Lĩnh Phong thành tiếp ứng chúng ta.” Chu Lập Đức vừa nói, vừa đưa đan dược cho Chu Thức Vũ. Chu Thức Vũ rất nhẹ, nhẹ chỉ còn lại một khung xương, hắn chỉ dùng một tay đã có thể ôm lên. 

Trong đội nhân mã này, Tiêu Bình Phúc là một trong số đó. 

Nó theo sát sau lưng hai người, ban đầu ngay cả thở mạnh cũng không dám, sau khi nhìn thấy Chu Lập Đức nói chuyện, cuối cùng nó nhịn không được lên tiếng: “Vậy muội muội của ta thì sao? Nó tên Tiêu Bình An, hiện nay chắc đã bảy tuổi. Nó có phải cũng cùng thoát với chúng ta? Ta có thể gặp nó không?” 

Chu Lập Đức nghẹn lại, lúc này Chu Thức Vũ lên tiếng: “Sẽ, ngươi sẽ gặp được nó.” 

Trong thời gian nói mấy câu ngắn ngủi, Ngũ Hành sơn cuối cùng cũng tỉnh lại trong bóng tối, linh quang chiếu sáng hắc ám, tiếng kêu thét, tiếng trốn chạy không dứt bên tai. 

Lúc này, tu sĩ áp hậu đã cẩn thận đóng lại cửa ám thất. 

Sau đó gần như tất cả mọi người đều không tự chủ được cảm thấy hưng phấn! Cuối cùng họ cũng thoát khỏi địa lao âm trầm khủng bố đó. 

Chỉ có Chu Thức Vũ nhìn mật đạo tuyệt đối không thể dựng xong trong mấy ngày, trầm tư. 

Sau khi người cuối cùng vào mật đạo, trong căn phòng họ bước vào xuất hiện một bóng người. Trong bóng tối, ngón tay thon dài trắng nõn đang bày trận pháp ngoài mật đạo. 

Mà tu sĩ Thái Hành cảm giác được có linh lực dao động mà lục tìm đến, nhìn thấy căn phòng trống rỗng, không thấy được đào phạm nào. 

Sau đó đợi khi họ ra khỏi phòng, thấy được ngoài phòng là một thanh niên thân hình thẳng tắp, ánh mắt âm trầm của hắn đảo qua, tất cả mọi người không rét mà run. 

“Tình huống thế nào?” Giang Trầm Chu hỏi, bên chân hắn còn nằm hai phạm nhân sinh tử không rõ. 

Vương Tuyết Hàm nhìn thanh niên, bước tới cung cung kính kính nói: “Khởi bẩm đại nhân, địa lao… hai ngàn năm trăm lẻ tám phạm nhân, bao gồm Chu Thức Vũ, toàn bộ trốn thoát, đến bây giờ chỉ bắt được một ngàn năm trăm lẻ một người.” 

Giang Trầm Chu lạnh lùng nhìn họ, khóe môi nhếch lên, mỉa mai: “Ta thế mà không biết Thái Hành lại nuôi nhiều phế vật đến thế.” 

Đám người Vương Tuyết Hàm hổ thẹn cúi đầu, hôm nay là họ trực, kết quả lại xảy ra chuyện lớn như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện