Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, mẹ Sơ Kiến tự chủ tự giác khuyến khích mọi người đi, để Sơ Kiến đi tìm Kiểm Biên Lâm. Cô được Hiểu Vũ dẫn vào hậu trường, không ít nhân viên tới lui, bận rộn mà thả lỏng thu xếp kết thúc công việc, còn có người lớn tiếng kêu, hỏi lát nữa đi đâu ăn mừng? Cửa phòng trang điểm được đẩy ra, Sơ Kiến chuồn vào.
Kiểm Biên Lâm đã tẩy trang, trùm áo phao lông đưa lưng về phía gương bàn trang điểm, đang uống từng ngụm nước nóng, thấy Sơ Kiến vào, dừng lại.
Sơ Kiến ôm bình giữ nhiệt đi tới: “Em mang bánh trôi chiên cho anh.”
À đúng, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu. Anh cũng quên mất.
“Em tự gói, tự chiên đó,“ Sơ Kiến nhỏ giọng nói, gắp một cái, dùng đũa đâm đút vào miệng anh, “Nói ngon đi.”
“...” Viên lớn quá, anh ăn đủ mười mấy giây, nuốt trọn xuống, “Ngon lắm.”
“Mùi vị gì?”
“Hạt mè.”
Cô lại nhét vào.
“Mùi vị gì?”
“Đường đỏ...”
Cô lại định đút, bị anh nắm tay: “Để anh uống miếng nước đã... Từ từ thôi.”
Sơ Kiến nhận ra ngón tay anh lạnh buốt, đoán chừng là ban nãy nhảy cùng gì gì đó lạnh cóng rồi. Cô để bình giữ nhiệt và đũa xuống, hà hai hơi vào lòng bàn tay, bọc tay anh.
Lòng bàn tay cô vừa chạm vào mu bàn tay anh, anh vô thức tránh: “Lạnh lắm, sẽ làm em lạnh đấy.”
Sơ Kiến không lên tiếng, nắm lấy, nhân tiện liếc anh một cái: “Già mồm.”
“...”
“Ban nãy em gọi một cú điện thoại cho Từ Kinh.”
Kiểm Biên Lâm khẽ nhíu mày theo thói quen, không nói gì.
“Em bảo sau này cậu ấy đừng tìm em nữa, anh quá hẹp hòi sẽ giận đấy,“ Sơ Kiến thích thấy anh ghen, nhìn kĩ khuôn mặt anh, nhỏ giọng hỏi, “Cậu ấy nói hồi bố anh bị tai nạn lao động có gặp anh ở trường. Có phải là hôm anh làm em nổi cáu chạy không?”
Kiểm Biên Lâm nhớ lại, gật đầu.
“Hôm đó anh đã nói với cậu ấy, em với anh vui vẻ hơn mấy năm rồi?” Sơ Kiến lại sáp lại gần, “Đồ lường gạt, ai đã vui vẻ hơn mấy năm với anh hả?”
“...”
“Ăn nữa không?” Sơ Kiến đẩy đẩy bình giữ nhiệt kia về phía trước.
Điều Kiểm Biên Lâm nghĩ trong lòng là, cô chắc chắn cũng chưa ăn tối, nếu mình ăn quá nhiều bánh trôi chiên ở đây, thì sẽ lỡ giờ dẫn cô đi ăn cơm tối.
Anh: Nếu không thì, anh ăn một cái, em gọi anh một tiếng nhé?
Cô:...
Đôi môi anh kề sát đôi môi mềm mại của cô cọ một cái... Môi anh ướt mềm, đầu lưỡi đảo một hồi trong miệng cô, ngẫm nghĩ, vẫn muốn cô gọi. Thế là anh ôm lấy bình giữ nhiệt, bắt đầu ăn thật.
Cô:... Anh thực sự đã quên hôm nay là ngày gì sao?
Tay Kiểm Biên Lâm khựng lại: Không quên.
Làm sao có thể, chuyện có liên quan đến cô đều sẽ không quên.
Hôm nay là ngày kỉ niệm quen nhau.
Lần đầu tiên gặp cô, cũng là vào Tết Nguyên Tiêu.
Hai mươi mấy năm trước, bố Kiểm dẫn Kiểm Biên Lâm gõ cửa lần lượt tự giới thiệu với hàng xóm, dùng tiếng phổ thông không tốt lắm, nói là vừa chuyển tới, nhân dịp Tết Nguyên Tiêu chúc láng giềng ngày lễ vui vẻ, bà con xa không bằng láng giềng gần...
