Mà lúc này, Phương Khác đang ở bình nguyên cách Tuyết Nguyên lộ trình mấy ngày đêm. 

Lúc Diệp Vu Thời ở phàm giới, Phương Khác từng cầm kiếm giết người vì hắn. Lúc này, Phương Khác lại cầm kiếm dẫn Thái A đi giết người. 

Giang Trầm Chu chịu mạo hiểm lớn như thế, thả Hoàng Dực ra. Hơn nữa còn giày vò Hoàng Dực đến thế, mới đưa ra tin tức này. 

Vì thế y bỏ lại tất cả trong phái, không tiếc giá nào đi giết chết Thập Phương. Vì y biết nếu Giang Trầm Chu đã nhận định Thập Phương đáng chết, thì Thập Phương nhất định có lý do không thể không chết. 

… 

Thập Phương ngồi trong trướng bồng lớn, tay đang xoay ống chậm rãi ngừng lại, trong lòng vụt qua một suy nghĩ. Nhưng lúc này, Kính Phi ngồi cạnh hắn đột nhiên lên tiếng: “Thập Phương sư phụ, hôm nay ngài muốn đi Thiên Sơn sao?” 

Thập Phương nhíu mày, lại ngưng thần. Suy nghĩ đó đã thoáng qua, không biết vì đâu mà hiện lên. 

“Ừm.” Thập Phương lạnh nhạt đáp lại một tiếng, ánh mắt nhẹ đảo qua tay áo, ở đó có một bức thư, một bức thư có thể thay đổi thái độ của Thiên Sơn. Một bức thư hắn cần tự tay đưa đi, tận mắt nhìn thấy Chu chưởng môn mở ra. Bức thư này cũng sẽ thay đổi đại lục Cửu Châu và tu tiên giới… nói không chừng bức thư này sẽ được ghi vào sử sách, trở thành một điểm chuyển ngoặt trên lịch sử. 

Ngày này, là thật sự phải đổi. 

Thập Phương đứng dậy, bước ra khỏi trướng bồng. 

“Ngươi đi nói cho Địch lão tổ một tiếng, chúng ta nên lập tức khởi hành.” 

Nhưng khi họ đi được trăm dặm, Thập Phương nhìn thấy hai người cản đường họ. 

Hắn nhìn Phương Khác, không có quá nhiều kinh ngạc mà là một cảm giác vốn nên như thế. Ngược lại Địch lão tổ đi bên cạnh hắn, sắc mặt kịch biến, nhìn chằm chằm vào Thái A sau lưng Phương Khác. 

Sau trận chiến Hoàng hải, chỉ sợ không ai không biết nam tử tóc bạc này là tu sĩ kỳ hợp thể, hơn nữa còn là một kiếm tu. 

Nhưng ánh mắt Địch lão tổ nhìn Thái A lại tràn đầy sợ hãi. 

Ông lầm bầm: “Thái A kiếm.” 

Địch lão tổ chuyến này đến thay yêu phủ, hoặc nên nói là thay Lục La đến. Vậy điều Lục La biết ông cũng biết. Thái A kiếm đối với Côn Luân, phái Thái Hành vân vân mà nói có lẽ là một thanh thần binh. Sẽ không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng đối với mọi người trên đại lục Thanh Hoa, đó chính là kính ngưỡng sợ hãi… là thần binh đã thần hóa. Như ngọc tỷ truyền quốc. 

Cho nên bọn họ phải nghĩ mọi biện pháp đạt được nó. Cho dù thanh kiếm này có một kiếm linh kỳ hợp thể, đối với họ mà nói sẽ không khiến họ phải thoái nhượng, mà chỉ khiến họ càng thêm điên cuồng. 

Mà Địch lão tổ cũng biết được bí mật dấu ấn giữa Thái A và Phương Khác. Vì thế, ông và yêu tu đạt thành nhất trí, âm thầm làm rất nhiều chuyện không thể để lộ, nhưng buồn cười là những chuyện họ sợ đầu sợ đuôi đối với Thái A mà nói ngay cả nhìn một cái cũng chê phiền. 

Vì Thái A là tu sĩ kỳ hợp thể. 

Sau lý do này, đương nhiên tiếp theo có rất nhiều cho nên. 

So với yêu phủ, Phương gia càng buồn cười hơn. Nếu thái bình thịnh thế, có lẽ rất nhiều chuyện Phương gia làm ra có thể khiến nhiều người nhắc đến trong thời gian dài. Nhưng tiếc rằng, trong loạn thế sóng nhỏ do họ tạo nên không đủ vào mắt người. 

Cho nên, tại đây nhìn thấy Thái A, trong lòng Địch lão tổ là vô tận tuyệt vọng… lần trước ông không biết Thái A là tu sĩ kỳ hợp thể còn có thể tiếp một chiêu, nhưng bây giờ ngay cả xuất chiêu cũng không thể. 

Mà Thập Phương thì vẫn nhìn thẳng Phương Khác, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao biết?” 

Nhưng trên thực tế vấn đề này hắn đã có đáp án rồi. Bề ngoài hắn bình thản ung dung nhưng trong lòng lại đầy sóng gió, vì người biết phong thư này trừ bản thân hắn ra chỉ có ba người, Tả Khâu và Hàn Không là tuyệt đối không thể. Vậy chỉ có thể là hắn. 

Xem ra Mục Ảnh trưởng lão quả thật không phải mật thám, mà bị oan chết. Vậy tên mật thám mà phái Thái Hành tra lâu như thế… lại là hắn sao? 

Đáy mắt Thập Phương nhanh chóng vụt qua một tia tán thưởng… trên đời này lại có người như thế, thật sự đáng sợ. Ai có thể ngờ được, hắn lại là mật thám? Thái Hành thậm chí còn giao chuyện tra mật thám cho hắn làm. Nghĩ kỹ lại, thì lại có mấy phần rõ ràng. Dù sao hắn tại Thái Hành không bằng không hữu, không vướng không bận… 

Phương Khác nhìn biểu tình Thập Phương, khóe môi nhẹ nhếch lên. Hôm nay Thập Phương quả thật phải chết không thể nghi ngờ. Giang Trầm Chu đã đặt cược tính mạng mình vào đó. 

Rốt cuộc trên người Thập Phương có gì? Đến mức Giang Trầm Chu không tiếc như thế? 

Phương Khác liếc hắn một cái, quay đầu nói với Thái A: “Thủ hạ bại tướng của ngươi giao cho ngươi.” 

Nói xong, Phương Khác nhìn Thập Phương mỉm cười. 

Hai người nhìn nhau, không khác gì lần đầu gặp. 

“Lần đầu tiên khi ta gặp ngươi, đã dự liệu được ngày hôm nay.” Thập Phương nói, ống xoay trong tay hắn chậm rãi xoay một vòng. Tử kiếp của hắn quả thật ứng trên người Phương Khác, chỉ là lúc đó vô nhân, nên vô quả. Nhưng hôm nay… bức thư trong tay hắn chính là nhân. 

Phương Khác nhướng mày, không tiếp lời. 

Thập Phương mỉm cười, thương hại đầy mắt. 

Phương Khác rút kiếm. 

Giữa hai người cách mười mấy trượng, bãi cỏ xanh phát ra tiếng xào xạt, đong đưa tứ phía theo gió to không biết từ đâu ra. Cỏ vụn bị gió cuốn lên không, mà sau đó là bị lợi đao chém thành những điểm vụn phiêu trong không khí. 

… 

Bức thư trong tay Phương Khác chậm rãi hóa thành tro bụi, sắc mặt y vô cùng bình tĩnh, nhưng lại tái nhợt. Không chỉ vì y bị thương, phần nhiều là vì nội dung trong bức thư này. Lúc này y vô cùng may mắn vì bức thư bị y chặn lại, nếu không chỉ sợ Côn Luân sẽ tứ bề thọ địch. 

Nhưng y nhìn Thập Phương, lại bất giác nhíu mày. 

Thập Phương xoay ống xoay, khóe môi mang theo nụ cười. Hắn nhìn Phương Khác, tựa hồ thương hại nói: “Tuy bức thư này không thể đưa đến nơi, nhưng ta chết rồi, hiệu quả vẫn giống vậy.” 

“Vì, chỉ cần ta chết, liền là do Côn Luân giết. Tông môn và Côn Luân, liền không chết không thôi.” 

Phương Khác híp mắt lại. 

“Tại sao?” Như Trí Tiêu hỏi Tiêu Vân Dật, Phương Khác cũng hỏi Thập Phương hai chữ này.

“Từng có một thôn làng, tên là Đào Hoa Xung. Ta chính là được sinh ra ở đó… nơi đó bốn mùa như xuân, khắp núi rừng mọc đầy hoa đào. Điều kỳ lạ là, trái đào sinh trưởng từ đó hàm chứa linh khí gấp mấy lần đào ở nơi khác… hóa ra là vì dưới đất có một linh mạch. Khó trách đào nơi đó ngọt như vậy…” Thập Phương mỉm cười, khóe môi tràn máu tươi, đã không còn chút sinh khí nào. 

Phương Khác đứng một lát, sau đó quay đầu kéo ra một nụ cười với Thái A. 

Y nói: “Xem ra, giết một người không thay đổi được đại cục.” 

Hai ngày sau. 

Ở phía bắc bình nguyên, cách nơi Thập Phương chết không xa vừa kết thúc một trận chiến. 

Trên bình nguyên là khói đen cuồn cuộn nhìn không thấy điểm dừng, đâu đâu cũng là cảnh tượng linh lực càn quét qua. Đội tăng lữ mặc tăng y màu trắng do Trần Phủ dẫn dầu, kết thành nhóm ba năm người tới cạnh thi thể, niệm kinh rồi hỏa táng. Trên mặt họ không bi không hỉ, chỉ là lặng lẽ tụng kinh, nếu phát hiện còn người sống, bất luận là địch hay bạn đều cứu. 

Mà tu sĩ Côn Luân phát hiện thi thể đệ tử bổn môn sẽ vác lên an trí rồi đưa về môn phái cho thân nhân đến nhận. Nếu phát hiện kẻ địch còn sống, sẽ bồi thêm một đao. 

“Phật tu không phải đều tự xưng là người cõi tiên sao? Tại sao lại tham gia vào những chuyện này?” Ngụy Khang nhìn vết máu lưu lại sau khi được dọn dẹp, trầm giọng hỏi, trên mặt không tự giác mang theo vẻ chán ghét. 

Cuối cùng họ cũng được kiến thức độ khó nhằn của phật tu, bọn họ cường hãn không sợ chết, xem cái chết như lông hồng. Hơn nữa những phật tu này rõ ràng là đang sát sinh, nhưng vẫn mang vẻ thương hại thế nhân, thật trào phúng. 

Nếu nói Cổ sát tự tham gia vào chiến tranh là thân bất do kỷ, bị bức phải thế. Vậy những tông môn khác tại sao muốn tham gia? Phật tu bọn họ tu luyện, là khổ tu luyện tâm, không cần đan dược không cần linh bảo, không dựa vào linh mạch, hoàn toàn từ bỏ ngoại vật, hắn nghĩ không ra lợi ích gì dẫn đến những phật tu này tham gia vào. 

Đúng lúc này một phật tu đi tới, hỏi Côn Luân có cần bọn họ tụng kinh siêu độ cho đệ tử đã chết không. 

Hộ Lạc lạnh nhạt lắc đầu nói: “Đa tạ hảo ý, nhưng người Côn Luân không tin phật.” 

Phật tu đó chắp hai tay lui xuống. 

Hộ Lạc ôm kiếm lạnh lùng nói: “Vì người Côn Luân trước giờ không tin phật, mà tông môn lại phát dương phật pháp, phổ độ chúng sinh.” 

Linh lực của phật tu… là lực tín niệm. 

Ngụy Khang vẻ mặt như hiểu như không. 

Vào lúc này một con hạc giấy dừng trên tay Hộ Lạc, Hộ Lạc mở hạc giấy, sắc mặt kịch biến. 

Hắn siết tờ giấy trong tay, mày nhíu chặt. 

Ngụy Khang vẫn là lần đầu tiên thấy trên mặt Hộ Lạc xuất hiện biểu tình như thế, hắn bất giác có chút căng thẳng hỏi: “Sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?” 

“Thập Phương chết rồi.” Hộ Lạc nói. 

“Hả?” Ngụy Khang trước là kinh ngạc, sau đó lập tức hỏi: “Ai làm?” 

Hộ Lạc lắc đầu nói: “Không biết, nhưng tất cả mọi người đều đã xác định là Côn Luân làm. Xem ra sắp bắt đầu rồi.” 

Nửa tháng sau. 

Hách Liên Thập Cửu ở đại lục Hoang Mạc siết chặt mảnh giấy, sau khi xem xong trầm mặc thu kiếm, xuống đài. Nam tu sĩ tuấn lãng đang đánh đến hưng trí bừng bừng trên đài, thấy đối phương vì một con chim không hiểu sao bay tới đột nhiên dừng lại. Sau đó lại đột nhiên quay người đi. 

Người phán quyết lập tức phán Hách Liên Thập Cửu nhận thua, mọi người đang xem đều xôn xao nghị luận, vị tu sĩ từ khi bắt đầu đến nay chưa từng thất bại nhận thua sao? 

Nam tu nâng tay lau vết máu bên khóe miệng, suy nghĩ một lát rồi đuổi theo. 

“Này… ngươi đi đâu?” 

Hách Liên Thập Cửu đầu cũng không quay lại nói: “Cửu Châu.” 

“Ha, ta biết ngay ngươi là nhân tộc, ngươi trở về làm gì?” Sự lạnh nhạt của Hách Liên Thập Cửu không ảnh hưởng chút nào đến Lê Đồ. 

Hách Liên Thập Cửu không trả lời, hắn trở về đương nhiên là vì nên trở về rồi. 

Lê Đồ vẫn theo sau Hách Liên Thập Cửu, đột nhiên nói: “Tông môn và Thái Hành ở Cửu Châu lại liên thủ, chiến tuyến kéo rất dài, chẳng qua Côn Luân có vẻ cũng rất mạnh. Mạnh ngoài dự liệu, dù sao bọn họ lúc trước luôn ở trong thế bị động.” 

“Người tên Diệp Vu Thời kia, ngươi biết không? Ở đại lục Hoang Mạc chúng tôi danh tiếng của hắn cũng rất vang, nhưng không ngờ một mình hắn cư nhiên lại khiêu khích hai trưởng lão của Như Thị quán… chậc, nghe nói phật tu đánh nhau đều rất không cần mặt mũi, luôn thích ỷ đông người hiếp ít người. Không ngờ được lại cắn phải khúc xương cứng, tự làm mẻ răng mình.” 

“Ai, ta cũng cùng ngươi đến Cửu Châu vậy. Chắc chắn có người đánh hoài không hết.” Lê Đồ liếc nhìn Hách Liên Thập Cửu một cái, hưng phấn nói. 

“Ngươi thật ồn.” Hách Liên Thập Cửu nói. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện