22.
Tôi vùng vẫy như một con cá mắc cạn.
Tôi không thở nổi, ngăn không được những giọt nước mắt của mình.
Trong tuyệt vọng, tôi hung hăng cắn vào môi anh, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Chu Dịch cuối cùng chịu buông ra.
Tôi há miệng hít những ngụm không khí thật lớn, đang chuẩn bị lên án mạnh mẽ hành vi vô đạo đức của anh, ngẩng đầu lại phát hiện người nào đó quần áo không chỉnh tề, dáng vẻ cao lớn, yên lặng cúi thấp đầu.
Lông mi thật dài rũ xuống, hốc mắt đỏ bừng, ngân ngấn nước, muốn rơi mà không rơi, dáng vẻ như đã chịu oan ức, tủi thân nhiều lắm.
Trời đất chứng giám, nếu không phải tôi là một trong những nhân vật chính của sự việc, tôi thậm chí hoài nghi anh ấy mới là người bị bắt nạt.
"Tôi còn chưa có khóc, anh khóc cái gì?"
Tôi hung ác đẩy anh ra, "Anh mở cửa cho tôi xuống ngayi!"
"Xin lỗi, em đừng có chán ghét anh có được không?"
Chu Dịch khóc đến lê hoa đái vũ, thanh âm khàn khàn: "Anh biết sai rồi, anh sẽ ngoan ngoãn mà, đừng bỏ rơi anh được không?"
Tôi giãy giụa hồi lâu cũng không kéo anh ra được, nhìn người trước mặt vẫn đang lặng lẽ khóc.
Nói một đằng, làm một nẻo, anh ta đang giả vờ lừa tôi đúng không?!
"Anh không sai, tôi mới là người sai. Tôi nghĩ hôn lễ này cũng không cần tiếp tục, chúng ta chọn thời gian đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi."
Tôi quay đầu, nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở cửa xuống xe.
Đột nhiên một lực mạnh mẽ ôm chầm lấy tôi.
23.
"Đủ rồi Chu Dịch, anh còn nhớ mình đang ở đâu không?"
Chu Dịch dừng lại, ôm lấy tôi không buông.
Tôi nhìn trần xe, không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như này.
"Anh có thể......" Chu Dịch thanh âm khàn khàn, anh dừng một chút, lộ ra vẻ mặt khuất nhục.
"Anh có thể cùng làm chồng em, chỉ cần em nguyện ý dành cho anh một chút thời gian là tốt rồi, anh không ngại."
"Anh đang nói bậy bạ gì đó! Không ngại cái gì?" Tôi kinh ngạc như thấy xác chết bật dậy từ quan tài, "Cùng làm chồng là chuyện gì?"
"Cô ấy không phải trở về rồi sao?” Giọng Chu Dịch dồn dập "Em cùng anh kí hợp đồng hôn nhân không phải vì cô ấy sao? Có cái gì mà em không dám thừa nhận."
Ai cơ? Người anh nói là Nhạc Nguyệt ư? Trong đầu anh đến cùng là chứa cái gì, chuyện máu chó như vậy cũng nghĩ ra được?
"Nhạc Nguyệt là bạn thân từ bé của tôi! Chúng tôi đã học cùng trường, cùng lớp từ hồi tiểu học!"
"Phải không?"
Mắt Chu Dịch sáng lên, chăm chú nhìn tôi.
Tôi liếc mắt, "Khi đi học, tôi trông có vẻ suy dinh dưỡng, hay bị người khác bắt nạt, đều là Nhạc Nguyệt bảo vệ tôi, giúp tôi trả thù. Cô ấy như là người mẹ thứ hai của tôi."
Chu Dịch nắm tay tôi, ánh mắt lấp lánh "Vậy trong hôn lễ của chúng ta, nhất định phải mời mẹ nuôi tới, cảm ơn mẹ nuôi luôn quan tâm, chăm sóc bảo bối của chúng ta."
Tôi hất tay anh ra, "Nói đi, anh với Nguyệt Nguyệt quen biết từ lúc nào? Vì sao lại có ý nghĩ như vậy?"
Chu Dịch ấp úng, lúng túng nhìn xung quanh.
"Bảo bối, hình như giờ nghỉ trưa đã hết, anh phải trở về làm việc."
Chu Dịch cũng không ngẩng đầu lên, vội vàng ra khỏi xe.
"Anh chờ một chút!"
Tôi hô một tiếng, chẳng những không gọi được người lại, ngược lại khiến cho anh chạy càng nhanh hơn.
Tôi nhớ lại chiếc áo sơ mi xộc xệch của Chu Dịch khi anh ấy xuống xe, còn cả vết son trên môi và vài giọt nước mắt trên mặt nữa......
Quên đi, dù sao người mất mặt cũng không phải là tôi.
24.
Buổi chiều tôi xin nghỉ phép, tôi không muốn gặp mặt Chu Dịch nữa, thật khó xử.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua trước ngực bị khóc ướt một mảnh áo, lập tức cảm giác có chút xấu hổ.
Chỗ này trông thật khó coi, cũng may chiếc áo ngày hôm nay khá nhạt màu.
Tôi chỉnh trang tốt quần áo, chuẩn bị đón xe về nhà.
"Nguyên Nguyên?"
Tôi quay đầu, trông thấy Nguyệt Nguyệt đang đứng phía sau.
"Sao cậu vẫn còn ở đây?"
"Tớ ngồi thêm một chút, cậu không đi làm à?"
Nhạc Nguyệt chăm chú nhìn tôi, đột nhiên nhướng mày, "Cậu bị người ta hắt nước? Chu Dịch đâu rồi, sao lại để cậu bị bắt nạt ở nơi làm việc?"
Tôi nhìn Nguyệt Nguyệt nhíu mày hung dữ, như thể cô ấy chuẩn bị đi trút giận thay tôi, nhanh chóng giữ chặt cô ấy.
"Không có gì, cậu hiểu lầm rồi, không phải do đồng nghiệp đâu, tớ còn chưa có về công ty."
"Vậy vết nước này do đâu?" Nhạc Nguyệt nhìn tôi, đột nhiên vươn tay sang, kéo cổ áo của tôi.
"Chu Dịch làm à?"
Mắt tôi đảo từ bên này sang bên kia.
Nhớ lại, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ thay cho Chu Dịch.
"Anh ấy ôm tớ khóc ướt cả áo."
"Cậu ta lại khóc à?"
Nguyệt Nguyệt nở một nụ cười quái dị, dựa vào vai tôi nói: "Xem ra cậu trời sinh khắc hắn, sau đám cưới của cậu, tớ có thể yên tâm trở về bên kia rồi."
Tôi hơi nghi hoặc một chút, "Lại khóc?"
25.
"Cậu còn nhớ cậu bạn viết thư hẹn cậu ra về gặp ở cổng sau trường không? Lúc đó cậu còn sợ đến phát khóc."
Nhạc nguyệt nói đến liền không nhịn được cười, căn bản không quan tâm đ ến vẻ mặt của tôi.
Tôi phản bác: "Tớ lúc ấy không đi thôi, thật ra chẳng có gì đáng sợ cả, bây giờ nghĩ lại, có vẻ khi đó tớ hiểu lầm cậu ấy rồi."
"Đó không phải một bức chiến thư, mà là thư tình, hơn nữa lúc ấy cũng là tớ khuyên cậu đừng đi."
Nhạc Nguyệt không chờ tôi trả lời, tiếp tục nói: "Thật ra ngày đó tớ có đi tìm hắn. Tớ đi châm chọc, cảnh cáo cậu ta đừng có quấy rầy cậu nữa nhưng mà có vẻ cậu ta đã hiểu lầm quan hệ của chúng mình. Tớ cũng không có giải thích, còn thêm mắm thêm muối khoe khoang mối quan hệ tốt đẹp bao nhiêu, ai bảo anh ta cứ chọc tức tớ cơ chứ. Cậu không biết chứ năm đấy chúng ta bị tách chỗ ngồi là do hắn giở trò quỷ. Cuối cùng cậu ta tức giận, đánh nhau với tớ."
Tôi sửng sốt "Ah, sau đó thì sao?"
"Bị tớ đánh tới khóc." Nhạc Nguyệt nhún vai, "Cũng có thể là bị tức khóc, dù sao tớ lúc ấy còn nói rất nhiều chuyện chúng ta, còn giễu cợt hắn, nói hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Tớ nghi ngờ hắn sau này chuyển đi, là bởi vì bị tớ đả kích."
"Đúng rồi, hiện tại hắn đổi tên là Chu Dịch." Nhạc nguyệt bĩu môi, "Chính là Chu Dịch nhà cậu đấy."
Lượng tin tức quá lớn, tôi không thể không ngưng lại để suy nghĩ.
