Lục Minh Viễn suy đoán Tạ Miêu cuộc sống không suôn sẻ, nhưng không nghĩ tới bị người khi dễ như thế, trong lòng có chút trắc ẩn.

“Ngươi là người nào, nơi này còn không phải do ngươi làm chủ.” Lý Trước trừng đôi mắt như mắt trâu, càng cố, biểu tình lại có chút sợ hãi.

Rốt cuộc Lục Minh Viễn một thân khí độ không thể là giả, nhìn liền biết không phải người thường. Hắn nhớ tới ở cách đó không xa trước cửa Tạ gia dừng một chiếc Jeep quân dụng, trong lòng liền nghĩ này sợ không phải người bình thường. Nhưng làm hắn lập tức nhận thua hắn lại không cam lòng, vạn nhất chỉ là người quen, sẽ không quản việc này.

Lục Minh Viễn tùy ý liếc mắt một cái, thân hình bất động, hai tròng mắt đen nhánh đạm mạc, tràn ra lạnh lẽo cực hạn, Lý Trước vô thức mà căng chặt toàn thân, trong lòng toát ra từng đợt lạnh lẽo.

“Tạ Miêu là em gái của ta, so với người thân càng thân. Chuyện của cô ấy ta quản được, cũng sẽ quản đến.” Thanh âm kiên định hữu lực, giống như lời thề, làm Tạ Miêu đang đứng ở đó xấu hổ cảm thấy thẹn thùng, đầu quả tim rung động.

Tạ Miêu thực xấu hổ khi bị Lục Minh Viễn nghe thấy những lời nói đổi trắng thay đen đó, cũng cảm thấy thẹn khi bị anh nhìn thấy mình trong trường hợp bất kham như vậy.

Nhưng lời nói Lục Minh Viễn lại lập tức làm cô an tâm, cũng trấn an cảm xúc vẫn luôn sợ hãi của cô, nhìn thân ảnh đĩnh đạt kia, đứng ở phía sau, Tạ Miêu cảm thấy mình rốt cuộc không cần gắng sức như vậy, có thể tạm thời dựa vào người này một chút. Chẳng sợ nhất thời, cũng có thể làm cô chậm rãi buông lỏng chính mình thần kinh vẫn luôn căng chặt. Cô quá mệt mỏi, còn không có hoàn toàn giải quyết xong việc này, liền tới liên tiếp việc khác hủy đi tam quan của cô, vẫn luôn bị bức bách, vẫn luôn cưỡng bách chính mình cố gắng chống đỡ, này đối với Tạ Miêu sinh hoạt cho tới nay hoàn cảnh đơn giản văn minh thật là một khiêu chiến lớn.

Đối diện ba người hai mặt nhìn nhau, còn ở nơi đó do dự không quyết.



Người đàn ông như tùng như bách, bất động như núi, chỉ đứng yên không nói gì, tư thế bảo hộ, Tạ Miêu cảm nhận được cảm giác an toàn.

Lục Minh Viễn biết người như bọn họ thích bắt nạt kẻ yếu, không muốn cùng bọn họ nói nhiều, không muốn để ý tới bọn họ, mà gọi tài xế Tiểu Dương vào.

Tiểu dương một thân quân trang, cao lớn đĩnh bạt, vào cửa đối với Lục Minh Viễn cúi chào đáp lại: “Thỉnh thủ trưởng chỉ thị.” Thanh âm to lớn vang dội, làm người ta sinh ra tâm kính sợ.

Lục Minh Viễn biết Tiểu Dương khẳng định ở bên ngoài nghe được cuộc nói chuyện trong viện, đây là làm cho anh giành vinh quang, cũng không có sửa đúng, mà là đối với anh ta phân phó nói: “Đi làm cho Tạ Miêu tờ khai chứng minh, tôi muốn mang cô ấy về tỉnh thành.”

Có tên tuổi quân khu tỉnh thành, tin tưởng sự vệc sẽ thuận lợi.

Tiểu Dương lĩnh mệnh mà đi, còn lại ba người còn ở kia tiêu hóa tin tức nghe được.

“Thủ trưởng”, “Xe jeep quân dụng”, “Tỉnh thành” liên hệ mấy từ này lại chính là lãnh đạo quân khu bộ đội tỉnh thành. Cái này lãnh đạo nói Tạ Miêu là em gái anh ta, này chẳng lẽ là chiến hữu của ba Tạ Miêu? Đây là tới chăm sóc con của chiến hữu sao? “Còn không đi.” Giọng nam bình đạm không gợn sóng, lại mạc danh làm người ta da đầu tê dại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện