Diệp Vu Thời ôm lấy Phương Khác nhẹ điểm chân, lướt về sau. Ổn định đáp xuống trước mặt đệ tử phái Thái Hành đảm nhiệm việc cảnh giới trong phủ chủ thành. Trong con mắt hẹp dài là từng điểm hàn quang, La Cảnh đối diện hắn có chút hoảng hốt.
La Cảnh là đệ tử nội môn bình thường của phái Thái Hành, nhiệm vụ của hắn chính là phụ trách cảnh giới phủ chủ thành. Không lâu trước, hai nam một nữ mặc đạo bào bình thường cầm tín vật đại biểu cho Khảm trong Bát Quái của phái, giao cho hắn một nhiệm vụ. Rất đơn giản, cứ làm như không nhìn thấy gì. Bất kể trong viện phát sinh chuyện gì đều xem như không nhìn thấy. Cho dù có bị phát hiện, bọn họ cũng đã thiết lập ảo trận trong viện, đến khi đó cứ thoái thác là bị ảo trận mê hoặc nên không biết gì.
Khi hai đệ tử phái Côn Luân bị vây công, hắn mơ hồ có một dự cảm. Ba phái vốn đã ngứa mắt nhau rất lâu, hắn đương nhiên hiểu hàm ý của môn phái mình. Đến khi Côn Luân truy cứu cứ nói không biết, hoặc hành vi của tản tu là được. Côn Luân không có chứng cứ cũng không thể làm gì, chuyện này họ đã làm qua không ít rồi. Huống chi, Côn Luân hiện nay, đã không còn là Côn Luân mười năm trước.
Cho đến hiện tại, La Cảnh nuốt nước miếng.
“Vị sư huynh này, chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?” La Cảnh lập tức kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi, “Vị này sao lại bị…” thương…
Lời La Cảnh đột nhiên ngừng lại, mắt muốn lồi ra, che vết máu trên cổ không cam lòng ngã xuống. Tên này cư nhiên dám giết người trước mặt nhiều đệ tử Thái Hành như thế.
Diệp Vu Thời khẽ nhếch môi, đảo mắt nhìn mấy đệ tử Thái Hành đứng sau La Cảnh.
“Đệ tử phái Côn Luân, bị tập kích tại phủ chủ thành, thân hãm ảo trận. Không biết phái Thái Hành có đệ tử nào biết phá trận không? Xin mời đạo hữu phái Thái Hành ra tay giúp đỡ.” Diệp Vu Thời lớn tiếng nói, tay vẫn cầm đao, thân ảnh như ma như ảo đi xuyên qua, những đệ tử phái Thái Hành kia ngay cả phát chiêu cũng chưa kịp làm đã ngã xuống. Máu chảy xuôi theo lưỡi đao trong tay Diệp Vu Thời, đao này là đao của Ngọc Mãn kia. Diệp Vu Thời nhẹ điểm chân, ném đao trong tay đi, đao bị ném xuống cạnh thi thể của Ngọc Mãn.
Diệp Vu Thời lại ôm Phương Khác đáp xuống viện, tiếp theo, mười mấy thân ảnh hạ xuống.
“Oành” một tiếng vang lớn, “ảo trận” trong viện nổ tung.
Trong mười mấy thân ảnh đó đi đầu chính là Tả Khâu.
Tả Khâu đảo mắt nhìn tình hình, thật đúng lúc. Hộ Lạc vung kiếm một cái, kiếm khí hừng hực, tuy chỉ là Tam Xích kiếm bình thường, nhưng chiêu kiếm của Hộ Lạc lại hàm chứa kiếm ý. Tuy không bằng Tiêu Xương Thu đã lĩnh ngộ được kiếm ý của mình, nhưng cũng chỉ kém một phần. Hộ Lạc mơ hồ cảm giác được hắn sắp sờ được đến kiếm ý, nhưng chung quy vẫn cách một tầng màn mỏng.
Hàn Không không kìm được trợn to mắt.
Đây là [Vô Hồi kiếm] kiếm quyết Côn Luân, kiếm quyết này uy lực cực lớn, nhưng lại có yêu cầu rất cao đối với tâm tính của người tu luyện. Vô Hồi kiếm, thế kiếm một khi ra là không thể rút về, vung rồi không thể hối hận. Vì thế người tu luyện trong Côn Luân tuy nhiều, nhưng có thành tựu lại rất ít.
Mà hiện tại, Hộ Lạc chém một kiếm xuống, nhưng trong mắt họ lại là một đạo sóng lớn từ trên trời trút xuống, sôi trào lên, thế không thể cản. Bên tai rõ ràng là tiếng vù vù của sóng lớn cuộn trào, làm người ta nhìn mà e sợ.
Cái này đâu phải sóng lớn, rõ ràng là từng đạo kiếm quang, tầng tầng lớp lớp, tránh cũng không thể tránh.
Đây là chiêu thứ ba của [Vô Hồi kiếm], Nhất Lạc Ngàn Trượng.
Mặt Ngọc Hoa co giật, tay siết chặt kiếm của mình, giờ phút này gã đã quên tại sao mình lại chiến đấu, gã cười ha ha: “Đến rất hay! Chết dưới kiếm pháp thế này, không thiệt!”
Ngọc Hoa trầm khí vào đan điền, đón lấy sóng lớn, một đạo kiếm khí như chớp điện đối kháng sóng lớn. Hai đạo kiếm khí va nhau, tạo một tiếng vang lớn, kiếm khí dạng chớp điện biến mất tăm, còn sóng lớn thì vẫn trút xuống.
“Hảo kiếm pháp.” Tả Khâu chẳng thèm nhìn thi thể của Ngọc Hoa lấy một cái, vỗ tay nói với Hộ Lạc.
“Đã khiến các đạo hữu Côn Luân kinh sợ rồi, là do chúng tôi chiêu đãi không chu toàn.” Tả Khâu nhìn thi thể đệ tử Thái Hành được nâng ra, trên mặt không biểu hiện gì. Trần Chử khoác y bào của Hộ Lạc, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Nếu không phải họ biết nguyên do sự việc, chỉ e cũng sẽ cho rằng Tả Khâu thật sự không biết cái gì. Trần Chử bất giác nhìn Diệp Vu Thời, những thi thể đó đều là một chiêu mất mạng. Cách làm của Diệp Vu Thời khiến hắn rất sợ hãi nhưng lại có cảm giác thư sướng.
Cảm giác khuất nhục khi bị phái Thái Hành mai phục đã biến mất hơn nửa. Đây là ăn miếng trả miếng, đòn trả lại đòn. Nhưng còn Viên sư đệ và Vương sư đệ chỉ sợ là rủi nhiều may ít.
“Nhờ Tả đạo hữu điều tra cho kỹ, ba người này có lai lịch gì mà dám to gan lớn mật giết chết nhiều đạo hữu Thái Hành còn mai phục đệ tử Côn Luân ta ngay tại phủ chủ thành như thế.” Trần Chử mỉm cười nói.
“Đương nhiên rồi.” Tả Khâu mím môi, vẻ mặt cực lạnh.
Mọi người tại đây đều ngầm biết rõ, chuyện cũng chỉ có thể như thế, tính kế Côn Luân không thành còn tổn thất nhiều người, tình huống này là lần đầu tiên Tả Khâu gặp phải.
Tả Khâu đảo mắt nhìn Diệp Vu Thời, “Mấy vị đạo hữu nên về sương phòng nghỉ ngơi đi, Phương đạo hữu có vẻ bị thương rất nặng, chuyện này giao cho chúng tôi giải quyết, xin các vị đạo hữu đừng buồn, giờ tuất ngày mai là có thể vào di phủ. Đạo hữu hãy đi nghỉ ngơi chuẩn bị đi.”
Trần Chử nhìn Phương Khác vẫn đang hôn mê bất tỉnh và Viên Kim còn tỉnh táo nhưng vô cùng nhếch nhác, ngọc bài bị nứt của Vương sư đệ vẫn còn nằm trong tay hắn.
Viên Kim và Vương Nhất Lạc cũng bị tập kích ở khu mua bán, nhưng kẻ đó lại giả vờ địch không lại mà bỏ trốn, dụ hai người đuổi đến chỗ hoang dã, rồi bị mai phục. Viên Kim phát hiện hai người trong đó rõ ràng sử dụng pháp quyết của phái Thái Hành, nghĩ đến khả năng phái Thái Hành âm mưu đối phó Côn Luân, nên hai người Vương Nhất Lạc quyết định dù có chết cũng phải truyền tin về môn phái trước. Vương Nhất Lạc một mình cản lại công kích của hai người, để Viên Kim thả hạc giấy môn phái dùng để cầu cứu ra.
May mắn là, đúng lúc hạc giấy gặp được Chu Thức Vũ đã gần đến [Thành Thái An], hai người Diệp Vu Thời phát hiện, cứu được Viên Kim, sau đó Chu Thức Vũ ở lại chăm sóc Viên Kim, Diệp Vu Thời gặp được Hộ Lạc đã thoát thân rồi cùng chạy đến phủ chủ thành.
“Phương sư đệ bị thương khá nặng, ngoại thương tuy không có gì đáng ngại lắm, nhưng thuật pháp cuối cùng Phương sư đệ dùng lại mang ý đồng quy vu tận. Kinh mạch tổn thương nghiêm trọng, linh lực cũng gần như khô cạn.” Chu Thức Vũ kiểm tra xong nhíu mày nói.
Đồng quy vu tận, Viên Kim sợ hãi muốn kêu lên, con chuột Phương muốn đồng quy vu tận với kẻ địch? Sao có thể. Viên Kim nhìn sắc mặt tái nhợt của Phương Khác, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Con chuột Phương cũng có dũng khí như thế sao? Nghe nói đối phương muốn bắt sống Phương sư đệ, vậy mà Phương sư đệ thà chịu chết.
“Thuật Phương sư đệ dùng ta chưa từng thấy qua.” Trần Chử nói.
Thần sắc mọi người lại biến đổi, trong tất cả mọi người, người giỏi sử dụng thuật pháp ngũ hành nhất đại khái chính là Trần Chử, mà trong môn phái thuật pháp ngũ hành của Trần Chử quả thật cực kỳ xuất sắc. Nếu Trần Chử cũng chưa từng thấy, vậy rốt cuộc là thuật gì? Mà lúc này Phương Khác lại chìm trong trạng thái kỳ quái.
Một vùng hắc ám vô tận, Phương Khác không biết y đã bị vây trong hắc ám bao lâu, y chỉ nhớ y cứ đi mãi đi mãi, mà hắc ám này dường như không có điểm kết, từ hồ nghi ban đầu đã chuyển sang khủng hoảng.
Y sẽ bị vây ở đây vĩnh viễn sao? Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có cảm giác. Cái gì cũng không có, chỉ là một vùng hắc ám.
Hay, y đã chết rồi?
Rốt cuộc còn phải đi bao lâu? Y lớn tiếng kêu lên, nhưng không có âm thanh gì cả. Cái gì cũng chẳng có, cảm giác này sắp bức điên y rồi.
Từ khủng hoảng đến tuyệt vọng. Phương Khác tê liệt bước từng bước.
“Kiếm dài hai mươi mốt tấc ba phân, chí tôn chí quý, nhân thần đều kính. Nhữ thân hợp với kiếm, kiếm hợp với thần. Sẽ chứng minh thiên địa đại đạo.”
Âm thanh u u vang lên, Phương Khác vui xong liền sợ. Âm thành này lúc có lúc không, cứ như truyền ra từ bốn phương tám hướng, mang đến áp lực khó tả.
“Dùng thân của nhữ, theo đạo của ngô, dùng thần của nhữ, hướng hành của ngô, dùng tâm của nhữ, chứng đạo của ngô. Hiến tế cho kiếm, lấy đạo Thái A, ban cho nhữ khả năng bất bại. Nhữ có nguyện ý?” (Nhữ: Ngươi – Ngô: Ta)
Mỗi âm rất mạnh, âm sau uy thế lớn hơn âm trước. Từng câu từng từ như gõ vào đầu Phương Khác, mỗi một câu nói, tim Phương Khác liền rung một cái.
“Dùng thân của nhữ, theo đạo của ngô,… lấy đạo Thái A, ban cho nhữ khả năng bất bại. Nhữ có nguyện ý?”
“Nhữ có nguyện ý?”
Phương Khác thả lỏng tâm thần, hai chữ nguyện ý suýt vuột miệng mà ra. Phương Khác cắn rách đầu lưỡi, vị rỉ sét tràn ra trong miệng.
Cái gì là hiến tế cho kiếm? Hiến tế, vừa nghe đã thấy không phải là chuyện gì tốt. Còn cái ngữ khí này, tiết tấu nói chuyện này nữa, đều mang theo tính dẫn dụ. Khiến người ta trong lúc không lưu tâm sẽ đi tin tưởng.
“Ta không nguyện ý!” Phương Khác định thần nói.
Âm thanh lập tức dừng lại, hồi phục một vùng trống rỗng.
Phương Khác chợt cảm thấy hoảng, không lẽ không đồng ý thì vĩnh viễn phải ở lại chỗ đáng chết này sao?
Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt thay đổi. Phương Khác trợn to mắt, một biển hoa đỏ máu, tầng tầng lớp lớp cánh hoa nhỏ xếp thành sắc hoa đỏ máu kỳ dị, hình thành một biển máu. Chính giữa biển máu, trôi nổi một thanh trường kiếm màu đỏ máu, trên kiếm là một người ngồi khoanh chân.
Phương Khác không dám xác định lắm, đó thật là người sao?
Tóc dài màu bạc xõa tung như thác nước, một thân hắc y như ma quỷ. Làn da gần như tái nhợt, môi cực mỏng, sóng mũi cao thẳng, còn có một đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, trên trán có một đường vân màu máu quái dị.
Người đó ngồi khoanh chân trên kiếm, nhàn nhạt đảo qua Phương Khác. Không biết sao, Phương Khác đã đứng cách người đó năm bước.
“Tại sao không nguyện ý?”
Tuy là ngữ khí nghi hoặc, nhưng Phương Khác không nghe ra chút tình cảm nào bên trong.
“Không nguyện ý thì chính là không nguyện ý.” Phương Khác nói, y chưa từng tin tưởng chuyện tốt bỗng dưng ập đến, đạt được cái gì thì phải bỏ ra cái giá tương ứng. Huống chi trong lời đó còn nói là khả năng bất bại. Bất bại? Vậy phải trả giá lớn thế nào đây? Ví như linh hồn?
Người đó nhìn chằm chằm Phương Khác một lát, “Tại sao không nguyện ý, có sức mạnh không tốt sao, ngươi rất yếu, sẽ chết.”
“Ta chỉ tin tưởng sức mạnh của mình. Hiến tế, ta không tin.” Phương Khác nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”
“Ngô là Thái A.” Thái A trầm mặc hồi lâu rồi nói.
Đột nhiên tất cả những gì trước mắt trở nên mơ hồ, tất cả cảnh tượng trôi xa, như rơi vào trong lốc xoáy, bị cuốn đi sạch sẽ.
Trong mơ hồ, dường như Phương Khác lại nghe được âm thanh của Thái A.
“Ngô đợi nhữ đến tìm ngô, kẻ có dấu ấn. Kiếm dài hai mươi mốt tấc ba phân, chí tôn chí quý, nhân thần đều kính. Nhữ thân hợp với kiếm, kiếm hợp với thần. Sẽ chứng minh thiên địa đại đạo. Ngô là Thái A… Thái A.” Giọng nói cứng nhắc không dao động, thậm chí trước mắt Phương Khác xuất hiện đôi con ngươi hắc ám không ánh sáng tràn đầy tử khí đó.
Thái A.
La Cảnh là đệ tử nội môn bình thường của phái Thái Hành, nhiệm vụ của hắn chính là phụ trách cảnh giới phủ chủ thành. Không lâu trước, hai nam một nữ mặc đạo bào bình thường cầm tín vật đại biểu cho Khảm trong Bát Quái của phái, giao cho hắn một nhiệm vụ. Rất đơn giản, cứ làm như không nhìn thấy gì. Bất kể trong viện phát sinh chuyện gì đều xem như không nhìn thấy. Cho dù có bị phát hiện, bọn họ cũng đã thiết lập ảo trận trong viện, đến khi đó cứ thoái thác là bị ảo trận mê hoặc nên không biết gì.
Khi hai đệ tử phái Côn Luân bị vây công, hắn mơ hồ có một dự cảm. Ba phái vốn đã ngứa mắt nhau rất lâu, hắn đương nhiên hiểu hàm ý của môn phái mình. Đến khi Côn Luân truy cứu cứ nói không biết, hoặc hành vi của tản tu là được. Côn Luân không có chứng cứ cũng không thể làm gì, chuyện này họ đã làm qua không ít rồi. Huống chi, Côn Luân hiện nay, đã không còn là Côn Luân mười năm trước.
Cho đến hiện tại, La Cảnh nuốt nước miếng.
“Vị sư huynh này, chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?” La Cảnh lập tức kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi, “Vị này sao lại bị…” thương…
Lời La Cảnh đột nhiên ngừng lại, mắt muốn lồi ra, che vết máu trên cổ không cam lòng ngã xuống. Tên này cư nhiên dám giết người trước mặt nhiều đệ tử Thái Hành như thế.
Diệp Vu Thời khẽ nhếch môi, đảo mắt nhìn mấy đệ tử Thái Hành đứng sau La Cảnh.
“Đệ tử phái Côn Luân, bị tập kích tại phủ chủ thành, thân hãm ảo trận. Không biết phái Thái Hành có đệ tử nào biết phá trận không? Xin mời đạo hữu phái Thái Hành ra tay giúp đỡ.” Diệp Vu Thời lớn tiếng nói, tay vẫn cầm đao, thân ảnh như ma như ảo đi xuyên qua, những đệ tử phái Thái Hành kia ngay cả phát chiêu cũng chưa kịp làm đã ngã xuống. Máu chảy xuôi theo lưỡi đao trong tay Diệp Vu Thời, đao này là đao của Ngọc Mãn kia. Diệp Vu Thời nhẹ điểm chân, ném đao trong tay đi, đao bị ném xuống cạnh thi thể của Ngọc Mãn.
Diệp Vu Thời lại ôm Phương Khác đáp xuống viện, tiếp theo, mười mấy thân ảnh hạ xuống.
“Oành” một tiếng vang lớn, “ảo trận” trong viện nổ tung.
Trong mười mấy thân ảnh đó đi đầu chính là Tả Khâu.
Tả Khâu đảo mắt nhìn tình hình, thật đúng lúc. Hộ Lạc vung kiếm một cái, kiếm khí hừng hực, tuy chỉ là Tam Xích kiếm bình thường, nhưng chiêu kiếm của Hộ Lạc lại hàm chứa kiếm ý. Tuy không bằng Tiêu Xương Thu đã lĩnh ngộ được kiếm ý của mình, nhưng cũng chỉ kém một phần. Hộ Lạc mơ hồ cảm giác được hắn sắp sờ được đến kiếm ý, nhưng chung quy vẫn cách một tầng màn mỏng.
Hàn Không không kìm được trợn to mắt.
Đây là [Vô Hồi kiếm] kiếm quyết Côn Luân, kiếm quyết này uy lực cực lớn, nhưng lại có yêu cầu rất cao đối với tâm tính của người tu luyện. Vô Hồi kiếm, thế kiếm một khi ra là không thể rút về, vung rồi không thể hối hận. Vì thế người tu luyện trong Côn Luân tuy nhiều, nhưng có thành tựu lại rất ít.
Mà hiện tại, Hộ Lạc chém một kiếm xuống, nhưng trong mắt họ lại là một đạo sóng lớn từ trên trời trút xuống, sôi trào lên, thế không thể cản. Bên tai rõ ràng là tiếng vù vù của sóng lớn cuộn trào, làm người ta nhìn mà e sợ.
Cái này đâu phải sóng lớn, rõ ràng là từng đạo kiếm quang, tầng tầng lớp lớp, tránh cũng không thể tránh.
Đây là chiêu thứ ba của [Vô Hồi kiếm], Nhất Lạc Ngàn Trượng.
Mặt Ngọc Hoa co giật, tay siết chặt kiếm của mình, giờ phút này gã đã quên tại sao mình lại chiến đấu, gã cười ha ha: “Đến rất hay! Chết dưới kiếm pháp thế này, không thiệt!”
Ngọc Hoa trầm khí vào đan điền, đón lấy sóng lớn, một đạo kiếm khí như chớp điện đối kháng sóng lớn. Hai đạo kiếm khí va nhau, tạo một tiếng vang lớn, kiếm khí dạng chớp điện biến mất tăm, còn sóng lớn thì vẫn trút xuống.
“Hảo kiếm pháp.” Tả Khâu chẳng thèm nhìn thi thể của Ngọc Hoa lấy một cái, vỗ tay nói với Hộ Lạc.
“Đã khiến các đạo hữu Côn Luân kinh sợ rồi, là do chúng tôi chiêu đãi không chu toàn.” Tả Khâu nhìn thi thể đệ tử Thái Hành được nâng ra, trên mặt không biểu hiện gì. Trần Chử khoác y bào của Hộ Lạc, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Nếu không phải họ biết nguyên do sự việc, chỉ e cũng sẽ cho rằng Tả Khâu thật sự không biết cái gì. Trần Chử bất giác nhìn Diệp Vu Thời, những thi thể đó đều là một chiêu mất mạng. Cách làm của Diệp Vu Thời khiến hắn rất sợ hãi nhưng lại có cảm giác thư sướng.
Cảm giác khuất nhục khi bị phái Thái Hành mai phục đã biến mất hơn nửa. Đây là ăn miếng trả miếng, đòn trả lại đòn. Nhưng còn Viên sư đệ và Vương sư đệ chỉ sợ là rủi nhiều may ít.
“Nhờ Tả đạo hữu điều tra cho kỹ, ba người này có lai lịch gì mà dám to gan lớn mật giết chết nhiều đạo hữu Thái Hành còn mai phục đệ tử Côn Luân ta ngay tại phủ chủ thành như thế.” Trần Chử mỉm cười nói.
“Đương nhiên rồi.” Tả Khâu mím môi, vẻ mặt cực lạnh.
Mọi người tại đây đều ngầm biết rõ, chuyện cũng chỉ có thể như thế, tính kế Côn Luân không thành còn tổn thất nhiều người, tình huống này là lần đầu tiên Tả Khâu gặp phải.
Tả Khâu đảo mắt nhìn Diệp Vu Thời, “Mấy vị đạo hữu nên về sương phòng nghỉ ngơi đi, Phương đạo hữu có vẻ bị thương rất nặng, chuyện này giao cho chúng tôi giải quyết, xin các vị đạo hữu đừng buồn, giờ tuất ngày mai là có thể vào di phủ. Đạo hữu hãy đi nghỉ ngơi chuẩn bị đi.”
Trần Chử nhìn Phương Khác vẫn đang hôn mê bất tỉnh và Viên Kim còn tỉnh táo nhưng vô cùng nhếch nhác, ngọc bài bị nứt của Vương sư đệ vẫn còn nằm trong tay hắn.
Viên Kim và Vương Nhất Lạc cũng bị tập kích ở khu mua bán, nhưng kẻ đó lại giả vờ địch không lại mà bỏ trốn, dụ hai người đuổi đến chỗ hoang dã, rồi bị mai phục. Viên Kim phát hiện hai người trong đó rõ ràng sử dụng pháp quyết của phái Thái Hành, nghĩ đến khả năng phái Thái Hành âm mưu đối phó Côn Luân, nên hai người Vương Nhất Lạc quyết định dù có chết cũng phải truyền tin về môn phái trước. Vương Nhất Lạc một mình cản lại công kích của hai người, để Viên Kim thả hạc giấy môn phái dùng để cầu cứu ra.
May mắn là, đúng lúc hạc giấy gặp được Chu Thức Vũ đã gần đến [Thành Thái An], hai người Diệp Vu Thời phát hiện, cứu được Viên Kim, sau đó Chu Thức Vũ ở lại chăm sóc Viên Kim, Diệp Vu Thời gặp được Hộ Lạc đã thoát thân rồi cùng chạy đến phủ chủ thành.
“Phương sư đệ bị thương khá nặng, ngoại thương tuy không có gì đáng ngại lắm, nhưng thuật pháp cuối cùng Phương sư đệ dùng lại mang ý đồng quy vu tận. Kinh mạch tổn thương nghiêm trọng, linh lực cũng gần như khô cạn.” Chu Thức Vũ kiểm tra xong nhíu mày nói.
Đồng quy vu tận, Viên Kim sợ hãi muốn kêu lên, con chuột Phương muốn đồng quy vu tận với kẻ địch? Sao có thể. Viên Kim nhìn sắc mặt tái nhợt của Phương Khác, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Con chuột Phương cũng có dũng khí như thế sao? Nghe nói đối phương muốn bắt sống Phương sư đệ, vậy mà Phương sư đệ thà chịu chết.
“Thuật Phương sư đệ dùng ta chưa từng thấy qua.” Trần Chử nói.
Thần sắc mọi người lại biến đổi, trong tất cả mọi người, người giỏi sử dụng thuật pháp ngũ hành nhất đại khái chính là Trần Chử, mà trong môn phái thuật pháp ngũ hành của Trần Chử quả thật cực kỳ xuất sắc. Nếu Trần Chử cũng chưa từng thấy, vậy rốt cuộc là thuật gì? Mà lúc này Phương Khác lại chìm trong trạng thái kỳ quái.
Một vùng hắc ám vô tận, Phương Khác không biết y đã bị vây trong hắc ám bao lâu, y chỉ nhớ y cứ đi mãi đi mãi, mà hắc ám này dường như không có điểm kết, từ hồ nghi ban đầu đã chuyển sang khủng hoảng.
Y sẽ bị vây ở đây vĩnh viễn sao? Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có cảm giác. Cái gì cũng không có, chỉ là một vùng hắc ám.
Hay, y đã chết rồi?
Rốt cuộc còn phải đi bao lâu? Y lớn tiếng kêu lên, nhưng không có âm thanh gì cả. Cái gì cũng chẳng có, cảm giác này sắp bức điên y rồi.
Từ khủng hoảng đến tuyệt vọng. Phương Khác tê liệt bước từng bước.
“Kiếm dài hai mươi mốt tấc ba phân, chí tôn chí quý, nhân thần đều kính. Nhữ thân hợp với kiếm, kiếm hợp với thần. Sẽ chứng minh thiên địa đại đạo.”
Âm thanh u u vang lên, Phương Khác vui xong liền sợ. Âm thành này lúc có lúc không, cứ như truyền ra từ bốn phương tám hướng, mang đến áp lực khó tả.
“Dùng thân của nhữ, theo đạo của ngô, dùng thần của nhữ, hướng hành của ngô, dùng tâm của nhữ, chứng đạo của ngô. Hiến tế cho kiếm, lấy đạo Thái A, ban cho nhữ khả năng bất bại. Nhữ có nguyện ý?” (Nhữ: Ngươi – Ngô: Ta)
Mỗi âm rất mạnh, âm sau uy thế lớn hơn âm trước. Từng câu từng từ như gõ vào đầu Phương Khác, mỗi một câu nói, tim Phương Khác liền rung một cái.
“Dùng thân của nhữ, theo đạo của ngô,… lấy đạo Thái A, ban cho nhữ khả năng bất bại. Nhữ có nguyện ý?”
“Nhữ có nguyện ý?”
Phương Khác thả lỏng tâm thần, hai chữ nguyện ý suýt vuột miệng mà ra. Phương Khác cắn rách đầu lưỡi, vị rỉ sét tràn ra trong miệng.
Cái gì là hiến tế cho kiếm? Hiến tế, vừa nghe đã thấy không phải là chuyện gì tốt. Còn cái ngữ khí này, tiết tấu nói chuyện này nữa, đều mang theo tính dẫn dụ. Khiến người ta trong lúc không lưu tâm sẽ đi tin tưởng.
“Ta không nguyện ý!” Phương Khác định thần nói.
Âm thanh lập tức dừng lại, hồi phục một vùng trống rỗng.
Phương Khác chợt cảm thấy hoảng, không lẽ không đồng ý thì vĩnh viễn phải ở lại chỗ đáng chết này sao?
Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt thay đổi. Phương Khác trợn to mắt, một biển hoa đỏ máu, tầng tầng lớp lớp cánh hoa nhỏ xếp thành sắc hoa đỏ máu kỳ dị, hình thành một biển máu. Chính giữa biển máu, trôi nổi một thanh trường kiếm màu đỏ máu, trên kiếm là một người ngồi khoanh chân.
Phương Khác không dám xác định lắm, đó thật là người sao?
Tóc dài màu bạc xõa tung như thác nước, một thân hắc y như ma quỷ. Làn da gần như tái nhợt, môi cực mỏng, sóng mũi cao thẳng, còn có một đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, trên trán có một đường vân màu máu quái dị.
Người đó ngồi khoanh chân trên kiếm, nhàn nhạt đảo qua Phương Khác. Không biết sao, Phương Khác đã đứng cách người đó năm bước.
“Tại sao không nguyện ý?”
Tuy là ngữ khí nghi hoặc, nhưng Phương Khác không nghe ra chút tình cảm nào bên trong.
“Không nguyện ý thì chính là không nguyện ý.” Phương Khác nói, y chưa từng tin tưởng chuyện tốt bỗng dưng ập đến, đạt được cái gì thì phải bỏ ra cái giá tương ứng. Huống chi trong lời đó còn nói là khả năng bất bại. Bất bại? Vậy phải trả giá lớn thế nào đây? Ví như linh hồn?
Người đó nhìn chằm chằm Phương Khác một lát, “Tại sao không nguyện ý, có sức mạnh không tốt sao, ngươi rất yếu, sẽ chết.”
“Ta chỉ tin tưởng sức mạnh của mình. Hiến tế, ta không tin.” Phương Khác nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”
“Ngô là Thái A.” Thái A trầm mặc hồi lâu rồi nói.
Đột nhiên tất cả những gì trước mắt trở nên mơ hồ, tất cả cảnh tượng trôi xa, như rơi vào trong lốc xoáy, bị cuốn đi sạch sẽ.
Trong mơ hồ, dường như Phương Khác lại nghe được âm thanh của Thái A.
“Ngô đợi nhữ đến tìm ngô, kẻ có dấu ấn. Kiếm dài hai mươi mốt tấc ba phân, chí tôn chí quý, nhân thần đều kính. Nhữ thân hợp với kiếm, kiếm hợp với thần. Sẽ chứng minh thiên địa đại đạo. Ngô là Thái A… Thái A.” Giọng nói cứng nhắc không dao động, thậm chí trước mắt Phương Khác xuất hiện đôi con ngươi hắc ám không ánh sáng tràn đầy tử khí đó.
Thái A.
Danh sách chương