La Thanh thấy Trí Tiêu không tiếp lời mà chậm rãi sờ râu mình, bất giác nhíu mày, nhưng ngữ khí lại ôn hòa hơn lúc trước nhiều.

“Ta thừa nhận thời gian gần đây, mỗi chuyện Phương Khác làm đều đủ khiến ta phải rửa mắt mà nhìn. Lúc trước ta và ngươi ngầm đồng ý cho hai đứa, nhưng đó là vì nếu Vu Thời đã thích như vậy ta cũng không tất yếu phải ngăn cản. Nhưng nếu Phương Khác đã luyện được Quy Nhất kiếm pháp, vậy thì y và Diệp Vu Thời cực kỳ không thích hợp.” La Thanh chau mày nói, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên thần sắc phức tạp. Sau đó ông đã từng tra qua Quy Nhất kiếm quyết, mới đột nhiên ý thức được chuyện này đã không thể được ngầm cho phép. Cho dù ông đã có mấy phần tán thưởng Phương Khác, thừa nhận Phương Khác đủ để đứng cùng Diệp Vu Thời.

Nhưng, không được chính là không được. Cho dù can thiệp chuyện này đã đi ngược lại nguyên tắc xử sự nhất quán của ông, ông cũng sẽ tiếp tục như thế.

“Rất lâu trước kia ta nhớ ngươi từng nói với ta một câu ‘bất cứ ai đều không có quyền áp đặt cách nhìn của mình lên người khác, có thích hợp hay không chỉ có bản thân mình hiểu’. Lời ngươi hôm nay quá tục, tục không giống như lời La phong tử nên nói.” Trí Tiêu nhàn nhạt nói.

La Thanh nhẹ ho một tiếng, sau đó lại nói: “Nhưng nếu đã có thể dự kiến chọn lựa của chúng không thích hợp. Tại sao không thể uốn nắn trước một bước?”

“Ngươi bái Trí Hậu làm sư phụ từ khi nào vậy? Sao tiểu gia ta không biết?” Trí Tiêu chế nhạo, ngay cả tự xưng đã lâu không dùng cũng dùng đến. “Lẽ nào ngươi dự kiến được mùa đông cỏ cây sẽ khô cằn, cho nên ngươi dứt khoát nhổ sạch chúng từ mùa xuân hay sao?”

“Ngươi đây là ngụy biện.” La Thanh nói: “Ngươi biết rõ Phương Khác đã luyện Quy Nhất kiếm quyết thì đời này tu vi khó thể vượt qua nguyên anh. Vậy thì y coi như đã hủy rồi, lúc này còn nhìn chưa ra, đợi đến khi bản thân y cảm thấy được bất luận y nỗ lực thế nào, bất luận dùng phương pháp nào, bất luận qua bao nhiêu năm. Tu vi của y gần như không có tiến triển, y sẽ cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy phẫn nộ, thậm chí cảm thấy oán hận. Tu vi càng cao, tâm cảnh càng nặng. Một khi sinh ra những suy nghĩ này, tu vi của y càng khó tiến triển. Cứ thế tuần hoàn chết… y sẽ bị hủy. Lạc Chính lão tổ là người tâm trí kiên cường như thế, cuối cùng cũng chỉ đến được trung kỳ xuất khiếu. Mà trong đó còn nhờ có Kế chưởng môn hiệp trợ. Sau khi Lạc Chính lão tổ chết, Kế chưởng môn trên cơ bản cũng như hoạt tử nhân. Nếu không phải vì phái Côn Luân, chỉ sợ ngài đã sớm… xây động phủ ở nơi như Thận Hành nhai, sống cực khổ như thế. Tu vi cả đời cũng đình trệ không tiến từ đó, vốn dĩ ngài là người có khả năng phi thăng nhất cả tu tiên giới.

