Đông Phương Vu Vân nhíu mày, lập tức có chút không vui. Hắn là lục điện hạ của Ương Triều, trừ vài người cực ít ra còn ai dám nói chuyện với hắn như thế? Tuy thỉnh thoảng ở cùng mỹ nhân cũng có loại tình thú này, nhưng sát khí trong mắt vị mỹ nhân này có phải quá nặng rồi không? Nhớ tới thân phận của hai người này, Đông Phương Vu Vân hạ mắt. Tu tiên giả? Hắn đột nhiên có cảm giác đã cứu về đại phiền phức. Nghe đồn tu tiên giả không ăn khói lửa nhân gian, có thể dời non lấp bể. Trước đó hắn còn không xem trọng, nhưng vừa rồi được kiến thức tốc độ của Phương Khác, nếu Phương Khác muốn giết hắn chỉ sợ dễ như lấy vật trong túi.

“Mỹ nhân tức giận sao? Đừng giận quá hại thân, nếu giận thành tật vậy chính là lỗi của bổn điện hạ. Lăng La, nơi này giao cho ngươi chiếu cố.” Đông Phương Vu Vân nói thế, nhưng ánh mắt lại dời từ Phương Khác sang Diệp Vu Thời.

Nghe đến đây, Lăng La vội đáp vâng. Sau đó cong người tiễn Đông Phương Vu Vân ra ngoài.

Diệp Vu Thời nhìn Đông Phương Vu Vân ra ngoài, bất giác nhíu mày. Đông Phương Vu Vân trong trí nhớ chỉ là một tiểu hài nhỏ bé yếu đuối ngay cả nhị ca cũng không dám gọi. Bây giờ…

Phương Khác nhìn chân mày hơi nhíu của Diệp Vu Thời, bật cười. Hiếm khi thấy Diệp Vu Thời như thế này, nói ra thì vị lục điện hạ háo sắc đó là đệ đệ của Diệp Vu Thời… quả nhiên rồng sinh chín con mỗi đứa mỗi kiểu.

“Nhị vị công tử, có chuyện gì cứ việc phân phó Lăng La.” Lăng La khom lưng hành lễ, nhỏ giọng nói, hiển nhiên vẫn còn chưa hết sợ hãi.

“Không có chuyện gì, lui xuống đi.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.

Lăng La lập tức cong lưng lui ra ngoài, cuối cùng lại lặng lẽ ngước mắt nhìn Diệp Vu Thời một cái.

Phương Khác nhìn gương mặt nhếch nhác của Lăng La, đáy mắt thoáng hiện vẻ áy náy.

Nhìn Phương Khác y sam bất chỉnh kiểu này, Diệp Vu Thời chau mày dịch vào trong vén chăn lên nói: “Lên đây.”

Phương Khác cẩn thận nâng tay trái của Diệp Vu Thời lên rồi mới nằm xuống. Băng trên tay Diệp Vu Thời đã bị tháo hết, Phương Khác tựa vào đầu giường, chậm rãi bôi dược cao lên rồi băng lại.

Ngón tay Diệp Vu Thời vốn rất xinh đẹp, trắng nõn thon dài khớp xương rõ ràng. Nhưng hiện tại khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Y gần như có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó. Cách đánh của Diệp Vu Thời hoàn toàn khác với khi chỉ huy. Nếu nói khi hắn chỉ huy tác chiến quyết đoán nhanh chóng, thích dùng tổn thất nhỏ nhất đạt được lợi ích lớn nhất. Vậy khi Diệp Vu Thời chỉ đơn độc tỷ đấu, đa phần sẽ chẳng thương tiếc gì bản thân.

Đợi Phương Khác buông tay Diệp Vu Thời xuống, mới phản ứng lại.

Y và Diệp Vu Thời nằm trên một cái giường, vì lớp băng mà thân Diệp Vu Thời hơi nghiêng đè lên người y, bầu không khí căng thẳng khó hiểu bắt đầu bao trùm.

Sao y lại lên đây nằm? Phương Khác nhất thời có chút mê mang. Nhiệt độ cơ thể Diệp Vu Thời thông qua nơi hai người tiếp xúc truyền tới rõ ràng, mà tư thế ngồi tựa giúp Phương Khác trông có vẻ cao hơn Diệp Vu Thời.

Diệp Vu Thời đồng dạng cũng chỉ mặc tiết y, từ tầm nhìn của Phương Khác có thể nhìn vào trong cổ áo. Phương Khác chỉ cảm thấy một luồng khí nóng từ bụng dưới dâng lên, cảm giác dị thường khiến y miệng khô lưỡi nóng.

Phương Khác đương nhiên biết cái này là gì, y nhìn tránh đi, đưa tay chỉnh lại tư thế cho Diệp Vu Thời đang nửa đè trên mình.

Lúc làm động tác này, Phương Khác lại không nhìn thấy ánh mắt đầy hàm ý của Diệp Vu Thời. Y đưa tay chạm vào cổ áo của Diệp Vu Thời, chỉnh lý lại, rồi mỉm cười với hắn.

“Phương sư đệ vẫn luôn dò hỏi huynh chuyện đạo lữ, không biết sư đệ có dự định gì?” Diệp Vu Thời mỉm cười, ra vẻ vô ý túm cánh tay đang giúp mình chỉnh cổ áo.

Phương Khác sửng sốt một chút rồi cười nói: “Đương nhiên là đệ cẩn tuân giáo huấn của sư huynh, sau nguyên anh sẽ cùng người trong lòng kết làm đạo lữ nắm tay đi trên đại đạo… Đạo lữ sao, không để ý khác biệt nam nữ, chỉ cần là người trong lòng là được.”

Đúng, chỉ cần đó là người trong lòng thì được.

“Phương sư đệ cảm thấy huynh thế nào? Nếu làm bạn lữ.” Diệp Vu Thời hỏi, trên mặt mang nụ cười nhạt, mái tóc đen xõa tung, ánh mắt nóng cháy nhìn Phương Khác.

Mà Phương Khác thì cứng người, nụ cười cũng đọng lại trên mặt, lúc này nên trả lời thế nào?

“Rất tốt. Phi… phi thường tốt.” Phương Khác hiếm khi lắp bắp nói.

“Vậy thì tốt.”

Tốt? Tốt cái gì? Lòng Phương Khác khẽ động, khi đầu óc đang loạn thành một đống cuối cùng túm được một đầu mối, trên vai bỗng truyền đến lực đạo không cho phép cự tuyệt.

Diệp Vu Thời dùng tay phải đè một tay Phương Khác lên giường, hai đầu gối thì tách ra quỳ hai bên hông Phương Khác. Mặt hai người gần sát nhau.

Phương Khác không tự chủ cử động cổ họng, một luồng hơi nóng trào lên. Nhưng sau khi ánh mắt hai người giao nhau, Phương Khác liền trấn định lại.

Y nhìn Diệp Vu Thời thật sâu. Màu con ngươi của Diệp Vu Thời là màu nâu rất đậm, bây giờ lại càng thêm âm trầm. Trong đầu vô thức hiện ra một câu.

Nguyên nhân con ngươi phóng lớn có mấy loại, sợ hãi, bất an hoặc tính dục. Không chỉ một mình y, Diệp Vu Thời cũng thế.

Phương Khác mất tự nhiên muốn nghiêng đầu đi, tay còn lại vừa xoa lên eo Diệp Vu Thời đã lập tức dời đi như bị phỏng.

“Huynh…”

Những từ sau chưa kịp ra khỏi miệng, cằm đã bị một cánh tay nâng lên không cho phép cự tuyệt, mà những từ chưa ra khỏi miệng bị chặn giữa hai đôi môi, bờ môi nóng cháy thoáng cái khiến y hô hấp bất ổn.

Không khí càng lúc càng đặc dính, nóng cháy mà xao động.

Môi cùng môi ma sát, động tác cả hai đều rất trúc trắc, nơi thở nóng hổi. Tay Phương Khác thu chặt lại như phản xạ, lại bị Diệp Vu Thời dùng tư thế cường ngạnh đè ép giao cùng tay hắn, mười ngón tương liên. Tay còn lại thì theo bản năng vuốt eo Diệp Vu Thời. Xúc cảm dưới tay phản ánh rõ ràng cho đầu óc đã hơi mờ mịt. Khác với nữ tử, đường nét cứng cáp…

Xúc cảm rất tốt, Phương Khác nghĩ.

Cho đến khi Diệp Vu Thời nhẹ kéo khoảng cách ra, sự tê dại vẫn còn đọng lại giữa đôi môi. Mắt Diệp Vu Thời sâu thẳm, lặng lẽ nhìn Phương Khác.

Hai người không ai nói gì, chỉ nhìn đối phương như thế. Độ nóng trong không khí thật lâu chưa tan.

Diệp Vu Thời chậm rãi cười, buông tay Phương Khác ra: “Phương sư đệ đừng để y sam bất chỉnh xuất hiện trước mặt người khác đó.” Âm thanh ám khàn.

Phương Khác dại ra rồi cười nói: “Vâng, cẩn tuân lệnh Diệp sư huynh.” Đầu óc loạn cào cào đã được chỉnh lý lại, tất cả đều sáng rõ.

Diệp Vu Thời mỉm cười nói: “Huynh chưa từng biết, Phương sư đệ lại nghe lời huynh như thế đó?”

“Không phải vẫn luôn rất nghe lời sao?…” Phương Khác thầm lẩm bẩm, từ lúc gặp Diệp Vu Thời tới nay, có khi nào y từng cãi lại? Nghĩ thế liền thấy mình quá vô dụng, chẳng lẽ về sau sẽ diễn tình tiết ‘thê quản nghiêm’ sao? Với cả vừa rồi hình như cũng là Diệp Vu Thời chiếm thượng phong.

“Hử? Vậy đệ phải nhớ kỹ lời đã nói hôm nay.” Diệp Vu Thời híp mắt lại.

Không biết tại sao nụ cười này trong mắt Phương Khác lại không mang bao nhiêu ý tốt. Y chớp mắt, sau đó ném suy nghĩ này ra sau đầu. Là y nghĩ nhiều sao? Làm gì có ý xấu nhiều vậy được?

“Đệ đả tọa điều tức một chút đi. Huynh sẽ canh cho.” Diệp Vu Thời nói.

Phương Khác gật đầu, ngồi xuống khoanh gối. Linh khí ở phàm giới không đủ, hiện tại hai người họ lại đều bị nội ngoại thương các loại. Để nhanh chóng hồi phục thì nên đả tọa nhập định hấp thu linh khí.

Đông Phương Vu Vân buồn bực ra ngoài, hắn cãi lời tam ca bắt cóc tiểu mỹ nhân, kết quả lại chuốc phiền phức lên người. Hắn lập tức cảm thấy không hay, nếu tam ca biết chắc chắn sẽ tính sổ với hắn, bèn dứt khoát đi ôn nhu hương tránh né. Còn về hai nhân vật phiền phức trong phòng cứ giao cho tam ca hắn xử lý là được.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị Đông Phương Vu Mộc nghe tin tới chặn lại.

“Muốn trốn đi đâu?” Đông Phương Vu Mộc cười híp mắt, quạt trong tay lúc có lúc không gõ vào lòng bàn tay.

“Tam… tam ca, đến thật đúng lúc. Ha ha… ha ha.” Đông Phương Vu Vân cười gượng.

“Tiến bộ rồi, ngay cả tu tiên giả cũng dám bắt cóc về nhà?” Đông Phương Vu Mộc vừa đi vào trong vừa nói.

Đông Phương Vu Vân chỉ có thể khát khao nhìn một cái về vị trí ôn nhu hương, cuối cùng theo Đông Phương Vu Mộc đi vào trong phòng.

“Đệ cũng không biết bọn họ là tu tiên giả, nếu đệ biết chắc chắn sẽ không làm thế. Đệ đâu rảnh đến nhàm chán mà tự tìm phiền phức cho mình chứ.” Đông Phương Vu Vân nhỏ giọng nói.

“À? Nói thế là ta oan uổng đệ rồi? Không phải thủ hạ của đệ biết rõ đối phương là tu tiên giả hơn nữa còn bị mấy tên lừa trọc truy sát, vậy mà đệ vẫn cứu sao?” Đông Phương Vu Mộc gõ quạt lên đầu Đông Phương Vu Vân, “Còn dám giảo biện với ta.”

“Tam ca, đệ sai rồi. Không phải đệ nghĩ kẻ địch của kẻ địch thì là bằng hữu sao?” Đông Phương Vu Vân che trán đáng thương nói.

“Kẻ địch? Ha…” Đông Phương Vu Mộc cười lạnh: “Đệ thật sự cho rằng lừa trọc trong hoàng miếu đối phó với chúng ta? Là người của nữ nhân đó? Bọn họ không phải là người của nữ nhân đó, đệ cũng đừng quá xem trọng nữ nhân đó. Bà ta đứng sừng sững không ngã nhiều năm như thế chẳng qua là dựa vào chút lực lượng sau lưng cùng với sự kiêng kỵ của phụ hoàng mà thôi. Mà bây giờ… bà ta cũng chỉ là một hoàng hậu bị chán ghét không có bất cứ quyền lực gì thôi. Người trong hoàng miếu từ đầu đến đuôi chẳng phải là chỗ dựa cho bà ta.” Đông Phương Vu Mộc nói.

Đông Phương Vu Vân nghi hoặc khó hiểu nhíu mày, nhưng nữ nhân đó vì muốn nhi tử của nàng ta ngồi lên thái tử vị, liên tục động thủ với họ. Những chuyện tra được mấy năm nay đều biểu hiện có người của hoàng miếu chen vào. Nếu người của hoàng miếu không phải nghe theo lời nữ nhân đó thì tại sao lại nơi nơi đối đầu với họ? Còn có cái chết của Diệp quý phi năm đó, cùng với cái chết của nhị hoàng huynh. Không phải là hành vi của đám lừa trọc trong hoàng miếu cùng nữ nhân đó sao?

Đông Phương Vu Mộc nhìn Đông Phương Vu Vân khó hiểu, nói: “Khắp nơi trong thiên hạ, nơi nào không phải vương thổ. Men theo ranh giới vương thổ, nơi nào không có vương thần.”

Phản ứng đầu tiên của Đông Phương Vu Vân là không thể nào. Nếu thật là thế, vậy phụ hoàng của họ quá mức đáng sợ… quá mức vô tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện