“Lúc y ở kỳ trúc cơ từng cản được một kích của tu sĩ nguyên anh.” Thấy Thương Nhược Tuyết kinh ngạc, Khoản Đông Nhiên không cho là đúng. Ấn tượng Phương Khác lưu lại cho hắn thật sự rất sâu. Rõ ràng tu vi ngang với hắn, nhưng lại cản được một kích của tu sĩ nguyên anh. Từ đó về sau, hắn mới hiểu sư phụ nói tu vi không phải điều kiện duy nhất quyết định thành bại là ý gì. 

Thương Nhược Tuyết nhướng mày liễu, chỉ là mắt hơi híp lại. Bước chân nhẹ thu về, tập trung tinh thần nhìn đài sen cách mình càng lúc càng gần, nhẹ phun ra bốn chữ “kiếm ý như biển”. 

Kiếm quyết của Phương Khác, nàng chưa từng thấy qua, nàng cũng chưa từng thấy kiếm khí hiên ngang hùng dũng còn đầy sát khí như thế. Mắt Thương Nhược Tuyết lấp láy, đứng vững tại chỗ bất động khinh miệt nói: “Đạt được không tốn chút công phu, đợi lát nữa ngươi đừng xen vào.” 

Vốn chỉ cần có thể giết chết đối phương, nàng có thể không từ thủ đoạn. Bỉ ổi cũng được, khiến người ta khinh rẻ cũng được. Địch nhân chết rồi mới là thắng lợi. Nhưng đó là trong tình huống có thể đạt được mục đích nàng tự thỏa hiệp với chính mình, hiện nay Mai Hân trưởng lão đã chết… 

Khi nàng nói lời này đáy mắt mang theo cảm xúc sắp bùng phát, từ sau khi thẻ ngọc có máu trong tim của Mai Hân trưởng lão được nàng cất giữ vỡ nát. Nàng như chìm vào trong ranh giới bùng nổ không lý trí, cho nên mới lấy mấy âm sát đó để phát tiết, lúc này vừa khéo đụng phải Phương Khác. 

Thương Nhược Tuyết mỉm cười, nhẹ vẫy huyết dịch màu đen trên tay. Khí thế đột nhiên phóng ra, sát cơ trực tiếp khóa chặt Phương Khác. 

Ngay lúc nàng phóng khí thế ra, kiếm khí và sát khí dày đặc cũng đồng thời khóa chặt nàng. 

Khoản Đông Nhiên hơi sửng sốt, vì hắn phát hiện gần như là trước khi Thương Nhược Tuyết khiêu khích, Phương Khác đã phát hiện ra họ, hơn nữa còn phóng ra sát khí. Nhưng kế đó hắn cũng không dám xác định lắm, vì đối với hắn mà nói, độ hiểu biết về Phương Khác, hắn tự cho rằng có thể xếp ở năm hạng đầu. Từ rất nhiều năm trước hắn đã bắt đầu thu thập tất cả tin tức về Phương Khác. Vì Phương Khác có thể vào được Thượng Tinh Hải luôn khiến bọn họ không cách nào yên lòng. Dù sao giữa năm mươi tộc và yêu phủ có huyết hải thâm thù. 

Phương Khác không phải loại người này, bất luận dùng một mạng đổi mười mạng cũng vậy, hay phù chú thủ thành cũng vậy. Người bên cạnh đều cho rằng Phương Khác quả cảm lang độc, nhưng hắn lại từ trong đó nhìn ra được sự cẩn trọng và lực nhẫn nại quá mức. 

Loại người này sao có thể chủ động xuất kích khi đối phương còn chưa biểu hiện ra địch ý? Cho dù đối phương quả thật từng lén tập kích y, trước khi chưa trở mặt hoàn toàn y cũng nên lá mặt lá trái một phen rồi hãy tính toán sau. Chứ không phải trực tiếp đao kiếm gặp nhau, sát khí trực diện thế này. Cho nên vừa rồi có lẽ là cảm thấy được sát ý Thương Nhược Tuyết phóng ra trước rồi Phương Khác mới phản ứng đi? 

Lúc này, Thương Nhược Tuyết và Khoản Đông Nhiên đều thấy được Diệp Vu Thời bất động nằm sau lưng Phương Khác. 

Thương Nhược Tuyết nhẹ cười nói: “Chắc nên nói một câu cơ hội trời cho nhỉ?” 

… 

Phương Khác đạp lên đài sen theo sóng tới, huyết quang trong mắt khi ẩn khi hiện. 

Thương Nhược Tuyết và Phương Khác nhìn nhau một cái, không nói một câu đã đồng thời xuất thủ. 

Thương Nhược Tuyết dồn lực xuống chân, cả người bắn thẳng vào Phương Khác như một mũi tên, năm ngón vung thành trảo. Nếu bị nàng chạm đến dù chỉ một chút, dù thân thể Phương Khác có cường hãn hơn người bình thường cũng không thể chống lại. Sẽ như một miếng đậu hũ bị người dễ dàng bóp nát. 

Mà lúc này kiếm của Phương Khác cũng đã đến. 

Kiếm thế nặng như Thái sơn áp đỉnh. 

Hai người vừa chạm liền phân. Thương Nhược Tuyết lạnh lùng nhìn Phương Khác, tay phải rũ bên người, hai móng tay đã long ra, để lộ thịt đỏ hồng. 

Con ngươi Khoản Đông Nhiên co rút, lòng thầm kinh sợ. Kiếm pháp của Phương Khác đã đến mức độ này sao? Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi mà thôi, lại tinh tiến hơn lúc hắn tỷ thí với Tả Khâu rất nhiều. 

Chẳng lẽ trong Âm đỉnh này mà kiếm pháp tu vi còn có thể tiến triển nhanh như thế sao? 

“Hảo kiếm pháp, thế nhân chỉ biết Côn Luân Tiêu Xương Thu và Hách Liên Thập Cửu có kiếm pháp tiếu ngạo Côn Luân đời này, mà không biết Phương Khác không chỉ danh tiếng lớn kỳ thật kiếm pháp cũng không tồi, đúng là thâm tàng bất lộ.” Thương Nhược Tuyết chợt cúi đầu cười, tư thế ưu nhã còn mang theo chút nhu mì. Động tác này nàng làm vô cùng tự nhiên, không kệch cỡm chút nào. Thấy Phương Khác không nói gì, nàng lại nói: “Phương sư huynh đây là ngầm thừa nhận hay không có gì để đáp? Không phải ai cũng nói Phương sư huynh rất giỏi chơi võ miệng sao? Sao lúc này lại không nói một lời?” 

Khoản Đông Nhiên chau mày, nhìn Thương Nhược Tuyết đang cố ý chọc giận Phương Khác, mặt xuất hiện vẻ không tán đồng. Trước khi chiến đấu chọc giận đối thủ, có lúc quả thật là chiêu hay, là một loại thủ đoạn để nhiễu loạn tâm cảnh đối thủ. Chiến đấu cấp bậc càng cao, ảnh hưởng tâm cảnh càng lớn. Nhưng Thương Nhược Tuyết lúc này… bản thân nàng đã không đủ bình tĩnh. 

Phương Khác bình thản như cũ, mặt không chút biểu tình nhìn Thương Nhược Tuyết, kiếm trong tay nhẹ reo lên, nhàn nhạt nói: “Mời.” 

Thương Nhược Tuyết thấy trong tay Phương Khác là một thanh phế thiết bình thường chỉ có thể tạm xem là linh kiếm nhất phẩm, mày chau lại, rồi mỉm cười nói: “Có lẽ ngươi nên đổi kiếm đi.” 

“Không cần.” Phương Khác đáp. 

Thương Nhược Tuyết cười lạnh một tiếng, vẻ nhu mì trên mặt tan sạch, đáy mắt là sự lạnh nhạt không thể tả nổi. Nàng đứng rất thẳng, đầu cũng không còn cúi nữa, cứ như một cây liễu đột nhiên hóa thành một cây tùng. 

Nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến dị thường nói: “Ngươi ta hôm nay so một trận, ta muốn công bằng một chút. Ta là thể tu không cần mượn vũ khí, vì thân thể ta chính là vũ khí cường hãn nhất.” 

Nói rồi, nàng vươn tay phải ra, chỗ thịt non lộ ra thế nhưng đã mọc lại móng tay mới. 

Thương Nhược Tuyết thể hiện ra thành ý trái ngược với trào phúng vừa rồi. 

Phương Khác vẫn lắc đầu nói: “Không cần, kiếm này đủ rồi.” 

Thương Nhược Tuyết cũng trầm mặc một lúc, nhưng chưa tức giận, mà lạnh nhạt nhìn Phương Khác, chân trái nhẹ dời đi, động tác của nàng vô cùng tùy ý, nhưng lại tỏ rõ kiên định. Vạt áo dính đầy máu đen nhẹ phập phồng theo gió, nương theo động tác của nàng, vết máu trên vạt áo trong thoáng chốc hóa thành bụi phiên tán đi. Mà cả người nàng đều lộ ra một luồng hàn ý, mày như băng, hàn khí trên người hóa thành từng đóa hoa sương mảnh trong không khí, nàng tựa như một bức tượng điêu khắc tỏa ra hơi lạnh. 

Nàng là đại sư tỷ của Thiên Sơn, sau khi sư phụ bế quan nàng là người chủ sự của Thiên Sơn. Cửu Châu vừa loạn, quần hùng tranh bá. Ngặt nỗi sư phụ lại để Thiên Sơn đứng ở một vị trí lúng túng, dao động không ngừng, theo sau phái Thái Hành nhặt cơm thừa canh cặn, còn dương dương đắc ý cho rằng bản thân vô cùng thông minh. 

Một môn phái muốn truyền thừa lâu dài, tất nhiên phải có cốt cách và tinh thần. Là chưởng môn một phái, thế mà ngay cả thân sinh nhi tử của mình cũng không thể giữ được, ngược lại còn hai tay dâng cho đối phương. Đây không phải là kẻ thức thời, không phải là cầm được bỏ được! Đây là nhu nhược! Đây là vô năng, đây là sỉ nhục! 

Hôm nay ngươi ngay cả thân sinh nhi tử của mình cũng có thể từ bỏ, ngày mai ngươi sẽ có thể từ bỏ đệ tử của ngươi, ngày sau nói không chừng ngươi cũng có thể từ bỏ môn phái của ngươi! 

Cách làm như thế, con người bất kham như thế làm sao có thể là chưởng môn một phái? Thứ nàng không dám gật đầu. 

Vì thế nàng tìm đến Mai Hân trưởng lão… nhưng hiện nay Mai Hân trưởng lão đã chết rồi. 

Hàn quang trong mắt Thương Nhược Tuyết càng đậm, năm ngón thành trảo tấn công cổ Phương Khác. Không có động tác dư thừa, chỉ đơn giản đưa ra, mang theo hoa sương băng lạnh và phẫn hận không cam, sự sỉ nhục khi biết Chu Thức Vũ bị Thái Hành mang từ Thiên Sơn đi, bất mãn khi bị tước đoạt quyền lợi, rét lòng khi bị sư phụ của mình tính kế, bi thống khi Mai Hân trưởng lão chết… 

Tất cả, đều ngưng tụ vào một chiêu này. 

Một chiêu đơn giản như thế, lại dốc hết cảnh giới và tu vi của Thương Nhược Tuyết, khiến cho không khí cũng nổi lên bông tuyết. Âm sát ập đến, còn chưa kịp chạm vào nàng đã hóa thành một luồng sương đen, ngay cả xương cốt đều bị tán sạch sẽ. 

Thoáng cái, Thương Nhược Tuyết đã ở trước mặt Phương Khác. 

Khoản Đông Nhiên ngẩn ngơ nhìn, không biết nên nói gì. Vì trong đầu hắn không có gì hết, chỉ có cánh tay của Thương Nhược Tuyết, cánh tay đoạt mệnh. 

Sau đó hắn nghĩ, nếu chiêu này nhắm vào hắn, hắn có thể cản được không? Đột nhiên hắn cảm thấy cổ lạnh buốt. 

Vậy Phương Khác có thể cản được không? 

… 

Phương Khác không cản, y chỉ đâm ra một kiếm. 

Tại sao phải cản? Căn bản không cần cản, chỉ cần trước khi nàng giết y, giết nàng là xong. Cản hay không cản căn bản không quan trọng, quan trọng là ai chết trước. 

Thương Nhược Tuyết vừa vung trảo vừa nghĩ rất nhiều, tập trung rất nhiều thứ, bao hàm phẫn nộ. 

Mà Phương Khác thì cái gì cũng không nghĩ, y rất bình tĩnh. Kiếm của y thật sự quá mức đơn giản, đơn giản chỉ là đâm thẳng ra mà thôi, không có chiêu thức, không có độ cong, rất đơn giản, cũng rất cường đại. 

Vì đạo lý trên đời chính là đơn giản như thế, vì đơn giản cho nên cường đại. 

Cũng như giữa hai điểm đường thẳng là ngắn nhất. Đơn giản, vì thế cũng không cần bài bác, ai ai cũng biết, ai ai cũng không cách nào phản bác, cho nên cường đại nhất. 

Kiếm của Phương Khác chính là một đường thẳng. 

Kiếm này, là thứ Phương Khác từng ngộ được một chút ranh giới, sau đó trong âm sát vô tận kia luyện ra. 

Mấy hôm nay, y nhớ lại rất nhiều chuyện giữa mình và Diệp Vu Thời. Tại đại lục Thanh Hoa Diệp Vu Thời từng cường điệu kiếm pháp đơn giản nhất. 

Thế là có chiêu kiếm này. 

Không liên quan gì đến kiếm quyết, chỉ là một chiêu kiếm đơn giản nhất. Một thức mà trong bất cứ kiếm quyết nào cũng đều phải có. 

Lại so sánh độ dài của một tay và độ dài của một thanh kiếm, nhất định kiếm dài hơn tay, cho nên kiếm của Phương Khác đến trước. 

Cho nên Phương Khác thắng. 

Chỉ đơn giản như thế. 

… 

Khoản Đông Nhiên ôm Thương Nhược Tuyết lui lại, tay hắn giữ chặt cổ Thương Nhược Tuyết. Huyết dịch đỏ tươi chảy ra từ kẽ tay. Nếu không phải vừa rồi hắn kịp thời ném dù trong tay ra khiến mũi kiếm của Phương Khác hơi chệch đi, cổ của Thương Nhược Tuyết chỉ sợ đã bị đâm xuyên. 

Khoản Đông Nhiên nhanh chóng xử lý vết thương trên cổ Thương Nhược Tuyết, mà ở vai chỉ có thể trước bỏ qua. Trên vai Thương Nhược Tuyết là huyết nhục mơ hồ, xương đã sớm nát bấy, kiếm khí đang hành hoành trong kinh mạch. 

“Hảo kiếm pháp.” Thương Nhược Tuyết bình tĩnh nói: “Kiếm tu sẽ không bị kiếm trong tay bó buộc, vừa rồi là ta cố chấp.” 

“…” Phương Khác trầm mặc một lúc. 

Nhưng nhìn Thương Nhược Tuyết một lúc y vẫn nói: “Nếu ta còn có cây kiếm khác, vừa rồi ta sẽ đổi. Nhưng ngươi biết nhẫn chứa đồ của ta đã không còn, trên người chỉ có hai thanh kiếm. Thanh tốt hơn thanh này một chút, đã tổn hại rồi.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện