Gió thổi qua rừng trúc, tạo lên từng cơn sóng. Diệp Vu Thời và Phương Khác chọn một con đường nhỏ vòng qua Tuyết Đỉnh sơn. Trên đường gặp phải tiểu đội tuần tra của Thái Hành, vẫn đi tuần như trước chứ không phái tu sĩ cấp cao tọa trấn. Vì thế hai người đi coi như cực kỳ thuận lợi.
Cuối cùng chỉ cần thông qua Trường Thiên Hiệp cốc là được.
“Phía trước chính là Trường Thiên Hiệp cốc, phòng bị nơi đó có lẽ sẽ nghiêm hơn. Đệ vẫn cảm thấy không hợp lý.” Phương Khác nhẹ giọng nói, nhịn không được liên tục nhìn Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời không đáp trả gì, chỉ chuyên chú với động tác của mình. Cứ như lúc này bàn trận trong tay hắn đã thu hút tất cả lực chú ý của hắn.
Mi mắt nửa rũ, thần tình chuyên chú, đôi môi với độ cong hoàn mỹ hơi nhếch lên. Diệp Vu Thời chỉ có lúc nghiêm túc mới bỏ đi sự ôn hòa, thay bằng cảm giác băng lạnh.
Nhưng như vậy không đúng, loại trầm mặc này đã kéo dài suốt đường.
“Khụ, tình hình bên Tiêu Xương Thu thế nào? Huynh ở Tả Thần Sách Doanh thế nào? Chuyện tu sĩ yêu ma tộc giải quyết chưa?” Phương Khác nhìn bên mặt nghiênh của Diệp Vu Thời, tiến tới cười hi hi hỏi.
Vẫn là trầm mặc.
Hồi lâu Phương Khác thu lại nụ cười: “Xin lỗi.”
Diệp Vu Thời chậm rãi ngẩng đầu nhìn khóe môi cong cong của Phương Khác: “Xin lỗi? Không cần đến xin lỗi. Vừa rồi những lời đệ nói với Thái A, đã nói rất rõ ràng. Mấy câu trong đó là nói với huynh, huynh cũng rất rõ.”
Phương Khác há miệng lại cảm thấy nghẹn lời. Những lời y nói với Thái A, quả thật có mấy phần địch ý. Chẳng hạn Thái A ba lần mấy lượt cứu y, cho dù ban đầu chỉ là giao dịch. Nhưng nói thế, chỉ là hy vọng giữa Diệp Vu Thời và Thái A không giương cung bạt kiếm như thế.
“Vì đệ hiểu nếu huynh đã nói rõ như vậy, đương nhiên nắm chắc mười phần sẽ giết được hắn. Mà đệ không hy vọng huynh giết hắn.” Diệp Vu Thời nhếch môi nhìn Phương Khác nói: “Để đệ thất vọng rồi, huynh sẽ giết chết hắn.”
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời, lúc này lại cười: “Huynh sẽ không.”
“Huynh sẽ.” Diệp Vu Thời híp mắt lại, nói chắc chắn.
Phương Khác bước tới một bước, nhẹ giọng nói: “Huynh sẽ không, vì huynh sẽ bận tâm đến suy nghĩ của đệ. Cho nên dù lúc trước huynh chuẩn bị bao nhiêu, huynh vẫn dừng lại.”
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời nói: “Khiến huynh lo lắng rồi.”
“Đệ không biết huynh sẽ phẫn nộ như thế.”
“Đệ chưa từng nghĩ, huynh làm nhiều như thế.”
“Vừa rồi đệ chỉ hy vọng, có lẽ bầu không khí giữa huynh và Thái A sẽ dịu đi một chút… Luận tội định phạt, đệ thật sự nghĩ thế. Không phải là gỡ tội cho hắn, cũng không phải tùy tiện cho qua chuyện này. Nếu có người đối xử với huynh như thế, tâm tình của đệ cũng là như thế…”
Sắc mặt Diệp Vu Thời bất biến nhìn Phương Khác, chân mày nhẹ run lên.
“Vừa rồi đệ không hỏi qua huynh.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói, đây mới là trọng điểm, đệ đưa ra quyết định gì cũng không sao, nhưng đệ phải hỏi huynh trước. “Hỏi qua” này không phải trưng cầu, là thông báo.
Phương Khác sửng sốt.
“Chuyện của đệ không phải là chuyện của mình đệ. Dựa vào cái gì không hỏi huynh một tiếng?”
Phương Khác trợn to mắt, gương mặt đã mang mấy phần thành thục hiện lên một chút vô thố, sau đó hóa thành khẩn trương, một chút mê mang cùng phần nhiều tỉnh ngộ.
Diệp Vu Thời nhẹ than, mày nhu hòa đi, chỉ là mi tâm vẫn nhăn: “Cho dù Thái A là bằng hữu của đệ, trước khi đệ đưa ra quyết định tại sao không hỏi qua huynh một tiếng. Rất khó hay sao?”
Phương Khác ngốc lăng đứng đó, ấp úng nói: “Không khó.”
Sau đó y chớp mắt thầm nói, nhưng huynh đưa ra quyết định gì cũng chưa từng hỏi qua đệ mà.
“Quẻ bói Vệ Thoán bói cho đệ, tại sao không cho huynh biết?”
“Vì… đệ không tin cái này lắm. Cho nên không nói.”
“Còn nữa, A Khác từ khi nào trở thành lưu manh rồi? Tại sao huynh không biết chút gì?”
“Điều… điều này thật sự là oan uổng! Đệ thật sự không làm gì hết…”
Càng nói về sau, mắt Phương Khác càng sáng. Cuối cùng là rạng rỡ tươi cười.
“Vu Thời, kỳ thật huynh là…” Mấy chữ sau biến mất trong nụ cười dịu dàng của Diệp Vu Thời. Phương Khác cực kỳ tự nhiên sửa miệng nói: “Sau khi trở về, đệ bỏ mì cho huynh, sao nào?”
Theo tính cách của Diệp Vu Thời, nếu đã tích cốc, đương nhiên không thể chủ động ăn những thứ này. Nhưng dưới sự ảnh hưởng của Phương Khác, chỉ cần Phương Khác ăn hắn nhất định ăn cùng.
“Đúng rồi, đệ chỉ cần lo ‘bỏ mì’ vào nồi. Cái khác vẫn nên để huynh làm.” Diệp Vu Thời nhướng mày nhàn nhạt nói.
“Vậy, vậy huynh chiên cá?” Nói xong Phương Khác nhịn không được cứng lại, nhớ tới âm thủy ngư trong thông đạo, cảm thấy buồn nôn.
“Không… không, đệ nấu cho huynh một chén cháo là được.”
“Là tự đệ thèm đúng không?” Diệp Vu Thời liếc Phương Khác một cái, lạnh lùng nói.
“Làm gì có làm gì có, đây là tâm ý của sư đệ đây mà. Chỉ là nếu một mình Vu Thời ăn không tránh khỏi quá cô đơn. Cho nên sư đệ quyết định cùng huynh.” Phương Khác cười nói.
Vừa đến Trường Thiên Hiệp cốc, Phương Khác tỉ mỉ nhìn trọng binh thủ ở lối vào Hiệp cốc, khẽ chau mày, mong là bàn trận của Diệp Vu Thời thật sự có thể kéo dài đủ thời gian.
Thoáng cái, Phương Khác và Diệp Vu Thời đồng thời quay đầu nhìn khu rừng phía trước.
Chỉ thấy, một người mặc một bộ đầm ngắn màu nhạt, bó cao eo, phục sức như đời Đường. Bên ngoài tuy trùm màn mỏng màu trắng, nhưng đầm lại bắt chéo ở chỗ đùi, chỉ cần bước đi sẽ là phong tình vô hạn. Nơi cổ tay mang vòng màu bạc.
Nhưng tướng mạo nàng lại thanh lệ chứ không yêu mị.
Phương Khác nhíu mày suy nghĩ, người này khá quen mặt.
“Thượng Quan Bình Dao, kiến quá Phương đại nhân, Diệp sư huynh.” Thượng Quan Bình Dao cúi người, nhẹ giọng nói: “Thuộc hạ phụng lệnh Ngô trưởng lão đến đây tiếp ứng Phương đại nhân.”
Nói rồi Thượng Quan Bình dao đưa ra tín vật Ngô Thất cho nàng.
Lúc này Phương Khác mới nhớ ra, y và Thượng Quan Bình Dao từng gặp mặt một lần, trong rừng.
“Ngô trưởng lão có sao không?” Phương Khác vội hỏi.
Thượng Quan Bình Dao nhẹ giọng nói: “Bị chút thương, chỉ cần điều dưỡng chút sẽ không dáng ngại. Phương đại nhân mời đi theo ta, bên cạnh Trường Thiên Hiệp cốc có một thông đạo. Chúng ta có thể từ nơi đó đi xuyên qua Trường Thiên hiệp cốc.”
“Phương đại nhân, vốn một tháng trước thuộc hạ phải đến chỗ ngài báo danh. Nhưng khi ta đến Tả Thần Sách Doanh, ngài đã đi mất.” Thượng Quan Bình Dao vừa dẫn đường vừa nói.
Phương Khác cười nói không sao. Đột nhiên y nhớ ra gì đó: “Thượng Quan Bình Thục là…”
Thượng Quan Bình Dao nhàn nhạt nói: “Chính là gia tỷ.”
Tốn một khắc, họ vòng ra khỏi hang động thiên nhiên đó. Ngoài hang độc chính là Mạc Lộ cốc.
Diệp Vu Thời móc ra một chiếc thuyền bay nhỏ, thuyền nghênh gió phồng lên. Cuối cùng trở thành một chiếc thuyền bay có thể chứa được năm sáu người.
Phương Khác chỉ cảm thấy thuyền này chế tác vô cùng tinh xảo, mà sau quả thật phát hiện khắc chữ Diệp Vu Thời.
Hách Liên Đồng đứng trên cửa thành không ngừng đi qua đi lại, từ sau khi Ngô trưởng lão trở về, mấy người chúng luân phiên lên cửa thành đợi Phương sư thúc.
Đột nhiên Hách Liên Đồng nhìn thấy một chiếc thuyền bay ở xa. Người nghênh gió đứng trên thuyền bay không phải là Phương sư thúc sao? Sau đó Hách Liên Đồng hơi xuất thần, tuy nó xác định là Phương sư thúc, nhưng hình tượng này có phải hơi lôi thôi không? Đệ tử đi cùng Hách Liên Đồng thì không chần chừ gì, trực tiếp la lên: “Mau mở cửa thành! Mở cửa thành! Phương sư thúc về rồi!”
Lập tức, một đám người trong cửa thành bắt đầu loạn cào cào, trào tới cửa thành.
Vương Lạc Dương nhíu mày nói: “Hoảng ha hoảng hốt, còn ra thể thống gì? Cần gấp như thế không?” Vừa nói, nó vừa chỉnh lý lại y phục, giơ tay đẩy hai người cản trước mặt ra.
Hai người đó phẫn nộ quay đầu, vừa thấy là Vương Lạc Dương liền lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, làm tư thế xin mời.
Vương Lạc Dương hừ lạnh một tiếng, thong thả đi tới cửa thành, chỉ là cước bộ hơi vội.
Chỉ có Dư Sùng Lễ là đi trước một bước, sau đó lại rụt chân về. Lặng lẽ đứng tại chỗ.
“Phương sư thúc!”
“Phương sư thúc!”
Phương Khác mới xuống thuyền, đã bị mấy chục hài tử điên cuồng chạy tới vây lấy. Y sửng sốt, sau đó cười lên.
“Ta đã biết, chỉ có Diệp sư thúc mới tìm được sư thúc của chúng ta về!” Tiêu Cảnh đột nhiên nói.
“Tại sao?” Thượng Quan Bình Cốt nhìn Diệp Vu Thời, không hiểu lắm, giữa hai người này có liên hệ gì? “Ôi, ngươi còn nhỏ không hiểu. Đây chính là duyên phận đó, sư thúc vừa gặp chuyện, người có thể tìm được sư thúc nhất định chỉ có Diệp sư thúc. Những người khác đều không được. Cho dù những người khác tìm được trước, cuối cùng cũng chỉ có Diệp sư thúc có thể tìm sư thúc của chúng ta về. Trên sách đều viết như vậy.” Tiêu Cảnh đúng lý hợp tình nói.
Lời vừa nói ra, mang đến một đống phụ họa.
“Đúng đó! Đúng rồi, lần trước chúng ta đánh cuộc kết quả thế nào? Có cần hỏi sư thúc không?”
Diệp Vu Thời khẽ nhướng mày, nhìn Phương Khác. Phương Khác giở khóc giở cười, nội tâm thì lại vui mừng khôn tả.
Những hài tử này, vốn đều là một thân cẩm y, hiện tại tuy trên người vẫn mặc những y phục đó nhưng ở khuỷu tay, ở đường viền đã bị mài nhạt màu, cũng không còn nhìn ra dáng vẻ kiêu ngạo gì nữa.
Phương Khác một tay dắt Hách Liên Đồng, tay kia gác vai Vương Lạc Dương đi tới. Nghe chúng líu ríu nói chuyện, lại có cảm giác vô cùng an ủi.
Chu Lập Đức thiên tân vạn khổ chen tới trước mặt Phương Khác, chắp tay nói: “Đại nhân, ngài đã về rồi. Tai ta sắp bị chúng mài ra kén rồi.”
Hộ Lạc đứng như trụ gỗ lặng yên vô thức xuất hiện bên cạnh Diệp Vu Thời, ánh mắt nhìn Phương Khác cũng mang theo ý cười nhẹ.
“Đại công thần bình an trở về, có giống tiết mục áo gấm về làng không?” Hộ Lạc nhàn nhạt nói.
Diệp Vu Thời cười nhìn Hộ Lạc một cái: “Đệ ấy áo gấm chỗ nào, một thân vải rách còn chưa thay.”
Hộ Lạc nhìn sang, mày nhướng lên, cười. Còn phải nói, y phục trên người Phương Khác đã rách không còn ra hình, có lẽ đã giặt qua một lần chỉ là vết máu phía trên không thể giặt sạch.
“Kết anh rồi?”
Diệp Vu Thời gật đầu.
Hộ Lạc dùng cùi chỏ đẩy đẩy Diệp Vu Thời, nói: “Vậy thì chúc mừng ngươi cuối cùng cũng được như nguyện. Ta đợi uống rượu.”
Diệp Vu Thời mỉm cười, mắt cong cong.
Thấy thế Hộ Lạc nhịn không nổi ném cho hắn một ánh mắt lạnh, có cần đắc ý thế không?
Sau một trận náo nhiệt, Phương Khác bị Chu Lập Đức kéo đi.
Cuối cùng chỉ cần thông qua Trường Thiên Hiệp cốc là được.
“Phía trước chính là Trường Thiên Hiệp cốc, phòng bị nơi đó có lẽ sẽ nghiêm hơn. Đệ vẫn cảm thấy không hợp lý.” Phương Khác nhẹ giọng nói, nhịn không được liên tục nhìn Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời không đáp trả gì, chỉ chuyên chú với động tác của mình. Cứ như lúc này bàn trận trong tay hắn đã thu hút tất cả lực chú ý của hắn.
Mi mắt nửa rũ, thần tình chuyên chú, đôi môi với độ cong hoàn mỹ hơi nhếch lên. Diệp Vu Thời chỉ có lúc nghiêm túc mới bỏ đi sự ôn hòa, thay bằng cảm giác băng lạnh.
Nhưng như vậy không đúng, loại trầm mặc này đã kéo dài suốt đường.
“Khụ, tình hình bên Tiêu Xương Thu thế nào? Huynh ở Tả Thần Sách Doanh thế nào? Chuyện tu sĩ yêu ma tộc giải quyết chưa?” Phương Khác nhìn bên mặt nghiênh của Diệp Vu Thời, tiến tới cười hi hi hỏi.
Vẫn là trầm mặc.
Hồi lâu Phương Khác thu lại nụ cười: “Xin lỗi.”
Diệp Vu Thời chậm rãi ngẩng đầu nhìn khóe môi cong cong của Phương Khác: “Xin lỗi? Không cần đến xin lỗi. Vừa rồi những lời đệ nói với Thái A, đã nói rất rõ ràng. Mấy câu trong đó là nói với huynh, huynh cũng rất rõ.”
Phương Khác há miệng lại cảm thấy nghẹn lời. Những lời y nói với Thái A, quả thật có mấy phần địch ý. Chẳng hạn Thái A ba lần mấy lượt cứu y, cho dù ban đầu chỉ là giao dịch. Nhưng nói thế, chỉ là hy vọng giữa Diệp Vu Thời và Thái A không giương cung bạt kiếm như thế.
“Vì đệ hiểu nếu huynh đã nói rõ như vậy, đương nhiên nắm chắc mười phần sẽ giết được hắn. Mà đệ không hy vọng huynh giết hắn.” Diệp Vu Thời nhếch môi nhìn Phương Khác nói: “Để đệ thất vọng rồi, huynh sẽ giết chết hắn.”
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời, lúc này lại cười: “Huynh sẽ không.”
“Huynh sẽ.” Diệp Vu Thời híp mắt lại, nói chắc chắn.
Phương Khác bước tới một bước, nhẹ giọng nói: “Huynh sẽ không, vì huynh sẽ bận tâm đến suy nghĩ của đệ. Cho nên dù lúc trước huynh chuẩn bị bao nhiêu, huynh vẫn dừng lại.”
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời nói: “Khiến huynh lo lắng rồi.”
“Đệ không biết huynh sẽ phẫn nộ như thế.”
“Đệ chưa từng nghĩ, huynh làm nhiều như thế.”
“Vừa rồi đệ chỉ hy vọng, có lẽ bầu không khí giữa huynh và Thái A sẽ dịu đi một chút… Luận tội định phạt, đệ thật sự nghĩ thế. Không phải là gỡ tội cho hắn, cũng không phải tùy tiện cho qua chuyện này. Nếu có người đối xử với huynh như thế, tâm tình của đệ cũng là như thế…”
Sắc mặt Diệp Vu Thời bất biến nhìn Phương Khác, chân mày nhẹ run lên.
“Vừa rồi đệ không hỏi qua huynh.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói, đây mới là trọng điểm, đệ đưa ra quyết định gì cũng không sao, nhưng đệ phải hỏi huynh trước. “Hỏi qua” này không phải trưng cầu, là thông báo.
Phương Khác sửng sốt.
“Chuyện của đệ không phải là chuyện của mình đệ. Dựa vào cái gì không hỏi huynh một tiếng?”
Phương Khác trợn to mắt, gương mặt đã mang mấy phần thành thục hiện lên một chút vô thố, sau đó hóa thành khẩn trương, một chút mê mang cùng phần nhiều tỉnh ngộ.
Diệp Vu Thời nhẹ than, mày nhu hòa đi, chỉ là mi tâm vẫn nhăn: “Cho dù Thái A là bằng hữu của đệ, trước khi đệ đưa ra quyết định tại sao không hỏi qua huynh một tiếng. Rất khó hay sao?”
Phương Khác ngốc lăng đứng đó, ấp úng nói: “Không khó.”
Sau đó y chớp mắt thầm nói, nhưng huynh đưa ra quyết định gì cũng chưa từng hỏi qua đệ mà.
“Quẻ bói Vệ Thoán bói cho đệ, tại sao không cho huynh biết?”
“Vì… đệ không tin cái này lắm. Cho nên không nói.”
“Còn nữa, A Khác từ khi nào trở thành lưu manh rồi? Tại sao huynh không biết chút gì?”
“Điều… điều này thật sự là oan uổng! Đệ thật sự không làm gì hết…”
Càng nói về sau, mắt Phương Khác càng sáng. Cuối cùng là rạng rỡ tươi cười.
“Vu Thời, kỳ thật huynh là…” Mấy chữ sau biến mất trong nụ cười dịu dàng của Diệp Vu Thời. Phương Khác cực kỳ tự nhiên sửa miệng nói: “Sau khi trở về, đệ bỏ mì cho huynh, sao nào?”
Theo tính cách của Diệp Vu Thời, nếu đã tích cốc, đương nhiên không thể chủ động ăn những thứ này. Nhưng dưới sự ảnh hưởng của Phương Khác, chỉ cần Phương Khác ăn hắn nhất định ăn cùng.
“Đúng rồi, đệ chỉ cần lo ‘bỏ mì’ vào nồi. Cái khác vẫn nên để huynh làm.” Diệp Vu Thời nhướng mày nhàn nhạt nói.
“Vậy, vậy huynh chiên cá?” Nói xong Phương Khác nhịn không được cứng lại, nhớ tới âm thủy ngư trong thông đạo, cảm thấy buồn nôn.
“Không… không, đệ nấu cho huynh một chén cháo là được.”
“Là tự đệ thèm đúng không?” Diệp Vu Thời liếc Phương Khác một cái, lạnh lùng nói.
“Làm gì có làm gì có, đây là tâm ý của sư đệ đây mà. Chỉ là nếu một mình Vu Thời ăn không tránh khỏi quá cô đơn. Cho nên sư đệ quyết định cùng huynh.” Phương Khác cười nói.
Vừa đến Trường Thiên Hiệp cốc, Phương Khác tỉ mỉ nhìn trọng binh thủ ở lối vào Hiệp cốc, khẽ chau mày, mong là bàn trận của Diệp Vu Thời thật sự có thể kéo dài đủ thời gian.
Thoáng cái, Phương Khác và Diệp Vu Thời đồng thời quay đầu nhìn khu rừng phía trước.
Chỉ thấy, một người mặc một bộ đầm ngắn màu nhạt, bó cao eo, phục sức như đời Đường. Bên ngoài tuy trùm màn mỏng màu trắng, nhưng đầm lại bắt chéo ở chỗ đùi, chỉ cần bước đi sẽ là phong tình vô hạn. Nơi cổ tay mang vòng màu bạc.
Nhưng tướng mạo nàng lại thanh lệ chứ không yêu mị.
Phương Khác nhíu mày suy nghĩ, người này khá quen mặt.
“Thượng Quan Bình Dao, kiến quá Phương đại nhân, Diệp sư huynh.” Thượng Quan Bình Dao cúi người, nhẹ giọng nói: “Thuộc hạ phụng lệnh Ngô trưởng lão đến đây tiếp ứng Phương đại nhân.”
Nói rồi Thượng Quan Bình dao đưa ra tín vật Ngô Thất cho nàng.
Lúc này Phương Khác mới nhớ ra, y và Thượng Quan Bình Dao từng gặp mặt một lần, trong rừng.
“Ngô trưởng lão có sao không?” Phương Khác vội hỏi.
Thượng Quan Bình Dao nhẹ giọng nói: “Bị chút thương, chỉ cần điều dưỡng chút sẽ không dáng ngại. Phương đại nhân mời đi theo ta, bên cạnh Trường Thiên Hiệp cốc có một thông đạo. Chúng ta có thể từ nơi đó đi xuyên qua Trường Thiên hiệp cốc.”
“Phương đại nhân, vốn một tháng trước thuộc hạ phải đến chỗ ngài báo danh. Nhưng khi ta đến Tả Thần Sách Doanh, ngài đã đi mất.” Thượng Quan Bình Dao vừa dẫn đường vừa nói.
Phương Khác cười nói không sao. Đột nhiên y nhớ ra gì đó: “Thượng Quan Bình Thục là…”
Thượng Quan Bình Dao nhàn nhạt nói: “Chính là gia tỷ.”
Tốn một khắc, họ vòng ra khỏi hang động thiên nhiên đó. Ngoài hang độc chính là Mạc Lộ cốc.
Diệp Vu Thời móc ra một chiếc thuyền bay nhỏ, thuyền nghênh gió phồng lên. Cuối cùng trở thành một chiếc thuyền bay có thể chứa được năm sáu người.
Phương Khác chỉ cảm thấy thuyền này chế tác vô cùng tinh xảo, mà sau quả thật phát hiện khắc chữ Diệp Vu Thời.
Hách Liên Đồng đứng trên cửa thành không ngừng đi qua đi lại, từ sau khi Ngô trưởng lão trở về, mấy người chúng luân phiên lên cửa thành đợi Phương sư thúc.
Đột nhiên Hách Liên Đồng nhìn thấy một chiếc thuyền bay ở xa. Người nghênh gió đứng trên thuyền bay không phải là Phương sư thúc sao? Sau đó Hách Liên Đồng hơi xuất thần, tuy nó xác định là Phương sư thúc, nhưng hình tượng này có phải hơi lôi thôi không? Đệ tử đi cùng Hách Liên Đồng thì không chần chừ gì, trực tiếp la lên: “Mau mở cửa thành! Mở cửa thành! Phương sư thúc về rồi!”
