Ngày hôm sau, lúc Khương Ngâm còn đang ngủ say, cô bị người đàn ông ở bên cạnh lay tỉnh.
Cô không vui nhíu mày, lúc khua tay không khống chế được lực và góc độ, kết quả lại tát lên mặt anh.
Tiếng tát vang vọng khiến cơn buồn ngủ của Khương Ngâm chạy mất, cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn mê người của Doãn Toại.
Da anh rất trắng, lúc ra tay, Khương Ngâm vẫn đang mơ màng, cộng với tâm tình không vui, cho nên lực đánh rất mạnh, lúc này trên mặt anh có mấy dấu tay mờ mờ.
Trong lòng cô có hơi hoảng sợ, vội thu tay về: "Em không phải cố ý."
Nhưng nghĩ lại, cô thấy cũng không thể trách mình, vì vậy bổ sung: "Em đang ngủ mà anh cứ làm ồn, đấy là do anh tự chuốc lấy."
Doãn Toại cũng không giận, chỉ chậm rãi nở nụ cười: "Mỗi ngày đều nói ta bạo lực gia đình, anh thấy người bạo lực ở đây là em đấy?"
Khương Ngâm: "..."
Doãn Toại cúi đầu hôn lên môi cô: "Ngoan nào, đừng ngủ nữa."
Cô cầm điện thoại lên xem giờ, mới 6 rưỡi.
"Còn sớm mà, anh gọi em dậy làm gì?"
"Vận động."
Khương Ngâm thật sự bó tay, nào có ai mới sáng ra, còn chưa tỉnh ngủ đã muốn chứ? Mặc dù đợt vừa rồi cô đi công tác, anh phải nhịn rất lâu, nhưng tối qua còn chưa đủ hay sao?
Như này cũng quá phóng túng đi?
Cô lật người ngủ tiếp: "Không phải tối hôm qua anh vừa mới làm à, em không muốn nữa đâu."
Doãn Toại bị cô chọc cười, anh chọc chọc lên mặt cô: "Ý anh là đưa em đến phòng tập, sao em lại nghĩ lung tung vậy chứ?"
Mi mắt Khương Ngâm run run, mở mắt.
Doãn Toại chống hai tay bên người Khương Ngâm, anh nhìn cô cười: "Trong đầu em nghĩ gì thế, sao lại bậy bạ như vậy?"
"..."
Khương Ngâm đẩy anh ra, lấy chăn che mặt mình: "Em không đi!"
"Sao lại không đi chứ? Thể chất của em kém như vậy, nói ốm là ốm, phải rèn luyện nhiều vào, nào, anh dẫn em đến phòng tập chạy bộ."
Thấy Khương Ngâm không thèm để ý đến mình, anh đành vừa đấm vừa xoa khiến cô không tài nào ngủ được.
Cuối cùng, Khương Ngâm không còn cách nào khác, phải gắng gượng ngồi dậy mặc quần áo.
Từ khi thời tiết trở lạnh, ít khi nào Khương Ngâm dậy sớm như vậy.
Tối qua có tuyết rơi, trên mặt đất phủ một tầng tuyết trắng như đường, lá cây cũng có một lớp bạc mỏng bao phủ.
Phòng tập ở gần khu biệt thự, Khương Ngâm và Doãn Toại đi bộ sang.
Mặt trời còn chưa mọc, trời còn chưa sáng hẳn, hiện ra những đám mây*, ở phía đông bầu trời những áng mây trôi dạt, có nhiễm chút ánh đỏ.
*Ngân bạch sắc: Từ miêu tả những đám mây trên bầu trời lúc bình minh
Lúc này thành phố vẫn còn đang yên tĩnh, dù có xe chạy qua, cũng không gây ra tiếng ồn quá lớn.
Gió thổi lạnh thấu xương, trên người Khương Ngâm được bao bọc bởi áo lông, miệng thở ra khói.
Doãn Toại giúp cô quàng lại khăn cổ, sau đó cầm tay cô nhét vào túi áo lông màu đen của mình.
Bàn tay anh ấm áp, bao trùm lấy tay cô: "Có lạnh không em?"
"Bình thường ạ." Đến lúc này, Khương Ngâm đã hoàn toàn tỉnh ngủ, cô nhìn phong cảnh trước mắt, hỏi: "Bình thường anh cũng dậy sớm vậy sao?"
"Hiện tại có em rồi, nên anh dậy muộn hơn, trước đây lúc ở một mình, cứ 5 giờ là anh đã dậy rồi."
"Vậy vì sao bây giờ anh lại dậy muộn hơn, em đâu có bắt anh không được dậy sớm đâu?"
Doãn Toại nhẹ nhàng v.uốt ve đầu ngón tay cô, anh cười khẽ: "Bởi vì anh muốn ôm em ngủ thêm một tiếng."
Phòng tập thể thao ở khu biệt thự nằm ở đối diện, Khương Ngâm bị anh dẫn qua cầu vượt, Khương Ngâm hỏi: "Vậy sao trước đây anh lại dậy sớm thế?"
Doãn Toại nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không làm gì cả, anh ngây ngốc ở phòng tập một tiếng rồi đi thẳng đến công ty luôn."
"Còn sớm như vậy anh đã vùi đầu vào công việc rồi, có phải liều mạng quá không?"
Doãn Toại nhíu mày: "Em tưởng tiền của chồng em là gió thổi tới à?"
Dù gì cũng dậy sớm vậy rồi, Khương Ngâm sẽ không làm lãng phí thời gian, bản thân cô cũng không ghét việc vận động.
Đến phòng tập, thay đồ thể thao xong, cô lấy điện thoại mở nhạc lên, đeo tai nghe vào, bắt đầu chạy bộ.
Mồ hôi ra đầy người, sau khi vào phòng tắm tắm rửa, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Doãn Toại đưa bình giữ nhiệt cho cô: "Em thấy thế nào, có mệt lắm không?"
"Hơi mệt một chút." Khương Ngâm cầm lấy bình giữ nhiệt, uống vài ngụm.
Doãn Toại nói: "Bà nội vừa gọi tới, nói áo cưới đặt cho em đã thiết kế xong, bây giờ đang đặt ở nhà cũ, buổi tối em tan làm sớm, anh đưa em qua đó xem nhé?"
Khương Ngâm gật đầu nói vâng.
Doãn Toại cũng đã vận động xong, mồ hôi chảy xuống bên thái dương của anh.
Anh vừa lau vừa đi vào phòng tắm.
Khương Ngâm cầm bình giữ nhiệt ngồi bên cạnh máy tập thể hình, tùy tiện mở điện thoại ra xem.
Trong phòng hơi nóng, cô chỉ mặc chiếc áo len màu trắng, tóc xoăn để xõa trên vai, yên lặng ngồi chờ.
Doãn Toại tắm rất nhanh, anh vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, mắt nhìn về phía Khương Ngâm.
Còn chưa kịp đi đến chỗ Khương Ngâm, anh đã nhìn thấy một người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, anh ta lấy hết can đảm đi về phía cô, lễ phép chào hỏi: "Chào em, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?"
Khương Ngâm đang đeo tai nghe nên không rõ đối phương nói gì.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, kéo tai nghe xuống, hỏi: "Anh nói gì cơ?"
Vẻ mặt Doãn Toại căng thẳng, anh sải bước tới, giọng điệu cực kỳ kiềm chế: "Người ta muốn xin phương thức liên lạc của em."
Khương Ngâm ngước mắt lên, thấy sắc mặt Doãn Toại hơi trầm xuống.
Hai giây sau, cô lễ phép nói với người đàn ông kia: "Sợ là không được rồi."
Nói xong còn chỉ chỉ Doãn Toại đứng anh, "Có vẻ ông xã tôi đang ghen."
Người đàn ông lạ mặt: "..."
Doãn Toại: "..."
Lúc hai người ra khỏi phòng tập, vẻ mặt Doãn Toại vẫn như cũ.
Anh nghĩ đến lời Khương Ngâm vừa nói, càng nghĩ càng thấy không đúng, cuối cùng anh dừng lại ở ven đường, híp mắt nhìn cô: "Vì anh ghen nên em mới không cho anh ta phương thức liên lạc? Vậy nếu anh không nhìn thấy, không ghen thì em cho luôn hả?"
Khương Ngâm cố nhịn cười, bất đắc dĩ nói: "Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà, sao anh cứ phải so đo thế?"
Doãn Toại kéo cô vào lòng, ôm eo cô: "Loại chuyện này ấy mà, cái gì cần so thì phải so."
Nói xong, anh lại hỏi thêm lần nữa: "Nếu lần sau anh không ở bên cạnh, lỡ như em lại gặp phải chuyện này thì phải làm thế nào bây giờ?"
Khương Ngâm mỉm cười, duỗi tay trái ra, chỉ vào chiếc nhẫn trên tay: "Không phải Tuế Tuế nhà mình vẫn luôn ở bên cạnh em sao?"
Đôi mày cau có của Doãn Toại dần dần giãn ra, anh hài lòng hôn lên miệng cô một cái: "Thật ngoan."
Trên đường có một chiếc xe đưa đón học sinh đang mở nhạc chạy ngang qua, Khương Ngâm quay đầu nhìn theo.
Một lát sau, cô hỏi: "Tuế Tuế, anh có thích trẻ con không?"
Doãn Toại nhìn theo chiếc xe kia, sau đó lắc đầu: "Anh không có cảm giác gì, không ghét cũng không thích lắm."
Anh nhìn Khương Ngâm: "Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?"
Khương Ngâm cười nói: "Cũng không có gì, mấy hôm trước em đến thành phố H công tác, nghe Mộng Thanh Du nói, người nhà của cô ấy hi vọng vợ chồng họ mau chóng sinh con, cô ấy vẫn chưa quyết định, nên hỏi ý kiến của em."
"Sinh con là chuyện lớn, hai vợ chồng họ nên tự bàn bạc thì hơn, ý kiến của người ngoài chỉ dùng để tham khảo thôi."
"Ừm, em đột nhiên nhớ tới nên thuận miệng hỏi."
Mãi đến khi về đến Lận Phương Đình, hai người cũng không thảo luận vấn đề này nữa.
Khương Ngâm quan sát thái độ của Doãn Toại, cô luôn cảm thấy hình như anh chưa từng nghĩ đến việc có con với cô.
Sau khi ăn sáng, Doãn Toại đưa Khương Ngâm đi làm, trên đường đi, Khương Ngâm rất im lặng, toàn bộ hành trình đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thi thoảng Doãn Toại sẽ chủ động nói chuyện với cô, nhưng cô chỉ gật đầu phụ họa.
Xe dừng ở cửa công ty, Khương Ngâm tháo dây an toàn ra: "Em đi trước đây."
Vừa định mở cửa, Doãn Toại bỗng nắm lấy tay cô.
Khương Ngâm quay đầu lại: "Sao vậy anh?"
Doãn Toại kéo tay cô đặt đùi mình, lòng bàn tay xoa lấy tay vô: "Lúc đầu anh không để ý chuyện buổi sáng lắm."
Do dự một lát, anh ngước mắt lên: "Có phải em muốn có con rồi không?"
Khương Ngâm bị câu hỏi của anh làm cho nghẹn họng, thật ra cô vẫn chưa nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Nhưng mà lúc phát hiện có vẻ Doãn Toại không muốn có con, trong lòng cô vẫn không thoải mái lắm.
Cô im lặng hai giây, phủ nhận: "Nào có."
Doãn Toại vu.ốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai, anh nghiêng người tới: "Đúng là lúc sáng anh nói không có cảm giác gì với trẻ con, nhưng mà đó là là những đứa trẻ khác, không phải con của anh và em."
Hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ khiến cô cảm thấy hơi ngứa, Khương Ngâm tránh quá một bên, không nói gì.
Doãn Toại thởi dài: "Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con, nhưng anh cảm thấy bây giờ vẫn hơi sớm, theo kế hoạch thì đầu xuân năm sau chúng ta mới tổ chức đám cưới, không phải phụ nữ các em rất thích chưng diện sao, kết hôn mà, phải thật xinh đẹp, có thai mặc váy cưới sẽ có nhiều chỗ bất tiện, anh sợ đến lúc đó lại không tổ chức hôn lễ được."
Khương Ngâm thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng mà Doãn Toại nói rất có lý, nếu như cô mang thai thì lúc mặc váy cưới sẽ lộ bụng bầu, hơn nữa không được đi giày cao gót, đúng là rất phiền phức.
"Hơn nữa." Doãn Toại hôn lên mặt cô, nhẹ nhàng cọ trán mình lên trán cô, giọng nói cực kỳ lưu luyến: "Anh sợ có con rồi, đứa bé sẽ quấy rầy thế giới của hai chúng ta."
Anh cắn nhẹ lên môi cô: "So với con thì anh thích em hơn."
Có vẻ Khương Ngâm bị lý do này của anh thuyết phục rồi.
Cô đỏ mặt đẩy anh ra: "Em phải đi làm đây, anh đi đường cẩn thận đấy."
Doãn Toại bóp má cô một cái: "Tiểu tiên nữ không giận nữa chứ?"
"Em đâu có giận đâu?"
Doãn Toại cười: "Buổi tối tan làm anh tới đón em, sau đó đưa em về nhà cũ thử áo cưới."
- -
Trong lòng Khương Ngâm thật sự rất chờ mong nhìn thấy váy cưới.
Buổi tối, sau khi tan làm, cô và Doãn Toại cùng nhau về nhà cũ.
Đã lâu rồi bà nội Doãn không được gặp Khương Ngâm, vì vậy kêu đầu bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn cô thích.
Lúc hai người đến, cơm tối đã làm xong, bà nội nói: "Trờ lạnh rồi, hai đứa làm việc đến tận giờ này, bây giờ ăn cơm trước đã, tối nay ở lại đây, lát nữa các con cứ từ từ xem váy cưới."
Ban đầu Doãn Toại và Khương Ngâm không định ở lại.
Nghe vậy, Doãn Toại nói: "Bà nội à, ngày mai con và Khương Ngâm còn phải đi làm nữa, chỗ này cách công ty khá xa ạ."
Bà nội ghét bỏ anh: "Con lái xe kia mà, có thể xa đến mức nào chứ? Mấy ngày trước Ngâm Ngâm bị bệnh, bà vẫn luôn lo lắng, bảo con để con bé ở đây với bà thôi mà cũng ý kiến ý cọ."
Ông nội Doãn cầm báo đi từ trên lầu xuống, nói với Doãn Toại: "Nghe bà nội con đi, mấy ngày nay bà ấy nhớ Ngâm Ngâm lắm."
Lúc này Doãn Toại mới không nói gì nữa.
Sau bữa tối, Khương Ngâm ngồi nói chuyện phiếm với bà nội, bảo mẫu trong nhà mang váy cưới ra cho cô xem, có tổng cộng 10 bộ.
Khương Ngâm cũng lăn lộn trong giới thời trang nên biết vài kiến thức về quần áo, cũng không biết bà nội Doãn đã mời bao nhiều nhà thiết kế nổi tiếng về nữa.
"Sao nhiều quá vậy bà."
Bà nội nói: "Hai đứa vẫn chưa chụp ảnh cưới, dù sao cũng phải chụp mấy bộ làm kỉ niệm. Váy cưới ở tiệm đều có người từng mặc rồi, hơn nữa, chưa chắc kích cỡ đã vừa với con, chúng ta lại không thiếu chút tiền đó, cho nên bà tìm mấy nhà thiết kế làm riêng cho con, như vậy mặc mới có cảm giác. Mười bộ có ngụ ý may mắn, tượng trưng cho sự hoàn hảo."
