Áo khoác ngoài ý muốn vừa người. Tạ Miêu vóc người cao gầy, người lại tinh tế thon thả, là giá trêu quần áo biết đi, mặc ra cảm giác hoàn toàn. Mà áo khoác cũng làm Tạ Miêu càng thon dài, màu nâu nhạt càng thể hiện sự ưu nhã của cô.

Tạ Miêu cùng cái này áo khoác hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, hoàn hảo lẫn nhau.

Tạ Miêu nhìn về phía Lục Minh Viễn hỏi: “Thế nào? Đẹp không?” Cô chính mình rất vừa lòng. Bất quá nhìn thần sắc đối phương nghiêm túc, cho rằng anh không thích, trong lòng vui sướng phai nhạt một chút.

Đôi mắt Lục Minh Viễn đen nhánh lại tối vài phần, nội tâm sóng gió mãnh liệt, trong đó dục vọng nguy hiểm không che dấu được, anh chỉ có thể nhấp khóe môi mới không đến nỗi thất thố.

Sự thật chỉ có anh biết, anh nghe được tiếng tim đập của chính mình quá nhanh, máu toàn thân cũng gia tốc. Anh muốn ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, ôm cô giấu đi, không bị người khác nhìn thấy.

Tạ Miêu làm anh kinh diễm như vậy.

“Không, rất đẹp. Rất thích hợp với cô.” Ngữ khí kiên định.

Tạ Miêu tức khắc càng thêm vui vẻ.

Lục Minh Viễn gian nan mà khống chế tâm tình muốn tiến lên. Đối với bác gái nói: “Phiền toái ngài xem còn có đồ gì tốt mới đến, cũng lấy ra cho chúng tôi nhìn xem.”

Tạ Miêu có chút bất an, cô đoán được áo khoác này nhất định giá trị xa xỉ, nhưng thật sự đặc biệt thích, da mặt liền dày muốn lấy, cái khác cô nhưng không lại muốn.



Như nhìn ra ý tứ của co, Lục Minh Viễn trấn an nói: “Cô mua nhiều ông nội mới có thể vui vẻ. Bằng không khẳng định sẽ cáu kỉnh.”

Nhìn ánh mắt của anh, Tạ Miêu biết anh nói đúng. Hiện tại cũng chỉ có thể tiếp nhận, chỉ đợi về sau sẽ hiếu kính lão nhân gia thật tốt, như vậy cô mới an tâm một chút.

Lục Minh Viễn rất thưởng thức cô muốn tri ân báo đáp.

Nhìn cô đầy mặt trịnh trọng, trong lòng rất yêu thích, không nhịn xuống được duỗi tay xoa đầu cô.

Lục Minh Viễn nhìn qua trầm ổn, nhưng lỗ tai vẫn nóng lên, mà tay còn đê ở sau người chậm rãi xoa, xúc cảm kia mượt mà.

Tạ Miêu cũng cúi đầu, mặt đỏ bừng.

Bác gái lại hấp tấp trở về, trong tay cầm hai kiện quần áo một trắng một đen.

“Cô gái, áo khoác kia thật hợp với cô, không có gặp qua người nào mặc đẹp hơn so cô. Tôi lại cho lấy cho cô áo lông màu trắng này, bảo đảm cô mặt càng đẹp mắt. Nguyên liệu làm áo lông này cũng tốt, là thuần lông cừu, mặc nhẹ nhàng lại giữ ấm, rất đẹp đó.”

Bác gái lại giơ lên kiện màu đen kia, ngữ khí mang chút trêu đùa: “Cái màu này là cùng kiểu nhưng dành cho nam. Vợ chồng son mỗi người một cái mặc, nhìn càng xứng đôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện