Chiếc thuyền nhỏ chậm chạp lướt trên những đám rong rêu của vùng đầm lầy Akama, tiến từ phía bờ tây ra hòn đảo lớn. Mặt trời dần lên cao, nhiệt độ tại đây tăng nhanh, bầu không khí oi nồng mùi bùn. Không một làn gió. Mùa khô trên đầm lầy Akama đã bắt đầu. Đầm lầy Akama là một vùng đất ngập nước rộng lớn chứa trong nó đầy rẫy những điều bí ẩn và những câu chuyện ly kỳ được dân quanh vùng truyền tai nhau từ đời này sang đời khác. Mé tây, cách bờ khoảng hơn một dặm, một dải đất lớn nhô lên khỏi mặt nước, người ta gọi đây là đảo lớn, nơi sinh sống của tộc người Tutu. Dải đất rộng mênh mông được thiên nhiên ưu đãi, đất đai trù phú, cỏ xanh ngút ngàn quanh năm, nên người Tutu chủ yếu sống bằng nghề chăn thả gia súc.
Chiếc thuyền vẫn đều đều di chuyển trên mặt nước. Người lái thuyền nhỏ thó cặm cụi làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng, đến vùng rong nước dày đặc, ông phải giữ cả mái chèo khiến việc di chuyển càng thêm khó khăn. Helena tranh thủ thời gian, im lặng quan sát xung quanh. Vùng đầm lầy rộng lớn với vô số loài cá là nơi béo bở thu hút những động vật ăn cá tìm tới. Trên nền trời xanh không một gợn mây, vài đàn bồ nông lượn đi lượn lại tìm nơi thích hợp để kiếm mồi. Phía gần bờ, lũ sếu đầu đỏ đứng nghỉ chân sau một hồi đánh chén no nê. Bầy tê giác có cả trăm con chen chúc nhau di chuyển về phía đông của khu đầm lầy tìm nơi định cư mới, chống chọi với mùa khô. Những con tê giác thân hình to lớn, lớp da dày bóng nhẫy, nham nhở sẹo – dấu tích còn lại của các cuộc chiến sinh tồn với báo và cá sấu. Hàm răng sắc nhọn như những lưỡi kiếm của chúng ngoác ra ngáp không khí. Nhìn chúng, Helena tưởng tượng đến những con sâu đất nhầy nhụa chui ra từ lòng đất sau cơn mưa trên cánh đồng nhiệt đới. Giọng Jade bên cạnh cất lên, vừa đủ để hai người nghe thấy.
– Helena này, nó là con quái vật to lớn rất nguy hiểm. Cậu phải đề phòng hàm răng sắc nhọn và cái đuôi linh hoạt của nó. Đó là hai điểm mạnh nhất. Hàm răng của nó có thể nghiền nát một con sư tử chỉ trong khoảnh khắc. Một cái vẩy đuôi của nó cũng đủ sức đập chết cả con hà mã cỡ vừa nếu con hà mã đi một mình.
Thấy Helena có vẻ không chú tâm, Jade hắng giọng.
– Nãy giờ cậu có nghe tôi nói không? – Có. – Helena trả lời. – Nghe cậu nói thì có vẻ nó không có điểm yếu, tôi nghĩ con vật nào cũng phải có điểm trí mạng chứ?
– Tất nhiên là có rồi. – Jade hớn hở khi thu hút được sự chú ý của Helena vào cuộc nói chuyện với mình. – Điểm yếu thứ nhất của nó chính là đôi mắt; nếu cậu dùng một miếng vải dày, ẩm phủ lên hai mắt nó thì cậu có thể làm dịu tính hung hăng của nó đi rất nhiều. Nhưng e là với con quái vật này thì chiêu đó không có tác dụng lắm, cái đuôi của nó rất lợi hại, không chừng nó sẽ quật chết cậu trước khi cậu phủ được vải lên mắt nó. Điểm yếu thứ hai chính là vùng da kéo dài từ phía cuống họng xuống tới bụng; đây là vùng da mỏng nhất trên cơ thể nó, vì thế cậu có thể tiếp cận và làm nó bị thương, nếu có thể đâm thẳng từ cuống họng lên trên đầu thì coi như cậu đã hạ được nó tới chín phần rồi.
Helena gật đầu, tiếp tục chìm vào những suy nghĩ và tính toán của mình. Mùi bùn cộng với mùi tanh của cá mỗi lúc một nồng nặc bốc lên theo sự gia tăng của nhiệt độ. Lũ muỗi vo ve coi ba người trên thuyền là miếng mồi ngon để tấn công. Con người thường hay tưởng côn trùng là loài nhỏ bé đến đáng thương; nhưng với chúng, con người chỉ là mục tiêu để đánh chén! Helena vung vẩy tay đuổi muỗi, vẻ khó chịu. Mũi thuyền chạm phải xác một con cá trê lớn đã thối rữa; mùi hôi thối xộc lên, lũ ruồi bâu trên thân cá thấy động bay loạn xạ, phát ra những tiếng u u. Không khí càng trở nên ngột ngạt. Helena chỉ muốn mau thoát khỏi nơi bí bách này. Thuyền cách bờ chừng hai trăm thước nhưng vì nước đã cạn nhiều nên việc di chuyển rất khó khăn, Helena nhăn mặt nghĩ tới cảnh phải lội bì bõm trong lớp bùn lầy nhớp nhúa này. Cách bờ một đoạn, người lái thuyền cất tiếng the thé không thiện chí.
– Không đi tiếp được nữa, phiền cô cậu đi bộ vào bờ.
Nói xong, ông ta đẩy một tấm ván gỗ nối thuyền với một dải đất nhỏ do người dân ở đây đắp lên, tạo thành một lối mòn dẫn vào bờ. Helena thở phào, dù sao thì cũng còn đỡ hơn việc phải lội bì bõm dưới bùn lầy, để lũ đỉa và bọn cá lúc nhúc va vào chân. Jade nhảy xuống đất, ngoắc tay với Helena, hai người bước chầm chậm vào bờ.
– Này, Jade, tôi giới thiệu cậu là em trai tôi nhé? – Helena vừa nói vừa nhảy ra xa khỏi Jade, tránh cú huých của cậu.
– Cậu cứ thử nói như thế xem. Tôi sẽ cho cậu chết đói. – Jade nói xong, vênh mặt bước đi trước.
Phía bờ, tộc trưởng Oren đã đợi sẵn. Helena và Jade bước tới chào ông ta. Oren dáng người vạm vỡ, kiểu người quen sống trên lưng ngựa, rong ruổi khắp đồng cỏ nhưng khuôn mặt lại không ăn nhập gì với vóc dáng – hai mắt to cách xa nhau hơi lồi ra, lông mi thưa, dài, mũi nhỏ, hai chiếc răng cửa dài, to chìa ra ngoài. Khuôn mặt ngắn, chiếc cằm nhỏ gắn trên cái cổ dài lúc nào cũng lắc lư, sắc mặt ánh lên sự khoan khoái hệt như con lười nhàn nhã trong mùa dư thừa thức ăn.
Oren dẫn hai người bước qua rặng cây cổ thụ. Trước mắt họ mở ra một khu dân cư đông đúc, những ngôi nhà bốn mái, nền tôn rất cao để tránh mùa nước. Khu dân cư biệt lập hẳn với vùng chăn thả gia súc và đầm lầy rộng lớn. Hàng cây long não cổ thụ xanh mướt bao quanh làng. Dưới tán long não, các loại cây bụi trồng xen kẽ nhau nở hoa theo mùa, xen giữa chúng là những cây nắp ấm chuyên tiết ra thứ mật thơm ngon để bẫy bọn côn trùng bay vào. Chợ ở phía nam tiếp giáp với bến thuyền lớn, đây là nơi thương lái từ các nơi lui tới để mua bán gia súc và trao đổi hàng hóa với người trong vùng. Không khí mát mẻ, trong lành, khác hẳn cảm giác lúc đi trên đầm lầy. Helena hít hà, vẻ sảng khoái.
– Không khí ở đây trong lành, mát mẻ hơn hẳn nhỉ? – Jade hỏi Helena rồi giải thích. – Nhờ hàng cây long não ven làng đấy. Nó vừa lấy bóng mát vừa là bức tường ngăn cách làng với bầu không khí ngột ngạt trên đầm vào mùa khô. Loài cây này còn tiết ra mùi tinh dầu, giúp xua đuổi côn trùng; mùi tinh dầu này cũng làm cho con người cảm thấy khoan khoái, thư thái khi hít vào. Nếu lỡ có con côn trùng nào vượt qua hàng rào tinh dầu thì chúng cũng không thể thoát khỏi sức quyến rũ của bẫy nắp ấm. Tôi chưa thấy ở đâu sử dụng cây cỏ tài tình và thông minh như ở đây.
Hai người theo chân tộc trưởng vào ngôi nhà lớn giữa làng. Người Tutu gọi là nhà chung. Đây là nơi sinh sống của tộc trưởng và cũng là nơi dân làng tụ họp trong những dịp quan trọng. Ngôi nhà hai mái dài và hai mái phụ ngắn, dựng trên nền đất cao nhất làng, dẫn lên cửa chính là chín bậc tam cấp cao. Người Tutu quan niệm số 9 là số lẻ cao nhất trong dãy số; đó là con số linh thiêng nhất, tượng trưng cho sự gắn kết tuyệt đối trong cả tộc, nâng đỡ bước chân con người bước vào đời, bước vào tình yêu vĩnh cửu, đến gần với Đấng Tối Cao. Vì thế, bậc thang lên nhà của người Tutu luôn là chín bậc, bất kể nền nhà cao hay thấp.
Bước vào bên trong, Helena và Jade choáng ngợp bởi không gian rộng lớn của phòng sinh hoạt chung. Phía chính giữa sát bức tường lớn là một chiếc ghế chạm trổ hình những con gia súc đặc trưng mà người Tutu hay chăn thả. Hai tay vịn khắc hình hai con dê đực với cặp sừng cong vút – biểu tượng của sự phồn thịnh, sinh sôi, nảy nở. Đây chính là chỗ ngồi của tộc trưởng. Hai bên đặt hai dãy bàn dài bằng thân cây vân sam lớn để nguyên khối. Giữa nhà, một bếp lửa lớn lúc nào cũng cháy rực bất kể ngày đêm. Việc giữ cho bếp lửa luôn cháy sáng với người Tutu quan trọng như giữ mạng sống của họ vậy. Đối với người chăn thả gia súc trên thảo nguyên, ngọn lửa là sức mạnh, là sự bảo vệ, là dấu hiệu để nhận ra nhau giữa mênh mông đất trời. Trên các bức tường treo đầu của rất nhiều con vật quý đã được thuộc da, thoạt nhìn giống như chúng đang trừng mắt lên với những người bước vào nhà. Thấy hai người chăm chú quan sát, tộc trưởng giải thích.
– Đây đều là những con vật quý chúng tôi mua được và cả những con vật gắn bó lâu đời với người Tutu trên bãi chăn thả. Chúng tôi có truyền thống sưu tầm những bộ da thuộc của động vật vì ngoài chăn thả gia súc, chúng tôi còn có một nghề khác cũng không kém phần nổi tiếng, chính là nghề thuộc da. Chúng tôi có một xưởng thuộc da ở phía bắc đảo. – Vừa nói, hai con mắt to lồi ra của Oren vừa chớp chớp, ánh lên vẻ tự hào không giấu giếm.
– Chúng ta vào việc luôn đi. Bây giờ, ông hãy dẫn tôi ra bãi chăn thả, nơi mà con cá sấu thường xuyên xuất hiện. Tôi muốn kết thúc mọi việc trước khi trời tối. – Helena nói rồi đứng dậy.
Oren hơi hụt hẫng vì thái độ lạnh nhạt của Helena, lật đật đi trước dẫn đường. Theo đường lớn, ba người họ xuyên qua hàng cây long não, ra khỏi làng. Cách hàng cây chừng mười thước, một bức tường cao tầm hai thước được dựng lên từ những thân cây thông ken sát nhau, đầu bọc sắt nhọn hoắt, kiên cố và chắc chắn. Helena nhíu mày.
– Bức tường này mới được dựng cách đây chưa đầy một năm. Trước đây, chúng tôi không cần ngăn cách khu chăn thả với nơi ở như thế này, nhưng từ ngày con quái vật quỷ quyệt kia lộng hành, chúng tôi phải thiết lập hệ thống phòng thủ để bảo vệ người dân trong làng. Dân trong làng gọi nó là “Răng Lớn”. – Oren giải thích.
Ba người đi qua cánh cổng lớn, ra ngoài bãi chăn thả. Một vùng cỏ xanh ngăn ngắt trải dài đến tận đường chân trời phía xa, bây giờ Helena mới hình dung hết về sự rộng lớn của hòn đảo. Bò, dê, cừu, ngựa, từng đàn đông đúc gặm cỏ. Helena đã hiểu vì sao người Tutu lại giàu có đến thế. Họ tiến đến một bãi đất trống có bán kính chừng ba mươi thước, gần một vực nước sâu sát mép đầm. Khác hẳn với sự nhầy nhụa của khu đầm mùa khô, ở đây, vực nước đã được người Tutu nạo vét bùn để tạo thành một nơi trữ nước uống cho gia súc. Bất kể mùa nào, nước ở đây cũng trong vắt. Trên bãi đất trống liền đó, cỏ bị gãy nát, vết máu vẫn còn vương khắp nơi, những mẩu thịt của con bò – nạn nhân của Răng Lớn ngày hôm qua – văng vãi trên nền đất.
– Trước đây, Răng Lớn không dám tấn công vào tận bãi chăn thả của chúng tôi thế này đâu, nó chỉ tập trung săn cá ngoài đầm thôi. Vài năm trở lại đây, mùa khô trên Akama kéo dài hơn, hậu quả là lượng thức ăn khan hiếm, đàn hà mã lại đông lên đáng kể và càng ngày càng hung dữ, tranh giành chỗ ở với nó.
Oren thôi không nhìn chằm chặp vào Helena nữa, cụp mắt nhìn quanh quanh để nắm cho rõ tình hình rồi mới nói tiếp.
– Mùa mưa năm ngoái, lại thêm một đàn hà mã nữa di cư về Akama nên Răng Lớn tự nhiên thành lép vế. Vì thế, nó bắt đầu tấn công đàn gia súc của chúng tôi. Hồi đầu, thỉnh thoảng nó mới lẻn vào vực và bắt những con vật lội xuống uống nước. Dần dần nó táo tợn, cứ khi mặt trời chếch hẳn về phía tây là nó mò lên bờ, nằm chễm chệ giữa bãi đất trống, chờ đàn gia súc xuống uống nước rồi chọn con nào ngon nhất để tấn công. Chúng tôi đã chiến đấu với nó nhưng không cách nào tiêu diệt được. Con trai tôi vì đánh nhau với nó mà mất một cánh tay. – Nói tới đây, cặp mắt lồi của Oren ánh lên đầy căm phẫn, đôi tay lực lưỡng cuộn lại thành nắm đấm.
– Cậu thấy thế nào? – Helena quay sang hỏi Jade.
– Cậu phải hết sức cẩn thận. Dựa vào những dấu vết trên bãi đất, có thể thấy Răng Lớn đúng là con quái vật to lớn và hung dữ. Cậu có để ý vết đuôi của nó quật trên mặt đất không? – Jade ngưng một lúc, chỉ tay về phía những lún đất có hình thù lạ lùng rồi mới ngẩng lên nhìn Helena nói tiếp. – Cả vết răng của nó để lại trên cái đầu bò kia nữa. Cậu nhớ, khi chiến đấu với nó, phải tìm cách vô hiệu hóa cái đuôi trước, sau đó lựa thời cơ đánh vào điểm trí mạng của nó dưới họng. Cậu còn nhớ có lần tôi nói với cậu về cú xoay người tử thần của loài cá sấu nước mặn chưa? Đó, lúc nó tung ra đòn tấn công nguy hiểm nhất thì cũng chính là lúc nó lộ điểm yếu nhất: phơi họng của nó ra. Cậu phải chớp ngay thời cơ đó, may ra mới hạ được nó. Cậu không được chủ quan đâu đấy.
– Tôi biết rồi. – Nói xong, Helena quay qua Oren. – Tôi cần ông chuẩn bị cho tôi mấy cuộn dây chão loại tốt, huy động hơn chục thanh niên khỏe mạnh hoặc nhiều hơn thì càng tốt, lúc cần thiết, họ sẽ cố định đuôi và răng của nó theo hiệu lệnh của tôi.
Helena nhìn lên bầu trời. Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng càng gay gắt. Dường như, trước khi tắt, mọi thứ đều sẽ ánh lên một cách kiêu hãnh lạ lùng thế này. Thỉnh thoảng, một cơn gió thổi đến, không làm dịu bớt oi ả, ngược lại càng tăng thêm hơi nóng hầm hập khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Giữa cái nóng như thiêu đốt, lũ chim cũng tìm đến trú ngụ trên những tán cây râm mát. Helena nới rộng cổ áo, cột lại mái tóc. Sắp đến giờ cá sấu xuất hiện. Oren vội vã quay về làng chuẩn bị mọi thứ, Helena và Jade ở lại tìm hiểu địa hình, lên phương án chiến đấu. Không giống những nơi khác trên đồng cỏ, xung quanh bãi đất trống cây cối mọc um tùm, nhất là phía vực nước, những cây đước rễ dài loằng ngoằng đan xen vào nhau khiến người lách qua còn khó khăn; trên bờ, những đám cây bụi rậm rì, đám tầm ma và dây leo giăng kín, nhìn như những ổ nhện khổng lồ. Mùa nước lên, những bụi cây này bị ngập hết, lũ rắn nước quấn quanh các cành cây thành từng búi lớn. Mùa khô, bọn rắn nước rút về dưới đầm, tụ nhau dưới bùn lầy, lúc nhúc từng đám. Chỉ nhìn thôi cũng đủ rùng mình. Không còn hàng long não lọc không khí, mùi tanh, mùi oi nồng của bùn xộc lên, kéo theo đó là mùi thịt gia súc thối rữa, Helena cảm thấy buồn nôn. Jade xua đám kền kền đang rỉa đầu con bò tội nghiệp để quan sát vết cắn của cá sấu, rồi quay lại nói với Helela.
– Cậu xem này, nó có hàm răng cực lớn, chỉ cần phập một nhát, cộng với cú xoay người tử thần, nó đã vặt đứt đầu con bò rồi. Hàm răng của nó rất sắc nhọn và mạnh mẽ nhưng lại không có khả năng nhai nên nó chỉ cắn xé con mồi rồi nuốt chửng.
– Tôi biết rồi, cậu đừng quá lo lắng. Khi tôi chiến đấu với nó, cậu ở ngoài phải bình tĩnh quan sát để chỉ dẫn cho tôi lúc cần thiết. – Helena bỗng hạ thấp giọng. – Cậu nhớ, dù thế nào cũng không được đến gần khi cuộc chiến đang diễn ra đâu đấy.
Jade gật đầu. Cậu quá hiểu tính tình và cách chiến đấu của cô bạn, tuy có lo lắng nhưng cậu tin Helena đã tìm ra cách hạ Răng Lớn. Hai người vừa nói chuyện xong thì đám thanh niên trong làng cũng theo Oren ra đến nơi. Helena gật đầu chào họ, sau đó chia toán thanh niên thành ba nhóm, mỗi nhóm cầm một cuộn dây đã được thắt nút một đầu như cái thòng lọng, sắp xếp họ vào nơi ẩn nấp. Helena hướng dẫn họ đóng một số cọc gỗ xuống đất ở nhiều vị trí khác nhau, để khi cần có thể cột dây vào, cố định con vật. Cô sẽ dụ con vật vào tầm ngắm để họ quăng dây, cố định đuôi và đầu nó lại. Không cuộc chiến nào có thể thắng mà chỉ cần dùng sức! Jade và tộc trưởng Oren chọn một cây cao trèo lên, ngồi quan sát. Mọi việc vừa xong thì phía vực nước, sóng dềnh lên; Oren ra hiệu cho Helena là đã đến lúc con cá sấu xuất hiện. Helena nhảy sang bụi cây gần đó quan sát.
Nước trong vực chuyển động dữ dội, tạo thành làn sóng lớn đánh rạp đám khoai nước gần bờ. Một vật đen sì, từ từ tiến vào bờ. Cái mõm dài nhô lên khỏi mặt nước, lộ dần lớp vẩy thô ráp, tám cái răng nanh chìa ra bên ngoài, đôi mắt vàng khè mở lớn, nghênh ngang trườn lên khỏi mặt nước. Toàn bộ thân hình phủ một lớp vẩy dày như một bộ áo giáp, bốn hàng vẩy lớn cứng ngắc, tua tủa như bốn hàng dao nhọn chạy dọc sống lưng, rong rêu bám đầy trên thân. Cái đuôi dài khẽ quật từ bên này sang bên kia theo mỗi bước đi. Bốn chân lực lưỡng, những múi cơ lồi lên, bộ móng vuốt sắc nhọn bám chặt vào đất, nó đi đến đâu, cái đuôi dài quét bụi bay mù mịt đến đó. Lũ kền kền đang mải mê rỉa thịt thấy động bay loạn xạ, đậu trên mấy cành cây khô. Bọn chúng đã quen với cảnh này, ánh mắt hả hê vì sắp có món ngon để xâu xé; không ít kẻ thích thú khi đánh chén món ngon là thành quả từ sức lực của kẻ khác. Cái mỏ bẩn thỉu toàn mùi xác thối liên tục rỉa bộ lông đen cụt ngủn, thản nhiên đảo mắt quanh khắp lượt rồi như cảm nhận được điều gì đó không bình thường, chúng lao vút lên trời, bay mất hút.
Đàn dê đang đủng đỉnh đi về phía vực nước. Con cá sấu nằm im, lim dim mắt chờ đợi. Đến khi đàn dê vào đúng tầm ngắm, nó bất ngờ tung người lên, ngoạm một con dê cái béo mầm, khóa chặt giữa hai hàm răng sắc nhọn lởm chởm. Lũ dê thấy động, chạy tán loạn. Từ nơi ẩn nấp, Helena phóng thương vào khoảng giữa hai mắt con cá sấu. Bị bất ngờ, nó hất văng con dê nhầy nhụa máu ra khỏi hàm, máu theo đó bắn ra tung tóe, dính đầy lên áo Helena. Nó điên cuồng đi tìm kẻ đã tấn công mình. Đòn tấn công của Helena không đủ gây sát thương, mà chỉ đủ đánh thức sự hiếu chiến trong nó. Lũ dê đã chạy hết, giữa bãi đất trống chỉ còn Helena đối mặt với con quái vật. Nó xoay mình di chuyển theo vòng tròn xung quanh Helena, hai con mắt vàng khè nhìn xoáy vào cô, đánh giá đối thủ. Chàng thanh niên trong bụi rậm gần đó ném cho Helena một cây thương mới. Một tay cầm thương, một tay cầm thanh Hắc Diện Thạch, Helena thận trọng xoay người theo hướng di chuyển của con vật. Gió nổi lên, bụi tung mù mịt, mái tóc màu đỏ rượu cột gọn gàng tung bay theo vạt áo dài bó sát, làn da trắng còn vương mấy vệt máu của con dê khi nãy. Dường như vòng tròn của con cá sấu ngày càng thu hẹp lại. Helena ném mạnh mũi thương về phía cuống họng con vật, nhanh như chớp, nó cong cả thân hình, dùng đuôi quật mạnh, chiếc thương bắn ra xa, gãy làm đôi. Helena không ngờ một con vật to lớn, nhìn có vẻ nặng nề lại có thể điều khiển đuôi nhanh nhẹn, linh hoạt đến vậy.
Cùng với tiếng thét của Jade, con vật phóng mình lên không trung, há miệng lao về phía Helena. Nhanh như chớp, Helene nhảy sang một bên tránh đòn, đồng thời ra hiệu cho toán thanh niên quăng thòng lọng vào đầu và đuôi Răng Lớn. Nó lắc mạnh đầu, dây thòng lọng trượt ra. Hai toán còn lại đã quăng trúng vào đuôi con vật; họ ra sức ghìm dây thật chặt để khống chế cái đuôi đang quẫy điên cuồng. Bỗng dưng bị khóa đuôi, Răng Lớn mất đà, rơi bịch xuống đất. Nó thử cử động đuôi, hơi khó khăn. Đám thanh niên đang gắng sức ghìm dây. Helena nhảy lên, vung thanh Hắc Diện Thạch và lia thẳng tới, đường kiếm tạo thành một vầng sáng đâm thẳng vào giữa hai mắt con vật một lần nữa. Nó đau đớn hất Helena ra xa. Lần này vết đâm khá sâu, bị thương, nó càng hung tợn, quăng mình lên cao, hất văng cả đám người đang ghìm dây, còn chưa kịp buộc vào các đầu cọc, sợi dây chão đứt tung. Con vật đột ngột xoay người, lao về phía Helena. Jade ngồi trên cây hét lớn. Helena bật dậy, xoay người trên không trung, ngược chiều xoay của Răng Lớn. Cô rướn người, lưỡi kiếm xuyên thẳng từ cuống họng con vật trở lên trên, sau đó nhẹ nhàng xoay kiếm, tạo thành một khe hở ở vết thương, đủ để không khí lọt vào. Máu từ đó xối xả chảy ra, loang lổ khắp một vùng.
