Editor: Xu
Beta: Sue
Ở ven đường, hai người kia ôm hôn không biết qua bao lâu mới lưu luyến tách ra.
Tạ Thiệu Viễn cầm điện thoại nhìn thời gian một chút: “Anh cần phải trở về.”
“Em tiễn anh đến cửa chung cư.” Doãn Ánh Phù mỉm cười, chủ động dắt tay anh ta.
Hai người chậm rãi đi về phía cửa chung cư.
Dừng ở trước bậc thang, ánh mắt Tạ Thiệu Viễn lướt qua dù cây che mưa nằm trong vũng nước, ánh nhìn rơi vào cán dù, bên trên treo mặt dây chuyền đôi, thần sắc bỗng dưng ngưng lại.
Gần như theo bản năng, anh ta hất tay Doãn Ánh Phù ra.
Doãn Ánh Phù không chút phòng bị, thân hình không khống chế, lảo đảo một chút.
Không có dù che chắn, nước mưa lạnh buốt rơi xuống đầu và vai cô ta.
Tạ Thiệu Viễn ném dù che mưa cho Doãn Ánh Phù xuống đất, khom lưng nhặt cái dù đã bị vứt trên mặt đất, thoáng nhìn cán dù có treo mặt dây chuyền đã gãy, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
“Khương Ngâm…” Tạ Thiệu Viễn lẩm bẩm rồi lập tức nhìn bốn phía, không tìm thấy thân ảnh quen thuộc, nôn nóng muốn đi tìm.
Đúng lúc này, Doãn Ánh Phù bắt lấy cánh tay anh ta, đột nhiên cất cao giọng: “Đã đến nước này, anh vẫn không có suy nghĩ rõ ràng sao?”
Tạ Thiệu Viễn an tĩnh lại, đầu tóc nhanh chóng bị ướt, phủ xuống trên trán anh ta.
Doãn Ánh Phù hất cằm, ôm lấy cánh tay anh ta lực đạo nắm chặt mấy phần: “Người sống trên đời vốn dĩ không thể luôn có được thứ mình muốn, cho dù có mơ ước và yêu thích rất lâu nếu không đạt được thì phải từ bỏ. Anh rất tài hoa, nhưng viết kịch bản lại không có đạo diễn để ý, chỉ là do thiếu quan hệ mà thôi, bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, anh thật sự cam tâm để nó dần mất đi như thế sao?”
“Tạ Thiệu Viễn, tình yêu của em dành cho anh so với bạn gái anh nhiều hơn, sâu đậm hơn!” Doãn Ánh Phù thâm tình nâng mặt của anh ta lên, giọng nói mang theo vài phần run rẩy lo được lo mất, gần như năn nỉ: “Vậy nên anh có thể suy nghĩ lại rõ ràng được không, em sẽ không bao giờ hại anh.”
Tạ Thiệu Viễn lẳng lặng, chăm chú nhìn người con gái trước mặt, sau đó, trên mặt khôi phục dáng vẻ ngày thường, ôn nhuận khiêm tốn.
Anh ta ném dù che mưa trên tay và cả mặt dây chuyền đôi vào thùng rác bên cạnh, cười nhẹ, ôn nhu giúp người con gái che lấy mái tóc dài đã ướt nhẹp: “Tâm ý của anh, không phải đã sớm nói cho em biết sao?”
Nhìn thấy phản ứng của anh ta, Doãn Ánh Phù âm thầm thở ra một hơi, kiễng chân hôn lên môi anh ta một cái: “Cô ta tới rồi thì nhân cơ hội này kết thúc đi, đêm mai có một tiệc tối từ thiện cao cấp, anh trai em cũng sẽ tới dự, anh điều chỉnh lại trạng thái, em sẽ giúp anh được nổi tiếng.”
Khương Ngâm cảm thấy hôm nay quả thực là vận đen tám kiếp, bắt gặp bạn trai ngoại tình không nói, còn dầm mưa hơn nửa tiếng mới tìm được khách sạn.
Cô kéo rương hành lý đã ướt sủng đứng ở sảnh khách sạn, nhẫn nại chịu đựng ánh mắt khác thường của người ngoài, lại chỉ nghe được tiếp tân bất đắc dĩ xin lỗi: “Thật xin lỗi tiểu thư, hiện tại không có phòng trống.”
Từ khách sạn đi ra, nhìn cơn mưa đêm nơi đất khách quê người, cảm xúc tiêu cực tích tụ thật lâu rốt cuộc bộc phát triệt để.
Cô dựa vào tường, ngồi xổm dưới mặt đất, vùi mặt vào đầu gối, bả vai run lên cùng với tiếng khóc nghẹn ngào.
Một chiếc xe Cadillac màu đen dừng trước cửa khách sạn, người ở ghế phó lái đi xuống trước. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mang Âu phục đi giày da, anh ta gài lại cúc áo vest, đi vòng qua bên kia thân xe, khom lưng mở cửa sau.
Doãn Toại từ trên xe bước xuống, người quản lý khách sạn tự mình ra đứng ở cửa tiếp đón: “Doãn tổng, phòng đã chuẩn bị thỏa đáng, đều sắp xếp theo sở thích của ngài——”
Quản lý nói còn chưa dứt lời, ánh mắt của Doãn Toại nhìn về nơi hẻo lánh phía kia cửa, ở đó có một người con gái đang ngồi co lại thành một đống, khóc đến quên mình, trong đôi mắt đen như mực, có một tia gợn sóng khó nhận thấy.
“Bên kia có chuyện gì thế?” Anh thu lại tầm mắt, nhanh chân tiến vào khách sạn, ngồi xuống ghế sa lon ở khu tiếp khách.
Nhân viên công tác thì thầm bên tai quản lý vài câu, quản lý nói: “Doãn tổng, cô gái kia vừa mới đến thuê phòng, nhưng đêm nay đã đầy khách, có lẽ là không có chỗ để đi.”
Quản lý đầu óc xoay chuyển rất nhanh, trong chốc lát đã nghĩ ra đối sách: “Chờ một lúc, tôi sẽ kêu người đưa cô ấy đi tìm khách sạn khác, sắp xếp tốt chỗ ở.”
Doãn Toại dựa vào thành ghế sô pha, chân dài vắt chéo, đầu ngón tay thon dài trắng trẻo đặt trên đầu gối gõ mấy lần. Lát sau, liền đứng lên: “Căn phòng kia của tôi cứ lấy giá như bình thường rồi cho cô ấy ở.”
Quản lý hơi kinh ngạc, thư ký Lâm cũng có chút không thể tin: “Cái kia… Doãn tổng ngài…”
“Đi nơi khác.”
Từ khách sạn bước ra, liếc mắt về nơi hẻo lánh có quả cầu hình người kia một chút, Doãn Toại quay đầu phân phó quản lý: “Chốc nữa đem một chén canh gừng cùng đồ ăn lót dạ cho cô ấy, đừng nhắc về tôi với cô ấy.”
Thư ký Lâm mở cửa xe, Doãn Toại một lần nữa ngồi lên.
Sau khi xe rời khỏi cửa khách sạn không xa, Doãn Toại nhìn xuyên qua cửa sổ đang mở một nửa.
Người quản lý khách sạn tự mình lên trước chào hỏi, Khương Ngâm ngẩng đầu lên nhìn, bộ dạng rất đáng thương. Không biết quản lý nói gì, cô ngạc nhiên từ dưới đất đứng dậy, hết cúi đầu rồi nắm tay, liên tục nói lời cảm ơn rồi cùng người quản lý tiến vào khách sạn.
Thẳng đến khi thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt, Doãn Toại bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, kéo cửa xe lên: “Đi thôi.”
Lại nghĩ tới Khương Ngâm trên người mặc quần áo ướt đến mức có thể vắt ra nước, rồi nói: “Đi đến cửa hàng quần áo nữ.”
Thư ký Lâm: “?”
Tài xế: “?”
Trong cửa hàng xa xỉ, nhân viên nhiệt tình giới thiệu những sản phẩm vừa mới ra mắt thị thường, thỉnh thoảng còn liếc trộm Doãn Toại một chút, trên mặt không giấu được ngượng ngùng.
Khương Ngâm ở giới nhiếp ảnh có thể gọi là thuận buồm xuôi gió, bây giờ cũng coi như là nhân vật công chúng, tra được số đo quần áo không phải việc khó. Doãn Toại chọn lấy hai bộ trang phục thường ngày, lúc đưa cho nhân viên cửa hàng đóng gói thì nhìn thấy một bộ lễ phục màu đỏ tinh xảo trong tủ kính pha lê.
Thoáng chốc, anh nhớ tới năm hai đại học, cô mặc chiếc váy đỏ, tết tóc đuôi ngựa, công khai theo đuổi anh, xinh đẹp, hoạt bát lại hay cười.
Da cô trắng, vóc người lại đẹp, rất thích hợp mang váy màu đỏ, cười lên như tiểu yêu tinh, chuyên câu hồn người khác.
Nhân viên cửa hàng cười nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, bộ lễ phục này cửa hàng chúng tôi vừa mới nhập vào buổi chiều, thân eo bó sát, sẽ làm nổi bật đường cong nữ tính, bạn gái ngài mặc vào nhất định sẽ rất xinh đẹp! Có muốn tôi giúp ngài bọc lại không?”
Ba chữ bạn gái* làm cho sắc mặt Doãn Toại trong nháy mắt trầm đi mấy phần.
* Bạn gái (女朋友):có ba chữ
“Không cần.” Anh liếc mắt qua bộ màu đen bên
Khương Ngâm không nghĩ tới cuộc đời mình trong hoàn cảnh chật vật lại còn có thể phong hồi lộ chuyển*, liễu ám hoa minh*.
* Phong hồi lộ chuyển: thời thế thay đổi
* Liễu ám hoa minh: tìm thấy lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó
Quản lý khách sạn nói với cô, hôm nay là ngày khách sạn tròn 30 năm thành lập, cô là vị khách hàng thứ 198 hôm nay, mà số 198 lại là con số may mắn của khách sạn, cô là người may mắn có thể dùng giá phòng phổ thông để vào ở phòng tổng thống xa hoa.
Nhân viên công tác còn mười phần quan tâm đem cho cô canh gừng cùng đồ ăn lót dạ.
Lúc đấy, Khương Ngâm đã cảm động đến rơi nước mắt, cảm giác chính mình được Thượng Đế chiếu cố như một công chúa nhỏ, sau đó lại có nhân viên đưa quần áo tới, nói là khách sạn tặng lễ vật.
Hai bộ thường ngày và một bộ lễ phục, là bộ sưu tập mùa hạ mới nhất của nhãn hiệu KD&L cao cấp xa xỉ. Bộ lễ phục này mới được tung ra thị trường năm nay, Khương Ngâm đã nhìn thấy nó trên tạp chí Thời Thượng.
Trời ạ, cái vận khí gì đây, khách sạn này ra tay cũng thật hào phóng!
Trước đó bắt gặp bạn trai bên đường ngoại tình nhưng sau lại nhận được may mắn từ trên trời giáng xuống.
Vừa vui lại vừa buồn nên đêm đó Khương Ngâm mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Thiệu Viễn gọi điện thoại tới, muốn gặp mặt nói chuyện.
Xem ra anh ta đã thấy được chiếc dù cô nhét vào cửa chung cư.
Kỳ thật Khương Ngâm cảm thấy không có gì để nói với anh ta, nhưng tuân theo nguyên tắc gặp gỡ vui vẻ chia tay hòa bình, vẫn đồng ý hẹn anh ta ở quán cà phê gần đó.
Cô nghĩ cũng nên nghe một chút người đàn ông ngoài miệng nói không thể rời khỏi cô, sau lưng lại cùng người phụ nữ khác đứng bên đường hôn hít, bây giờ còn có thể nói ra những điều gì.
Nhưng mặc kệ như thế nào, trong mắt Khương Ngâm chúng còn không bằng hạt cát, giữa cô và Tạ Thiệu Viễn đã không còn nửa điểm khả năng.
Quán cà phê ở phía đông, vị trí gần cửa sổ, nắng sớm vừa mới dâng lên, tia nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống, tạo ra những vầng sáng đủ màu sắc.
Khương Ngâm nghĩ rằng Tạ Thiệu Viễn sẽ tìm ra vô số cái cớ để biện minh cho mình, nhưng hai người ngồi gần ba phút, anh ta vẫn không nói một chữ nào.
Xem ra anh ta đã không có ý định vãn hồi mọi chuyện.
Nếu đã như thế, anh ta còn đến tìm cô làm gì? Khóe môi Khương Ngâm hơi buông lỏng, sự kiên nhẫn dần mất sạch, mới nghe được Tạ Thiệu Viễn mở miệng: “Khương Ngâm, chúng ta chia tay đi.”
Khương Ngâm tức đến nực cười, rõ ràng người ngoại tình là anh ta, bây giờ còn muốn đến đánh đòn phủ đầu với cô?
Cô rũ mắt, bình tĩnh thong dong khuấy đều cà phê, đem họa tiết hoa tinh xảo phía trên đánh tan, xung quanh nổi lên bọt biển.
“Anh nói quá trễ rồi đấy, đêm qua tôi đã đá anh rồi.” Cô chậm rãi ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh mắt Tạ Thiệu Viễn, ý cười không thay đổi, “Bởi vì tôi có bệnh sạch sẽ.”
Biểu cảm Tạ Thiệu Viễn lóe lên một chút rồi biến mất sau đó trở nên cứng đờ, cuối cùng hạ giọng xuống, yếu ớt nói: “Thật xin lỗi.”
Khóe môi Khương Ngâm khẽ cong, ý cười không chạm đến đáy mắt: “Đầu năm nay, ba chữ xin lỗi* cũng không đáng tiền.”
*Xin lỗi: 对不起
“Anh cũng có nỗi khổ riêng.” Tạ Thiệu Viễn phối hợp nói, “Em biết đấy, từ trước đến nay, trở thành một biên kịch ưu tú luôn là mơ ước của anh, thế nhưng anh không có quan hệ cũng không có tài nguyên, những tác phẩm của anh ngay cả cơ hội tiếp cận với đạo diễn cũng không có. Từ hồi tốt nghiệp đến bây giờ, anh chỉ có thể chịu thiệt thòi làm một nhà xuất bản nho nhỏ. Doãn Ánh Phù là thiên kim tiểu thư nhà giàu, gia thế hiển hách, cô ấy có thể giúp anh thoát khỏi hoàn cảnh bây giờ, mang lại cho anh những thứ anh muốn.”
Khương Ngâm không còn kiên nhẫn nghe anh ta giải thích lý do đến với tiểu tam là vì lợi ích, cầm lấy túi xách sau lưng đặt lên trên đầu gối, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.
Tạ Thiệu Viễn vẫn còn tiếp tục nói: “Tối nay, có một tiệc tối từ thiện thời thượng tại khách sạn Viễn Thương Phong Dịch, anh trai của cô ấy là Doãn Toại cũng sẽ tham dự. Em cũng ở trong giới giải trí, hẳn phải biết Doãn Toại, tổng tài của Truyền Thông Tinh Đồ, có thể nói là nhân vật máu mặt, có quyền thế, địa vị trong ngành giải trí.”
Mi mắt Khương Ngâm khẽ run, cuối cùng cũng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn anh ta một cái: “Anh muốn bám lên Doãn Toại?”
“Không cần phải nói khó nghe như vậy, chỉ là nhờ anh ta giúp một chút mà thôi.” Tạ Thiệu Viễn đẩy mắt kính hạ xuống trên sống mũi, “Nếu như anh trở thành bạn trai của Doãn Ánh Phù, thì có thể thành em rể của Doãn Toại, đến lúc đó anh ta hơi chiếu cố một chút, anh sẽ có nhiều tài nguyên lớn, những kịch bản do anh viết cũng có thể được chú ý tới.”
Nói đến đây, Tạ Thiệu Viễn vừa áy náy vừa bất đắc dĩ nhìn về phía Khương Ngâm: “Cho nên anh nhất định phải ở cùng với Doãn Ánh Phù, em có thể hiểu không”
“…”
Ăn bám mà làm bộ dạng như bất đắc dĩ, bị ép buộc vậy.
Giờ phút này, nội tâm Khương Ngâm đã không còn bất kỳ gợn sóng nào, ngay cả tức giận cũng cảm thấy không đáng.
Cô bây giờ mới biết, thì ra người đàn ông chính mình lựa chọn trước kia lại là dạng người này.
Lúc nói chuyện nửa câu cũng không hợp ý, hai người bọn họ căn bản không phải là người chung đường.
Tạ Thiệu Viễn lại nói: “Anh biết mình có lỗi với em, có chuyện này, càng nghĩ vẫn càng cảm thấy nên nói cho em biết, coi như là đền bù cho em.
Đền bù?
Chuyện đến nước này, cô còn hiếm lạ sự đền bù của anh ta sao?
Khương Ngâm đang muốn trào phúng anh ta hai câu lại nghe Tạ Thiệu Viễn nói: “Fan hâm mộ thường xuyên like Weibo cho em, thật ra không phải anh, anh đã lừa em.”
“Anh nói cái gì?” Khương Ngâm ngạc nhiên ngẩng đầu.
Tạ Thiệu Viễn: “Mấy tháng trước lúc em đi họp lớp, em có nói với Dương Thư việc fan hâm mô Weibo kia, trùng hợp để Lương Hoan nghe được. Lương Hoan lúc ấy đang theo đuổi anh, ngày hôm sau liền chạy tới hỏi ID “Gió quá lưu ngấn, em quá lưu tâm” có phải của anh không. Thế nên anh mới biết, có một fan hâm mộ luôn luôn yên lặng chú ý em rất lâu và cũng khiến cho em chú ý đến.”
Khương Ngâm trong lòng đột nhiên trầm xuống.
Tạ Thiệu Viễn tiếp tục nói: “Anh đã nghĩ đến việc mua lại tài khoản Weibo kia, nhưng không liên lạc được, cuối cùng quyết định đánh cược một lần, nhờ người tặng hoa rồi ở trên thiệp viết xuống câu nói kia, nghĩ là ấn tượng của em đối với anh sẽ tốt hơn một chút, anh liền còn có cơ hội.”
“Chỉ là không ngờ đến, ngày anh tặng hoa ấy, anh ta vừa lúc giúp em tìm được chứng cứ vòng tay, em liền đối với anh phá lệ cảm kích ——”
Lời còn chưa dứt, Khương Ngâm cầm lấy ly cà phê trong tay hất lên mặt hắn, tức giận đến phát run, “Anh động cơ không tốt, dụng ý khó dò!”
Khương Ngâm nhớ đến lúc ấy tưởng là Tạ Thiệu Viễn thật, nói muốn về theo dõi lại hắn, kết quả liền bị Tạ Thiệu Viễn từ chối.
Anh ta nói anh ta nguyện ý làm một fan hâm mộ nhỏ nhoi, yên lặng dõi theo cô, không cần cô phải theo dõi lại. Anh ta còn nói hai người về sau cũng không cần dùng Weibo để nói chuyện phiếm, bởi vì tâm tư anh ta mẫn cảm, Weibo sẽ làm cho anh ta cảm thấy cô ở trên cao không thể với tới.
Anh ta đều đã bố trí xong tất cả, quả thực không có chút sơ hở.
Thì ra, người kia căn bản không phải là anh ta!
Lúc cô bị cư dân mạng công kích, vì cô tìm ra chứng cứ minh oan, hết thảy đều không có chút liên quan gì đến anh ta!
Cảm giác bị lừa gạt trước nay chưa từng có ở Khương Ngâm.
Ba tháng này, đột nhiên biến thành một trò cười!
Buổi chiều lúc Dương Thư đến Đồng Thành, mới biết được giữa Khương Ngâm và Tạ Thiệu Viễn đã xảy ra chuyện gì. Trong cơn bực tức, cô ấy muốn đi tìm tra nam để trút giận nhưng bị Khương Ngâm ngăn lại.
“Đúng là thứ tra nam, Khương Khương cậu hất anh ta một ly cà phê cũng quá lời cho anh ta rồi!”
Nhìn dáng vẻ đầy căm phẫn của Dương Thư, Khương Ngâm lúc này đã bình tĩnh trở lại.
Trong khoảng thời gian ở cùng Tạ Thiệu Viễn, cô thường xuyên cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ, thì ra lúc mới bắt đầu đã nói dối lừa gạt cô.
Con người Tạ Thiệu Viễn, thật là có chút đáng sợ.
Khương Ngâm ngồi trước gương trang điểm, nhớ lại những việc mà anh ta đã làm, đột nhiên cảm thấy không rét mà run.
Dương Thư tới vỗ vỗ bả vai cô: “Địa chỉ tiệc tối chúng ta tham gia giống với tra nam kia, chắc không phải là cùng chung một tiệc tối chứ, Khương Khương cậu đêm nay thật sự muốn đi?”
“Đi chứ, vì sao lại không đi?”
Dương Thư đứng ở sau lưng, đặt tay lên bả vai cô: “Tớ đây không phải lo lắng cho cậu sao, tối nay tiểu tam muốn đem tra nam giới thiệu với Doãn tổng Truyền Thông Tinh Đồ, có một nhân vật như vậy làm chỗ dựa, đôi cẩu nam nữ kia đến lúc đó không phải vênh váo, tự đắc, chèn ép lên đầu cậu sao, lúc đấy tớ sợ cậu lại ăn thiệt thòi.”
Khương Ngâm vừa chuốt lông mi vừa suy nghĩ, chợt dừng lại động tác, vấn đề này cô cũng chưa có nghĩ đến.
Beta: Sue
Ở ven đường, hai người kia ôm hôn không biết qua bao lâu mới lưu luyến tách ra.
Tạ Thiệu Viễn cầm điện thoại nhìn thời gian một chút: “Anh cần phải trở về.”
“Em tiễn anh đến cửa chung cư.” Doãn Ánh Phù mỉm cười, chủ động dắt tay anh ta.
Hai người chậm rãi đi về phía cửa chung cư.
Dừng ở trước bậc thang, ánh mắt Tạ Thiệu Viễn lướt qua dù cây che mưa nằm trong vũng nước, ánh nhìn rơi vào cán dù, bên trên treo mặt dây chuyền đôi, thần sắc bỗng dưng ngưng lại.
Gần như theo bản năng, anh ta hất tay Doãn Ánh Phù ra.
Doãn Ánh Phù không chút phòng bị, thân hình không khống chế, lảo đảo một chút.
Không có dù che chắn, nước mưa lạnh buốt rơi xuống đầu và vai cô ta.
Tạ Thiệu Viễn ném dù che mưa cho Doãn Ánh Phù xuống đất, khom lưng nhặt cái dù đã bị vứt trên mặt đất, thoáng nhìn cán dù có treo mặt dây chuyền đã gãy, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
“Khương Ngâm…” Tạ Thiệu Viễn lẩm bẩm rồi lập tức nhìn bốn phía, không tìm thấy thân ảnh quen thuộc, nôn nóng muốn đi tìm.
Đúng lúc này, Doãn Ánh Phù bắt lấy cánh tay anh ta, đột nhiên cất cao giọng: “Đã đến nước này, anh vẫn không có suy nghĩ rõ ràng sao?”
Tạ Thiệu Viễn an tĩnh lại, đầu tóc nhanh chóng bị ướt, phủ xuống trên trán anh ta.
Doãn Ánh Phù hất cằm, ôm lấy cánh tay anh ta lực đạo nắm chặt mấy phần: “Người sống trên đời vốn dĩ không thể luôn có được thứ mình muốn, cho dù có mơ ước và yêu thích rất lâu nếu không đạt được thì phải từ bỏ. Anh rất tài hoa, nhưng viết kịch bản lại không có đạo diễn để ý, chỉ là do thiếu quan hệ mà thôi, bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, anh thật sự cam tâm để nó dần mất đi như thế sao?”
“Tạ Thiệu Viễn, tình yêu của em dành cho anh so với bạn gái anh nhiều hơn, sâu đậm hơn!” Doãn Ánh Phù thâm tình nâng mặt của anh ta lên, giọng nói mang theo vài phần run rẩy lo được lo mất, gần như năn nỉ: “Vậy nên anh có thể suy nghĩ lại rõ ràng được không, em sẽ không bao giờ hại anh.”
Tạ Thiệu Viễn lẳng lặng, chăm chú nhìn người con gái trước mặt, sau đó, trên mặt khôi phục dáng vẻ ngày thường, ôn nhuận khiêm tốn.
Anh ta ném dù che mưa trên tay và cả mặt dây chuyền đôi vào thùng rác bên cạnh, cười nhẹ, ôn nhu giúp người con gái che lấy mái tóc dài đã ướt nhẹp: “Tâm ý của anh, không phải đã sớm nói cho em biết sao?”
Nhìn thấy phản ứng của anh ta, Doãn Ánh Phù âm thầm thở ra một hơi, kiễng chân hôn lên môi anh ta một cái: “Cô ta tới rồi thì nhân cơ hội này kết thúc đi, đêm mai có một tiệc tối từ thiện cao cấp, anh trai em cũng sẽ tới dự, anh điều chỉnh lại trạng thái, em sẽ giúp anh được nổi tiếng.”
Khương Ngâm cảm thấy hôm nay quả thực là vận đen tám kiếp, bắt gặp bạn trai ngoại tình không nói, còn dầm mưa hơn nửa tiếng mới tìm được khách sạn.
Cô kéo rương hành lý đã ướt sủng đứng ở sảnh khách sạn, nhẫn nại chịu đựng ánh mắt khác thường của người ngoài, lại chỉ nghe được tiếp tân bất đắc dĩ xin lỗi: “Thật xin lỗi tiểu thư, hiện tại không có phòng trống.”
Từ khách sạn đi ra, nhìn cơn mưa đêm nơi đất khách quê người, cảm xúc tiêu cực tích tụ thật lâu rốt cuộc bộc phát triệt để.
Cô dựa vào tường, ngồi xổm dưới mặt đất, vùi mặt vào đầu gối, bả vai run lên cùng với tiếng khóc nghẹn ngào.
Một chiếc xe Cadillac màu đen dừng trước cửa khách sạn, người ở ghế phó lái đi xuống trước. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mang Âu phục đi giày da, anh ta gài lại cúc áo vest, đi vòng qua bên kia thân xe, khom lưng mở cửa sau.
Doãn Toại từ trên xe bước xuống, người quản lý khách sạn tự mình ra đứng ở cửa tiếp đón: “Doãn tổng, phòng đã chuẩn bị thỏa đáng, đều sắp xếp theo sở thích của ngài——”
Quản lý nói còn chưa dứt lời, ánh mắt của Doãn Toại nhìn về nơi hẻo lánh phía kia cửa, ở đó có một người con gái đang ngồi co lại thành một đống, khóc đến quên mình, trong đôi mắt đen như mực, có một tia gợn sóng khó nhận thấy.
“Bên kia có chuyện gì thế?” Anh thu lại tầm mắt, nhanh chân tiến vào khách sạn, ngồi xuống ghế sa lon ở khu tiếp khách.
Nhân viên công tác thì thầm bên tai quản lý vài câu, quản lý nói: “Doãn tổng, cô gái kia vừa mới đến thuê phòng, nhưng đêm nay đã đầy khách, có lẽ là không có chỗ để đi.”
Quản lý đầu óc xoay chuyển rất nhanh, trong chốc lát đã nghĩ ra đối sách: “Chờ một lúc, tôi sẽ kêu người đưa cô ấy đi tìm khách sạn khác, sắp xếp tốt chỗ ở.”
Doãn Toại dựa vào thành ghế sô pha, chân dài vắt chéo, đầu ngón tay thon dài trắng trẻo đặt trên đầu gối gõ mấy lần. Lát sau, liền đứng lên: “Căn phòng kia của tôi cứ lấy giá như bình thường rồi cho cô ấy ở.”
Quản lý hơi kinh ngạc, thư ký Lâm cũng có chút không thể tin: “Cái kia… Doãn tổng ngài…”
“Đi nơi khác.”
Từ khách sạn bước ra, liếc mắt về nơi hẻo lánh có quả cầu hình người kia một chút, Doãn Toại quay đầu phân phó quản lý: “Chốc nữa đem một chén canh gừng cùng đồ ăn lót dạ cho cô ấy, đừng nhắc về tôi với cô ấy.”
Thư ký Lâm mở cửa xe, Doãn Toại một lần nữa ngồi lên.
Sau khi xe rời khỏi cửa khách sạn không xa, Doãn Toại nhìn xuyên qua cửa sổ đang mở một nửa.
Người quản lý khách sạn tự mình lên trước chào hỏi, Khương Ngâm ngẩng đầu lên nhìn, bộ dạng rất đáng thương. Không biết quản lý nói gì, cô ngạc nhiên từ dưới đất đứng dậy, hết cúi đầu rồi nắm tay, liên tục nói lời cảm ơn rồi cùng người quản lý tiến vào khách sạn.
Thẳng đến khi thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt, Doãn Toại bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, kéo cửa xe lên: “Đi thôi.”
Lại nghĩ tới Khương Ngâm trên người mặc quần áo ướt đến mức có thể vắt ra nước, rồi nói: “Đi đến cửa hàng quần áo nữ.”
Thư ký Lâm: “?”
Tài xế: “?”
Trong cửa hàng xa xỉ, nhân viên nhiệt tình giới thiệu những sản phẩm vừa mới ra mắt thị thường, thỉnh thoảng còn liếc trộm Doãn Toại một chút, trên mặt không giấu được ngượng ngùng.
Khương Ngâm ở giới nhiếp ảnh có thể gọi là thuận buồm xuôi gió, bây giờ cũng coi như là nhân vật công chúng, tra được số đo quần áo không phải việc khó. Doãn Toại chọn lấy hai bộ trang phục thường ngày, lúc đưa cho nhân viên cửa hàng đóng gói thì nhìn thấy một bộ lễ phục màu đỏ tinh xảo trong tủ kính pha lê.
Thoáng chốc, anh nhớ tới năm hai đại học, cô mặc chiếc váy đỏ, tết tóc đuôi ngựa, công khai theo đuổi anh, xinh đẹp, hoạt bát lại hay cười.
Da cô trắng, vóc người lại đẹp, rất thích hợp mang váy màu đỏ, cười lên như tiểu yêu tinh, chuyên câu hồn người khác.
Nhân viên cửa hàng cười nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, bộ lễ phục này cửa hàng chúng tôi vừa mới nhập vào buổi chiều, thân eo bó sát, sẽ làm nổi bật đường cong nữ tính, bạn gái ngài mặc vào nhất định sẽ rất xinh đẹp! Có muốn tôi giúp ngài bọc lại không?”
Ba chữ bạn gái* làm cho sắc mặt Doãn Toại trong nháy mắt trầm đi mấy phần.
* Bạn gái (女朋友):có ba chữ
“Không cần.” Anh liếc mắt qua bộ màu đen bên
Khương Ngâm không nghĩ tới cuộc đời mình trong hoàn cảnh chật vật lại còn có thể phong hồi lộ chuyển*, liễu ám hoa minh*.
* Phong hồi lộ chuyển: thời thế thay đổi
* Liễu ám hoa minh: tìm thấy lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó
Quản lý khách sạn nói với cô, hôm nay là ngày khách sạn tròn 30 năm thành lập, cô là vị khách hàng thứ 198 hôm nay, mà số 198 lại là con số may mắn của khách sạn, cô là người may mắn có thể dùng giá phòng phổ thông để vào ở phòng tổng thống xa hoa.
Nhân viên công tác còn mười phần quan tâm đem cho cô canh gừng cùng đồ ăn lót dạ.
Lúc đấy, Khương Ngâm đã cảm động đến rơi nước mắt, cảm giác chính mình được Thượng Đế chiếu cố như một công chúa nhỏ, sau đó lại có nhân viên đưa quần áo tới, nói là khách sạn tặng lễ vật.
Hai bộ thường ngày và một bộ lễ phục, là bộ sưu tập mùa hạ mới nhất của nhãn hiệu KD&L cao cấp xa xỉ. Bộ lễ phục này mới được tung ra thị trường năm nay, Khương Ngâm đã nhìn thấy nó trên tạp chí Thời Thượng.
Trời ạ, cái vận khí gì đây, khách sạn này ra tay cũng thật hào phóng!
Trước đó bắt gặp bạn trai bên đường ngoại tình nhưng sau lại nhận được may mắn từ trên trời giáng xuống.
Vừa vui lại vừa buồn nên đêm đó Khương Ngâm mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Thiệu Viễn gọi điện thoại tới, muốn gặp mặt nói chuyện.
Xem ra anh ta đã thấy được chiếc dù cô nhét vào cửa chung cư.
Kỳ thật Khương Ngâm cảm thấy không có gì để nói với anh ta, nhưng tuân theo nguyên tắc gặp gỡ vui vẻ chia tay hòa bình, vẫn đồng ý hẹn anh ta ở quán cà phê gần đó.
Cô nghĩ cũng nên nghe một chút người đàn ông ngoài miệng nói không thể rời khỏi cô, sau lưng lại cùng người phụ nữ khác đứng bên đường hôn hít, bây giờ còn có thể nói ra những điều gì.
Nhưng mặc kệ như thế nào, trong mắt Khương Ngâm chúng còn không bằng hạt cát, giữa cô và Tạ Thiệu Viễn đã không còn nửa điểm khả năng.
Quán cà phê ở phía đông, vị trí gần cửa sổ, nắng sớm vừa mới dâng lên, tia nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống, tạo ra những vầng sáng đủ màu sắc.
Khương Ngâm nghĩ rằng Tạ Thiệu Viễn sẽ tìm ra vô số cái cớ để biện minh cho mình, nhưng hai người ngồi gần ba phút, anh ta vẫn không nói một chữ nào.
Xem ra anh ta đã không có ý định vãn hồi mọi chuyện.
Nếu đã như thế, anh ta còn đến tìm cô làm gì? Khóe môi Khương Ngâm hơi buông lỏng, sự kiên nhẫn dần mất sạch, mới nghe được Tạ Thiệu Viễn mở miệng: “Khương Ngâm, chúng ta chia tay đi.”
Khương Ngâm tức đến nực cười, rõ ràng người ngoại tình là anh ta, bây giờ còn muốn đến đánh đòn phủ đầu với cô?
Cô rũ mắt, bình tĩnh thong dong khuấy đều cà phê, đem họa tiết hoa tinh xảo phía trên đánh tan, xung quanh nổi lên bọt biển.
“Anh nói quá trễ rồi đấy, đêm qua tôi đã đá anh rồi.” Cô chậm rãi ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh mắt Tạ Thiệu Viễn, ý cười không thay đổi, “Bởi vì tôi có bệnh sạch sẽ.”
Biểu cảm Tạ Thiệu Viễn lóe lên một chút rồi biến mất sau đó trở nên cứng đờ, cuối cùng hạ giọng xuống, yếu ớt nói: “Thật xin lỗi.”
Khóe môi Khương Ngâm khẽ cong, ý cười không chạm đến đáy mắt: “Đầu năm nay, ba chữ xin lỗi* cũng không đáng tiền.”
*Xin lỗi: 对不起
“Anh cũng có nỗi khổ riêng.” Tạ Thiệu Viễn phối hợp nói, “Em biết đấy, từ trước đến nay, trở thành một biên kịch ưu tú luôn là mơ ước của anh, thế nhưng anh không có quan hệ cũng không có tài nguyên, những tác phẩm của anh ngay cả cơ hội tiếp cận với đạo diễn cũng không có. Từ hồi tốt nghiệp đến bây giờ, anh chỉ có thể chịu thiệt thòi làm một nhà xuất bản nho nhỏ. Doãn Ánh Phù là thiên kim tiểu thư nhà giàu, gia thế hiển hách, cô ấy có thể giúp anh thoát khỏi hoàn cảnh bây giờ, mang lại cho anh những thứ anh muốn.”
Khương Ngâm không còn kiên nhẫn nghe anh ta giải thích lý do đến với tiểu tam là vì lợi ích, cầm lấy túi xách sau lưng đặt lên trên đầu gối, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.
Tạ Thiệu Viễn vẫn còn tiếp tục nói: “Tối nay, có một tiệc tối từ thiện thời thượng tại khách sạn Viễn Thương Phong Dịch, anh trai của cô ấy là Doãn Toại cũng sẽ tham dự. Em cũng ở trong giới giải trí, hẳn phải biết Doãn Toại, tổng tài của Truyền Thông Tinh Đồ, có thể nói là nhân vật máu mặt, có quyền thế, địa vị trong ngành giải trí.”
Mi mắt Khương Ngâm khẽ run, cuối cùng cũng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn anh ta một cái: “Anh muốn bám lên Doãn Toại?”
“Không cần phải nói khó nghe như vậy, chỉ là nhờ anh ta giúp một chút mà thôi.” Tạ Thiệu Viễn đẩy mắt kính hạ xuống trên sống mũi, “Nếu như anh trở thành bạn trai của Doãn Ánh Phù, thì có thể thành em rể của Doãn Toại, đến lúc đó anh ta hơi chiếu cố một chút, anh sẽ có nhiều tài nguyên lớn, những kịch bản do anh viết cũng có thể được chú ý tới.”
Nói đến đây, Tạ Thiệu Viễn vừa áy náy vừa bất đắc dĩ nhìn về phía Khương Ngâm: “Cho nên anh nhất định phải ở cùng với Doãn Ánh Phù, em có thể hiểu không”
“…”
Ăn bám mà làm bộ dạng như bất đắc dĩ, bị ép buộc vậy.
Giờ phút này, nội tâm Khương Ngâm đã không còn bất kỳ gợn sóng nào, ngay cả tức giận cũng cảm thấy không đáng.
Cô bây giờ mới biết, thì ra người đàn ông chính mình lựa chọn trước kia lại là dạng người này.
Lúc nói chuyện nửa câu cũng không hợp ý, hai người bọn họ căn bản không phải là người chung đường.
Tạ Thiệu Viễn lại nói: “Anh biết mình có lỗi với em, có chuyện này, càng nghĩ vẫn càng cảm thấy nên nói cho em biết, coi như là đền bù cho em.
Đền bù?
Chuyện đến nước này, cô còn hiếm lạ sự đền bù của anh ta sao?
Khương Ngâm đang muốn trào phúng anh ta hai câu lại nghe Tạ Thiệu Viễn nói: “Fan hâm mộ thường xuyên like Weibo cho em, thật ra không phải anh, anh đã lừa em.”
“Anh nói cái gì?” Khương Ngâm ngạc nhiên ngẩng đầu.
Tạ Thiệu Viễn: “Mấy tháng trước lúc em đi họp lớp, em có nói với Dương Thư việc fan hâm mô Weibo kia, trùng hợp để Lương Hoan nghe được. Lương Hoan lúc ấy đang theo đuổi anh, ngày hôm sau liền chạy tới hỏi ID “Gió quá lưu ngấn, em quá lưu tâm” có phải của anh không. Thế nên anh mới biết, có một fan hâm mộ luôn luôn yên lặng chú ý em rất lâu và cũng khiến cho em chú ý đến.”
Khương Ngâm trong lòng đột nhiên trầm xuống.
Tạ Thiệu Viễn tiếp tục nói: “Anh đã nghĩ đến việc mua lại tài khoản Weibo kia, nhưng không liên lạc được, cuối cùng quyết định đánh cược một lần, nhờ người tặng hoa rồi ở trên thiệp viết xuống câu nói kia, nghĩ là ấn tượng của em đối với anh sẽ tốt hơn một chút, anh liền còn có cơ hội.”
“Chỉ là không ngờ đến, ngày anh tặng hoa ấy, anh ta vừa lúc giúp em tìm được chứng cứ vòng tay, em liền đối với anh phá lệ cảm kích ——”
Lời còn chưa dứt, Khương Ngâm cầm lấy ly cà phê trong tay hất lên mặt hắn, tức giận đến phát run, “Anh động cơ không tốt, dụng ý khó dò!”
Khương Ngâm nhớ đến lúc ấy tưởng là Tạ Thiệu Viễn thật, nói muốn về theo dõi lại hắn, kết quả liền bị Tạ Thiệu Viễn từ chối.
Anh ta nói anh ta nguyện ý làm một fan hâm mộ nhỏ nhoi, yên lặng dõi theo cô, không cần cô phải theo dõi lại. Anh ta còn nói hai người về sau cũng không cần dùng Weibo để nói chuyện phiếm, bởi vì tâm tư anh ta mẫn cảm, Weibo sẽ làm cho anh ta cảm thấy cô ở trên cao không thể với tới.
Anh ta đều đã bố trí xong tất cả, quả thực không có chút sơ hở.
Thì ra, người kia căn bản không phải là anh ta!
Lúc cô bị cư dân mạng công kích, vì cô tìm ra chứng cứ minh oan, hết thảy đều không có chút liên quan gì đến anh ta!
Cảm giác bị lừa gạt trước nay chưa từng có ở Khương Ngâm.
Ba tháng này, đột nhiên biến thành một trò cười!
Buổi chiều lúc Dương Thư đến Đồng Thành, mới biết được giữa Khương Ngâm và Tạ Thiệu Viễn đã xảy ra chuyện gì. Trong cơn bực tức, cô ấy muốn đi tìm tra nam để trút giận nhưng bị Khương Ngâm ngăn lại.
“Đúng là thứ tra nam, Khương Khương cậu hất anh ta một ly cà phê cũng quá lời cho anh ta rồi!”
Nhìn dáng vẻ đầy căm phẫn của Dương Thư, Khương Ngâm lúc này đã bình tĩnh trở lại.
Trong khoảng thời gian ở cùng Tạ Thiệu Viễn, cô thường xuyên cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ, thì ra lúc mới bắt đầu đã nói dối lừa gạt cô.
Con người Tạ Thiệu Viễn, thật là có chút đáng sợ.
Khương Ngâm ngồi trước gương trang điểm, nhớ lại những việc mà anh ta đã làm, đột nhiên cảm thấy không rét mà run.
Dương Thư tới vỗ vỗ bả vai cô: “Địa chỉ tiệc tối chúng ta tham gia giống với tra nam kia, chắc không phải là cùng chung một tiệc tối chứ, Khương Khương cậu đêm nay thật sự muốn đi?”
“Đi chứ, vì sao lại không đi?”
Dương Thư đứng ở sau lưng, đặt tay lên bả vai cô: “Tớ đây không phải lo lắng cho cậu sao, tối nay tiểu tam muốn đem tra nam giới thiệu với Doãn tổng Truyền Thông Tinh Đồ, có một nhân vật như vậy làm chỗ dựa, đôi cẩu nam nữ kia đến lúc đó không phải vênh váo, tự đắc, chèn ép lên đầu cậu sao, lúc đấy tớ sợ cậu lại ăn thiệt thòi.”
Khương Ngâm vừa chuốt lông mi vừa suy nghĩ, chợt dừng lại động tác, vấn đề này cô cũng chưa có nghĩ đến.
Danh sách chương