Lập tức, một đám người trong cửa thành bắt đầu loạn cào cào, trào tới cửa thành.
Vương Lạc Dương nhíu mày nói: “Hoảng ha hoảng hốt, còn ra thể thống gì? Cần gấp như thế không?” Vừa nói, nó vừa chỉnh lý lại y phục, giơ tay đẩy hai người cản trước mặt ra.
Hai người đó phẫn nộ quay đầu, vừa thấy là Vương Lạc Dương liền lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, làm tư thế xin mời.
Vương Lạc Dương hừ lạnh một tiếng, thong thả đi tới cửa thành, chỉ là cước bộ hơi vội.
Chỉ có Dư Sùng Lễ là đi trước một bước, sau đó lại rụt chân về. Lặng lẽ đứng tại chỗ.
“Phương sư thúc!”
“Phương sư thúc!”
Phương Khác mới xuống thuyền, đã bị mấy chục hài tử điên cuồng chạy tới vây lấy. Y sửng sốt, sau đó cười lên.
“Ta đã biết, chỉ có Diệp sư thúc mới tìm được sư thúc của chúng ta về!” Tiêu Cảnh đột nhiên nói.
“Tại sao?” Thượng Quan Bình Cốt nhìn Diệp Vu Thời, không hiểu lắm, giữa hai người này có liên hệ gì? “Ôi, ngươi còn nhỏ không hiểu. Đây chính là duyên phận đó, sư thúc vừa gặp chuyện, người có thể tìm được sư thúc nhất định chỉ có Diệp sư thúc. Những người khác đều không được. Cho dù những người khác tìm được trước, cuối cùng cũng chỉ có Diệp sư thúc có thể tìm sư thúc của chúng ta về. Trên sách đều viết như vậy.” Tiêu Cảnh đúng lý hợp tình nói.
Lời vừa nói ra, mang đến một đống phụ họa.
“Đúng đó! Đúng rồi, lần trước chúng ta đánh cuộc kết quả thế nào? Có cần hỏi sư thúc không?”
Diệp Vu Thời khẽ nhướng mày, nhìn Phương Khác. Phương Khác giở khóc giở cười, nội tâm thì lại vui mừng khôn tả.
Những hài tử này, vốn đều là một thân cẩm y, hiện tại tuy trên người vẫn mặc những y phục đó nhưng ở khuỷu tay, ở đường viền đã bị mài nhạt màu, cũng không còn nhìn ra dáng vẻ kiêu ngạo gì nữa.
Phương Khác một tay dắt Hách Liên Đồng, tay kia gác vai Vương Lạc Dương đi tới. Nghe chúng líu ríu nói chuyện, lại có cảm giác vô cùng an ủi.
Chu Lập Đức thiên tân vạn khổ chen tới trước mặt Phương Khác, chắp tay nói: “Đại nhân, ngài đã về rồi. Tai ta sắp bị chúng mài ra kén rồi.”
Hộ Lạc đứng như trụ gỗ lặng yên vô thức xuất hiện bên cạnh Diệp Vu Thời, ánh mắt nhìn Phương Khác cũng mang theo ý cười nhẹ.
“Đại công thần bình an trở về, có giống tiết mục áo gấm về làng không?” Hộ Lạc nhàn nhạt nói.
Diệp Vu Thời cười nhìn Hộ Lạc một cái: “Đệ ấy áo gấm chỗ nào, một thân vải rách còn chưa thay.”
Hộ Lạc nhìn sang, mày nhướng lên, cười. Còn phải nói, y phục trên người Phương Khác đã rách không còn ra hình, có lẽ đã giặt qua một lần chỉ là vết máu phía trên không thể giặt sạch.
“Kết anh rồi?”
Diệp Vu Thời gật đầu.
Hộ Lạc dùng cùi chỏ đẩy đẩy Diệp Vu Thời, nói: “Vậy thì chúc mừng ngươi cuối cùng cũng được như nguyện. Ta đợi uống rượu.”
Diệp Vu Thời mỉm cười, mắt cong cong.
Thấy thế Hộ Lạc nhịn không nổi ném cho hắn một ánh mắt lạnh, có cần đắc ý thế không?
Sau một trận náo nhiệt, Phương Khác bị Chu Lập Đức kéo đi.
Danh sách chương