"Cậu giận tớ không?" Nhạc nguyệt đưa tay lắc lắc trước mặt tôi, ánh mắt có chút bối rối.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nắm chặt tay cô ấy, "Không có, tớ biết cậu làm vậy vì muốn tốt cho tớ."
Nguyệt Nguyệt thả lỏng người, đắc ý hừ một tiếng, "Cậu hiểu là được rồi, với thành tích bết bát, dáng vẻ hư hỏng của cậu ta khi đó, ngoại trừ trong nhà có chút tiền, hắn làm sao xứng với cậu? Để tớ nói cho cậu nhớ, sau này hắn có bắt nạt cậu, cậu nhớ nói với tớ, tớ sẽ trở về đánh cho hắn phát khóc thì thôi."
Vừa nghĩ tới cảnh ấy, tôi liền không thể nhịn được, cười thành tiếng.
"Được rồi, tớ nhớ rồi." Tôi kéo tay cô ấy "Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn chơi, chiều tớ xin nghỉ rồi."
26.
Hôn lễ diễn ra theo đúng kế hoạch.
Tôi ném bó hoa cưới cho Nguyệt Nguyệt, người đang mặc váy phù dâu, cô ấy cầm bó hoa, vui vẻ vẫy tay với tôi.
Tối đến, trong phòng, tôi hào hứng đếm những phong bì mừng cưới màu đỏ.
Nằm trên giường đỏ thẫm, tôi thích thú lăn qua lăn lại.
Chu Dịch tắm xong, đem tôi bế lên "Được rồi, nhanh đi tắm nào."
Tôi cầm một sấp tiền mặt, xòe ra như một chiếc quạt "Không muốn, anh chờ em một chút nữa, em còn chưa có đếm xong."
"Không sao." Chu Dịch mặt không đỏ tim không đập nói "Đi phòng tắm cũng có thể đếm, anh tắm cho em."
"Không...... Anh mau thả em xuống."
"Nguyên Nguyên."
"Uhm?"
"Anh yêu em." Chu Dịch ôm chặt lấy tôi, "Anh yêu em từ rất lâu rồi."
Tôi nhẹ đặt trên sống mũi anh một nụ hôn.
"Chồng, em cũng yêu anh."
(Hoàn)
Tôi vùng vẫy như một con cá mắc cạn.
Tôi không thở nổi, ngăn không được những giọt nước mắt của mình.
Trong tuyệt vọng, tôi hung hăng cắn vào môi anh, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Chu Dịch cuối cùng chịu buông ra.
Tôi há miệng hít những ngụm không khí thật lớn, đang chuẩn bị lên án mạnh mẽ hành vi vô đạo đức của anh, ngẩng đầu lại phát hiện người nào đó quần áo không chỉnh tề, dáng vẻ cao lớn, yên lặng cúi thấp đầu.
Lông mi thật dài rũ xuống, hốc mắt đỏ bừng, ngân ngấn nước, muốn rơi mà không rơi, dáng vẻ như đã chịu oan ức, tủi thân nhiều lắm.
Trời đất chứng giám, nếu không phải tôi là một trong những nhân vật chính của sự việc, tôi thậm chí hoài nghi anh ấy mới là người bị bắt nạt.
"Tôi còn chưa có khóc, anh khóc cái gì?"
Tôi hung ác đẩy anh ra, "Anh mở cửa cho tôi xuống ngayi!"
"Xin lỗi, em đừng có chán ghét anh có được không?"
Chu Dịch khóc đến lê hoa đái vũ, thanh âm khàn khàn: "Anh biết sai rồi, anh sẽ ngoan ngoãn mà, đừng bỏ rơi anh được không?"
Tôi giãy giụa hồi lâu cũng không kéo anh ra được, nhìn người trước mặt vẫn đang lặng lẽ khóc.
Nói một đằng, làm một nẻo, anh ta đang giả vờ lừa tôi đúng không?!
"Anh không sai, tôi mới là người sai. Tôi nghĩ hôn lễ này cũng không cần tiếp tục, chúng ta chọn thời gian đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi."
Tôi quay đầu, nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở cửa xuống xe.
Đột nhiên một lực mạnh mẽ ôm chầm lấy tôi.
23.
"Đủ rồi Chu Dịch, anh còn nhớ mình đang ở đâu không?"
Chu Dịch dừng lại, ôm lấy tôi không buông.
Tôi nhìn trần xe, không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như này.
"Anh có thể......" Chu Dịch thanh âm khàn khàn, anh dừng một chút, lộ ra vẻ mặt khuất nhục.
"Anh có thể cùng làm chồng em, chỉ cần em nguyện ý dành cho anh một chút thời gian là tốt rồi, anh không ngại."
"Anh đang nói bậy bạ gì đó! Không ngại cái gì?" Tôi kinh ngạc như thấy xác chết bật dậy từ quan tài, "Cùng làm chồng là chuyện gì?"
"Cô ấy không phải trở về rồi sao?” Giọng Chu Dịch dồn dập "Em cùng anh kí hợp đồng hôn nhân không phải vì cô ấy sao? Có cái gì mà em không dám thừa nhận."
Ai cơ? Người anh nói là Nhạc Nguyệt ư? Trong đầu anh đến cùng là chứa cái gì, chuyện máu chó như vậy cũng nghĩ ra được?
"Nhạc Nguyệt là bạn thân từ bé của tôi! Chúng tôi đã học cùng trường, cùng lớp từ hồi tiểu học!"
"Phải không?"
Mắt Chu Dịch sáng lên, chăm chú nhìn tôi.
Tôi liếc mắt, "Khi đi học, tôi trông có vẻ suy dinh dưỡng, hay bị người khác bắt nạt, đều là Nhạc Nguyệt bảo vệ tôi, giúp tôi trả thù. Cô ấy như là người mẹ thứ hai của tôi."
Chu Dịch nắm tay tôi, ánh mắt lấp lánh "Vậy trong hôn lễ của chúng ta, nhất định phải mời mẹ nuôi tới, cảm ơn mẹ nuôi luôn quan tâm, chăm sóc bảo bối của chúng ta."
Tôi hất tay anh ra, "Nói đi, anh với Nguyệt Nguyệt quen biết từ lúc nào? Vì sao lại có ý nghĩ như vậy?"
Chu Dịch ấp úng, lúng túng nhìn xung quanh.
"Bảo bối, hình như giờ nghỉ trưa đã hết, anh phải trở về làm việc."
Chu Dịch cũng không ngẩng đầu lên, vội vàng ra khỏi xe.
"Anh chờ một chút!"
Tôi hô một tiếng, chẳng những không gọi được người lại, ngược lại khiến cho anh chạy càng nhanh hơn.
Tôi nhớ lại chiếc áo sơ mi xộc xệch của Chu Dịch khi anh ấy xuống xe, còn cả vết son trên môi và vài giọt nước mắt trên mặt nữa......
Quên đi, dù sao người mất mặt cũng không phải là tôi.
24.
Buổi chiều tôi xin nghỉ phép, tôi không muốn gặp mặt Chu Dịch nữa, thật khó xử.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua trước ngực bị khóc ướt một mảnh áo, lập tức cảm giác có chút xấu hổ.
Chỗ này trông thật khó coi, cũng may chiếc áo ngày hôm nay khá nhạt màu.
Tôi chỉnh trang tốt quần áo, chuẩn bị đón xe về nhà.
"Nguyên Nguyên?"
Tôi quay đầu, trông thấy Nguyệt Nguyệt đang đứng phía sau.
"Sao cậu vẫn còn ở đây?"
"Tớ ngồi thêm một chút, cậu không đi làm à?"
Nhạc Nguyệt chăm chú nhìn tôi, đột nhiên nhướng mày, "Cậu bị người ta hắt nước? Chu Dịch đâu rồi, sao lại để cậu bị bắt nạt ở nơi làm việc?"
Tôi nhìn Nguyệt Nguyệt nhíu mày hung dữ, như thể cô ấy chuẩn bị đi trút giận thay tôi, nhanh chóng giữ chặt cô ấy.
"Không có gì, cậu hiểu lầm rồi, không phải do đồng nghiệp đâu, tớ còn chưa có về công ty."
"Vậy vết nước này do đâu?" Nhạc Nguyệt nhìn tôi, đột nhiên vươn tay sang, kéo cổ áo của tôi.
"Chu Dịch làm à?"
Mắt tôi đảo từ bên này sang bên kia.
Nhớ lại, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ thay cho Chu Dịch.
"Anh ấy ôm tớ khóc ướt cả áo."
"Cậu ta lại khóc à?"
Nguyệt Nguyệt nở một nụ cười quái dị, dựa vào vai tôi nói: "Xem ra cậu trời sinh khắc hắn, sau đám cưới của cậu, tớ có thể yên tâm trở về bên kia rồi."
Tôi hơi nghi hoặc một chút, "Lại khóc?"
25.
"Cậu còn nhớ cậu bạn viết thư hẹn cậu ra về gặp ở cổng sau trường không? Lúc đó cậu còn sợ đến phát khóc."
Nhạc nguyệt nói đến liền không nhịn được cười, căn bản không quan tâm đ ến vẻ mặt của tôi.
Tôi phản bác: "Tớ lúc ấy không đi thôi, thật ra chẳng có gì đáng sợ cả, bây giờ nghĩ lại, có vẻ khi đó tớ hiểu lầm cậu ấy rồi."
"Đó không phải một bức chiến thư, mà là thư tình, hơn nữa lúc ấy cũng là tớ khuyên cậu đừng đi."
Nhạc Nguyệt không chờ tôi trả lời, tiếp tục nói: "Thật ra ngày đó tớ có đi tìm hắn. Tớ đi châm chọc, cảnh cáo cậu ta đừng có quấy rầy cậu nữa nhưng mà có vẻ cậu ta đã hiểu lầm quan hệ của chúng mình. Tớ cũng không có giải thích, còn thêm mắm thêm muối khoe khoang mối quan hệ tốt đẹp bao nhiêu, ai bảo anh ta cứ chọc tức tớ cơ chứ. Cậu không biết chứ năm đấy chúng ta bị tách chỗ ngồi là do hắn giở trò quỷ. Cuối cùng cậu ta tức giận, đánh nhau với tớ."
Tôi sửng sốt "Ah, sau đó thì sao?"
"Bị tớ đánh tới khóc." Nhạc Nguyệt nhún vai, "Cũng có thể là bị tức khóc, dù sao tớ lúc ấy còn nói rất nhiều chuyện chúng ta, còn giễu cợt hắn, nói hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Tớ nghi ngờ hắn sau này chuyển đi, là bởi vì bị tớ đả kích."
"Đúng rồi, hiện tại hắn đổi tên là Chu Dịch." Nhạc nguyệt bĩu môi, "Chính là Chu Dịch nhà cậu đấy."
Lượng tin tức quá lớn, tôi không thể không ngưng lại để suy nghĩ.
"Cậu giận tớ không?" Nhạc nguyệt đưa tay lắc lắc trước mặt tôi, ánh mắt có chút bối rối.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nắm chặt tay cô ấy, "Không có, tớ biết cậu làm vậy vì muốn tốt cho tớ."
Nguyệt Nguyệt thả lỏng người, đắc ý hừ một tiếng, "Cậu hiểu là được rồi, với thành tích bết bát, dáng vẻ hư hỏng của cậu ta khi đó, ngoại trừ trong nhà có chút tiền, hắn làm sao xứng với cậu? Để tớ nói cho cậu nhớ, sau này hắn có bắt nạt cậu, cậu nhớ nói với tớ, tớ sẽ trở về đánh cho hắn phát khóc thì thôi."
Vừa nghĩ tới cảnh ấy, tôi liền không thể nhịn được, cười thành tiếng.
"Được rồi, tớ nhớ rồi." Tôi kéo tay cô ấy "Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn chơi, chiều tớ xin nghỉ rồi."
26.
Hôn lễ diễn ra theo đúng kế hoạch.
Tôi ném bó hoa cưới cho Nguyệt Nguyệt, người đang mặc váy phù dâu, cô ấy cầm bó hoa, vui vẻ vẫy tay với tôi.
Tối đến, trong phòng, tôi hào hứng đếm những phong bì mừng cưới màu đỏ.
Nằm trên giường đỏ thẫm, tôi thích thú lăn qua lăn lại.
Chu Dịch tắm xong, đem tôi bế lên "Được rồi, nhanh đi tắm nào."
Tôi cầm một sấp tiền mặt, xòe ra như một chiếc quạt "Không muốn, anh chờ em một chút nữa, em còn chưa có đếm xong."
"Không sao." Chu Dịch mặt không đỏ tim không đập nói "Đi phòng tắm cũng có thể đếm, anh tắm cho em."
"Không...... Anh mau thả em xuống."
"Nguyên Nguyên."
"Uhm?"
"Anh yêu em." Chu Dịch ôm chặt lấy tôi, "Anh yêu em từ rất lâu rồi."
Tôi nhẹ đặt trên sống mũi anh một nụ hôn.
"Chồng, em cũng yêu anh."
(Hoàn)
Danh sách chương