Gõ cửa nhà Sơ Kiến sớm nhất, đáng tiếc là mẹ Sơ Kiến đang chiên bánh trôi, tiếng dầu chiên lớn quá không nghe thấy, sau đó vòng một vòng về, cuối cùng kết thúc ở cửa nhà Sơ Kiến. Kiểm Biên Lâm còn nhớ cửa mở ra, mẹ Sơ Kiến rất đẹp, cười híp mắt nghe xong, đặc biệt nghe được bố Kiểm khéo léo nói trong nhà không có phụ nữ, cho nên chỉ có thể là một người bố đơn thân dẫn con trai tới.
Mẹ Sơ Kiến lập tức nhiệt tình kéo bố con họ vào, đè Kiểm Biên Lâm ngồi xuống bên cạnh Sơ Kiến, lại gọi bố Sơ Kiến đang làm trong bếp ra. Ba người lớn hàn huyên tán gẫu, mẹ Sơ Kiến đặc biệt nói chậm một chút, nương theo tiếng phổ thông không tốt lắm của bố Kiểm.
Sơ Kiến ôm cái chén nhựa màu hồng nhạt của mình, cảnh giác nhìn Kiểm Biên Lâm: “Cậu tên gì.”
Cậu dùng tiếng Quảng Đông: “Kiểm Biên Lâm.”
“...” Sơ Kiến nghe không hiểu.
Cô nhìn chằm chằm một khay bánh trôi chiên kia. Buổi chiều mẹ mới hứa với cô, nếu cô có thể ăn tìm được một trong ba cái nhân đậu đỏ, thì sẽ làm váy mới cho búp bê của cô.
Sơ Kiến lặng yên không tiếng động, dùng đũa chọc một cái, không phải, ném vào trong chén trước mặt Kiểm Biên Lâm. Chọc thêm một cái, cũng không phải, lại ném sang.
Giả vờ như cậu muốn ăn.
Thế là trong chốc lát, bánh trôi trong khay ít đi một nửa, ở cả trong chén Kiểm Biên Lâm.
“Cảm ơn cậu giúp nha.” Sơ Kiến rốt cuộc tìm được cái nhân đậu đỏ, cười rất vui vẻ.
Thói quen từ nhỏ của Kiểm Biên Lâm là không thể để cơm thừa. Cậu im lặng không lên tiếng, vùi đầu ăn, nghĩ:
Nhỏ này thật đáng ghét, thật không muốn gặp lại nó nữa...
Đây là lúc ban đầu,
Nhưng không phải kết thúc.
“Còn nhớ rõ giấc mơ thuở thiếu thời không? Giống như hoa, đóa hoa vĩnh viễn không úa tàn.”
– HẾT –
—————————-
Lời tác giả: Ha ha ha ha ha ha ha...
Thở dài một hơi, ở đây, kết thúc sẽ nói dông dài một chút:
Trước tiên trả lời một câu hỏi mà các bạn quan tâm nhất: Sẽ xuất bản. Vì vẫn còn hai quyển chưa xuất bản, cho nên đoán chừng phải đến cuối năm.
Đến lúc đó tôi sẽ kịp thời thông báo trên Weibo.
Khi đăng truyện, có độc giả nhắn lại khiến tôi rất cảm động. Cô ấy bảo tôi cố gắng làm việc, làm một tác giả tốt, cũng làm một biên kịch tốt, hi vọng tôi có thể làm các bạn kiêu hãnh hơn. Tôi lúc đó rất xúc động, nhưng không biết trả lời như thế nào.
Khi toàn văn kết thúc, tôi mượn đề tài này, kể nguồn gốc bối cảnh của câu chuyện này cho các bạn (Bản thân câu chuyện hoàn toàn không liên quan đến tôi).
Năm ngoái, bạn thân của tôi chịu một lần thất bại phản bội lớn nhất trong đời, gần như mất tất cả. Cô ấy là người bạn tốt nhất thời trẻ của tôi, thế là tôi “bế” cô ấy về. Tôi nghĩ, gây dựng một giang sơn cho cô ấy lần nữa, để cô ấy tin trên thế giới này vẫn còn người thật lòng yêu cô ấy. Tôi muốn có một ngày, tôi 1m58 có thể ôm cô ấy 1m72 nói một câu: Đây là giang sơn trẫm gây dựng cho khanh, ha ha ha ha ha (tại sao người có quan hệ tốt với tôi đều cao như vậy)
Cho nên nơi các bạn không thấy được, hai năm qua tôi luôn rất tốt rất cố gắng, lúc không xuất hiện cũng sẽ luôn rất tốt, xin hãy yên tâm.
Dừng ở đây, chuyện muốn kể đã kết thúc.
Cũng không biết lúc nào sẽ quay lại, chờ có câu chuyện đặc biệt muốn viết, tôi sẽ quay lại (Trễ nhất mùa đông năm sau, nhất định sẽ xuất hiện)
Cuối cùng, một câu tặng cho tôi và các bạn:
Còn nhớ giấc mơ thuở thiếu thời không, giống như hoa, đóa hoa vĩnh viễn không úa tàn.