Trong chớp mắt, Helena mỉm cười. Răng Lớn giãy mạnh, hất Helena văng ra, rơi bịch xuống đất. Cô rơi vào bụi tầm ma, cánh tay bị gai cào xước một mảng lớn. Jade lo lắng tụt xuống, chạy lại đỡ bạn. Thấy Helena không sao, cậu mới yên tâm nhìn ra giữa bãi đất. Cả một vùng ngầu bụi, máu cộng với bùn đất vương vãi khắp nơi, Răng Lớn quằn quại giữa vũng máu, đôi mắt vàng khè chuyển sang màu xám. Nó đã bị giáng một đòn trí mạng nhưng vẫn quẫy đạp hung hăng. Helena khẽ đẩy Jade ra, ra hiệu đám thanh niên đưa dây cho mình. Cô lấy thêm mấy cuộn dây chão to hơn rồi cùng bốn thanh niên khác di chuyển về giữa bãi đất, trong lúc con vật giãy giụa điên cuồng. Helena lấy mảnh vải lớn đã thấm nước quăng mạnh lên hai mắt của con vật. Bị chắn tầm nhìn, nó chậm chạp hơn hẳn. Sau đó Helena nhanh nhẹn dùng dây buộc thành thòng lọng, thít chặt mõm con cá sấu rồi ra hiệu cho một thanh niên kéo dây, buộc chặt vào một gốc cây to gần đó. Cùng lúc ấy, bốn thanh niên còn lại cũng quăng dây, thít chặt bốn chân con vật rồi nhanh chóng kéo ra bốn hướng, buộc vào bốn cái cọc gỗ đã được đóng chặt dưới đất trước đó. Tiếp đó, Helena cố định đuôi Răng Lớn.
Lúc này, con vật to lớn đã bị khống chế, nó nằm thở phì phì, đôi mắt xám mở lớn vô hồn, máu từ vết thương tiếp tục chảy ra. Những thanh niên còn lại cầm thương đâm liên tiếp vào hai bên mạng sườn con quái vật. Helena rút kiếm đâm tiếp một nhát vào giữa hai mắt, gần vết đâm cũ. Nó giãy lên một cái cuối cùng, đôi mắt vàng chuyển xám từ từ nhắm lại. Nó đã chết. Toàn thể dân làng Tutu nãy giờ thập thò nấp sau bức tường ùa ra, tiếng hò reo, tung hô rầm trời. Helena đứng đó, mái tóc xoăn dài tung bay theo gió, lẳng lặng nhìn vào cánh tay cầm kiếm của mình. Đăm chiêu! Helena nhíu mày nghĩ lại cảm giác khi cô đâm thanh kiếm vào họng con quái vật to lớn, thời khắc cô nhẹ xoay lưỡi kiếm để máu tuôn ra – một cảm giác thỏa mãn, một niềm khoái cảm man rợ sinh sôi, tuôn trào đến mọi ngóc ngách trong cơ thể; khoảnh khắc ấy, Helena chỉ muốn chém, giết và nhìn mọi thứ ngã quỵ dưới chân mình trong vũng máu. Cảm giác này giống hệt cảm giác mỗi lần tiêu diệt thành công mục tiêu khi cô còn trong đội Vệ Nhân. Cảm giác ấy, giống như sự khát máu của lũ ma cà rồng. Trong một cuộc chiến, chẳng bên nào đủ xứng đáng để gọi thiện hay ác, chỉ đơn giản là những kẻ khát máu lao vào nhau!
Cạnh Helena, con vật to lớn nằm im bất động, cả một vùng bụi đất xoáy vào nhau theo gió, không khí đặc quánh mùi máu hòa trộn mùi thịt thối, mùi bùn đất; máu từ vết thương trên cổ, trên khắp cơ thể con vật vẫn tiếp tục chảy ra. Lũ kền kền đánh hơi thấy cuộc chiến đã kết thúc, rủ nhau bay về đậu trên những cành cây cao trụi lá, ngỏng cái cổ đỏ xù xì trụi lông, thản nhiên nhòm ngó cảnh nhốn nháo bên dưới như đang xem một trò tiêu khiển. Chuyện cái chết của kẻ nào đó trở thành thú vui của những kẻ khác, cũng chẳng quá lạ lùng!
Jade chạy tới bên Helena kiểm tra một lượt, thở phào khi thấy cô không bị vết thương nghiêm trọng nào. Nhìn vẻ mặt Helena dường như không vui, Jade định hỏi nhưng rồi lại thôi, lẳng lặng cùng cô bạn đi ra chỗ tộc trưởng Oren.
Trận chiến kết thúc, mặt trời dần khuất sau rặng cây phía tây. Tộc trưởng Oren vui mừng chạy về phía Jade và Helena. Ông muốn mời Helena dự tiệc mừng cùng dân làng nhưng Helena từ chối, cô ra hiệu cho Jade lấy 500 đồng tiền vàng từ tộc trưởng rồi rời khỏi đám đông nhốn nháo, hiếu kỳ.
Jade cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu lắc đầu xua đi những ý nghĩ không vui. Chắc sau trận chiến, Helena đã quá mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi. Cậu chạy theo cô bạn.
– Này, cú xoay người của cậu còn ngoạn mục hơn cả cú xoay tử thần của con Răng Lớn đấy.
– …
– Lúc cậu bị Răng Lớn hất văng vào bụi tầm ma, tôi cứ sợ cậu bị gãy chân, gãy tay rồi. Cũng may cậu mình đồng da sắt.
– …
– Lần sau cậu dạy tôi chiêu xoay người vung kiếm nhé.
– …
– Này! Cậu coi tôi là người vô hình đấy à! – Jade ấm ức.
– Tôi đói rồi, đi kiếm chỗ nào ăn đi.
– Ờ, thì ra cậu vẫn biết đói à? Tôi còn tưởng cậu bị con cá sấu kia ăn mất hồn rồi đấy. Lúc nãy đi ngang qua làng, tôi nhìn thấy một quán trọ, có vẻ rất được, chúng ta vào đó ăn tối, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên đường nhé.
Helena không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu.
*
Sau khi nhận phòng, tắm táp xong, hai người xuống sảnh, bắt đầu ăn tối trong sự tò mò, hiếu kỳ của đám đông xung quanh. Quán trọ này được dựng lên, chủ yếu là để phục vụ người từ nơi khác tới đây buôn bán, trao đổi hàng hóa. Chắc hẳn họ đã được nghe về cuộc chiến giữa Helena và Răng Lớn nên mới tò mò quan sát Helena như nhìn một sinh vật lạ. Khác với những cô gái quanh vùng nước da ngăm đen, dáng người thấp đậm, tóc nâu, mắt đen, cô gái trước mặt họ thanh mảnh, cao ráo, mái tóc màu đỏ rượu xoăn dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan làm tôn lên làn da trắng sứ. Một vài người đàn ông cầm cốc lại gần, tỏ ý muốn chúc mừng liền bị ánh mắt lạnh như băng của Helana dọa cho lùi bước.
Bữa tối khá thịnh soạn, gồm sườn cừu nướng pho mai, xúp tầm ma, tôm đất nướng mọi, bò hầm tiêu đen và bánh tutu vừa mềm vừa thơm – một loại bánh đặc trưng của người Tutu, được làm từ bột ngô, lúa mạch, sữa dê, nướng nhiều giờ trong lò ở nhiệt độ thấp. Jade gọi một bình rượu nhỏ, thứ rượu màu hổ phách sóng sánh, được ủ từ nhiều loại quả khác nhau với men lá, uống vào vị êm dịu, ngọt ngào khiến cho người ta cứ muốn uống mãi không ngừng. Nhưng tốt nhất là chỉ nên nhấm nháp chút ít vì loại rượu này, một khi đã ngấm thì sẽ làm cho người say bất tỉnh nhân sự vài ngày liền.
Hai người ăn trong yên lặng. Bỗng Helena vung kiếm, gạt ngang tai Jade. Một mũi tên cắm phập xuống mặt bàn, kèm theo mẩu giấy nhỏ gấp gọn gàng một cách quá chi li. Người bắn tên đã lẩn vào bóng tối. Helena mở mẩu giấy ra, nhíu mày rồi đưa cho Jade.
– Ngủ sớm thôi, ngày mai còn nhiều việc để làm.
Helena nói rồi đứng dậy, đi lên lầu.
Chiếc thuyền vẫn đều đều di chuyển trên mặt nước. Người lái thuyền nhỏ thó cặm cụi làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng, đến vùng rong nước dày đặc, ông phải giữ cả mái chèo khiến việc di chuyển càng thêm khó khăn. Helena tranh thủ thời gian, im lặng quan sát xung quanh. Vùng đầm lầy rộng lớn với vô số loài cá là nơi béo bở thu hút những động vật ăn cá tìm tới. Trên nền trời xanh không một gợn mây, vài đàn bồ nông lượn đi lượn lại tìm nơi thích hợp để kiếm mồi. Phía gần bờ, lũ sếu đầu đỏ đứng nghỉ chân sau một hồi đánh chén no nê. Bầy tê giác có cả trăm con chen chúc nhau di chuyển về phía đông của khu đầm lầy tìm nơi định cư mới, chống chọi với mùa khô. Những con tê giác thân hình to lớn, lớp da dày bóng nhẫy, nham nhở sẹo – dấu tích còn lại của các cuộc chiến sinh tồn với báo và cá sấu. Hàm răng sắc nhọn như những lưỡi kiếm của chúng ngoác ra ngáp không khí. Nhìn chúng, Helena tưởng tượng đến những con sâu đất nhầy nhụa chui ra từ lòng đất sau cơn mưa trên cánh đồng nhiệt đới. Giọng Jade bên cạnh cất lên, vừa đủ để hai người nghe thấy.
– Helena này, nó là con quái vật to lớn rất nguy hiểm. Cậu phải đề phòng hàm răng sắc nhọn và cái đuôi linh hoạt của nó. Đó là hai điểm mạnh nhất. Hàm răng của nó có thể nghiền nát một con sư tử chỉ trong khoảnh khắc. Một cái vẩy đuôi của nó cũng đủ sức đập chết cả con hà mã cỡ vừa nếu con hà mã đi một mình.
Thấy Helena có vẻ không chú tâm, Jade hắng giọng.
– Nãy giờ cậu có nghe tôi nói không? – Có. – Helena trả lời. – Nghe cậu nói thì có vẻ nó không có điểm yếu, tôi nghĩ con vật nào cũng phải có điểm trí mạng chứ?
– Tất nhiên là có rồi. – Jade hớn hở khi thu hút được sự chú ý của Helena vào cuộc nói chuyện với mình. – Điểm yếu thứ nhất của nó chính là đôi mắt; nếu cậu dùng một miếng vải dày, ẩm phủ lên hai mắt nó thì cậu có thể làm dịu tính hung hăng của nó đi rất nhiều. Nhưng e là với con quái vật này thì chiêu đó không có tác dụng lắm, cái đuôi của nó rất lợi hại, không chừng nó sẽ quật chết cậu trước khi cậu phủ được vải lên mắt nó. Điểm yếu thứ hai chính là vùng da kéo dài từ phía cuống họng xuống tới bụng; đây là vùng da mỏng nhất trên cơ thể nó, vì thế cậu có thể tiếp cận và làm nó bị thương, nếu có thể đâm thẳng từ cuống họng lên trên đầu thì coi như cậu đã hạ được nó tới chín phần rồi.
Helena gật đầu, tiếp tục chìm vào những suy nghĩ và tính toán của mình. Mùi bùn cộng với mùi tanh của cá mỗi lúc một nồng nặc bốc lên theo sự gia tăng của nhiệt độ. Lũ muỗi vo ve coi ba người trên thuyền là miếng mồi ngon để tấn công. Con người thường hay tưởng côn trùng là loài nhỏ bé đến đáng thương; nhưng với chúng, con người chỉ là mục tiêu để đánh chén! Helena vung vẩy tay đuổi muỗi, vẻ khó chịu. Mũi thuyền chạm phải xác một con cá trê lớn đã thối rữa; mùi hôi thối xộc lên, lũ ruồi bâu trên thân cá thấy động bay loạn xạ, phát ra những tiếng u u. Không khí càng trở nên ngột ngạt. Helena chỉ muốn mau thoát khỏi nơi bí bách này. Thuyền cách bờ chừng hai trăm thước nhưng vì nước đã cạn nhiều nên việc di chuyển rất khó khăn, Helena nhăn mặt nghĩ tới cảnh phải lội bì bõm trong lớp bùn lầy nhớp nhúa này. Cách bờ một đoạn, người lái thuyền cất tiếng the thé không thiện chí.
– Không đi tiếp được nữa, phiền cô cậu đi bộ vào bờ.
Nói xong, ông ta đẩy một tấm ván gỗ nối thuyền với một dải đất nhỏ do người dân ở đây đắp lên, tạo thành một lối mòn dẫn vào bờ. Helena thở phào, dù sao thì cũng còn đỡ hơn việc phải lội bì bõm dưới bùn lầy, để lũ đỉa và bọn cá lúc nhúc va vào chân. Jade nhảy xuống đất, ngoắc tay với Helena, hai người bước chầm chậm vào bờ.
– Này, Jade, tôi giới thiệu cậu là em trai tôi nhé? – Helena vừa nói vừa nhảy ra xa khỏi Jade, tránh cú huých của cậu.
– Cậu cứ thử nói như thế xem. Tôi sẽ cho cậu chết đói. – Jade nói xong, vênh mặt bước đi trước.
Phía bờ, tộc trưởng Oren đã đợi sẵn. Helena và Jade bước tới chào ông ta. Oren dáng người vạm vỡ, kiểu người quen sống trên lưng ngựa, rong ruổi khắp đồng cỏ nhưng khuôn mặt lại không ăn nhập gì với vóc dáng – hai mắt to cách xa nhau hơi lồi ra, lông mi thưa, dài, mũi nhỏ, hai chiếc răng cửa dài, to chìa ra ngoài. Khuôn mặt ngắn, chiếc cằm nhỏ gắn trên cái cổ dài lúc nào cũng lắc lư, sắc mặt ánh lên sự khoan khoái hệt như con lười nhàn nhã trong mùa dư thừa thức ăn.
Oren dẫn hai người bước qua rặng cây cổ thụ. Trước mắt họ mở ra một khu dân cư đông đúc, những ngôi nhà bốn mái, nền tôn rất cao để tránh mùa nước. Khu dân cư biệt lập hẳn với vùng chăn thả gia súc và đầm lầy rộng lớn. Hàng cây long não cổ thụ xanh mướt bao quanh làng. Dưới tán long não, các loại cây bụi trồng xen kẽ nhau nở hoa theo mùa, xen giữa chúng là những cây nắp ấm chuyên tiết ra thứ mật thơm ngon để bẫy bọn côn trùng bay vào. Chợ ở phía nam tiếp giáp với bến thuyền lớn, đây là nơi thương lái từ các nơi lui tới để mua bán gia súc và trao đổi hàng hóa với người trong vùng. Không khí mát mẻ, trong lành, khác hẳn cảm giác lúc đi trên đầm lầy. Helena hít hà, vẻ sảng khoái.
– Không khí ở đây trong lành, mát mẻ hơn hẳn nhỉ? – Jade hỏi Helena rồi giải thích. – Nhờ hàng cây long não ven làng đấy. Nó vừa lấy bóng mát vừa là bức tường ngăn cách làng với bầu không khí ngột ngạt trên đầm vào mùa khô. Loài cây này còn tiết ra mùi tinh dầu, giúp xua đuổi côn trùng; mùi tinh dầu này cũng làm cho con người cảm thấy khoan khoái, thư thái khi hít vào. Nếu lỡ có con côn trùng nào vượt qua hàng rào tinh dầu thì chúng cũng không thể thoát khỏi sức quyến rũ của bẫy nắp ấm. Tôi chưa thấy ở đâu sử dụng cây cỏ tài tình và thông minh như ở đây.
Hai người theo chân tộc trưởng vào ngôi nhà lớn giữa làng. Người Tutu gọi là nhà chung. Đây là nơi sinh sống của tộc trưởng và cũng là nơi dân làng tụ họp trong những dịp quan trọng. Ngôi nhà hai mái dài và hai mái phụ ngắn, dựng trên nền đất cao nhất làng, dẫn lên cửa chính là chín bậc tam cấp cao. Người Tutu quan niệm số 9 là số lẻ cao nhất trong dãy số; đó là con số linh thiêng nhất, tượng trưng cho sự gắn kết tuyệt đối trong cả tộc, nâng đỡ bước chân con người bước vào đời, bước vào tình yêu vĩnh cửu, đến gần với Đấng Tối Cao. Vì thế, bậc thang lên nhà của người Tutu luôn là chín bậc, bất kể nền nhà cao hay thấp.
Bước vào bên trong, Helena và Jade choáng ngợp bởi không gian rộng lớn của phòng sinh hoạt chung. Phía chính giữa sát bức tường lớn là một chiếc ghế chạm trổ hình những con gia súc đặc trưng mà người Tutu hay chăn thả. Hai tay vịn khắc hình hai con dê đực với cặp sừng cong vút – biểu tượng của sự phồn thịnh, sinh sôi, nảy nở. Đây chính là chỗ ngồi của tộc trưởng. Hai bên đặt hai dãy bàn dài bằng thân cây vân sam lớn để nguyên khối. Giữa nhà, một bếp lửa lớn lúc nào cũng cháy rực bất kể ngày đêm. Việc giữ cho bếp lửa luôn cháy sáng với người Tutu quan trọng như giữ mạng sống của họ vậy. Đối với người chăn thả gia súc trên thảo nguyên, ngọn lửa là sức mạnh, là sự bảo vệ, là dấu hiệu để nhận ra nhau giữa mênh mông đất trời. Trên các bức tường treo đầu của rất nhiều con vật quý đã được thuộc da, thoạt nhìn giống như chúng đang trừng mắt lên với những người bước vào nhà. Thấy hai người chăm chú quan sát, tộc trưởng giải thích.
– Đây đều là những con vật quý chúng tôi mua được và cả những con vật gắn bó lâu đời với người Tutu trên bãi chăn thả. Chúng tôi có truyền thống sưu tầm những bộ da thuộc của động vật vì ngoài chăn thả gia súc, chúng tôi còn có một nghề khác cũng không kém phần nổi tiếng, chính là nghề thuộc da. Chúng tôi có một xưởng thuộc da ở phía bắc đảo. – Vừa nói, hai con mắt to lồi ra của Oren vừa chớp chớp, ánh lên vẻ tự hào không giấu giếm.
– Chúng ta vào việc luôn đi. Bây giờ, ông hãy dẫn tôi ra bãi chăn thả, nơi mà con cá sấu thường xuyên xuất hiện. Tôi muốn kết thúc mọi việc trước khi trời tối. – Helena nói rồi đứng dậy.
Oren hơi hụt hẫng vì thái độ lạnh nhạt của Helena, lật đật đi trước dẫn đường. Theo đường lớn, ba người họ xuyên qua hàng cây long não, ra khỏi làng. Cách hàng cây chừng mười thước, một bức tường cao tầm hai thước được dựng lên từ những thân cây thông ken sát nhau, đầu bọc sắt nhọn hoắt, kiên cố và chắc chắn. Helena nhíu mày.
– Bức tường này mới được dựng cách đây chưa đầy một năm. Trước đây, chúng tôi không cần ngăn cách khu chăn thả với nơi ở như thế này, nhưng từ ngày con quái vật quỷ quyệt kia lộng hành, chúng tôi phải thiết lập hệ thống phòng thủ để bảo vệ người dân trong làng. Dân trong làng gọi nó là “Răng Lớn”. – Oren giải thích.
Ba người đi qua cánh cổng lớn, ra ngoài bãi chăn thả. Một vùng cỏ xanh ngăn ngắt trải dài đến tận đường chân trời phía xa, bây giờ Helena mới hình dung hết về sự rộng lớn của hòn đảo. Bò, dê, cừu, ngựa, từng đàn đông đúc gặm cỏ. Helena đã hiểu vì sao người Tutu lại giàu có đến thế. Họ tiến đến một bãi đất trống có bán kính chừng ba mươi thước, gần một vực nước sâu sát mép đầm. Khác hẳn với sự nhầy nhụa của khu đầm mùa khô, ở đây, vực nước đã được người Tutu nạo vét bùn để tạo thành một nơi trữ nước uống cho gia súc. Bất kể mùa nào, nước ở đây cũng trong vắt. Trên bãi đất trống liền đó, cỏ bị gãy nát, vết máu vẫn còn vương khắp nơi, những mẩu thịt của con bò – nạn nhân của Răng Lớn ngày hôm qua – văng vãi trên nền đất.
– Trước đây, Răng Lớn không dám tấn công vào tận bãi chăn thả của chúng tôi thế này đâu, nó chỉ tập trung săn cá ngoài đầm thôi. Vài năm trở lại đây, mùa khô trên Akama kéo dài hơn, hậu quả là lượng thức ăn khan hiếm, đàn hà mã lại đông lên đáng kể và càng ngày càng hung dữ, tranh giành chỗ ở với nó.
Oren thôi không nhìn chằm chặp vào Helena nữa, cụp mắt nhìn quanh quanh để nắm cho rõ tình hình rồi mới nói tiếp.
– Mùa mưa năm ngoái, lại thêm một đàn hà mã nữa di cư về Akama nên Răng Lớn tự nhiên thành lép vế. Vì thế, nó bắt đầu tấn công đàn gia súc của chúng tôi. Hồi đầu, thỉnh thoảng nó mới lẻn vào vực và bắt những con vật lội xuống uống nước. Dần dần nó táo tợn, cứ khi mặt trời chếch hẳn về phía tây là nó mò lên bờ, nằm chễm chệ giữa bãi đất trống, chờ đàn gia súc xuống uống nước rồi chọn con nào ngon nhất để tấn công. Chúng tôi đã chiến đấu với nó nhưng không cách nào tiêu diệt được. Con trai tôi vì đánh nhau với nó mà mất một cánh tay. – Nói tới đây, cặp mắt lồi của Oren ánh lên đầy căm phẫn, đôi tay lực lưỡng cuộn lại thành nắm đấm.
– Cậu thấy thế nào? – Helena quay sang hỏi Jade.
– Cậu phải hết sức cẩn thận. Dựa vào những dấu vết trên bãi đất, có thể thấy Răng Lớn đúng là con quái vật to lớn và hung dữ. Cậu có để ý vết đuôi của nó quật trên mặt đất không? – Jade ngưng một lúc, chỉ tay về phía những lún đất có hình thù lạ lùng rồi mới ngẩng lên nhìn Helena nói tiếp. – Cả vết răng của nó để lại trên cái đầu bò kia nữa. Cậu nhớ, khi chiến đấu với nó, phải tìm cách vô hiệu hóa cái đuôi trước, sau đó lựa thời cơ đánh vào điểm trí mạng của nó dưới họng. Cậu còn nhớ có lần tôi nói với cậu về cú xoay người tử thần của loài cá sấu nước mặn chưa? Đó, lúc nó tung ra đòn tấn công nguy hiểm nhất thì cũng chính là lúc nó lộ điểm yếu nhất: phơi họng của nó ra. Cậu phải chớp ngay thời cơ đó, may ra mới hạ được nó. Cậu không được chủ quan đâu đấy.
– Tôi biết rồi. – Nói xong, Helena quay qua Oren. – Tôi cần ông chuẩn bị cho tôi mấy cuộn dây chão loại tốt, huy động hơn chục thanh niên khỏe mạnh hoặc nhiều hơn thì càng tốt, lúc cần thiết, họ sẽ cố định đuôi và răng của nó theo hiệu lệnh của tôi.
Helena nhìn lên bầu trời. Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng càng gay gắt. Dường như, trước khi tắt, mọi thứ đều sẽ ánh lên một cách kiêu hãnh lạ lùng thế này. Thỉnh thoảng, một cơn gió thổi đến, không làm dịu bớt oi ả, ngược lại càng tăng thêm hơi nóng hầm hập khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Giữa cái nóng như thiêu đốt, lũ chim cũng tìm đến trú ngụ trên những tán cây râm mát. Helena nới rộng cổ áo, cột lại mái tóc. Sắp đến giờ cá sấu xuất hiện. Oren vội vã quay về làng chuẩn bị mọi thứ, Helena và Jade ở lại tìm hiểu địa hình, lên phương án chiến đấu. Không giống những nơi khác trên đồng cỏ, xung quanh bãi đất trống cây cối mọc um tùm, nhất là phía vực nước, những cây đước rễ dài loằng ngoằng đan xen vào nhau khiến người lách qua còn khó khăn; trên bờ, những đám cây bụi rậm rì, đám tầm ma và dây leo giăng kín, nhìn như những ổ nhện khổng lồ. Mùa nước lên, những bụi cây này bị ngập hết, lũ rắn nước quấn quanh các cành cây thành từng búi lớn. Mùa khô, bọn rắn nước rút về dưới đầm, tụ nhau dưới bùn lầy, lúc nhúc từng đám. Chỉ nhìn thôi cũng đủ rùng mình. Không còn hàng long não lọc không khí, mùi tanh, mùi oi nồng của bùn xộc lên, kéo theo đó là mùi thịt gia súc thối rữa, Helena cảm thấy buồn nôn. Jade xua đám kền kền đang rỉa đầu con bò tội nghiệp để quan sát vết cắn của cá sấu, rồi quay lại nói với Helela.
– Cậu xem này, nó có hàm răng cực lớn, chỉ cần phập một nhát, cộng với cú xoay người tử thần, nó đã vặt đứt đầu con bò rồi. Hàm răng của nó rất sắc nhọn và mạnh mẽ nhưng lại không có khả năng nhai nên nó chỉ cắn xé con mồi rồi nuốt chửng.
– Tôi biết rồi, cậu đừng quá lo lắng. Khi tôi chiến đấu với nó, cậu ở ngoài phải bình tĩnh quan sát để chỉ dẫn cho tôi lúc cần thiết. – Helena bỗng hạ thấp giọng. – Cậu nhớ, dù thế nào cũng không được đến gần khi cuộc chiến đang diễn ra đâu đấy.
Jade gật đầu. Cậu quá hiểu tính tình và cách chiến đấu của cô bạn, tuy có lo lắng nhưng cậu tin Helena đã tìm ra cách hạ Răng Lớn. Hai người vừa nói chuyện xong thì đám thanh niên trong làng cũng theo Oren ra đến nơi. Helena gật đầu chào họ, sau đó chia toán thanh niên thành ba nhóm, mỗi nhóm cầm một cuộn dây đã được thắt nút một đầu như cái thòng lọng, sắp xếp họ vào nơi ẩn nấp. Helena hướng dẫn họ đóng một số cọc gỗ xuống đất ở nhiều vị trí khác nhau, để khi cần có thể cột dây vào, cố định con vật. Cô sẽ dụ con vật vào tầm ngắm để họ quăng dây, cố định đuôi và đầu nó lại. Không cuộc chiến nào có thể thắng mà chỉ cần dùng sức! Jade và tộc trưởng Oren chọn một cây cao trèo lên, ngồi quan sát. Mọi việc vừa xong thì phía vực nước, sóng dềnh lên; Oren ra hiệu cho Helena là đã đến lúc con cá sấu xuất hiện. Helena nhảy sang bụi cây gần đó quan sát.
Nước trong vực chuyển động dữ dội, tạo thành làn sóng lớn đánh rạp đám khoai nước gần bờ. Một vật đen sì, từ từ tiến vào bờ. Cái mõm dài nhô lên khỏi mặt nước, lộ dần lớp vẩy thô ráp, tám cái răng nanh chìa ra bên ngoài, đôi mắt vàng khè mở lớn, nghênh ngang trườn lên khỏi mặt nước. Toàn bộ thân hình phủ một lớp vẩy dày như một bộ áo giáp, bốn hàng vẩy lớn cứng ngắc, tua tủa như bốn hàng dao nhọn chạy dọc sống lưng, rong rêu bám đầy trên thân. Cái đuôi dài khẽ quật từ bên này sang bên kia theo mỗi bước đi. Bốn chân lực lưỡng, những múi cơ lồi lên, bộ móng vuốt sắc nhọn bám chặt vào đất, nó đi đến đâu, cái đuôi dài quét bụi bay mù mịt đến đó. Lũ kền kền đang mải mê rỉa thịt thấy động bay loạn xạ, đậu trên mấy cành cây khô. Bọn chúng đã quen với cảnh này, ánh mắt hả hê vì sắp có món ngon để xâu xé; không ít kẻ thích thú khi đánh chén món ngon là thành quả từ sức lực của kẻ khác. Cái mỏ bẩn thỉu toàn mùi xác thối liên tục rỉa bộ lông đen cụt ngủn, thản nhiên đảo mắt quanh khắp lượt rồi như cảm nhận được điều gì đó không bình thường, chúng lao vút lên trời, bay mất hút.
Đàn dê đang đủng đỉnh đi về phía vực nước. Con cá sấu nằm im, lim dim mắt chờ đợi. Đến khi đàn dê vào đúng tầm ngắm, nó bất ngờ tung người lên, ngoạm một con dê cái béo mầm, khóa chặt giữa hai hàm răng sắc nhọn lởm chởm. Lũ dê thấy động, chạy tán loạn. Từ nơi ẩn nấp, Helena phóng thương vào khoảng giữa hai mắt con cá sấu. Bị bất ngờ, nó hất văng con dê nhầy nhụa máu ra khỏi hàm, máu theo đó bắn ra tung tóe, dính đầy lên áo Helena. Nó điên cuồng đi tìm kẻ đã tấn công mình. Đòn tấn công của Helena không đủ gây sát thương, mà chỉ đủ đánh thức sự hiếu chiến trong nó. Lũ dê đã chạy hết, giữa bãi đất trống chỉ còn Helena đối mặt với con quái vật. Nó xoay mình di chuyển theo vòng tròn xung quanh Helena, hai con mắt vàng khè nhìn xoáy vào cô, đánh giá đối thủ. Chàng thanh niên trong bụi rậm gần đó ném cho Helena một cây thương mới. Một tay cầm thương, một tay cầm thanh Hắc Diện Thạch, Helena thận trọng xoay người theo hướng di chuyển của con vật. Gió nổi lên, bụi tung mù mịt, mái tóc màu đỏ rượu cột gọn gàng tung bay theo vạt áo dài bó sát, làn da trắng còn vương mấy vệt máu của con dê khi nãy. Dường như vòng tròn của con cá sấu ngày càng thu hẹp lại. Helena ném mạnh mũi thương về phía cuống họng con vật, nhanh như chớp, nó cong cả thân hình, dùng đuôi quật mạnh, chiếc thương bắn ra xa, gãy làm đôi. Helena không ngờ một con vật to lớn, nhìn có vẻ nặng nề lại có thể điều khiển đuôi nhanh nhẹn, linh hoạt đến vậy.
Cùng với tiếng thét của Jade, con vật phóng mình lên không trung, há miệng lao về phía Helena. Nhanh như chớp, Helene nhảy sang một bên tránh đòn, đồng thời ra hiệu cho toán thanh niên quăng thòng lọng vào đầu và đuôi Răng Lớn. Nó lắc mạnh đầu, dây thòng lọng trượt ra. Hai toán còn lại đã quăng trúng vào đuôi con vật; họ ra sức ghìm dây thật chặt để khống chế cái đuôi đang quẫy điên cuồng. Bỗng dưng bị khóa đuôi, Răng Lớn mất đà, rơi bịch xuống đất. Nó thử cử động đuôi, hơi khó khăn. Đám thanh niên đang gắng sức ghìm dây. Helena nhảy lên, vung thanh Hắc Diện Thạch và lia thẳng tới, đường kiếm tạo thành một vầng sáng đâm thẳng vào giữa hai mắt con vật một lần nữa. Nó đau đớn hất Helena ra xa. Lần này vết đâm khá sâu, bị thương, nó càng hung tợn, quăng mình lên cao, hất văng cả đám người đang ghìm dây, còn chưa kịp buộc vào các đầu cọc, sợi dây chão đứt tung. Con vật đột ngột xoay người, lao về phía Helena. Jade ngồi trên cây hét lớn. Helena bật dậy, xoay người trên không trung, ngược chiều xoay của Răng Lớn. Cô rướn người, lưỡi kiếm xuyên thẳng từ cuống họng con vật trở lên trên, sau đó nhẹ nhàng xoay kiếm, tạo thành một khe hở ở vết thương, đủ để không khí lọt vào. Máu từ đó xối xả chảy ra, loang lổ khắp một vùng.
Trong chớp mắt, Helena mỉm cười. Răng Lớn giãy mạnh, hất Helena văng ra, rơi bịch xuống đất. Cô rơi vào bụi tầm ma, cánh tay bị gai cào xước một mảng lớn. Jade lo lắng tụt xuống, chạy lại đỡ bạn. Thấy Helena không sao, cậu mới yên tâm nhìn ra giữa bãi đất. Cả một vùng ngầu bụi, máu cộng với bùn đất vương vãi khắp nơi, Răng Lớn quằn quại giữa vũng máu, đôi mắt vàng khè chuyển sang màu xám. Nó đã bị giáng một đòn trí mạng nhưng vẫn quẫy đạp hung hăng. Helena khẽ đẩy Jade ra, ra hiệu đám thanh niên đưa dây cho mình. Cô lấy thêm mấy cuộn dây chão to hơn rồi cùng bốn thanh niên khác di chuyển về giữa bãi đất, trong lúc con vật giãy giụa điên cuồng. Helena lấy mảnh vải lớn đã thấm nước quăng mạnh lên hai mắt của con vật. Bị chắn tầm nhìn, nó chậm chạp hơn hẳn. Sau đó Helena nhanh nhẹn dùng dây buộc thành thòng lọng, thít chặt mõm con cá sấu rồi ra hiệu cho một thanh niên kéo dây, buộc chặt vào một gốc cây to gần đó. Cùng lúc ấy, bốn thanh niên còn lại cũng quăng dây, thít chặt bốn chân con vật rồi nhanh chóng kéo ra bốn hướng, buộc vào bốn cái cọc gỗ đã được đóng chặt dưới đất trước đó. Tiếp đó, Helena cố định đuôi Răng Lớn.
Lúc này, con vật to lớn đã bị khống chế, nó nằm thở phì phì, đôi mắt xám mở lớn vô hồn, máu từ vết thương tiếp tục chảy ra. Những thanh niên còn lại cầm thương đâm liên tiếp vào hai bên mạng sườn con quái vật. Helena rút kiếm đâm tiếp một nhát vào giữa hai mắt, gần vết đâm cũ. Nó giãy lên một cái cuối cùng, đôi mắt vàng chuyển xám từ từ nhắm lại. Nó đã chết. Toàn thể dân làng Tutu nãy giờ thập thò nấp sau bức tường ùa ra, tiếng hò reo, tung hô rầm trời. Helena đứng đó, mái tóc xoăn dài tung bay theo gió, lẳng lặng nhìn vào cánh tay cầm kiếm của mình. Đăm chiêu! Helena nhíu mày nghĩ lại cảm giác khi cô đâm thanh kiếm vào họng con quái vật to lớn, thời khắc cô nhẹ xoay lưỡi kiếm để máu tuôn ra – một cảm giác thỏa mãn, một niềm khoái cảm man rợ sinh sôi, tuôn trào đến mọi ngóc ngách trong cơ thể; khoảnh khắc ấy, Helena chỉ muốn chém, giết và nhìn mọi thứ ngã quỵ dưới chân mình trong vũng máu. Cảm giác này giống hệt cảm giác mỗi lần tiêu diệt thành công mục tiêu khi cô còn trong đội Vệ Nhân. Cảm giác ấy, giống như sự khát máu của lũ ma cà rồng. Trong một cuộc chiến, chẳng bên nào đủ xứng đáng để gọi thiện hay ác, chỉ đơn giản là những kẻ khát máu lao vào nhau!
Cạnh Helena, con vật to lớn nằm im bất động, cả một vùng bụi đất xoáy vào nhau theo gió, không khí đặc quánh mùi máu hòa trộn mùi thịt thối, mùi bùn đất; máu từ vết thương trên cổ, trên khắp cơ thể con vật vẫn tiếp tục chảy ra. Lũ kền kền đánh hơi thấy cuộc chiến đã kết thúc, rủ nhau bay về đậu trên những cành cây cao trụi lá, ngỏng cái cổ đỏ xù xì trụi lông, thản nhiên nhòm ngó cảnh nhốn nháo bên dưới như đang xem một trò tiêu khiển. Chuyện cái chết của kẻ nào đó trở thành thú vui của những kẻ khác, cũng chẳng quá lạ lùng!
Jade chạy tới bên Helena kiểm tra một lượt, thở phào khi thấy cô không bị vết thương nghiêm trọng nào. Nhìn vẻ mặt Helena dường như không vui, Jade định hỏi nhưng rồi lại thôi, lẳng lặng cùng cô bạn đi ra chỗ tộc trưởng Oren.
Trận chiến kết thúc, mặt trời dần khuất sau rặng cây phía tây. Tộc trưởng Oren vui mừng chạy về phía Jade và Helena. Ông muốn mời Helena dự tiệc mừng cùng dân làng nhưng Helena từ chối, cô ra hiệu cho Jade lấy 500 đồng tiền vàng từ tộc trưởng rồi rời khỏi đám đông nhốn nháo, hiếu kỳ.
Jade cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu lắc đầu xua đi những ý nghĩ không vui. Chắc sau trận chiến, Helena đã quá mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi. Cậu chạy theo cô bạn.
– Này, cú xoay người của cậu còn ngoạn mục hơn cả cú xoay tử thần của con Răng Lớn đấy.
– …
– Lúc cậu bị Răng Lớn hất văng vào bụi tầm ma, tôi cứ sợ cậu bị gãy chân, gãy tay rồi. Cũng may cậu mình đồng da sắt.
– …
– Lần sau cậu dạy tôi chiêu xoay người vung kiếm nhé.
– …
– Này! Cậu coi tôi là người vô hình đấy à! – Jade ấm ức.
– Tôi đói rồi, đi kiếm chỗ nào ăn đi.
– Ờ, thì ra cậu vẫn biết đói à? Tôi còn tưởng cậu bị con cá sấu kia ăn mất hồn rồi đấy. Lúc nãy đi ngang qua làng, tôi nhìn thấy một quán trọ, có vẻ rất được, chúng ta vào đó ăn tối, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên đường nhé.
Helena không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu.
*
Sau khi nhận phòng, tắm táp xong, hai người xuống sảnh, bắt đầu ăn tối trong sự tò mò, hiếu kỳ của đám đông xung quanh. Quán trọ này được dựng lên, chủ yếu là để phục vụ người từ nơi khác tới đây buôn bán, trao đổi hàng hóa. Chắc hẳn họ đã được nghe về cuộc chiến giữa Helena và Răng Lớn nên mới tò mò quan sát Helena như nhìn một sinh vật lạ. Khác với những cô gái quanh vùng nước da ngăm đen, dáng người thấp đậm, tóc nâu, mắt đen, cô gái trước mặt họ thanh mảnh, cao ráo, mái tóc màu đỏ rượu xoăn dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan làm tôn lên làn da trắng sứ. Một vài người đàn ông cầm cốc lại gần, tỏ ý muốn chúc mừng liền bị ánh mắt lạnh như băng của Helana dọa cho lùi bước.
Bữa tối khá thịnh soạn, gồm sườn cừu nướng pho mai, xúp tầm ma, tôm đất nướng mọi, bò hầm tiêu đen và bánh tutu vừa mềm vừa thơm – một loại bánh đặc trưng của người Tutu, được làm từ bột ngô, lúa mạch, sữa dê, nướng nhiều giờ trong lò ở nhiệt độ thấp. Jade gọi một bình rượu nhỏ, thứ rượu màu hổ phách sóng sánh, được ủ từ nhiều loại quả khác nhau với men lá, uống vào vị êm dịu, ngọt ngào khiến cho người ta cứ muốn uống mãi không ngừng. Nhưng tốt nhất là chỉ nên nhấm nháp chút ít vì loại rượu này, một khi đã ngấm thì sẽ làm cho người say bất tỉnh nhân sự vài ngày liền.
Hai người ăn trong yên lặng. Bỗng Helena vung kiếm, gạt ngang tai Jade. Một mũi tên cắm phập xuống mặt bàn, kèm theo mẩu giấy nhỏ gấp gọn gàng một cách quá chi li. Người bắn tên đã lẩn vào bóng tối. Helena mở mẩu giấy ra, nhíu mày rồi đưa cho Jade.
– Ngủ sớm thôi, ngày mai còn nhiều việc để làm.
Helena nói rồi đứng dậy, đi lên lầu.
Danh sách chương