Ta không muốn Vu thời cũng giống như chưởng môn. Nếu Phương Khác từ đây đình trệ không tiến, Vu Thời nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. Nếu thọ nguyên của Phương Khác tận, những ngày sau đó của Vu Thời nhất định sẽ cô độc đau khổ. Không bằng nhân hiện tại tình cảm của chúng còn chưa sâu, sớm tách chúng ra mới là thượng sách.”

Trí Tiêu bình tĩnh nghe La Thanh nói xong một đoạn thật dài, sau đó vuốt râu thờ ơ nói một câu.

“Ngươi cho rằng ngươi không đồng ý hữu dụng với Diệp Vu Thời sao?”

La Thanh á họng câm nín. Ông vừa nghe được tin tức này phản ứng đầu tiên chính là không đồng ý, sau đó đến tìm Trí Tiêu. Căn bản chưa từng nghĩ qua Diệp Vu Thời sẽ là thái độ gì.

Nghĩ đến Diệp Vu Thời, La Thanh trầm mặc.

Trong mấy đồ đệ của ông, tuy Công Tôn Tùy là do ông nuôi dưỡng trưởng thành… nhưng hắn muốn làm gì ông đều không thể ngăn cản. Vì chính sách nhất quán của ông là nuôi thả, huống chi là Diệp Vu Thời.

“Vậy Phương Khác…” La Thanh há miệng nói, lời chưa ra khỏi miệng đã bị Trí Tiêu ngắt đứt.

“Trước khi Phương tiểu tử lên Tuyết Đỉnh sơn, còn ám thị cho ta, hy vọng ta đừng vươn tay quá dài. Không lâu trước trong thư gửi về còn trực tiếp nói sau khi trở lại muốn chính diện nói chuyện với ta thật kỹ về vụ ám sát ở rừng Phùng Thu, còn cả chuyện Tất Thập tứ mai phục. Càng không cần nói mấy hôm trước đã cùng Diệp Vu Thời liên hợp lại chế ước ta.” Trí Tiêu không chút áp lực nói.

Sắc mặt La Thanh lại đen thui. Nói thế hai người sư phụ họ đây không cách nào với hai đứa đồ nhi? Tôn nghiêm của sư phụ ở đâu? Rất lâu, La Thanh phất tay áo bỏ đi. Đợi sau khi ra khỏi Cùng sơn cốc ông tự cười nhạo một tiếng, trước giờ ông ghét những kẻ mang danh ‘vì tốt cho người khác’ mà làm vài chuyện, kết quả khi chuyện đổ lên đầu bản thân ông cũng làm hành vi này. Cũng như lúc trước ông cưỡng ép Công Tôn Tùy bế quan.

Tào Đoạt thấy La Thanh đi rồi mới nói: “Chưởng môn, Phương Khác thật sự có thể vượt qua được bậc cản của Sâm La kiếm quyết như ngài nói sao?”

Ngữ khí của hắn vô cùng không xác định, hiển nhiên hắn cũng không cho rằng bậc cản mà ngay cả Lạc Chính lão tổ cũng không vượt qua được mà Phương Khác có thể làm.

“Có thể hay không, chỉ có thể xem bản thân y.” Trí Tiêu gõ ngón tay gầy gò lên mép ly.

Tào Đoạt nhìn Trí Tiêu đã gầy đi một vòng, trong lòng chua xót. Dựa vào năng lực của chưởng môn nếu có thể rời khỏi Côn Lăng sơn, bất luận là tông môn hay Thiên Sơn chỉ sợ không ai cản được, giết vài kẻ thì thế nào? Nhưng ông không thể, sau khi tiếp nhận vị trí chưởng môn, tiếp nhận Côn Luân ấn. Ông chỉ có thể tọa thủ Côn Luân.

“Chưởng môn ngài đẩy nhóm Vương Lạc Dương cho Phương Khác, là vì cho y có một ngày tiếp nhận tất cả. Nhưng nếu y dừng lại ở kỳ nguyên anh, vậy tất cả những gì ngài làm đều lãng phí trắng.” Tào Đoạt nói.

Lực lượng trong tay Phương Khác bất luận là Tụ Linh các hay là nhóm người Trần Chử, về một mặt ý nghĩa nào đó đều thua xa phân lượng của đệ tử đời ba mươi bảy.

Những đệ tử đó quan hệ chồng chéo phức tạp, nói cũng nói không rõ. Nhưng nói tóm lại bối cảnh của chúng rất cứng, lại gần như đều là độc tử độc tôn. Nếu bọn chúng đưa ra lựa chọn gì, chưa hẳn không thể đại biểu cho chọn lựa của những phong chủ và trưởng lão kia. Điểm này rất nhiều người đều nghĩ đến, nhưng chưởng môn chặn trước mặt đã cản lại tất cả ý kiến phản đối.

Trí Tiêu cười, lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi. Từ thượng cổ đến hôm nay. Tuy người có lực lượng càng mạnh sống càng lâu. Nhưng chân chính có thể thay đổi thế giới này còn khiến nhân tộc càng lúc càng hưng thịnh không phải là tu vi mà là cái này.”

Trí Tiêu chỉ vào đầu.

“Từ lúc thiên địa sơ khai, nhân tộc khoác da thú đến mặc tơ lụa như bây giờ, từ bước đi đến nuôi dưỡng linh thú thay đi bộ rồi lại đến thuyền bay. Tất cả không phải là tu vi có thể làm được. Cho dù tu vi của Phương tiểu tử thấp không thể tiến thêm một tấc thì thế nào? Chỉ cần y có đầu óc, tất cả điều ta làm đều đáng giá. Khi đó phái ra tu sĩ kỳ xuất khiếu cũng vậy tu sĩ kỳ phân thần cũng vậy, thủ bên người y, cho dù y không có tu vi cũng không ngại.”

Tào Đoạt trừng mắt nghẹn họng, phái ra tu sĩ kỳ xuất khiếu và tu sĩ kỳ phân thần… bảo hộ một người? Đây có phải là dùng dao mổ trâu giết gà không? Hơn nữa đầu óc mà chưởng môn nói đến, đại khái cũng không phải là đầu óc bình thường.

Nhưng trong mắt hắn Phương Khác không phải là loại người trí mưu hơn người đó…

“Sợ là sợ y không có đầu óc.” Trí Tiêu nhàn nhạt nói.

“Còn phải xem thử…” Câu cuối cùng này, Trí Tiêu nói rất nhỏ. Tào Đoạt chỉ nhìn thấy môi Trí Tiêu mấp máy.

Một hàng người trên đường tới Thần Võ Doanh. Bên cạnh Phương Khác thiếu đi một Chu Lập Đức nhiều thêm một Thượng Quan Bình Dao dẫn đến đám Hách Liên Đồng líu ríu thảo luận rất nhiều ngày.

“Đệ luôn cảm thấy, trước khi đi địa cung đệ chính là Đường Tăng không chừng.” Phương Khác lười biếng tựa lên đầu giường nói. Nghĩ đi, ma hoàng tức, tân hải chi lệ gì đó… đều ở trong người y. Mà y trước giờ chưa từng cảm thấy dị thường. Khi đó nếu có người biết những thứ này đều tồn tại trong người y, đại khái máu của y đều sẽ trở thành dược liệu?

“Chính là tên hòa thượng mà đệ lải nhải gì mà ăn thịt hắn ta sẽ được trường sinh bất lão?” Diệp Vu Thời gác tay lên cổ tay Phương Khác, vừa đưa linh thức vào người Phương Khác tỉ mỉ kiểm tra vừa đáp lời.

“Ừ.” Phương Khác gật đầu, tùy tiện nhét một linh quả vào miệng.

“Chuyện kết làm đạo lữ huynh đã nhắc tới với sư phụ rồi. Đợi về môn phái, chúng ta sẽ cử hành nghi thức đạo lữ.”

“…Khụ, khụ.” Phương Khác giật mình, trực tiếp ngồi thẳng dậy, nhưng ngặc nỗi bị nghẹn, y vội phun linh quả ra ho khù khụ.

Sau đó vẻ mặt chấn kinh nhìn Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời thản nhiên nhìn lại.

“Chuyện, chuyện này tại sao đệ không biết?”

“Hiện tại không phải đã biết rồi?” Diệp Vu Thời mỉm cười nói: “Thế nào, Phương sư đệ không muốn?”

“Sao có thể không muốn, nhưng…” Phương Khác ấp úng nói, nhưng cái này hoàn toàn không giống y đã nghĩ được chưa? Đây chính là tùy tiện nhắc đến, sau đó liền kết làm đạo lữ? Y chuẩn bị nhiều như thế… còn chưa phát huy tác dụng mà? Tiết tấu này không đúng.

“Muốn là được rồi.” Diệp Vu Thời thờ ơ nói.

Phương Khác còn muốn nói gì đó.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên. Diệp Vu Thời nhẹ chau mày, nhưng Phương Khác đã vô thức la lên mời vào.

“Địch lão tổ hôm đó bị Thái A đánh bỏ chạy sau lại quay về mang Phương Hiền Thanh đi. Bây giờ bọn họ đang ở Cổ Sát tự, cũng tức là cách không xa Thần Võ Doanh. Xin đại nhân cho phép, để thuộc hạ đi giết hắn.” Thượng Quan Bình Dao nói.

“Phương Hiền Thanh?” Phương Khác nhíu mày, trong ấn tượng của y, người này luôn vô cùng đáng ghét.

Nhưng Thượng Quan Bình Dao lại hiểu lầm Phương Khác nhíu mày vì không tán thành, giọng nàng lạnh đi vài phần: “Phương Hiền Thanh này là chó săn phản đồ, hại chết rất nhiều đệ tử phái ta, tội không thể tha. Xin đại nhân cho phép!”

Phương Khác nhếch môi, đột nhiên nhớ lại lúc trước khi họ trên đường đến Thần Sách Doanh, đám Vương Lạc Dương cũng muốn giết Phương Hiền Thanh.

“Được thôi.”

“Đại nhân, xin…?” Lời Thượng Quan Bình Dao định nói kẹt lại.

“Ta nói được thôi.” Phương Khác nhếch môi cười.

Hách Liên Đồng đứng trước đầu thuyền bay, cả người như không xương úp sấp trên lan can.

Mấy đứa Vương Lạc Dương vây xung quanh ngồi xuống thành vòng, chính giữa bày một thành trì nho nhỏ, tinh xảo như mô hình. Nhưng đường lớn ngỏ nhỏ gì đó nên có đều có, đây là mô hình Cổ Sát tự.

“Phương Hiền Thanh ở chỗ này. Xuất phát từ đây, tổng cộng có mười bảy con đường thông đến chỗ này.” Vương Lạc Dương chỉ mấy con đường nói.

“Một khi xảy ra chuyện, chỗ này chỗ này và chỗ này đều sẽ bị phong tỏa. Nhưng trong đó có chênh lệch thời gian.” Ngón tay thon dài của Vương Lạc Dương cắm một lá cở chỉ lớn bằng đầu ngón tay trên một con đường trong đó.

“Hiện nay mọi sự đã chuẩn bị xong chỉ thiếu một cao thủ… một cao thủ có thể yên hơi lặng tiếng xâm nhập vào Cổ Sát tự.” Hách Liên Đồng thở dài nói.

Chúng nói muốn giết Phương Hiền Thanh không phải chỉ là nói cho có, mà mưu kế đã lâu, nhưng vẫn luôn thiếu gió đông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện