----
Không phải là Trình Ly không tức giận, đến tận bây giờ đầu óc cô vẫn còn ong ong đây.
Có lẽ là vì tức giận đến tột cùng, nên dù có muốn khóc cô cũng không khóc nổi.
Mạnh Nguyên Ca thấy dáng vẻ buồn bã ỉu xìu từ đầu đến chân như thể bị đóng băng của Trình Ly thì càng thêm đau lòng.
Ngay cả khi bị Trình Ly mắng mỏ, cô cũng không thấy đau lòng thế này.
"Hay là hôm nay bọn mình đi tìm một anh chàng đẹp trai nào đó, cậu xem xem trong quán rượu này có anh nào vừa mắt cậu không.
Dù sao thì người cũ không đi, người mới không đến.
Không phải người ta vẫn nói cách nhanh nhất để thoát khỏi nỗi đau trong tình yêu là đi tìm một anh chàng đẹp trai hơn nhiều đó sao."
Trình Ly bất đắc dĩ nói:
"Chẳng lẽ anh ta làm một thì tớ phải làm mười sao?"
"Đó là điều đương nhiên, không lẽ cậu định thủ thân như ngọc vì anh ta à, hơn nữa cậu có chắc rằng đây là lần đầu tiên thằng chó đó ăn vụng bên ngoài không? Nói không chừng trong hai năm anh ta theo đuổi cậu cũng không đến nỗi đứt ruột đứt gan đâu."
Nghe đến đây, trái tim Trình Ly càng thêm đau đớn.
"Không phải anh ta thích đi tìm tiểu tam sao, vậy cậu cứ đi tìm một người đàn ông mà có thể vả anh ta ở mọi mặt, nói cho thằng chó kia biết, cậu rời khỏi anh ta thì chỉ có càng ngày càng tốt hơn."
Trình Ly càng thấy không đáng thì Mạnh Nguyên Ca càng tức giận, cô nói:
"Chị em của tớ xinh đẹp đến nhường này mà lại bị cắm sừng, đúng là thằng chó cặn bã mắt mù."
Đang nói hăng say thì Mạnh Nguyên Ca đột nhiên "Hơ" một tiếng, hạ giọng xuống:
"Bàn thứ hai, phía bên trái, nhìn mau mau nhìn."
Cánh tay Trình Ly bị cô điên cuồng lay, rơi vào đường cùng, cô chỉ đành quay đầu nhìn.
Ở bàn rượu tròn bên cạnh có một người đàn ông đang dựa vào bàn, chiếc áo vest được gấp lại vắt chéo trên cánh tay, mặc một chiếc áo sơ mi trắng không cài hai cúc ở cổ, tùy ý để hở, tay áo sơ mi xắn lên một nửa, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc.
Anh đang dùng cả hai tay cầm điện thoại di động, ngón tay nhanh nhẹn gõ lên màn hình, khớp xương hơi nhô trên mu bàn tay gầy guộc của anh toát ra một cảm giác cấm dục khó tả.
Chỗ anh ấy đứng rất tài tình, đúng lúc chỗ ngược sáng.
Không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, chỉ có thể thấy được một thân hình gọn gàng chỉnh tề, chính là một cái móc áo di động chính hiệu.
Một lúc sau, người bạn đứng đối diện có vẻ đang muốn nói chuyện, vì hơi ồn nên anh nghiêng đầu.
Lúc này, ánh đèn xoay ở quán bar quét một vòng, vừa lúc quét qua gương mặt anh.
Trong chớp nhoáng, Trình Ly đã nhận ra người này.
"Vãi chưởng."
Mạnh Nguyên Ca ngồi đối diện còn ngạc nhiên hơn, ngón tay cô cấu vào tay Trình Ly, Trình Ly thở gấp, vừa vì đau cũng vừa vì kinh ngạc, Mạnh Nguyên Ca nói như thể hét lên:
"Con mẹ nó, là Dung Kỳ."
Trình Ly rút cánh tay mình về: "Đau, đau."
Mạnh Nguyên Ca không kìm nén được sự kích động.
"Cục cưng, cậu còn nhớ Dung Kỳ không nha, chính là... chính là bạn học sinh nghỉ khỏi lớp học vị thành niên (*) chuyển vào lớp mình hồi bọn mình học lớp mười đó."
(*) Lớp học vị thành niên: là mô hình giáo dục đặc biệt dành cho các thanh thiếu niên phát triển sớm. Chính các trường cao đẳng và đại học lớn tự quyết định việc tuyển sinh vào lớp học vị thành niên dựa theo điểm số cụ thể của thí sinh và thời gian dừng xét tuyển.
Nhắc tới chuyện này, đây chính là chuyện lớn trước đây đã gây chấn động toàn bộ Nhất Trung.
Khi đó là một tháng sau khi bọn họ khai giảng xong, mọi người vừa kết thúc kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, ai nấy đều đang bận than sao mà bảy ngày nghỉ lễ ngắn quá vậy, thì một bạn cùng lớp chạy lao vào, nói lớp họ có một bạn chuyển trường tới.
Mọi người ngay lập tức nhao nhao bàn luận.
"Không thể nào đâu, đã khai giảng một tháng rồi mà."
"Trường bọn mình là nơi mà ai muốn chuyển là chuyển tới sao?"
"Cậu nghe ở đâu vậy?"
Nhất Trung là trường trọng điểm, những người có thể thi đậu vào ngôi trường này đều là những học sinh hàng đầu ở các trường cấp hai. Vậy mà mới khai giảng xong được một tháng, đột nhiên lại có một học sinh chuyển tới, tất cả mọi người không khỏi suy đoán xem dòng dõi của người ta thế nào.
Trong lòng cũng có chút khinh thường.
Ai ngờ, bạn thám tử cùng lớp lại thần thần bí bí nói:
"Đây chính là một người siêu trâu bò luôn."
Mọi người thấy bạn kia đang cố tình úp úp mở mở nên rối rít thúc giục.
"Mau nói đi, úp úp mở mở cái gì."
Không phải là Trình Ly không tức giận, đến tận bây giờ đầu óc cô vẫn còn ong ong đây.
Có lẽ là vì tức giận đến tột cùng, nên dù có muốn khóc cô cũng không khóc nổi.
Mạnh Nguyên Ca thấy dáng vẻ buồn bã ỉu xìu từ đầu đến chân như thể bị đóng băng của Trình Ly thì càng thêm đau lòng.
Ngay cả khi bị Trình Ly mắng mỏ, cô cũng không thấy đau lòng thế này.
"Hay là hôm nay bọn mình đi tìm một anh chàng đẹp trai nào đó, cậu xem xem trong quán rượu này có anh nào vừa mắt cậu không.
Dù sao thì người cũ không đi, người mới không đến.
Không phải người ta vẫn nói cách nhanh nhất để thoát khỏi nỗi đau trong tình yêu là đi tìm một anh chàng đẹp trai hơn nhiều đó sao."
Trình Ly bất đắc dĩ nói:
"Chẳng lẽ anh ta làm một thì tớ phải làm mười sao?"
"Đó là điều đương nhiên, không lẽ cậu định thủ thân như ngọc vì anh ta à, hơn nữa cậu có chắc rằng đây là lần đầu tiên thằng chó đó ăn vụng bên ngoài không? Nói không chừng trong hai năm anh ta theo đuổi cậu cũng không đến nỗi đứt ruột đứt gan đâu."
Nghe đến đây, trái tim Trình Ly càng thêm đau đớn.
"Không phải anh ta thích đi tìm tiểu tam sao, vậy cậu cứ đi tìm một người đàn ông mà có thể vả anh ta ở mọi mặt, nói cho thằng chó kia biết, cậu rời khỏi anh ta thì chỉ có càng ngày càng tốt hơn."
Trình Ly càng thấy không đáng thì Mạnh Nguyên Ca càng tức giận, cô nói:
"Chị em của tớ xinh đẹp đến nhường này mà lại bị cắm sừng, đúng là thằng chó cặn bã mắt mù."
Đang nói hăng say thì Mạnh Nguyên Ca đột nhiên "Hơ" một tiếng, hạ giọng xuống:
"Bàn thứ hai, phía bên trái, nhìn mau mau nhìn."
Cánh tay Trình Ly bị cô điên cuồng lay, rơi vào đường cùng, cô chỉ đành quay đầu nhìn.
Ở bàn rượu tròn bên cạnh có một người đàn ông đang dựa vào bàn, chiếc áo vest được gấp lại vắt chéo trên cánh tay, mặc một chiếc áo sơ mi trắng không cài hai cúc ở cổ, tùy ý để hở, tay áo sơ mi xắn lên một nửa, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc.
Anh đang dùng cả hai tay cầm điện thoại di động, ngón tay nhanh nhẹn gõ lên màn hình, khớp xương hơi nhô trên mu bàn tay gầy guộc của anh toát ra một cảm giác cấm dục khó tả.
Chỗ anh ấy đứng rất tài tình, đúng lúc chỗ ngược sáng.
Không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, chỉ có thể thấy được một thân hình gọn gàng chỉnh tề, chính là một cái móc áo di động chính hiệu.
Một lúc sau, người bạn đứng đối diện có vẻ đang muốn nói chuyện, vì hơi ồn nên anh nghiêng đầu.
Lúc này, ánh đèn xoay ở quán bar quét một vòng, vừa lúc quét qua gương mặt anh.
Trong chớp nhoáng, Trình Ly đã nhận ra người này.
"Vãi chưởng."
Mạnh Nguyên Ca ngồi đối diện còn ngạc nhiên hơn, ngón tay cô cấu vào tay Trình Ly, Trình Ly thở gấp, vừa vì đau cũng vừa vì kinh ngạc, Mạnh Nguyên Ca nói như thể hét lên:
"Con mẹ nó, là Dung Kỳ."
Trình Ly rút cánh tay mình về: "Đau, đau."
Mạnh Nguyên Ca không kìm nén được sự kích động.
"Cục cưng, cậu còn nhớ Dung Kỳ không nha, chính là... chính là bạn học sinh nghỉ khỏi lớp học vị thành niên (*) chuyển vào lớp mình hồi bọn mình học lớp mười đó."
(*) Lớp học vị thành niên: là mô hình giáo dục đặc biệt dành cho các thanh thiếu niên phát triển sớm. Chính các trường cao đẳng và đại học lớn tự quyết định việc tuyển sinh vào lớp học vị thành niên dựa theo điểm số cụ thể của thí sinh và thời gian dừng xét tuyển.
Nhắc tới chuyện này, đây chính là chuyện lớn trước đây đã gây chấn động toàn bộ Nhất Trung.
Khi đó là một tháng sau khi bọn họ khai giảng xong, mọi người vừa kết thúc kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, ai nấy đều đang bận than sao mà bảy ngày nghỉ lễ ngắn quá vậy, thì một bạn cùng lớp chạy lao vào, nói lớp họ có một bạn chuyển trường tới.
Mọi người ngay lập tức nhao nhao bàn luận.
"Không thể nào đâu, đã khai giảng một tháng rồi mà."
"Trường bọn mình là nơi mà ai muốn chuyển là chuyển tới sao?"
"Cậu nghe ở đâu vậy?"
Nhất Trung là trường trọng điểm, những người có thể thi đậu vào ngôi trường này đều là những học sinh hàng đầu ở các trường cấp hai. Vậy mà mới khai giảng xong được một tháng, đột nhiên lại có một học sinh chuyển tới, tất cả mọi người không khỏi suy đoán xem dòng dõi của người ta thế nào.
Trong lòng cũng có chút khinh thường.
Ai ngờ, bạn thám tử cùng lớp lại thần thần bí bí nói:
"Đây chính là một người siêu trâu bò luôn."
Mọi người thấy bạn kia đang cố tình úp úp mở mở nên rối rít thúc giục.
"Mau nói đi, úp úp mở mở cái gì."
Danh sách chương