Thương Nhược Tuyết khẽ run lên, bị Phương Khác dẫm lên chỗ đau, nan kham cùng xấu hổ giận dữ và phẫn hận toàn bộ hóa thành đối kháng trầm mặc và lửa giận trong mắt.
Nhưng nàng là Thương Nhược Tuyết, có vài lúc nàng có thể khiến mình thấp đến tận cùng. Nàng biết nàng còn chưa muốn chết, cũng không thể chết. Cho nên ánh mắt nàng dần bình tĩnh lại, phẫn nộ và lửa giận trên mặt tan biến sạch sẽ.
Nàng cười nói: “Ta nói rồi, thì sẽ không chết sao?”
“Nếu nói sự thật, thì sẽ không chết.”
Thương Nhược Tuyết nâng tay dùng tay áo lau sạch vết máu trên mặt, động tác của nàng rất chậm, lau vô cùng tỉ mỉ, như thể lúc này nàng đang ngồi trước bàn trang điểm.
Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, âm thanh khàn khàn: “Trong Côn Luân bí cảnh có một di tích, là Thanh Lĩnh tản nhân lưu lại. Bí cảnh này bị Diệp Vu Thời đoạt được, đúng không? Băng Lưu Diệm của hắn cũng là lấy được từ di tích này.”
“Là vấn đề của Băng Lưu Diệm?” Thần sắc Phương Khác khẽ động, Diệp Vu Thời từng nói với y Băng Lưu Diệm của hắn khác với Băng Lưu Diệm bình thường. Vì Băng Lưu Diệm của hắn sẽ tăng tiến. Băng Lưu Diệm vốn chỉ là thần hỏa cấp năm hiện nay đã đạt đến thần hỏa cấp ba. Hơn nữa mặc hồ lô cũng không cách nào khắc chế Băng Lưu Diệm đó. Nhưng ngay cả Diệp Vu Thời cũng không biết cái gì khiến cho Băng Lưu Diệm biến hóa.
Thương Nhược Tuyết gật đầu nói: “Dưới cơ duyên xảo hợp, ta cũng may mắn tìm được một vài tản ký Thanh Lĩnh tản nhân lưu lại. Trong đó có một cái ghi chép về Băng Lưu Diệm. Băng Lưu Diệm là băng trong lửa, là lửa chí âm chí hàn. Nhưng lại là thiên sơn thần hỏa, hình thành tự nhiên, thế gian hiếm có. Còn có một loại thần hỏa khác, cũng là chí âm chí hàn nhưng sau này mới tạo thành, vừa khéo tương sinh tương khắc với âm sát – U Minh diệm thần hỏa cấp bốn.
Thanh Lĩnh tản nhân sau khi có được Băng Lưu Diệm, đột phát kỳ tưởng dung Băng Lưu Diệm và U Minh hỏa hiếm có thế gian vào nhau. U Minh Hỏa bị cắn nuốt, nhưng Băng Lưu Diệm này cũng không còn là Băng Lưu Diệm lúc trước. Băng Lưu Diệm sau khi nuốt chửng U Minh hỏa có được một vài đặc tính của U Minh hỏa.
Ta nghĩ, sở dĩ đến nay Diệp Vu Thời vẫn hôn mê bất tỉnh, là vì âm sát trong đỉnh kích thích đến Băng Lưu Diệm trong người hắn. Trong người hắn liền trở thành chiến trường của âm khí và Băng Lưu Diệm, cộng thêm thân thể hắn vốn đã suy yếu, cho nên nhất thời vẫn luôn bất tỉnh, nhưng đợi Băng Lưu Diệm trong người hắn có thể áp chế âm khí bên ngoài, hắn tự nhiên sẽ tỉnh.”
Nói rồi Thương Nhược Tuyết lấy ra một thẻ ngọc đưa cho Phương Khác.
Phương Khác chưa xem thẻ ngọc mà cất đi.
Thương Nhược Tuyết nhếch nhếch môi, hạ mắt nói: “Ngươi có thể bỏ đi màn chắn cho Diệp Vu Thời, âm sát tuyệt không lại gần hắn, đây là cách có thể chứng thực lời ta nói không phải giả.”
Phương Khác lùi lại một bước, Thương Nhược Tuyết hừ một tiếng ngã gục xuống đất.
Phương Khác phóng người chớp mắt đã đứng trên đài sen, ánh mắt y nhìn vào một điểm nào đó sau lưng Thương Nhược Tuyết.
Khoản Đông Nhiên cũng đột nhiên quay nhìn xung quanh, lại không phát hiện chút dấu tích nào, ngay lúc này, dị biến phát sinh.
Đất vàng ở xa đột nhiên cuộn lên, trôi nổi rồi sau đó hóa thành bụi đất, từng cái đầu lâu tụ lại với nhau, sau đó bỏ đi hình thể đầu lâu, hóa thành âm sát màu đen. Sát khí xung quanh toàn bộ trào tới, điên cuồng tập trung tới chỗ đó. Ở trung tâm âm sát, xuất hiện một hắc động thật lớn hút hết âm sát vào trong.
Mơ hồ có thể thấy được một người đứng trong đó.
Một yêu tu tóc nâu từ trong hắc động bước ra, gã mặc bố y kiểu ngắn, tóc để xõa, người này chính là Ô Đầu Bạch.
Gã nhìn Phương Khác và Diệp Vu Thời hôn mê bất tỉnh trên đài sen, đáy mắt sôi sục thù hận và sát ý.
Lúc Khoản Đông Nhiên nhìn thấy người xuất hiện là Ô Đầu Bạch, vẻ mặt trở nên rất phức tạp, chân mày chau lại. Nếu nói vừa rồi bị một kiếm của Phương Khác đánh bại khiến tâm lý hắn vô pháp thừa nhận. Vậy thì Ô Đầu Bạch lại hoàn toàn đè ép hắn không thở nổi. Hắn bội phục Ô Đầu Bạch, nhưng nhiều hơn là một loại tâm tình phức tạp không thể cho ai biết.
Trước khi có Ô Đầu Bạch, hắn là đời sau được các vị sư phụ tận tâm bồi dưỡng, là đệ tử đáng mong đợi nhất trong đời này của yêu phủ. Hành tẩu bên ngoài, hắn chính là đại biểu của yêu phủ.
Từ sau khi có Ô Đầu Bạch, hắn liền là kẻ bại.
Khoản Đông Nhiên dìu Thương Nhược Tuyết lên, vô thức nhìn sang Phương Khác. Thở dài cho vận khí của Phương Khác, ai có thể ngờ được Ô Đầu Bạch sẽ xuất hiện chuẩn như thế, trong yêu phủ ai không biết Ô Đầu Bạch hận hai người Phương Diệp tận xương, hận không thể băm thi vạn đoạn.
“Phương Khác, ngươi còn nhớ ta là ai không?” Ô Đầu Bạch âm trầm nói.
“Ngươi là ai?” Phương Khác bình thản lên tiếng, y rất bình thản nhìn Ô Đầu Bạch, giữa trán lại mang theo một chút nghi hoặc không che giấu.
Ba chữ không chút che giấu này khiến Khoản Đông Nhiên nhất thời nghẹn họng.
Khí thế toàn thân Ô Đầu Bạch đình trệ, sau đó gã lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn Phương Khác càng thêm lạnh lẽo như đang nhìn một người chết.
Gã nói từng chữ: “Phương Khác, ngươi giỏi lắm, vô cùng giỏi.”
Ô Đầu Bạch tùy tiện cởi thượng y, lộ ra nửa thân trên chắc nịch. Nhưng ở phần bụng gã, trên cơ bắp chắc nịch có một vết thương dữ tợn, một vết thương mới vẫn chưa lành. Ô Đầu Bạch thò tay vào trong, vết thương bị mở nhưng không chảy chút máu nào. Ô Đầu Bạch rút ra một lá cờ dính máu. Lá cờ đó chẳng qua chỉ lớn bằng hai bàn tay, thuần đen, trên cán cờ đựng một đầu thương, lá cờ đó là nguồn gốc nuốt chửng âm sát.
Khoản Đông Nhiên hơi quay đầu đi, Phương Khác nhíu mi lại, người dùng thân thể huyết nhục nuôi dưỡng âm sát, cả ngày cả đêm đều phải sống trong khó chịu. Gã đối với chính mình thật tàn nhẫn.
“Gã chính là Ô Đầu Bạch?” Thương Nhược Tuyết tựa vào lòng Khoản Đông Nhiên đột nhiên ho ra mấy ngụm máu, toàn thân nàng kịch liệt đau đớn không sử nổi chút sức lực nào. Sắc mặt Khoản Đông Nhiên khẽ biến vội kiểm tra, lúc này hắn mới phát hiện kinh mạch toàn thân Thương Nhược Tuyết đã bị kiếm khí cắt đứt hết.
Không điều dưỡng một khoảng thời gian thì vô pháp hồi phục, thần sắc Khoản Đông Nhiên dần phức tạp. Nãy giờ, hắn hoàn toàn không biết Phương Khác làm sao khống chế kiếm khí hoành hành trong kinh mạch Thương Nhược Tuyết.
Sắc mặt Thương Nhược Tuyết tái nhợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, nàng nói: “Không ngờ Phương Khác đã có thể thần thức ngoại phóng hơn nữa còn hư hóa. Tất cả mọi người đều nói Phương Khác là kẻ yếu nhất trong những nhân vật lãnh quân của Côn Luân, sự thật thì…” Thương Nhược Tuyết cười lạnh, không nói hết.
…
Ô Đầu Bạch giơ sát kỳ trong tay lên, trên mặt nước nổi lên một tầng sương đen, sau đó hóa thành hình người lảo đảo đứng lên đi về phía Phương Khác.
“Tới đấu.” Ô Đầu Bạch nhìn Phương Khác, đáy mắt hừng hực chiến ý.
Phương Khác lại giơ kiếm trong tay lên, hồng quang vụt qua trong mắt y. Ô Đầu Bạch là kình địch, nếu y có thể chọn lựa y tuyệt đối sẽ không đối đầu với loại người này ở đây. Thiên thời địa lợi và nhân hòa, đối phương chiếm hết. Nhưng y không có sự lựa chọn.
Ô Đầu Bạch vung sát kỳ lên, âm sát đã hóa thành con rối hình người nhào tới tấn công Phương Khác.
Phủ trời phủ đất.
Hai người Khoản Đông Nhiên đã không nhìn thấy được thân ảnh của Phương Khác, đài sen đó bị vô số con rối bao kín, chỉ thỉnh thoảng có kiếm quang lộ ra.
Giây tiếp theo, một tiếng kiếm reo, kiếm quang như vô số mũi tên, vô số con rối âm sát bị tiêu diệt trong mưa tên. Sâm La kiếm quyết.
Phương Khác cầm trường kiếm, phá vòng vây nhắm thẳng vào Ô Đầu Bạch.
Nhưng nàng là Thương Nhược Tuyết, có vài lúc nàng có thể khiến mình thấp đến tận cùng. Nàng biết nàng còn chưa muốn chết, cũng không thể chết. Cho nên ánh mắt nàng dần bình tĩnh lại, phẫn nộ và lửa giận trên mặt tan biến sạch sẽ.
Nàng cười nói: “Ta nói rồi, thì sẽ không chết sao?”
“Nếu nói sự thật, thì sẽ không chết.”
Thương Nhược Tuyết nâng tay dùng tay áo lau sạch vết máu trên mặt, động tác của nàng rất chậm, lau vô cùng tỉ mỉ, như thể lúc này nàng đang ngồi trước bàn trang điểm.
Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, âm thanh khàn khàn: “Trong Côn Luân bí cảnh có một di tích, là Thanh Lĩnh tản nhân lưu lại. Bí cảnh này bị Diệp Vu Thời đoạt được, đúng không? Băng Lưu Diệm của hắn cũng là lấy được từ di tích này.”
“Là vấn đề của Băng Lưu Diệm?” Thần sắc Phương Khác khẽ động, Diệp Vu Thời từng nói với y Băng Lưu Diệm của hắn khác với Băng Lưu Diệm bình thường. Vì Băng Lưu Diệm của hắn sẽ tăng tiến. Băng Lưu Diệm vốn chỉ là thần hỏa cấp năm hiện nay đã đạt đến thần hỏa cấp ba. Hơn nữa mặc hồ lô cũng không cách nào khắc chế Băng Lưu Diệm đó. Nhưng ngay cả Diệp Vu Thời cũng không biết cái gì khiến cho Băng Lưu Diệm biến hóa.
Thương Nhược Tuyết gật đầu nói: “Dưới cơ duyên xảo hợp, ta cũng may mắn tìm được một vài tản ký Thanh Lĩnh tản nhân lưu lại. Trong đó có một cái ghi chép về Băng Lưu Diệm. Băng Lưu Diệm là băng trong lửa, là lửa chí âm chí hàn. Nhưng lại là thiên sơn thần hỏa, hình thành tự nhiên, thế gian hiếm có. Còn có một loại thần hỏa khác, cũng là chí âm chí hàn nhưng sau này mới tạo thành, vừa khéo tương sinh tương khắc với âm sát – U Minh diệm thần hỏa cấp bốn.
Thanh Lĩnh tản nhân sau khi có được Băng Lưu Diệm, đột phát kỳ tưởng dung Băng Lưu Diệm và U Minh hỏa hiếm có thế gian vào nhau. U Minh Hỏa bị cắn nuốt, nhưng Băng Lưu Diệm này cũng không còn là Băng Lưu Diệm lúc trước. Băng Lưu Diệm sau khi nuốt chửng U Minh hỏa có được một vài đặc tính của U Minh hỏa.
Ta nghĩ, sở dĩ đến nay Diệp Vu Thời vẫn hôn mê bất tỉnh, là vì âm sát trong đỉnh kích thích đến Băng Lưu Diệm trong người hắn. Trong người hắn liền trở thành chiến trường của âm khí và Băng Lưu Diệm, cộng thêm thân thể hắn vốn đã suy yếu, cho nên nhất thời vẫn luôn bất tỉnh, nhưng đợi Băng Lưu Diệm trong người hắn có thể áp chế âm khí bên ngoài, hắn tự nhiên sẽ tỉnh.”
Nói rồi Thương Nhược Tuyết lấy ra một thẻ ngọc đưa cho Phương Khác.
Phương Khác chưa xem thẻ ngọc mà cất đi.
Thương Nhược Tuyết nhếch nhếch môi, hạ mắt nói: “Ngươi có thể bỏ đi màn chắn cho Diệp Vu Thời, âm sát tuyệt không lại gần hắn, đây là cách có thể chứng thực lời ta nói không phải giả.”
Phương Khác lùi lại một bước, Thương Nhược Tuyết hừ một tiếng ngã gục xuống đất.
Phương Khác phóng người chớp mắt đã đứng trên đài sen, ánh mắt y nhìn vào một điểm nào đó sau lưng Thương Nhược Tuyết.
Khoản Đông Nhiên cũng đột nhiên quay nhìn xung quanh, lại không phát hiện chút dấu tích nào, ngay lúc này, dị biến phát sinh.
Đất vàng ở xa đột nhiên cuộn lên, trôi nổi rồi sau đó hóa thành bụi đất, từng cái đầu lâu tụ lại với nhau, sau đó bỏ đi hình thể đầu lâu, hóa thành âm sát màu đen. Sát khí xung quanh toàn bộ trào tới, điên cuồng tập trung tới chỗ đó. Ở trung tâm âm sát, xuất hiện một hắc động thật lớn hút hết âm sát vào trong.
Mơ hồ có thể thấy được một người đứng trong đó.
Một yêu tu tóc nâu từ trong hắc động bước ra, gã mặc bố y kiểu ngắn, tóc để xõa, người này chính là Ô Đầu Bạch.
Gã nhìn Phương Khác và Diệp Vu Thời hôn mê bất tỉnh trên đài sen, đáy mắt sôi sục thù hận và sát ý.
Lúc Khoản Đông Nhiên nhìn thấy người xuất hiện là Ô Đầu Bạch, vẻ mặt trở nên rất phức tạp, chân mày chau lại. Nếu nói vừa rồi bị một kiếm của Phương Khác đánh bại khiến tâm lý hắn vô pháp thừa nhận. Vậy thì Ô Đầu Bạch lại hoàn toàn đè ép hắn không thở nổi. Hắn bội phục Ô Đầu Bạch, nhưng nhiều hơn là một loại tâm tình phức tạp không thể cho ai biết.
Trước khi có Ô Đầu Bạch, hắn là đời sau được các vị sư phụ tận tâm bồi dưỡng, là đệ tử đáng mong đợi nhất trong đời này của yêu phủ. Hành tẩu bên ngoài, hắn chính là đại biểu của yêu phủ.
Từ sau khi có Ô Đầu Bạch, hắn liền là kẻ bại.
Khoản Đông Nhiên dìu Thương Nhược Tuyết lên, vô thức nhìn sang Phương Khác. Thở dài cho vận khí của Phương Khác, ai có thể ngờ được Ô Đầu Bạch sẽ xuất hiện chuẩn như thế, trong yêu phủ ai không biết Ô Đầu Bạch hận hai người Phương Diệp tận xương, hận không thể băm thi vạn đoạn.
“Phương Khác, ngươi còn nhớ ta là ai không?” Ô Đầu Bạch âm trầm nói.
“Ngươi là ai?” Phương Khác bình thản lên tiếng, y rất bình thản nhìn Ô Đầu Bạch, giữa trán lại mang theo một chút nghi hoặc không che giấu.
Ba chữ không chút che giấu này khiến Khoản Đông Nhiên nhất thời nghẹn họng.
Khí thế toàn thân Ô Đầu Bạch đình trệ, sau đó gã lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn Phương Khác càng thêm lạnh lẽo như đang nhìn một người chết.
Gã nói từng chữ: “Phương Khác, ngươi giỏi lắm, vô cùng giỏi.”
Ô Đầu Bạch tùy tiện cởi thượng y, lộ ra nửa thân trên chắc nịch. Nhưng ở phần bụng gã, trên cơ bắp chắc nịch có một vết thương dữ tợn, một vết thương mới vẫn chưa lành. Ô Đầu Bạch thò tay vào trong, vết thương bị mở nhưng không chảy chút máu nào. Ô Đầu Bạch rút ra một lá cờ dính máu. Lá cờ đó chẳng qua chỉ lớn bằng hai bàn tay, thuần đen, trên cán cờ đựng một đầu thương, lá cờ đó là nguồn gốc nuốt chửng âm sát.
Khoản Đông Nhiên hơi quay đầu đi, Phương Khác nhíu mi lại, người dùng thân thể huyết nhục nuôi dưỡng âm sát, cả ngày cả đêm đều phải sống trong khó chịu. Gã đối với chính mình thật tàn nhẫn.
“Gã chính là Ô Đầu Bạch?” Thương Nhược Tuyết tựa vào lòng Khoản Đông Nhiên đột nhiên ho ra mấy ngụm máu, toàn thân nàng kịch liệt đau đớn không sử nổi chút sức lực nào. Sắc mặt Khoản Đông Nhiên khẽ biến vội kiểm tra, lúc này hắn mới phát hiện kinh mạch toàn thân Thương Nhược Tuyết đã bị kiếm khí cắt đứt hết.
Không điều dưỡng một khoảng thời gian thì vô pháp hồi phục, thần sắc Khoản Đông Nhiên dần phức tạp. Nãy giờ, hắn hoàn toàn không biết Phương Khác làm sao khống chế kiếm khí hoành hành trong kinh mạch Thương Nhược Tuyết.
Sắc mặt Thương Nhược Tuyết tái nhợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, nàng nói: “Không ngờ Phương Khác đã có thể thần thức ngoại phóng hơn nữa còn hư hóa. Tất cả mọi người đều nói Phương Khác là kẻ yếu nhất trong những nhân vật lãnh quân của Côn Luân, sự thật thì…” Thương Nhược Tuyết cười lạnh, không nói hết.
…
Ô Đầu Bạch giơ sát kỳ trong tay lên, trên mặt nước nổi lên một tầng sương đen, sau đó hóa thành hình người lảo đảo đứng lên đi về phía Phương Khác.
“Tới đấu.” Ô Đầu Bạch nhìn Phương Khác, đáy mắt hừng hực chiến ý.
Phương Khác lại giơ kiếm trong tay lên, hồng quang vụt qua trong mắt y. Ô Đầu Bạch là kình địch, nếu y có thể chọn lựa y tuyệt đối sẽ không đối đầu với loại người này ở đây. Thiên thời địa lợi và nhân hòa, đối phương chiếm hết. Nhưng y không có sự lựa chọn.
Ô Đầu Bạch vung sát kỳ lên, âm sát đã hóa thành con rối hình người nhào tới tấn công Phương Khác.
Phủ trời phủ đất.
Hai người Khoản Đông Nhiên đã không nhìn thấy được thân ảnh của Phương Khác, đài sen đó bị vô số con rối bao kín, chỉ thỉnh thoảng có kiếm quang lộ ra.
Giây tiếp theo, một tiếng kiếm reo, kiếm quang như vô số mũi tên, vô số con rối âm sát bị tiêu diệt trong mưa tên. Sâm La kiếm quyết.
Phương Khác cầm trường kiếm, phá vòng vây nhắm thẳng vào Ô Đầu Bạch.
Danh sách chương