Có duyên gặp lại~
HẾT
Kiểm Biên Lâm đã tẩy trang, trùm áo phao lông đưa lưng về phía gương bàn trang điểm, đang uống từng ngụm nước nóng, thấy Sơ Kiến vào, dừng lại.
Sơ Kiến ôm bình giữ nhiệt đi tới: “Em mang bánh trôi chiên cho anh.”
À đúng, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu. Anh cũng quên mất.
“Em tự gói, tự chiên đó,“ Sơ Kiến nhỏ giọng nói, gắp một cái, dùng đũa đâm đút vào miệng anh, “Nói ngon đi.”
“...” Viên lớn quá, anh ăn đủ mười mấy giây, nuốt trọn xuống, “Ngon lắm.”
“Mùi vị gì?”
“Hạt mè.”
Cô lại nhét vào.
“Mùi vị gì?”
“Đường đỏ...”
Cô lại định đút, bị anh nắm tay: “Để anh uống miếng nước đã... Từ từ thôi.”
Sơ Kiến nhận ra ngón tay anh lạnh buốt, đoán chừng là ban nãy nhảy cùng gì gì đó lạnh cóng rồi. Cô để bình giữ nhiệt và đũa xuống, hà hai hơi vào lòng bàn tay, bọc tay anh.
Lòng bàn tay cô vừa chạm vào mu bàn tay anh, anh vô thức tránh: “Lạnh lắm, sẽ làm em lạnh đấy.”
Sơ Kiến không lên tiếng, nắm lấy, nhân tiện liếc anh một cái: “Già mồm.”
“...”
“Ban nãy em gọi một cú điện thoại cho Từ Kinh.”
Kiểm Biên Lâm khẽ nhíu mày theo thói quen, không nói gì.
“Em bảo sau này cậu ấy đừng tìm em nữa, anh quá hẹp hòi sẽ giận đấy,“ Sơ Kiến thích thấy anh ghen, nhìn kĩ khuôn mặt anh, nhỏ giọng hỏi, “Cậu ấy nói hồi bố anh bị tai nạn lao động có gặp anh ở trường. Có phải là hôm anh làm em nổi cáu chạy không?”
Kiểm Biên Lâm nhớ lại, gật đầu.
“Hôm đó anh đã nói với cậu ấy, em với anh vui vẻ hơn mấy năm rồi?” Sơ Kiến lại sáp lại gần, “Đồ lường gạt, ai đã vui vẻ hơn mấy năm với anh hả?”
“...”
“Ăn nữa không?” Sơ Kiến đẩy đẩy bình giữ nhiệt kia về phía trước.
Điều Kiểm Biên Lâm nghĩ trong lòng là, cô chắc chắn cũng chưa ăn tối, nếu mình ăn quá nhiều bánh trôi chiên ở đây, thì sẽ lỡ giờ dẫn cô đi ăn cơm tối.
Anh: Nếu không thì, anh ăn một cái, em gọi anh một tiếng nhé?
Cô:...
Đôi môi anh kề sát đôi môi mềm mại của cô cọ một cái... Môi anh ướt mềm, đầu lưỡi đảo một hồi trong miệng cô, ngẫm nghĩ, vẫn muốn cô gọi. Thế là anh ôm lấy bình giữ nhiệt, bắt đầu ăn thật.
Cô:... Anh thực sự đã quên hôm nay là ngày gì sao?
Tay Kiểm Biên Lâm khựng lại: Không quên.
Làm sao có thể, chuyện có liên quan đến cô đều sẽ không quên.
Hôm nay là ngày kỉ niệm quen nhau.
Lần đầu tiên gặp cô, cũng là vào Tết Nguyên Tiêu.
Hai mươi mấy năm trước, bố Kiểm dẫn Kiểm Biên Lâm gõ cửa lần lượt tự giới thiệu với hàng xóm, dùng tiếng phổ thông không tốt lắm, nói là vừa chuyển tới, nhân dịp Tết Nguyên Tiêu chúc láng giềng ngày lễ vui vẻ, bà con xa không bằng láng giềng gần...
Gõ cửa nhà Sơ Kiến sớm nhất, đáng tiếc là mẹ Sơ Kiến đang chiên bánh trôi, tiếng dầu chiên lớn quá không nghe thấy, sau đó vòng một vòng về, cuối cùng kết thúc ở cửa nhà Sơ Kiến. Kiểm Biên Lâm còn nhớ cửa mở ra, mẹ Sơ Kiến rất đẹp, cười híp mắt nghe xong, đặc biệt nghe được bố Kiểm khéo léo nói trong nhà không có phụ nữ, cho nên chỉ có thể là một người bố đơn thân dẫn con trai tới.
Mẹ Sơ Kiến lập tức nhiệt tình kéo bố con họ vào, đè Kiểm Biên Lâm ngồi xuống bên cạnh Sơ Kiến, lại gọi bố Sơ Kiến đang làm trong bếp ra. Ba người lớn hàn huyên tán gẫu, mẹ Sơ Kiến đặc biệt nói chậm một chút, nương theo tiếng phổ thông không tốt lắm của bố Kiểm.
Sơ Kiến ôm cái chén nhựa màu hồng nhạt của mình, cảnh giác nhìn Kiểm Biên Lâm: “Cậu tên gì.”
Cậu dùng tiếng Quảng Đông: “Kiểm Biên Lâm.”
“...” Sơ Kiến nghe không hiểu.
Cô nhìn chằm chằm một khay bánh trôi chiên kia. Buổi chiều mẹ mới hứa với cô, nếu cô có thể ăn tìm được một trong ba cái nhân đậu đỏ, thì sẽ làm váy mới cho búp bê của cô.
Sơ Kiến lặng yên không tiếng động, dùng đũa chọc một cái, không phải, ném vào trong chén trước mặt Kiểm Biên Lâm. Chọc thêm một cái, cũng không phải, lại ném sang.
Giả vờ như cậu muốn ăn.
Thế là trong chốc lát, bánh trôi trong khay ít đi một nửa, ở cả trong chén Kiểm Biên Lâm.
“Cảm ơn cậu giúp nha.” Sơ Kiến rốt cuộc tìm được cái nhân đậu đỏ, cười rất vui vẻ.
Thói quen từ nhỏ của Kiểm Biên Lâm là không thể để cơm thừa. Cậu im lặng không lên tiếng, vùi đầu ăn, nghĩ:
Nhỏ này thật đáng ghét, thật không muốn gặp lại nó nữa...
Đây là lúc ban đầu,
Nhưng không phải kết thúc.
“Còn nhớ rõ giấc mơ thuở thiếu thời không? Giống như hoa, đóa hoa vĩnh viễn không úa tàn.”
– HẾT –
—————————-
Lời tác giả: Ha ha ha ha ha ha ha...
Thở dài một hơi, ở đây, kết thúc sẽ nói dông dài một chút:
Trước tiên trả lời một câu hỏi mà các bạn quan tâm nhất: Sẽ xuất bản. Vì vẫn còn hai quyển chưa xuất bản, cho nên đoán chừng phải đến cuối năm.
Đến lúc đó tôi sẽ kịp thời thông báo trên Weibo.
Khi đăng truyện, có độc giả nhắn lại khiến tôi rất cảm động. Cô ấy bảo tôi cố gắng làm việc, làm một tác giả tốt, cũng làm một biên kịch tốt, hi vọng tôi có thể làm các bạn kiêu hãnh hơn. Tôi lúc đó rất xúc động, nhưng không biết trả lời như thế nào.
Khi toàn văn kết thúc, tôi mượn đề tài này, kể nguồn gốc bối cảnh của câu chuyện này cho các bạn (Bản thân câu chuyện hoàn toàn không liên quan đến tôi).
Năm ngoái, bạn thân của tôi chịu một lần thất bại phản bội lớn nhất trong đời, gần như mất tất cả. Cô ấy là người bạn tốt nhất thời trẻ của tôi, thế là tôi “bế” cô ấy về. Tôi nghĩ, gây dựng một giang sơn cho cô ấy lần nữa, để cô ấy tin trên thế giới này vẫn còn người thật lòng yêu cô ấy. Tôi muốn có một ngày, tôi 1m58 có thể ôm cô ấy 1m72 nói một câu: Đây là giang sơn trẫm gây dựng cho khanh, ha ha ha ha ha (tại sao người có quan hệ tốt với tôi đều cao như vậy)
Cho nên nơi các bạn không thấy được, hai năm qua tôi luôn rất tốt rất cố gắng, lúc không xuất hiện cũng sẽ luôn rất tốt, xin hãy yên tâm.
Dừng ở đây, chuyện muốn kể đã kết thúc.
Cũng không biết lúc nào sẽ quay lại, chờ có câu chuyện đặc biệt muốn viết, tôi sẽ quay lại (Trễ nhất mùa đông năm sau, nhất định sẽ xuất hiện)
Cuối cùng, một câu tặng cho tôi và các bạn:
Còn nhớ giấc mơ thuở thiếu thời không, giống như hoa, đóa hoa vĩnh viễn không úa tàn.
Có duyên gặp lại~
HẾT
Danh sách chương