Vì chụp ảnh cưới mà thiết kế nhiều chiếc váy có giá trị cao như vậy, đúng là quá hào phóng mà, điều này khiến Khương Ngâm có hơi thụ sủng nhược kinh.
Cô cầm cốc nước lên uống một hớp để an ủi bản thân.
Sau khi về phòng ngủ, Khương Ngâm nhìn 10 chiếc váy cưới được treo trong phòng quần áo, nhất thời không biết nên thử cái nào trước.
Lúc cô đang rầu rĩ, Doãn Toại đi tới, nhìn lướt qua tủ quần áo.
Cầm lấy sườn xám màu hồng hoa anh đào, sợi vải mềm mại, phía trên được thêu lên hoa lê thanh lịch, trang nhã, mang theo vài phần thướt tha phong tình.
Anh đưa cho cô: "Em mặc thử cái này đi."
Cho tới bây giờ, Khương Ngâm vẫn chưa từng mặc sườn xám, cô nhận lấy ngắm nghía một lát, quyết định nghe lời Doãn Toại.
Lúc cô định cởi đồ, thấy Doãn Toại vẫn còn đứng bên cạnh thì vội vàng đẩy anh ra ngoài: "Anh không được nhìn!"
Doãn Toại cười, lùi về sau, nhìn cửa phòng quần áo bị đóng lại, chia rẽ hai người.
Đúng lúc này thư kí Lâm gọi điện cho anh, anh ấn nghe, sau đó đi ra ghế sofa ngồi, hai chân thon dài vắt chéo nhau.
Cứ nhắc đến chuyện công việc là anh sẽ trở nên nghiêm túc hơn.
Ở đầu dây bên kia, thư kí Lâm đang báo cáo tình hình cho anh, thi thoảng anh sẽ đáp lại, vẻ mặt anh nhàn nhạt, mang theo vài phần lạnh lùng khiến người ta cảm thấy xa cách.
Cửa phòng quần áo bỗng mở ra, Khương Ngâm từ từ bước về phía anh.
Doãn Toại liếc mắt nhìn sang, sững sờ.
Những bộ váy này được đặt làm theo kích cỡ của Khương Ngâm cho nên vô cùng vừa vặn.
Chiếc sườn xám này vô cùng tỉnh xảo, lộ ra thân hình mảnh khảnh, eo thon đến mức một cánh tay cũng có thể ôm hết, vạt áo hai bên tách ra hai đùi tinh tế thon dài như ẩn như hiện.
Da cô trắng, ngũ quan lại xinh đẹp, mặc chiếc sườn xám này trông thật quyến rũ, dáng người thướt tha, cực kỳ mê người.
Lúc anh đang thất thần thì nghe thấy tiếng của thư ký Lâm ở đầu bên kia: "Doãn tổng?"
Doãn Toại rời mắt, nói: "Cứ như vậy đã, những chuyện khác thì sẽ thảo luận trong cuộc họp ngày mai."
Anh cúp điện thoại, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Khương Ngâm.
Anh hất cằm, thấp giọng nói: "Tới đây."
Khương Ngâm cất bước đi tới, còn chưa kịp mở miệng nói gì đã bị anh kéo mạnh vào lòng, ngã ngồi trên đùi anh.
Hai mắt cách nhau rất gần, trong khoảnh khắc, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.
Đáy mắt anh tràn đầy tình ý, ý đồ cực kỳ rõ ràng, thậm chí tay đã bắt đầu hành động.
Khương Ngâm ngăn anh lại: "Đây là nhà cũ đấy, không có biện pháp tránh thai đâu, không phải anh nói bây giờ có con thì hơi sớm à?"
Cả người Doãn Toại cứng đờ, anh cố gắng đè nén ngọn lửa đang bùng phát, buông cô ra.
Khương Ngâm đứng lên, cúi đầu nhìn anh, hỏi: "Anh thấy đẹp không?"
Doãn Toại cởi một cái cúc áo ra, ngước mắt nhìn cô: "Đáp án rõ ràng như vậy mà em còn hỏi à?"
Khương Ngâm: "..."
"Vậy em đi thử váy cưới trắng đây."
Nói xong cô quay về phòng quần áo.
Doãn Toại ngồi trên sofa, nóng đến nỗi phải cởi thêm một cái cúc áo nữa.
Hiện tại anh rất hối hận vì đã đưa Khương Ngâm về nhà cũ thử váy cưới, mang đến nhà anh thử không được sao?
Anh đứng lên mở cửa sổ ra, gió mùa đông vù vù thổi tới.
Sau đó lấy thuốc lá trong túi ra, châm lửa.
Anh hút một hơi, lại quay sang nhìn cánh cửa phòng quần áo, trong đầu hiện lên hình ảnh cô mặc sườn xám.
Hai giây sau, anh dập tắt điếu thuốc.
Khương Ngâm vừa mới tháo nút áo ra, còn chưa kịp thay đồ thì cửa phòng quần áo bỗng mở ra.
Doãn Toại bình tĩnh đi tới, không nói gì đã ôm cô ra ngoài.
Lúc bị anh đặt lên giường, Khương Ngâm sững sờ hai giây.
Anh đè lên người cô, ánh mắt nóng rực, giọng nói khàn khàn: "Hay là, chúng ta sinh con sớm nhé?"
Cô không vui nhíu mày, lúc khua tay không khống chế được lực và góc độ, kết quả lại tát lên mặt anh.
Tiếng tát vang vọng khiến cơn buồn ngủ của Khương Ngâm chạy mất, cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn mê người của Doãn Toại.
Da anh rất trắng, lúc ra tay, Khương Ngâm vẫn đang mơ màng, cộng với tâm tình không vui, cho nên lực đánh rất mạnh, lúc này trên mặt anh có mấy dấu tay mờ mờ.
Trong lòng cô có hơi hoảng sợ, vội thu tay về: "Em không phải cố ý."
Nhưng nghĩ lại, cô thấy cũng không thể trách mình, vì vậy bổ sung: "Em đang ngủ mà anh cứ làm ồn, đấy là do anh tự chuốc lấy."
Doãn Toại cũng không giận, chỉ chậm rãi nở nụ cười: "Mỗi ngày đều nói ta bạo lực gia đình, anh thấy người bạo lực ở đây là em đấy?"
Khương Ngâm: "..."
Doãn Toại cúi đầu hôn lên môi cô: "Ngoan nào, đừng ngủ nữa."
Cô cầm điện thoại lên xem giờ, mới 6 rưỡi.
"Còn sớm mà, anh gọi em dậy làm gì?"
"Vận động."
Khương Ngâm thật sự bó tay, nào có ai mới sáng ra, còn chưa tỉnh ngủ đã muốn chứ? Mặc dù đợt vừa rồi cô đi công tác, anh phải nhịn rất lâu, nhưng tối qua còn chưa đủ hay sao?
Như này cũng quá phóng túng đi?
Cô lật người ngủ tiếp: "Không phải tối hôm qua anh vừa mới làm à, em không muốn nữa đâu."
Doãn Toại bị cô chọc cười, anh chọc chọc lên mặt cô: "Ý anh là đưa em đến phòng tập, sao em lại nghĩ lung tung vậy chứ?"
Mi mắt Khương Ngâm run run, mở mắt.
Doãn Toại chống hai tay bên người Khương Ngâm, anh nhìn cô cười: "Trong đầu em nghĩ gì thế, sao lại bậy bạ như vậy?"
"..."
Khương Ngâm đẩy anh ra, lấy chăn che mặt mình: "Em không đi!"
"Sao lại không đi chứ? Thể chất của em kém như vậy, nói ốm là ốm, phải rèn luyện nhiều vào, nào, anh dẫn em đến phòng tập chạy bộ."
Thấy Khương Ngâm không thèm để ý đến mình, anh đành vừa đấm vừa xoa khiến cô không tài nào ngủ được.
Cuối cùng, Khương Ngâm không còn cách nào khác, phải gắng gượng ngồi dậy mặc quần áo.
Từ khi thời tiết trở lạnh, ít khi nào Khương Ngâm dậy sớm như vậy.
Tối qua có tuyết rơi, trên mặt đất phủ một tầng tuyết trắng như đường, lá cây cũng có một lớp bạc mỏng bao phủ.
Phòng tập ở gần khu biệt thự, Khương Ngâm và Doãn Toại đi bộ sang.
Mặt trời còn chưa mọc, trời còn chưa sáng hẳn, hiện ra những đám mây*, ở phía đông bầu trời những áng mây trôi dạt, có nhiễm chút ánh đỏ.
*Ngân bạch sắc: Từ miêu tả những đám mây trên bầu trời lúc bình minh
Lúc này thành phố vẫn còn đang yên tĩnh, dù có xe chạy qua, cũng không gây ra tiếng ồn quá lớn.
Gió thổi lạnh thấu xương, trên người Khương Ngâm được bao bọc bởi áo lông, miệng thở ra khói.
Doãn Toại giúp cô quàng lại khăn cổ, sau đó cầm tay cô nhét vào túi áo lông màu đen của mình.
Bàn tay anh ấm áp, bao trùm lấy tay cô: "Có lạnh không em?"
"Bình thường ạ." Đến lúc này, Khương Ngâm đã hoàn toàn tỉnh ngủ, cô nhìn phong cảnh trước mắt, hỏi: "Bình thường anh cũng dậy sớm vậy sao?"
"Hiện tại có em rồi, nên anh dậy muộn hơn, trước đây lúc ở một mình, cứ 5 giờ là anh đã dậy rồi."
"Vậy vì sao bây giờ anh lại dậy muộn hơn, em đâu có bắt anh không được dậy sớm đâu?"
Doãn Toại nhẹ nhàng v.uốt ve đầu ngón tay cô, anh cười khẽ: "Bởi vì anh muốn ôm em ngủ thêm một tiếng."
Phòng tập thể thao ở khu biệt thự nằm ở đối diện, Khương Ngâm bị anh dẫn qua cầu vượt, Khương Ngâm hỏi: "Vậy sao trước đây anh lại dậy sớm thế?"
Doãn Toại nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không làm gì cả, anh ngây ngốc ở phòng tập một tiếng rồi đi thẳng đến công ty luôn."
"Còn sớm như vậy anh đã vùi đầu vào công việc rồi, có phải liều mạng quá không?"
Doãn Toại nhíu mày: "Em tưởng tiền của chồng em là gió thổi tới à?"
Dù gì cũng dậy sớm vậy rồi, Khương Ngâm sẽ không làm lãng phí thời gian, bản thân cô cũng không ghét việc vận động.
Đến phòng tập, thay đồ thể thao xong, cô lấy điện thoại mở nhạc lên, đeo tai nghe vào, bắt đầu chạy bộ.
Mồ hôi ra đầy người, sau khi vào phòng tắm tắm rửa, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Doãn Toại đưa bình giữ nhiệt cho cô: "Em thấy thế nào, có mệt lắm không?"
"Hơi mệt một chút." Khương Ngâm cầm lấy bình giữ nhiệt, uống vài ngụm.
Doãn Toại nói: "Bà nội vừa gọi tới, nói áo cưới đặt cho em đã thiết kế xong, bây giờ đang đặt ở nhà cũ, buổi tối em tan làm sớm, anh đưa em qua đó xem nhé?"
Khương Ngâm gật đầu nói vâng.
Doãn Toại cũng đã vận động xong, mồ hôi chảy xuống bên thái dương của anh.
Anh vừa lau vừa đi vào phòng tắm.
Khương Ngâm cầm bình giữ nhiệt ngồi bên cạnh máy tập thể hình, tùy tiện mở điện thoại ra xem.
Trong phòng hơi nóng, cô chỉ mặc chiếc áo len màu trắng, tóc xoăn để xõa trên vai, yên lặng ngồi chờ.
Doãn Toại tắm rất nhanh, anh vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, mắt nhìn về phía Khương Ngâm.
Còn chưa kịp đi đến chỗ Khương Ngâm, anh đã nhìn thấy một người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, anh ta lấy hết can đảm đi về phía cô, lễ phép chào hỏi: "Chào em, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?"
Khương Ngâm đang đeo tai nghe nên không rõ đối phương nói gì.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, kéo tai nghe xuống, hỏi: "Anh nói gì cơ?"
Vẻ mặt Doãn Toại căng thẳng, anh sải bước tới, giọng điệu cực kỳ kiềm chế: "Người ta muốn xin phương thức liên lạc của em."
Khương Ngâm ngước mắt lên, thấy sắc mặt Doãn Toại hơi trầm xuống.
Hai giây sau, cô lễ phép nói với người đàn ông kia: "Sợ là không được rồi."
Nói xong còn chỉ chỉ Doãn Toại đứng anh, "Có vẻ ông xã tôi đang ghen."
Người đàn ông lạ mặt: "..."
Doãn Toại: "..."
Lúc hai người ra khỏi phòng tập, vẻ mặt Doãn Toại vẫn như cũ.
Anh nghĩ đến lời Khương Ngâm vừa nói, càng nghĩ càng thấy không đúng, cuối cùng anh dừng lại ở ven đường, híp mắt nhìn cô: "Vì anh ghen nên em mới không cho anh ta phương thức liên lạc? Vậy nếu anh không nhìn thấy, không ghen thì em cho luôn hả?"
Khương Ngâm cố nhịn cười, bất đắc dĩ nói: "Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà, sao anh cứ phải so đo thế?"
Doãn Toại kéo cô vào lòng, ôm eo cô: "Loại chuyện này ấy mà, cái gì cần so thì phải so."
Nói xong, anh lại hỏi thêm lần nữa: "Nếu lần sau anh không ở bên cạnh, lỡ như em lại gặp phải chuyện này thì phải làm thế nào bây giờ?"
Khương Ngâm mỉm cười, duỗi tay trái ra, chỉ vào chiếc nhẫn trên tay: "Không phải Tuế Tuế nhà mình vẫn luôn ở bên cạnh em sao?"
Đôi mày cau có của Doãn Toại dần dần giãn ra, anh hài lòng hôn lên miệng cô một cái: "Thật ngoan."
Trên đường có một chiếc xe đưa đón học sinh đang mở nhạc chạy ngang qua, Khương Ngâm quay đầu nhìn theo.
Một lát sau, cô hỏi: "Tuế Tuế, anh có thích trẻ con không?"
Doãn Toại nhìn theo chiếc xe kia, sau đó lắc đầu: "Anh không có cảm giác gì, không ghét cũng không thích lắm."
Anh nhìn Khương Ngâm: "Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?"
Khương Ngâm cười nói: "Cũng không có gì, mấy hôm trước em đến thành phố H công tác, nghe Mộng Thanh Du nói, người nhà của cô ấy hi vọng vợ chồng họ mau chóng sinh con, cô ấy vẫn chưa quyết định, nên hỏi ý kiến của em."
"Sinh con là chuyện lớn, hai vợ chồng họ nên tự bàn bạc thì hơn, ý kiến của người ngoài chỉ dùng để tham khảo thôi."
"Ừm, em đột nhiên nhớ tới nên thuận miệng hỏi."
Mãi đến khi về đến Lận Phương Đình, hai người cũng không thảo luận vấn đề này nữa.
Khương Ngâm quan sát thái độ của Doãn Toại, cô luôn cảm thấy hình như anh chưa từng nghĩ đến việc có con với cô.
Sau khi ăn sáng, Doãn Toại đưa Khương Ngâm đi làm, trên đường đi, Khương Ngâm rất im lặng, toàn bộ hành trình đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thi thoảng Doãn Toại sẽ chủ động nói chuyện với cô, nhưng cô chỉ gật đầu phụ họa.
Xe dừng ở cửa công ty, Khương Ngâm tháo dây an toàn ra: "Em đi trước đây."
Vừa định mở cửa, Doãn Toại bỗng nắm lấy tay cô.
Khương Ngâm quay đầu lại: "Sao vậy anh?"
Doãn Toại kéo tay cô đặt đùi mình, lòng bàn tay xoa lấy tay vô: "Lúc đầu anh không để ý chuyện buổi sáng lắm."
Do dự một lát, anh ngước mắt lên: "Có phải em muốn có con rồi không?"
Khương Ngâm bị câu hỏi của anh làm cho nghẹn họng, thật ra cô vẫn chưa nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Nhưng mà lúc phát hiện có vẻ Doãn Toại không muốn có con, trong lòng cô vẫn không thoải mái lắm.
Cô im lặng hai giây, phủ nhận: "Nào có."
Doãn Toại vu.ốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai, anh nghiêng người tới: "Đúng là lúc sáng anh nói không có cảm giác gì với trẻ con, nhưng mà đó là là những đứa trẻ khác, không phải con của anh và em."
Hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ khiến cô cảm thấy hơi ngứa, Khương Ngâm tránh quá một bên, không nói gì.
Doãn Toại thởi dài: "Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con, nhưng anh cảm thấy bây giờ vẫn hơi sớm, theo kế hoạch thì đầu xuân năm sau chúng ta mới tổ chức đám cưới, không phải phụ nữ các em rất thích chưng diện sao, kết hôn mà, phải thật xinh đẹp, có thai mặc váy cưới sẽ có nhiều chỗ bất tiện, anh sợ đến lúc đó lại không tổ chức hôn lễ được."
Khương Ngâm thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng mà Doãn Toại nói rất có lý, nếu như cô mang thai thì lúc mặc váy cưới sẽ lộ bụng bầu, hơn nữa không được đi giày cao gót, đúng là rất phiền phức.
"Hơn nữa." Doãn Toại hôn lên mặt cô, nhẹ nhàng cọ trán mình lên trán cô, giọng nói cực kỳ lưu luyến: "Anh sợ có con rồi, đứa bé sẽ quấy rầy thế giới của hai chúng ta."
Anh cắn nhẹ lên môi cô: "So với con thì anh thích em hơn."
Có vẻ Khương Ngâm bị lý do này của anh thuyết phục rồi.
Cô đỏ mặt đẩy anh ra: "Em phải đi làm đây, anh đi đường cẩn thận đấy."
Doãn Toại bóp má cô một cái: "Tiểu tiên nữ không giận nữa chứ?"
"Em đâu có giận đâu?"
Doãn Toại cười: "Buổi tối tan làm anh tới đón em, sau đó đưa em về nhà cũ thử áo cưới."
- -
Trong lòng Khương Ngâm thật sự rất chờ mong nhìn thấy váy cưới.
Buổi tối, sau khi tan làm, cô và Doãn Toại cùng nhau về nhà cũ.
Đã lâu rồi bà nội Doãn không được gặp Khương Ngâm, vì vậy kêu đầu bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn cô thích.
Lúc hai người đến, cơm tối đã làm xong, bà nội nói: "Trờ lạnh rồi, hai đứa làm việc đến tận giờ này, bây giờ ăn cơm trước đã, tối nay ở lại đây, lát nữa các con cứ từ từ xem váy cưới."
Ban đầu Doãn Toại và Khương Ngâm không định ở lại.
Nghe vậy, Doãn Toại nói: "Bà nội à, ngày mai con và Khương Ngâm còn phải đi làm nữa, chỗ này cách công ty khá xa ạ."
Bà nội ghét bỏ anh: "Con lái xe kia mà, có thể xa đến mức nào chứ? Mấy ngày trước Ngâm Ngâm bị bệnh, bà vẫn luôn lo lắng, bảo con để con bé ở đây với bà thôi mà cũng ý kiến ý cọ."
Ông nội Doãn cầm báo đi từ trên lầu xuống, nói với Doãn Toại: "Nghe bà nội con đi, mấy ngày nay bà ấy nhớ Ngâm Ngâm lắm."
Lúc này Doãn Toại mới không nói gì nữa.
Sau bữa tối, Khương Ngâm ngồi nói chuyện phiếm với bà nội, bảo mẫu trong nhà mang váy cưới ra cho cô xem, có tổng cộng 10 bộ.
Khương Ngâm cũng lăn lộn trong giới thời trang nên biết vài kiến thức về quần áo, cũng không biết bà nội Doãn đã mời bao nhiều nhà thiết kế nổi tiếng về nữa.
"Sao nhiều quá vậy bà."
Bà nội nói: "Hai đứa vẫn chưa chụp ảnh cưới, dù sao cũng phải chụp mấy bộ làm kỉ niệm. Váy cưới ở tiệm đều có người từng mặc rồi, hơn nữa, chưa chắc kích cỡ đã vừa với con, chúng ta lại không thiếu chút tiền đó, cho nên bà tìm mấy nhà thiết kế làm riêng cho con, như vậy mặc mới có cảm giác. Mười bộ có ngụ ý may mắn, tượng trưng cho sự hoàn hảo."
Vì chụp ảnh cưới mà thiết kế nhiều chiếc váy có giá trị cao như vậy, đúng là quá hào phóng mà, điều này khiến Khương Ngâm có hơi thụ sủng nhược kinh.
Cô cầm cốc nước lên uống một hớp để an ủi bản thân.
Sau khi về phòng ngủ, Khương Ngâm nhìn 10 chiếc váy cưới được treo trong phòng quần áo, nhất thời không biết nên thử cái nào trước.
Lúc cô đang rầu rĩ, Doãn Toại đi tới, nhìn lướt qua tủ quần áo.
Cầm lấy sườn xám màu hồng hoa anh đào, sợi vải mềm mại, phía trên được thêu lên hoa lê thanh lịch, trang nhã, mang theo vài phần thướt tha phong tình.
Anh đưa cho cô: "Em mặc thử cái này đi."
Cho tới bây giờ, Khương Ngâm vẫn chưa từng mặc sườn xám, cô nhận lấy ngắm nghía một lát, quyết định nghe lời Doãn Toại.
Lúc cô định cởi đồ, thấy Doãn Toại vẫn còn đứng bên cạnh thì vội vàng đẩy anh ra ngoài: "Anh không được nhìn!"
Doãn Toại cười, lùi về sau, nhìn cửa phòng quần áo bị đóng lại, chia rẽ hai người.
Đúng lúc này thư kí Lâm gọi điện cho anh, anh ấn nghe, sau đó đi ra ghế sofa ngồi, hai chân thon dài vắt chéo nhau.
Cứ nhắc đến chuyện công việc là anh sẽ trở nên nghiêm túc hơn.
Ở đầu dây bên kia, thư kí Lâm đang báo cáo tình hình cho anh, thi thoảng anh sẽ đáp lại, vẻ mặt anh nhàn nhạt, mang theo vài phần lạnh lùng khiến người ta cảm thấy xa cách.
Cửa phòng quần áo bỗng mở ra, Khương Ngâm từ từ bước về phía anh.
Doãn Toại liếc mắt nhìn sang, sững sờ.
Những bộ váy này được đặt làm theo kích cỡ của Khương Ngâm cho nên vô cùng vừa vặn.
Chiếc sườn xám này vô cùng tỉnh xảo, lộ ra thân hình mảnh khảnh, eo thon đến mức một cánh tay cũng có thể ôm hết, vạt áo hai bên tách ra hai đùi tinh tế thon dài như ẩn như hiện.
Da cô trắng, ngũ quan lại xinh đẹp, mặc chiếc sườn xám này trông thật quyến rũ, dáng người thướt tha, cực kỳ mê người.
Lúc anh đang thất thần thì nghe thấy tiếng của thư ký Lâm ở đầu bên kia: "Doãn tổng?"
Doãn Toại rời mắt, nói: "Cứ như vậy đã, những chuyện khác thì sẽ thảo luận trong cuộc họp ngày mai."
Anh cúp điện thoại, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Khương Ngâm.
Anh hất cằm, thấp giọng nói: "Tới đây."
Khương Ngâm cất bước đi tới, còn chưa kịp mở miệng nói gì đã bị anh kéo mạnh vào lòng, ngã ngồi trên đùi anh.
Hai mắt cách nhau rất gần, trong khoảnh khắc, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.
Đáy mắt anh tràn đầy tình ý, ý đồ cực kỳ rõ ràng, thậm chí tay đã bắt đầu hành động.
Khương Ngâm ngăn anh lại: "Đây là nhà cũ đấy, không có biện pháp tránh thai đâu, không phải anh nói bây giờ có con thì hơi sớm à?"
Cả người Doãn Toại cứng đờ, anh cố gắng đè nén ngọn lửa đang bùng phát, buông cô ra.
Khương Ngâm đứng lên, cúi đầu nhìn anh, hỏi: "Anh thấy đẹp không?"
Doãn Toại cởi một cái cúc áo ra, ngước mắt nhìn cô: "Đáp án rõ ràng như vậy mà em còn hỏi à?"
Khương Ngâm: "..."
"Vậy em đi thử váy cưới trắng đây."
Nói xong cô quay về phòng quần áo.
Doãn Toại ngồi trên sofa, nóng đến nỗi phải cởi thêm một cái cúc áo nữa.
Hiện tại anh rất hối hận vì đã đưa Khương Ngâm về nhà cũ thử váy cưới, mang đến nhà anh thử không được sao?
Anh đứng lên mở cửa sổ ra, gió mùa đông vù vù thổi tới.
Sau đó lấy thuốc lá trong túi ra, châm lửa.
Anh hút một hơi, lại quay sang nhìn cánh cửa phòng quần áo, trong đầu hiện lên hình ảnh cô mặc sườn xám.
Hai giây sau, anh dập tắt điếu thuốc.
Khương Ngâm vừa mới tháo nút áo ra, còn chưa kịp thay đồ thì cửa phòng quần áo bỗng mở ra.
Doãn Toại bình tĩnh đi tới, không nói gì đã ôm cô ra ngoài.
Lúc bị anh đặt lên giường, Khương Ngâm sững sờ hai giây.
Anh đè lên người cô, ánh mắt nóng rực, giọng nói khàn khàn: "Hay là, chúng ta sinh con sớm nhé?"
Danh sách chương